Editor: Trà Đá.
Mùa đông ban ngày rất ngắn, mới hơn sáu giờ mà trời đã tối rồi.
Thẩm Kình không mở đèn trong nhà, ngửa mặt nằm dài trên ghế salon, hai chân bắt chéo lên nhau, mở điện thoại di động xem giờ. Bây giờ chắc cô đã ăn cơm tối xong rồi, chắc là đang chơi với Đóa Nhi? Thẩm Kình để điện thoại xuống, tâm trạng cáu kỉnh.
Anh có kế hoạch đợi cô nhận được tiền thù lao kếch xù rồi sẽ ăn mừng với cô, thuận tiện chiếm một chút tiện nghi, sờ nắm bàn tay nhỏ của cô rồi hôn môi…, anh không dám vọng tưởng nhiều hơn, nhưng mà hôm nay cô đã chủ động hôn anh, buổi trưa lại nhiệt tình như vậy, nên mục tiêu của Thẩm Kình đột nhiên cao lên, nhưng thù lao đóng phim lại không được như ý anh muốn, Lục Trì là tên hẹp hòi, chỉ chi cao nhất là mười vạn.
Thẩm Kình khó chịu, anh biết Khương Đường sẽ không để ý những chuyện này, nhưng anh cảm thấy mất mặt…………
Mặt mũi?
Thẩm Kình từ từ ngồi dậy, hai mắt sáng lên trong bóng tối. Anh không nhất thiết phải nói ra chuyện anh nhúng tay vào sửa lại kịch bản. Có thể nói là do Đông Ảnh đổi kịch bản, dựa vào kỹ năng diễn xuất của Khương Đường, hơn nữa sự thật là như vậy mà, anh không cần phải giành công về mình, cũng không cần nói cô chỉ nhận được mười vạn tiền thù lao đóng phim mà không ngẩng đầu lên được.
Vậy tối nay……………..
Thẩm Kình hưng phấn cầm lấy điện thoại di động.
Khương Đường đang cắt móng tay cho con gái, đứa bé lớn như vậy, ra tay không cần biết nặng nhẹ, đột nhiên nhào tới cũng để lại vết máu. Điện thoại di động của cô để ở một bên, đột nhiên vang lên diendan$lqdon tiếng chuông, may sao lúc đó Khương Đường vừa lấy cái dao cắt móng tay ra, tiểu nha đầu nằm trong ngực cô đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn.
“Là chú gọi điện thoại tới.” Khương Đường xoa xoa đầu con gái, rồi đưa điện thoại di động đặt tới trước mặt con gái.
Đóa Nhi dùng hai tay quậy điện thoại di động, Khương Đường biết Thẩm Kình gọi điện thoại tới cũng không có chuyện gì đứng đắn, cho nên cô để cho con gái sờ màn hình loạn xạ, ngẫu nhiên bấm nút nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Kình, chưa gì đã bị bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi cúp điện thoại. Đóa Nhi tiếp tục cầm điện thoại di động chơi, Thẩm Kình ở bên kia liên tục gọi lại ba bốn lượt, rốt cuộc cũng nghe được đại khái tình hình ở bên này, anh vừa tức vừa buồn cười, nhắn tin hỏi thăm Khương Đường: Khi nào Đóa Nhi ngủ rồi thì nhắn cho tôi biết một tiếng, tôi qua đón em.
Khương Đường xem qua tin nhắn, quay đầu lại để điện thoại di động ở phía sau, tiếp tục cắt móng tay cho con gái, cắt xong rồi bế con gái ra ngoài phòng khách chơi.
“Lúc nãy có điện thoại hả con?” Khương Thục Lan đang say sưa xem phim trên ti vi, thấy cháu gái đi ra, bà cười hỏi, nghi ngờ Thẩm Kình gọi đến thôi.
Khương Đường ngồi bên cạnh bà, Đóa Nhi rất thích bà, cười toe toét cái miệng nhướng đến bà, Khương Thục Lan bế tiểu nha đầu ngồi vào lòng bà, rồi cúi đầu kiểm tra móng tay của Đóa Nhi.
Khương Đường uống miếng nước, rồi quét mắt ra ngoài cửa sổ, quỷ thần xui khiến nói láo: “Dì à, có hai người bạn hẹn con ra ngoài gặp mặt, lát nữa Đóa Nhi ngủ rồi thì con mới đi, khoảng mười giờ con về.”
“Bạn nào?” Khương Thục Lan tò mò hỏi.
“Là người mẫu học cùng lớp diễn xuất với con, hôm nay cũng đi thử vai cùng với con, chắc là gọi con ra nói chuyện chờ kết quả thôi.” Trong đầu Khương Đường hiện lên bộ dáng Chu Vũ nhiệt tình chào hỏi cô, Khương Đường thuận miệng lấy cớ.
Khương Thục Lan gật đầu một cái, “Đi đi, lâu nay con cũng không tụ tập bạn bè gì rồi, để dì dỗ Đóa Nhi ngủ, con về thì dì về phòng dì ngủ.”
“Con cảm ơn dì.” Khương Đường cười rồi ôm lấy dì cô, trong lòng rất cảm kích, nếu như không có dì cô, thì cô vừa muốn đi làm vừa muốn chăm sóc con gái, nhất định sẽ chậm trễ mọi thứ, thuê người giữ trẻ thì cô lại không yên tâm.
“Đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, không được đến quán rượu, cũng không được uống rượu.” Khương Thục Lan dặn dò.
“Dạ, con chắc chắn không uống rượu.” Khương Đường cười hì hì nói.
Đóa Nhi ngồi trên đùi bà, thấy mẹ cười thì lại muốn ôm mẹ.
Đóa Nhi chơi đã rồi, lại bú sữa một lần nữa, đồng hồ mới điểm tám giờ, Đóa Nhi đã dụi mắt, tựa vào ngực mẹ ngủ. Khương Đường nằm ru con gái ngủ, Khương Thục Lan sợ cháu gái trễ nãi việc đi ngoài gặp bạn bè nên đến thay, Khương Đường thong thả chuẩn bị không một chút gấp gáp, mắt nhìn con gái, tâm tư đã trôi dạt đến chỗ Thẩm Kình rồi.
Cô thật sự muốn đi sao? Nếu như cô đổi ý, thì cũng dễ ứng phó với dì cô.
Ban ngày Thẩm Kình đã rất nhiệt tình, nhất định sẽ xảy ra cái gì đó, nếu cô vẫn đi, thì có phải cô thiếu thận trọng quá không?
Nhưng nếu cô không đi, thì Thẩm Kình sẽ nghĩ như thế nào, trong lòng cô và lý trí của cô đang rất mâu thuẫn với nhau.
Điện thoại di động rung hai cái rồi ngừng, Khương Đường nhìn tới, thấy tin nhắn của Thẩm Kình thúc giục cô.
“Có phải bạn con thúc giục rồi phải không?” Khương Thục Lan nhỏ giọng hỏi.
Khương Đường cắn môi, nhìn con gái vừa mới ngủ say, nhỏ giọng nói: “Vậy con đi trước, có chuyện gì thì dì phải gọi điện thoại cho con đó, con lập tức chạy về.”
“Ừ, nhớ không được uống rượu đó.” Khương Thục Lan lặp lại một lần nữa.
Khương Đường cười cười, rồi đeo kính râm lên, lấy một cái áo màu vàng nhạt từ trong tủ ra khoác bên ngoài, đeo túi lên rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Đều là người một nhà, nên Khương Thục Lan không có khách khí, nằm ngủ bên cạnh Đóa Nhi.
Khương Đường đi ra khỏi nhà, rồi đi vào thang máy, nhấn tầng tám. Chỉ có một tầng lầu, nên thang máy nhanh chóng ngừng lại, cửa mở ra, lộ ra bóng dáng cao lớn của Thẩm Kình, anh mặc một cái áo sơ mi màu xám tro nhạt, vui vẻ nhìn cô. Khương Đường đeo kính râm, nên trên mặt không có biểu cảm gì, trực tiếp đi ra khỏi thang máy.
“Buổi tối còn đeo kính râm làm gì, em sợ bị người khác thấy sao?” Thẩm Kình ôm eo cô, tiến gần tới bên tai cô hỏi, tiện tay kéo mắt kính của cô xuống.
Khương Đường mắt nhìn thẳng, “Tôi nói đi ra ngoài gặp bạn, khoảng mười giờ về nhà.”
Thẩm Kình cau mày, “Mười giờ đã lên nhà lại rồi sao?” Chỉ còn hai tiếng nữa thôi.
Khương Đường im lặng ngầm thừa nhận.
Thẩm Kình mở cửa, để cô đi vào trước, anh đi phía sau để đóng cửa. Khương Đường đi thẳng vào trong, đèn ở cửa trước và phòng khách đều không mở, nhưng phòng ăn ở bên kia thì có ánh sáng Khương Đường nghi ngờ nhìn sang, thấy một bữa tối dưới ánh nến, hai ly rượu vang đỏ đã rót sẵn, bên cạnh bàn có một bó hoa hồng, có hoa có rượu.
“Hôm nay chuẩn bị chưa đầy đủ lắm, khi nào đến lúc thích hợp, thì tôi sẽ dẫn em đi nhà hàng sang trọng hơn.” Thẩm Kình đi tới không có một tiếng động, ôm lấy cô từ đằng sau, hôn lỗ tai cô, “Uống rượu chứ?” Thời gian thì eo hẹp, vậy miễn ăn tối luôn đi.
Ánh nến mờ mờ ảo ảo. Rất mơ hồ, đặc biệt thích hợp với không khí tối nay, Khương Đường đến đây, cô không muốn lãng phí thời gian để dè dặt, cô xoay người ôm cổ anh, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của cô nhìn vào chằm chằm vào mắt anh, “Tổng giám đốc Thẩm, ngài cần người uống rượu chung vui sao?” Giọng nói của cô dịu dàng, giống như đuôi mèo quét qua cả cơ thể anh, đưa tâm hồn anh lên thật cao.
Thẩm Kình đặt tay trên eo cô, chống lại ánh mắt khiêu khích của cô, ánh mắt của anh dần dần thâm trầm nguy hiểm, nhìn cô không chớp mắt, hai người không ai né tránh ai, ánh mắt nhìn nhau chằm chằm không nhúc nhích. Dây dưa giằng co. Khương Đường sắp hết nhẫn nại, lúc cô định nhướng lên hôn anh, thì Thẩm Kình đột nhiên khom lưng, bả vai đụng vào bụng cô rồi dùng sức nâng cô lên, khiêng cô đi.
Trời đất đột nhiên quay cuồng, Khương Đường phát ra một tiếng cười khẽ, Thẩm Kình nghe được, bước đi nhanh hơn vào phòng ngủ, không đóng cửa cũng không mở đèn, trực tiếp ném cô lên giường. Nệm mềm, đàn hồi rất tốt, Khương Đường đang lắc lư trên người anh, thì thân thể cô đột nhiên bị ném xuống giường, cô có chút không thích, nhưng cái khó chịu này lại làm cô tăng thêm sự kích thích.
Khương Đường lẳng lặng nằm ở đó, nhìn Thẩm Kình vội vàng cởi áo sơ mi vứt sang một bên, sau đó như một con sói nhào về phía cô.
“Em có biết là tôi trông chờ ngày nay bao lâu nay không hả?” Thẩm Kình kéo hai tay cô lên đỉnh đầu rồi giữ lại, khàn giọng hỏi.
Khương Đường đương nhiên biết, tay cô bị giữ chặt không thể cử động được, cô giơ chân lên cao, gót chân vừa đúng chạm vào dây thắt lưng của anh.
Trên đỉnh đầu cô truyền đến giọng gầm rõ ràng trong yết hầu của anh, Khương Đường im lặng cười, nhắm hai mắt lại.
~
Tối hôm nay, tâm trạng của Thẩm Kình vô cùng tốt, anh muốn Khương Đường, càng muốn lật người đổi tư thế, để cho cô hoàn toàn lĩnh giáo thực lực của anh, vậy mà vừa mới xoay mình, thì trong lòng Thẩm Kình có dự cảm không tốt, cảm giác anh sắp xong rồi.
Trên trán anh đầy mồ hôi, anh nghĩ tới biện pháp để kéo dài thêm một chút nữa, anh muốn thử một chút, nhưng anh chỉ mới hành động, thì Khương Đường lại kêu nhè nhẹ một tiếng bên tai anh, gọi tên anh, vào lúc cô gọi tên anh, anh cảm giác như đang ở trong một giấc mộng, ảo tưởng khiến cho xương cốt anh tê dại.
Mọi suy nghĩ trong đầu anh biến mất, anh đột nhiên ôm lấy cô.
Khương Đường ngây người, cô không thể tin được, trong lòng cô vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được, Thẩm Kình thật sự………..
Lỗi là ở chỗ thời điểm không thích hợp, Khương Đường nghĩ tới Cố Đông Thần, vừa mới bắt đầu có khi còn hơn cả Thẩm Kình………………..
Càng muốn, lại càng không nhịn được sao?
Mặc dù Khương Đường chưa thỏa mãn, nhưng cô cũng hiểu, lặng lẽ chờ Thẩm Kình hồi phục.
Thẩm Kình chôn đầu ở trong ngực cô, hận đến nỗi giả chết.
Anh không muốn sống, thật sự không muốn sống nữa!
Mùa đông ban ngày rất ngắn, mới hơn sáu giờ mà trời đã tối rồi.
Thẩm Kình không mở đèn trong nhà, ngửa mặt nằm dài trên ghế salon, hai chân bắt chéo lên nhau, mở điện thoại di động xem giờ. Bây giờ chắc cô đã ăn cơm tối xong rồi, chắc là đang chơi với Đóa Nhi? Thẩm Kình để điện thoại xuống, tâm trạng cáu kỉnh.
Anh có kế hoạch đợi cô nhận được tiền thù lao kếch xù rồi sẽ ăn mừng với cô, thuận tiện chiếm một chút tiện nghi, sờ nắm bàn tay nhỏ của cô rồi hôn môi…, anh không dám vọng tưởng nhiều hơn, nhưng mà hôm nay cô đã chủ động hôn anh, buổi trưa lại nhiệt tình như vậy, nên mục tiêu của Thẩm Kình đột nhiên cao lên, nhưng thù lao đóng phim lại không được như ý anh muốn, Lục Trì là tên hẹp hòi, chỉ chi cao nhất là mười vạn.
Thẩm Kình khó chịu, anh biết Khương Đường sẽ không để ý những chuyện này, nhưng anh cảm thấy mất mặt…………
Mặt mũi?
Thẩm Kình từ từ ngồi dậy, hai mắt sáng lên trong bóng tối. Anh không nhất thiết phải nói ra chuyện anh nhúng tay vào sửa lại kịch bản. Có thể nói là do Đông Ảnh đổi kịch bản, dựa vào kỹ năng diễn xuất của Khương Đường, hơn nữa sự thật là như vậy mà, anh không cần phải giành công về mình, cũng không cần nói cô chỉ nhận được mười vạn tiền thù lao đóng phim mà không ngẩng đầu lên được.
Vậy tối nay……………..
Thẩm Kình hưng phấn cầm lấy điện thoại di động.
Khương Đường đang cắt móng tay cho con gái, đứa bé lớn như vậy, ra tay không cần biết nặng nhẹ, đột nhiên nhào tới cũng để lại vết máu. Điện thoại di động của cô để ở một bên, đột nhiên vang lên diendan$lqdon tiếng chuông, may sao lúc đó Khương Đường vừa lấy cái dao cắt móng tay ra, tiểu nha đầu nằm trong ngực cô đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn.
“Là chú gọi điện thoại tới.” Khương Đường xoa xoa đầu con gái, rồi đưa điện thoại di động đặt tới trước mặt con gái.
Đóa Nhi dùng hai tay quậy điện thoại di động, Khương Đường biết Thẩm Kình gọi điện thoại tới cũng không có chuyện gì đứng đắn, cho nên cô để cho con gái sờ màn hình loạn xạ, ngẫu nhiên bấm nút nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Kình, chưa gì đã bị bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi cúp điện thoại. Đóa Nhi tiếp tục cầm điện thoại di động chơi, Thẩm Kình ở bên kia liên tục gọi lại ba bốn lượt, rốt cuộc cũng nghe được đại khái tình hình ở bên này, anh vừa tức vừa buồn cười, nhắn tin hỏi thăm Khương Đường: Khi nào Đóa Nhi ngủ rồi thì nhắn cho tôi biết một tiếng, tôi qua đón em.
Khương Đường xem qua tin nhắn, quay đầu lại để điện thoại di động ở phía sau, tiếp tục cắt móng tay cho con gái, cắt xong rồi bế con gái ra ngoài phòng khách chơi.
“Lúc nãy có điện thoại hả con?” Khương Thục Lan đang say sưa xem phim trên ti vi, thấy cháu gái đi ra, bà cười hỏi, nghi ngờ Thẩm Kình gọi đến thôi.
Khương Đường ngồi bên cạnh bà, Đóa Nhi rất thích bà, cười toe toét cái miệng nhướng đến bà, Khương Thục Lan bế tiểu nha đầu ngồi vào lòng bà, rồi cúi đầu kiểm tra móng tay của Đóa Nhi.
Khương Đường uống miếng nước, rồi quét mắt ra ngoài cửa sổ, quỷ thần xui khiến nói láo: “Dì à, có hai người bạn hẹn con ra ngoài gặp mặt, lát nữa Đóa Nhi ngủ rồi thì con mới đi, khoảng mười giờ con về.”
“Bạn nào?” Khương Thục Lan tò mò hỏi.
“Là người mẫu học cùng lớp diễn xuất với con, hôm nay cũng đi thử vai cùng với con, chắc là gọi con ra nói chuyện chờ kết quả thôi.” Trong đầu Khương Đường hiện lên bộ dáng Chu Vũ nhiệt tình chào hỏi cô, Khương Đường thuận miệng lấy cớ.
Khương Thục Lan gật đầu một cái, “Đi đi, lâu nay con cũng không tụ tập bạn bè gì rồi, để dì dỗ Đóa Nhi ngủ, con về thì dì về phòng dì ngủ.”
“Con cảm ơn dì.” Khương Đường cười rồi ôm lấy dì cô, trong lòng rất cảm kích, nếu như không có dì cô, thì cô vừa muốn đi làm vừa muốn chăm sóc con gái, nhất định sẽ chậm trễ mọi thứ, thuê người giữ trẻ thì cô lại không yên tâm.
“Đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, không được đến quán rượu, cũng không được uống rượu.” Khương Thục Lan dặn dò.
“Dạ, con chắc chắn không uống rượu.” Khương Đường cười hì hì nói.
Đóa Nhi ngồi trên đùi bà, thấy mẹ cười thì lại muốn ôm mẹ.
