Khuôn mặt đã nghiện còn ngại
Hoa Lao nhìn Ngao Giao thuần thục lái chiếc Land Rover vào bãi đỗ xe tầng B1 của siêu thị, một lát sau mới hỏi một cách không chắc chắn: “Sếp Ngao… Giờ chúng ta đi mua thức ăn hả…?”
Biểu cảm trên mặt Ngao Giao như muốn nói “Cậu bị thiểu năng sao?”, đứng ngoài cửa xe thiếu kiên nhẫn giục: “Còn không mau xuống.”
Vào trong siêu thị, Ngao Giao từ tốn đẩy xe đẩy đi phía sau, Hoa Lao chạy chầm chậm phía trước nghe hắn chỉ huy.
Ngao Giao: “Súp lơ.”
Hoa Lao: “Ừ ư ứ ứ ừ ừ…”
Ngao Giao: “Cốt lết.”
Hoa Lao: “À a á á a à…”
Ngao Giao: “… Cậu lấy đồ thì lấy, phát ra âm thanh quái dị như thế làm gì?!”
Hoa Lao: “…”
Thế là hai người đàn ông im lặng chọn qua chọn lại một hồi, Ngao Giao lại nhịn không được bảo: “Cậu muốn ăn gì thì nói đi chứ, không nói sao tôi biết cậu muốn gì?!”
Hoa Lao có chút thụ sủng nhược kinh nhìn hắn: “Ây da, không cần đâu không cần, tôi không kén chọn đồ ăn.”
Ngao Giao đen mặt: “Ý cậu là tôi rất kén chọn?!”
Hoa Lao vội vã xua tay, chân chó ngợi ca: “Sếp Ngao không kén chọn chút nào, cái gì sếp cũng ăn được!”
Ngao Giao: “…”
Đến giờ cơm:
Rõ ràng là bữa tối làm dư… Sếp Ngao cái-gì-cũng-ăn vô cùng bình tĩnh lấy khăn lau miệng, bỏ lại một câu “Cậu rửa bát” liền đi vào thư phòng.
Chỉ tội Hoa Lao, trong lòng lặng lẽ chảy hai hàng nước mắt lủi thủi xếp gọn đồ ăn thừa cất vào tủ lạnh, rửa sạch sẽ bát đũa. Làm xong anh vẩy tay rũ hết nước rồi lết xác vào thư phòng. Ngao Giao đang chăm chú làm việc ở trong, trên mũi đeo một cặp kính, mười ngón tay lướt như bay gõ chữ trên bàn phím. Một bên, Hoa Lao phát hiện những văn kiện đáng lẽ mình phải sắp xếp đã được phân loại và đặt đó ngay ngắn. Anh ngây người một lúc, hơi khó hiểu Ngao Giao dẫn mình về nhà để làm gì…
Đang xuất hồn thì Hoa Lao nghe thấy giọng Ngao Giao truyền đến, hắn không thèm ngẩng đầu lên nói: “Pha cho tôi cốc cà phê.”
Hoa Lao vâng lời ngoan ngoãn chạy đi làm cà phê, còn dùng bọt sữa vẽ hình Doraemon…
Ngao Giao liếc mắt nhìn, khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không chê bai gì, chỉ tay vào chiếc sofa phủ lông to gần giống giường ở một góc: “Cậu ra đấy nằm một lát đi, có thể đọc tạp chí, chừng nào cần tôi sẽ gọi sau.”
Hoa Lao gật gật. Ban đầu anh còn cẩn thận từng li từng tí ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tư thế cầm tạp chí chuẩn mực y chang học sinh tiểu học cầm sách giáo khoa trên lớp. Sau một thời gian dài, người có chút khó chịu thì anh mới lấy gối dựa lót phía dưới rồi nằm bò lên, gác cằm lười nhác lật từng trang tạp chí.
Gần nửa đêm Ngao Giao đói bụng, Hoa Lao hùng hục bò dậy đi làm đồ ăn cho hắn. Anh chiên một đĩa cơm hải sản, còn tạo hình cà chua bi thành con thỏ để trang trí quanh đĩa.
Lúc ăn đến “thịt thỏ”, Ngao Giao rõ ràng thả chậm tốc độ hơn trước, Hoa Lao nhìn mà ho khan, cầm chiếc iPhone hắn để trên bàn mở máy ảnh chụp liền mấy tấm.
Ngao Giao lúng ta lúng túng chọc đĩa: “Cậu đừng nghĩ rằng tôi không ăn được…” Nghĩ đoạn nhấn giọng nói thêm một câu: “Cái gì tôi cũng ăn!”
Hoa Lao: “…”
Danh sách chương