Căn phòng đầy ủy khúc vẫn còn đang tiếp diễn. Vương Khiêm ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, lia mắt nhìn về Trà Ni đang co rút trong góc phòng. Giây phút đó, ả ta ngừng thở, sợ đến mức không thể đáp trả cái nhìn đó.
- Này, lâu rồi không gặp, Vương phu nhân cũ xì.
Hành Khiết giơ tay chào, nụ cười mang ý mỉa mai, rồi đồng loạt cả thảy 4 người đều cười lớn. Riêng Vương Khiêm lại lặng lẽ đứng đó, nhìn cô không lay động.
- Ra ngoài.
Anh ra lệnh, mọi người dừng lại một giây, sau đó rời đi. Để lại căn phòng sáng trưng màu trắng bạc rộng lớn nay chỉ còn lại 2 người.
Vương Khiêm chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhang vuốt những sợi tóc con dính bết vào mặt của Trà Ni.
- Em đáng lẽ nên biết không nên xen vào cuộc sống của anh, một lần nữa.
- Nhưng em yêu anh, điều đó...
Trà Ni nức nở nhìn anh, giọng nói run rẩy mề nhũn không còn sức lực.
- Đừng nói điều đó nữa, anh phát chán rồi.
- Nhưng anh không thể bỏ mặc em, đã phái người theo dõi em, bảo vệ em những năm qua....
- Những thông tin về em, anh đã vứt vào sọt rác. Em biết điều gì khiến anh có thể làm được như vậy không? Vương Khiêm ghé sát vào tai Trà Ni, làn hơi nóng phả vào da thịt khiến ả sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt môi đến tứa máu.
- Hy Mộc.
Cái tên như cắm thẳng vào tim ả, Trà Ni đau đớn bịt tai lại, la to:
- Không, không thể là con nhỏ đó được. Nó thì có gì hơn em chứ.
- Rất nhiều.
Vương Khiêm cười một cái, sau đó đứng dậy, quay lưng đi, giọng nói không biến đổi vẫn trầm thấp và lạnh lẽo như vậy.
- Ban đầu, tôi nghĩ sẽ nâng niu em như Lạc Hiên. Nhưng tôi lại không muốn nữa. Gia đình em vẫn sẽ chết, nhưng không thể chết trước mặt em. Em vẫn sẽ chết, nhưng không chết trước mặt anh.
Khiêm đi đến cửa thì quay đầu, cười một cái thật nhẹ nhưng cay đắng vô cùng.
- Vì em không đáng.
Tiếng bước chân anh lạnh lẽo, băng giá từng bước như đóng vào trái tim Trà Ni tảng băng sắt nhọn. Ả vội vàng chạy theo ôm anh từ phía sau, nức nở:
- Không thể. Những năm trước là do em, em đã sai, đã quá ích kỉ, bồng bột, tham vọng. Nhưng em vẫn yêu anh, thật lòng yêu anh dù ở đất lạ xa người. Em...
- Tiếc quá.
- Hửm?....Khiêm...anh nói gì vậy...?
Vương Khiêm gạt thật mạnh tay ả ra khiến ả không đứng vững được mà chới với. Bóng anh xa dần, tiếp đó là bóng dáng 20 nam vệ sĩ cao to lực lưỡng bước vào căn phòng trắng. Cửa đóng sầm, trước phòng bệnh VIP nổi lên ánh đèn đỏ, tiếng gào thét không ngớt, lớn dần rồi tắt hẳn. Căn phòng trở nên yên tĩnh sợ hãi. Đêm đó, cả bệnh viện như vừa trải qua cơn đại bão.
_____________________________________________
Nắng sớm chiếu rọi vào căn phòng cao nhất của bệnh viện. Cửa kính trong veo ánh lên màu cầu vồng nhạt chiếu lên bức tường đối diện. Cô gái nhỏ như nàng công chúa nằm trên chiếc giường màu xanh biển rộng lớn. Mái tóc đen rối bời đang được bàn tay to thon dài yêu chiều vuốt ve. Bóng lưng rộng dài vững chắc ngày càng cô đơn lạnh lẽo. Mái tóc đen bóng bị dày vò đến rối tung lên. Trong ánh mắt người đàn ông ấy phản chiếu lên hình bóng người con gái với những vết thương đầy trên cơ thể. Anh đưa tay day trán, ánh mắt chất chứa sự đau lòng nhìn Hy Mộc.
