Mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại không dám tin, tiếp tục truy hỏi: “Ngài có cách gì?”
Hắn xua tay, “Tạm thời vẫn chưa biết.”
Vậy khác gì không nói đâu, nàng bĩu môi, “Ngài gạt tôi thì có.”
Hiển nhiên nghi ngờ của nàng khiến hắn không vui. Gia Luật Ngạn lạnh mặt nói: “Nếu cô không tin ta thì cứ tìm cơ hội trốn đi, xem cô có thể chạy được không. Lần sau cô đi nhà xí ta cũng sẽ đi chung, cô có tin không?”
“Ngài...” Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
“Lời ta nói đều là thật, không tin cô cứ thử xem.” Hắn nghiêm mặt, không hề có ý đùa cợt.
“Vậy nếu ngài không giữ lời thì sao?”
“Chưa có ai dám nghi ngờ tín nghĩa của Chiêu Dương vương Gia Luật Ngạn ta.” Hắn bất mãn nhìn nàng hừ một tiếng: “Cô là người đầu tiên đó.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Nàng nhăn mũi, dáng vẻ nghịch ngợm hồn nhiên. Có lời hứa của hắn, cuối cùng lòng nàng cũng thoải mái đi nhiều. Hắn đối với nàng dường như cũng không tuyệt tình cạn nghĩa lắm.
Đi suốt một đêm, sắc trời đã khuya mà cũng không thấy dừng lại, Mộ Dung Tuyết đang thầm cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe giọng Viên Thừa Liệt bên ngoài: “Vương gia, đến Dịch trạm rồi.”
Gia Luật Ngạn thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi kịp các tú nữ đã lên đường trước. Tất cả đều như hắn dự tính, nhân lúc trời tối đưa Mộ Dung Tuyết trà trộn vào các tú nữ, âm thầm che giấu chuyện nàng kháng chỉ chạy trốn. Chỉ cần đưa các nữ nhân này an toàn đến Kinh thành thì vạn sự đại cát rồi, còn về chuyện khiến người ta đau đầu nhất kia... Hắn xoa xoa mi tâm, mong là dọc đường nàng đừng quậy phá gì nữa.
Xe ngựa dừng trong Dịch trạm, Dịch trưởng đưa người ra đón.
Gia Luật Ngạn xuống xe, quay người vén rèm.
Lúc Mộ Dung Tuyết xuống xe đột nhiên thân hình nhũn ra bổ nhào vào lòng Gia Luật Ngạn. Lần này thật sự không phải cố ý, là chân nàng bị tê.
Gia Luật Ngạn vội dìu nàng: “Làm sao vậy?”
“Chân tôi tê rồi.” Nàng bóp bóp chân, cũng không biết có phải hoa mắt không, không ngờ lại thấy trong mắt hắn có một tia thương xót. Nhưng tiếp đó hắn điềm nhiên vô tình buông bàn tay đang dìu nàng ra, lạnh lùng nói: “Đứng một lúc sẽ hết thôi.”
So với trái tim bị đả kích đến tê liệt từ lâu thì tê chân vốn chẳng là gì.
Dịch trưởng cung kính nói: “Vương gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Gia Luật Ngạn gật đầu, đưa Mộ Dung Tuyết đi ăn cơm, sau đó lại đưa nàng vào phòng cuối cùng của Dịch trạm. Còn chưa vào đã nghe bên trong truyền đến tiếng trò chuyện ríu rít.
Gia Luật Ngạn đứng dưới hiên, nghiêm túc nói: “Nếu có người hỏi thì cô cứ nói mấy ngày nay mình bị bệnh nên đến chậm hai ngày.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mộ Dung Tuyết vào phòng, ba nữ nhân bên trong ngước lên nhìn nàng.
“Mộ Dung muội muội.” Tần Minh Nguyệt đứng dậy kéo tay nàng, ân cần hỏi: “Sao hai ngày trước không thấy muội?”
