Có thể nói phương hướng điều tra của họ sai lệch thái quá, chắc là vì ban đầu họ chỉ coi đây là một vụ án dân sự. Đương nhiên, dựa theo kế hoạch của tôi, khoảng tầm một tháng là sẽ có người báo cảnh sát, nói rằng khu biệt thự ở vùng núi ngoại thành có mùi thối nhàn nhạt, hy vọng cảnh sát đi điều tra.

Tòa nhà bị báo cáo nằm dưới danh nghĩa Chồng, nên tôi cũng xin đi theo. Tôi giả vờ như đang cực kỳ bất an, hai tay nắm chặt vạt áo, dùng thanh âm run rẩy hỏi nữ cảnh sát thực tập ngồi cạnh mình, “Chồng của tôi… Liệu có xảy ra chuyện gì không…”

Cô nở nụ cười an ủi, nói: “Sẽ không đâu… Sẽ không, hẳn là trong phòng có động vật chết rồi thối rữa gì đó thôi.”

Cảnh sát D ngồi lái xe phía trước hừ lạnh một tiếng: “Cũng chưa chắc đâu.”

Lần này bọn họ không mang theo nhiều người đi thi hành nhiệm vụ, tăng thêm đám thực tập sinh thì cũng chỉ năm sáu người thôi. Tôi nghĩ, khi đến nơi đó, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ giật nảy mình.

Cửa biệt thự khóa.

Tôi lấy chìa ra mở, đồng thời kể cho cảnh sát rằng đây là nơi tôi và Chồng hưởng tuần trăng mật. D khẽ gật đầu rồi đẩy cửa vào, hắn gần như nhíu mày ngay tức khắc.

Một mùi hôi thối nồng nặc tràn ra từ bên trong, tương tự mùi thịt hỏng mục nát. Nó xộc thẳng vào xoang mũi, khiến con người ta muốn nôn mửa. Sắc mặt nhân viên cảnh sát đứng cạnh tôi lập tức thay đổi, bọn họ dễ dàng liên tưởng đến mùi thi thể hư thối.

Càng đi sâu vào trong thì mùi hương càng nồng thêm, nơi bắt nguồn là một căn phòng ở giữa tầng hai. Phòng bị khóa, D hỏi tôi có chìa khóa không. Tôi nói cho hắn biết là không có, lúc sửa sang căn nhà, Chồng thiết kế tất cả các phòng theo dạng không thể khóa lại, tôi cũng không biết tại sao cửa bị khóa nữa.

Hắn cau mày chặt hơn, mấy nam cảnh sát cùng hắn xô cửa.

Cửa mở, mùi xác thối càng nồng hơn truyền đến từ trong phòng, cảnh tượng ở đó khiến thực tập sinh nữ cạnh tôi lập tức che miệng ọe ra.

(Cảnh báo hình ảnh máu me bạo lực khủng bố, có gãy tay chân, sinh giòi, không chịu được thì hãy kéo sang chương 29 luôn)

Thứ đầu tiên đập vào mắt người ta là một thi thể không hoàn chỉnh, hẳn là nguồn gốc của mùi thối. Cái xác có dáng vẻ cao lớn, toàn thân sưng phồng, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng chân thực, trông giống một khối thịt phù thũng cỡ lớn. Phần thịt ở đầu, bụng và chân có vết máu rõ rệt.

Hình như một phần da đầu của cái xác bị cắt ra, lộ ra lớp sọ trắng hếu, nếu nhìn kỹ còn sẽ phát hiện trên bề mặt xương có giòi bọ chi chít lúc nhúc. Hốc mắt tối om của thi thể cũng có côn trùng bò lên. Con ngươi người nọ như bị móc mạnh ra khỏi hốc mắt, rơi lăn lóc trên sàn nhà.

Chân gã không đầy đủ trọn vẹn, máu thịt bầy nhầy dính lủng lẳng, giòi bọ nhỏ nhỏ màu trắng không ngừng chui ra từ bên trong. Dường như chúng nó coi thi thể này thành chất dinh dưỡng để sinh trưởng.

Nằm cạnh xác chết là một người đàn ông tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, lồng ngực vẫn phập phồng, thoạt nhìn vẫn còn sống. Tóc cậu ta tán loạn, tóc đen và thịt đỏ lẫn lộn với nhau, cả người dơ bẩn cực kỳ. Trong miệng cậu ta ngậm một miếng thịt, là một miếng thịt có vẻ đã thối mốc, miệng vẫn hoạt động, hình như là đang nhai nuốt miếng thịt ấy.

Thân dưới của cậu ta trần truồng, đứng từ cửa nhìn vào có thể trông thấy bắp đùi dính chất lỏng màu trắng đáng ngờ. Có vẻ chất lỏng chảy ra từ sau mông, đã đông lại. Giữa chất lỏng, cảnh sát nhìn thấy rõ ràng có thứ gì đó di chuyển trên người kẻ này, giòi bọ thành đàn từ mông cậu ta chui vào cái động phía sau thân thể. Cùng với sự di động ấy, cậu ta còn phát ra tiếng than nhẹ.

Tôi run rẩy đi tới liếc nhìn một cái, sau đó làm bộ không dám tin, che miệng lùi về sau mấy bước, tìm một nơi sạch sẽ rồi gục xuống giả vờ bất tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện