Editor: Trà Đá.
Thẩm Kình có mấy chỗ bất động sản tốt tại Hàng Châu, năm đó phát tài nên mua một cái biệt thự cho ba mẹ anh ở, nhưng ba mẹ Thẩm cũng không muốn dời đến thành phố ồn ào náo nhiệt, nên vẫn sống trong huyện thành nhỏ như trước. Ba Thẩm vẫn buôn bán hải sản như trước, mẹ Thẩm vẫn tiếp tục dạy học trong trường trung học, chỉ dời đến một chung cư cao cấp hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Thẩm Kình đến nhà cũng kịp lúc đến giờ cơm.
Buổi chiều hôm nay mẹ Thẩm không có đứng lớp, con trai không về thì bà sẽ ở lại trường chấm bài thi, nhưng hiếm khi con trai về nhà, bà lập tức mang bài thi về nhà chấm điểm. Lúc chuẩn bị cơm trưa, một học trò cũ của bà gọi điện thoại cho bà nói bà xem blog của con trai, mẹ Thẩm không hiểu, bỏ lại ba Thẩm đang phụ rửa rau ở trong bếp, bà mở blog con trai ra xem.
Trong lúc những cuộc điện thoại gọi tới, ba mẹ Thẩm cũng tắt máy, mẹ Thẩm không còn tâm trí để nấu ăn, tâm trạng phức tạp tìm tòi tin tức của Khương Đường. Tâm trạng của ba Thẩm cũng phức tạp không kém, nhưng có phức tạp đến mấy cũng phải tiếp tục làm cơm, mắt nhìn đồng hồ thấy con trai sắp về đến nhà, nên một người lập tức đi vào trong bếp, tiếp tục công việc còn dang dở, không muốn suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa ba Thẩm cảm thấy không sao, con trai thích người nào là quyền tự do của nó, trước kia hai vợ chồng ông lo lắng con trai có tiền thì học đòi, trên tivi suốt ngày chiếu phim công tử nhà giàu có tiền thay người yêu như thay áo, mỗi lần con trai về nhà thì ông đều làm công tác tư tưởng cho Thẩm Kình, ngoài miệng thì con trai luôn dạ dạ vâng vâng, nhưng có ai biết nó ở bên ngoài sống như thế nào. Bây giờ thì hay rồi, biết con trai vẫn chỉ thích một người con gái nhiều năm như vậy, ngược lại ba Thẩm lại thở phào nhẹ nhõm.
“Bà gọi điện thoại cho thằng Minh chưa? Nó sắp tới nhà chưa?” Chỉ còn một món nữa là xong, lúc ba Thẩm đang nấu, thì ông ló đầu ra phòng bếp hỏi.
Thẩm Kình tên thật là Thẩm Minh, học đến đại học năm thứ hai thì bỏ học giữa chừng khiến mẹ Thẩm tức giận không thôi, ông phải vất vả lắm mới dỗ dành được mẹ Thẩm, quay đầu lại đã thấy Thẩm Kình tự ý đổi tên mà ba mẹ Thẩm đặt cho, giấu giấu giếm giếm chừng một năm, sau đó lại không cẩn thận để cho mẹ Thẩm nghe được người khác gọi con trai là Thẩm Kình, lúc đó mới biết là con trai sửa lại tên. Người ngoài gọi Thẩm Kình, nhưng ba mẹ Thẩm đã quen gọi là Minh.
“Sao ông cứ như người không có chuyện gì vậy?” Mẹ Thẩm để điện thoại di động xuống, nghi ngờ nhìn chồng mình, “Ông không sợ thằng Minh bị người ta mê hoặc sao?”
Ba Thẩm quay đầu lại, đi tới bên cạnh mẹ Thẩm, giật mình hỏi: “Mê hoặc cái gì? Không phải Minh nó đã nói là chuyện ngoài ý muốn sao? Bây giờ người ta còn chưa trả lời đồng ý hay không……………”
Mẹ Thẩm không nhịn được liếc ba Thẩm một cái, “Con trai ông nói gì thì ông tin nấy sao? Nó chỉ nói vòng vo, có mấy câu là thật? Lúc thằng Minh nó nói như vậy là để khỏi mất mặt, nếu không thì nó đâu có nói là nếu Khương Đường không ly hôn thì nó sẽ không theo đuổi rồi, còn có cả đứa bé nữa, những người hâm mộ sẽ ủng hộ nó sao? Còn cái cô Khương Đường, rốt cuộc là thật sự không muốn đồng ý Minh lúc còn độc thân, hay chỉ làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, ông đọc bài viết trong blog mà không nhìn ra được sao?”
Chắc chỉ có lừa gạt được mấy người thích xem náo nhiệt đầu óc ngu muội thôi.
Ba Thẩm cảm thấy mẹ Thẩm đang rất chán ghét, ông cũng biết vợ của ông không nhạỵ bén, vừa nghe mẹ Thẩm giải thích xong, ông cũng rầu rĩ, “Bây giờ nên làm gì? Đứa bé cũng sinh…………….”
“Ai mà biết………….”
Nói được một nửa, mẹ Thẩm nuốt nửa lời còn lại trở vào, có mấy lời trong lòng có nghĩ đến, nhưng nói ra thì quá cay nghiệt. Bà không biết Khương Đường, chỉ nhìn nhận thông qua những bình luận trên mạng, mẹ Thẩm không cách nào xác định được nhân phẩm của Khương Đường, bà không có thành kiến đối với nghề người mẫu, huống chi Khương Đường là do một tay Thẩm Tố đào tạo, xuất thân nghiêm chỉnh từ công ty người mẫu, nhưng mẹ Thẩm lại để ý đến nhân phẩm của Khương Đường. Nếu cha đẻ của Đóa Nhi là người khác, thì chuyện đơn giản hơn, nhưng nếu Đóa Nhi thật sự là máu mủ của con trai bà, nhân phẩm Khương Đường mà tốt thì không nói, nhưng lỡ như tâm cơ thâm trầm thì……………..
Mẹ Thẩm cúi đầu, trên màn hình điện thoại di động là hình của Đóa Nhi, tiểu nha đầu cúi đầu, không nhìn ra được là lớn lên sẽ giống ai.
Nhưng vào đúng lúc này, thì chuông cửa reo.
Mẹ Thẩm để điện thoại di động xuống, nhìn ba Thẩm nháy mắt ra hiệu.
Ba Thẩm lập tức đi mở cửa.
Tay trái Thẩm Kình xách một chai rượu nổi tiếng, tay phải có mấy hộp quà hàng hiệu, cửa mở ra, thấy ba Thẩm đang đeo tạp dề nấu ăn, Thẩm Kình cười ngượng ngùng, “Ba làm cơm à? Mẹ đi dạy chưa về sao ba?”
Ba Thẩm nhận lấy chai rượu, hất cằm chỉ vào trong nhà.
Thẩm Kình sờ sờ đầu, đi vào thấy mẹ đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm. Mẹ Thẩm bày ra bộ dạng này, ngược lại Thẩm Kình thì buông lỏng, giơ mấy túi quà lên cười đùa đi tới, ngồi ở bên cạnh mẹ Thẩm rồi mở quà ra, “Mẹ, con mua cho mẹ hai bộ quần áo, mẹ mặc xem có vừa hay không?”
Mẹ Thẩm dứt khoát đẩy quần áo mới ra, cầm điện thoại di động giơ lên trước mắt con trai: “Chuyện với Khương Đường là như thế nào? Mọi chuyện con nói trên này đều là sự thật sao?”
“Đa số là thật.” Thẩm Kình để quần áo xuống, thái độ nghiêm chỉnh trở lại.
Mẹ Thẩm nhìn anh giống như đang nhìn một tội phạm: “Cái nào là giả?”
Thẩm Kình cầm điện thoại di động của mẹ Thẩm, chỉ vào hai điểm mà nói: “Chỗ này, sau khi Khương Đường ly hôn thì con theo đuổi cô ấy hai tháng, cô ấy thấy con không ngại chuyện cô ấy ly hôn, lại đối tốt với Đóa Nhi, cô ấy cảm động, đồng ý thử qua lại với con, sau đó con mới nói cho cô ấy biết người đàn ông đêm đó là con. Đường Đường không có cho con một bạt tai, cũng không tức giận, dù sao đêm đó nếu con không có ở đó cứu cô ấy, cô ấy có thể……….. Nhưng người phụ nữ này không có lương tâm, cô ấy cho là vì con biết Đóa Nhi là máu mủ của con nên mới theo đuổi cô ấy, tránh mặt con nửa tháng, phải vất vả lắm con mới khiến cô ấy nguôi giận, còn bắt buộc con đi giám định DNA, xác nhận quan hệ cha con rồi mới lui tới…………. Còn chỗ này nữa, con mới biết được kết quả giám định ngày hôm qua, cô ấy nói con về hỏi ý kiến ba mẹ, nếu ba mẹ không đồng ý mối quan hệ này, thì cô ấy sẽ dừng lại không lui tới với con nữa.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra, mở bản kết quả giám định đưa cho mẹ Thẩm xem.
Mẹ Thẩm nhận lấy điện thoại di động, nhìn một lúc lâu mới hiểu, muốn phóng to để nhìn kĩ một chút, không cẩn thận đẩy qua tấm hình tiếp theo, chính là bức hình Thẩm Kình chụp cho Đóa Nhi tối hôm qua. Tiểu nha đầu khoảng bảy tháng mặc cái áo lông màu sáng in hình nhân vật hoạt hình, cái miệng nhỏ toe toét cười, Khương Đường chưa từng thấy qua hình Thẩm Kình lúc nhỏ, Đóa Nhi lớn chút nữa sẽ nhìn rất giống Thẩm Kình, một tay mẹ Thẩm nuôi con trai lớn đến từng này, vừa nhìn thấy mặt Đóa Nhi, thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Mẹ Thẩm nhìn ra, hai cha con Thẩm Kình đâu chỉ giống nhau ở nụ cười, mà ngay cả bộ dáng cũng giống y đúc, con trai bà khi còn bé cũng xinh đẹp như vậy, bế đi quanh xóm ai cũng cho là con gái, sau khi con trai đi nhà trẻ, không biết bị con cái nhà ai dạy cho hư, vốn là một đứa bé dịu dàng ít nói, lại càng ngày càng nghịch, càng ngày càng dễ nổi cáu………….
Mẹ Thẩm nhìn hình, không cần xem lại bản giám định cũng có thể chắc chắn Đóa Nhi là cháu gái bà.
Bà không nhịn được mở sang tấm hình kế tiếp, liên tục ba tấm hình phía sau đều là Đóa Nhi, cuối cùng là bức hình Khương Đường ôm Đóa Nhi nhảy ra. Mẹ Thẩm ngẩn người, trong hình là một cô gái xinh đẹp mặt mộc không trang điểm rất bình thường như những bà mẹ khác, quả thật là khác xa với bức hình người mẫu.
Thẩm Kình hiểu mẹ, nhìn mẹ Thẩm rồi cười hả hê: “Có phải khi không trang điểm thì đẹp hơn không? Mẹ, Khương Đường cũng xuất thân từ một thị trấn nhỏ, trước kia nhà cũng nghèo, sinh hoạt tập quán cũng không khác chúng ta lắm, những thứ kia đều là vì công việc, vì quan hệ xã hội. Đây là hình cô ấy sau khi ly hôn bị phóng viên chụp được, mẹ xem một chút.”
Anh vừa khoe vừa mở hình cho mẹ Thẩm coi.
Trong lòng mẹ Thẩm vẫn còn tức giận, tức con trai có chuyện gì cũng không nói cho bà biết, bà đột nhiên đẩy tay con trai ra, đứng dậy đi tới nhà bếp: “Nhìn hình cái gì, đi ăn cơm, nếu không phải vì chờ con, thì ba mẹ đã ăn cơm từ sớm rồi.”
Thẩm Kình cười hắc hắc, nhìn về phía ba Thẩm: “Ba nhìn một chút không?”
“Ba muốn nhìn Đóa Nhi.” Ba Thẩm tự nhiên ngồi vào chỗ của mẹ Thẩm vừa mới ngồi, chuẩn bị nhận lấy điện thoại di động của Thẩm Kình, lúc nãy ông bị mẹ Thẩm ngăn trở, nên ông chưa nhìn thấy được hình của tiểu nha đầu. Vậy mà ông còn chưa cầm được cái điện thoại, thì trong phòng bếp truyền đến giọng nói không vui của mẹ Thẩm, gọi ông qua phụ, ba Thẩm thở dài, nói con trai gởi hình của tiểu nha đầu sang điện thoại ông.
“Mẹ, ba muốn con gởi hình Đóa Nhi, mẹ thì sao? Nếu mẹ muốn thì con cũng gởi qua cho mẹ.” Thẩm Kình đi theo ba Thẩm đến phòng bếp, cười hỏi.
Mẹ Thẩm đưa lưng về phía anh, đang sắp thức ăn vào mâm, bà trầm mặc một lúc mới nói: “Gởi cả hình hai mẹ con nữa.”
Thẩm Kình nghe xong rất bất ngờ.
Gởi xong hình, một nhà ba người vây quanh mâm cơm, vừa ăn vừa trò chuyện về hai mẹ con Khương Đường, chủ yếu là Thẩm Kình nói thao thao bất tuyệt, ba mẹ Thẩm lắng nghe chăm chú. Mẹ Thẩm rất e dè, chỉ nghe mà không trả lời, đồng thời gắp cho con trai mấy món ăn, ba Thẩm nghe kể đến cháu gái đáng yêu như vậy, trong lòng ngứa ngáy không yên: “Bữa nào đưa hai mẹ con về đây chơi hai ba ngày được không?”
Thẩm Kình nhìn về phía mẹ.
Mẹ Thẩm cẩn thận hơn ba Thẩm rất nhiều, bà lạnh nhạt nói: “Hai ba con ông sắp xếp đi, nghỉ đông này chúng ta đi Bắc Kinh, Đóa Nhi nhỏ như vậy, ngồi máy bay lâu như vậy sao mà được chứ.” Đóa Nhi nhất định là cháu gái bà rồi, về phần Khương Đường, cảm giác cũng không tệ, tiếp xúc qua hai ba lần là có thể xác định được tính tình rồi.
“Mẹ, mẹ nói lại lần nữa đi, để con ghi âm, mang về cho Khương Đường nghe, nếu không con sợ cô ấy không tin.” Thẩm Kình mở phần ghi âm ra, đưa điện thoại đến gần miệng mẹ Thẩm như muốn ăn đòn.
Mẹ Thầm liếc xéo con trai một cái, nhìn thấy bộ dáng vô liêm sỉ của con trai, nhớ đến chuyện con trai nói trên blog lý do Khương Đường cự tuyệt con trai bà mấy lần, càng nói càng khó tin, bà liếc nhìn ba Thẩm một cái thật nhanh. Hai ba con nhà này dùng cách thức theo đuổi giống nhau như đúc, chỉ là học trò giỏi hơn thầy mà thôi, con trai bà vô lại hơn nhiều, chả trách Khương Đường gai mắt.
Cơm nước xong, Thẩm Kình phụ rửa chén bát, sau đó mẹ Thẩm ngồi chơi với con trai, Thẩm Kình sẽ bắt chuyến bay lúc sáu giờ chiều, hai tiếng nữa là phải ra sân bay rồi.
Đúng lúc đó, trợ lý Tề Minh đột nhiên điện thoại cho Thẩm Kình, sắc mặt anh khẽ biến sắc.
“Có chuyện gì sao?” Mẹ Thẩm lo lắng hỏi.
Thẩm Kình lắc đầu, tiếp tục nói chuyện với mẹ Thẩm, ngồi được mấy phút thì anh đứng dậy đi toilet.
Mẹ Thẩm nhìn chằm chằm con trai, sau khi cửa phòng tắm đóng lại, bà nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, mở blog ra xem. Chủ đề đang nóng nhất, #Thẩm Kình Khương Đường# đã sớm nhảy lên trang đầu, mẹ Thẩm không thấy tin tức gì khác thường hết, bà lập tức nhấn vào.
Trang blog nhảy ra một trang xếp hạng, blog của con trai bà xếp thứ nhất, thứ hai và thứ ba là lời chúc phúc của hai người tổng giám đốc của công ty khác, thứ tư là blog “Hoa Hải Đường thuộc về Optimus Prime”, thứ năm là một video, người phụ nữ trong video mặc cái áo lông thú ngồi trong xe thể thao, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào ống kính phóng viên……..
Mẹ Thẩm cau mày, mở video.
Một cảnh tượng ầm ĩ, giọng nói của một phóng viên rất rõ ràng: “Cô cũng không biết Khương Đường có tình một đêm, vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện giám định DNA?”
Người phụ nữ mặc áo lông thú cười châm chọc: “Tôi thực sự không biết cô ta có người khác, tôi quyết định phải giám định DNA vì cô ta luôn luôn liếc mắt đưa tình với chồng tôi là Cố Đông Lâm, có lần tôi tận mắt chứng kiến hai người chọc ghẹo nhau. Sau đó mối quan hệ giữa tôi và cô ta cũng không tốt, Cố Đông Lâm còn bênh vực cô ta, dưới tình huống như vậy, nếu là người khác thì không phải cũng nghi ngờ hai người có gì sao? Cho nên tôi không nhịn nổi mới phải đi làm cái giám định DNA, không ngờ lại dính dáng đến một người khác nữa, về phần vị tổng giám đốc kia nhắc đến việc cô ta say rượu, ai làm chứng? Không có bằng chứng thì bọn họ thích nói như nào thì nói đúng không?”
“Có phải tổng giám đốc Cố cũng phát hiện việc Khương Đường có léng phéng với em trai của mình, nên mới muốn trả thù bằng cách nối lại tình xưa với Lâm Tịch đúng không?”
Lại một phóng viên xảo trá hỏi.
“Cái đó tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu người vợ khiến chồng mình tin tưởng, thì người chồng cũng chẳng ra ngoài kiếm người khác làm gì. Gặp…….”
“Mẹ, đừng có xem nữa, cô ta chỉ đang nói lung tung thôi.” Thẩm Kình trầm mặt đi ra khỏi phòng tắm, nghe được giọng nói dối trá của Úc Uyển, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Cô ta và Lâm Tịch cùng một ruột, hiện tại danh tiếng của cô ta quá thối, nhất định là bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài rồi, mới ăn nói ác ý trả thù nhà họ Cố, nếu không thì cô ta làm sao mà dám tạt nước cống lên người Cố Đông Lâm như vậy.”
“Người phụ nữ này có vấn đề rồi, nói ra chỉ khiến cho người ta chửi vào mặt.” Mẹ Thẩm tắt video đi, khó nhịn được phẫn nộ mà nói, cái gì mà vợ làm tốt thì chồng sẽ không đi ra ngoài gặp người khác. Nếu nói như người phụ nữ này, thì chồng cô ta coi trọng chị dâu hơn cô ta thì chẳng khác nào nói cô ta làm vợ không tốt? Câu trước mâu thuẫn với câu sau, người khác tin lời cô ta mới là lạ.
Mặc dù mẹ Thẩm suy nghĩ như vậy, nhưng cũng bị đoạn video đó làm ảnh hưởng phần nào đó, bà chỉ trích, nghĩ công chúng sẽ không dễ dàng bị dắt mũi, bà muốn mở ra xem bình luận của hàng ngàn người như thế nào, nên bà bấm vào lại đoạn video đó, nhưng không ngờ lại không thấy đoạn video đó nữa!
Mẹ Thẩm cho rằng là mình bấm nhầm, thử đi thử lại mấy lần, vẫn không có.
“Sao không thấy cái đoạn video đó nữa hả Minh?” Mẹ Thẩm nhìn con trai nhờ giúp đỡ, những người trẻ tuổi hay dùng công nghệ nên sẽ biết, còn bà không quen.
Thẩm Kình thử một lần, vẫn không tìm được, anh chợt giật mình một cái, cười: “Nhà họ Cố ra tay rồi.”
Cố Đông Thần ra tay rồi. Trước kia người bị chỉ trích chủ yếu là Khương Đường và Lâm Tịch, thật ra thì cũng không ảnh hưởng đến nhà họ Cố, nhưng bây giờ Úc Uyển công khai chửi bới Cố Đông Lâm, khích bác tình cảm anh em, ông cụ Cố nhịn được mới là lạ.
Thẩm Kình có mấy chỗ bất động sản tốt tại Hàng Châu, năm đó phát tài nên mua một cái biệt thự cho ba mẹ anh ở, nhưng ba mẹ Thẩm cũng không muốn dời đến thành phố ồn ào náo nhiệt, nên vẫn sống trong huyện thành nhỏ như trước. Ba Thẩm vẫn buôn bán hải sản như trước, mẹ Thẩm vẫn tiếp tục dạy học trong trường trung học, chỉ dời đến một chung cư cao cấp hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Thẩm Kình đến nhà cũng kịp lúc đến giờ cơm.
Buổi chiều hôm nay mẹ Thẩm không có đứng lớp, con trai không về thì bà sẽ ở lại trường chấm bài thi, nhưng hiếm khi con trai về nhà, bà lập tức mang bài thi về nhà chấm điểm. Lúc chuẩn bị cơm trưa, một học trò cũ của bà gọi điện thoại cho bà nói bà xem blog của con trai, mẹ Thẩm không hiểu, bỏ lại ba Thẩm đang phụ rửa rau ở trong bếp, bà mở blog con trai ra xem.
Trong lúc những cuộc điện thoại gọi tới, ba mẹ Thẩm cũng tắt máy, mẹ Thẩm không còn tâm trí để nấu ăn, tâm trạng phức tạp tìm tòi tin tức của Khương Đường. Tâm trạng của ba Thẩm cũng phức tạp không kém, nhưng có phức tạp đến mấy cũng phải tiếp tục làm cơm, mắt nhìn đồng hồ thấy con trai sắp về đến nhà, nên một người lập tức đi vào trong bếp, tiếp tục công việc còn dang dở, không muốn suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa ba Thẩm cảm thấy không sao, con trai thích người nào là quyền tự do của nó, trước kia hai vợ chồng ông lo lắng con trai có tiền thì học đòi, trên tivi suốt ngày chiếu phim công tử nhà giàu có tiền thay người yêu như thay áo, mỗi lần con trai về nhà thì ông đều làm công tác tư tưởng cho Thẩm Kình, ngoài miệng thì con trai luôn dạ dạ vâng vâng, nhưng có ai biết nó ở bên ngoài sống như thế nào. Bây giờ thì hay rồi, biết con trai vẫn chỉ thích một người con gái nhiều năm như vậy, ngược lại ba Thẩm lại thở phào nhẹ nhõm.
“Bà gọi điện thoại cho thằng Minh chưa? Nó sắp tới nhà chưa?” Chỉ còn một món nữa là xong, lúc ba Thẩm đang nấu, thì ông ló đầu ra phòng bếp hỏi.
Thẩm Kình tên thật là Thẩm Minh, học đến đại học năm thứ hai thì bỏ học giữa chừng khiến mẹ Thẩm tức giận không thôi, ông phải vất vả lắm mới dỗ dành được mẹ Thẩm, quay đầu lại đã thấy Thẩm Kình tự ý đổi tên mà ba mẹ Thẩm đặt cho, giấu giấu giếm giếm chừng một năm, sau đó lại không cẩn thận để cho mẹ Thẩm nghe được người khác gọi con trai là Thẩm Kình, lúc đó mới biết là con trai sửa lại tên. Người ngoài gọi Thẩm Kình, nhưng ba mẹ Thẩm đã quen gọi là Minh.
“Sao ông cứ như người không có chuyện gì vậy?” Mẹ Thẩm để điện thoại di động xuống, nghi ngờ nhìn chồng mình, “Ông không sợ thằng Minh bị người ta mê hoặc sao?”
Ba Thẩm quay đầu lại, đi tới bên cạnh mẹ Thẩm, giật mình hỏi: “Mê hoặc cái gì? Không phải Minh nó đã nói là chuyện ngoài ý muốn sao? Bây giờ người ta còn chưa trả lời đồng ý hay không……………”
Mẹ Thẩm không nhịn được liếc ba Thẩm một cái, “Con trai ông nói gì thì ông tin nấy sao? Nó chỉ nói vòng vo, có mấy câu là thật? Lúc thằng Minh nó nói như vậy là để khỏi mất mặt, nếu không thì nó đâu có nói là nếu Khương Đường không ly hôn thì nó sẽ không theo đuổi rồi, còn có cả đứa bé nữa, những người hâm mộ sẽ ủng hộ nó sao? Còn cái cô Khương Đường, rốt cuộc là thật sự không muốn đồng ý Minh lúc còn độc thân, hay chỉ làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, ông đọc bài viết trong blog mà không nhìn ra được sao?”
Chắc chỉ có lừa gạt được mấy người thích xem náo nhiệt đầu óc ngu muội thôi.
Ba Thẩm cảm thấy mẹ Thẩm đang rất chán ghét, ông cũng biết vợ của ông không nhạỵ bén, vừa nghe mẹ Thẩm giải thích xong, ông cũng rầu rĩ, “Bây giờ nên làm gì? Đứa bé cũng sinh…………….”
“Ai mà biết………….”
Nói được một nửa, mẹ Thẩm nuốt nửa lời còn lại trở vào, có mấy lời trong lòng có nghĩ đến, nhưng nói ra thì quá cay nghiệt. Bà không biết Khương Đường, chỉ nhìn nhận thông qua những bình luận trên mạng, mẹ Thẩm không cách nào xác định được nhân phẩm của Khương Đường, bà không có thành kiến đối với nghề người mẫu, huống chi Khương Đường là do một tay Thẩm Tố đào tạo, xuất thân nghiêm chỉnh từ công ty người mẫu, nhưng mẹ Thẩm lại để ý đến nhân phẩm của Khương Đường. Nếu cha đẻ của Đóa Nhi là người khác, thì chuyện đơn giản hơn, nhưng nếu Đóa Nhi thật sự là máu mủ của con trai bà, nhân phẩm Khương Đường mà tốt thì không nói, nhưng lỡ như tâm cơ thâm trầm thì……………..
Mẹ Thẩm cúi đầu, trên màn hình điện thoại di động là hình của Đóa Nhi, tiểu nha đầu cúi đầu, không nhìn ra được là lớn lên sẽ giống ai.
Nhưng vào đúng lúc này, thì chuông cửa reo.
Mẹ Thẩm để điện thoại di động xuống, nhìn ba Thẩm nháy mắt ra hiệu.
Ba Thẩm lập tức đi mở cửa.
Tay trái Thẩm Kình xách một chai rượu nổi tiếng, tay phải có mấy hộp quà hàng hiệu, cửa mở ra, thấy ba Thẩm đang đeo tạp dề nấu ăn, Thẩm Kình cười ngượng ngùng, “Ba làm cơm à? Mẹ đi dạy chưa về sao ba?”
Ba Thẩm nhận lấy chai rượu, hất cằm chỉ vào trong nhà.
Thẩm Kình sờ sờ đầu, đi vào thấy mẹ đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm. Mẹ Thẩm bày ra bộ dạng này, ngược lại Thẩm Kình thì buông lỏng, giơ mấy túi quà lên cười đùa đi tới, ngồi ở bên cạnh mẹ Thẩm rồi mở quà ra, “Mẹ, con mua cho mẹ hai bộ quần áo, mẹ mặc xem có vừa hay không?”
Mẹ Thẩm dứt khoát đẩy quần áo mới ra, cầm điện thoại di động giơ lên trước mắt con trai: “Chuyện với Khương Đường là như thế nào? Mọi chuyện con nói trên này đều là sự thật sao?”
“Đa số là thật.” Thẩm Kình để quần áo xuống, thái độ nghiêm chỉnh trở lại.
Mẹ Thẩm nhìn anh giống như đang nhìn một tội phạm: “Cái nào là giả?”
Thẩm Kình cầm điện thoại di động của mẹ Thẩm, chỉ vào hai điểm mà nói: “Chỗ này, sau khi Khương Đường ly hôn thì con theo đuổi cô ấy hai tháng, cô ấy thấy con không ngại chuyện cô ấy ly hôn, lại đối tốt với Đóa Nhi, cô ấy cảm động, đồng ý thử qua lại với con, sau đó con mới nói cho cô ấy biết người đàn ông đêm đó là con. Đường Đường không có cho con một bạt tai, cũng không tức giận, dù sao đêm đó nếu con không có ở đó cứu cô ấy, cô ấy có thể……….. Nhưng người phụ nữ này không có lương tâm, cô ấy cho là vì con biết Đóa Nhi là máu mủ của con nên mới theo đuổi cô ấy, tránh mặt con nửa tháng, phải vất vả lắm con mới khiến cô ấy nguôi giận, còn bắt buộc con đi giám định DNA, xác nhận quan hệ cha con rồi mới lui tới…………. Còn chỗ này nữa, con mới biết được kết quả giám định ngày hôm qua, cô ấy nói con về hỏi ý kiến ba mẹ, nếu ba mẹ không đồng ý mối quan hệ này, thì cô ấy sẽ dừng lại không lui tới với con nữa.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra, mở bản kết quả giám định đưa cho mẹ Thẩm xem.
Mẹ Thẩm nhận lấy điện thoại di động, nhìn một lúc lâu mới hiểu, muốn phóng to để nhìn kĩ một chút, không cẩn thận đẩy qua tấm hình tiếp theo, chính là bức hình Thẩm Kình chụp cho Đóa Nhi tối hôm qua. Tiểu nha đầu khoảng bảy tháng mặc cái áo lông màu sáng in hình nhân vật hoạt hình, cái miệng nhỏ toe toét cười, Khương Đường chưa từng thấy qua hình Thẩm Kình lúc nhỏ, Đóa Nhi lớn chút nữa sẽ nhìn rất giống Thẩm Kình, một tay mẹ Thẩm nuôi con trai lớn đến từng này, vừa nhìn thấy mặt Đóa Nhi, thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Mẹ Thẩm nhìn ra, hai cha con Thẩm Kình đâu chỉ giống nhau ở nụ cười, mà ngay cả bộ dáng cũng giống y đúc, con trai bà khi còn bé cũng xinh đẹp như vậy, bế đi quanh xóm ai cũng cho là con gái, sau khi con trai đi nhà trẻ, không biết bị con cái nhà ai dạy cho hư, vốn là một đứa bé dịu dàng ít nói, lại càng ngày càng nghịch, càng ngày càng dễ nổi cáu………….
Mẹ Thẩm nhìn hình, không cần xem lại bản giám định cũng có thể chắc chắn Đóa Nhi là cháu gái bà.
Bà không nhịn được mở sang tấm hình kế tiếp, liên tục ba tấm hình phía sau đều là Đóa Nhi, cuối cùng là bức hình Khương Đường ôm Đóa Nhi nhảy ra. Mẹ Thẩm ngẩn người, trong hình là một cô gái xinh đẹp mặt mộc không trang điểm rất bình thường như những bà mẹ khác, quả thật là khác xa với bức hình người mẫu.
Thẩm Kình hiểu mẹ, nhìn mẹ Thẩm rồi cười hả hê: “Có phải khi không trang điểm thì đẹp hơn không? Mẹ, Khương Đường cũng xuất thân từ một thị trấn nhỏ, trước kia nhà cũng nghèo, sinh hoạt tập quán cũng không khác chúng ta lắm, những thứ kia đều là vì công việc, vì quan hệ xã hội. Đây là hình cô ấy sau khi ly hôn bị phóng viên chụp được, mẹ xem một chút.”
Anh vừa khoe vừa mở hình cho mẹ Thẩm coi.
Trong lòng mẹ Thẩm vẫn còn tức giận, tức con trai có chuyện gì cũng không nói cho bà biết, bà đột nhiên đẩy tay con trai ra, đứng dậy đi tới nhà bếp: “Nhìn hình cái gì, đi ăn cơm, nếu không phải vì chờ con, thì ba mẹ đã ăn cơm từ sớm rồi.”
Thẩm Kình cười hắc hắc, nhìn về phía ba Thẩm: “Ba nhìn một chút không?”
“Ba muốn nhìn Đóa Nhi.” Ba Thẩm tự nhiên ngồi vào chỗ của mẹ Thẩm vừa mới ngồi, chuẩn bị nhận lấy điện thoại di động của Thẩm Kình, lúc nãy ông bị mẹ Thẩm ngăn trở, nên ông chưa nhìn thấy được hình của tiểu nha đầu. Vậy mà ông còn chưa cầm được cái điện thoại, thì trong phòng bếp truyền đến giọng nói không vui của mẹ Thẩm, gọi ông qua phụ, ba Thẩm thở dài, nói con trai gởi hình của tiểu nha đầu sang điện thoại ông.
“Mẹ, ba muốn con gởi hình Đóa Nhi, mẹ thì sao? Nếu mẹ muốn thì con cũng gởi qua cho mẹ.” Thẩm Kình đi theo ba Thẩm đến phòng bếp, cười hỏi.
Mẹ Thẩm đưa lưng về phía anh, đang sắp thức ăn vào mâm, bà trầm mặc một lúc mới nói: “Gởi cả hình hai mẹ con nữa.”
Thẩm Kình nghe xong rất bất ngờ.
Gởi xong hình, một nhà ba người vây quanh mâm cơm, vừa ăn vừa trò chuyện về hai mẹ con Khương Đường, chủ yếu là Thẩm Kình nói thao thao bất tuyệt, ba mẹ Thẩm lắng nghe chăm chú. Mẹ Thẩm rất e dè, chỉ nghe mà không trả lời, đồng thời gắp cho con trai mấy món ăn, ba Thẩm nghe kể đến cháu gái đáng yêu như vậy, trong lòng ngứa ngáy không yên: “Bữa nào đưa hai mẹ con về đây chơi hai ba ngày được không?”
Thẩm Kình nhìn về phía mẹ.
Mẹ Thẩm cẩn thận hơn ba Thẩm rất nhiều, bà lạnh nhạt nói: “Hai ba con ông sắp xếp đi, nghỉ đông này chúng ta đi Bắc Kinh, Đóa Nhi nhỏ như vậy, ngồi máy bay lâu như vậy sao mà được chứ.” Đóa Nhi nhất định là cháu gái bà rồi, về phần Khương Đường, cảm giác cũng không tệ, tiếp xúc qua hai ba lần là có thể xác định được tính tình rồi.
“Mẹ, mẹ nói lại lần nữa đi, để con ghi âm, mang về cho Khương Đường nghe, nếu không con sợ cô ấy không tin.” Thẩm Kình mở phần ghi âm ra, đưa điện thoại đến gần miệng mẹ Thẩm như muốn ăn đòn.
Mẹ Thầm liếc xéo con trai một cái, nhìn thấy bộ dáng vô liêm sỉ của con trai, nhớ đến chuyện con trai nói trên blog lý do Khương Đường cự tuyệt con trai bà mấy lần, càng nói càng khó tin, bà liếc nhìn ba Thẩm một cái thật nhanh. Hai ba con nhà này dùng cách thức theo đuổi giống nhau như đúc, chỉ là học trò giỏi hơn thầy mà thôi, con trai bà vô lại hơn nhiều, chả trách Khương Đường gai mắt.
Cơm nước xong, Thẩm Kình phụ rửa chén bát, sau đó mẹ Thẩm ngồi chơi với con trai, Thẩm Kình sẽ bắt chuyến bay lúc sáu giờ chiều, hai tiếng nữa là phải ra sân bay rồi.
Đúng lúc đó, trợ lý Tề Minh đột nhiên điện thoại cho Thẩm Kình, sắc mặt anh khẽ biến sắc.
“Có chuyện gì sao?” Mẹ Thẩm lo lắng hỏi.
Thẩm Kình lắc đầu, tiếp tục nói chuyện với mẹ Thẩm, ngồi được mấy phút thì anh đứng dậy đi toilet.
Mẹ Thẩm nhìn chằm chằm con trai, sau khi cửa phòng tắm đóng lại, bà nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, mở blog ra xem. Chủ đề đang nóng nhất, #Thẩm Kình Khương Đường# đã sớm nhảy lên trang đầu, mẹ Thẩm không thấy tin tức gì khác thường hết, bà lập tức nhấn vào.
Trang blog nhảy ra một trang xếp hạng, blog của con trai bà xếp thứ nhất, thứ hai và thứ ba là lời chúc phúc của hai người tổng giám đốc của công ty khác, thứ tư là blog “Hoa Hải Đường thuộc về Optimus Prime”, thứ năm là một video, người phụ nữ trong video mặc cái áo lông thú ngồi trong xe thể thao, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào ống kính phóng viên……..
Mẹ Thẩm cau mày, mở video.
Một cảnh tượng ầm ĩ, giọng nói của một phóng viên rất rõ ràng: “Cô cũng không biết Khương Đường có tình một đêm, vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện giám định DNA?”
Người phụ nữ mặc áo lông thú cười châm chọc: “Tôi thực sự không biết cô ta có người khác, tôi quyết định phải giám định DNA vì cô ta luôn luôn liếc mắt đưa tình với chồng tôi là Cố Đông Lâm, có lần tôi tận mắt chứng kiến hai người chọc ghẹo nhau. Sau đó mối quan hệ giữa tôi và cô ta cũng không tốt, Cố Đông Lâm còn bênh vực cô ta, dưới tình huống như vậy, nếu là người khác thì không phải cũng nghi ngờ hai người có gì sao? Cho nên tôi không nhịn nổi mới phải đi làm cái giám định DNA, không ngờ lại dính dáng đến một người khác nữa, về phần vị tổng giám đốc kia nhắc đến việc cô ta say rượu, ai làm chứng? Không có bằng chứng thì bọn họ thích nói như nào thì nói đúng không?”
“Có phải tổng giám đốc Cố cũng phát hiện việc Khương Đường có léng phéng với em trai của mình, nên mới muốn trả thù bằng cách nối lại tình xưa với Lâm Tịch đúng không?”
Lại một phóng viên xảo trá hỏi.
“Cái đó tôi không biết, tôi chỉ biết là nếu người vợ khiến chồng mình tin tưởng, thì người chồng cũng chẳng ra ngoài kiếm người khác làm gì. Gặp…….”
“Mẹ, đừng có xem nữa, cô ta chỉ đang nói lung tung thôi.” Thẩm Kình trầm mặt đi ra khỏi phòng tắm, nghe được giọng nói dối trá của Úc Uyển, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Cô ta và Lâm Tịch cùng một ruột, hiện tại danh tiếng của cô ta quá thối, nhất định là bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài rồi, mới ăn nói ác ý trả thù nhà họ Cố, nếu không thì cô ta làm sao mà dám tạt nước cống lên người Cố Đông Lâm như vậy.”
“Người phụ nữ này có vấn đề rồi, nói ra chỉ khiến cho người ta chửi vào mặt.” Mẹ Thẩm tắt video đi, khó nhịn được phẫn nộ mà nói, cái gì mà vợ làm tốt thì chồng sẽ không đi ra ngoài gặp người khác. Nếu nói như người phụ nữ này, thì chồng cô ta coi trọng chị dâu hơn cô ta thì chẳng khác nào nói cô ta làm vợ không tốt? Câu trước mâu thuẫn với câu sau, người khác tin lời cô ta mới là lạ.
Mặc dù mẹ Thẩm suy nghĩ như vậy, nhưng cũng bị đoạn video đó làm ảnh hưởng phần nào đó, bà chỉ trích, nghĩ công chúng sẽ không dễ dàng bị dắt mũi, bà muốn mở ra xem bình luận của hàng ngàn người như thế nào, nên bà bấm vào lại đoạn video đó, nhưng không ngờ lại không thấy đoạn video đó nữa!
Mẹ Thẩm cho rằng là mình bấm nhầm, thử đi thử lại mấy lần, vẫn không có.
“Sao không thấy cái đoạn video đó nữa hả Minh?” Mẹ Thẩm nhìn con trai nhờ giúp đỡ, những người trẻ tuổi hay dùng công nghệ nên sẽ biết, còn bà không quen.
Thẩm Kình thử một lần, vẫn không tìm được, anh chợt giật mình một cái, cười: “Nhà họ Cố ra tay rồi.”
Cố Đông Thần ra tay rồi. Trước kia người bị chỉ trích chủ yếu là Khương Đường và Lâm Tịch, thật ra thì cũng không ảnh hưởng đến nhà họ Cố, nhưng bây giờ Úc Uyển công khai chửi bới Cố Đông Lâm, khích bác tình cảm anh em, ông cụ Cố nhịn được mới là lạ.
Danh sách chương