Cô gái nhỏ bước từ chiếc xe đen lấp lánh, khoác trên mình bộ váy trễ vai màu hồng nhạt, ngắn đến đầu gối, chân mang guốc cao gót màu hồng cùng tông, tóc búi nhẹ nhàng, trông vô cùng kiều diễm. Cổng Dting mở rộng đón chào. Phục vụ đưa cô đến tầng lầu quen thuộc, thông báo cho cô số phòng như ngày trước. Hy Mộc ngẫn người một chút rồi nhẹ nhàng đi vào. Không hiểu sao cô vẫn thấy căn phòng quen thuộc trong phút chốc, như đã trở thành một cột mốc trong tâm trí cô, nhưng... vẫn không thể nhớ gì được nữa, chỉ là thấy quen thôi. Cô ngồi xuống chiếc sofa đã từng làm cô điên đảo, nhún nhảy đến nỗi mê tít mà ngây ngô nằm ngủ ở đó. Nhưng cô quên rồi, tất cả với cô bây giờ chỉ là: " Tại sao cô lại ở đây, và ở đây vì điều gì? "

Cửa chợt mở bíp một cái. Hy Mộc giật nảy mình đứng phắt dậy, hai tay nắm lại phía trước, chạm phải đồng tử màu hổ phách kia thì hoảng hồn lùi về sau. Anh bình thản cởi khoác ngoài đặt lên ghế sofa, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu càng làm tôn lên vẻ đẹp trầm lặng của anh.

- Tại sao lại là anh? Vương Khiêm nheo mắt lại, sải bước dài đến ôm lấy cô, đặt đầu cô vào lòng ngực rắn chắc của mình. Trước đây anh không hề nhẹ nhàng như thế với cô gái của anh như thế đâu, nghĩ lại thì thậ đau lòng. Bị hành động bất ngờ làm cho đờ đẫn, Hy Mộc dùng lực đẩy anh ra nhưng anh không hề lung lay, ngược lại còn ôm chặt hơn.

- Anh buông tôi ra, đừng, đừng động vào..

- ANH LÀ CHỒNG CỦA EM.

Vương Khiêm hét lớn trong sự bi thương, người con gái anh yêu, người vợ nhỏ nhắn của anh đang sợ hãi anh. Điều đó làm anh đau đớn không tả được. Nếu có thể chết, anh muốn mình chết ngay lúc này, Hy Mộc không còn nhận ra chính anh, mà anh lại là người gây ra nỗi đau đó cho cô, anh sống mỗi ngày là trong sự dày vò. Hy Mộc ngỡ ngàng, nước mắt chợt rơi, cô không hiểu sao lòng cô lúc này lại đau nhói lên như ai vò nát trái tim mình.

- Anh đừng nói nữa, tôi khó chịu lắm..

Dường như anh cũng cảm nhận được điều đó, anh buông cô ra, dùng tay nâng cằm cô lên, hôn vào đôi môi mọng nước của Hy Mộc, cánh môi cô run run sợ sệt, cả thân hình như dựa dẫm vào người anh. Từ ngày đó cô ngày càng ốm đi, không còn hồng hào và đáng yêu như lúc trước, càng khiến anh đau lòng mà muốn bảo vệ nhiều hơn.

- Ahhh...

Cô chợt như tỉnh dậy khỏi cơn mê muội, cắn mạnh vào môi anh khiến anh gừ nhẹ. Khuôn mặt giận dữ hét lớn vào mặt anh:

- Đừng động...

Vẫn như thường lệ, cô chưa dứt lời thì anh hành động. Anh khóa chặt hai tay cô, đặt trên đỉnh đầu, hôn vào cổ cô như một vật chiếm hữu. Bỗng cô lại nhớ đến ngày hôm đó, ngày mà thân thể cô bị xúc phạm, con cô chưa gặp mặt đã phải lo lắng còn sống hay đã chết. Cô hét lớn rồi khóc òa lên:

- Tôi không muốn...Tôi không muốn...Tôi đau.....

Chữ "đau" như thấm vào trong máu của anh. Anh dừng lại, lùi về phía sau, Hy Mộc tự ôm lấy bản thân mình gã khụy xuống, nước mắt rơi như những hạt mưa nặng hạt, cứ thay nhau nối đuôi mà rơi xuống. Khiêm chỉ lặng lẽ đứng nhìn, anh mắt ngày càng đen lại, sắc mặt vô cùng khó coi, anh với lấy áo khoác trên ghế sofa, quay bóng lưng rời đi.

*phụp*

*xoãng*

- Áhhhhh..

Kính trong căn phòng vỡ vụn từng miếng nhỏ, Hy Mộc hét toáng chạy lại phía anh. Như một thói quen anh ôm cô vào lòng, quay nhanh người lại, động tác của anh chỉ tốn 2-3 giây, vô cùng chuẩn xác, triệt để bảo vệ cô. Đèn cứu hộ kêu ríu rít, phục vụ, quản lí của khách sạn ra vào nườm nượp, xác nhận đó là phòng của Vương tổng đang ở thì 10 người cận vệ dưới sảnh lập tức ra vào thang máy như ong vỡ tổ.

Nhưng...

Trong căn phòng thì hoàn toàn im lặng, không khí bức bối đang tràn lan đầy căn phòng. Hy Mộc bối rối trong vòng tay của anh, mà anh như một bức tường vững chãi phía sau cô,bao bọc cô. Đẩy tay anh ra, cô rời khỏi vòng tay của anh, chạy ngay đến cửa tìm cách mở, bỗng sau lưng có tiếng ngã khụy xuống...

Cô quay người lại, một lần nữa, trái tim như bị ai thiếu đốt, đau đớn đến nghẹt thở.

Vương Khiêm nằm trên vũng máu lan rộng, khuôn mặt vẫn bình thản đến lạ thường. Cận vệ đập vào cửa phòng thô bạo nhưng không mở được, cửa được thiết kế theo công nghệ cao cấp, chỉ có dấu vân tay của anh, và cô, mới mở được. Hy Mộc sợ hãi quay ra nói to: " Ai đó giúp tôi với, anh ấy bị... "

- Các cậu im lặng.

Anh cố gắng giọng nói to, đám cận vệ lập tức im lặng đứng nghiêm nghị trước cửa phòng.

Anh thở dài, cười nhẹ:

- Tất cả đều vì anh. Em như thế, tất cả đều là vì anh.

Hy Mộc khóc to, kí ức ùa về như thước phim cũ, thước phim hạnh phúc nhưng vào thời khắc này mà một điều bi ai nhất.

Anh nhìn cô, ôm cô, hôn cô, nắm tay cô. Lần đầu của cô, tình yêu của cô, người bảo vệ cô. Tất cả, tất cả đều là anh. Mà người đó, đang ở đây cùng cô, với vết đạn bên vai trái. Hy Mộc chạy nhào đếm ôm lấy anh, gào to:

- Em xin lỗi. Khiêm, Khiêm...

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nay hốc hác đi nhiều, anh khẽ chớp mắt:

- Như thế này đều là trả giá cho lỗi lầm của anh dành cho em. Anh xin lỗi vì đã để em một mình. Xin lỗi vì đã làm cho con mình dù chưa sinh ra đã bị chuẩn đoán là không lành lặn. Anh yêu em, em cần biết điều đó.

- Không phải lỗi của anh. Khiêm...Khiêm...

Hy Mộc chạy đến tìm cách mở cửa, rốt cuộc cánh cửa này mở như thế nào. Cô tức giận đập mạnh vào cửa.

- Hy Mộc. Ngay cửa có một chiếc hộp cảm ứng. Em đặt bàn tay vào cửa sẽ mở, mau lên.

Bên ngoài vọng vào tiếng nói gấp gáp của Hành Khiết. Vừa lúc vô tình đến bàn chuyện cổ phần cho Dting, anh nghe chuyện của Khiêm liền chạy ngay đến. Hy Mộc nghe theo, một tiếng "bíp" thì cửa mở. Hành Khiết xông vào giật mình khi thấy anh nằm bất động ở đó. Hy Mộc gào lên:

- Cứu anh ấy đi. Làm ơn.

Hành Khiết đỡ lấy Vương Khiêm, ra lệnh cho cận vệ một nửa xuống chuẩn bị xe, một nửa ở lại giúp đỡ anh để miệng vết thương không hở to nhất. Hành Khiết trực tiếp lái xe đưa Vương Khiêm đến bệnh viện. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào, chỉ toàn là tiếng thút thít của cô gái nhỏ, tay cô nắm chặt lấy tay anh. Tại sao cô không nhận ra anh sớm hơn, tại sao lúc anh ôm cô vào lòng, cô lại nhẫn tâm mà đẩy anh. Nhẫn tâm mà khóc thét khi anh hôn cô..

Anh lờ mờ hí nhẹ mắt ra, lấy trong túi quần chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng như hàng ngàn vì sao tụ họp lại.

- Của em, chiếc nhẫn kia...mất rồi..

Anh khó khăn nói với cô. Lúc này lòng cô đau thắt lại, không biết nói gì hơn mà đưa tay mình ra để anh đeo vào. Cô khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ. Tay nắm chặt lấy tay anh, không khỏi cầu mong.

Chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện cách đó không xa. Bác sĩ và mọi người đều làm hết khả năng của mình. Tình trạng thấy xạ thủ định bắn vào tim, nhưng lệch hướng cách đó khoảng 3,2 cm. Cũng may thể lực tốt nên sự nguy kịch có thể giảm khoảng 15-17%. Nếu là hướng đạn bị lệch, vậy chắc chắn không phải xạ thủ của băng đản khác, vậy người bắn là ai?

____________

Màn đêm buông phủ lạnh lẽo trong thành phố, Hành Khiết, Hy Mộc đều chật vật trong bệnh viện, vì không phải bệnh viện của Lãnh Phong nên không ai yên tâm. Tổng cộng có 8 cận vệ xung quanh phòng VIP. Hy Mộc ngồi cạnh nắm chặt tay anh, không ngừng sụt sùi. Hành Khiết chỉ lặng lẽ đứng dựa lưng vào tường nhìn, bởi lẽ những cảnh lúc trước xảy ra như cơm bữa, nhưng hôm nay thì đặc biệc hơn, anh có một người để đau lòng. Chắc cũng cảm nhận được điều đó nên tên tiểu tử này giả vờ đau ốm ngất xĩu đây.

*Reng reng*

- Alo...

- Là ai?... Hàm Lân?...

- Hàm Lân là ai?

Hành Khiết nhận được điện thoại nên rời khỏi phòng, Hy Mộc biết đó là báo tin nên đi theo. Dù sao cũng là người cao cao thượng thượng của giới hắc đạo, không nói bị trúng đạn, đù có lỡ bị trầy xước người đó cũng phải tìm ra bằng được. Hàm Lân, nghe tên rất quen, nhưng cô không thể nhớ ra, cô đứng từ phía sau hỏi lên khiến Hành Khiết giật bắn người.

- Em làm gì thế. Amen, nếu anh không phải người đàn ông chân chính thì chết anh rồi!

- Hàm Lân là ai?

- Là tên đã bắn Khiêm.

Hành Khiết nghiêm nghị trở lại, nói rất rõ ràng. Hàm Lân...Hàm Lân....Hy Mộc mở to mắt, tay nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Tên đó giờ đang ở đâu?

Hành Khiết do dự một lúc, sau đó nhìn thấy sự tức giận của Hy Mộc thì lên tiếng:

- Bây giờ anh và mọi người đi gặp tên đó...

- Em đi cùng anh.

Cắt lời Hành Khiết, cô sải bước trên sảnh một cách đầy mãnh mẽ. Hàm Lân, hết lấy đi người mẹ duy nhất của tôi, còn dám hù dọa lấy đi mạng sống chồng tôi. Xem ra tôi không ngồi yên được nữa rồi.

_____________________________________

Xin lỗi mọi người vì một thiên niên kỉ mới ra chap. huhu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện