Hai căn phòng tồi tàn của Trương Tư Niên thực sự không đủ để ở, dù có đủ, ông cũng liều chết không muốn ở cùng đôi vợ chồng son. Một ngày làm sư phụ cả đời làm cha, mắc mớ gì người cha đẻ mắt không thấy tâm không phiền, còn ông lại phải sửa giường còn bị chọc mù mắt? May là tiểu viện của Lương Hạc Thừa chưa bán, Kỷ Thận Ngữ và Đinh Hán Bạch tạm thời đến hẻm Miểu An. Mấy tháng không tới, lại gặp phải gió lớn mùa xuân, ngôi nhà bẩn đến nóng chân, đứng cũng không đứng được. Nhưng hai người bọn họ đã không còn là cục cưng được cha mẹ yêu thương nữa rồi, gian khổ trước mắt, phải nhẫn nại.
Kỷ Thận Ngữ cắt ba miếng giẻ lau, cọ rửa sạch sẽ bên ngoài, Đinh Hán Bạch phụ trách quét nhà lau nhà, có vẻ sức lực của anh lớn quá, làm hỏng hai cái cây lau nhà. Bận bịu đến tận hoàng hôn, trong ngoài đều lau dọn sạch sẽ đổi mới hoàn toàn, trang trí đồ vật của bọn họ lên, nhìn cũng không tệ lắm.
Đinh Hán Bạch đứng ở ngoài cửa sổ, Kỷ Thận Ngữ đứng ở trong phòng, mỗi người lau một bên. Tấm kính thủy tinh tích bụi như miếng mỡ lợn, được bọn họ kì cọ sạch sẽ. Đẩy cửa sổ ra, hai người đồng thời nằm úp sấp trên bệ cửa sổ, mặt đối mặt, lông mày khóe mắt đều thấy rõ.
Kỷ Thận Ngữ kiếm chuyện để nói: “Bồn hoa nảy mầm mới rồi.”
Đinh Hán Bạch “Ừ” một tiếng: “Bây giờ chưa có hoa hồng, sau này sẽ có.”
Kỷ Thận Ngữ không nhịn được vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm đến chỗ xương lông mày của Đinh Hán Bạch, cứng rắn, cao thẳng, sờ tới hai má, cậu chọt chọt vài cái, nỗ lực tạo ra lúm đồng tiền. Đinh Hán Bạch mặc cho cậu thưởng thức, không chê ngón tay cậu dơ bẩn, cười rộ lên, lật ngược thế cờ mặt tiến đến càng gần hơn.
Đột nhiên đến gần, Kỷ Thận Ngữ hôn một cái.
Ban đêm, bọn họ ôm nhau ngủ, một người ôm, một người dựa vào, dường như chỉ cần có đối phương, ngoài kia thế nào cũng không liên quan. Không biết hiện thực tàn nhẫn, chưa tới hai giờ, trong hẻm có một người đàn ông ông say xỉn về nhà, hát “Bến Thượng Hải”, sóng dâng sóng trào(câu hát đầu tiên trong Bến thượng hải), làm Đinh Hán Bạch tỉnh giấc.
Tính xấu của anh sao có thể nhịn được, lê dép tới đẩy cửa sổ ra, ông say xỉn vừa lúc ca hát đến ngay nhà. Anh quát: “Đừng hát nữa! Muốn hát đến Thượng Hải mà hát!” Trong hẻm đột nhiên yên tĩnh, người đàn ông say xỉn phỏng chừng đang ngẩn người, sau đó lại ca “Một nhành mai” rồi đi xa.
Đinh Hán Bạch trở về bên giường, Kỷ Thận Ngữ mất đi cái ôm vừa xoay người, lẩm bẩm một tiếng, bất mãn, tủi thân, ngủ một giấc còn muốn làm nũng. Kỷ Thận Ngữ mê man mở mắt ra, ngủ một giấc quên luôn đây là đâu, bực bội nói: “Giường đêm nay cứng quá đi.”
Đinh Hán Bạch phì cười, nằm xuống cùng cậu, cùng nhau nhìn khoảng không đen sì.
“Đâu chỉ giường cứng, da ghế sô pha cũng hỏng, không biết nhặt mấy thứ cũ rích này ở đâu.”
“Cũng không có ti vi, sư ca, em muốn xem ti vi.”
“Tủ nhỏ như vậy, còn chưa đủ cất áo sơ mi của anh nữa.”
“Đi tắm cũng chỉ có nước lạnh…”
“Phích nước nóng cũng không giữ ấm được nhiều…”
Hai người này càng nói càng hăng hái, nói đến khi cơn buồn ngủ không còn. Hồi sau cong mặt, cái chỗ chết tiệt này, chỉ có người bên cạnh là tương đối bảo bối, nhất thời yêu thương gia tăng mãnh liệt. Nghĩ đến đây, lại ôm lấy cậu lần nữa, đắc ý chìm vào giấc ngủ.
Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ tạm thời bắt đầu cuộc sống gia đình tạm bợ, không khác gì một túp lều tranh hai quả tim vàng, sáng sớm vừa ra khỏi nhà liền dốc sức làm việc. Lò gốm, chợ đồ cổ, thậm chí còn đến tỉnh khác, trời tối về nhà, mở xe van, xách bánh bao thịt dê và một chút rau dưa, hôm nào xa xỉ sẽ mua cánh gà xối mỡ ở Truy Phượng lâu.
Nếu như lấy tiền để dành ra thì bọn họ tuyệt đối là nhà giàu nhất hẻm, nhưng vì mở trung tâm đồ cổ, chỉ có thể ngày đêm bôn ba trù tính tiền vốn. Sương muộn u ám, Kỷ Thận Ngữ mở cửa sổ hong khô bình, xoay mặt nhìn thấy Đinh Hán Bạch bày dao.
Lâu rồi chưa làm, không thể bỏ bê, Đinh Hán Bạch chuẩn bị điêu khắc. Bận rộn một ngày, lúc này dưới ánh đèn phác họa đi dao, tạm thời thả lỏng. Ngọc bội nhỏ, điêu khắc hai mặt, cành lá cây quấn hồ lô, cực kì tinh xảo, đến cả gân lá cũng rõ ràng. Kỷ Thận Ngữ đứng ở một bên, lấy hai sợi dây mảnh nhỏ ra bện, kết hoa đều là chuyện nhỏ, bện xong treo miếng bội vào.
Đinh Hán Bạch dặn dò: “Tìm một viên bích tỉ, thêm một hạt châu bích tỉ.”
Kỷ Thận Ngữ đi tìm, lục tung tùng phèo ra được một khối, khắc xong rồi nạm lên, đóng lại máy đánh bóng, công sức một đêm này không uổng phí. “Ngày mai đến Ngọc Tiêu Ký, đến cửa hàng số một.” Đinh Hán Bạch nói, “Cho lão Đinh xem thử.”
Người cũng không nhận, mà đồ vật thì nhìn, nhìn anh không quên cội rễ, nhìn tay nghề anh không thụt lùi.
Gần đi ngủ, anh mở một ngọn đèn nhỏ, Đinh Hán Bạch dựa đầu giường cầm sách, Kỷ Thận Ngữ nghiêng người nằm trong lồng ngực anh, vẫn là quyển “Như núi như biển”, sắp bị lật nát luôn rồi. Xem các loại giám định ngọc một lát, Kỷ Thận Ngữ cảm thấy vô vị, ôm Đinh Hán Bạch chặt hơn.
Đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười, Đinh Hán Bạch nói: “Sao em dính người vậy?”
Kỷ Thận Ngữ đáp: “Bởi vì thích anh á.” Cậu thành thật như vậy, rõ ràng là cơ hội để tranh cãi mà lại đến một câu tỏ tình chân thành. Đinh Hán Bạch ném sách, ôm cậu thật chặt, ngửi mùi thơm trên tóc cậu. Cậu bỗng nhiên mách: “Hôm anh hai chuyển vật liệu bắt nạt em.”
Đinh Hán Bạch hỏi: “Còn gì nữa không?”
Cậu nói: “Lúc anh ba trông chừng em toàn mệt muốn ngủ thôi.”
Đinh Hán Bạch nói: “Kể luôn thằng tư đi.”
Kỷ Thận Ngữ liền nói: “Khương Đình Ân gọi em là… chị dâu.” Cậu nói xong cười to, nhưng cũng ngượng đến nỗi không ngóc đầu lên được. Bị Đinh Hán Bạch vặn lại, chờ cái mông được nâng lên thì mới rùng mình, cuống quít nhắc nhở: “Cái giường này không chơi nổi đâu á!”
Đinh Hán Bạch không nghe theo: “Sụp thì anh sửa, nghe lời, cho anh làm chút thôi nhé?”