Mộ Dung Tuyết nặn ra một nụ cười, nói lại một lượt những lời Gia Luật Ngạn dặn dò. Mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, thể lực tiêu hao nhiều, đích thực nhìn cũng ốm đi, thật sự có vẻ như đang bệnh tật, Tần Minh Nguyệt không nghi ngờ gì, vội kéo nàng ngồi xuống, lại chỉ hai cô nương khác trong phòng nói: “Vị này là Cố Thu Ba, vị này là Tạ Thu Cúc.”
Mộ Dung Tuyết buồn bã chào hỏi hai nữ nhân kia.
Tần Minh Nguyệt gặp người quen, hiển nhiên vô cùng hưng phấn. “Muội biết không, Triệu nương nương hạ sinh Công chúa trong cung kia đã được phong làm Thục phi, thật sự là niềm kiêu hãnh của huyện Nghi chúng ta.”
Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không chút hứng thú.
Tần Minh Nguyệt lại kề bên tai nàng thì thầm: “Bá phụ ta nói, những nữ nhân lần này nhập cung, nếu có thể hạ sinh Hoàng tử thì không chừng Hoàng thượng sẽ phong làm Hoàng hậu đó.”
Mộ Dung Tuyết càng thấy tẻ nhạt hơn, chẳng buồn ừ hử nữa.
Tần Minh Nguyệt vốn nghĩ Mộ Dung Tuyết dung mạo xuất chúng, nhập cung nhất định sẽ đắc sủng, bởi vậy mới lôi kéo quan hệ trước để sau này trong cung có chỗ dựa, ai ngờ nàng lại lười nhác không buồn nói nhiều.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu[1]. Tần Minh Nguyệt liền hậm hực đi bàn luận cùng hai vị cô nương kia.
[1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.]
Tạ Thu Cúc vốn xuất thân nông gia, năm ngoái mới dọn đến trong thành buôn bán nhỏ, chưa từng trải việc đời, những lo lắng sợ hãi đối với tương lai đều viết hết lên mặt. Phụ thân của Cố Thu Ba là thương nhân ở Dương Châu, gia cảnh sung túc, cũng đã từng trải nhiều, lần này được chọn làm tú nữ, người nhà cho rằng đây là một cơ hội tốt để rạng rỡ tổ tiên, gởi gắm rất nhiều kỳ vọng vào nàng ta.
Tuy Tạ Thu Cúc kiến thức nông cạn, nhưng cũng quan tâm đến vận mệnh sau khi nhập cung, ngồi bên cạnh nghe hai người kia trò chuyện, đôi lúc lại hỏi han nghe ngóng.
Ba cô nương chụm lại thì thầm nói hăng say, chỉ có Mộ Dung Tuyết lơ đãng xuất thần. Vừa rồi trước cửa Dịch trạm nàng thấy mười mấy túc vệ, trong hậu viện cũng có túc vệ tuần tra canh gác. Chắc dọc đường cũng sẽ như vậy. Nàng e là không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức tìm cơ hội thì sáng suốt hơn.
Lính gác đưa nước nóng đến, Mộ Dung Tuyết cũng mặc kệ, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ ngay. Mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt mỏi, cả người rã rời.
Vừa hửng sáng đã bị gọi dậy, sau khi ăn sáng trong Dịch trạm lại bắt đầu lên đường. Vì lần này là việc của Hoàng gia, năm mươi túc vệ Gia Luật Ngạn mang đến huyện Nghi đều là tinh anh của Ngự lâm quân, ai nấy đều dáng vóc to cao.
Viên Thừa Liệt và Trương Long cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa của Gia Luật Ngạn. Mười hai vị cô nương chia ra ngồi trong ba cỗ xe ngựa, theo sát phía sau, trước sau đều có túc vệ hộ tống. Một hàng nhân mã oai nghiêm đi về hướng Kinh thành. Đông người như vậy vốn không cần nghĩ đến chuyện chạy trốn. Hơn nữa có những lời Gia Luật Ngạn nói, Mộ Dung Tuyết tạm thời gác lại ý nghĩ này, dự tính giữ gìn sức khỏe, duy trì thể lực, chờ đến Kinh thành rồi lại nghĩ cách.
Rất nhanh đã đến trưa, đội xe dừng lại nghỉ ngơi.
Các cô nương ngồi trên xe ngựa bức bối lắc lư cả buổi nhân cơ hội này bước xuống hoạt động chân tay.
Viên Thừa Liệt chú ý nhìn thử, trong xe thứ hai có ba vị cô nương bước xuống, không thấy bóng dáng Mộ Dung Tuyết đâu, chờ chốc lát, hắn không nhịn được bước lên hỏi một tiếng: “Mộ Dung cô nương.”
Trong xe lặng thinh, Viên Thừa Liệt vén rèm nhìn vào trong, Mộ Dung Tuyết đang ngủ ngon lành, dáng vẻ y hệt một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc lòng hắn bỗng mềm đi, nhẹ giọng nói: “Mộ Dung cô nương, xuống ăn trưa thôi.”
Mộ Dung Tuyết chớp chớp hàng mi dài, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trong xe ngựa chỉ còn mỗi mình.
Nàng dụi mắt nhảy xuống xe.
Viên Thừa Liệt vô thức muốn đưa tay dìu nàng, nhưng vừa nghĩ đến thân phận hiện giờ của nàng, bàn tay đang đưa ra lại cứng đờ rụt về lại.
Mộ Dung Tuyết thấy các cô nương đồng hành đều đang ngồi dưới gốc liễu, trong tay mỗi người cầm một chiếc bánh lương khô ăn, sao cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào những cô nương này không phải là Nương nương tương lai sao? Lẽ nào dọc đường vào Kinh phải sống thế này sao? Trời ạ, đây là đãi ngộ của Hoàng gia sao? Đáng sợ quá rồi.
Đang kinh ngạc, Viên Thừa Liệt đã đích thân lấy lương khô và nước cho nàng, đặc biệt đưa đến trước mặt nàng.
Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt: “Viên công tử, tôi nuốt lương khô không trôi, lẽ nào buổi trưa không có cơm rau sao?”
Vừa dứt lời, các cô nương đang gặm bánh đều ngước lên nhìn nàng.
Mấy tiếng thì thầm truyền đến tai nàng.
“Cô ta là ai vậy?”
“Đại tiểu thư của Hồi Xuân y quán, nhà giàu có lắm đó.”
“Vương gia cao quý hơn cô ta nhiều mà vẫn phải ăn lương khô đó thôi.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, không nhịn được quay sang nhìn Gia Luật Ngạn ở xa xa. Trong tay hắn thật sự là một miếng bánh lương khô, chẳng qua trên chiếc ghế dưới gối có thêm một chiếc ấm tử sa và một chiếc ly hai quai.
Nàng chỉ đành nhận lấy lương khô rồi bắt đầu gặm. Bình thường nàng ăn uống kén cá chọn canh, loại lương khô này nàng vốn nuốt không trôi, bấm bụng cắn một miếng, lại uống thêm miếng nước nuốt xuống.
Người tập võ thính lực tốt hơn bình thường, lời phàn nàn vừa rồi của nàng Gia Luật Ngạn nghe rất rõ, lòng vừa tức giận vừa buồn cười, quả nhiên là một người được nuông chiều đã quen, chưa từng đi xa, ở nơi trước không thấy thôn sau không thấy quán thế này, có thể có lương khô ăn đã khá lắm rồi, vậy mà còn đòi cơm rau nữa...
Ăn trưa xong lại bắt đầu lên đường, mãi đến khi sắc đêm sâu thẳm mới đến một Dịch trạm khác. Mộ DungTuyết chưa từng đi xa lại bị mù đường bẩm sinh, đối với kiến thức địa lý chẳng hề biết chút gì, cũng không biết đây là đâu, nhìn quy mô của Dịch trạm này khá lớn liền đoán rằng lẽ nào đã đến phủ Tô Châu? Quả nhiên là vậy.
Dịch trưởng đưa lính gác cung kính đón Chiêu Dương vương vào Dịch trạm, lập tức sắp đặt cơm canh.
Buổi trưa Mộ Dung Tuyết chỉ gặm chút lương khô, lúc này đã đói cồn cào từ lâu, thấy cơm canh nóng hổi thật sự vô cùng kích động. Hơn nữa Dịch trạm phủ Tô Châu rõ ràng cũng lắm tiền nhiều của hơn nhiều, Dịch trạm nhỏ tối qua vốn chẳng đáng để nhắc đến, khẩu vị cơm canh vô cùng hợp ý nàng, nàng ăn một hơi hết hai chén cơm lớn. Càng khiến người ta kích động hơn là sau bữa cơm còn được tắm nước nóng nữa.
Mộ Dung Tuyết tắm rửa thật sạch sẽ, lại hái mấy đóa tường vi trong vườn, vắt nước bôi lên tóc, lúc này mới cảm thấy cuộc đời vẫn chưa đến nổi quá thê thảm.
Gia Luật Ngạn từ trong nội đình bước ra, thoáng ngẩn ngơ, nàng vừa tắm xong đứng dưới bụi tường vi, trông như tiên nữ, nhưng cũng tựa hoa yêu.
Nàng đang thì thầm với bụi tường vi kia, tuy giọng rất nhỏ, nhưng lại bị người có thính lực tốt như hắn nghe rất rõ ràng.
“Xin Nguyệt lão phù hộ cho con lấy được người con thích. Con không muốn lấy lão già kia đâu, cổ chân ông ta không biết có bao nhiêu tơ hồng rồi, đâu thiếu gì một sợi của con, Nguyệt lão người nói có phải không...”
Hắn hơi buồn cười, chắp tay bước đến sau lưng nàng, đột ngột lên tiếng: “Nguyệt lão cũng là một lão già, cô nói vậy là đắc tội với ông ấy rồi đó.”
Nàng giật thót, nghiêng đầu trừng hắn một cái rồi quay người định rời đi.
“Hôm nay cha cô đã đến đây.”
Mộ Dung Tuyết lập tức dừng bước, kích động hỏi: “Ông ấy đâu?”
“Đương nhiên là bị đuổi đi rồi.”
Mộ Dung Lân quen thân với Tri phủ Tô Châu, bởi vậy đã xin Tri phủ đại nhân đến Dịch trạm gặp con gái một lần, nhưng không ngờ lại gặp phải Gia Luật Ngạn.
Nàng cắn môi, cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.
“Cuối cùng bổn vương đã nghĩ ra một cách.”
Nàng chỉ đành dừng bước, “Cách gì?”
“Chờ đến Kinh thành cô sẽ biết.”
Giọng điệu úp úp mở mở thế này thật sự khiến người ta tức chết, nhưng nàng lại không làm gì được hắn.
“Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ bị bệnh.”
“Là ý gì?”
“Một mình cô một xe, một mình cô một phòng, để tránh truyền nhiễm cho người khác.”
Nàng ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Ý ngài là tú nữ mắc bệnh sẽ không thể tham tuyển sao?”
Khóe môi hắn nhếch lên ý cười, “Rất tiếc, cô là người Thục phi long trọng tiến cử, Hoàng thượng cũng từng dặn dò rồi, bởi vậy sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Nàng tức giận phồng mang trợn má, “Vâậy ngài làm vậy là có ý gì?”
“Lót đường trước đó, đồ ngốc.” Hắn nói xong, không chờ nàng giậm chân đã quay người rời đi.
Nàng giận đến đỏ mặt, mình rõ ràng băng tuyết thông minh, đa tài đa nghệ, vậy mà hắn dám nói nàng ngốc!
Quả nhiên kể từ hôm sau nàng “bị bệnh”, được Gia Luật Ngạn sắp xếp một mình một xe, cách ly với các tú nữ khác. Nàng hơi không hiểu dụng ý của hắn, kết quả là nghĩ lung tung một đống ý tưởng không hay. Có khi nào hắn vì để nàng ở yên, không chạy trốn nữa nên mới cố ý làm ra vẻ huyền bí không?
Ngang qua một hồ sen, xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi. Gia Luật Ngạn đang ngồi dưới gốc cây uống nước, đột nhiên nghe thấy trong xe ngựa cuối cùng phát ra tiếng cứu mạng thê thảm.
Là Mộ Dung Tuyết, hắn suýt chút bị sặc nước, vội chạy tới phía trước vén rèm xe lên.
“Đương nhiên.”
Nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại không dám tin, tiếp tục truy hỏi: “Ngài có cách gì?”
Hắn xua tay, “Tạm thời vẫn chưa biết.”
Vậy khác gì không nói đâu, nàng bĩu môi, “Ngài gạt tôi thì có.”
Hiển nhiên nghi ngờ của nàng khiến hắn không vui. Gia Luật Ngạn lạnh mặt nói: “Nếu cô không tin ta thì cứ tìm cơ hội trốn đi, xem cô có thể chạy được không. Lần sau cô đi nhà xí ta cũng sẽ đi chung, cô có tin không?”
“Ngài...” Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
“Lời ta nói đều là thật, không tin cô cứ thử xem.” Hắn nghiêm mặt, không hề có ý đùa cợt.
“Vậy nếu ngài không giữ lời thì sao?”
“Chưa có ai dám nghi ngờ tín nghĩa của Chiêu Dương vương Gia Luật Ngạn ta.” Hắn bất mãn nhìn nàng hừ một tiếng: “Cô là người đầu tiên đó.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Nàng nhăn mũi, dáng vẻ nghịch ngợm hồn nhiên. Có lời hứa của hắn, cuối cùng lòng nàng cũng thoải mái đi nhiều. Hắn đối với nàng dường như cũng không tuyệt tình cạn nghĩa lắm.
Đi suốt một đêm, sắc trời đã khuya mà cũng không thấy dừng lại, Mộ Dung Tuyết đang thầm cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe giọng Viên Thừa Liệt bên ngoài: “Vương gia, đến Dịch trạm rồi.”
Gia Luật Ngạn thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi kịp các tú nữ đã lên đường trước. Tất cả đều như hắn dự tính, nhân lúc trời tối đưa Mộ Dung Tuyết trà trộn vào các tú nữ, âm thầm che giấu chuyện nàng kháng chỉ chạy trốn. Chỉ cần đưa các nữ nhân này an toàn đến Kinh thành thì vạn sự đại cát rồi, còn về chuyện khiến người ta đau đầu nhất kia... Hắn xoa xoa mi tâm, mong là dọc đường nàng đừng quậy phá gì nữa.
Xe ngựa dừng trong Dịch trạm, Dịch trưởng đưa người ra đón.
Gia Luật Ngạn xuống xe, quay người vén rèm.
Lúc Mộ Dung Tuyết xuống xe đột nhiên thân hình nhũn ra bổ nhào vào lòng Gia Luật Ngạn. Lần này thật sự không phải cố ý, là chân nàng bị tê.
Gia Luật Ngạn vội dìu nàng: “Làm sao vậy?”
“Chân tôi tê rồi.” Nàng bóp bóp chân, cũng không biết có phải hoa mắt không, không ngờ lại thấy trong mắt hắn có một tia thương xót. Nhưng tiếp đó hắn điềm nhiên vô tình buông bàn tay đang dìu nàng ra, lạnh lùng nói: “Đứng một lúc sẽ hết thôi.”
So với trái tim bị đả kích đến tê liệt từ lâu thì tê chân vốn chẳng là gì.
Dịch trưởng cung kính nói: “Vương gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Gia Luật Ngạn gật đầu, đưa Mộ Dung Tuyết đi ăn cơm, sau đó lại đưa nàng vào phòng cuối cùng của Dịch trạm. Còn chưa vào đã nghe bên trong truyền đến tiếng trò chuyện ríu rít.
Gia Luật Ngạn đứng dưới hiên, nghiêm túc nói: “Nếu có người hỏi thì cô cứ nói mấy ngày nay mình bị bệnh nên đến chậm hai ngày.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mộ Dung Tuyết vào phòng, ba nữ nhân bên trong ngước lên nhìn nàng.
“Mộ Dung muội muội.” Tần Minh Nguyệt đứng dậy kéo tay nàng, ân cần hỏi: “Sao hai ngày trước không thấy muội?”
Mộ Dung Tuyết nặn ra một nụ cười, nói lại một lượt những lời Gia Luật Ngạn dặn dò. Mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, thể lực tiêu hao nhiều, đích thực nhìn cũng ốm đi, thật sự có vẻ như đang bệnh tật, Tần Minh Nguyệt không nghi ngờ gì, vội kéo nàng ngồi xuống, lại chỉ hai cô nương khác trong phòng nói: “Vị này là Cố Thu Ba, vị này là Tạ Thu Cúc.”
Mộ Dung Tuyết buồn bã chào hỏi hai nữ nhân kia.
Tần Minh Nguyệt gặp người quen, hiển nhiên vô cùng hưng phấn. “Muội biết không, Triệu nương nương hạ sinh Công chúa trong cung kia đã được phong làm Thục phi, thật sự là niềm kiêu hãnh của huyện Nghi chúng ta.”
Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không chút hứng thú.
Tần Minh Nguyệt lại kề bên tai nàng thì thầm: “Bá phụ ta nói, những nữ nhân lần này nhập cung, nếu có thể hạ sinh Hoàng tử thì không chừng Hoàng thượng sẽ phong làm Hoàng hậu đó.”
Mộ Dung Tuyết càng thấy tẻ nhạt hơn, chẳng buồn ừ hử nữa.
Tần Minh Nguyệt vốn nghĩ Mộ Dung Tuyết dung mạo xuất chúng, nhập cung nhất định sẽ đắc sủng, bởi vậy mới lôi kéo quan hệ trước để sau này trong cung có chỗ dựa, ai ngờ nàng lại lười nhác không buồn nói nhiều.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu[1]. Tần Minh Nguyệt liền hậm hực đi bàn luận cùng hai vị cô nương kia.
[1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.]
Tạ Thu Cúc vốn xuất thân nông gia, năm ngoái mới dọn đến trong thành buôn bán nhỏ, chưa từng trải việc đời, những lo lắng sợ hãi đối với tương lai đều viết hết lên mặt. Phụ thân của Cố Thu Ba là thương nhân ở Dương Châu, gia cảnh sung túc, cũng đã từng trải nhiều, lần này được chọn làm tú nữ, người nhà cho rằng đây là một cơ hội tốt để rạng rỡ tổ tiên, gởi gắm rất nhiều kỳ vọng vào nàng ta.
Tuy Tạ Thu Cúc kiến thức nông cạn, nhưng cũng quan tâm đến vận mệnh sau khi nhập cung, ngồi bên cạnh nghe hai người kia trò chuyện, đôi lúc lại hỏi han nghe ngóng.
Ba cô nương chụm lại thì thầm nói hăng say, chỉ có Mộ Dung Tuyết lơ đãng xuất thần. Vừa rồi trước cửa Dịch trạm nàng thấy mười mấy túc vệ, trong hậu viện cũng có túc vệ tuần tra canh gác. Chắc dọc đường cũng sẽ như vậy. Nàng e là không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức tìm cơ hội thì sáng suốt hơn.
Lính gác đưa nước nóng đến, Mộ Dung Tuyết cũng mặc kệ, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ ngay. Mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt mỏi, cả người rã rời.
Vừa hửng sáng đã bị gọi dậy, sau khi ăn sáng trong Dịch trạm lại bắt đầu lên đường. Vì lần này là việc của Hoàng gia, năm mươi túc vệ Gia Luật Ngạn mang đến huyện Nghi đều là tinh anh của Ngự lâm quân, ai nấy đều dáng vóc to cao.
Viên Thừa Liệt và Trương Long cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa của Gia Luật Ngạn. Mười hai vị cô nương chia ra ngồi trong ba cỗ xe ngựa, theo sát phía sau, trước sau đều có túc vệ hộ tống. Một hàng nhân mã oai nghiêm đi về hướng Kinh thành. Đông người như vậy vốn không cần nghĩ đến chuyện chạy trốn. Hơn nữa có những lời Gia Luật Ngạn nói, Mộ Dung Tuyết tạm thời gác lại ý nghĩ này, dự tính giữ gìn sức khỏe, duy trì thể lực, chờ đến Kinh thành rồi lại nghĩ cách.
Rất nhanh đã đến trưa, đội xe dừng lại nghỉ ngơi.
Các cô nương ngồi trên xe ngựa bức bối lắc lư cả buổi nhân cơ hội này bước xuống hoạt động chân tay.
Viên Thừa Liệt chú ý nhìn thử, trong xe thứ hai có ba vị cô nương bước xuống, không thấy bóng dáng Mộ Dung Tuyết đâu, chờ chốc lát, hắn không nhịn được bước lên hỏi một tiếng: “Mộ Dung cô nương.”
Trong xe lặng thinh, Viên Thừa Liệt vén rèm nhìn vào trong, Mộ Dung Tuyết đang ngủ ngon lành, dáng vẻ y hệt một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc lòng hắn bỗng mềm đi, nhẹ giọng nói: “Mộ Dung cô nương, xuống ăn trưa thôi.”
Mộ Dung Tuyết chớp chớp hàng mi dài, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trong xe ngựa chỉ còn mỗi mình.
Nàng dụi mắt nhảy xuống xe.
Viên Thừa Liệt vô thức muốn đưa tay dìu nàng, nhưng vừa nghĩ đến thân phận hiện giờ của nàng, bàn tay đang đưa ra lại cứng đờ rụt về lại.
Mộ Dung Tuyết thấy các cô nương đồng hành đều đang ngồi dưới gốc liễu, trong tay mỗi người cầm một chiếc bánh lương khô ăn, sao cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào những cô nương này không phải là Nương nương tương lai sao? Lẽ nào dọc đường vào Kinh phải sống thế này sao? Trời ạ, đây là đãi ngộ của Hoàng gia sao? Đáng sợ quá rồi.
Đang kinh ngạc, Viên Thừa Liệt đã đích thân lấy lương khô và nước cho nàng, đặc biệt đưa đến trước mặt nàng.
Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt: “Viên công tử, tôi nuốt lương khô không trôi, lẽ nào buổi trưa không có cơm rau sao?”
Vừa dứt lời, các cô nương đang gặm bánh đều ngước lên nhìn nàng.
Mấy tiếng thì thầm truyền đến tai nàng.
“Cô ta là ai vậy?”
“Đại tiểu thư của Hồi Xuân y quán, nhà giàu có lắm đó.”
“Vương gia cao quý hơn cô ta nhiều mà vẫn phải ăn lương khô đó thôi.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, không nhịn được quay sang nhìn Gia Luật Ngạn ở xa xa. Trong tay hắn thật sự là một miếng bánh lương khô, chẳng qua trên chiếc ghế dưới gối có thêm một chiếc ấm tử sa và một chiếc ly hai quai.
Nàng chỉ đành nhận lấy lương khô rồi bắt đầu gặm. Bình thường nàng ăn uống kén cá chọn canh, loại lương khô này nàng vốn nuốt không trôi, bấm bụng cắn một miếng, lại uống thêm miếng nước nuốt xuống.
Người tập võ thính lực tốt hơn bình thường, lời phàn nàn vừa rồi của nàng Gia Luật Ngạn nghe rất rõ, lòng vừa tức giận vừa buồn cười, quả nhiên là một người được nuông chiều đã quen, chưa từng đi xa, ở nơi trước không thấy thôn sau không thấy quán thế này, có thể có lương khô ăn đã khá lắm rồi, vậy mà còn đòi cơm rau nữa...
Ăn trưa xong lại bắt đầu lên đường, mãi đến khi sắc đêm sâu thẳm mới đến một Dịch trạm khác. Mộ DungTuyết chưa từng đi xa lại bị mù đường bẩm sinh, đối với kiến thức địa lý chẳng hề biết chút gì, cũng không biết đây là đâu, nhìn quy mô của Dịch trạm này khá lớn liền đoán rằng lẽ nào đã đến phủ Tô Châu? Quả nhiên là vậy.
Dịch trưởng đưa lính gác cung kính đón Chiêu Dương vương vào Dịch trạm, lập tức sắp đặt cơm canh.
Buổi trưa Mộ Dung Tuyết chỉ gặm chút lương khô, lúc này đã đói cồn cào từ lâu, thấy cơm canh nóng hổi thật sự vô cùng kích động. Hơn nữa Dịch trạm phủ Tô Châu rõ ràng cũng lắm tiền nhiều của hơn nhiều, Dịch trạm nhỏ tối qua vốn chẳng đáng để nhắc đến, khẩu vị cơm canh vô cùng hợp ý nàng, nàng ăn một hơi hết hai chén cơm lớn. Càng khiến người ta kích động hơn là sau bữa cơm còn được tắm nước nóng nữa.
Mộ Dung Tuyết tắm rửa thật sạch sẽ, lại hái mấy đóa tường vi trong vườn, vắt nước bôi lên tóc, lúc này mới cảm thấy cuộc đời vẫn chưa đến nổi quá thê thảm.
Gia Luật Ngạn từ trong nội đình bước ra, thoáng ngẩn ngơ, nàng vừa tắm xong đứng dưới bụi tường vi, trông như tiên nữ, nhưng cũng tựa hoa yêu.
Nàng đang thì thầm với bụi tường vi kia, tuy giọng rất nhỏ, nhưng lại bị người có thính lực tốt như hắn nghe rất rõ ràng.
“Xin Nguyệt lão phù hộ cho con lấy được người con thích. Con không muốn lấy lão già kia đâu, cổ chân ông ta không biết có bao nhiêu tơ hồng rồi, đâu thiếu gì một sợi của con, Nguyệt lão người nói có phải không...”
Hắn hơi buồn cười, chắp tay bước đến sau lưng nàng, đột ngột lên tiếng: “Nguyệt lão cũng là một lão già, cô nói vậy là đắc tội với ông ấy rồi đó.”
Nàng giật thót, nghiêng đầu trừng hắn một cái rồi quay người định rời đi.
“Hôm nay cha cô đã đến đây.”
Mộ Dung Tuyết lập tức dừng bước, kích động hỏi: “Ông ấy đâu?”
“Đương nhiên là bị đuổi đi rồi.”
Mộ Dung Lân quen thân với Tri phủ Tô Châu, bởi vậy đã xin Tri phủ đại nhân đến Dịch trạm gặp con gái một lần, nhưng không ngờ lại gặp phải Gia Luật Ngạn.
Nàng cắn môi, cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.
“Cuối cùng bổn vương đã nghĩ ra một cách.”
Nàng chỉ đành dừng bước, “Cách gì?”
“Chờ đến Kinh thành cô sẽ biết.”
Giọng điệu úp úp mở mở thế này thật sự khiến người ta tức chết, nhưng nàng lại không làm gì được hắn.
“Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ bị bệnh.”
“Là ý gì?”
“Một mình cô một xe, một mình cô một phòng, để tránh truyền nhiễm cho người khác.”
Nàng ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Ý ngài là tú nữ mắc bệnh sẽ không thể tham tuyển sao?”
Khóe môi hắn nhếch lên ý cười, “Rất tiếc, cô là người Thục phi long trọng tiến cử, Hoàng thượng cũng từng dặn dò rồi, bởi vậy sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Nàng tức giận phồng mang trợn má, “Vâậy ngài làm vậy là có ý gì?”
“Lót đường trước đó, đồ ngốc.” Hắn nói xong, không chờ nàng giậm chân đã quay người rời đi.
Nàng giận đến đỏ mặt, mình rõ ràng băng tuyết thông minh, đa tài đa nghệ, vậy mà hắn dám nói nàng ngốc!
Quả nhiên kể từ hôm sau nàng “bị bệnh”, được Gia Luật Ngạn sắp xếp một mình một xe, cách ly với các tú nữ khác. Nàng hơi không hiểu dụng ý của hắn, kết quả là nghĩ lung tung một đống ý tưởng không hay. Có khi nào hắn vì để nàng ở yên, không chạy trốn nữa nên mới cố ý làm ra vẻ huyền bí không?
Ngang qua một hồ sen, xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi. Gia Luật Ngạn đang ngồi dưới gốc cây uống nước, đột nhiên nghe thấy trong xe ngựa cuối cùng phát ra tiếng cứu mạng thê thảm.
Là Mộ Dung Tuyết, hắn suýt chút bị sặc nước, vội chạy tới phía trước vén rèm xe lên.
Danh sách chương