Anh xiếc chặt bàn tay bé nhỏ, anh chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình là một bi kịch cho đến hôm nay. Anh nghĩ anh đã sai lầm. Được gặp em, được yêu em đã là một diễm phúc. Nhưng anh không muốn vì tình yêu của mình mà em bị tổn thương. Anh rất đau lòng.
Anh buông tay Hy Mộc. Đi nhẹ nhàng ra ngoài. Nắng sớm chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn mà trầm ngâm của Vương Khiêm. Bóng anh trải dài trên hành lang bệnh viện buồn không kể hết. Thiết nghĩ, nếu Hy Mộc thấy được cảnh này chắc sẽ bật khóc vì đau lòng.
_____________________
- Vương Khiêm ở đâu?
- Thưa, tôi không biết ạ. Tôi chỉ biết Vương thiếu đã rời đi khoảng 8h giờ sáng trưa nay. Đến giờ đã là 5h chiều vẫn không thấy trở lại ạ.
Lãnh Phong vừa vào phòng Hy Mộc thì thấy không có bóng dáng Vương Khiêm. Lập tức truy cuộc gọi nhóm:
Lãnh Phong: Lại không thấy Vương Khiêm
Hành Khiết: Aisss. Cậu ta lại đi đâu nữa rồi. Không phải lại gây chuyện chứ. Tôi vừa cho Đồng Mao "ăn" sáng nay lại phải xa cô ấy sao.
Lãnh Phong: Quên cậu đi. Thai phụ không được bị kích động mạnh.
Quyết Tùng: Đã định vị được xe của Vương Khiêm. Bờ biển phía Tây thành phố B.
Lãnh Phong: Tôi đến trước.
Quyết Tùng: 15 phút.
Hành Khiết: aishhh...tôi đang ở gần, 10 phút.
Niel: 20 phút nhé.
________________________________
Bốn chiếc siêu xe màu sắc rực rỡ dừng lại ở bên đường cách bờ biển không xa. Nhìn bóng lưng Vương Khiêm kiên nghị từ đằng sau khiến bốn người họ thở dài. Cả bốn ai cũng có cảm giác xót xa len lỏi sâu trong đáy lòng, cái con người tàn khốc này ai ngờ lại có một cuộc sống bi ai đến như vậy.
- Cậu đứng đây làm gì?
Bốn người tiến gần lại. Niel cũng không chịu nổi mà lên tiếng.
Anh vẫn không trả lời, cứ trầm ngâm nhìn ánh mặt trời đỏ rực dần khuất sau mặt biển. Nắng chiều buồn tênh hòa quyện cùng sóng biển làm lòng người không khỏi mông lung.
- Đừng ủ rủ như thế. Cô ấy đã rất mạnh mẽ, cậu cũng cần như vậy.
Quyết Tùng nói một cách chậm rãi, mắt cũng đăm chiêu về phía mặt trời.
Vương Khiêm lúc này thở dài, rất lâu mới hé môi:
- An Nhi là một đứa bé ngoan..
-......
- Lúc còn nằm trong bụng mẹ, quấy cũng rất nhẹ, không làm cho mẹ phải khó chịu hay đau ốm.
- Khiêm...
Hàn Khiết không kìm được mà mở lời, những câu nói của Khiêm nghe thật đau lòng. Anh cũng có con, hẳn sẽ đồng cảm hơn ai hết.
- Đáng tiếc là con bé còn không thể chào đời.
...
Cả 5 người cùng đứng nhìn hoàng hôn buông xuống, lòng ai cũng nặng trĩu tưởng như vác cả trăm tấn đá trong lòng. Nỗi đau là một thứ dày vò không chừa một ai, kể cả người cao cao thượng thượng trời không sợ đất không màng. Không ai bảo ai mà lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông cao to với bóng lưng trầm lặng lẽ. Sụp tối, nước biển óng ánh dưới màng đêm huyền ảo, và gió cùng sóng cũng rì rào nhẹ nhàng như thủ thỉ.
Vương Khiêm để lại lời nhắn cuối, trong thâm tâm bằng cả nổi đau lòng: "An Nhi, là ta không tốt. Ta yêu con và sẽ mãi như vậy. Mong con đừng khóc, cũng đừng vì điều gì mà đau buồn. Nơi đây sẽ là nơi ta nhớ con, sẽ chỉ nơi này thôi. Thương con bé ngoan của ta."
Anh quay đi, để cả nỗi nhớ là trầm luân ở lại.
___________________________
- Tình hình Hy Mộc sao rồi?
- Viện trưởng, kết quả đã tốt hơn khoảng 20% và vẫn đang trên đà hồi phục.
- Được.
Sau khi người bác sĩ già rời đi. Lãnh Phong lập tức gọi cho Khiêm, nhưng chỉ có tiếng reng dài, không nhấc máy.
Mấy hôm nay tình hình công ty và cổ phiếu có biến chuyển khó nhằn, do Vương Khiêm tinh thần suy sụp nên cũng không giải quyết được là bao. Quyết Tùng một thân xông pha ở thương trường lẫn "chiến trường" trợ giúp Vương Khiêm. Hai người bận đến tối mặt, người thì bận vì công việc, người thì bận vì phải tranh đấu với đủ loại cảm xúc trên đời.
Đến tối Khiêm mới chạm vào điện thoại, vừa bậc hộp tin nhắn lên liền mắt nhắm mắt mở, mặc cho mệt mỏi bao trùm, chiếc xe Bently đen bóng lao nhanh xé màn đêm.
- Cô ấy thật sự đã khỏe rồi chứ?
- Khiêm...
- Nói.
Cửa phòng Lãnh Phong bị bật tung, tiếp đó là người đàn ông cao to với nét mặt tiều tụy bước vào, tay cầm áo vest, chỉ có áo sơ mi trắng mỏng manh, mà nhiệt độ hiện tại lại âm bao nhiêu động cũng không dám kể. Lãnh Phong nhíu mày, đóng tài liệu trong tay lại.
- Có thể nói là như vậy.
Vương Khiêm lập tức quay lưng bỏ đi, Lãnh Phong gọi vội tên anh, nghiêm túc nói:
- Cô ấy đã ổn định, không nguy kịch, cũng không bị thở yếu nữa và có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Với tư cách là bác sĩ, là bạn, là anh em, tôi muốn cậu ngừng ngay việc tự hành hạ bản thân lại. Nhìn xem, cậu như thế này, Hy Mộc tỉnh lại chắc chắn sẽ đau lòng mà khóc.
Vương Khiêm không quay đầu, chỉ gật đầu nhẹ sau đó rời đi. Đúng là hết nói, một cái ừ cũng không có. Lãnh Phong chán ghét day day thái dương bước vào phòng.
Anh bước đến tầng lầu cao nhất, đến căn phòng rộng nhất, chần chừ ở cửa mãi không vào. Cứ mỗi khi nhìn cô với những vết bầm trên gương mặt, những vết thương băng bó trên người cô gái nhỏ của anh, anh tưởng như tim mình sẽ ngừng đập.
Hy Mộc nhỏ bé nằm trên chiếc giường hồng nhạt, được thay dọn kĩ càng, mái tóc đen được để gọn sang một bên, khuôn mặt trắng điểm hồng hai má khiến cô như bừng dậy sức sống. Khiêm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nhẹ nhàng, ngay giờ phút này anh chỉ muốn hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô, nói với cô rằng anh rất nhớ cô và cô đã làm rất tốt.
Kiềm lại nỗi nhớ trong lòng, anh đến bên cạnh đặt mình nhẹ nhàng cạnh cô, ôm lấy thân hình bé nhỏ. Mùi thơm thoảng thoảng lại đâu đó trêu đùa ngay chóp mũi khiến anh muốn tham lam mà quấn lấy. Mùi hương dễ chịu của Hy Mộc lúc nào cũng làm anh thoải mái, đột nhiên bao nhiêu sầu muộn bỗng tan biến. Cơn đau đầu day dứt cũng đã tạm thời biến mất đi. Anh cảm thấy như mình thật sự được giải thoát,được sống lại. Cứ thế chìm vào giấc ngủ.
______________________
Căn phòng im ắng với tiếng thở nhè nhẹ của Khiêm trở nên ấm áp. Bàn tay nhỏ nhắn áp lên má của Vương Khiêm, cảm nhận vẻ tinh tế của khuôn mặt anh, môi nhỏ cong thành một đường cong tuyệt đẹp.
Đôi mắt sâu màu hổ phách, hàng mi dài, đôi mày rậm khắc sâu vào đôi mắt ngấn nước. Anh cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong lòng, mày nhíu lại, đôi mắt sắt bén mở lên dứt khoát.
- Hy Mộc.
Cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng anh, miệng cong lên thành một đường cong dịu dàng, nụ cười anh đã nhớ rất kĩ.
- Được gặp anh thật tốt, Khiêm.
- Này, lâu rồi không gặp, Vương phu nhân cũ xì.
Hành Khiết giơ tay chào, nụ cười mang ý mỉa mai, rồi đồng loạt cả thảy 4 người đều cười lớn. Riêng Vương Khiêm lại lặng lẽ đứng đó, nhìn cô không lay động.
- Ra ngoài.
Anh ra lệnh, mọi người dừng lại một giây, sau đó rời đi. Để lại căn phòng sáng trưng màu trắng bạc rộng lớn nay chỉ còn lại 2 người.
Vương Khiêm chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhang vuốt những sợi tóc con dính bết vào mặt của Trà Ni.
- Em đáng lẽ nên biết không nên xen vào cuộc sống của anh, một lần nữa.
- Nhưng em yêu anh, điều đó...
Trà Ni nức nở nhìn anh, giọng nói run rẩy mề nhũn không còn sức lực.
- Đừng nói điều đó nữa, anh phát chán rồi.
- Nhưng anh không thể bỏ mặc em, đã phái người theo dõi em, bảo vệ em những năm qua....
- Những thông tin về em, anh đã vứt vào sọt rác. Em biết điều gì khiến anh có thể làm được như vậy không? Vương Khiêm ghé sát vào tai Trà Ni, làn hơi nóng phả vào da thịt khiến ả sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt môi đến tứa máu.
- Hy Mộc.
Cái tên như cắm thẳng vào tim ả, Trà Ni đau đớn bịt tai lại, la to:
- Không, không thể là con nhỏ đó được. Nó thì có gì hơn em chứ.
- Rất nhiều.
Vương Khiêm cười một cái, sau đó đứng dậy, quay lưng đi, giọng nói không biến đổi vẫn trầm thấp và lạnh lẽo như vậy.
- Ban đầu, tôi nghĩ sẽ nâng niu em như Lạc Hiên. Nhưng tôi lại không muốn nữa. Gia đình em vẫn sẽ chết, nhưng không thể chết trước mặt em. Em vẫn sẽ chết, nhưng không chết trước mặt anh.
Khiêm đi đến cửa thì quay đầu, cười một cái thật nhẹ nhưng cay đắng vô cùng.
- Vì em không đáng.
Tiếng bước chân anh lạnh lẽo, băng giá từng bước như đóng vào trái tim Trà Ni tảng băng sắt nhọn. Ả vội vàng chạy theo ôm anh từ phía sau, nức nở:
- Không thể. Những năm trước là do em, em đã sai, đã quá ích kỉ, bồng bột, tham vọng. Nhưng em vẫn yêu anh, thật lòng yêu anh dù ở đất lạ xa người. Em...
- Tiếc quá.
- Hửm?....Khiêm...anh nói gì vậy...?
Vương Khiêm gạt thật mạnh tay ả ra khiến ả không đứng vững được mà chới với. Bóng anh xa dần, tiếp đó là bóng dáng 20 nam vệ sĩ cao to lực lưỡng bước vào căn phòng trắng. Cửa đóng sầm, trước phòng bệnh VIP nổi lên ánh đèn đỏ, tiếng gào thét không ngớt, lớn dần rồi tắt hẳn. Căn phòng trở nên yên tĩnh sợ hãi. Đêm đó, cả bệnh viện như vừa trải qua cơn đại bão.
_____________________________________________
Nắng sớm chiếu rọi vào căn phòng cao nhất của bệnh viện. Cửa kính trong veo ánh lên màu cầu vồng nhạt chiếu lên bức tường đối diện. Cô gái nhỏ như nàng công chúa nằm trên chiếc giường màu xanh biển rộng lớn. Mái tóc đen rối bời đang được bàn tay to thon dài yêu chiều vuốt ve. Bóng lưng rộng dài vững chắc ngày càng cô đơn lạnh lẽo. Mái tóc đen bóng bị dày vò đến rối tung lên. Trong ánh mắt người đàn ông ấy phản chiếu lên hình bóng người con gái với những vết thương đầy trên cơ thể. Anh đưa tay day trán, ánh mắt chất chứa sự đau lòng nhìn Hy Mộc.
Anh xiếc chặt bàn tay bé nhỏ, anh chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình là một bi kịch cho đến hôm nay. Anh nghĩ anh đã sai lầm. Được gặp em, được yêu em đã là một diễm phúc. Nhưng anh không muốn vì tình yêu của mình mà em bị tổn thương. Anh rất đau lòng.
Anh buông tay Hy Mộc. Đi nhẹ nhàng ra ngoài. Nắng sớm chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn mà trầm ngâm của Vương Khiêm. Bóng anh trải dài trên hành lang bệnh viện buồn không kể hết. Thiết nghĩ, nếu Hy Mộc thấy được cảnh này chắc sẽ bật khóc vì đau lòng.
_____________________
- Vương Khiêm ở đâu?
- Thưa, tôi không biết ạ. Tôi chỉ biết Vương thiếu đã rời đi khoảng 8h giờ sáng trưa nay. Đến giờ đã là 5h chiều vẫn không thấy trở lại ạ.
Lãnh Phong vừa vào phòng Hy Mộc thì thấy không có bóng dáng Vương Khiêm. Lập tức truy cuộc gọi nhóm:
Lãnh Phong: Lại không thấy Vương Khiêm
Hành Khiết: Aisss. Cậu ta lại đi đâu nữa rồi. Không phải lại gây chuyện chứ. Tôi vừa cho Đồng Mao "ăn" sáng nay lại phải xa cô ấy sao.
Lãnh Phong: Quên cậu đi. Thai phụ không được bị kích động mạnh.
Quyết Tùng: Đã định vị được xe của Vương Khiêm. Bờ biển phía Tây thành phố B.
Lãnh Phong: Tôi đến trước.
Quyết Tùng: 15 phút.
Hành Khiết: aishhh...tôi đang ở gần, 10 phút.
Niel: 20 phút nhé.
________________________________
Bốn chiếc siêu xe màu sắc rực rỡ dừng lại ở bên đường cách bờ biển không xa. Nhìn bóng lưng Vương Khiêm kiên nghị từ đằng sau khiến bốn người họ thở dài. Cả bốn ai cũng có cảm giác xót xa len lỏi sâu trong đáy lòng, cái con người tàn khốc này ai ngờ lại có một cuộc sống bi ai đến như vậy.
- Cậu đứng đây làm gì?
Bốn người tiến gần lại. Niel cũng không chịu nổi mà lên tiếng.
Anh vẫn không trả lời, cứ trầm ngâm nhìn ánh mặt trời đỏ rực dần khuất sau mặt biển. Nắng chiều buồn tênh hòa quyện cùng sóng biển làm lòng người không khỏi mông lung.
- Đừng ủ rủ như thế. Cô ấy đã rất mạnh mẽ, cậu cũng cần như vậy.
Quyết Tùng nói một cách chậm rãi, mắt cũng đăm chiêu về phía mặt trời.
Vương Khiêm lúc này thở dài, rất lâu mới hé môi:
- An Nhi là một đứa bé ngoan..
-......
- Lúc còn nằm trong bụng mẹ, quấy cũng rất nhẹ, không làm cho mẹ phải khó chịu hay đau ốm.
- Khiêm...
Hàn Khiết không kìm được mà mở lời, những câu nói của Khiêm nghe thật đau lòng. Anh cũng có con, hẳn sẽ đồng cảm hơn ai hết.
- Đáng tiếc là con bé còn không thể chào đời.
...
Cả 5 người cùng đứng nhìn hoàng hôn buông xuống, lòng ai cũng nặng trĩu tưởng như vác cả trăm tấn đá trong lòng. Nỗi đau là một thứ dày vò không chừa một ai, kể cả người cao cao thượng thượng trời không sợ đất không màng. Không ai bảo ai mà lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông cao to với bóng lưng trầm lặng lẽ. Sụp tối, nước biển óng ánh dưới màng đêm huyền ảo, và gió cùng sóng cũng rì rào nhẹ nhàng như thủ thỉ.
Vương Khiêm để lại lời nhắn cuối, trong thâm tâm bằng cả nổi đau lòng: "An Nhi, là ta không tốt. Ta yêu con và sẽ mãi như vậy. Mong con đừng khóc, cũng đừng vì điều gì mà đau buồn. Nơi đây sẽ là nơi ta nhớ con, sẽ chỉ nơi này thôi. Thương con bé ngoan của ta."
Anh quay đi, để cả nỗi nhớ là trầm luân ở lại.
___________________________
- Tình hình Hy Mộc sao rồi?
- Viện trưởng, kết quả đã tốt hơn khoảng 20% và vẫn đang trên đà hồi phục.
- Được.
Sau khi người bác sĩ già rời đi. Lãnh Phong lập tức gọi cho Khiêm, nhưng chỉ có tiếng reng dài, không nhấc máy.
Mấy hôm nay tình hình công ty và cổ phiếu có biến chuyển khó nhằn, do Vương Khiêm tinh thần suy sụp nên cũng không giải quyết được là bao. Quyết Tùng một thân xông pha ở thương trường lẫn "chiến trường" trợ giúp Vương Khiêm. Hai người bận đến tối mặt, người thì bận vì công việc, người thì bận vì phải tranh đấu với đủ loại cảm xúc trên đời.
Đến tối Khiêm mới chạm vào điện thoại, vừa bậc hộp tin nhắn lên liền mắt nhắm mắt mở, mặc cho mệt mỏi bao trùm, chiếc xe Bently đen bóng lao nhanh xé màn đêm.
- Cô ấy thật sự đã khỏe rồi chứ?
- Khiêm...
- Nói.
Cửa phòng Lãnh Phong bị bật tung, tiếp đó là người đàn ông cao to với nét mặt tiều tụy bước vào, tay cầm áo vest, chỉ có áo sơ mi trắng mỏng manh, mà nhiệt độ hiện tại lại âm bao nhiêu động cũng không dám kể. Lãnh Phong nhíu mày, đóng tài liệu trong tay lại.
- Có thể nói là như vậy.
Vương Khiêm lập tức quay lưng bỏ đi, Lãnh Phong gọi vội tên anh, nghiêm túc nói:
- Cô ấy đã ổn định, không nguy kịch, cũng không bị thở yếu nữa và có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Với tư cách là bác sĩ, là bạn, là anh em, tôi muốn cậu ngừng ngay việc tự hành hạ bản thân lại. Nhìn xem, cậu như thế này, Hy Mộc tỉnh lại chắc chắn sẽ đau lòng mà khóc.
Vương Khiêm không quay đầu, chỉ gật đầu nhẹ sau đó rời đi. Đúng là hết nói, một cái ừ cũng không có. Lãnh Phong chán ghét day day thái dương bước vào phòng.
Anh bước đến tầng lầu cao nhất, đến căn phòng rộng nhất, chần chừ ở cửa mãi không vào. Cứ mỗi khi nhìn cô với những vết bầm trên gương mặt, những vết thương băng bó trên người cô gái nhỏ của anh, anh tưởng như tim mình sẽ ngừng đập.
Hy Mộc nhỏ bé nằm trên chiếc giường hồng nhạt, được thay dọn kĩ càng, mái tóc đen được để gọn sang một bên, khuôn mặt trắng điểm hồng hai má khiến cô như bừng dậy sức sống. Khiêm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nhẹ nhàng, ngay giờ phút này anh chỉ muốn hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô, nói với cô rằng anh rất nhớ cô và cô đã làm rất tốt.
Kiềm lại nỗi nhớ trong lòng, anh đến bên cạnh đặt mình nhẹ nhàng cạnh cô, ôm lấy thân hình bé nhỏ. Mùi thơm thoảng thoảng lại đâu đó trêu đùa ngay chóp mũi khiến anh muốn tham lam mà quấn lấy. Mùi hương dễ chịu của Hy Mộc lúc nào cũng làm anh thoải mái, đột nhiên bao nhiêu sầu muộn bỗng tan biến. Cơn đau đầu day dứt cũng đã tạm thời biến mất đi. Anh cảm thấy như mình thật sự được giải thoát,được sống lại. Cứ thế chìm vào giấc ngủ.
______________________
Căn phòng im ắng với tiếng thở nhè nhẹ của Khiêm trở nên ấm áp. Bàn tay nhỏ nhắn áp lên má của Vương Khiêm, cảm nhận vẻ tinh tế của khuôn mặt anh, môi nhỏ cong thành một đường cong tuyệt đẹp.
Đôi mắt sâu màu hổ phách, hàng mi dài, đôi mày rậm khắc sâu vào đôi mắt ngấn nước. Anh cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong lòng, mày nhíu lại, đôi mắt sắt bén mở lên dứt khoát.
- Hy Mộc.
Cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng anh, miệng cong lên thành một đường cong dịu dàng, nụ cười anh đã nhớ rất kĩ.
- Được gặp anh thật tốt, Khiêm.
Danh sách chương