Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Khương Hàn lắc nhẹ chén rượu trong tay, tư thế hắn lắc rượu trông rất đẹp mắt, rượu vang trong chén rượu cứ như bị một cái nắp vô hình nào đó nắp lại mà không tràn ra được.
Cái bình vega-sicilia này màu rất nhạt, giống như những gì mà Lý Gia Toàn nói, tuổi thọ của nó đã rất lâu đời rồi.
Những đường ánh sáng màu tím từ bình rượu vang cứ sóng sánh không ngừng, lúc Khương Hàn ngưng tay lại, trên miệng chén vẫn còn những ngấn rượu trông rất rõ ràng, hương rượu nồng đậm còn tràn ngập cả căn phòng, mùi thơm làm người khác say mê.
“Rượu ngon, rượu ngon, có chút hương vị của cây tử la lan, còn có chút vị của cây hòe gai nữa”.
Dừng lại một chút, sau khi hít một hơi thật sâu, Khương Hàn nói tiếp:
“Đúng rồi! còn có cả hương vị của hoa liễu Tây Ban Nha, không hổ danh là “Spanis Rafi” vega-sicilia, càng để lâu mùi thơm lại càng thanh khiết. Bác à, cháu bình thế nào?
“Tốt, rất tốt, tôi cũng chỉ có thể phân biệt được bốn loại hương vị mà thôi, cậu có thể phân biệt được ba loại hương vị như vậy đã là tốt lắm rồi”.
Lý Gia Toàn không hề kiệm lời khen ngợi, ông vốn đã vô cùng thích Khương Hàn, huống hồ thân phận và địa vị Thiên Phương lại là thứ mà Lý Gia Toàn ông cần nhất, nếu như có thể hợp lời với Lý Ân Tuệ thì đối với Lý Gia Toàn ông mà nói quả là ông trời tác hợp.
“Cám ơn bác khen ngợi”.
Khương Hàn mỉm cười, nụ cười vô cùng khiêm tốn, không có chút nào kiêu ngạo.
Có điều một bên sắc mặt của Lý Ân Tuệ ngày càng tái nhợt, đông thời cô nhìn qua Đỗ Thừa đang ở bên cạnh một cái, không khó khăn gì mà cô nhận ra Đỗ Thừa có chút kinh ngạc, điều này làm cho lòng Lý Ân Tuệ càng khó xử, bởi vì chỉ cần dựa vào điểm này cô đã có thể khẳng định trình độ bình phẩm rượu của Đỗ Thừa chắc chắn không ổn.
Đỗ Thừa rõ ràng rất ngạc nhiên, cũng vô cùng kinh sợ, anh không ngờ việc bình phẩm rượu này lại cần nhiều kiến thức như vậy, động tác lắc rượu của tên Khương Hàn này vô cùng đẹp mắt, hơn nữa hắn ta có thể nếm ra ba loại mùi vị khác nhau, thật là làm người khác kinh sợ.
Điều này chắc chắn hắn không thể làm được, tuy những kiến thức về rượu mà Hân Nhi đem về hắn đều xem qua rồi nhưng rất nhiều việc phải trải qua thực tiễn mới có thể làm được, cũng giống như những hương vị này vậy, cho dù Đỗ Thừa biết được trong rượu này có rất nhiều hương vị nhưng anh cũng không thể nào phân biệt được.
Ánh mắt Lý Gia Toàn cuối cùng cũng lướt qua chỗ Đỗ Thừa, những phản ứng của Đỗ Thừa ông cũng đều nhìn thấy hết rồi, đối với một người thích nghiên cứu rượu đỏ gần mười năm nay như Lý Gia Toàn mà nói, ông cũng có thể khẳng định Đỗ Thừa không hề biết gì về phương diện này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Gia Toàn đưa ra quyết định, tâm trạng cũng vô cùng phấn khởi, ông nói với Khương Hàn: “Tiểu Khương, vậy cậu thử bình rượu xem thế nào”.
“Vâng”.
Khương Hàn gật gật đầu, ánh mắt từ từ liếc nhìn qua chỗ Đỗ Thừa, trong lòng hắn cũng hiểu rõ chuyện này.
Nâng ly rượu lên, Khương Hàn nhẹ nhàng thủ một ngụm rượu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ có điều rượu vang vẫn còn ngân lại trong miệng chưa nuốt vào mà là để rượu vang bao quanh khắp bốn phía khoang miệng.
Đây là một bước then chốt trong quá trình phẩm rượu, sau khi biết được một số kiến thức về phẩm rượu từ chỗ Hân Nhi, Đỗ Thừa cũng dần dần hiểu hơn.
Khoảng mười phút sau, Khương Hàn mới nuốt chỗ rượu đang ngậm trong miệng vào, sau đó từ từ mở mắt ra, chậm rãi thưởng thức hương vị rượu rồi nói: “Trong rượu có đầy đủ các hương vị, vừa tinh tế lại vừa cân đối, các hương vị hòa quện vào nhau. Bác à, bình rượu vega-sicilia này của bác đúng là hạng nhất, hương vị vô cùng tuyệt vời”.
“Tốt! tốt ! Tiểu Khương, trình độ phẩm rượu của cháu còn tốt hơn ta năm đó rất nhiều, đúng là hậu sinh khả úy”.
Đôi mắt Lý Gia Toàn bừng sáng, mặc dù câu bình luận khá đơn giản nhưng lại nói hết được đặc tính của bình rượu vega-sicilia này.
Rõ ràng rằng tên Khương Hàn này cũng có nghiên cứu sâu về lĩnh vực phẩm rượu.
“Bác quá khen rồi, đây đều là lão đầu tử dạy cho cháu, ông ấy cũng được coi như là chuyên gia trong lĩnh vực này”.
Khương Hàn không tỏ vẻ đắc ý chút nào, trên khuôn mặt hắn chỉ có duy nhất một nụ cười nhẹ với lúm đồng tiền.
Nghe thấy Khương Hàn nói ba từ lão đầu tử như vậy, Lý Gia Toàn gật đầu liên tục, rõ ràng ông vô cùng tôn sùng lão đầu tử mà Khương Hàn nói.
Thấy tình hình như vậy, khuôn mặt Lý Ân Tuệ dần biến sắc, không còn nghi ngờ gì nữa, Khương Hàn đã chiếm được thế thượng phong rồi, trình độ phẩm rượu của hắn đã đạt tới mức cao, nếu như Đỗ Thừa không làm cách nào xuất sắc hơn thì chắc chắn sẽ bị thua.
Triệu Vân lúc này khuôn mặt cũng hơi khó coi, mặc dù cô nhìn Khương Hàn cũng khá thuận mắt nhưng khi so sánh với Đỗ Thừa, tên tiểu tử phó thư kí thị ủy Khương Hàn này, thì phó trưởng phòng cục giàm sát thành phố lại càng hợp ý cô hơn.
Thậm chí ngay cả bản thân Đỗ Thừa cũng vô cùng bội phục Khương Hàn.
“Đỗ Thừa, cháu có muốn thử không?”
Khương Hàn đã bình phẩm rượu xong rồi, tất nhiên là đến lượt Đỗ Thừa, Lý Gia Toàn hiểu rằng nếu như Đỗ Thừa biết điều thì bây giờ nên thấy khó mà lui.
Còn Lý Ân Tuệ đã chuẩn bị đứng dậy đem Đỗ Thừa rời đi rồi.
Bây giờ Lý Ân Tuệ cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ của mình âu trĩ như thế nào trước mặt cha. Bởi vì tiếp theo những bước tiếp theo đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Lý Gia Toàn rồi, chỉ cần cuộc nói chuyền của ông cùng với Khương Hàn chỉ hạn chế trong vấn đề rượu vang thì chuyến này Đỗ Thừa chắc chắn thất bại rồi.
Đỗ Thừa cũng vô cùng khiêm tốn nói: “Những đặc tính của rượu vega-sicilia này Khương Hàn vừa nói rất rõ rồi, cháu cũng không dám múa rìu qua mắt thợ nữa”.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Lý Ân Tuệ có thể nói là hoàn toàn tuyện vọng, còn trên khuôn mặt những người khác đều lộ vẻ cười cợt, ngay cả Khương Hàn cũng vậy.
Chỉ có điều, Đỗ Thừa còn chưa nói xong, sau khi nhẹ nhàng cầm chén rượu lên, Đỗ Thừa lắc nhẹ rượu trong chén, sau đó nói: “Nhưng, cháu còn có thể lắc rượu, thật là múa rìu qua mắt thợ rồi”.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Lý Ân Tuệ ngây người ra, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt Khương Hàn cũng ngưng lại trong giây lát, còn Lý Gia Toàn thì lại càng ngạc nhiên hơn.
Cách Khương Hàn lắc rượu đã rất tinh xảo rồi, dù cho cách lắc rượu khác nhau làm nên điều khác biệt, cho dù có lắc đệp mắt nhưng chỉ cần làm một giọt rượu tràn ra thôi thì cũng coi như thất bại rồi, cho nên về cơ bản thủ pháp lắc rượu đều làm dựa trên cơ sở ổn định thêm vào những động tác nhẹ nhàng mà thôi.
Trong lúc mỗi người có một suy nghĩ khác nhau thì Đỗ Thừa đã bắt đầu hành động rồi.
Đỗ Thừa ban đầu nhẹ tay lắc chén rượu, rượu vang trong chén cũng theo đó mà nhẹ nhàng chuyển động, chẳng có gì lạ, nhưng động tác của Đỗ Thừa càng ngày càng nhanh dần, còn rượu trong tay anh cứ như bị một vật vô hình nào đó trói buộc lại, tập trung ở chính giữa, cứ như là bị treo trên bầu trời vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Lý Gia Toàn ngây người ra, Khương Hàn cũng lặng người, ngay cả người không hiểu biết gì về vấn đề này như Triệu Vân và Lý Ân Tuệ cũng ngẩn ra đó.
Chỉ là, động tác của Đỗ Thừa mới chỉ là vừa tập thể dục xong mà thôi, nhưng Đỗ Thừa không hề tăng tốc mà lại dần dần chậm lại.
Theo động tác của Đỗ Thừa, rượu đỏ trong chén rượu đột nhiên tản ra trở thành một màn sương mù, bên trong màn sương mù ấy lại có thể mơ hồ nhìn thấy những dòng rượu đang không ngừng chuyển động, giống như đang du long vân hải vậy.
“Sương hóa? Làm sao có thể…”
Lý Gia Toàn hoàn toàn thất thần, cả người đờ đẫn, nếu như nói lắc rượu chỉ là làm cho rượu đỏ hòa quyện vào nhau, ete và acetaldehyde phóng ra cùng với Oxy hợp lại với nhau sinh ra hương vị, vậy thì sau khi được sương hóa rượu đỏ lại làm cho sự hòa hợp này càng thêm khăng khít hơn.
Nụ cười trên khuôn mặt Khương Hàn đã hoàn toàn biến mất, nếu như nói lúc trước hắn không hề để mắt tới Đỗ Thừa thì bây giờ hắn đã cảm nhận được sự uy hiếp của Đỗ Thừa rồi.
Chỉ có hai người Triệu Vân và Lý Ân Tuệ là đờ người ra nhìn những động tác tuyệt diệu của Đỗ Thừa, đối với người không biết gì về phẩm rượu như bọn họ mà nói, lúc này cũng có thể cảm nhận được thủ pháp lắc rượu của Đỗ Thừa kinh khủng tới mức nào.
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Đỗ Thừa cuối cùng cũng ngưng tay lại, còn trong căn phòng vốn đã có hương thơm của rượu bay khắp nơi này đột nhiên lại càng hấp dẫn lòng người, vượt qua Khương Hàn ban nãy rồi.
“Giỏi, tay nghề giỏi lắm, không ngờ trên đời này lại có kỹ thuật lắc rượu phi phàm tuyệt diệu như vậy, là do tôi hiểu biết nông cạn rồi”.
Đối với một người vô cùng yêu thích phẩm rượu như Lý Gia Toàn mà nói, mặc dù ông có chút không thích Đỗ Thừa nhưng lúc này ông lại không thể không hết lời khen ngợi.
“Kỹ thuật lắc rượu này đúng là xảo đoạt thiên công, tôi tâm phục khẩu phục” Khuôn mặt lạnh lùng của Khương Hàn một lần nữa lộ ra nụ cười, giống như chưa có việc gì xảy ra vậy.
“Đỗ Thừa, sao anh lại có thể làm được như vậy?”
Lý Ân Tuệ vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng thì lúc này cũng có tinh thần trở lại, ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc lẫn vui mừng, đồng thời cô cũng dồn dập hỏi Đỗ Thừa.
“Là luyện được”.
Đỗ Thừa mỉm cười đáp, chỉ có điều chỉ có một mình Đỗ Thừa hiểu rõ, kỹ thuật lắc rượu tinh xảo phi thường này của anh thật ra không phải là anh lắc mà là Hân Nhi thông qua việc khống chế thần kinh anh mà lắc được như vậy.
Tuy Đỗ Thừa không có cách nào phân biệt ra các hương vị trong rượu, cũng không có cách nào đưa ra những lời bình phẩm về rượu nhưng trong kho dữ liệu của Hân Nhi lại có kỹ thuật lắc rượu, còn kỹ thuật gọi là “ vu hải du long” vừa rồi chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đương nhiên, tất cả những điều này Đỗ Thừa không thể nói ra được.
“Thật lợi hại, kỹ thuật lắc rượu lợi hại như vậy đây là lần đầu tiên em được tận mắt nhìn thấy”.
Lý Ân Tuệ vô cùng vui mừng nói, thật ra những kỹ thuật lắc rượu mà cô từng nhìn thấy cũng không nhiều, những người yêu thích rượu đỏ trong tổng bộ “Paris thế gia” vẫn còn rất nhiều, chỉ là người có thể lắc rượu tinh diệu như Đỗ Thừa thì cơ bản là không có.
Cái này dù sao cũng không phải do Đỗ Thừa tự mình lắc ra, cho nên khi được khen ngợi nhiều anh lại có chút chột dạ, nhưng lúc Đỗ Thừa thật sự muốn nói thì điện thoại của anh đột nhiên lại reo lên.
“Thật ngại quá, cháu đi nghe điện thoại một lát”.
Đỗ Thừa nhìn số điện thoại, là Cố Tư Hân, hắn nhớ tới từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của Cố Tư Hân đêm qua thì Đỗ Thừa lại đột nhiên lo lắng. Sau khi xin lỗi mọi người một tiếng xong, Đỗ Thừa liền cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Tuy nhiên, lúc Đỗ Thừa nghe điện thoại xong thì anh đột nhiên đứng ngây ra đó một lúc.
Lý Ân Tuệ không muốn ở trong phòng nữa, cho nên sau khi Đỗ Thừa đi ra cô cũng đi theo ra ngoài.
“Đỗ Thừa, xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy khuôn mặt Đỗ Thừa đột nhiên biến sắc, Lý Ân Tuệ biết chắc chắn Đỗ Thừa đã gặp chuyện gì đó nên cô vội vàng hỏi Đỗ Thừa.
“Ân Tuệ, tôi có chuyện phải đi ngay lập tức, không thể giúp cô được rồi! Thực sự xin lỗi”.
Đỗ Thừa lấy lại tinh thần, không nghĩ ngợi gì cả mà nói với Lý Ân Tuệ.
“Không sao, tối nay đã rất thành công rồi, anh đi đi, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi” Mặc dù nếu Đỗ Thừa ở lại thì kế hoạch tối nay sẽ hoàn toàn hoàn mĩ, nhưng Lý Ân Tuệ biết Đỗ Thừa chắc chắn đã gặp chuyện gì đó nên cô cũng không muốn giữ Đỗ Thừa lại.
“Ừm, tôi đi đây”.
Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, nhưng anh không đi ngay mà lại đi vào trong phòng, sau khi anh nhanh chóng chào từ biệt Lý Gia Toàn cùng Triệu Vân, anh dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng Đỗ Thừa rời khỏi, trong lòng Lý Ân Tuệ đột nhiên có chút lo lắng, mặc dù Đỗ Thừa có thể ngay lập tức rời khỏi nhưng anh lại quay vào từ biệt Lý Gia Toàn và Triệu Vân, đây trông có vẻ là một hành động đơn giản nhưng ý nghĩa lại không hề đơn giản như vậy.
Đây không đơn thuần là vấn đề lễ nghĩa mà là vì mối quan hệ của Đỗ Thừa với Lý Gia Toàn và Triệu Vân.
***
Đỗ Thừa rất vội nhưng lại không hề nóng vội.
Cố Đào Toàn nhảy lầu tự tử rồi, Cố gia phá sản rồi.
Lúc nghe thấy tiếng nói trong tiếng khóc của Cố Tư Hân, trong lòng Đỗ Thừa đột nhiên đau thắt lại, Đỗ Thừa không ngờ sự tình lại xảy ra đột ngột như vậy, khó trách điện thoại của Cố Tư Hân luôn tắt, không liên lạc được.
“Tư Hân bây giờ chắc đang rất đau khổ”.
Nghĩ tới cảnh khuôn mặt hồn nhiên thuần khiết của Cố Tư Hân từ nay về sau sẽ biến mất, trong lòng Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng đau xót.
Cho nên, từ lúc rời khỏi quán rượu Mỹ Luân, Đỗ Thừa luôn bắt lái xe phải đi nhanh hết tốc độ tới Cố gia.
Lưu Phục Sinh thấy khí thế cấp bách của Đỗ Thừa thì cũng không nói nhiều, bình thường lái xe hết sức vững vàng, anh tăng tốc xe lên hết mức có thể, chiếc xe Bentley vốn đã có tính năng rất mạnh giờ đang băng băng lao đến nhà họ Cố.
Còn bản thân Đỗ Thừa lại bắt Hân Nhi nhanh chóng kết nối internet, bắt đầu kiểm tra tin tức ngày hôm nay.
Quả nhiên,cái chết của Cố Đào Toàn đã khơi lên một làn sóng lớn ở thành phố F, mấy kênh tin tức lớn của thành phố F đều theo dõi đưa thông tin.
Mà Cố Đào Toàn nhảy lầu tự tử là vì vấn đề tài vụ của công ty gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa vấn đề nợ nần cũng đang xuất hiện những vấn đề lớn, không chỉ có công ty phá sản mà Cố Đào Toàn ông sợ rằng còn bị tống vào lao ngục.
Điều này đối với người như Cố Đào Toàn mà nói là điều không thể chấp nhận được, cho nên khi công ty bị phá sản ông đã nhảy từ tầng cao nhất của công ty xuống tự tử.
Đỗ Thừa chỉ nhìn qua một lượt thì đã hiểu hết sự tình, chỉ là hắn muốn biết sự việc thật sự trong đó thì thật là khó.
Cho nên, bây giờ Đỗ Thừa chỉ hy vọng được gặp ngay Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân.
09-08-2012, 06:38 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Nguồn : Vipvandan
Khương Hàn lắc nhẹ chén rượu trong tay, tư thế hắn lắc rượu trông rất đẹp mắt, rượu vang trong chén rượu cứ như bị một cái nắp vô hình nào đó nắp lại mà không tràn ra được.
Cái bình vega-sicilia này màu rất nhạt, giống như những gì mà Lý Gia Toàn nói, tuổi thọ của nó đã rất lâu đời rồi.
Những đường ánh sáng màu tím từ bình rượu vang cứ sóng sánh không ngừng, lúc Khương Hàn ngưng tay lại, trên miệng chén vẫn còn những ngấn rượu trông rất rõ ràng, hương rượu nồng đậm còn tràn ngập cả căn phòng, mùi thơm làm người khác say mê.
“Rượu ngon, rượu ngon, có chút hương vị của cây tử la lan, còn có chút vị của cây hòe gai nữa”.
Dừng lại một chút, sau khi hít một hơi thật sâu, Khương Hàn nói tiếp:
“Đúng rồi! còn có cả hương vị của hoa liễu Tây Ban Nha, không hổ danh là “Spanis Rafi” vega-sicilia, càng để lâu mùi thơm lại càng thanh khiết. Bác à, cháu bình thế nào?
“Tốt, rất tốt, tôi cũng chỉ có thể phân biệt được bốn loại hương vị mà thôi, cậu có thể phân biệt được ba loại hương vị như vậy đã là tốt lắm rồi”.
Lý Gia Toàn không hề kiệm lời khen ngợi, ông vốn đã vô cùng thích Khương Hàn, huống hồ thân phận và địa vị Thiên Phương lại là thứ mà Lý Gia Toàn ông cần nhất, nếu như có thể hợp lời với Lý Ân Tuệ thì đối với Lý Gia Toàn ông mà nói quả là ông trời tác hợp.
“Cám ơn bác khen ngợi”.
Khương Hàn mỉm cười, nụ cười vô cùng khiêm tốn, không có chút nào kiêu ngạo.
Có điều một bên sắc mặt của Lý Ân Tuệ ngày càng tái nhợt, đông thời cô nhìn qua Đỗ Thừa đang ở bên cạnh một cái, không khó khăn gì mà cô nhận ra Đỗ Thừa có chút kinh ngạc, điều này làm cho lòng Lý Ân Tuệ càng khó xử, bởi vì chỉ cần dựa vào điểm này cô đã có thể khẳng định trình độ bình phẩm rượu của Đỗ Thừa chắc chắn không ổn.
Đỗ Thừa rõ ràng rất ngạc nhiên, cũng vô cùng kinh sợ, anh không ngờ việc bình phẩm rượu này lại cần nhiều kiến thức như vậy, động tác lắc rượu của tên Khương Hàn này vô cùng đẹp mắt, hơn nữa hắn ta có thể nếm ra ba loại mùi vị khác nhau, thật là làm người khác kinh sợ.
Điều này chắc chắn hắn không thể làm được, tuy những kiến thức về rượu mà Hân Nhi đem về hắn đều xem qua rồi nhưng rất nhiều việc phải trải qua thực tiễn mới có thể làm được, cũng giống như những hương vị này vậy, cho dù Đỗ Thừa biết được trong rượu này có rất nhiều hương vị nhưng anh cũng không thể nào phân biệt được.
Ánh mắt Lý Gia Toàn cuối cùng cũng lướt qua chỗ Đỗ Thừa, những phản ứng của Đỗ Thừa ông cũng đều nhìn thấy hết rồi, đối với một người thích nghiên cứu rượu đỏ gần mười năm nay như Lý Gia Toàn mà nói, ông cũng có thể khẳng định Đỗ Thừa không hề biết gì về phương diện này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Gia Toàn đưa ra quyết định, tâm trạng cũng vô cùng phấn khởi, ông nói với Khương Hàn: “Tiểu Khương, vậy cậu thử bình rượu xem thế nào”.
“Vâng”.
Khương Hàn gật gật đầu, ánh mắt từ từ liếc nhìn qua chỗ Đỗ Thừa, trong lòng hắn cũng hiểu rõ chuyện này.
Nâng ly rượu lên, Khương Hàn nhẹ nhàng thủ một ngụm rượu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ có điều rượu vang vẫn còn ngân lại trong miệng chưa nuốt vào mà là để rượu vang bao quanh khắp bốn phía khoang miệng.
Đây là một bước then chốt trong quá trình phẩm rượu, sau khi biết được một số kiến thức về phẩm rượu từ chỗ Hân Nhi, Đỗ Thừa cũng dần dần hiểu hơn.
Khoảng mười phút sau, Khương Hàn mới nuốt chỗ rượu đang ngậm trong miệng vào, sau đó từ từ mở mắt ra, chậm rãi thưởng thức hương vị rượu rồi nói: “Trong rượu có đầy đủ các hương vị, vừa tinh tế lại vừa cân đối, các hương vị hòa quện vào nhau. Bác à, bình rượu vega-sicilia này của bác đúng là hạng nhất, hương vị vô cùng tuyệt vời”.
“Tốt! tốt ! Tiểu Khương, trình độ phẩm rượu của cháu còn tốt hơn ta năm đó rất nhiều, đúng là hậu sinh khả úy”.
Đôi mắt Lý Gia Toàn bừng sáng, mặc dù câu bình luận khá đơn giản nhưng lại nói hết được đặc tính của bình rượu vega-sicilia này.
Rõ ràng rằng tên Khương Hàn này cũng có nghiên cứu sâu về lĩnh vực phẩm rượu.
“Bác quá khen rồi, đây đều là lão đầu tử dạy cho cháu, ông ấy cũng được coi như là chuyên gia trong lĩnh vực này”.
Khương Hàn không tỏ vẻ đắc ý chút nào, trên khuôn mặt hắn chỉ có duy nhất một nụ cười nhẹ với lúm đồng tiền.
Nghe thấy Khương Hàn nói ba từ lão đầu tử như vậy, Lý Gia Toàn gật đầu liên tục, rõ ràng ông vô cùng tôn sùng lão đầu tử mà Khương Hàn nói.
Thấy tình hình như vậy, khuôn mặt Lý Ân Tuệ dần biến sắc, không còn nghi ngờ gì nữa, Khương Hàn đã chiếm được thế thượng phong rồi, trình độ phẩm rượu của hắn đã đạt tới mức cao, nếu như Đỗ Thừa không làm cách nào xuất sắc hơn thì chắc chắn sẽ bị thua.
Triệu Vân lúc này khuôn mặt cũng hơi khó coi, mặc dù cô nhìn Khương Hàn cũng khá thuận mắt nhưng khi so sánh với Đỗ Thừa, tên tiểu tử phó thư kí thị ủy Khương Hàn này, thì phó trưởng phòng cục giàm sát thành phố lại càng hợp ý cô hơn.
Thậm chí ngay cả bản thân Đỗ Thừa cũng vô cùng bội phục Khương Hàn.
“Đỗ Thừa, cháu có muốn thử không?”
Khương Hàn đã bình phẩm rượu xong rồi, tất nhiên là đến lượt Đỗ Thừa, Lý Gia Toàn hiểu rằng nếu như Đỗ Thừa biết điều thì bây giờ nên thấy khó mà lui.
Còn Lý Ân Tuệ đã chuẩn bị đứng dậy đem Đỗ Thừa rời đi rồi.
Bây giờ Lý Ân Tuệ cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ của mình âu trĩ như thế nào trước mặt cha. Bởi vì tiếp theo những bước tiếp theo đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Lý Gia Toàn rồi, chỉ cần cuộc nói chuyền của ông cùng với Khương Hàn chỉ hạn chế trong vấn đề rượu vang thì chuyến này Đỗ Thừa chắc chắn thất bại rồi.
Đỗ Thừa cũng vô cùng khiêm tốn nói: “Những đặc tính của rượu vega-sicilia này Khương Hàn vừa nói rất rõ rồi, cháu cũng không dám múa rìu qua mắt thợ nữa”.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Lý Ân Tuệ có thể nói là hoàn toàn tuyện vọng, còn trên khuôn mặt những người khác đều lộ vẻ cười cợt, ngay cả Khương Hàn cũng vậy.
Chỉ có điều, Đỗ Thừa còn chưa nói xong, sau khi nhẹ nhàng cầm chén rượu lên, Đỗ Thừa lắc nhẹ rượu trong chén, sau đó nói: “Nhưng, cháu còn có thể lắc rượu, thật là múa rìu qua mắt thợ rồi”.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Lý Ân Tuệ ngây người ra, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt Khương Hàn cũng ngưng lại trong giây lát, còn Lý Gia Toàn thì lại càng ngạc nhiên hơn.
Cách Khương Hàn lắc rượu đã rất tinh xảo rồi, dù cho cách lắc rượu khác nhau làm nên điều khác biệt, cho dù có lắc đệp mắt nhưng chỉ cần làm một giọt rượu tràn ra thôi thì cũng coi như thất bại rồi, cho nên về cơ bản thủ pháp lắc rượu đều làm dựa trên cơ sở ổn định thêm vào những động tác nhẹ nhàng mà thôi.
Trong lúc mỗi người có một suy nghĩ khác nhau thì Đỗ Thừa đã bắt đầu hành động rồi.
Đỗ Thừa ban đầu nhẹ tay lắc chén rượu, rượu vang trong chén cũng theo đó mà nhẹ nhàng chuyển động, chẳng có gì lạ, nhưng động tác của Đỗ Thừa càng ngày càng nhanh dần, còn rượu trong tay anh cứ như bị một vật vô hình nào đó trói buộc lại, tập trung ở chính giữa, cứ như là bị treo trên bầu trời vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Lý Gia Toàn ngây người ra, Khương Hàn cũng lặng người, ngay cả người không hiểu biết gì về vấn đề này như Triệu Vân và Lý Ân Tuệ cũng ngẩn ra đó.
Chỉ là, động tác của Đỗ Thừa mới chỉ là vừa tập thể dục xong mà thôi, nhưng Đỗ Thừa không hề tăng tốc mà lại dần dần chậm lại.
Theo động tác của Đỗ Thừa, rượu đỏ trong chén rượu đột nhiên tản ra trở thành một màn sương mù, bên trong màn sương mù ấy lại có thể mơ hồ nhìn thấy những dòng rượu đang không ngừng chuyển động, giống như đang du long vân hải vậy.
“Sương hóa? Làm sao có thể…”
Lý Gia Toàn hoàn toàn thất thần, cả người đờ đẫn, nếu như nói lắc rượu chỉ là làm cho rượu đỏ hòa quyện vào nhau, ete và acetaldehyde phóng ra cùng với Oxy hợp lại với nhau sinh ra hương vị, vậy thì sau khi được sương hóa rượu đỏ lại làm cho sự hòa hợp này càng thêm khăng khít hơn.
Nụ cười trên khuôn mặt Khương Hàn đã hoàn toàn biến mất, nếu như nói lúc trước hắn không hề để mắt tới Đỗ Thừa thì bây giờ hắn đã cảm nhận được sự uy hiếp của Đỗ Thừa rồi.
Chỉ có hai người Triệu Vân và Lý Ân Tuệ là đờ người ra nhìn những động tác tuyệt diệu của Đỗ Thừa, đối với người không biết gì về phẩm rượu như bọn họ mà nói, lúc này cũng có thể cảm nhận được thủ pháp lắc rượu của Đỗ Thừa kinh khủng tới mức nào.
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Đỗ Thừa cuối cùng cũng ngưng tay lại, còn trong căn phòng vốn đã có hương thơm của rượu bay khắp nơi này đột nhiên lại càng hấp dẫn lòng người, vượt qua Khương Hàn ban nãy rồi.
“Giỏi, tay nghề giỏi lắm, không ngờ trên đời này lại có kỹ thuật lắc rượu phi phàm tuyệt diệu như vậy, là do tôi hiểu biết nông cạn rồi”.
Đối với một người vô cùng yêu thích phẩm rượu như Lý Gia Toàn mà nói, mặc dù ông có chút không thích Đỗ Thừa nhưng lúc này ông lại không thể không hết lời khen ngợi.
“Kỹ thuật lắc rượu này đúng là xảo đoạt thiên công, tôi tâm phục khẩu phục” Khuôn mặt lạnh lùng của Khương Hàn một lần nữa lộ ra nụ cười, giống như chưa có việc gì xảy ra vậy.
“Đỗ Thừa, sao anh lại có thể làm được như vậy?”
Lý Ân Tuệ vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng thì lúc này cũng có tinh thần trở lại, ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc lẫn vui mừng, đồng thời cô cũng dồn dập hỏi Đỗ Thừa.
“Là luyện được”.
Đỗ Thừa mỉm cười đáp, chỉ có điều chỉ có một mình Đỗ Thừa hiểu rõ, kỹ thuật lắc rượu tinh xảo phi thường này của anh thật ra không phải là anh lắc mà là Hân Nhi thông qua việc khống chế thần kinh anh mà lắc được như vậy.
Tuy Đỗ Thừa không có cách nào phân biệt ra các hương vị trong rượu, cũng không có cách nào đưa ra những lời bình phẩm về rượu nhưng trong kho dữ liệu của Hân Nhi lại có kỹ thuật lắc rượu, còn kỹ thuật gọi là “ vu hải du long” vừa rồi chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đương nhiên, tất cả những điều này Đỗ Thừa không thể nói ra được.
“Thật lợi hại, kỹ thuật lắc rượu lợi hại như vậy đây là lần đầu tiên em được tận mắt nhìn thấy”.
Lý Ân Tuệ vô cùng vui mừng nói, thật ra những kỹ thuật lắc rượu mà cô từng nhìn thấy cũng không nhiều, những người yêu thích rượu đỏ trong tổng bộ “Paris thế gia” vẫn còn rất nhiều, chỉ là người có thể lắc rượu tinh diệu như Đỗ Thừa thì cơ bản là không có.
Cái này dù sao cũng không phải do Đỗ Thừa tự mình lắc ra, cho nên khi được khen ngợi nhiều anh lại có chút chột dạ, nhưng lúc Đỗ Thừa thật sự muốn nói thì điện thoại của anh đột nhiên lại reo lên.
“Thật ngại quá, cháu đi nghe điện thoại một lát”.
Đỗ Thừa nhìn số điện thoại, là Cố Tư Hân, hắn nhớ tới từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của Cố Tư Hân đêm qua thì Đỗ Thừa lại đột nhiên lo lắng. Sau khi xin lỗi mọi người một tiếng xong, Đỗ Thừa liền cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Tuy nhiên, lúc Đỗ Thừa nghe điện thoại xong thì anh đột nhiên đứng ngây ra đó một lúc.
Lý Ân Tuệ không muốn ở trong phòng nữa, cho nên sau khi Đỗ Thừa đi ra cô cũng đi theo ra ngoài.
“Đỗ Thừa, xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy khuôn mặt Đỗ Thừa đột nhiên biến sắc, Lý Ân Tuệ biết chắc chắn Đỗ Thừa đã gặp chuyện gì đó nên cô vội vàng hỏi Đỗ Thừa.
“Ân Tuệ, tôi có chuyện phải đi ngay lập tức, không thể giúp cô được rồi! Thực sự xin lỗi”.
Đỗ Thừa lấy lại tinh thần, không nghĩ ngợi gì cả mà nói với Lý Ân Tuệ.
“Không sao, tối nay đã rất thành công rồi, anh đi đi, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi” Mặc dù nếu Đỗ Thừa ở lại thì kế hoạch tối nay sẽ hoàn toàn hoàn mĩ, nhưng Lý Ân Tuệ biết Đỗ Thừa chắc chắn đã gặp chuyện gì đó nên cô cũng không muốn giữ Đỗ Thừa lại.
“Ừm, tôi đi đây”.
Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, nhưng anh không đi ngay mà lại đi vào trong phòng, sau khi anh nhanh chóng chào từ biệt Lý Gia Toàn cùng Triệu Vân, anh dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng Đỗ Thừa rời khỏi, trong lòng Lý Ân Tuệ đột nhiên có chút lo lắng, mặc dù Đỗ Thừa có thể ngay lập tức rời khỏi nhưng anh lại quay vào từ biệt Lý Gia Toàn và Triệu Vân, đây trông có vẻ là một hành động đơn giản nhưng ý nghĩa lại không hề đơn giản như vậy.
Đây không đơn thuần là vấn đề lễ nghĩa mà là vì mối quan hệ của Đỗ Thừa với Lý Gia Toàn và Triệu Vân.
***
Đỗ Thừa rất vội nhưng lại không hề nóng vội.
Cố Đào Toàn nhảy lầu tự tử rồi, Cố gia phá sản rồi.
Lúc nghe thấy tiếng nói trong tiếng khóc của Cố Tư Hân, trong lòng Đỗ Thừa đột nhiên đau thắt lại, Đỗ Thừa không ngờ sự tình lại xảy ra đột ngột như vậy, khó trách điện thoại của Cố Tư Hân luôn tắt, không liên lạc được.
“Tư Hân bây giờ chắc đang rất đau khổ”.
Nghĩ tới cảnh khuôn mặt hồn nhiên thuần khiết của Cố Tư Hân từ nay về sau sẽ biến mất, trong lòng Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng đau xót.
Cho nên, từ lúc rời khỏi quán rượu Mỹ Luân, Đỗ Thừa luôn bắt lái xe phải đi nhanh hết tốc độ tới Cố gia.
Lưu Phục Sinh thấy khí thế cấp bách của Đỗ Thừa thì cũng không nói nhiều, bình thường lái xe hết sức vững vàng, anh tăng tốc xe lên hết mức có thể, chiếc xe Bentley vốn đã có tính năng rất mạnh giờ đang băng băng lao đến nhà họ Cố.
Còn bản thân Đỗ Thừa lại bắt Hân Nhi nhanh chóng kết nối internet, bắt đầu kiểm tra tin tức ngày hôm nay.
Quả nhiên,cái chết của Cố Đào Toàn đã khơi lên một làn sóng lớn ở thành phố F, mấy kênh tin tức lớn của thành phố F đều theo dõi đưa thông tin.
Mà Cố Đào Toàn nhảy lầu tự tử là vì vấn đề tài vụ của công ty gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa vấn đề nợ nần cũng đang xuất hiện những vấn đề lớn, không chỉ có công ty phá sản mà Cố Đào Toàn ông sợ rằng còn bị tống vào lao ngục.
Điều này đối với người như Cố Đào Toàn mà nói là điều không thể chấp nhận được, cho nên khi công ty bị phá sản ông đã nhảy từ tầng cao nhất của công ty xuống tự tử.
Đỗ Thừa chỉ nhìn qua một lượt thì đã hiểu hết sự tình, chỉ là hắn muốn biết sự việc thật sự trong đó thì thật là khó.
Cho nên, bây giờ Đỗ Thừa chỉ hy vọng được gặp ngay Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân.
09-08-2012, 06:38 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Danh sách chương