Trần Dự Sâm ở tại khách sạn Lam Hải, trong một phòng cực kỳ trang nhã và sang trọng. Sàn hành lang được trải một tấm thảm dày nhập khẩu từ New Zealand, rất mềm mại, giẫm lên có cảm giác như là đang đi trên mây. Tống Sơ Nhất liếc thấy hành lang kim quang lòe loẹt, lại nhìn dáng vẻ của mình, cô cắn răng hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực đi về phía trước.

Sau khi chuông cửa vang lên, Tống Sơ Nhất nói ngắn gọn: “Phục vụ phòng.”

Cửa phòng mở ra, Tống Sơ Nhất nghĩ, xem ra Trần Dự Sâm cũng không phải là người khôn khéo, chưa biết người tới là ai mà đã mở cửa.

Cô sai rồi, Trần Dự Sâm nhìn cô, anh biết người tới là cô.

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Trần Dự Sâm dừng trên khuôn mặt xanh xao của Tống Sơ Nhất, một lát sau, anh thản nhiên xoay người, một câu cũng không nói.

Thái độ yên lặng này của anh, ngay cả cau mày mắng cô quấy rầy còn không bằng, mười mấy lời mở đầu mà Tống Sơ Nhất đã nghĩ ra trên đường đi đều chết non.

Trần Dự Sâm trở về phòng, Tống Sơ Nhất sửng sốt một chút rồi cũng cất bước đi vào theo.

Trừ căn phòng của Thẩm Hàn, đây là lần đầu tiên cô bước vào không gian của một người đàn ông, mặc dù chỉ là khách sạn, không phải nhà, nhưng mùi hương nam tính vẫn vô cùng rõ ràng.

Tống Sơ Nhất không được tự nhiên, nhưng chỉ chốc lát sau lực chú ý liền dời sang nơi khác.

Căn phòng rất lộn xộn, khắp nơi đều là bản thảo. Trên bàn café tròn, trên ghế sofa bằng da thật, thậm trí trên mặt đất cũng có, muốn đi vào mà không giẫm lên bản thảo thì rất khó khăn.

Tống Sơ Nhất hoài nghi Trần Dự Sâm chính là dùng khinh công để đi qua, cô không có loại công lực này, chỉ có thể hơi ngồi xổm xuống, nhặt chúng lên để đi vào.

Bản thảo vương vãi khắp nơi đều là những bản thảo thiết kế công trình kiến trúc, nhìn bên ngoài có cao ốc chọc trời, có hội trường lộng lẫy, cũng có kế hoạch trang hoàng nhà ở. Tống Sơ Nhất ngắm nghía, theo bản năng sắp xếp những tờ bản thảo theo trình tự.

Trần Dự Sâm nhìn động tác của Tống Sơ Nhất, ánh mắt sắc bén như dao thẳng tắp ghim tới khiến cô cảm thấy sợ hãi… Lúc cô mở miệng muốn nói chuyện thì Trần Dự Sâm nhàn nhạt lên tiếng:

“Tôi chỉ ở thành phố G một năm, một năm sau sẽ phải rời khỏi, nếu cô muốn ngôi nhà đó thì cũng không phải là không thể.” Anh ngừng lại, hô hấp của Tống Sơ Nhất cũng dừng lại theo. “Tôi rất thích ngôi nhà đó, hãy để tôi sống ở đó một năm.”

Anh nói là mình mua nhà, sau đó cho anh ở không một năm, một năm sau mình mới có thể sống trong căn nhà đó sao? Tống Sơ Nhất hơi nhíu mày. “Tôi không ở chùa, sau khi cô mua nhà thì chắc sẽ phải trang hoàng lại đúng không? Phí trang hoàng đó, tôi trả.”

Tiền thuê nhà một năm, nhiều nhất là hai vạn đồng, có thể sửa sang thành cái dạng gì đây? Tống Sơ Nhất cau mày thật chặt.

“Tôi coi như là mua căn nhà đó một năm rồi bán rẻ lại cho cô, sửa sang lại căn nhà tất nhiên là không thể làm ẩu.” Có vẻ như biết được những suy nghĩ ở trong lòng Tống Sơ Nhất, Trần Dự Sâm nói tiếp.

Nghe không tệ, nhưng cô rất muốn có một căn nhà của riêng mình, cô không muốn đi thuê phòng trọ nữa, chân mày nhíu chặt của Tống Sơ Nhất cũng không hề thả lỏng.

“Cô cũng có thể đến ở cùng, giúp tôi xử lý việc nhà. Cô thấy đấy, tôi vô cùng căm ghét việc thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên, tôi sẽ không để cô làm không, dọn đẹp phòng ốc do cô phụ trách, còn nấu cơm, làm canh cứ để tôi.” “Anh biết nấu cơm á?” Tống Sơ Nhất kinh ngạc không thôi, cô luôn cảm thấy nấu cơm là chuyện khó khăn nhất trên đời, lớn đến như vậy, cô ngu ngốc ở trong phòng bếp nấu cơm còn sống ấy chứ đừng nói đến việc nấu mấy món canh.

“Thử một lần cô sẽ biết.” Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Dự Sâm chợt hiện ra nụ cười, ánh mắt có chút mơ màng, cũng không biết là đang nghĩ đến vui vẻ gì.

Điều kiện trao đổi này thật tốt, sau này cô sẽ không cần phải ăn sủi cảo ngâm nước ngược đãi dạ dày của mình nữa. Nhưng mà… căn hộ kia chỉ có hơn sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, không thể sống hai người được.

“Phòng khách có thể đặt làm một chiếc ghế sofa, ban ngày làm ghế, ban đêm làm giường, tôi chỉ cần một góc ở phòng khách để để bàn làm việc với máy tính thôi, buổi tối tôi ngủ ở ghế sofa là được rồi, cô cứ ngủ ở phòng ngủ, ban ngày hay ban đêm cô đều có thể khóa cửa phòng.” Trần Dự Sâm chậm rãi nói.

Có vẻ rất ổn thoả, nhưng mà… dù sao thì cô cũng là một cô gái, sao có thể ở chung với một người đàn ông xa lạ chứ? “Cô sợ tôi đùa bỡn cô sao?” Lại lần nữa nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, khóe miệng Trần Dự Sâm nhếch lên, tươi cười nói: “Tôi nghĩ, người lo lắng bị cướp sắc phải là tôi mới đúng.”

Rất có lý, anh suất sắc như vậy, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, làm sao có thể coi trọng sắc đẹp mờ nhạt của cô đây.

Tống Sơ Nhất do dự. “Tôi có thể đưa hộ chiếu của tôi cho cô.” Trần Dự Sâm xoay người, đi tới chỗ đặt hành lý ở góc phòng.

Bóng lưng cao lớn rắn rỏi, bước chân trầm ổn, phong thái phóng khoáng, tất cả đều rất quen thuộc, Tống Sơ Nhất buột miệng kêu lên: “Thẩm Hàn……”

Cơ thể Trần Dự Sâm thoáng khựng lại, anh chậm rãi ngồi xổm xuống mở vali, lấy hộ chiếu ở trong ra, xoay người ném về phía Tống Sơ Nhất.

“Nhìn kỹ đi, đừng gọi tôi bằng cái tên của một người đàn ông khác nữa.” ’Ba’ một tiếng, hộ chiếu rơi xuống đất, Tống Sơ Nhất ngơ ngác quên mất là phải đón lấy.

Sao có thể giống nhau như vậy? Bóng lưng Thẩm Hàn đối với cô rất quen thuộc, năm đó mỗi lần hẹn hò xong, trở về phòng ngủ, Thẩm Hàn đều chờ cô lên lầu rồi mới rời đi, cô đứng trước cửa sổ đưa mắt nhìn bóng lưng anh biến mất, tấm lưng ấy đã khắc sâu tận trong trí óc cô, tuyệt đối không thể nhận lầm.