Kỷ Thận Ngữ dùng chiêu kim thiền thoát xác, chui ra từ đầu chăn bên kia, bò đến cuối giường trốn tránh tên cầm thú. Cậu nhìn quanh một vòng, thề sống chết không theo, đây là phòng ở của Lương Hạc Thừa, lỡ như Lương Hạc Thừa vẫn chưa đầu thai tái thế, linh hồn phiêu bạt trở lại thăm nhà thì sao? Đinh Hán Bạch vừa nghe liền mắng cậu mê tín, liều mạng túm lấy cậu, nhanh gọn lẹ bắt cậu lại đàng hoàng.
“Trân Châu…” Đinh Hán Bạch thô bỉ gọi cậu, “Lúc không có anh, em có muốn hay không?”
Kỷ Thận Ngữ đâu chịu trả lời, mím môi im phăng phắc, híp mắt lặng lẽ nhìn, cậu vòng tay ôm cổ Đinh Hán Bạch, thân cận, dùng lồng ngực mỏng manh cọ cọ đối phương. Nhịn đi, nhịn đi, chung quy vẫn không nhịn được.
“Muốn.” Cậu dường như cắn chặt lỗ tai Đinh Hán Bạch.
Đêm qua ngày tới, Kỷ Thận Ngữ mở mắt ngửi thấy mùi thơm, là bánh quẩy vừa chiên xong, Đinh Hán Bạch mua ngoài đầu hẻm về. Theo cậu quan sát phát hiện ra, chỉ cần đêm trước cậu ngoan ngoãn cho anh dằn vặt, hôm sau Đinh Hán Bạch sẽ ân cần đến nỗi đỉnh đầu nở hoa.
Cậu ăn uống no đủ đi đến Ngọc Tiêu Ký, lâu không tới, ánh mắt công nhân nhìn cậu có hơi kì lạ. Sau đó Khương Đình Ân đến, cậu đưa miếng bội cho đối phương, cũng dặn một vài điều. Khương Đình Ân đến cửa hàng số một, báo xong thì ở lại làm việc cùng Đinh Duyên Thọ, chờ về cửa hàng số ba đã xế chiều.
Hai người tụm vào sau quầy, Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư phụ có nói gì không?”
Đinh Duyên Thọ không nói gì, liếc mắt một cái nhìn ra tay nghề Đinh Hán Bạch, không thèm nhận, ở một mình trên lầu rất lâu. Khương Đình Ân nói xong thở dài một hơi, lại nói: “Chú với cô định bán tam khóa viện đi, bây giờ chỉ còn bọn họ và cô nhỏ, nhà lớn chỉ là vấn đề nhỏ, quan trọng nhất vẫn là đau lòng.”
Kỷ Thận Ngữ cay mắt, vội vàng dò hỏi: “Vậy sư phụ với sư mẫu định chuyển đi đâu?”
Khương Đình Ân nói: “Vẫn chưa quyết định, mấy khu nhà nhỏ đều cũ nát, phòng đơn thì không quen, biệt thự dù sao cũng còn có sân… nhưng mà đắt quá, chú còn đang suy nghĩ.” Khương Đình Ân vô cùng phiền muộn, “Chú rất cần kiệm nên còn do dự, nếu như không xảy ra chuyện, anh đại nói mua biệt thự, chú nhất định sẽ lập tức đồng ý.”
Càng nói càng hổ thẹn, Kỷ Thận Ngữ che miệng Khương Đình Ân, bỗng, đụng vào tầm mắt của người làm công, đối phương đột nhiên quay người né tránh. Cậu sững sờ, hỏi: “Sao em có cảm giác bọn họ kì kì vậy?”
Khương Đình Ân nhỏ giọng nói: “Chuyện của cậu với anh đại mọi người đều biết cả rồi.”
Kỷ Thận Ngữ trố mắt: “Mọi người cơ á?!”
Lúc trước động tĩnh không nhỏ, người trong nghề có ai không biết Đinh Hán Bạch tự lập nghiệp, còn dẫn theo sư đệ. Hôm Đinh Nhĩ Hòa gọi người làm công tới chuyển vật liệu đã nói rất nhiều, khó tránh khỏi tai này qua tai kia. Bí ẩn gia đình ông chủ, lại còn đột ngột như thế, ai có thể nhịn được không xuyên tạc với người khác? truyenfull reup là chó
Không có tường nào mà gió không lọt qua được, chỉ có một truyền mười mười truyền trăm, tư tình của Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đã lưu truyền được một thời gian rồi. Có rất nhiều phiên bản, có người nói Kỷ Thận Ngữ quyến rũ Đinh Hán Bạch, cũng có người nói Đinh Hán Bạch cưỡng ép Kỷ Thận Ngữ, còn có người nói hai người lưỡng tình tương duyệt.
Có người không tin, nhưng bọn họ cùng tiến cùng lui, làm người ta bán tín bán nghi.
Đợi đến rất nhiều năm sau, Đinh Hán Bạch không kết hôn, Kỷ Thận Ngữ không thành gia, cả ngày ở cùng nhau, phỏng chừng toàn bộ thủ đô lúc đó đều sẽ tin. echkidieu2029.wordpress.com
Kỷ Thận Ngữ nghe xong nửa người cứng ngắc, mặt đỏ bừng, cứ như vậy cầm cự đến khi đóng cửa. Mọi người tan tầm bình thường, cậu lại thoát thân như tội phạm bị truy nã, chờ lên xe liền ngẩng đầu, ông trời ơi, đám người làm đứng thành một hàng phất tay vấn an Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch một tay quay đầu xe, một tay kia giơ giơ, ra vẻ như lãnh đạo. Kỷ Thận Ngữ gấp đến độ vỗ lên đùi anh, quát: “Còn không mau đi! Tên vô lại nhà anh còn bày đặt cái gì nữa?!”
Chẳng hiểu ra sao, Đinh Hán Bạch hồ đồ lái xe đi, cuối cùng cũng coi như hiểu nguyên nhân. Anh không hoảng hốt, không xấu hổ, lại còn mừng tít mắt, học theo người đàn ông say xỉn hôm nọ, hát sóng dâng sóng trào!
Kỷ Thận Ngữ nóng rực cả ngày, tắm rửa, giội nước lạnh, rốt cuộc bình thường. Cậu trùm khăn mặt ngồi trong lồng ngực Đinh Hán Bạch, đối phương lau tóc cho cậu, cậu kể Đinh Duyên Thọ muốn bán nhà.
Đinh Hán Bạch dường như chưa kịp suy xét, đánh nhịp định nói đổi biệt thự, đánh xong nhớ ra anh không làm chủ được. Kỷ Thận Ngữ hiểu anh, nói: “Anh không có cách nào làm chủ, nhưng có thể xen mồm giúp đỡ, khuyên sư phụ một chút. Sư phụ ngại đắt, chúng ta lặng lẽ cho ông ấy thêm một ít tiền, để ông không đau lòng là được.”
Nói là làm, Đinh Hán Bạch sáng sớm hôm sau đến nhà Khương Đình Ân, cậu của anh khá thương cháu ngoại, anh tìm Khương Tầm Trúc hỗ trợ. Đầu tiên là trách mắng một trận, trách anh đại nghịch bất đạo, rồi lại quở trách một trận, trách anh tùy hứng làm bậy, sau đó lại đau lòng, gầy, thô kệch, trách anh không ăn cơm đàng hoàng.
Sáng sớm, cậu mợ bận việc, Đinh Hán Bạch nào giống như đang nhờ vả, anh đến càn quét nhà bếp người ta thì có. Khương Đình Ân càng dữ hơn, theo đuôi anh, chỉ có một câu “Nhớ anh quá” nói hơn hai mươi lần.
Anh ăn một con tôm to tỏ rõ ý đồ đến, lời ít ý nhiều: “Cậu, con mang theo sổ tiết kiệm, cậu làm lớn giao thiệp nhiều, cậu nói với ba con là nhận được ưu đãi, tiền con trả một phần.”
Khương Tầm Trúc mở sổ tiết kiệm ra giật cả mình: “Ở đâu ra con có nhiều tiền như vậy?” Khép lại trả, “Cậu với mợ đã thương lượng xong rồi, nhà cậu trả một phần tiền, Thải Vi vẫn đi theo nhà con, xem như là phí nuôi dưỡng, hơn nữa con không ở nhà, sau này để Đình Ân thường xuyên đến, coi như tiền ăn của nó.”
Nghĩ đến chuyện của mình và Kỷ Thận Ngữ, Đinh Hán Bạch nói: “Sổ này cậu giữ lại đi, dùng tiền của con, còn lại bao nhiêu nhà cậu cứ xem rồi dùng, sau này ba mẹ con có chuyện gì, xin nhờ Đình Ân hỗ trợ nhiều.” Anh từ nhỏ đã thích làm chủ, không chấp nhận người khác phản bác, đành phải quyết định như thế.
Nhưng khí thế phóng khoáng vừa qua, anh bước ra cửa liền bắt đầu buồn rầu. Vốn là kiếm tiền bạt mạng tích góp tài chính, lần này lại càng không đủ, chạy tới lò gốm, tính lại toàn bộ vốn lưu động anh có, làm công nhân cho là có biến cố gì.
Phòng làm việc nhỏ hẹp, bốn người mở cuộc họp, tính tiền.
Kỷ Thận Ngữ thuộc bộ phận kỹ thuật, mặc tạp dề mang găng tay vừa tới. Đinh Hán Bạch săn sóc cậu, phủi bụi bẩn cho cậu, lau mặt cho cậu, ông chủ lớn đang nói chuyện mà còn hí hoáy với cậu, làm người ta không biết tình hình có nguy cấp hay không.
Đông Phái Phàm nói: “Chỗ tôi có chút tiền tích trữ, trước tiên đưa cho cậu.”
Phòng Hoài Thanh vừa nghe: “Đã bỏ công còn bỏ tiền, cẩn thận tiền mất tật mang.” Lại là thói quen đó, há mồm liền có thể hạ nhiệt độ không khí, “Hà tất phải phiền phức như vậy, bảo người sư đệ này làm vài kiện bình chuyển tâm (*), dùng hết trăm phầm trăm tay nghề, bán đi hết, không phải được rồi sao?”
(*) bình chuyển tâm: một kiểu bình thời nhà Thanh, bên trong bình lớn có một bình nhỏ có thể xoay tròn quanh một cái tâm
Kỷ Thận Ngữ nghe tiếng ngẩng đầu, có ý định mưu tài, có thể lừa người ta táng gia bại sản, cậu cảnh cáo nói: “Anh đừng có chứng nào tật nấy.”
Hai sư huynh đệ này cãi lộn, Đinh Hán Bạch ở một bên lại lật sổ sách, tiền sẵn có trong tài khoản, hạn ngạch có thể dùng được… Con số hỗn loạn, nói chung là không đủ.
Ôm lấy lo lắng, chạng vạng sau khi về nội thành thì đến thẳng Sùng Thủy, mấy món đồ lúc trước phục chế xong đưa cho Trương Tư Niên, không biết bán đi thế nào rồi. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ xuống xe ở đầu hẻm, mang theo đồ nhắm rượu và bánh nướng đi vào trong, cửa không khóa, giống như đang chờ bọn họ.
Vừa vào nhà, hai người đồng thời đổi biểu cảm, mặt không sầu não, giả bộ như vạn sự thuận lợi.
Đây là quy củ bất thành văn, sư phụ là để hiếu kính, không thể cùng chịu khổ.
Bày lên một bàn đồ nhắm rượu, Đinh Hán Bạch cùng Trương Tư Niên chạm cốc, Kỷ Thận Ngữ uống nước lọc gặm bánh nướng, nhân đậu, cậu ăn liên tiếp mấy cái thấy no rồi. Vừa nhấc mắt, lúc này mới phát hiện đối diện đặt bình hoa văn bách thọ. Cậu nhớ tới Lương Hạc Thừa, không kìm lòng được than thở một tiếng.
Trương Tư Niên nhìn ra: “Làm sao? Bột đậu ngọt chết cậu rồi à?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Nếu như sư phụ Lương còn sống thì tốt rồi.”
Trương Tư Niên mất hứng nói: “Tự dưng nhắc tới Sáu Ngón làm gì, đi đi đi, vào nhà ngủ đi.” Trong mắt ông, Kỷ Thận Ngữ chính là một đứa nhỏ loai choai còn đang phát dục, ăn rồi phải ngủ, ngủ mới cao lớn.
Gian ngoài chỉ còn hai thầy trò, Trương Tư Niên nói: “Tiểu Hổ Tử ban ngày tới đây một chuyến, nghe nó nói, tòa nhà đó sắp làm xong rồi, nhiều người tìm đến… Nhà đầu tư, nhiều lắm, con nắm cho chắc.” sstruyen reup là chó
Dần hổ mão thỏ, Tiểu Hổ Tử là nhũ danh của Trương Dần. Đinh Hán Bạch gật gật đầu, cạn một chén rượu.
Trương Tư Niên nói: “Ban đầu ta nhận con làm đồ đệ, ngoại trừ việc con có tài, còn có một nguyên nhân nữa.” Đợi Đinh Hán Bạch nhìn ra, ông khoanh tay hồi tưởng, “Con rất là ngông cuồng, giống như ông tướng, sức mạnh đó giống y như ta hồi trẻ.”
Ngừng một lát, ông lão đột nhiên chửi rủa: “Nhìn bây giờ xem, sắp giống y như ta hiện tại rồi! Nhà con bị tịch thu hay là bị mù một con mắt? Cái bộ dạng ủ rũ đó cho ai xem?!”
Giọng quát to làm người trong phòng kinh sợ tỉnh giấc, Kỷ Thận Ngữ chạy ra, gian ngoài lại không có ai, Đinh Hán Bạch bị kéo ra sân. Trương Tư Niên vứt một cái xẻng sắt, chỉ vào giữa sân, bảo Đinh Hán Bạch đào.
Đinh Hán Bạch choáng váng, cạy lớp gạch mỏng ra, đào mấy cái, lộ ra một cái rương. Lấy ra, cạy đất, sau khi cạy ra bên trong là một cục bùn. Kỷ Thận Ngữ đến gần vừa nhìn, không cho anh cạo, tự mình lấy hóa chất trong balo ra, xoa lên, lớp bùn cứng rắn nhũn dần.
Trữ đồ cổ, phương pháp này là có sức bảo vệ nhất.
Từng tầng từng tầng lau đi, vật bên trong từng chút từng chút bại lộ, bóng đèn sáng rỡ, nổi nhất màn đêm thăm thẳm này. Hoa gỉ sắt thấy rõ, hoa văn mặt thú cũng thấy rõ, tai sư tử cũng lộ ra rồi… Đinh Hán Bạch ngừng tay, kinh hãi đến biến sắc nhìn về phía Trương Tư Niên.
Trương Tư Niên nói: “Lau tiếp đi.”
Đinh Hán Bạch hết sức cẩn thận, lồng ngực chấn động, tim cũng muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Đại Thanh Ung Chính niên chế, chữ khắc lộ ra, anh ôm Phương Tôn (*) này vào trong ngực, chỉ lo làm rớt, dập đầu, đầu ngón tay lúng túng đến run rẩy.
(*) Phương Tôn: người ta đặt tên này cho những chiếc bình hình vuông, “Tôn” trong tôn trọng, tôn sùng, còn đây có vẻ là cái bình được tác giả đem vào truyện luôn
Kỷ Thận Ngữ đứng ở một bên, cậu không có đôi mắt tinh tường, nhưng cậu hiểu chế tạo. Trong nghề có lời giải thích “Một vuông bằng mười tròn”, kiểu dáng hình vuông từ trước đến giờ đều quý giá hơn kiểu dáng khác, còn có những mảng vuông trải rộng xung quanh, là “Bách Cấp Toái” Ca diêu chân chính (*).
(*) Bách Cấp Toái: dịch ra thì có nghĩa là “vỡ trăm mảnh”, chỉ kiểu men có hình dạng như bị nứt vỡ thành trăm mảnh
Trương Tư Niên bỗng nhiên đỏ mắt, bảo bối này, cha ông lúc trước vì bảo vệ nó mà chết. Bao nhiêu đêm nơm nớp lo sợ, ông cất giấu, che chở, nhưng cũng sợ đêm dài lắng mộng, quay người vào nhà, ông cảm thấy rất mệt mỏi.
“Sư phụ.” Đinh Hán Bạch gọi ông.
Ông nói: “Bán đi, không được thấp hơn một trăm vạn.”
Kỷ Thận Ngữ kinh hãi, một trăm vạn?! Đó là khái niệm gì vậy?!
Cái giá một trăm vạn, vẫn nóng bỏng tay, lần này tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà Đinh Hán Bạch nhìn bóng lưng ông, lại lặng yên đổi chủ ý.
Tác giả có lời muốn nói: Trong văn tất cả dính đến giá cả đều đã tra duyệt hiện vật hoặc đánh giá những hiện vật tương tự, chiếu theo cách đấu giá, căn cứ theo niên đại điều chỉnh đôi chút.
Danh sách chương