Khuôn mặt khinh bỉ x1
Ngao Giao cúi đầu duyệt giấy tờ, một tay khác cầm điện thoại lúc tiếng Trung lúc tiếng Anh xen kẽ nhau nói chuyện với đầu bên kia. Hoa Lao ở bên phụ đưa bìa sơ-mi văn kiện lên cho hắn, đang lúc bề bộn bao việc thì trông thấy Ngao Giao dùng ánh mắt chỉ chỉ cốc nước rỗng trên bàn, chắc ý là khát rồi.
Trong văn phòng Ngao Giao có nguyên một bộ máy pha cà phê nhập khẩu xịn xò, lúc Hoa Lao mới làm trợ lí cho hắn đã nổi hứng mày mò nghiên cứu rất lâu nên bắt tay vào làm đồ uống đối với anh đương nhiên đơn giản như đan rổ. Vấn đề nằm ở chỗ vị thiếu gia này tương đối kén cá chọn canh, rất khó hầu hạ.
Thế là Hoa Lao thấp thỏm đứng đợi chờ đơn order của sếp Ngao.
Tiếc rằng bây giờ sếp Ngao đang bị nghiệp vụ quấn thân, điện thoại tiếp hết cuộc này đến cuộc khác, Hoa Lao đứng nghe nửa buổi chỉ mơ hồ nhận dạng được mỗi một từ na ná với “coffee”. Trong lòng anh thầm nghĩ, không hổ danh đi du học về, đến gọi thức uống cũng phải dùng tiếng Tây…
Pha cà phê xong, Hoa Lao còn đặc biệt dùng bọt sữa vẽ hình một chiếc lá ở trển rồi mới dung dăng dung dẻ mang đến trước mặt Ngao Giao. Đúng lúc đối phương vừa cúp điện thoại xong, hắn nhìn cốc cà phê, nhíu mày hỏi: “Tôi bảo tôi muốn uống cà phê lúc nào?”
Hoa Lao sững người tại chỗ, trừng to mắt: “Tôi nghe thấy sếp nói ‘coffee’ mà…”
Ngao Giao xấu xa cười cợt anh: “Tôi nói chuyện điện thoại với người ta chứ có nói với cậu đâu, cậu tưởng bở quá nhỉ.”
Mặt Hoa Lao đỏ bừng lên, nội tâm thì lặng lẽ quay đầu rủa sả: Mama, anh không trả đũa thì sẽ chết hả… Còn có thể ấu trĩ hơn không!
Anh hơi đau lòng cầm cốc lên, chuẩn bị đi đổi món khác thì nghe Ngao Giao ho một tiếng. Hắn làm bộ cong ngón trỏ chỉ vào mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Cứ để đây đi, lần sau nhớ chú ý hơn.”
Lần này tới phiên Hoa Lao thấy ngại, anh túm tóc cười xòa đáp: “Vậy sếp Ngao muốn uống gì để tôi làm cho, cappuccino hay trà sữa tôi đều biết tất, sếp thích loại thêm đường hay loại bình thường? Kìa… Cà phê nguội rồi uống mất ngon, sếp mau uống đi.”
Vẻ mặt khó khăn lắm mới ôn hòa được một xíu của Ngao Giao lập tức tối sầm xuống, lạnh băng hỏi: “Cậu rảnh quá nhỉ, còn có thời gian nói nhiều như thế?”
Ngay tức khắc, Hoa Lao vô thức ngậm miệng lại làm động tác kéo phéc-mơ-tuya sau đó ngoan ngoãn mang theo bìa sơ-mi chạy ra ngoài.
Đến lúc cầm bìa sơ-mi mới trở vào, Hoa Lao tinh mắt phát hiện cốc cà phê đã vơi hẳn một nửa, nhưng kì lạ là chiếc lá vẽ bằng bọt sữa bên trên vẫn còn nguyên vẹn. Anh lén liếc Ngao Giao một cái, đối phương vẫn đang cúi đầu duyệt giấy tờ, nhưng từ góc độ của anh có thể thấy được bên khóe môi người đàn ông còn dính một vệt sữa nho nhỏ.
Hoa Lao bỗng cảm thấy xúc động vô cùng, vì thế to gan lớn mật hỏi Ngao Giao: “Sếp Ngao, sếp thích bọt sữa lắm à?”
Cây bút trong tay Ngao Giao khựng lại, nét mặt lúc ngẩng đầu lên rõ ràng có phần không tự nhiên.
Hoa Lao niềm nở nói tiếp: “Vậy tí nữa tôi lại pha cho sếp cốc cappuccino nha, tôi không những biết vẽ lá cây mà còn biết vẽ gấu con nè, mèo con nè, thỏ con nè, bông hoa nhỏ nhỏ xinh xinh tôi cũng vẽ được nữa. Sếp Ngao, chờ lúc tôi pha cà phê sẽ vẽ cho sếp một chú mèo bé cưng nha, sếp thích Doraemon hay Hello Kitty?”
Ngao Giao mở miệng mấy lần cũng chưa thốt nên lời, trên mặt loáng thoáng một chút bối rối, cuối cùng hắn quay đầu đi hừ một tiếng: “Tùy cậu.”
Hoa Lao vui vẻ đứng dậy, lẩm bẩm: “Vậy tôi vẽ cho sếp mèo Hello Kitty nhá.”
Ngao Giao không lên tiếng, một lát sau mới chợt bổ sung: “Tôi muốn vẽ thêm một cái nơ ở trên tai nó nữa, như kiểu nơ con bướm.”
Khóe miệng Hoa Lao giật giật: “… Sếp Ngao, vốn dĩ trên tai Hello Kitty đã có nơ rồi mà.”
Danh sách chương