Nhưng mà… gương mặt đó rõ ràng không phải là của Thẩm Hàn, mặc dù, nhìn kỹ cũng có nét tương tự, nhưng dù thế nào thì cũng không phải anh ấy.

“Tôi đồng ý với đề nghị của anh.” Tống Sơ Nhất trong nháy mắt hạ quyết tâm.

oOo

Sửa đổi hợp đồng mua nhà gặp phải phiền toái, Trần Dự Sâm là trả toàn bộ, Tống Sơ Nhất là trả góp, hơn nữa, giá mà Tống Sơ Nhất trả cho một mét vuông so với Trần Dự Sâm kém tới ba trăm đồng, bộ phận bán cao ốc đồng ý đổi tên, nhưng với điều kiện Tống Sơ Nhất phải trả toàn bộ số tiền như giá mà Trần Dự Sâm đã trả.

Chênh lệch gần hai vạn đồng, Tống Sơ Nhất có thể cắn răng chấp nhận, nhưng cô không có khả năng trả toàn bộ số tiền một lúc, cô đã dùng toàn bộ số tiền cô tích góp được rồi.

“Không thể tìm mượn người thân hay mấy người bạn học được sao?” Trần Dự Sâm cau mày, đôi mắt tràn ngập sự châm chọc.

Tống Sơ Nhất không có người thân, mẹ của cô khi còn sống cũng chưa từng đề cập đến người thân của mẹ, còn ba, cô không có ba.

Cô thôi học đại học, cho nên bạn học đều mất liên lạc.

Cũng không phải là mất hết liên lạc, còn có một người, là Quý Phong, chỉ cần cô mở miệng, anh ta nhất định sẽ mượn tiền cho cô, cũng có điều kiện kinh tế để cho cô mượn.

Nhưng cô không muốn mượn tiền Quý Phong, cô không muốn dính dáng gì với anh ta.

“Thực sự không có chỗ để mượn tiền sao?” Trần Dự Sâm hỏi tiếp, đôi mắt càng lạnh hơn, hồi lâu, lại lạnh nhạt nói: “Tôi cho cô mượn, viết giấy nợ cho tôi, lãi suất như của ngân hàng.”

Tống Sơ Nhất đồng ý.

Cô không muốn mượn tiền Trần Dự Sâm, nhưng mà cô rất muốn căn nhà kia, trong tiềm thức của cô, giữ được căn nhà là đã giữ được hạnh phúc, cũng là có thể giữ lại được tình cảm đã mất của cô với Thẩm Hàn.

Ngôi nhà là căn hộ này, làm xong thủ tục là có thể đến lấy chìa khóa, đứng ở trong căn phòng thô chưa sửa chữa, Tống Sơ Nhất muốn rơi lệ.

Trần Dự Sâm chính là một kiến trúc sư, nhưng anh chỉ thiết kế những công trình lớn, Tống Sơ Nhất cũng chẳng trông cậy gì vào anh, chính cô năm đó cũng học học thiết kế, mặc dù không tốt nghiệp nhưng để kế cái chỗ ở nhỏ nhắn này của bản thân thì cũng dư sức.

Rốt cuộc là Tống Sơ Nhất tô tô vẽ vẽ rất nhiều tờ giấy, nghĩ Trần Dự Sâm sẽ ở lại trong một năm thì cũng xem xét cho anh thưởng thức một chút, cô cầm bản vẽ mà mình vừa vẽ xong đưa cho anh nhìn.

Trần Dự Sâm nhìn rất cẩn thận, ánh mắt chuyên chú, hồi lâu sau mới gật đầu một cái, hỏi: “Cô muốn trùng tu bằng cách nào?”

Toàn bộ việc dọn dẹp, trang trí và nhân công, vật liệu đều được gói gọn trong một gói đặt; một nửa gói sẽ được công ty trang trí thiết kế theo yêu cầu của chủ nhà; nửa gói còn lại sẽ được công ty gửi nhân viên xuống làm theo yêu cầu và trả lời, phòng chủ cần mua tất cả các vật dụng cần thiết.

Đây là gói giải pháp tiết kiểm nhất lại có thể sự dụng vật liệu tốt nhất, nhưng chủ nhà phải tốn rất nhiều thời gian và công sức chạy đi mua vật liệu xây dựng, ban đầu Tống Sơ Nhất chính là muốn đặt trọn gói như vậy, với lại cô đã đi làm ba năm ở công ty mà chưa nghỉ ngày nào, có đến hai tháng ngày nghỉ, vừa vặn có thể xin công ty cho nghỉ phép vào thời gian này.

“Tôi sẽ đặt làm trọn gói ở công ty trang trí.” Tống Sơ Nhất nói “Đặt trọn gói cũng tốt, mình có thể tự quản lý vật liệu, cũng có thể tốn rất ít tiền mà mua được vật liệu chất lượng tốt.” Trần Dự Sâm đồng ý, Tống Sơ Nhất đang muốn nói với anh rằng anh cứ ở tạm khách sạn, sửa sang xong rồi thì gọi điện thông báo cho anh đến ở, thì Trần Dự Sâm nói: “Trùng tu lại căn nhà tôi cũng muốn tham gia, tôi sẽ đi mua vật liệu cùng cô, còn cô đến Lam Hải ở cùng tôi đi.”

Anh hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Coi như là trải nghiệm trước cảm giác sống chung đi, cô ngủ trong phòng ngủ, tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách.”

Anh ở trong Lam Hải, căn phòng gồm phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng ngủ và phòng khách. Hôm đó thấy ghế sofa rất dài, rất mềm mại, ngủ ở đó mặc dù không thoải mái, nhưng chắc cũng không quá khó khăn đâu nhỉ? Tống Sơ Nhất do dự một chút rồi đồng ý.

Trần Dự Sâm muốn giúp Tống Sơ Nhất dọn nhà, cô lại lắc đầu: “Quần áo của tôi rất ít.”

Quần áo cô bốn mùa chỉ chừng mười bộ. Bởi vì không biết nấu ăn, cũng vì tiết kiệm tiền cho nên dụng cụ nhà bếp và đồ điện gia dụng đều không được mua, trong nhà chỉ có một cái bát lớn và một ấm điện đun nước, bình thường nếu cô không ra ngoài ăn thức ăn nhanh thì cũng nấu nước úp mì ăn liền, sủi cảo thì luộc trong ấm điện.

Giường là vật dụng của chủ nhà, đồ vật thuộc về cô đều ở trong một thùng giấy các-tông đã dán lại.

Trần Dự Sâm rốt cuộc là vẫn đi theo Tống Sơ Nhất đến phòng trọ của cô, lúc anh ôm lấy thùng quần áo thì liếc nhìn cô một cái, như vô tình nói: “Sao cô lại sống khổ cực như vậy? Bạn trai cô không nuôi cô sao?”

Sống Sơ Nhất lắc đầu, thì thầm nói: “Tôi và anh ấy chia tay nhau lâu rồi.”

“Chia tay rồi thì không yêu nữa ư?” Trần Dự Sâm cười, một nụ cười lạnh lẽo.

Tống Sơ Nhất không chú ý tới, cảm xúc của cô đang đắm chìm trong những ngày triền miên với Thẩm Hàn, sự đau khổ hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

“Yêu một lần, đã không còn sức lực để yêu thêm lần nữa.”

“Yêu một lần đã không còn sức để yêu thương, cô nói thật giống nhiều chuyện tình khác.” Thanh âm của Trần Dự Sâm bén nhọn, tựa như một con dao xẹt qua tấm sắt, “Chẳng lẽ cô chỉ có một bạn trai?”

“Tất nhiên.” Tống Sơ Nhất bật thốt lên, nói xong lại ngẩn ngơ.

Thật ra Quý Phong cũng có thể coi là bạn trai của cô, ít nhất, ở trong mắt Thẩm Hàn là như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện