Editor: Trà Đá.
Ngồi chiếc phi cơ riêng mới toanh J&S, Khương Đường mời những người thân thiết đi Paris chung với cô.
Ngoại trừ trợ lý Chu Châu, Khương Đường còn mời cả dì cô Khương Thục Lan và dượng tương lai Tiêu Hàng. Trước kia lúc sự nghiệp người mẫu của cô đang trong gian đoạn dốc sức cố gắng, thì mỗi lần đến những tụ điểm biểu diễn cô đều phải xã giao với mọi người, không quan tâm chăm sóc dì cô, cho nên dì cô từ chối lời mời, nhưng Khương Đường cũng không có nhiều kiên trì. Bây giờ không giống vậy, không đề cập đến chuyện cô có đủ kiên nhẫn hay không, mà chỉ là Tiêu Hàng có thể nói được tiếng Pháp, có Tiêu Hàng đi cùng dẫn đường, dì cô nhất định sẽ được tận hưởng.
Trừ người trong nhà, trên máy bay còn có một nhà ba người khác.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
Khương Đường bận bịu chăm sóc con gái hoạt bát, nghe nói một nhà ba người Lục Trì đến, cô vừa lau nước miếng trên miệng con gái vừa nhìn ra ngoài cửa khoang máy bay. Thẩm Kình đi qua nghênh đón khách quý, vẻ mặt Lục Trì nhàn nhạt chào hỏi anh. Máy bay tư nhân thì người nào mà không có, nhưng bà xã anh ta nghe nói hôm nay bọn Khương Đường lên đường, nên nhất quyết đòi ngồi máy bay của Thẩm Kình, Lục Trì không muốn, nhưng Thẩm Đại lại lấy lý do trước đó Lục Trì hứa mua quần áo đắt tiền cho cô mà chưa mua, cho nên Thẩm Đại muốn trao đổi với chuyến đi? Càng nghĩ càng không muốn đi.
Thẩm Kình cười, biết khuôn mặt khó ưa của Lục Trì là do trời sinh, nên anh đã sớm nhìn quen rồi, chỉ đứng ở bên cạnh cười, chờ ba người nhà họ Lục lên tới, Thẩm Kình mới cười híp mắt sờ sờ cậu nhóc mũm mĩm đáng yêu trước ngực Lục Trì: “Đại Bảo nhỏ như vậy đã đi Paris xem trình diễn thời trang rồi sao? Cẩn thận tương lai bạn gái chê con đàn bà đấy.”
Sắc mặt Lục Trì lại càng khó coi hơn.
Đại Bảo chỉ lớn hơn Đóa Nhi một tháng, cậu nhóc mặc đồ tây rất bảnh, Đại Bảo thấy trước mặt mình là một ông chú xa lạ, cậu nhóc nghiêng đầu, chuyển sang nhìn mẹ, khuôn mặt không một chút thay đổi giống y như cha nó, chẳng qua Lục Trì làm mặt lạnh như vậy chỉ để ra oai, nhưng một cậu nhóc một tuổi rưỡi làm mặt lạnh….. Quả thật càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Tới đây, mẹ đưa Đại Bảo đi tìm em Đóa Nhi nhé.” Thẩm Đại vẫn luôn rất thích Khương Đường, lại cực kỳ thích Đóa Nhi, nhìn Thẩm Kình cười cười, cô ta nhận lấy con trai từ trong ngực Lục Trì, tung tăng đi về phía Khương Đường.
“Bảo bối ngốc.” Khương Đường để Thẩm Đại ngồi vị trí bên cạnh cô, Thẩm Đại chỉ lớn hơn cô một tuổi, nên cũng không cần xưng chị.
“Mọi người đến lúc nào vậy?” Thẩm Đại nhìn chằm chằm Đóa Nhi, tâm tư như bị Đóa Nhi cướp mất rồi.
Đóa Nhi lại tò mò nhìn chằm chằm anh trai nhỏ ở phía trước mặt, lần đầu tiên cô bé thấy một cậu bé không lớn hơn bao nhiêu ở khoảng cách gần như vậy. Đại Bảo đã sớm thấy cô bé từ lúc sớm, cách khá xa đã chăm chú nhìn, bây giờ ở khoảng cách gần, Đại Bảo cũng không nhìn, ánh mắt nhìn nơi xa xăm, một lát sau mới len lén nhìn qua, chỉ thấy cô bé còn đang chăm chú nhìn mình.
Đại Bảo lại nghiêng đầu một lần nữa.
Đóa Nhi nháy nháy mắt, ngửa đầu nhìn mẹ, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khương Đường cười dạy con gái: “Đây là anh Đại Bảo, Đóa Nhi gọi đi.”
Đóa Nhi nhìn Đại Bảo, kêu anh giòn tan.
Thẩm Đại cũng dạy con trai gọi em, lúc này Đại Bảo mới nhìn Đóa Nhi một cái, nhếch miệng, kêu em.
Trong lúc nói chuyện, thì Lục Trì ngồi xuống đối diện với bà xã Thẩm Đại.
Thẩm Kình nhìn công chúa nhỏ, không nhịn được khoe khoang với em họ: “Bảo bối ngốc, Đóa Nhi có thể nói tiếng Pháp nè.” Nói xong nửa người trên nghiêng về phía trước, cười ha hả trêu chọc con gái: “Đóa Nhi nói cùng ba nè, bonjour….”
Thân là một tổng giám đốc trẻ tuổi thường xuyên đi ra nước ngoài, nên năng lực học tập của Thẩm Kình rất giỏi, phát âm cũng rất chuẩn, tối hôm qua còn đối thoại tiếng Pháp với Khương Đường, từ vựng của anh còn nhiều hơn so với cô. Suy luận ra, nếu trình độ của Khương Đường bằng đứa bé bốn tuổi người Pháp, thì Thẩm Kình đã lên tới lớp một tiểu học
Ba lại nói lời kỳ cục rồi, Đóa Nhi cười híp mắt, vui mừng đá đá chân, nhìn ba nói: “Bát cữu….”
Cuối chữ cữu, còn lên giọng nữa.
Tiếng Pháp non nớt của Đóa Nhi, khiến một người mặt lạnh như Lục Trì phải cắn môi mới không bật cười thành tiếng, Thẩm Đại thì đã cười chảy cả nước mắt rồi, Khương Đường cũng cười, Thẩm Kình cũng cười. Mặc dù phát âm không rõ, nhưng con gái mới được một tuổi lẻ năm tháng thôi mà, như vậy cũng coi như là rất tiến bộ rồi.
“Bonjour.” Người lớn đang cười rất vui vẻ, Đại Bảo ở trong lòng Thẩm Đại đột nhiên nói lên.
Thẩm Kình đột nhiên biến sắc, khó tin nhìn con trai nhà người ta.
Đại Bảo không nhìn anh, mắt chỉ nhìn chằm chằm Đóa Nhi, Đóa Nhi không ý thức được mình bị so sánh không bằng, ngược lại vui mừng vì anh Đại Bảo cũng nói “giống” mình, nhanh nhảu nói bát cửu thật to, em Đóa Nhi nhiệt tình hăng say như vậy, Đại Bảo cũng khó tránh được việc nói theo, hai đứa nhỏ cứ bắt đầu luyện tiếng Pháp một cách tự nhiên như vậy.
Thẩm Kình càng nghe Đại Bảo nói “Bonjour” càng cảm thấy chói tai, ánh mắt âm thầm quét về phía Lục Trì, liếc thấy khóe môi đối phương đã vểnh lên.
Thẩm Kình có chút khó chịu, công chúa nhỏ của anh bị so sánh thua thiệt, nhưng nghe con gái vui vẻ nói “Bát cửu bát cửu”, Thẩm Kình nhanh chóng ném cái khó chịu lên chín tầng mây xanh. Đại Bảo phát âm chuẩn như vậy, chắc chắn là Lục Trì có dạy trước đó….
“Bảo bối ngốc, cậu dạy Đại Bảo nói hả?” Khương Đường kinh ngạc hỏi Thẩm Đại, “Đại Bảo phát âm chuẩn xác luôn.”
Thẩm Đại vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, thành thật giải thích: “Không có, chắc là học theo lúc xem tivi.”
Khương Đường cực kỳ hâm mộ, bởi vì thường ngày Thẩm Tố hay chê em gái mình ngốc, nhưng Khương Đường cảm thấy chỉ số thông minh của Thẩm Đại và Thẩm Tố không cách biệt nhau lắm, không nói thông minh hơn, nhưng ít ra cũng sẽ không kém hơn, không biết thua nhau ở điểm nào?
Khương Đường giương mắt, ánh mắt quét qua Thẩm Kình và Lục Trì, nhìn ra được tia u oán trong mắt Thẩm Kình.
Thẩm Kình nhận ra, hung tợn trợn mắt nhìn cô một cái.
Ngồi chiếc phi cơ riêng mới toanh J&S, Khương Đường mời những người thân thiết đi Paris chung với cô.
Ngoại trừ trợ lý Chu Châu, Khương Đường còn mời cả dì cô Khương Thục Lan và dượng tương lai Tiêu Hàng. Trước kia lúc sự nghiệp người mẫu của cô đang trong gian đoạn dốc sức cố gắng, thì mỗi lần đến những tụ điểm biểu diễn cô đều phải xã giao với mọi người, không quan tâm chăm sóc dì cô, cho nên dì cô từ chối lời mời, nhưng Khương Đường cũng không có nhiều kiên trì. Bây giờ không giống vậy, không đề cập đến chuyện cô có đủ kiên nhẫn hay không, mà chỉ là Tiêu Hàng có thể nói được tiếng Pháp, có Tiêu Hàng đi cùng dẫn đường, dì cô nhất định sẽ được tận hưởng.
Trừ người trong nhà, trên máy bay còn có một nhà ba người khác.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
Khương Đường bận bịu chăm sóc con gái hoạt bát, nghe nói một nhà ba người Lục Trì đến, cô vừa lau nước miếng trên miệng con gái vừa nhìn ra ngoài cửa khoang máy bay. Thẩm Kình đi qua nghênh đón khách quý, vẻ mặt Lục Trì nhàn nhạt chào hỏi anh. Máy bay tư nhân thì người nào mà không có, nhưng bà xã anh ta nghe nói hôm nay bọn Khương Đường lên đường, nên nhất quyết đòi ngồi máy bay của Thẩm Kình, Lục Trì không muốn, nhưng Thẩm Đại lại lấy lý do trước đó Lục Trì hứa mua quần áo đắt tiền cho cô mà chưa mua, cho nên Thẩm Đại muốn trao đổi với chuyến đi? Càng nghĩ càng không muốn đi.
Thẩm Kình cười, biết khuôn mặt khó ưa của Lục Trì là do trời sinh, nên anh đã sớm nhìn quen rồi, chỉ đứng ở bên cạnh cười, chờ ba người nhà họ Lục lên tới, Thẩm Kình mới cười híp mắt sờ sờ cậu nhóc mũm mĩm đáng yêu trước ngực Lục Trì: “Đại Bảo nhỏ như vậy đã đi Paris xem trình diễn thời trang rồi sao? Cẩn thận tương lai bạn gái chê con đàn bà đấy.”
Sắc mặt Lục Trì lại càng khó coi hơn.
Đại Bảo chỉ lớn hơn Đóa Nhi một tháng, cậu nhóc mặc đồ tây rất bảnh, Đại Bảo thấy trước mặt mình là một ông chú xa lạ, cậu nhóc nghiêng đầu, chuyển sang nhìn mẹ, khuôn mặt không một chút thay đổi giống y như cha nó, chẳng qua Lục Trì làm mặt lạnh như vậy chỉ để ra oai, nhưng một cậu nhóc một tuổi rưỡi làm mặt lạnh….. Quả thật càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Tới đây, mẹ đưa Đại Bảo đi tìm em Đóa Nhi nhé.” Thẩm Đại vẫn luôn rất thích Khương Đường, lại cực kỳ thích Đóa Nhi, nhìn Thẩm Kình cười cười, cô ta nhận lấy con trai từ trong ngực Lục Trì, tung tăng đi về phía Khương Đường.
“Bảo bối ngốc.” Khương Đường để Thẩm Đại ngồi vị trí bên cạnh cô, Thẩm Đại chỉ lớn hơn cô một tuổi, nên cũng không cần xưng chị.
“Mọi người đến lúc nào vậy?” Thẩm Đại nhìn chằm chằm Đóa Nhi, tâm tư như bị Đóa Nhi cướp mất rồi.
Đóa Nhi lại tò mò nhìn chằm chằm anh trai nhỏ ở phía trước mặt, lần đầu tiên cô bé thấy một cậu bé không lớn hơn bao nhiêu ở khoảng cách gần như vậy. Đại Bảo đã sớm thấy cô bé từ lúc sớm, cách khá xa đã chăm chú nhìn, bây giờ ở khoảng cách gần, Đại Bảo cũng không nhìn, ánh mắt nhìn nơi xa xăm, một lát sau mới len lén nhìn qua, chỉ thấy cô bé còn đang chăm chú nhìn mình.
Đại Bảo lại nghiêng đầu một lần nữa.
Đóa Nhi nháy nháy mắt, ngửa đầu nhìn mẹ, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khương Đường cười dạy con gái: “Đây là anh Đại Bảo, Đóa Nhi gọi đi.”
Đóa Nhi nhìn Đại Bảo, kêu anh giòn tan.
Thẩm Đại cũng dạy con trai gọi em, lúc này Đại Bảo mới nhìn Đóa Nhi một cái, nhếch miệng, kêu em.
Trong lúc nói chuyện, thì Lục Trì ngồi xuống đối diện với bà xã Thẩm Đại.
Thẩm Kình nhìn công chúa nhỏ, không nhịn được khoe khoang với em họ: “Bảo bối ngốc, Đóa Nhi có thể nói tiếng Pháp nè.” Nói xong nửa người trên nghiêng về phía trước, cười ha hả trêu chọc con gái: “Đóa Nhi nói cùng ba nè, bonjour….”
Thân là một tổng giám đốc trẻ tuổi thường xuyên đi ra nước ngoài, nên năng lực học tập của Thẩm Kình rất giỏi, phát âm cũng rất chuẩn, tối hôm qua còn đối thoại tiếng Pháp với Khương Đường, từ vựng của anh còn nhiều hơn so với cô. Suy luận ra, nếu trình độ của Khương Đường bằng đứa bé bốn tuổi người Pháp, thì Thẩm Kình đã lên tới lớp một tiểu học
Ba lại nói lời kỳ cục rồi, Đóa Nhi cười híp mắt, vui mừng đá đá chân, nhìn ba nói: “Bát cữu….”
Cuối chữ cữu, còn lên giọng nữa.
Tiếng Pháp non nớt của Đóa Nhi, khiến một người mặt lạnh như Lục Trì phải cắn môi mới không bật cười thành tiếng, Thẩm Đại thì đã cười chảy cả nước mắt rồi, Khương Đường cũng cười, Thẩm Kình cũng cười. Mặc dù phát âm không rõ, nhưng con gái mới được một tuổi lẻ năm tháng thôi mà, như vậy cũng coi như là rất tiến bộ rồi.
“Bonjour.” Người lớn đang cười rất vui vẻ, Đại Bảo ở trong lòng Thẩm Đại đột nhiên nói lên.
Thẩm Kình đột nhiên biến sắc, khó tin nhìn con trai nhà người ta.
Đại Bảo không nhìn anh, mắt chỉ nhìn chằm chằm Đóa Nhi, Đóa Nhi không ý thức được mình bị so sánh không bằng, ngược lại vui mừng vì anh Đại Bảo cũng nói “giống” mình, nhanh nhảu nói bát cửu thật to, em Đóa Nhi nhiệt tình hăng say như vậy, Đại Bảo cũng khó tránh được việc nói theo, hai đứa nhỏ cứ bắt đầu luyện tiếng Pháp một cách tự nhiên như vậy.
Thẩm Kình càng nghe Đại Bảo nói “Bonjour” càng cảm thấy chói tai, ánh mắt âm thầm quét về phía Lục Trì, liếc thấy khóe môi đối phương đã vểnh lên.
Thẩm Kình có chút khó chịu, công chúa nhỏ của anh bị so sánh thua thiệt, nhưng nghe con gái vui vẻ nói “Bát cửu bát cửu”, Thẩm Kình nhanh chóng ném cái khó chịu lên chín tầng mây xanh. Đại Bảo phát âm chuẩn như vậy, chắc chắn là Lục Trì có dạy trước đó….
“Bảo bối ngốc, cậu dạy Đại Bảo nói hả?” Khương Đường kinh ngạc hỏi Thẩm Đại, “Đại Bảo phát âm chuẩn xác luôn.”
Thẩm Đại vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, thành thật giải thích: “Không có, chắc là học theo lúc xem tivi.”
Khương Đường cực kỳ hâm mộ, bởi vì thường ngày Thẩm Tố hay chê em gái mình ngốc, nhưng Khương Đường cảm thấy chỉ số thông minh của Thẩm Đại và Thẩm Tố không cách biệt nhau lắm, không nói thông minh hơn, nhưng ít ra cũng sẽ không kém hơn, không biết thua nhau ở điểm nào?
Khương Đường giương mắt, ánh mắt quét qua Thẩm Kình và Lục Trì, nhìn ra được tia u oán trong mắt Thẩm Kình.
Thẩm Kình nhận ra, hung tợn trợn mắt nhìn cô một cái.
Danh sách chương