Editor: Trà Đá.

Ngày hôm sau tuyết vẫn chưa rơi, nhưng trời rất âm u, cực kỳ lạnh.

Buổi chiều Khương Đường đi tập diễn xuất hai tiếng, lúc cô về đến nhà thì cũng sắp đến năm giờ, màn đêm đã phủ xuống.

Đóa Nhi mới ngủ dậy không lâu, ngửa mặt nằm trên giường, ôm gấu bông vào ngực, bàn tay nhỏ bé kéo kéo lỗ tai của con gấu bông. Đóa Nhi chợt nghe giọng nói của mẹ, tiểu nha đầu lập tức nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy mẹ, Đóa Nhi vui sướng vứt gấu bông qua một bên, trở mình lật người, bò về phía có mẹ.

Khương Đường ngây ngẩn cả người, Khương Thục Lan ngồi ở bên cạnh choáng váng, rồi vui mừng hét lên: “Nhìn kìa Đường Đường, Đóa Nhi biết bò rồi!”

Đóa Nhi bò được nửa đường thì nghe giọng bà ngoại, tiểu nha đầu nhìn bà ngoại mờ mịt, không hiểu bà ngoại đang nói gì.

Khương Đường cực kỳ hưng phấn, giống như ngày đầu tiên phát hiện con gái mọc răng vậy, rồi lần đầu tiên thấy con gái biết lăn, tiểu nha đầu mỗi ngày đều làm cho cô cảm thấy vui mừng. Khương Đường chỉ sợ lúc nãy thấy ảo giác, nên giơ tay về phía Đó Nhi rồi vỗ tay khích lệ: “Đóa Nhi tới đây mẹ ôm.”

Đóa Nhi cười hắc hắc, rồi tiếp tục bò về phía mẹ.

Khương Đường cực kỳ hưng phấn, đợi con gái bò đến rồi, cô bế Đóa Nhi lên, ra sức hôn con gái: “Đóa Nhi giỏi quá, mới bảy tháng rưỡi đã biết bò rồi, bà ngoại nói mẹ chín tháng mới biết bò lận đó.” Theo lý thuyết thì con gái cô phải gọi dì cô là bà dì, nhưng Khương Đường ngại chữ dì xa lạ quá, nên trực tiếp gọi thẳng là bà ngoại.

Đóa Nhi nhìn mẹ, mẹ cười chính là mẹ đang vui, nên Đóa Nhi lập tức vui theo, quay đầu lại chỉ vào gấu bông.

Khương Đường ngồi trên giường chơi cùng con gái, Khương Thục Lan vỗ vỗ bàn tay nhỏ của Đóa Nhi, cười nói: “Hai mẹ con ngồi chơi, bà ngoại đi nấu cơm.”

Lông mi Khương Đường khẽ động, nhìn con gái nói: “Dì à, lát nữa Thẩm Kình và chị Thẩm đến, dì làm nhiều cơm một chút.”

Khương Thục Lan nghe được, vốn là vui mừng nhưng lại quở trách cháu gái: “Vậy sao con không nói sớm cho dì biết, trời đất, bây giờ đi chợ không biết kịp không?”

“Có gì thì nấu nấy, đâu phải là người ngoài, khách sáo làm gì hả dì.” Khương Đường thấy dì đang định đi chợ, cô buồn cười khuyên nhủ. Cô bế con gái đến phòng bếp, thấy trong tủ có quá trời thức ăn, thì Khương Đường càng yên tâm hơn, đứng ở cửa nói chuyện với Khương Thục Lan, Đóa Nhi thích xem bà ngoại nấu ăn, bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ trỏ trỏ, kêu mẹ đến gần để xem.

Thể lực của Khương Đường cũng không yếu, sau khi sinh con gái xong thì ngày nào cũng bế con gái, sức lực cũng tăng lên, bế con gái trong thời gian lâu cũng không cảm thấy mệt mỏi. Chỉ là Khương Thục Lan sợ khói dầu ám lên người, nên đuổi hai mẹ con ra khỏi phòng bếp, bảo hai mẹ con ra phòng khách chơi. Đóa Nhi chỉ cần ở bên cạnh mẹ đã cảm thấy thỏa mãn rồi, Khương Đường ngồi trên ghế salon, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết Thẩm Kình đã có biện pháp gì, nếu anh đi xe của Thẩm Tố tới, sẽ không bị phóng viên phát hiện chứ? Bãi đỗ xe tầng hầm cách mấy tầng lầu, Thẩm Tố xuống xe, nhìn hai bên một chút, xác định xung quanh không có ai, mới lạnh lùng mở cốp sau ra. Thẩm Kình cao một mét chín, chân tay co lại núp ở bên trong cũng tội nghiệp, rốt cuộc anh cũng được tự do, anh vội vàng chui ra ngoài, đứng ngay ngắn, nâng hai tay lên sửa sang lại kiểu tóc.

Thẩm Tố đóng cốp sau, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”

Cô ta quá ngây thơ, cho là Thẩm Kình theo đuổi được Khương Đường rồi sẽ không làm phiền đến cô ta nữa, nhưng không ngờ Thẩm Kình lại có biện pháp khác hành hạ cô ta.

“Lần sau mời cô ăn bữa cơm.” Thẩm Kình khom lưng nhìn vào kính chiếu hậu, sửa sang lại kiểu tóc xong lùi về sau mấy bước sửa quần áo, phía trước gọn gàng rồi tiếp tục sửa sang phía sau, nhìn còn khoa trương hơn cả con gái khi trang điểm. Thẩm Tố không chịu nổi, khóa xe xong đi thẳng về phía thang máy, Thẩm Kình lại không gấp, xác định hình tượng đẹp đẽ rồi, mới chạy mấy bước về phía thang máy, đi lên trên cùng Thẩm Tố.

Bởi vì có quá nhiều chuyện lộn xộn xảy ra, nên nửa tháng qua Thẩm Kình không có đến bên này, vì vậy khi vừa vào cửa, ánh mắt anh rơi trên người Khương Đường, không dời đi chỗ khác được. Thẩm Tố và dì đều đang ở đây, Khương Đường không muốn anh mất mặt, nên bế tiểu nha đầu ra cửa, cười hỏi Đóa Nhi: “Đóa Nhi còn nhớ dì không?”

Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, nhìn nhìn Thẩm Tố, không biết, lại nhìn sang Thẩm Kình, thấy Thẩm Kình khom lưng vỗ tay về phía mình, Đóa Nhi nhếch miệng cười, rồi quay đầu về phía mẹ, không cần ba bế. Con gái quá đáng yêu, lúc này tất cả mọi sự tập trung của Thẩm Kình đã dồn hết lên người con gái rồi, anh chủ động tiến lên bế con gái.

Khương Đường giao con gái cho anh, Thẩm Kình đưa tay ra nhận, mu bàn tay không biết vô tình hay cố ý cọ xát lên người Khương Đường, vừa đúng lúc lướt qua ngực cô một cái.

Khương Đường cau mày, giương mắt nhìn sang, Thẩm Kình lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, bế Đóa Nhi qua ghế salon ngồi chơi. Khương Đường không tin là anh không có cảm giác, nghi ngờ anh cố ý chấm mút, cô khẽ cắn răng, đè xuống ngọn lửa bực bội trong lòng, vẻ mặt vui vẻ nói chuyện với Thẩm Tố. Hai người phụ nữ ngồi trên ghế salon nói chuyện, Thẩm Kình bế Đóa Nhi đến ngồi gần Khương Đường, cô không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của anh thỉnh thoảng rơi trên người cô.

Hơn sáu giờ tối đã ăn cơm tối xong, Khương Đường để Thẩm Kình chơi với Đóa Nhi, cô và Khương Thục Lan cùng nhau tiễn Thẩm Tố xuống lầu. Sau khi Thẩm Tố đi rồi, hai dì cháu mới từ từ đi vào thang máy, trong lúc thang máy đi lên trên, Khương Thục Lan đột nhiên đến gần cháu gái, đỏ mặt rũ lông mi, thẹn thùng nói: “Đường Đường, buổi tối để dì giúp con ru Đóa Nhi ngủ cho, hai đứa xuống dưới nhà Thẩm Kình trò chuyện đi.”

Bà đã từng kết hôn, hiểu rõ những chuyện nam nữ kia, Thẩm Kình rất biết cách kiềm chế, nhưng bà nhìn ra được, cho dù là mọi người trong lúc uống trà nói chuyện phiếm hay trên bàn cơm, ánh mắt của Thẩm Kình luôn luôn nhìn về phía cháu gái bà, ánh mắt đó còn rực lửa hơn cả ánh mắt của một con mãnh thú đang nhìn con mồi nữa. Suy nghĩ một chút cũng thấy dễ hiểu, Thẩm Kình sắp 30 rồi, mà cháu gái bà lại xinh đẹp như vậy………

Từ trước đến nay dì cô rất bảo thủ, vậy mà lần này lại tạo cơ hội cho cô qua đêm ở nhà Thẩm Kình, trong lòng Khương Đường khiếp sợ, trên mặt tỏ vẻ trong sáng, mờ mịt hỏi ngược lại: “Ở nhà chúng ta cũng nói chuyện được mà, cần gì phải xuống dưới lầu?”

Tất cả dũng khí của Khương Thục Lan đã dồn vào hết câu trên kia rồi, mặc dù cháu gái bà không hiểu ý bà, nhưng bà lại không dám nói thẳng ra, vội vàng nói lảng sang chuyện khác. Sau khi trở lại phòng khách rồi, Khương Thục Lan suy nghĩ một chút, cười nói với Thẩm Kình: “Đóa Nhi biết bò rồi, lúc trưa mới bò được đấy, cháu để Đóa Nhi ở trên giường thử xem.”

Thẩm Kình vừa mừng vừa sợ, nhìn con gái một chút, hỏi Khương Đường: “Đóa Nhi biết bò rồi sao?”

“Không bò thì dì lừa anh làm cái gì?” Anh bị ngu đột xuất, Khương Đường không nhịn được đâm chọt một câu.

“Ăn nói cho đàng hoàng.” Khương Thục Lan trợn mắt nhìn cháu gái một cái, rồi ngồi trên ghế salon nói: “Hai đứa vào phòng chơi với Đóa Nhi đi, dì xem tivi.”

Thẩm Kình không muốn nói nhiều, lập tức bế Đóa Nhi đi vào phòng ngủ, bộ dáng giống như không chờ được nữa, muốn xem con gái đã biết được đến đâu rồi. Trong lòng Khương Đường hiểu rõ, buồn cười liếc mắt sang nhìn dì đang ngồi trên ghế salon, cô cảm thấy dì cô hoàn toàn thiên vị Thẩm Kình, anh muốn gì thì bà lập tức bắt cô làm như vậy, trong khi cô mới cháu gái bà.

“Đóa Nhi đến đây với ba.”

Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh vỗ tay của Thẩm Kình, Khương Đường lắc đầu một cái, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Đóa Nhi ở trong phòng ngủ đang ngồi trên giường, ba vỗ tay như thế nào cũng vô dụng, Đóa Nhi vừa thấy mẹ vào, thì lập tức bò tới.

Trong lòng Thẩm Kình hoàn toàn sụp đổ, con gái rõ ràng là thiên vị mẹ hơn.

Ánh mắt anh lại rơi trên người Khương Đường, người phụ nữ mà anh ngày đêm nhớ nhung, Thẩm Kình đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đều nóng lên. Anh từ từ đứng thẳng dậy, từng bước từng bước đi tới Khương Đường, cô vừa mới ôm lấy con gái, ánh mắt cô thấy anh tiến sát lại gần mình, cô lập tức quét mắt ra cửa, nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Dì đang ở bên ngoài, anh đừng có làm loạn đó.”

“Như thế nào gọi là làm loạn?” Thẩm Kình tiến lên một bước ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn lên mặt cô.

Khương Đường nghiêng đầu tránh, hô hấp của Thẩm Kình càng lúc càng nặng nề hơn, muốn ôm cô hôn cô cho đã, nhưng lại ngại tiểu nha đầu trong tay cô nên không dám xuống tay.

“Đường Đường, anh muốn……………..” Anh dính sát vào lưng cô, đôi tay vòng quanh eo cô, giọng nói cực kỳ khàn đặc.

Giọng nói của anh mang theo dòng điện như có như không chạm đến cô, tim cô đập rộn lên, cô hiểu anh muốn cái gì, Khương Đường nhìn con gái trong ngực một chút, bất đắc dĩ nói: “Đóa Nhi ngủ rồi em xuống.”

“Anh không nhịn lâu được nữa đâu…….” Cô đồng ý dễ dàng như vậy, khiến Thẩm Kình được voi đòi tiên, cúi đầu nói ở bên tai cô.

Khương Đường hừ lạnh: “Nhịn không được thì nín luôn đi.”

Thẩm Kình giật mình, sau đó hắng giọng cười to, nhanh chóng hôn cô một cái: “Thích nhất cái tính này của em.”

Khương Đường không để ý đến anh, bế con gái đặt lên giường, Thẩm Kình đứng phía sau nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như có lửa.

Nhịn thì nhịn, khi nào cô xuống lầu dưới rồi, để xem anh sẽ trừng trị cô như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện