Tống Tử Hàm đi nhanh đến cầu vượt, xe BMW cùng đi theo, tại bên người của cậu, hạ xuống cửa kính xe nói: “Lên xe.” Lại là giọng điệu mệnh lệnh.
Không để ý tới hắn, Tống Tử Hàm chạy sang bên kia cầu vượt, trong lòng tự nói với mình vô số lần, không được mềm lòng, không được nghe hắn nói, không được gần hắn thêm nữa…
Chiếc xe kia chẳng biết từ lúc nào đã ngừng lại, Tống Tử Hàm không có chú ý, thẳng đến khi bước xuống cầu thang cầu vượt, cánh tay bị một cỗ lực cường đại cầm chặt, bên tai người kia quát lớn, “Ta bảo em lên xe em không nghe rõ sao”
Không thể nhịn được nữa, cánh tay dùng sức, gần như là đã dùng hết khí lực toàn thân, một câu cơ hồ là hét lên, “Thả ta ra!”
Thanh âm quá lớn, đưa tới người qua đường ngừng chân cùng ánh mắt kỳ dị, người đến người đi cầu vượt, ở bậc cầu thang dưới cùng, có hai nam nhân trẻ tuổi đứng đó, một phẫn nộ, một sững sờ.
Tống Tử Hàm thừa dịp Hàn Triết Si buông lỏng tay, dùng sức hất ra, chạy thật nhanh. Chỉ để lại một thanh niên âu phục Tây phương xinh đẹp đứng tại chỗ, nhìn cánh tay mình bị cậu hất ra bất đắc dĩ câu lên khóe môi, từ lúc nào cậu kháng cự như vậy? Cuối cùng không thể so sánh cùng Tống Tử Hàm năm năm trước đối với hắn nói gì nghe nấy.
Bên kia, xe bus vừa vặn đi tới, Tống Tử Hàm vội vàng lên xe, còn có chút thở gấp, tim đập thật lâu không thể vững vàng, bên tai chỉ còn lại có thanh âm động cơ xe bus. Thẳng đến khi đại thúc lái xe nhắc nhở nói: “Chàng trai, còn chưa có quẹt thẻ.”
Tống Tử Hàm bối rối mà từ sau túi quần rút ra ví, lại lấy ra thẻ xe bus quét.
Muốn bình phục tâm tình một chút, trên xe bus người quá nhiều, quá chen chúc, quá ầm ĩ, càng muốn yên tĩnh càng cảm thấy bực bội. Nhìn bên ngoài xe bus vẽ ra khung cảnh đường phố, trong nội tâm mờ mịt.
Cho tới bây giờ luôn thập phần tao nhã, lúc nào lại không khống chế được cảm xúc như vừa rồi?
Mỗi người đều là có cực hạn, có lẽ đây chính là cực hạn.
Đỗ Hiểu Vân nói đã đi xem mắt rồi, đối phương rất phù hợp làm bạn đời. Điều kiện khá, vóc người cũng không tệ lắm, là giáo viên đại học, đã có nhà cùng xe, mặc dù trước mắt còn là trả góp. Nhưng như vậy là đủ rồi, nếu như có tiền sẽ không chung tình. Lão sư cũng tốt, lão sư tối thiểu có một điểm sư đức, không dễ dàng gặp phải phẩm nam. Chuyện trả góp cũng không có gì, dù sao sau khi kết hôn cũng là tài sản hai người, đến lúc đó một chỗ cùng nhau trả là được.
Đỗ Hiểu Vân đã sắp ba mươi tuổi, nữ thành phần tri thức có tài có diện mạo mặc dù không thích kết hôn, nhưng cũng là hi vọng có một chốn trở về, luôn cô đơn một người, về nhà đối mặt với căn phòng trống rỗng trong nội tâm cũng trống rỗng, có người một chỗ cùng ăn cùng ngủ cũng tốt.
Tống Tử Hàm cũng phải đi xem mắt, vào thứ bảy tuần này, thời gian vào buổi tối, đây là Ngô Thiến Linh sắp xếp. Sở dĩ xem mắt vào buổi tối, là vì buổi tối nữ hài tử một người đi về nguy hiểm, với tư cách nhà trai nếu là có một điểm trách nhiệm tối thiểu vẫn sẽ đưa cô gái về nhà, nếu như trong quá trình xem mắt không có vừa ý, có lẽ tiễn đưa một đoạn như vậy coi như coi trọng người ta đi.
Tan tầm ngày thứ sáu, Đỗ Hiểu Vân vỗ bả vai Tống Tử Hàm nói: “Chúc ngươi lần này có thể tìm được một nữ nhân phù hợp, nhanh chóng thoát khỏi kiếp đi xem mắt.”
Tống Tử Hàm cười cười, vài phần ngại ngùng, “Ngươi cũng thế.”
Đỗ Hiểu Vân vẻ mặt không sao cả, “Ta sớm đã thành thói quen, độc thân thêm vài năm ta cũng không sợ, cùng lắm thì làm bà cô, tự mình có thể nuôi sống chính mình, nói không chừng còn khoái hoạt hơn so với người đã kết hôn.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong nội tâm nhưng lại nghĩ đến nhanh chóng gả ra ngoài.
Cách cửa công ty không xa có một người đứng đó, hai tay cắm ở túi quần, một đôi con mắt xinh đẹp thẳng tắp mà rơi vào trên người Tống Tử Hàm mới từ công ty đi ra.
Đỗ Hiểu Vân cũng nhìn thấy, nghiêng đầu đối với Tống Tử Hàm nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm a, đi nhà hàng lần trước còn chưa kịp đi đó.”
Tống Tử Hàm gật đầu.
Nam nhân anh tuấn bên kia cất bước hướng về bên này đi tới, tại phía trước Tống Tử Hàm ba bước dừng lại, “Đi theo ta, ta có việc muốn nói với em.”
Tống Tử Hàm vững vàng, nói: “Hôm khác a, ta hôm nay có hẹn.”
“Huỷ đi!” Ngữ khí mệnh lệnh, kiêu căng không ai bì nổi.
“Không được!” Ngữ khí có chút cao lên, mang theo vài phần kiên quyết. Đã tự nhủ như thế rồi, không được nghe hắn nói, không được tiếp tục để hắn đùa bỡn, không được gần hắn thêm nữa…
Đỗ Hiểu Vân ở một bên nói: “Hàn tổng, không tốt lắm, ta hôm nay cùng Tử Hàm đã hẹn ăn cơm rồi.”
Hàn Triết Si ánh mắt chuyển qua trên người Đỗ Hiểu Vân, thở ra một hơi, rồi sau đó lại liếc mắt nhìn Tống Tử Hàm, giọng điệu mềm mỏng hơn “Lúc nào có thời gian?”
Tống Tử Hàm cất bước vượt qua Hàn Triết Si, “Có thời gian nói sau.”
Đỗ Hiểu Vân thấy Tống Tử Hàm đi rồi, mình cũng đi theo. Hai cái viên chức cùng nhau đem thủ trưởng tức giận đến đầu bốc khói, cũng không biết nếu như ngày mai nhận được thông báo sa thải là cái gì biểu lộ.
Đỗ Hiểu Vân đối với Tống Tử Hàm nói: “Đúng vậy, vừa rồi làm rất khá. Ngươi là nam nhân tốt như vậy không nên bị loại thiếu gia hoa tâm đùa bỡn, bằng không thì sẽ bị huỷ hoại.”
Tống Tử Hàm được khích lệ cười không nổi, trong nội tâm đắng chát, từ ngày đó tại trong nhà Hàn Triết Si thấy được nữ nhân mặc áo ngủ từ thang lầu đi xuống, trong nội tâm chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến thế.
Có lẽ là không nên, vốn vẫn là muốn thoát khỏi, vốn hi vọng hắn có thể buông ra chính mình. Càng về sau, hiểu rõ chân tướng, đúng là thương tâm, a, vậy có phải là đang nói thật sự yêu thích mới có thể như vậy?
Từ lúc bắt đầu đã gặp mâu thuẫn, rõ ràng yêu thích nhưng là không dám nhận, càng về sau, càng mâu thuẫn, rõ ràng chỉ muốn thoát khỏi, bởi vì không quyết tâm cho nên cứ trì trệ, về sau nhận rõ sự thực, khổ không nói nên lời. Đến bây giờ, không thể không kiên quyết.
Có lẽ, cái này mới là kết cục tốt nhất.
Đến buổi tối, điện thoại của Tống Tử Hàm vang lên, là điện thoại của bá đạo tổng giám đốc. Lần đầu tiên Tống Tử Hàm không có tiếp, liên tục ba lượt, vẫn không có tiếp. Tiếng chuông quá ồn, Tống Tử Hàm dứt khoát chuyển sang chế độ yên lặng.
Cuối cùng dùng tin nhắn, lóe lên trên màn hình điện thoại di động viết một câu: Tối ngày mai cùng nhau ăn cơm, ta đi đón em.
Bàn tay cầm di động có chút trắng bệch, ngón tay khẽ động, trên màn hình liền hiện lên dòng chữ ‘Xác nhận muốn xóa tin nhắn này’. Cuối cùng nhấn xuống xác nhận, sau đó đem điện thoại thả lại tủ đầu giường, cái gì nên làm thì cứ làm.
Ngày hôm sau, thời điểm Tống Tử Hàm đi xem mắt, Ngô Thiến Linh còn dặn dò một lần. Gặp nhau, hảo hảo tâm sự, giúp nhau hiểu rõ một chút, vô luận cuối cùng đàm thành hay không thành đều phải đưa người ta về nhà, người ta nữ hài tử, một người buổi tối trở về rất nguy hiểm.
Tống Tử Hàm chỉ gật đầu, trong nội tâm cũng nghĩ đến, như nếu như đối phương có thể, vậy cứ như thế đi, tối thiểu giải quyết xong lo lắng trong lòng của mẫu thân.
Ngô Thiến Linh cùng Tống Kiến Hổ tiết kiệm được một khoản tiền, cũng không phải quá nhiều, trước đây ít năm còn mua nhà trả góp, cũng là hai năm gần đây tài chính mới dư dả một chút, đưa Tống Tử Hàm học đại học xong còn tồn vài vạn khối, chính là để cho Tống Tử Hàm kết hôn.
Tống Tử Hàm vừa ra cửa, Ngô Thiến Linh cùng với Tống Kiến Hổ liền nói tới chuyện này. Nói là muốn làm một hôn lễ long trọng một chút, đừng làm cho người nhà nữ hài tử cảm giác nhà mình khó coi. Còn phải đặt hơn mười bàn cỗ, họ hàng thân thích đều mời đến, hàng xóm cũng mời, nhiều người một chút mới nào nhiệt.
Tống Kiến Hổ nói nàng, “Còn chưa có đàm thành, làm sao đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Cho dù đàm thành, người trẻ tuổi còn muốn vài năm yêu đương cũng là rất bình thường, không cần phải sớm như vậy đã nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Ngô Thiến Linh liền nói: “Kết hôn xong rồi nói chuyện yêu đương cũng được, có sao đâu, hơn nữa, chúng ta năm đó cũng không phải như vậy sao?”
Tống Kiến Hổ nói không lại lão bà nhà mình, cũng theo ý nàng đi, “Dạ dạ dạ, ngươi nói rất đúng.”
Trong nhà hàng phát ra âm thanh nhạc nhẹ lãng mạn, ngọn đèn ấm áp khiến cho không gian tăng thêm vài phần khí tức cổ điển. Chỗ ngồi của Tống Tử Hàm là tương đối gần góc tường, có lẽ là bởi vì bóng ma lần trước, cho nên tìm một vị trí tương đối kín.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, phục vụ viên mặc sơmi màu trắng nơ đen cầm menu tới. Tống Tử Hàm nói phải đợi người, phục vụ viên liền đi xuống.
Trong nhà ăn ra ra vào vào đều là tình lữ, trên mặt tràn đầy ý cười sủng nịnh. Cũng không biết vì cái gì liền định tại tại đây.
Tống Tử Hàm ngẩng đầu, cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc, khẽ giật mình, lập tức cúi đầu cầm lên menu. Đầu một mực cúi thấp, hận không thể dúi đầu vào trong cổ. Tim đập kịch liệt, sợ hãi sẽ bị phát hiện.
Chỗ ngồi đối diện đã có tiếng động, Tống Tử Hàm ngẩng đầu, chứng kiến chính là hắn, Hàn Triết Si.
Trong nội tâm không hiểu bực bội, Tống Tử Hàm nhìn hắn, nhịn xuống một câu lửa giận, nói: “Ngượng ngùng, Hàn tổng, ta hôm nay có hẹn, nàng cũng sắp tới rồi, làm phiền ngươi ly khai!”
“Người em hẹn là ta.” Hàn Triết Si dựa lưng vào thành ghế, nói đến đương nhiên.
Tống Tử Hàm trừng mắt nhìn hắn, “Ta nhớ được ta hẹn chính là nữ nhân.”
“Nhưng bây giờ là ta.”
“Thỉnh anh đừng cố tình gây sự!”
“Không có cố tình gây sự.” Hàn Triết Si con mắt thẳng tắp mà nhìn ánh mắt của cậu, bốn mắt gặp nhau, “Em hôm nay hẹn đúng là ta.”
“Anh…” Tống Tử Hàm vừa muốn mở miệng, lại không biết nói như thế nào nữa.
Hàn Triết Si không giấu diếm, “Ta cho nữ nhân kia một chút tiền, nàng nói đem cơ hội xem mắt lần này nhường cho ta, cho nên, ngươi bây giờ là đang cùng ta xem mắt.”