Đóa Nhi chơi đã rồi, lại bú sữa một lần nữa, đồng hồ mới điểm tám giờ, Đóa Nhi đã dụi mắt, tựa vào ngực mẹ ngủ. Khương Đường nằm ru con gái ngủ, Khương Thục Lan sợ cháu gái trễ nãi việc đi ngoài gặp bạn bè nên đến thay, Khương Đường thong thả chuẩn bị không một chút gấp gáp, mắt nhìn con gái, tâm tư đã trôi dạt đến chỗ Thẩm Kình rồi.
Cô thật sự muốn đi sao? Nếu như cô đổi ý, thì cũng dễ ứng phó với dì cô.
Ban ngày Thẩm Kình đã rất nhiệt tình, nhất định sẽ xảy ra cái gì đó, nếu cô vẫn đi, thì có phải cô thiếu thận trọng quá không?
Nhưng nếu cô không đi, thì Thẩm Kình sẽ nghĩ như thế nào, trong lòng cô và lý trí của cô đang rất mâu thuẫn với nhau.
Điện thoại di động rung hai cái rồi ngừng, Khương Đường nhìn tới, thấy tin nhắn của Thẩm Kình thúc giục cô.
“Có phải bạn con thúc giục rồi phải không?” Khương Thục Lan nhỏ giọng hỏi.
Khương Đường cắn môi, nhìn con gái vừa mới ngủ say, nhỏ giọng nói: “Vậy con đi trước, có chuyện gì thì dì phải gọi điện thoại cho con đó, con lập tức chạy về.”
“Ừ, nhớ không được uống rượu đó.” Khương Thục Lan lặp lại một lần nữa.
Khương Đường cười cười, rồi đeo kính râm lên, lấy một cái áo màu vàng nhạt từ trong tủ ra khoác bên ngoài, đeo túi lên rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Đều là người một nhà, nên Khương Thục Lan không có khách khí, nằm ngủ bên cạnh Đóa Nhi.
Khương Đường đi ra khỏi nhà, rồi đi vào thang máy, nhấn tầng tám. Chỉ có một tầng lầu, nên thang máy nhanh chóng ngừng lại, cửa mở ra, lộ ra bóng dáng cao lớn của Thẩm Kình, anh mặc một cái áo sơ mi màu xám tro nhạt, vui vẻ nhìn cô. Khương Đường đeo kính râm, nên trên mặt không có biểu cảm gì, trực tiếp đi ra khỏi thang máy.
“Buổi tối còn đeo kính râm làm gì, em sợ bị người khác thấy sao?” Thẩm Kình ôm eo cô, tiến gần tới bên tai cô hỏi, tiện tay kéo mắt kính của cô xuống.
Khương Đường mắt nhìn thẳng, “Tôi nói đi ra ngoài gặp bạn, khoảng mười giờ về nhà.”
Thẩm Kình cau mày, “Mười giờ đã lên nhà lại rồi sao?” Chỉ còn hai tiếng nữa thôi.
Khương Đường im lặng ngầm thừa nhận.
Thẩm Kình mở cửa, để cô đi vào trước, anh đi phía sau để đóng cửa. Khương Đường đi thẳng vào trong, đèn ở cửa trước và phòng khách đều không mở, nhưng phòng ăn ở bên kia thì có ánh sáng Khương Đường nghi ngờ nhìn sang, thấy một bữa tối dưới ánh nến, hai ly rượu vang đỏ đã rót sẵn, bên cạnh bàn có một bó hoa hồng, có hoa có rượu.
“Hôm nay chuẩn bị chưa đầy đủ lắm, khi nào đến lúc thích hợp, thì tôi sẽ dẫn em đi nhà hàng sang trọng hơn.” Thẩm Kình đi tới không có một tiếng động, ôm lấy cô từ đằng sau, hôn lỗ tai cô, “Uống rượu chứ?” Thời gian thì eo hẹp, vậy miễn ăn tối luôn đi.
Ánh nến mờ mờ ảo ảo. Rất mơ hồ, đặc biệt thích hợp với không khí tối nay, Khương Đường đến đây, cô không muốn lãng phí thời gian để dè dặt, cô xoay người ôm cổ anh, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của cô nhìn vào chằm chằm vào mắt anh, “Tổng giám đốc Thẩm, ngài cần người uống rượu chung vui sao?” Giọng nói của cô dịu dàng, giống như đuôi mèo quét qua cả cơ thể anh, đưa tâm hồn anh lên thật cao.
Thẩm Kình đặt tay trên eo cô, chống lại ánh mắt khiêu khích của cô, ánh mắt của anh dần dần thâm trầm nguy hiểm, nhìn cô không chớp mắt, hai người không ai né tránh ai, ánh mắt nhìn nhau chằm chằm không nhúc nhích. Dây dưa giằng co. Khương Đường sắp hết nhẫn nại, lúc cô định nhướng lên hôn anh, thì Thẩm Kình đột nhiên khom lưng, bả vai đụng vào bụng cô rồi dùng sức nâng cô lên, khiêng cô đi.
Trời đất đột nhiên quay cuồng, Khương Đường phát ra một tiếng cười khẽ, Thẩm Kình nghe được, bước đi nhanh hơn vào phòng ngủ, không đóng cửa cũng không mở đèn, trực tiếp ném cô lên giường. Nệm mềm, đàn hồi rất tốt, Khương Đường đang lắc lư trên người anh, thì thân thể cô đột nhiên bị ném xuống giường, cô có chút không thích, nhưng cái khó chịu này lại làm cô tăng thêm sự kích thích.
Khương Đường lẳng lặng nằm ở đó, nhìn Thẩm Kình vội vàng cởi áo sơ mi vứt sang một bên, sau đó như một con sói nhào về phía cô.
“Em có biết là tôi trông chờ ngày nay bao lâu nay không hả?” Thẩm Kình kéo hai tay cô lên đỉnh đầu rồi giữ lại, khàn giọng hỏi.
Khương Đường đương nhiên biết, tay cô bị giữ chặt không thể cử động được, cô giơ chân lên cao, gót chân vừa đúng chạm vào dây thắt lưng của anh.
Trên đỉnh đầu cô truyền đến giọng gầm rõ ràng trong yết hầu của anh, Khương Đường im lặng cười, nhắm hai mắt lại.
~
Tối hôm nay, tâm trạng của Thẩm Kình vô cùng tốt, anh muốn Khương Đường, càng muốn lật người đổi tư thế, để cho cô hoàn toàn lĩnh giáo thực lực của anh, vậy mà vừa mới xoay mình, thì trong lòng Thẩm Kình có dự cảm không tốt, cảm giác anh sắp xong rồi.
Trên trán anh đầy mồ hôi, anh nghĩ tới biện pháp để kéo dài thêm một chút nữa, anh muốn thử một chút, nhưng anh chỉ mới hành động, thì Khương Đường lại kêu nhè nhẹ một tiếng bên tai anh, gọi tên anh, vào lúc cô gọi tên anh, anh cảm giác như đang ở trong một giấc mộng, ảo tưởng khiến cho xương cốt anh tê dại.
Mọi suy nghĩ trong đầu anh biến mất, anh đột nhiên ôm lấy cô.
Khương Đường ngây người, cô không thể tin được, trong lòng cô vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được, Thẩm Kình thật sự………..
Lỗi là ở chỗ thời điểm không thích hợp, Khương Đường nghĩ tới Cố Đông Thần, vừa mới bắt đầu có khi còn hơn cả Thẩm Kình………………..
Càng muốn, lại càng không nhịn được sao?
Mặc dù Khương Đường chưa thỏa mãn, nhưng cô cũng hiểu, lặng lẽ chờ Thẩm Kình hồi phục.
Thẩm Kình chôn đầu ở trong ngực cô, hận đến nỗi giả chết.
Anh không muốn sống, thật sự không muốn sống nữa!
Danh sách chương