- Trương Lỗi, cảm ơn cậu nhé!
Quý Phong vỗ vỗ bả vai Trương Lỗi, nói.
Trương Lỗi khẽ lắc đầu, nói.
- Tên này, còn khách khí với mình? Đây không phải là tính cách của cậu!
Quý Phong lập tức lắc đầu nhoẻn miệng cười.
- Tên nhóc này, trời không còn sớm, mình về trước nha!
- Quý Phong!
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo, dễ nghe đột nhiên vang lên, âm thanh này rất tự nhiên, khiến cho cả người thư thái vô cùng. Chủ nhân của âm thanh này không phải là ai khác, chính là hoa khôi của cả trường, Đồng Lôi.
Thấy được Đồng Lôi, sắc mặt Trương Lỗi của lập tức biến đổi, luống cuống vội vàng nói.
- Ôi, mình quên mất là mình còn có việc, đi trước nhé!
Không đợi Quý Phong với Đồng Lôi có phản ứng gì, Trương Lỗi nhanh chóng chạy đi thục mạng, khiến cho Quý Phong trợn mắt há hốc mồm.
- Cậu này…
Đồng Lôi nhìn bóng lưng Trương Lỗi vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, đi tới Quý Phong trước mặt, hỏi.
- Quý Phong, vừa rồi các bạn với Từ nói gì vậy? - Không có gì, chỉ là nói vài câu xả giao vậy thôi!
Quý Phong mỉm cười, có một số việc, hắn không muốn để cho Đồng Lôi biết. Bởi vì, như vậy hắn cảm thấy rất đáng thương. Trương Lỗi giúp đỡ hắn ra mặt, đó là xuất phát từ tình anh em, nếu như Đồng Lôi biết, khẳng định sẽ đi tìm tên Từ để hỏi cho ra lẽ, Quý Phong không muốn mang tiếng dựa hơi con gái.
- Thật sự không có gì?
Trong ánh mắt Đồng Lôi tràn đầy hoài nghi.
- Anh mình, tính tình Trương Lỗi cũng không phải quá hung hăng, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm tên Từ nói chuyện, có phải là... hay không hay tên Từ đã gây ra chuyện gì?
Quý Phong không nghe rõ lời Đồng Lôi, bởi vì, sự chú ý của hắn đều bị câu nói đầu tiên của Đồng Lôi hấp dẫn rồi.
- Lớp trưởng, cậu mới vừa nói, Trương Lỗi... Là anh cậu?!
Quý Phong kinh ngạc hỏi.
Mặt Đồng Lôi lập tức hơi biến sắc, lắc đầu nói.
- Quý Phong, cậu không nên hiểu lầm, mình vừa rồi...
- Hắn là anh cậu, đúng không?
Quý Phong đã cắt đứt ngang câu nói. “Khó trách tên Từ nể cậu như vậy lần này cậu gạt mình quá đắng rồi”
Đồng Lôi luống cuống vội vàng nói.
- Quý Phong, cậu không nên tức giận, anh ấy không phải có ý khi lừa gạt cậu!
Quý Phong cười nói.
- Tại sao mình phải tức giận? Mình vui mừng còn không kịp đó mà, con trai trưởng người đứng đầu huyện Mang Thạch không ngờ lại là anh em của mình, không tệ!
- Cái gì mà con trai trưởng người đứng đầu huyện Mang Thạch, anh ấy rất không nghiêm túc!
Đồng Lôi cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu, ngay sau đó lại khẽ cười nói.
- Quý Phong, cậu thật sự không tức giận?
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không thể chia sẻ cùng người khác, không dễ gì nói cho người khác biết, mình cũng có rất nhiều chuyện không có cách nào nói cho người khác biết được, chuyện này rất bình thường.
Quý Phong gật gật đầu, thản nhiên nói.
- Cậu rất lý trí!
Đồng Lôi tán thưởng nói.
Quý Phong cười ha hả, nói.
- Không phải lý trí, chỉ là kinh nghiệm từng trải, thấy qua nhiều chuyện, nên nhìn việc cũng thông suốt hơn!
Nhìn nụ cười thoải mái của Quý Phong, Đồng Lôi thấy trong mắt Quý Phong phảng phất vẻ u buồn, cô ta không khỏi có chút hiếu kỳ, một người vẫn chưa tới hai mươi tuổi và là học sinh trung học, tại sao lại có loại cảm giác u buồn khó tả này?
- Lớp trưởng, cậu còn có chuyện gì sao?
Quý Phong hỏi Đồng Lôi.
Đồng Lôi cười lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười, khiến cho Quý Phong nhìn ngẩn ngơ cả người.
Cho đến khi ra khỏi sân trường, cảm giác rung đông lúc nãy mới bình tĩnh trở lại, nhưng mà nhớ lại nụ cười của Đồng Lôi, tim của hắn lần nữa lại đập thình thịch!
“Quý Phong ơi Quý Phong, mày đang suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất, là phải học thật tốt, thật trưởng thành”. Quý Phong tự lẩm bẩm, “Đồng Lôi và mày là người của hai thế giới, hãy quên đi!”
Ngoài miệng mặc dù nói là muốn quên, nhưng trong lòng Quý Phong vẫn không ngừng nhớ, nhớ đến nụ cười của Đồng Lôi, nhất là vào buổi sáng sớm nhờ trí não mà đã thấy được thân thể trắng như tuyết mê người của Đồng Lôi, càng làm cho Quý Phong không thể quên được.
Quý Phong có chút mất hồn, hắn không nhịn được cười khổ lắc lắc đầu, thầm nghĩ. “Cho dù Đồng Lôi có tuyệt đẹp cỡ nào, nhưng bây giờ không phải là lúc để vọng tưởng, phải đợi khi bản thân mình có được sự nghiệp, mới có thể theo đuổi được cô ấy!”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một thứ gì đó mềm mại đụng phải Quý Phong, hắn lập tức kinh ngạc, chợt nghe một tiếng duyên dáng gọi to.
- A!
- Là ai?
Quý Phong sợ tới mức lập tức lui về sau hai bước, ngay lập tức nghĩ tên Từ tìm người trả thù.
Bởi vì trời quá tối lại không có đèn đường, Quý Phong căn bản không thấy rõ lắm sự việc trước mắt, hắn chỉ có thể cảnh giác lui về sau vài bước.
- Ây da!!!! Đau chết mất!
Một âm thanh mềm mại lọt vào tai Quý Phong.
“Con gái?”
Quý Phong nghi ngờ hướng về phía trước đi hai bước, chỉ thấy trên mặt đất có một bóng người lắc lư, hắn chần chờ mà hỏi.
- Là con gái à?
Vừa mới dứt lời, hắn liền cảm giác lời mình vừa nói là thừa, chỉ nghe tiếng nói cũng có thể biết được, người này nhất định là con gái.
- Ơ, cậu là ai?
Bóng người kia chần chờ nói, giọng còn có chút run sợ, cũng không biết là bởi vì sợ hay còn có lý do nào khác.
Quý Phong gãi đầu một cái, lúng túng nói.
- Tôi, tôi là Quý Phong, là học sinh, vừa rồi là tôi đi bộ không cẩn thận, đụng vào cậu rồi, thật là thật xin lỗi?
- Chân của tôi đau dữ dội, không đứng dậy nổi, cậu có thể dìu tôi đứng dậy không?
Cô gái nghe Quý Phong là học sinh, không phải là người xấu, nên nhẹ nhàng thở ra.
- Vậy à, không thành vấn đề, đây là việc tôi phải làm!
Quý Phong lập tức gật đầu, trong bóng đêm, tiến lên hai bước, dìu cô gái kia đứng dậy.
Cô gái kia hơi lạnh, dường như đang rất đau, Quý Phong không nhịn được nói.
- Tôi đưa cô đi bệnh viện, dường như cô bị thương rất nặng đấy!
- Không cần đâu, tôi chỉ là bị trặc chân thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn mà!
Cô gái kia vội vàng nói.
- Cậu có thể dìu tôi về trước cổng trường trung học không?
- Cô là học sinh trung học? Thật là thật xin lỗi, tôi lập tức sẽ đưa cô về!
Nói xong, Quý Phong liền dìu cô gái về hướng trường trung học.
Lúc dìu cô gái, Quý Phong chỉ cảm thấy ở bên cạnh, trên người cô gái truyền đến loạt mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, cơ hồ khiến người mê say.
Không biết vì sao, tiếng nói du dương dịu dàng cùng với mùi hương thơm ngát, khiến cho trong lòng Quý Phong đột nhiên xao động
Lắc lắc đầu, dẹp ngay ý nghĩ xấu hổ đỏ mặt vừa rồi đi, Quý Phong cố giữ bình tĩnh, chỉ cố gắng dìu cô gái bên cạnh về trường trung học.
Rất nhanh, hai người liền đi tới cửa trường học, ở trước cổng chính trường học có đèn đường chiếu xuống, Quý Phong mới nhìn rõ hình dáng của cô gái bên cạnh.
“Đẹp mê hồn!”
Đây là cảm nhận đầu tiên của Quý Phong.
Cô gái này, ước chừng hơn 20 tuổi, vóc người yểu điệu duyên dáng, có đôi mắt đẹp, sóng mắt lưu ly, phảng phất như là sao trên bầu trời, đẹp động lòng người.
Cô gái mặc chiếc đầm màu trắng, lộ ra bên ngoài hai cánh tay thon dài, cùng với chiếc cổ trắng như tuyết, làn da mịn màng.
Ánh mắt cô gái ấy còn hấp dẫn Quý Phong hơn hết, hơn nữa trên người cô gái còn toát lên vẻ thanh cao, thuần kiết, khiến cho người khác ngắm nhìn mê say.
----------oOo----------
Quý Phong vỗ vỗ bả vai Trương Lỗi, nói.
Trương Lỗi khẽ lắc đầu, nói.
- Tên này, còn khách khí với mình? Đây không phải là tính cách của cậu!
Quý Phong lập tức lắc đầu nhoẻn miệng cười.
- Tên nhóc này, trời không còn sớm, mình về trước nha!
- Quý Phong!
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo, dễ nghe đột nhiên vang lên, âm thanh này rất tự nhiên, khiến cho cả người thư thái vô cùng. Chủ nhân của âm thanh này không phải là ai khác, chính là hoa khôi của cả trường, Đồng Lôi.
Thấy được Đồng Lôi, sắc mặt Trương Lỗi của lập tức biến đổi, luống cuống vội vàng nói.
- Ôi, mình quên mất là mình còn có việc, đi trước nhé!
Không đợi Quý Phong với Đồng Lôi có phản ứng gì, Trương Lỗi nhanh chóng chạy đi thục mạng, khiến cho Quý Phong trợn mắt há hốc mồm.
- Cậu này…
Đồng Lôi nhìn bóng lưng Trương Lỗi vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, đi tới Quý Phong trước mặt, hỏi.
- Quý Phong, vừa rồi các bạn với Từ nói gì vậy? - Không có gì, chỉ là nói vài câu xả giao vậy thôi!
Quý Phong mỉm cười, có một số việc, hắn không muốn để cho Đồng Lôi biết. Bởi vì, như vậy hắn cảm thấy rất đáng thương. Trương Lỗi giúp đỡ hắn ra mặt, đó là xuất phát từ tình anh em, nếu như Đồng Lôi biết, khẳng định sẽ đi tìm tên Từ để hỏi cho ra lẽ, Quý Phong không muốn mang tiếng dựa hơi con gái.
- Thật sự không có gì?
Trong ánh mắt Đồng Lôi tràn đầy hoài nghi.
- Anh mình, tính tình Trương Lỗi cũng không phải quá hung hăng, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm tên Từ nói chuyện, có phải là... hay không hay tên Từ đã gây ra chuyện gì?
Quý Phong không nghe rõ lời Đồng Lôi, bởi vì, sự chú ý của hắn đều bị câu nói đầu tiên của Đồng Lôi hấp dẫn rồi.
- Lớp trưởng, cậu mới vừa nói, Trương Lỗi... Là anh cậu?!
Quý Phong kinh ngạc hỏi.
Mặt Đồng Lôi lập tức hơi biến sắc, lắc đầu nói.
- Quý Phong, cậu không nên hiểu lầm, mình vừa rồi...
- Hắn là anh cậu, đúng không?
Quý Phong đã cắt đứt ngang câu nói. “Khó trách tên Từ nể cậu như vậy lần này cậu gạt mình quá đắng rồi”
Đồng Lôi luống cuống vội vàng nói.
- Quý Phong, cậu không nên tức giận, anh ấy không phải có ý khi lừa gạt cậu!
Quý Phong cười nói.
- Tại sao mình phải tức giận? Mình vui mừng còn không kịp đó mà, con trai trưởng người đứng đầu huyện Mang Thạch không ngờ lại là anh em của mình, không tệ!
- Cái gì mà con trai trưởng người đứng đầu huyện Mang Thạch, anh ấy rất không nghiêm túc!
Đồng Lôi cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu, ngay sau đó lại khẽ cười nói.
- Quý Phong, cậu thật sự không tức giận?
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không thể chia sẻ cùng người khác, không dễ gì nói cho người khác biết, mình cũng có rất nhiều chuyện không có cách nào nói cho người khác biết được, chuyện này rất bình thường.
Quý Phong gật gật đầu, thản nhiên nói.
- Cậu rất lý trí!
Đồng Lôi tán thưởng nói.
Quý Phong cười ha hả, nói.
- Không phải lý trí, chỉ là kinh nghiệm từng trải, thấy qua nhiều chuyện, nên nhìn việc cũng thông suốt hơn!
Nhìn nụ cười thoải mái của Quý Phong, Đồng Lôi thấy trong mắt Quý Phong phảng phất vẻ u buồn, cô ta không khỏi có chút hiếu kỳ, một người vẫn chưa tới hai mươi tuổi và là học sinh trung học, tại sao lại có loại cảm giác u buồn khó tả này?
- Lớp trưởng, cậu còn có chuyện gì sao?
Quý Phong hỏi Đồng Lôi.
Đồng Lôi cười lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười, khiến cho Quý Phong nhìn ngẩn ngơ cả người.
Cho đến khi ra khỏi sân trường, cảm giác rung đông lúc nãy mới bình tĩnh trở lại, nhưng mà nhớ lại nụ cười của Đồng Lôi, tim của hắn lần nữa lại đập thình thịch!
“Quý Phong ơi Quý Phong, mày đang suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất, là phải học thật tốt, thật trưởng thành”. Quý Phong tự lẩm bẩm, “Đồng Lôi và mày là người của hai thế giới, hãy quên đi!”
Ngoài miệng mặc dù nói là muốn quên, nhưng trong lòng Quý Phong vẫn không ngừng nhớ, nhớ đến nụ cười của Đồng Lôi, nhất là vào buổi sáng sớm nhờ trí não mà đã thấy được thân thể trắng như tuyết mê người của Đồng Lôi, càng làm cho Quý Phong không thể quên được.
Quý Phong có chút mất hồn, hắn không nhịn được cười khổ lắc lắc đầu, thầm nghĩ. “Cho dù Đồng Lôi có tuyệt đẹp cỡ nào, nhưng bây giờ không phải là lúc để vọng tưởng, phải đợi khi bản thân mình có được sự nghiệp, mới có thể theo đuổi được cô ấy!”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một thứ gì đó mềm mại đụng phải Quý Phong, hắn lập tức kinh ngạc, chợt nghe một tiếng duyên dáng gọi to.
- A!
- Là ai?
Quý Phong sợ tới mức lập tức lui về sau hai bước, ngay lập tức nghĩ tên Từ tìm người trả thù.
Bởi vì trời quá tối lại không có đèn đường, Quý Phong căn bản không thấy rõ lắm sự việc trước mắt, hắn chỉ có thể cảnh giác lui về sau vài bước.
- Ây da!!!! Đau chết mất!
Một âm thanh mềm mại lọt vào tai Quý Phong.
“Con gái?”
Quý Phong nghi ngờ hướng về phía trước đi hai bước, chỉ thấy trên mặt đất có một bóng người lắc lư, hắn chần chờ mà hỏi.
- Là con gái à?
Vừa mới dứt lời, hắn liền cảm giác lời mình vừa nói là thừa, chỉ nghe tiếng nói cũng có thể biết được, người này nhất định là con gái.
- Ơ, cậu là ai?
Bóng người kia chần chờ nói, giọng còn có chút run sợ, cũng không biết là bởi vì sợ hay còn có lý do nào khác.
Quý Phong gãi đầu một cái, lúng túng nói.
- Tôi, tôi là Quý Phong, là học sinh, vừa rồi là tôi đi bộ không cẩn thận, đụng vào cậu rồi, thật là thật xin lỗi?
- Chân của tôi đau dữ dội, không đứng dậy nổi, cậu có thể dìu tôi đứng dậy không?
Cô gái nghe Quý Phong là học sinh, không phải là người xấu, nên nhẹ nhàng thở ra.
- Vậy à, không thành vấn đề, đây là việc tôi phải làm!
Quý Phong lập tức gật đầu, trong bóng đêm, tiến lên hai bước, dìu cô gái kia đứng dậy.
Cô gái kia hơi lạnh, dường như đang rất đau, Quý Phong không nhịn được nói.
- Tôi đưa cô đi bệnh viện, dường như cô bị thương rất nặng đấy!
- Không cần đâu, tôi chỉ là bị trặc chân thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn mà!
Cô gái kia vội vàng nói.
- Cậu có thể dìu tôi về trước cổng trường trung học không?
- Cô là học sinh trung học? Thật là thật xin lỗi, tôi lập tức sẽ đưa cô về!
Nói xong, Quý Phong liền dìu cô gái về hướng trường trung học.
Lúc dìu cô gái, Quý Phong chỉ cảm thấy ở bên cạnh, trên người cô gái truyền đến loạt mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, cơ hồ khiến người mê say.
Không biết vì sao, tiếng nói du dương dịu dàng cùng với mùi hương thơm ngát, khiến cho trong lòng Quý Phong đột nhiên xao động
Lắc lắc đầu, dẹp ngay ý nghĩ xấu hổ đỏ mặt vừa rồi đi, Quý Phong cố giữ bình tĩnh, chỉ cố gắng dìu cô gái bên cạnh về trường trung học.
Rất nhanh, hai người liền đi tới cửa trường học, ở trước cổng chính trường học có đèn đường chiếu xuống, Quý Phong mới nhìn rõ hình dáng của cô gái bên cạnh.
“Đẹp mê hồn!”
Đây là cảm nhận đầu tiên của Quý Phong.
Cô gái này, ước chừng hơn 20 tuổi, vóc người yểu điệu duyên dáng, có đôi mắt đẹp, sóng mắt lưu ly, phảng phất như là sao trên bầu trời, đẹp động lòng người.
Cô gái mặc chiếc đầm màu trắng, lộ ra bên ngoài hai cánh tay thon dài, cùng với chiếc cổ trắng như tuyết, làn da mịn màng.
Ánh mắt cô gái ấy còn hấp dẫn Quý Phong hơn hết, hơn nữa trên người cô gái còn toát lên vẻ thanh cao, thuần kiết, khiến cho người khác ngắm nhìn mê say.
----------oOo----------
Danh sách chương