Hy Mộc tự chọn cho mình một bộ váy chững chạc trong buổi tối hôm nay. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể trắng muốt, phía sau xẻ sâu lộ lưng trần và xoè nhẹ ở phần dưới. Chân mang một đôi cao gót cao đính đinh loé sáng. Bông tai lủng lẳng xinh xắn trên cái tai nhỏ cùng tóc dài được búi rối phía sau. Trông cô như thiếu nữ xinh đẹp không còn vẻ trẻ con như thường ngày thay vào đó nét đẹp quyến rũ xiêu lòng.

Khiêm chờ ở phòng khách, tay không ngừng nhịp nhịp trên ghế sofa. Nghe tiếng bước chân của Hy Mộc thì xoay đầu từ tốn, ánh mắt như bị hớp hồn. Hy Mộc kiêu sa với ánh cười bừng sáng đang đi về phía anh khiến anh có chút mong đợi. Giây phút này anh chợt thấy may mắn vì mình đã không từ bỏ cô gái này, và cũng phước phần vì cô gái này dù sống chết cũng không hề bỏ cuộc.

" Khiêm, em xinh không? Đi thôi đi thôi em thích muốn xỉu rồi. "

Hy Mộc có chút phấn khích dậm chân tạo ra nhịp điệu gấp rút dưới sàn nhà. Khiêm đứng dậy lấy trong túi ra môt chiếc hộp nhỏ, mở ra trước mặt Hy Mộc. Chiếc hộp loé sáng bên trong với một chiếc nhẫn kim cương đắt giá, Hy Mộc nheo mắt nhìn chiếc nhẫn, tim đập thình thịch không theo quy củ như mọi ngày. Môi mọng không khép lại được, mắt mở to nhìn anh đang ngại ngùng xoay sang hướng khác.

" Cái này..."

" Đeo đi. "

Anh lên tiếng, mắt lúc này mới nhìn Hy Mộc. Thấy cô đang dùng ánh mắt long lanh như ngọc lưu li nhìn mình thì bối rối gục đầu, ho khan vài tiếng. Hy Mộc thì có chút không hài lòng, cũng bắc chước nhìn theo hướng khác như anh, tay khoanh lại trước ngực.

" Ý gì đây. "

" Cầu hôn em. "

Hai má bắt đầu đỏ lên, Hy Mộc cảm thấy như máu trong người mình bỗng chạy nhanh hơn và có khi đang sôi sùng sục trong cơ thể nữa. Nhưng cô vẫn cảm thấy không vừa ý chút nào, cúi đầu xoa hai ngón tay vào nhau,

" Anh không lãng mạng gì hết. Cầu hôn thì sao lại gấp gáp và thô cằn như vậy. Không được không được. "

Hy Mộc chu mỏ lắc đầu, mắt đối mắt với anh. Lúc này trong mắt Vương Khiêm có gì đó rất lạ, vừa lãnh đạm lại vừa cuồng nhiệt, vừa đóng băng lại vừa bùng cháy. Anh vương cái tay dài chạm vào phía lưng trần của Hy Mộc, cái eo nhỏ bị anh quấn một cái là vừa đủ, cô bị anh kéo vào lòng, mũi liền cảm nhận được hương thơm của anh. Môi sơ hở bị anh phủ lên một cách nhẹ nhàng nhất. Cánh hoa anh nào nở bung trong khoang miệng, mọng nước đến anh cũng có thể cảm nhận được vị ngọt của nó. Tính bá đạo lại bắt đầu cuộn trào không thể tiết chế. Môi Hy Mộc bị cắn mút đến đỏ lên, có chút đau rát nhè nhẹ, lưỡi cũng phải đánh trận với anh một màn đặc sắc khiến cô muốn đầu hàng cũng không được. Đến khi anh buông ra cũng là lúc Hy Mộc tựa trán vào vòm ngực rắn chắc của anh thở dốc, tay đã ôm eo anh lúc nào không biết.

" Cưới anh. "

Ngay cả cầu hôn cũng một mình anh bá đạo ra lệnh. Khiêm vuốt ve bàn tay nhỏ của Hy Mộc đang đặt trên ngực mình. Cảm nhận nhịp thở dần ổn định của cô, lòng có chút nhẹ nhõm. Hy Mộc ngẩn đầu, anh không bao giờ dài dòng nhưng cảm giác của anh cô lúc nào cũng cảm nhận được. Đôi giày cao gót khiến cô không phải kiễng chân khi hôn anh nữa, lần này Hy Mộc đã chủ động tiến đến. Môi chạm môi với người đàn ông lạnh buốt này, hôn mạnh một cái rồi buông ra để nhìn khuôn mặt tinh tế của anh bằng chính mắt mình, tay đưa ra để anh đeo nhẫn vào, sau đó lại tiếp tục hôn triền miêng không kiểm soát.

Hy Mộc chợt nhớ đến buổi tiệc nên đập đập anh dừng lại, kéo tay anh xem đồng hồ. Vừa định nói với anh sẽ trễ đó nhưng môi lưỡi lại bị anh dây dưa lần nữa, cô trống rỗng đến không vững phải tựa vào người anh. Cơ thể cô biểu hiện sự đuối sức anh mới buông ra, chỉnh sửa quần áo và trang điểm của cô thật kĩ.

Môi cô sưng đỏ càng quyến rũ không thể thoát khỏi mắt anh, tay to dần tìm bờ mông căng mọng bóp một cái,

" Hay là đừng đi nữa. "

Hy Mộc dùng túi xách đánh vào vai anh một cái, ánh mắt liếc nhìn như đối với một con người hư hỏng. Cô kéo kéo váy xuống vì lúc nãy Khiêm đã làm nó trở nên nhàu đi, phần mông lại một lần nữa đập vào mắt anh khiến Khiêm cứ nhìn mãi không thể rời mắt. Đến khi Hy Mộc đi xa đến phía xe vẫn chưa thấy anh mới gọi lớn.

" Ông xã, đi mau mau trễ rồi. Em không muốn lỡ  tiệc đâu. "

Tim Vương Khiêm muốn vọt ra ngoài vì tiếng "ông xã" phát ra từ miệng Hy Mộc. Anh dậm dậm chân cố gắng hít thở sâu nhưng cũng không kiềm được nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Vẻ lạnh lẽo thường ngày dường như tan biến trong giây phút này. Anh sải bước dài gấp rút đi ra ngoài. Chiếc xe nhanh chóng vụt đi.

***

Bữa tiệc đúng là bữa tiệc, lại còn mang hiệu Niel nên càng náo nhiệt hơn. Tất cả đều quần quần áo áo, sang trọng đứng mức khó tin. Hy Mộc thích muốn nổ tim hứng thú mở cửa sổ xe ló đầu nhìn nghiêng ngó dọc nhìn những siêu xe lần lượt vượt mặt. Khiêm tập trung lái xe thấy vậy cũng khó chịu vỗ vỗ cái mông đang vênh lên bên cạnh,

" Đừng trẻ con. "

Hy Mộc xoay vào, thấy bộ dáng mình cũng hơi khó coi nên ngượng ngùng ngồi ngay ngắn lại nhưng trong lòng vẫn không khỏi muốn la hét náo loạn.

" Khiêm ơi, em muốn đi London. "

" Được. "

" Khi nào thì đi, công việc anh có nhiều lắm không? "

" Cứ đi thôi, anh không thích thì không cần làm. "

Hy Mộc mở mồm chữ o, thầm ngưỡng mộ anh quả là có khí chất. Lúc đến nơi phải bước ra khỏi xe thì níu tay anh lại, 4 mắt nhìn nhau, anh ngỡ ngàng còn cô thì hào hứng vô cùng. Mày đẹp anh nhíu lại biểu lộ sự khó hiểu, Hy Mộc liền ngại ngùng nói nhỏ.

" Hôn một cái đi ông xã. "

Hy Mộc chủ động trước, tiến lên hôn mạnh một cái lên môi mỏng của anh sau đó vội trốn tránh bay ra khỏi xe như bốc hơi. Bước vào một ngôi nhà lớn tựa như biệt thự của Vương Khiêm, nơi bữa tiệc đang sang trọng đang diễn ra.

Ai nấy cũng nhìn vào Hy Mộc, một phần vì nhan sắc cô quá mức thu hút, một phần vì cô đang nắm tay Khiêm bước vào một cách công khai. Trông họ thật tuyệt, không còn lời nào diễn tả.

Họ đi đến nơi VIP nơi chủ tiệc đang ngồi. Niel, Quyết Tùng, Hành Khiết và Lãnh Phong đều lịch lãm và mê người đến kì lạ. Xung quanh khu vực VIP cũng bị vây kín bởi những cô gái yêu kiều. Niel thấy Hy Mộc đến thì đứng dậy vỗ tay đắc ý,

" Làm tốt lắm em gái. "

Quyết Tùng và Lãnh Phong đang cầm ly rượu cũng giơ cao tỏ ý chúc mừng. Hy Mộc chào một lượt, sau đó ngồi xuống. Vui chơi một lúc thì thấy mọi người lần lượt bước đi đâu đó, Vương Khiêm một lúc sau cũng thủ thỉ vào tai cô,

" Anh đi một chút. Không lâu. "

Hy Mộc thấy anh đứng dậy thì nắm chặt tay anh lại,

" Chị Đồng Mao không đến sao anh? "

" Tầng 2 phòng 5 "

Nói xong liền đi, Hy Mộc thì hụt hẫn nhăn mặt. Cô đến đây đâu phải để đợi anh, cô muốn ở bên cạnh anh hơn là phải ngồi chờ đợi như vậy.

Hy Mộc đi theo cầu thang lên tầng 2, tìm một lúc mới mở cửa vào phòng 5. Đồng Mao đang mặc vô chiếc váy màu hồng phấn ngồi tao nhã trên ghế, mắt hướng về Mạnh Hàn đang nằm trên giường lớn cười giỡn hớn hở, miệng nở nụ cười mà từ hạnh phúc cũng không thể diễn tả.

Thấy Hy Mộc bước vào thì liền đứng dậy ôm chặt cô, " Sao em biết chị ở đây vậy nè. "

" Em hỏi Khiêm. Mấy người kia thật đáng ghét, chị ở đây mà không nói cho em biết. "

Đồng Mao cười nhẹ nhàng, tinh ý tìm kiếm trang sức trên ngón áp út của cô, vỗ vỗ bả vai Hy Mộc, " Quay lại rồi sao, tốt rồi. "

Hy Mộc ngượng ngùng cười một cái, tay xoay xoay chiếc nhẫn sau đó nghe tiếng Mạnh Hàn cười khúc khích thì vui vẻ xoay người, nằm hẳn lên giường chơi cùng cậu bé. Cô cảm thấy hạnh phúc nhất là được làm mẹ, cảm xúc lúc này thật khó mà diễn tả.

Được một lúc thì Hành Khiết bước vào, Hy Mộc liền ngồi dậy hết hồn mở to mắt nhìn anh, tay che ngực lại.

Khiết nhìn cô ngay sau đó lại dời mắt sang Đồng Mao, đi đến ôm cái eo nhỏ của cô thủ thỉ,

" Về thôi. "

Đồng Mao đặt tay lên ngực Khiết, tay còn lại vuốt ve lưng anh,

" Anh không chơi một chút nữa sao. "

Khiết lắc đầu, " Chơi em thì được, chơi với đám người kia chán chết. "

Hy Mộc nổi da gà hắn giọng một cái, đứng dậy nói to nhưng không nhìn hai người họ,

" Em đi trước. Khiêm xong việc chưa nhỉ. "

Khiết vùi đầu vào cổ Đồng Mao gật đầu cho có. Đồng Mao thấy vậy thì phì cười lồng tiếng cho anh, " Xong rồi. Em xuống đi. Hôm nào chúng ta đi chơi nhé? "

Hy Mộc nhìn Đồng Mao gật đầu, cười một cái rồi rời đi. Chân bước đến cửa bỗng xoay xẩm mặt mày, cơn hắt hơi truyền đến một cách đột ngột. Hy Mộc vừa hắt hơi một cái Đồng Mao và Hành Khiết đã nghe rõ tiếng nước rơi chạm sàn lịch bịch. Đưa mắt theo bóng lưng Hy Mộc nhìn thì phía sàn là máu tươi đang không ngừng rơi xuống. Đồng Mao không kiềm được sợ hãi nắm chặt vai Hành Khiết. Hy Mộc ngay sau đó run rẩy xoay người nhìn Đồng Mao, giọng như muốn khóc còn tay thì đang giữ chặt mũi,

" Chị ơi... "

Đồng Mao chạy nhanh đến chạm vào người Hy Mộc, cô nóng đến bỏng tay khiến Đồng Mao giật phắt mình nói lớn,

" Trời ơi Hy Mộc, em sao thế này. "

Hành Khiết thấy vậy thì nhấc điện thoại gọi ngay cho Lãnh Phong bên dưới, vài giây sau tất cả đã có đầy đủ trong phòng 5. Ai nấy vừa bước vào cũng sững sờ vì máu dưới sàn. Vương Khiêm đi đến Hy Mộc nhanh như cắt, tay ôm cô vào lòng, khuôn mặt không tí sắc thái. Lãnh Phong ngay sau đó liền làm công việc của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện