Editor: Towf (Melbournje)

Beta: Chang

Sắp iu nhau rùi cố lên mng ơii. Spoil là chương 48 nkaaaa

Đây là lần đầu tiên Quan Tri Ý chăm sóc người say, cũng may Thích Trình Diễn còn có thể đi đường, và cũng may xe dừng ở cách đó không xa.

Cô đỡ Thích Trình Diễn ngồi xuống ghế phụ ở sau, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.

“Thắt dây an toàn vào đi.” Quan Tri Ý nói.

Không ai trả lời.

Quan Tri Ý quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thích Trình Diễn lười nhác mà dựa vào cửa sổ xe, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô. Bên trong xe ánh đèn hơi tối, ánh mắt anh có men say, nhợt nhạt nhàn nhạt, tựa như muốn hòa tan vào trong bóng đêm.

Thích Trình Diễn như vậy cô chưa từng thấy qua, không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy càng nhìn càng hoảng.

“Thắt dây an toàn vào, anh nghe thấy không.” Quan Tri Ý đỡ tay lái, cứng đờ mà nói.

“Ừm…… Nghe thấy.” Thích Trình Diễn đáp lời nói, lúc này mới thong thả ung dung mà kéo đai an toàn qua.

“Em lái về nhà, rất chậm, anh có thể ngủ trước một chút.”

Thích Trình Diễn nghiêng đầu: “Anh nhìn, em không cần hoảng.”

Quan Tri Ý khởi động xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nhìn em mới hoảng……”

“Cái gì.”

“Không có gì, em nói anh uống say rồi thì không cần chỉ huy nữa đâu, niềm tin của em với chính bản thân còn tương đối tốt.”

Thích Trình Diễn cười khẽ: “Ừm, vậy em chú ý an toàn.”

“Vâng.”

Quan Tri Ý chậm rãi lái xe ra khỏi bãi, chạy tới Ngự Cùng Công Quán.

Bởi vì tốc độ tương đối chậm, vốn dĩ lộ trình hai mươi phút lại được cô lái thành bốn mươi phút. Vào tiểu khu xong, cô dừng xe ở cửa nhà Thích Trình Diễn, sau đó vòng tới bên cạnh ghế phụ ở sau đem cửa mở ra.

“Về đến nhà rồi.”

Thích Trình Diễn ừ một tiếng, tháo đai an toàn, vươn tay với cô: “Lại đây.”

Quan Tri Ý nhìn anh đưa hai tay qua, có chút ngốc: “Cái gì?”

“Khom lưng……”

Quan Tri Ý ý thức được anh muốn cô dìu anh, vì thế cô cong eo lại gần chút, kết quả cô mới vừa tới gần, toàn bộ bả vai đã bị ôm qua.

“A ——”

Vì tư thế này nên căn bản cô không đứng vững, bả vai bị kéo qua, cả người cũng theo qua, ngã xuống trêи người anh!

Giống như tư thế ôm.

Hô hấp của Quan Tri Ý như ngừng lại, bốn phương tám hướng đều là hơi thở của anh, ấm áp, tim cô đập nhanh, người thì hoảng loạn.

“Anh, anh anh, đừng kéo em! Em đi gọi người tới!”

Thích Trình Diễn không nghĩ tới sẽ ôm cô như vậy, mặc dù là giả bộ uống say, cũng không nghĩ tới. Anh chỉ không nghĩ cô lại yếu như vậy, anh cũng chưa dùng nhiều sức cô đã đứng không vững.

Giờ này khắc này, chóp mũi đều có hương vị dễ ngửi trêи người cô, sợi tóc rũ xuống, mang theo một trận gợn sóng. Anh có chút luyến tiếc không muốn buông ra, thanh sắc hơi khàn nói, “Đã trễ thế này rồi thì đừng gọi, không để người ta nghỉ ngơi sao.”

“Vậy trước tiên anh buông ra đã……”

Thích Trình Diễn thấp thấp giọng ừ một tiếng, buông lỏng tay, đứng dậy. Nhưng rất nhanh, anh lại đặt tay lên vai cô, dường như đem trọng lượng nửa người đều đè ở trêи người cô.

Quan Tri Ý: “……”

Thích Trình Diễn: “Chúng ta về khẽ thôi.”

Quan Tri Ý bị ép tới sắp ngã: “Nhưng mà, nhưng mà anh rất nặng đó!”

Thích Trình Diễn ôm cô, bên miệng tràn đầy ý cười: “Ừm, anh tin em có thể.”

Quan Tri Ý: “……”

Có thể cái đầu anh!

Nhưng Thích Trình Diễn không buông cô ra, cô cũng không trực tiếp gọi người, như vậy thật sự làm phiền nhà họ Thích rồi. Vì thế cô nghẹn một cổ, vừa dìu vừa kéo Thích Trình Diễn vào.

Lúc hai người muốn lên lầu, lúc này mới có một dì giúp việc phát hiện, “Ai nha, đây là làm sao vậy, uống say sao?”

Mặt Quan Tri Ý đều đỏ lên: “Vâng ạ.”

“Để tôi để tôi, Quan tiểu thư, giao cho tôi đi.”

Quan Tri Ý vâng một tiếng, duỗi tay liền muốn vòng ra khỏi cánh tay Thích Trình Diễn, nhưng cô muốn thoát hai lần đều không được!

“…… À, vậy dì đỡ bên kia đi ạ, hai chúng ta dìu anh ấy lên.”

“Ai ai, cũng đúng.” Dì giúp việc đỡ một bên sườn của Thích Trình Diễn, vừa lên lầu vừa nói, “Đây là uống không ít đó, tửu lượng của thiếu gia rất tốt, hôm nay lại có thể uống say……”

“Chắc là uống hơi nhiều ạ.”

Thật vất vả mới đem Thích Trình Diễn về phòng, dì giúp việc vội vàng nói, “Dì xuống lầu đun nước ấm mang lên.”

“Vâng.”

Quan Tri Ý cũng không rảnh lo cho Thích Trình Diễn chưa cởi áo khoác, trực tiếp kéo chăn qua đắp lên cho anh: “Phù…… Mệt chết tôi mất thôi.”

“Tiểu Ngũ.”

“Dạ?” Quan Tri Ý nhìn thấy Thích Trình Diễn hơi mở mắt nhìn cô, “Làm sao vậy, không thoái mái chỗ nào sao?”

Thích Trình Diễn nhìn cô một hồi, chậm rãi nói: “Ngày mai ăn cơm xong anh đi tìm em, chúng ta lại đi tập lái xe.”

“Không cần, anh cũng ——”

“Ngủ đây, đầu ca ca nặng lắm rồi.”

“……”

Thích Trình Diễn nhắm hai mắt lại, không cho cô từ chối.

Lời Quan Tri Ý định nói đều nuốt về, đứng ở trong phòng một hồi, đành phải xoay người đi ra ngoài.

“Quan tiểu thư, cô phải đi sao.” Lúc xuống lầu, cô gặp dì giúp việc đang bưng nước lên.

Quan Tri Ý gật gật đầu: “Hình như anh ấy say lắm, dì chú ý chút nhé.”

“Được được.”

Quan Tri Ý xuống lầu rời đi, dì giúp việc bưng cốc mở cửa phòng. Nhưng vừa đẩy cửa vào xong, lại nhìn thấy Thích Trình Diễn đang nằm trêи giường lúc này đã ngồi dậy, bà sửng sốt một chút: “Cậu không có việc gì chứ?”

Thích Trình Diễn không đáp, chỉ hỏi nói: “Tiểu Ngũ đi rồi sao.”

“Đã đi rồi.”

“Vâng.”

“Cậu…… Có cần canh giải rượu không?”

“Không cần.” Thích Trình Diễn đứng dậy lấy cốc nước trong tay dì giúp việc, “Không có việc gì, dì đi ra ngoài đi.”

Dì ngơ ngác mà nhìn anh một cái: “A? Được.”

Sau khi bà đi ra khỏi phòng xong, anh đóng cửa phòng lại.

Thích Trình Diễn uống nước, đi tới bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ sẽ nhìn thấy cổng chính, anh có thể nhìn thấy đèn xe của chiếc xe đang đậu trêи đường sáng lên, bắt đầu khởi động.

Thích Trình Diễn nhìn bóng dáng người lái xe, nhàn nhạt cười một chút.

**

Quan Tri Ý ở nhà một thời gian, trong thời gian này, hầu như cô đều bị Thích Trình Diễn xách ra cửa đi tập lái xe. Nhưng thật ra đến ngày thứ ba là cô đã có thể hoàn toàn quen rồi, nhưng Thích Trình Diễn nói cô vẫn sợ lái xe này kia, yêu cầu rèn để cho quen hơn.

Sau mấy lần, cuối cùng không cần đi tập lái xe nữa. Bởi vì cô phải đi tham gia yến hội của một thương hiệu châu báu. Buổi chiều, cô lái chiếc xe mình thường xuyên tập trước kia, trực tiếp trở về chung cư nhỏ của mình.

Bốn giờ, Lưu Vân mang theo người trang điểm tới cửa. Quan Tri Ý thay quần áo ở nhà, trang điểm xong, ngồi xe tới nơi tổ chức yến hội.

Lúc bọn họ đến, thảm đỏ còn chưa có bắt đầu, cho nên những minh tinh đều chờ sau hậu đài. Quan Tri Ý mặc lễ phục, ngồi ở một bên chán chết mà chơi điện thoại, đột nhiên, có người vỗ vỗ vai cô:” Tri Ý.”

Quan Tri Ý quay đầu lại, thấy bạn tốt đã lâu không gặp: “Phỉ Phỉ! Hôm nay cậu cũng tới đây sao.”

“Đúng vậy.” Tống Kiều Phỉ nói, “Tớ không nghĩ cậu cũng ở đây đó, vừa rồi nhìn từ xa xa, tớ liền chạy nhanh tới đây.”

Tống Kiều Phỉ gần đây đang quay một bộ phim cổ trang, vào đoàn làm phim đã ba tháng, trong lúc này vẫn luôn không về bên chung cư, cho nên hai người đã rất lâu không gặp.

“Sớm biết rằng cậu cũng tham dự, tớ sẽ đi tìm cậu sớm hơn một chút.”

Tống Kiều Phỉ nói: “Làm gì, nhớ tớ như vậy sao.”

Quan Tri Ý lôi kéo cô ngồi xuống: “Đúng vậy, thế nào, gần đây ở đoàn phim có khỏe không.”

“Khoẻ cái gì…… Mỗi ngày Cát Tư Nghênh kia đều tới chỗ tớ tra hỏi, cô ta diễn không tốt, nhưng lại có rất nhiều cảnh. Nhưng mà sau lưng có bối cảnh, người trong đoàn làm phim ai cũng cung phụng cô ta, tớ cũng không dám trêu chọc. Ai, dù sao chịu đến lúc đóng máy là được rồi.”

Quan Tri Ý nhíu nhíu mày.

Lúc trước cô đã nghe Tống Kiều Phỉ oán trách trêи WeChat một hai câu, Cát Tư Nghênh bất mãn khi đạo diễn khen diễn xuất của Tống Kiều Phỉ, càng bất mãn khi cô ấy trang điểm và lên sóng đẹp hơn mình…… Sau này chuyện nhỏ đó xé ra to, cô ta liền bắt nạt Tống Kiều Phỉ ở đoàn làm phim.

Tống Kiều Phỉ: “Ai, không nhắc đến cô ta nữa. Nói về cậu đi, gần đây đang làm gì.”

Quan Tri Ý sau khi《 Triều Dã 》hot thì danh tiếng đi lên hơn nhiều so với Tống Kiều Phỉ, nhưng từ khi vừa ra mắt hai người đã quen biết, cũng hiểu lẫn nhau, cũng thiệt tình hy vọng đối phương có thể tốt hơn, không hề vì người này hot mà người kia lại xa cách. Hai người hàn huyên một hồi lâu, mãi đến khi nhân viên công tác nói thảm đỏ sắp bắt đầu hai người mới lưu luyến tách ra.

Hôm nay sau khi đi thảm đỏ xong cũng không phải liền kết thúc, sau thảm đỏ, nhãn hiệu còn tổ chức yến hội, yến hội  không công khai với bên ngoài, bên trong không có phóng viên và fans, chỉ có nhân viên cùng các minh tinh.

Loại yến hội này đối với các minh tinh mà nói thì chính là kết giao tư bản, mượn sức lấy tài nguyên tốt, nên lúc này bọn họ càng chú tâm vào chuyện thảm đỏ.

Từ thảm đỏ xuống dưới xong, Quan Tri Ý liền về phòng trang điểm của mình. Chút nữa yến hội mới chính thức bắt đầu, bọn họ còn cần chờ một tiếng nữa.

“Nhìn xem có cần dặm lại phấn không.” Lưu Vân nói.

Chuyên viên trang điểm đi lên đánh giá một phen: “Không có việc gì, không cần.”

“Được.” Lưu Vân nói, “Đợi lát nữa yến tiệc bắt đầu chị sẽ rất bận, đến lúc đó em đi theo chị là được.”

Mục tiêu của Lưu Vân đặt ra là chuẩn bị đi xã giao, Quan Tri Ý đối với trạng thái này của chị thì đã rất quen thuộc, gật gật đầu: “Còn khoảng một tiếng nữa, em đi sang bên cạnh tìm Phỉ Phỉ đây.”

“Được.”

Phòng trang điểm của Tống Kiều Phỉ khác với cô, chờ một tiếng cũng rất nhàm chán, Quan Tri Ý liền nghĩ muốn đi tìm cô ấy tâm sự. Kết quả vừa vào cửa liền phát hiện, bầu không khí hình như có chút kỳ quái.

Một phòng trang điểm có khoảng hai ba minh tinh xài chung, phòng trang điểm này có Tống Kiều Phỉ và Cát Tư Nghênh xài chung. Lúc này, chỉ thấy Tống Kiểu Phỉ đứng trước Cát Tư Nghênh, cũng không biết bị nói gì đó, cúi đầu, không rõ biểu tình.

Mà nhân viên bên cạnh đang bận việc của chính mình hoặc là sợ, cũng không có người tiến lên. Quan Tri Ý nhớ tới Tống Kiều Phỉ thường xuyên bị người này bắt nạt, lập tức đi qua.

“Kiều Phỉ, làm sao vậy.” Quan Tri Ý hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì.” Tống Kiều Phỉ khẽ đẩy Quan Tri Ý một chút: “Cậu đi ra ngoài chờ tớ, xử lý xong tớ tới tìm cậu.”

“Xử lý, cô muốn xử lý như thế nào chứ.” Cát Tư Nghênh hừ lạnh một tiếng, cả giận nói, “Lễ phục này tôi chọn mãi mới được đấy, mà cô liền biến nó thành như này, đợi lát nữa còn có yến hội, cô muốn tôi mặc cái gì ra ngoài?”

Quan Tri Ý nghe Cát Tư Nghênh nói xong thì nhìn qua, hôm nay Cát Tư Nghênh mặc một chiếc váy trắng phết đất, mà lúc này chỗ đuôi váy, có một vệt đỏ nhợt nhạt, nhìn có vẻ là son môi.

Nhưng nếp váy của cô ta uốn rất nhiều, nếu hơi xử lý một chút thật ra cũng không nhìn thấy.

Nhưng Tống Kiều Phỉ hiển nhiên không dám nói với cô ta, liên tục nói xin lỗi: “Tôi không cố ý, son môi của tôi không may bị rơi, không nghĩ tới cô lại đột nhiên đi tới, nên……”

“Cô có ý gì chứ, ý của cô là trách tôi xui xẻo sao?”

Tống Kiều Phỉ quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Không có.”

Cát Tư Nghênh nhìn cô một hồi, đột nhiên cười: “A, Tống Kiều Phỉ, tôi thấy cô như kiểu cố ý ẩy. Hôm nay tôi tới yến hội này, còn cô thì sao, cô liền hao tổn tâm cơ cũng muốn đến đây. Hôm nay tôi mặc lễ phục trắng, cô liền học theo mặc màu giống tôi. Như thế nào, đạo diễn ở phim trường khen cô nhiều hơn hai câu, cô liền thật sự cảm thấy chính mình có thể so với tôi sao? Cô thật là không biết xấu hổ, còn cố ý làm dính son môi lên váy tôi?”

Bên cạnh có rất nhiều nhân viên công tác đều nghiêng tai nghe lén, hơn nữa chính bạn tốt của mình cũng ở đây, Tống Kiều Phỉ bị nói nên lòng tự trọng cũng dâng lên, khó có thể tin mà biện giải nói: “Lúc tôi tới yến hội này không biết cô cũng đến, tôi lại càng không biết cô muốn mặc lễ phục gì. Đến nỗi cái son này, cũng là ngoài ý muốn, tôi thật sự xin lỗi cô. Hoặc là chúng ta nghĩ xem có biện pháp nào không, tôi thấy chỉ có một vệt đỏ, hay là tôi giúp cô dùng thuốc màu trắng hơi vẽ lên một chút, làn váy của cô lớn như vậy, chắc là nhìn không ra ——”

“Cô nói không nhìn ra thì không nhìn ra thật à!” Cát Tư Nghênh giận dữ, cầm lấy ly nước trái cây trong tầm tay hất qua, “Vậy tôi nói, cái này cô cũng không nhìn ea đâu!”

Tống Kiều Phỉ cũng mặc váy trắng, bị hất như vậy, váy tức khắc liền bị hỏng. Nước trái cây theo làn váy đi xuống, tích tụ trêи mặt đất, việc này, mọi người trong phòng trang điểm không thể bỏ qua, kinh ngạc nhìn lại đây.

Nhưng mà nhìn thì nhìn, bọn họ không dám có hành động khác. Cát Tư Nghênh có tiếng kiêu căng, nếu cô ta cố ý nhằm vào Tống Kiều Phỉ, vậy sẽ không ai dám đối đầu, đắc tội với cô ta.

Tống Kiều Phỉ rũ mắt nhìn lễ phục mà người đại diện vất vả mãi mới giúp cô mượn được, đôi mắt tức khắc liền đỏ, “Cô ——”

Cô vừa định ngẩng đầu chất vấn, đột nhiên nhìn thấy có người cầm lấy một ly nước trái cây khác trêи bàn, không chút do dự hất toàn bộ lên trêи người Cát Tư Nghênh.

Từ ngực đến làn váy, nháy mắt dính đầy, so với trêи người Tống Kiều Phỉ còn khoa trương hơn!

Tống Kiều Phỉ ngây ngẩn cả người, cô cũng bất chấp chính mình đang tức giận, quay đầu nhìn Quan Tri Ý đang cầm ly nước trong tay: “!!!”

Không chỉ Tống Kiều Phỉ, những người khác đều ngây người.

Bọn họ đương nhiên đều biết Quan Tri Ý, gần đây bởi vì《 Triều Dã 》 hot đến rối tinh rối mù, xem như tiểu hoa mới. Nhưng Cát Tư Nghênh này cũng không phải người ăn chay, tuy rằng kỹ thuật diễn của cô ta không tốt, không có tác phẩm gì tiêu biểu, chỉ là tài nguyên vẫn luôn rất lớn, sau lưng cô ta cũng có người chống lưng, trong giới có rất ít người dám động tới cô ta.

Bọn họ cũng không nghĩ đến, Quan Tri Ý lại dám…… Hất cho cô ta một ly nước trái cây.

“Cô…… Cô……” Cát Tư Nghênh trừng mắt nhìn Quan Tri Ý, khí huyết dâng lên, “Cô dám cố ý làm dơ váy của tôi!”

Quan Tri Ý mặt không biểu cảm mà nhìn cô ta, để ly pha lê xuống, lạnh lùng nói: “Không phải cô cũng cố ý làm dơ váy người khác sao.”

——————

Trong hội trường này có bố trí nhiều khu nghỉ ngơi khác nhau, phòng ở trêи phòng trang điểm của các minh tinh chính là phòng cho khách quý mà nhãn hiệu mời tới.

Lúc này trong phòng 502, chủ nhà Tống Lê đang đón hai người bạn tốt uống trà.

“Tuy rằng đây là nhãn hiệu châu báu mới, nhưng ở nước ngoài vẫn luôn bán chạy, hôm nay xem như chính thức làm tuyên truyền, thế nào Nguyên Bạch, lúc trước bảo cậu nhập cổ phần, không phải hố cậu đâu.” Tống Lê nói.

Quan Nguyên Bạch uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Cũng được.”

“Đúng không, dù sao cũng chính là chờ lấy tiền thôi.” Tống Lê lại nói với người khác, “Trình Diễn, cậu có hứng thú cũng tới chơi đi, tôi có thể trích ra 10% cổ phần cho cậu mua, kế tiếp thì chúng ta sẽ cùng hợp tác. Cậu cũng biết, phương diện quảng cáo và marketing, bên cậu vẫn làm tương đối tốt mà.”

Thích Trình Diễn không trực tiếp từ chối, thật ra hôm nay anh tới cũng để giáp mặt hiểu biết một chút: “Cụ thể nói sau.”

“Được, chỉ là ——”

Cốc cốc.

Đúng lúc này, cửa bị gõ vang lên, Tống Lê không tiếp tục nói gì, quay đầu nói: “Vào đi.”

Được phép cho vào xong, một nhân viên công tác đẩy cửa đi đến, khẽ gật đầu với ba người ở đây rồi đi tới bên người Tống Lê: “Tống tổng, bên Cát tiểu thư có chuyện, đang phát giận.”

Tống Lê à một tiếng: “Cô ấy lại làm sao vậy.”

“Cát tiểu thư xung đột với người khác ở phòng trang điểm, váy ngài đưa cô ấy bị người ta hất nước trái cây.” Nhân viên công tác nói, “Hiện tại Cát tiểu thư đang náo loạn, bảo tôi gọi ngài qua.”

Tống Lê có chút kinh ngạc: “Ở địa bàn của tôi hất nước trái cây lên cô ấy? Xem ra lá gan người này cũng rất lớn, cậu từ từ, tôi lập tức qua.”

“Vâng.”

Thích Trình Diễn nhìn Tống Lê vội vội vàng vàng mặc áo khoác, cười: “Cát tiểu thư? Vị nào?”

“Bạn gái tôi.”

“Bạn gái cậu?” Thích Trình Diễn suy nghĩ một chút, “Lần trước cùng cậu ăn cơm, không phải cậu nói người ngồi cạnh Giang Tùy Châu là bạn gái cậu hay sao.”

“Cái đó à, tôi nói bừa, nếu không Quan Hề sẽ cho rằng Giang Tùy Châu cùng cô gái kia có cái gì đó thì sao.”

“Cho nên Giang Tùy Châu cùng cô ta thật sự có cái gì?” Quan Nguyên Bạch nhíu mày hỏi.

“Sao có thể chứ, tính tình của em gái cậu cậu còn không rõ sao?” Tống Lê nói thầm, “Nếu thật sự Giang Tùy Châu có người khác, cũng tuyệt đối không dám trắng trợn táo bạo mang theo bên người, trừ khi cậu ta muốn Quan Hề phá đám công ty của cậu ấy.”

Quan Nguyên Bạch: “Có lý.”

“Vậy, tôi đi xuống lầu xử lý một chút, các cậu ngồi đợi nhé.”

“Ừm.”

Tống Lê đứng dậy, vừa đi vừa hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Sao lại thế này, rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám chọc đến bạn gái tôi.”

“Là Quan tiểu thư, Quan Tri Ý.”

Bước chân Tống Lê ngừng lại, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác: “Cậu nói, ai?”

“Quan Tri Ý, nghệ sĩ của Nghệ Tinh.”

Sau lưng Tống Lê chợt lạnh, Quan Tri Ý?? Anh thong thả mà tiêu hóa một chút, quay đầu lại nhìn về phía hai người ngồi bên trong…… Thực rõ ràng, hai người kia đã nghe được, lúc này nhìn lại anh, sắc mặt lãnh đạm…… Khủng bố.

Tống Lê: “…………”

Nhân viên công tác không biết ông chủ của mình đột nhiên có chuyện gì, chỉ hỏi nói: “Tống tổng, còn đi nữa không ạ?”

“Đi! Đương nhiên đi!” Tống Lê lớn tiếng nói, “Tôi đang muốn nhìn xem ai —— anh dũng như vậy, lại dám trêu chọc người đàn bà đanh đá đó.”

Nhân viên công tác: “???”

Một bên khác, trong phòng trang điểm.

Lưu Vân nghe được tin vội vàng chạy vào, lúc cô ấy tiến vào, Quan Tri Ý và Tống Kiều Phỉ đang đứng ở một bên, mà Cát Tư Nghênh đang làm loạn, đồ trang điểm rải đầy đất.

Lưu Vân cả kinh, vội vàng kéo Quan Tri Ý qua: “Sao em lại dám ——”

Tống Kiều Phỉ vội vàng nói: “Chị Vân, đều là bởi vì em, Tri Ý chỉ thấy bất bình quá mới làm vậy, chị đừng trách cậu ấy.”

Tống Kiều Phỉ cũng thuộc Nghệ Tinh, nhưng người đại diện lại là một người khác, nhưng người đại diện của cô ấy cũng có đông đảo nghệ sĩ, hôm nay cũng không đi theo cô.

Lưu Vân mới vừa nghe qua từ đầu đến cuối, lúc này nhìn thấy cảnh này, sọ não đều bắt đầu đau, cô đè thấp giọng nói: “Quan Tri Ý, em có biết Cát Tư Nghênh là ai không, hôm nay, chủ của nhãn hiệu này họ Tống là bạn trai cô ta, người đó rất chiều cô ấy, không chừng danh hiệu người phát ngôn này cũng sẽ đưa cho cô ấy chơi, tiếp theo chúng ta còn phải hợp tác với bên này nữa đó, em, em đang làm chuyện gì vậy!”

Quan Tri Ý: “Chị Vân, chị không thấy vừa rồi cô ta làm gì với Kiều Phỉ sao.”

“Cho dù như vậy thì em cũng không thể trực tiếp động thủ được chứ.”

“Nhưng……”

“Như này đi, em với chị đi xin lỗi, em nói xin lỗi xong rồi thì đi đi, những chuyện còn lại thì giao cho chị, để chị giải quyết.” Lưu Vân định kéo Quan Tri Ý đến phía Cát Tư Nghênh bên kia. Nhưng cô còn chưa đi, cửa phòng trang điểm có người vào.

“Tống Lê ——” Cát Tư Nghênh thấy người đàn ông kia đi vào thì khóc chít chít mà đi qua, biểu cảm chuyển biến rất nhanh, nếu dùng ở trong phim thì chắc chắn có thể đoạt giải như kiểu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nhân viên công tác ở bên cạnh thấy vậy đều có chút đồng tình với Quan Tri Ý, ai mà chả biết vị kim chủ này của Cát Tư Nghênh có năng lực thật sự, căn bản không thể đắc tội.

“Tống Lê anh xem đi, váy em không mặc được nữa rồi.” Cát Tư Nghênh hai mắt đẫm lệ mà kéo cánh tay anh, “Đều là do cô ta, em chỉ nói với bạn của cô ta vài câu, cô ta liền trực tiếp động thủ với em, em không né được ——”

Nói chưa nói xong, đã bị ánh mắt Tống Lê ngăn lại.

Cát Tư Nghênh: “Anh trừng em làm gì, anh không thấy bộ dáng hiện tại của em sao!”

Tống Lê hít sâu một hơi, không nói với cô ta nữa, đi thẳng qua chỗ Quan Tri Ý. Anh đứng ở trước mặt cô, liếc mắt đánh giá cô từ trêи xuống dưới một cái: “Không có việc gì chứ? Có bị thương không?”

“…………”

Trong phòng trang

điểm là một mảnh yên tĩnh.

Khoé miệng Lưu Vân hơi hơi kéo, nhìn về phía Quan Tri Ý. Quan Tri Ý cũng sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới bạn trai của Cát Tư Nghênh lại là Tống Lê.

“Em không có việc gì.” Cô nói.

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tống Lê nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tống Kiều Phỉ, “Vậy bạn của em…… Ôi trời, váy bẩn hết mất rồi.”

Tống Lê gãi gãi tóc, quay đầu nói với nhân viên bên cạnh: “Tiểu Lưu! Câu đi lấy một bộ lễ phục tới đây, đưa cho tiểu thư này thay.”

“Ai ai, vâng.”

“Tống Lê!” Cát Tư Nghênh khó có thể tin mà nhìn thái độ của bạn trai mình với Quan Tri Ý, “Sao anh lại làm vậy, anh không nhìn xem bây giờ em thế nào sao, còn đi quan tâm người khác.”

“Em im miệng!”

“Anh, có phải anh thích cô ta rồi hay không.” Cát Tư Nghênh bị nhiều người nhìn như vậy, mặt mũi sắp không nhịn được, “Anh mau giải thích cho em.”

Tống Lê nhất thời mặt đều đen: “Cát Tư Nghênh! Anh bảo em câm miệng em có nghe thấy hay không?”

Tống Lê và Cát Tư Nghênh đã ở bên nhau một khoảng thời gian, lúc trước chính là cô ấy luôn khiến cho anh vui vẻ, cho nên anh mới luôn chiều cô ta. Anh biết trước mặt người ngoài cô tùy hứng kiêu căng, nhưng anh lười quản, thậm chí có đôi khi cô đến chỗ của anh làm nũng nói bậy, anh còn tùy tiện giúp cô một phen.

Không nghĩ tới, cách đó đã khiến cô quên mất chính mình là ai.

Tống Lê thấy cực kỳ đau đầu.

Hôm nay chọc tới ai không chọc, thế nhưng lại chọc tới Quan Tri Ý.

Có thể người khác không rõ sau lưng cô gái này có bao nhiêu người, nhưng anh thật sự rất rõ!

Tống Lê: “Em mau xin lỗi Quan tiểu thư đi.”

“Cô ta còn chưa xin lỗi em đâu.” Cát Tư Nghênh khi nói chuyện thì khóc, “Tống Lê có phải anh có một chân với cô ta hay không! Hay cô ta bỏ bùa anh rồi!”

“Cát tiểu thư nói lời này không khỏi có chút khó nghe.” Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy ở cửa lại có hai người đàn ông đi vào.

Cát Tư Nghênh nghe được tiếng thì quay đầu nhìn lại.

Làm bạn gái Tống Lê, tuy cô không thân với hai người mới bước vào, nhưng trước kia cùng Tống Lê đi ra ngoài cô có gặp hai người này. Một người là Quan Nguyên Bạch, một người là Thích Trình Diễn. Sau khi gặp mấy người này về cô còn đi khoe khoang, nói là mình đã đáp tới giới thượng lưu ở đế đô này……

Nhưng sao hôm nay bọn họ cũng tới đây, hơn nữa, lời này của Thích Trình Diễn có ý gì?

Cát Tư Nghênh có chút ngốc, mà Tống Lê hoàn toàn tỉnh táo thấy hai người tiến vào, đầu càng đau hơn.

“Sao hai người lại xuống dưới đây.”

Quan Nguyên Bạch nhếch nhếch môi, chậm rãi nói: “Cô bạn gái của cậu tức giận như vậy, tôi sợ em gái tôi cản không được.”

Hả?

Hả?!

Quan Nguyên Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu này nhưng như thả bom tới trêи đầu tất cả những người ở đây, đoàng một tiếng, khiến mọi người đều choáng váng.

Tuy ở đây không nhiều người lắm, nhưng đều là diễn viên, hoặc chính là nhân viên trong bữa tiệc ngày hôm nay. Bọn họ đương nhiên đều biết Quan Nguyên Bạch, người này thì trong lòng bọn họ đều tự hiểu, anh là một nhân vật còn khó chọc hơn cả Tống Lê.

Mọi người nhìn nhau, nhất thời đều không tiêu hóa được tin tức kinh người này.

Diễn viên Quan Tri Ý thế nhưng lại là em gái của Quan Nguyên Bạch?

Đây là quả dưa gì chứ!!!

Lưu Vân và Tống Kiều Phỉ cũng choáng váng, cuối cùng Lưu Vân thậm chí còn nghĩ, có thể là nhân lúc chị không biết, cô đã…… Kết nghĩa anh em với người này.

Nhưng mà lời nói kế tiếp của Quan Nguyên Bạch đánh vỡ ảo tưởng của cô: “À đúng rồi, đợi lát nữa sau khi kết thúc còn có việc gì không, hay là trực tiếp cùng anh về nhà.”

Tuy rằng Quan Tri Ý đã nói không muốn nói rõ quan hệ với Quan Nguyên Bạch, nhưng cũng không nghĩ tới Quan Nguyên Bạch đột nhiên lại nói một câu như vây. Cô theo bản năng nhìn về phía Lưu Vân, vì thế Quan Nguyên Bạch cũng nhìn theo tầm mắt của cô: “Lưu tiểu thư, sau khi yến hội kết thúc em gái tôi có thể cùng tôi về nhà không?”

Lưu Vân hơi nghẹn chỗ yết hầu, hơn nửa ngày mới nói: “Có thể……”

“Được, cảm ơn.”

Mặt Cát Tư Nghênh cứng đờ, thật sự không nghĩ tới chính mình lại đá phải ván sắt, khó trách ngay cả Tống Lê cũng không dám giúp cô!

Cát Tư Nghênh: “Tống Lê……”

“Có phải Cát tiểu thư nên xin lỗi sau những lời vừa rồi hay không?” Thích Trình Diễn từ khi tiến vào sắc mặt đã không tốt, biểu tình kia, người nhìn đều phát hoảng.

Cát Tư Nghênh sắp không đứng nổi, “Tôi, tôi……”

“Không cần xin lỗi đâu, dù sao tôi cũng đã hất lại cô.” Quan Tri Ý nói, “Tôi chỉ muốn nói cho cô, Kiều Phỉ cũng không phải là người để cho cô tuỳ tiện bắt nạt!”

Tống Kiều Phỉ cảm động mà giữ tay cô lại: “Tri Ý……”

“Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo, cậu để như vậy không được.”

“Ừ……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện