Phòng cơ khí khóa lại, nhưng bên trong lại như bị trộm xới tung.

Sau khi Kỷ Thận Ngữ và Khương Đình Ân mở cửa thì kinh hãi đến biến sắc, bị vật liệu nằm tán loạn khắp nơi dọa sợ. Phỉ thúy, mã não, thạch anh, ngọc lam (*), mấy cái hộp nhỏ thì bị quẳng trên đất, các loại đá hạng trung cũng rời khỏi vị trí cũ, loạn thành một đống.

(*) ngọc lam:

240px-Turquoisepebble700pix

Khương Đình Ân gọi: “Tôi đi nói cho dượng biết!”

Kỷ Thận Ngữ kéo đối phương lại, cậu nghĩ, khóa không hỏng, tên trộm không cạy ra làm sao đi vào? Huống hồ tên trộm chỉ lục tung đồ vật, mà không trộm thứ gì sao? Cảnh tượng này mới nhìn thì có vẻ là bị trộm viếng nhà, nhìn kỹ thì như tên trộm quẳng đi xong cũng không nhìn tới.

Khương Đình Ân giật mình nói: “Vậy là không bị trộm? Vậy ai gây ra chứ?!”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Có chìa khóa, đồng thời dám bày mà không dọn, anh nói xem còn ai?”

Còn có thể là ai, chỉ có Đinh Hán Bạch.

Quả thật là Đinh Hán Bạch, tối hôm qua anh vào phòng cơ khí tìm vật liệu, lại ôm Kỷ Thận Ngữ không làm chính sự, nên sáng sớm đành phải tìm lại. Vật liệu quá nhiều, nên anh bèn lục tung hết lên để chọn lựa, cuối cùng vẫn không tìm được cái nào hợp ý, càng lười dọn.

Đinh Hán Bạch bây giờ đang ở Ngọc Tiêu Ký, kho hàng ở gian sau lạnh lẽo, anh lại chui vào trong tìm kiếm.

Ngọc trong kho hàng rất đa dạng, anh vừa ý một khối ngọc bích, không hỏi han ai đã cầm đi. Đi xe đến chợ đồ cổ Đồi Mồi, cuối tuần nhiều người, anh không nhìn vật chỉ nhìn người, nhìn người không nhìn mặt, chỉ nhìn tay.

Đinh Hán Bạch đang tìm kiếm Lương Hạc Thừa, sáu ngón tay, anh chỉ biết mỗi chi tiết này. Không biết phải làm sao, quá nhiều người, có người đi, lại có người vừa tới. Anh cảm thấy như vậy không ăn thua, cứ như con ruồi mất đầu.

Anh cứ đi loanh quanh, cố gắng kiên trì, ngó đến khi đôi mắt khô khốc. Dần dần bước chân chậm đi, mệt, phiền, thoáng nhìn ở trong góc có một ông lão hút thuốc. Ông lão kia chỉ ngậm, không nhen lửa, tay phải đeo một cái găng tay bằng bông.

Cuối thu trời mát, mang găng tay bông làm gì.

Đinh Hán Bạch đánh cược một lần, vừa đi vừa cởi đồng hồ, đến trước mặt ông lão đúng lúc thả đồng hồ xuống. “Này ông ơi, con lượm được cái đồng hồ.” Anh đến gần, đưa lên, “Có phải là ông đánh rơi không?”

Ông lão cổ quái nhìn anh: “Không phải.”

Đinh Hán Bạch hỏi cái khác: “Úi, con thấy ông quen ghê, ông là ông Khương phải không?”

Ông lão phiền nói: “Cậu nhận lầm rồi.”

Đinh Hán Bạch chưa dừng lại: “Không thể nào, ông không phải họ Khương thì họ gì?”

Ông lão nói: “Tôi họ Hạ.”

Lương Hạc Thừa, họ Hạ, Đinh Hán Bạch cười nói: “Đứng ở dưới gốc cây hóng gió, chắc không phải tên Hạ Hóng Gió chứ?” Thái độ của anh đột nhiên thay đổi, đeo đồng hồ vào, tốc độ nói không nhanh không chậm, “Ông đến bày sạp hay là xem hàng? Bày sạp thì nói, có ngọc đồng tử đời Tống không?”

Lương Hạc Thừa nhìn chăm chú đánh giá, hỏi: “Trương mù là gì của cậu?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Sư phụ con.”

Lương Hạc Thừa cười rộ lên: “Thảo nào không bình thường, cậu tìm tôi làm gì?”

Đinh Hán Bạch cười theo, móc ra một tờ khăn giấy, kéo tay ông ra, vừa chủ động vừa hung hăng lau mồ hôi tay cho đối phương. “Đúng thật là có sáu ngón.” Anh tự biên tự diễn, giương mắt nhìn Lương Hạc Thừa, “Con có việc muốn nhờ đồ đệ cao tay của ông.”

Bốn phía ồn ào, Đinh Hán Bạch mời Lương Hạc Thừa lên xe, vừa đóng cửa, đi thẳng vào vấn đề. Các loại lý do giám định ngọc đồng tử, dù có phân biệt ra thật giả cũng vẫn rất thích, nhìn qua đồ vật liền hiếu kỳ người làm ra nó… Anh nói xong rồi.

“Sư phụ Lương, con hiểu sơ một chút điêu khắc, cho nên rất kính phục tay nghề của đồ đệ ông, không chỉ biết khắc, còn biết chế.” Anh hiếm khi khẩn thiết như vậy, “Sư phụ con và ông không hợp nhau, nhưng con tình nguyện hiếu kính ông, càng muốn cùng ông giao lưu nhiều hơn.”

Đinh Hán Bạch lấy ra một khối ngọc bích: “Con thỉnh cầu đồ đệ của ông làm một cặp liên hoàn (*)nhà Thanh, con chỉ sưu tầm thôi, bao nhiêu tiền cũng được.” Ngọc đồng tử vẫn khá đơn giản, anh cần phải kiểm tra đối phương sâu hơn.

(*) liên hoàn:

dlxmcam

Lương Hạc Thừa hỏi: “Cậu muốn hợp tác?”

Đinh Hán Bạch thẳng thắn thừa nhận: “Nếu không hợp được thì kết một người bạn cùng chí hướng cũng tốt.”

Sáu ngón tay của Lương Hạc Thừa đan vào nhau, nắm chặt khối ngọc bích này, nhận lấy rồi đồng ý, không cần nói nhiều. Mà lý do ông đồng ý rất đơn giản, Đinh Hán Bạch phân tích đúng bên trong ngọc đồng tử, cho nên cuộc tỉ thí này bọn họ thua, người thắng cuộc khiêm tốn lễ độ trải thảm đặt bậc thang cầu hoà, sao ông lại không thuận thế đi xuống chứ? Người có tài đều thích nhân tài, ông không dám tự xưng mình tài cỡ nào, nhưng không thể trở ngại anh thích nhân tài.

Đinh Hán Bạch cật lực đóng vai quân tử, tôn xưng ca ngợi không cần tiền, đợi nói xong đối phương phải đi, anh biết đúng mực mà đưa tiễn. Tên họ thật cũng không tiết lộ, địa chỉ nhà càng phải giấu, để Lương Hạc Thừa cảm thấy giao lưu thoải mái.

Lương Hạc Thừa yên tâm mà đi, ôm ngọc bích đón xe buýt về nhà, biến mất vào một căn nhà trong hẻm Miểu An.

Đầu hẻm không có gió, Đinh Hán Bạch quay cửa sổ xe xuống quan sát, theo dõi dọc đường, xem người ta sống ở đâu. Anh cũng không phải quân tử, giả làm quân tử một lúc thôi cũng làm anh mệt gần chết, lần này thỏa đáng, anh sớm muộn gì cũng sẽ gặp được vị “cao nhân” kia.

Chuyển tới chuyển lui, hai ngày sau, khối ngọc bích rơi vào trong tay Kỷ Thận Ngữ.

Cửa phòng đóng kín, Kỷ Thận Ngữ nằm trên giường bực bội, mấy ngày này phải điêu khắc lò hương, còn phải ôn thi giữa học kỳ, vốn đã bận muốn chết rồi. Giờ thì hay rồi, lại còn một cặp liên hoàn nhà Thanh, mệnh thầy khó trái, cậu chỉ có thể thầm mắng đồ đệ Trương Tư Niên.

Huống hồ, chuyện ngọc đồng tử, cậu bị đối phương đánh bại.

Thua sạch sành sanh cũng được, từ khi cậu gặp phải Đinh Hán Bạch, thì cậu đã hiểu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng đối phương lại đòi dây dưa, người thắng dằn vặt kẻ thua, uất ức lắm chứ.

Kỷ Thận Ngữ bỗng nhiên ngồi dậy, lần này cậu nhất định phải thắng.

Dưới mái hiên, bên trong khay gỗ trắc đặt mấy cây dao và một cây thước, bên cạnh đặt một chai sữa chua, cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi ngồi xếp bằng, vai trái dựa vào lan can, lòng bàn tay cầm một khối ngọc bích.

Cặp liên hoàn, hoa văn là đầu Xi Vưu (*), khắc nông, này cũng không khó. Khó chính là những chi tiết nhỏ nhất định phải cực kỳ chuẩn xác, hai cái vòng móc vào nhau hay tách ra đều không được để xảy ra bất cứ chênh lệch nào. Kỷ Thận Ngữ lòng không tạp niệm, khoác lấy ánh nắng ngày thu ngồi điêu khắc, bỗng nhiên mũi dao dừng lại, cậu hiểu được điều gì đó.

(*) Xi Vưu: một nhân vật trong truyền thuyết

oflzjgp

Cặp liên hoàn này khó hơn ngọc đồng tử, nhưng cái khó đặt ở việc điêu khắc, cho nên đối phương là đang thăm dò tay nghề điêu khắc của mình sao?

Nếu như đối phương không hiểu, làm sao lại lưu ý cái này hơn?

Cậu tạm thời chưa nghĩ ra, trước tiên không quản nữa, phải bộc lộ tài năng hẳn hoi rồi tính sau.

Đinh Hán Bạch hiếm khi lại đi làm, cẩn cẩn trọng trọng qua một ngày, trở về hò hét đòi ăn chè tuyết lê. Nhà bếp nhanh chóng hầm một nồi, anh về tiểu viện, đứng ở bên cạnh cây trúc phú quý, không làm gì, chỉ ngắm cảnh.

Nắng chiều ánh lên lan canh, thiếu niên nghiêng người dựa vào, không giống tranh Trung Quốc, giống tranh sơn dầu hơn.

Kỷ Thận Ngữ không nghe thấy chút động tĩnh nào, nhưng cái gáy không hiểu sao lại nóng lên, quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt không quá xa xôi của Đinh Hán Bạch, mặt cũng nóng lên. Đêm qua lúc cậu được anh ôm cũng nóng như vậy, y như lúc này.

Hai bên cùng ngơ ngác, Đinh Hán Bạch mở miệng trước: “Khắc cái gì đấy?”

Kỷ Thận Ngữ giật mình hoàn hồn, cậu không có cách nào giải thích lai lịch của khối vật liệu này, ngón tay đành phải đẩy một cái giấu ngọc bích vào ống tay áo. “Có khắc gì đâu, em chỉ lau dao thôi.” Cậu giỏi nhất là đánh trống lảng, “Cái khay này là gỗ trắc, còn có tủ quần áo trong phòng anh, toàn là gỗ tốt.”

Đinh Hán Bạch chỉ lo nhìn người nên không thấy rõ đồ vật, đến gần hỏi: “Lò hương kia của cậu phải phối cùng một đế gỗ, chọn cho cậu một miếng gỗ tốt nhé?”

Kỷ Thận Ngữ vội vàng gật đầu: “Cảm ơn sư ca.”

Đinh Hán Bạch đi vào phòng cơ khí chọn lựa vật liệu gỗ, gỗ Bờ Biển Ngà, huyết đàn, gỗ sưa, liếc mắt nhìn màu sắc lò hương, chọn cái nào tôn sắc nhất. Chờ anh chọn xong đi ra, đồ đạc trên hiên đã thu dọn sạch sẽ, Kỷ Thận Ngữ cầm sữa chua đứng ở đó, ân cần đưa anh uống.

Anh không nhận: “Đợi lát nữa ăn chè tuyết lê, nhuận phổi.”

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Anh thấy lò hương chưa? Em khắc sắp xong rồi.”

Đinh Hán Bạch hỏi ngược lại: “Tối nay có khắc nữa không?” Anh chờ đối phương gật đầu, ngữ khí bình thản, che giấu cái gì, “Vậy tối nay có cần tôi ở lại với cậu không?”

Kỷ Thận Ngữ vội vàng lắc đầu, lí nhí một câu, không cần.

Đinh Hán Bạch cười nhạo: “Cậu nói không cần là không cần hả? Chuẩn bị trà bánh cho tôi, tôi tới giám công.”

Anh vòng qua Kỷ Thận Ngữ trở về phòng thay quần áo, đùa giỡn nghiêm túc, mặt dày tiếp tục dây dưa, cửa phòng hé mở, anh không nhịn được than thở. Đinh Hán Bạch ơi là Đinh Hán Bạch, trong lòng anh nghi hoặc, không biết mình đã mắc phải chứng bệnh không tiền đồ gì.

Liên tiếp mấy ngày, Đinh Hán Bạch ban ngày đi làm đàng hoàng, buổi tối lại giám công không đứng đắn.

Lòng người phức tạp, Kỷ Thận Ngữ lĩnh ngộ được chứ, cậu vừa cảm thấy đối mặt với Đinh Hán Bạch không dễ chịu, nhưng khó có thể ngưng lĩnh giáo đối phương. Đinh Hán Bạch hiểu quá nhiều, một cái vòng cũng có thể dạy cho cậu nhiều loại kỹ thuật, một chỗ khiến cậu đau đầu, Đinh Hán Bạch sẽ tay dắt tay giúp cậu triệt hạ.

Từ trước đến giờ cậu đều không ngốc, nhớ kĩ tất cả những thứ hay, khi lén lút khắc liên hoàn đã tiến bộ rất nhiều. Hơn nữa lần trước kinh nghiệm làm cũ ngọc đồng tử không đủ, bây giờ đã được cải thiện, sau khi làm xong thậm chí còn không nỡ giao lại. echkidieu2029

Đợi đến thứ sáu, Lương Hạc Thừa đến trường trung học số 6 của Kỷ Thận Ngữ, thuận tiện lấy ngọc liên hoàn đi. Kỷ Thận Ngữ suy đoán, nếu người kia không hài lòng chắc sẽ không liên hệ với bọn họ nữa, nhưng nếu như hài lòng, thì sẽ làm gì tiếp theo?

“Sư phụ, người nói với anh ta thế này.” Cậu uỷ thác cho Lương Hạc Thừa truyền lời.

Đinh Hán Bạch hứng chí đi làm mấy ngày, chưa tới bốn giờ đã không kiềm chế nổi, sau đó xách cặp về trước. Đến chợ đồ cổ Đồi Mồi, anh gặp mặt Lương Hạc Thừa ở quán ăn nhỏ đối diện đó, trong quán ăn ngồi song song nhau thật ra không hề quen thuộc, nhưng vì để thương lượng giá tiền nên mới ngồi sát vào nhau, ai là tiểu bối thì người đó đãi.

Đinh Hán Bạch gọi vài món, vô cùng thành ý: “Sư phụ Lương, đối diện là ngân hàng, con chuẩn bị xong rồi.”

Lương Hạc Thừa nói: “Lỡ cậu không hài lòng thì sao?” Uống non nửa rượu, nhưng không có say, mà lộ ra đắc ý như say rượu, “Không hài lòng cũng không sao, với tay nghề của đồ đệ tôi không lo không có người thưởng thức.”

Mở khăn mùi soa cũ ra, hai liên hoàn Xi Vưu lặng lẽ nằm đó, móc nối vào nhau, khi tháo ra sẽ tạo thành hai cái vòng. Trước tiên không nhìn kỹ thuật, hai cái vòng nhỏ bé móc vào nhau tinh xảo đến độ làm người ta phải bội phục. Kỹ thuật cũng không chê vào đâu được, còn có dấu vết làm cũ, mang sang chợ đồ cổ đối điện tuyệt đối không ai có thể nhìn ra vấn đề.

Đinh Hán Bạch thích quá nắm mãi không rời tay, không nói nổi mấy câu khen ngợi.

Lương Hạc Thừa phủ đầu: “Đồ đệ tôi nói, vật này độ khó cao hơn ngọc đồng tử, chứng tỏ cậu vừa hiểu chạm khắc ngọc, cũng có ý thăm dò trình độ chạm khắc ngọc của nó.”

Đinh Hán Bạch bị người nhìn thấu, bắt đầu lo lắng: “Cậu ấy để ý sao?”

Lương Hạc Thừa nói: “Nó có ý tốt, nó nói, nếu cậu thích những món đồ chạm khắc ngọc thì không cần phải trắc trở như thế, ba gian Ngọc Tiêu Ký trong thành phố, chỉ cần cậu có tiền, tìm một người tên là Đinh Hán Bạch, khắc cái gì cũng được.”

Lồng ngực Đinh Hán Bạch nóng lên, anh không phải chưa từng được người ta đề cao, nhưng người này chưa được thấy, chưa được sờ, chỉ bằng những lời tán thưởng lọt vào tai làm tim anh không hiểu sao đập loạn nhịp. Kỹ thuật của người kia rất tinh xảo, còn biết trình tự làm cũ phức tạp, tuổi mới mười bảy lại có suy nghĩ về người cùng ngành như vậy, anh kính phục… thậm chí ngưỡng mộ.

“Sư phụ Lương, con không cần đồ, con cần người.” Anh nói trắng ra mục đích trần trụi của mình, “Con biết nhìn, cậu ấy biết làm, trên thị trường nếu không phải là đồ thật quá hiếm thì là rất nhiều đồ dởm, còn không bằng đồ giả. Con thu mua, cậu ấy sửa —— “

Lương Hạc Thừa ngắt lời: “Cậu định dùng chiêu này để phát tài sao? Nhưng đồ đệ của tôi còn nhỏ, nó còn phải gạt người trong nhà.”

Đinh Hán Bạch nói: “Chiêu phát tài này không là cái gì cả.” Anh chỉ vào cửa quán ăn, xuyên thấu qua cửa là đường phố, xuyên qua phố là chợ đồ cổ, “Một bức tường phù điêu ở cổng không ngừng được trùng tu, nhưng cũng không giấu được vẻ cũ nát, thành phố phát triển rất nhanh, nơi đây sau này sẽ bị phá hủy, nơi đó sau này cũng sẽ bị phá hủy, những người ở đây sẽ đi con đường nào?”

Anh thấy Lương Hạc Thừa nhìn mình chằm chằm, rót rượu: “Sư phụ Lương, có khi ba năm sau, hay năm năm sau, ông không cần phải đứng dưới tàng cây hóng gió nữa, vào cửa liền có máy điều hoà không khí, mệt mỏi còn có chỗ ngồi.” Rượu cạn, tim phổi nóng bỏng, “Đến lúc đó có lẽ nên gọi là trung tâm đồ cổ, ông chủ chính là họ Đinh.”

Lương Hạc Thừa ngừng lại, rồi chuyển sang ngạc nhiên: “Cậu là?”

Anh đáp: “Con là Đinh Hán Bạch.”

Lời nói đã đến nước này, đối phương cũng kinh ngạc như trong dự liệu, đồ ăn nguội, rượu vẫn cay, bàn của họ không còn động tĩnh, chỉ có đối mặt nhìn nhau. Đinh Hán Bạch đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chờ một câu trả lời, bị cự tuyệt thì sẽ chống trả, anh không chỉ có chấp nhất, mà còn ngoan cố.

Đại lộ nhìn trời, sau khi ra khỏi quán ăn hai người mỗi người đi một hướng, Đinh Hán Bạch đi nịnh bợ sư phụ nhà người ta xong nội tâm tự thấy hổ thẹn, dự định đến khu Sùng Thủy cũ dỗ dành sư phụ nhà mình.

Anh biết, Trương Tư Niên và Lương Hạc Thừa nửa đời không hợp nhau, thỏa hiệp chả khác nào đòi mạng.

Người sư phụ anh nửa đường nhận này, còn thật sự vì anh đòi lại một mạng.

Đinh Hán Bạch mang rượu ngon đồ ngon đi, bịt mũi lại giúp Trương Tư Niên dọn đống phế phẩm mới mang về, chờ đóng cửa ngồi xuống, anh nhìn vào đôi mắt nửa mù của Trương Tư Niên. “Sư phụ, sư phụ vĩ đại.” Bưng chung rượu lên, anh ra vẻ, “Cạn một cái, nở nụ cười quên hết thù oán.”

Trương Tư Niên chạm chung với anh, đồng thời mắng: “Mẹ nó ai có thù oán với con, mau ăn đi!”

Đinh Hán Bạch truyền đạt lại những lời đã nói với Lương Hạc Thừa cho Trương Tư Niên nghe, giải thoát suy nghĩ đã cất giấu từ lâu trong căn phòng cũ nát này. Rượu Mao Đài tinh khiết và thơm, anh nói càng nhiều, uống càng nhiều, như đống hiện vật được vớt từ dưới biển lên, những thứ mà anh trân quý, ngột ngạt một thời gian dài cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. truyenfull reup là chó

Rốt cuộc được thấy ánh mặt trời, vậy mà được thấy ánh mặt trời rồi.

Đinh Hán Bạch cười tùy ý, có vẻ say rồi, không để ý quẳng đũa. Anh xoay người lại kiếm, đầu ngón tay mò tới đầu đũa, dính phải váng dầu, anh nhớ tới một buổi tối nào đó vì đũa lăn xuống mà làm người nào đó sợ, tiện đà nhớ tới đôi môi bóng loáng căng mịn của người nào đó vào lúc đó.

Đôi môi kia anh cũng từng sờ qua rồi, mềm lắm…

Lúc này cửa sân phát ra âm thanh, kịch một tiếng, tiếng bước chân đến gần, có người đến. “Có ở nhà không?” Người đến vén màn cửa lên, “Ông nhìn thử cho tôi cái này —— “

Đinh Hán Bạch nghe tiếng hoàn hồn, ngồi dậy, đối mặt với Trương Dần?!

Trương Dần càng khiếp sợ hơn: “Sao cậu lại ở đây? Mẹ nó chứ đừng nói với tôi là bán ve chai nhá!”

Đinh Hán Bạch hiếm khi gặp phải vướng mắc: “… Cũng có phải bán thân đâu.”
Cuối cùng anh Bạch cũng lộ tâm cơ rồi

Mình mới đọc được “Phân tích Toái ngọc đầu châu” trên Tấn Giang, trời ơi phải nói là Bắc Nam cực kỳ cực kỳ dụng tâm cho mỗi một chi tiết, kiểu như mọi thứ đều được sắp đặt, đằng sau mỗi một chi tiết nhỏ xíu xiu đều có ẩn ý hết trơn. Để làm xong mình dịch một vài đoạn cho các chị em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện