“Tuyệt đối không có chuyện đó, sao chị lại nghĩ thế ạ?”
Chị Lưu nhất thời không biết Phí Nghê đang nói thật hay nói dối: “Trời nóng thế này, em mặc áo cổ cao vậy làm gì?”
Phí Nghê thầm oán trách Phương Mục Dương trong lòng, nhưng trước mặt chị Lưu thì vẫn phải nói: “Quần áo mua rồi đâu thể để trong tủ mãi được.”
Chị Lưu cũng không tin cách giải thích của Phí Nghê: “Lúc trước em luôn tới nhà tắm, sao gần đây lại không đi tắm nữa?”
Những vấn đề như thế này nếu đổi lại là người khác hỏi thì ít nhiều gì cũng hơi quá giới hạn, Phí Nghê chưa chắc sẽ trả lời. Nhưng sự nhiệt tình quan tâm của chị Lưu vẫn luôn thành lập trên cơ sở quá giới hạn, nếu khi ăn cơm đã nhận thịt kho tàu trong hộp cơm của chị, nướng bánh ở nhà đã dùng mỡ lợn chị đưa, khi cưới chồng cũng lấy nội tạng chị cho thì không thể không tiếp nhận những dò hỏi mang tính thiện ý của chị. Phí Nghê tuy rằng chưa từng nhận mấy món kia, nhưng cũng không tiện từ chối trả lời chị Lưu, bởi vì chị Lưu thường xuyên chia sẻ thịt kho tàu với cô, mặc dù cô chẳng hề muốn tí nào. Hơn nữa, sau đó chị Lưu còn định giới thiệu Phương Mục Dương đi làm ở lò mổ thịt.
Phí Nghê không ngờ chị Lưu lại hiểu nhầm vì chuyện đó, không thể không giải thích: “Bọn em đang ở tạm nhà cha mẹ chồng, bên ấy tắm rửa cũng tương đối tiện.”
Chị Lưu vừa nghe đã biết nhà chồng cha mẹ Phí Nghê khá tốt, cái cô Phùng Lâm được phân đến xưởng bọn họ hồi trước, ngày nào cũng tỏ ra mình thượng đẳng mà vẫn phải tắm rửa ở trong xưởng.
Chị Lưu nghĩ gì nói nấy: “Cha mẹ Tiểu Phương làm gì mà được phân nhà ở tốt như thế?”
Phí Nghê nghĩ ngợi một chút rồi nói, cha anh trước mắt đang đợi sắp xếp công việc, còn mẹ anh thì đi dạy ở trường.
“Họ hàng của chị có người dạy cấp ba, đến bây giờ cũng chỉ được phân cho một căn nhà nhỏ một gian mà thôi. Mẹ Tiểu Phương hẳn là dạy đại học nhỉ?”
Phí Nghê nói “vâng”.
“Thế thì tốt quá, có thể tắm rửa ở nhà mỗi ngày. Sao lúc trước chị chưa nghe em kể bao giờ?”
“Bọn em cũng chỉ đang tạm thời ở nhờ nhà cha mẹ chồng thôi ạ, mấy hôm nữa sẽ dọn đi.”
“Làm sao mà phải dọn đi? Em cứ ở hẳn đấy, người ngoài cũng chẳng có ai nói gì. Quy định là quy định, ân tình là ân tình chứ.”
Chị Lưu biết anh trai Phí Nghê cũng làm việc trong xưởng may mũ, vẫn chưa được phân nhà, Phí Nghê đổi nhà tám phần là để anh trai đến ở. Chị đoán Phí Nghê sợ người khác nói nhà mình được phân ở không nổi nên mới sang ở nhà cha mẹ chồng, cho nên phải nói mình ở nhà cha mẹ chồng chỉ là tạm thời, ý là về sau vẫn sẽ chuyển về căn nhà đã đổi. Thật ra cho dù Phí Nghê không ở thì người ta cũng không thể thu hồi căn nhà đã phân cho con bé được, thứ nhất là Phí Nghê đã đi đổi nhà, mà người đổi cùng thì lại thuộc đơn vị khác, thứ hai là anh trai của Phí Nghê vẫn chưa được phân nhà riêng.
Là người biết chuyện, chị Lưu tất nhiên không thể mặc kệ lời đồn lan truyền. Bởi vậy chị đã kể cho mọi người chuyện Phí Nghê đang ở tạm bên nhà cha mẹ chồng.
Song vẫn có người không tin: “Nhưng tôi nghe nói rất nhiều giảng viên đại học vẫn đang sống trong nhà tập thể đấy. Chuyện này chỉ có hai khả năng thôi, một là cha mẹ chồng của Tiểu Phí đoán chừng không phải giảng viên bình thường, nhà được phân cho thật sự có thể tắm được nước nóng hàng ngày, hai là Tiểu Phí xấu hổ, không dám nói thật.”
“Theo như cô nói thì kiểu gì Tiểu Phí cũng phải vào viện làm cái xét nghiệm thương tích, mấy người mới tin phải không?”
Thực ra Chị Lưu không hoàn toàn tin tưởng lời Phí Nghê nói, cũng không phải là không tin nhà ở của cha mẹ chồng Phí Nghê thực sự rất tốt, mà chủ yếu bởi dạo này Phí Nghê luôn mặc kín mít mà thôi. Thế là chị Lưu nảy ra một ý tưởng, chị hỏi Viên Hồng Hương bên công đoàn xưởng: “Hồng Hương, không phải là sắp tới Trung thu rồi sao, bên công đoàn các cô sẽ tới thăm nhà của công nhân viên trong xưởng nhỉ? Cô cho Tiểu Phí vào danh sách đi, đến nhà em ấy xem thử, xem quan hệ gia đình bên ấy thế nào. Nếu như Tiểu Phí thực sự bị bắt nạt, chúng ta cũng tiện ra mặt đòi lại công bằng. Mấy năm nay Tiểu Phí làm việc ở xưởng luôn luôn cần cù chăm chỉ, chưa từng đến muộn ngày nào, ai có vấn đề gì cần giúp đỡ em ấy cũng luôn hỗ trợ trong điều kiện cho phép. Lần nào bình bầu công nhân viên chức ưu tú Tiểu Phí cũng không có phần, cô bảo luôn có người xứng đáng hơn, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng các cô không phải nên đi thăm hỏi con bé chút sao? Tôi là cấp trên trực tiếp của Tiểu Phí, đến lúc đó tôi cũng sẽ đi với mọi người.”
Chị Lưu đã nói thế, Viên Hồng Hương cũng không tiện từ chối.
Mọi người đều cảm thấy biện pháp này rất tốt, thăm hỏi gia đình, đồng thời cũng tiện tìm hiểu tình hình thực tế.
Ngày thứ Bảy, chị Lưu nói với Phí Nghê chuyện ngày mai đồng nghiệp muốn đến thăm gia đình cô.
Phản ứng đầu tiên của Phí Nghê là: “Hay là mọi người cứ thăm gia đình khác đi, em chưa đủ tư cách mà.” Phí Nghê không có cống hiến đặc biệt gì cho xưởng may mũ, hoàn cảnh cũng không đặc biệt khó khăn, về lý mà nói thì cô không nên có tên trong danh sách thăm hỏi.
Chị Lưu lại nói: “Sao em lại chưa đủ tư cách chứ? Mấy năm nay em luôn nỗ lực làm việc, mọi người đều thấy hết mà.”
Phí Nghê điền địa chỉ nhà cha mẹ mình.
Chị Lưu nhìn địa chỉ, hỏi: “Cha mẹ chồng em sống ở đây à?”
“Lúc trước không phải em đã nói với chị rồi sao, em chỉ ở tạm nhà cha mẹ chồng thôi.”
“Em ưu tú thế nào cha mẹ em đã biết rồi, cũng nên để cha mẹ chồng em nhận thức một chút chứt. Yên tâm đi, chị sẽ nói rõ với người bên công đoàn là em chỉ ở tạm nhà cha mẹ chồng thôi. Chuyện em đổi nhà sẽ không có ai nói nhăng nói cuội đâu.”
Phí Nghê đương nhiên không thể ngăn chị Lưu tới nhà cha mẹ chồng mình thăm hỏi.
Trong bữa cơm tối ngày thứ Bảy, Phương Mục Dương vẫn không về nhà ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có Phí Nghê và cha mẹ chồng.
Có người tặng cho bạn của ông Phương một cái chân giò hun khói Vân Nam, người bạn này lại cắt nhỏ chân giò ra để chia cho người khác, ông Phương cũng được một phần. Ông bảo dì Dương chia chân giò hun khói ra làm hai nửa, một nửa để nhà mình ăn, còn nửa còn lại phần cho thông gia.
Lúc đang ăn cơm, ông Phương thắc mắc: “Sao Mục Dương dạo này tăng ca nhiều thế nhỉ?”
Phí Nghê cũng cảm thấy cứ tăng ca suốt cũng chẳng phải là chuyện hay, cô phát hiện Phương Mục Dương đi làm về muộn còn nấu mì ăn khuya, có lẽ tăng ca rất mệt. Bản thảo sách vẫn chưa sửa xong, cô không có cách nào hỏi cha chồng bao giờ sẽ tìm được công việc tương đương với làm họa báo, chỉ đành im lặng.
Bữa cơm kết thúc, ông Phương mở TV ra xem tin tức. Phiếu TV là Phương Mục Dương kiếm được, tiền mua là ông Phương chi. Từ lúc có TV, cứ tới giờ là ông Phương lại ngồi trước TV để xem chương trình này.
Trước khi phần tin tức chính thức được lên sóng, Phí Nghê nói chuyện công đoàn muốn tới thăm nhà mình cho cha mẹ chồng biết.
Ông Phương tỏ vẻ hoan nghênh như thường lệ, còn giáo sư Mục hỏi: “Có cần chuẩn bị cơm không?”
Phí Nghê vội nói: “Không cần đâu ạ, họ chỉ ngồi một lúc rồi đi thôi.”
Phải mười giờ Phương Mục Dương mới về đến nhà, Phí Nghê thấy anh về thì khẽ gật đầu, sau đó đi xuống dưới bếp, thái hạt lưu mấy miếng chân giò hun khói thừa từ bữa tối, bóc vỏ đậu Hà Lan rồi rang cơm. Phương Mục Dương cũng theo cô xuống bếp, khi ở ngoài phòng ngủ anh luôn cư xử đúng mực, không hề tiếp xúc da thịt với cô, chỉ kéo cái ghế bên bàn ăn ra ngồi, nhìn Phí Nghê nấu nướng.
“Sao hôm nay anh có lộc ăn thế? Còn được em tự xuống bếp nấu ăn cho nữa?”
“Ai nói là nấu cho anh?”
“Khẩu vị của em dạo này thanh đạm, sao có thể nuốt trôi cái món này? Anh còn tưởng em định ăn chay luôn rồi đấy. Thật ra anh cũng muốn em khai trai(1) lắm chứ.”
(1) Khai trai: Người theo đạo bắt đầu ăn mặn sau thời kỳ ăn chay, cũng có nghĩa khác là thử nghiệm những điều mới mẻ lần đầu tiên (thường chỉ chuyện trai gái).
Một câu hai nghĩa.
“Anh đừng có mà nhiều chuyện, dạo này sao anh bận rộn suốt thế?”
“Em đoán thử xem.”
“Em không đoán đâu.” Phí Nghê bày cơm rang ra đ ĩa, bưng đến trước mặt Phương Mục Dương rồi đưa cho anh một cái thìa: “Anh mau ăn đi.”
Phương Mục Dương xúc một thìa cơm, đưa đến bên miệng Phí Nghê: “Em nếm thử thành phẩm của mình xem, anh chưa từng ăn món cơm rang nào ngon tới mức này.”
Phí Nghê nói: “Là do chân giò hun khói ngon thôi.”
Nhân lúc Phí Nghê nói chuyện, Phương Mục Dương đút thìa cơm vào miệng cô: “Em cũng khiêm tốn quá.”
“Anh phiền ghê!” Phí Nghê đánh vào tay Phương Mục Dương. “Ban nãy em đánh răng rồi.” Nhưng mà món cơm rang của cô quả thực không tệ, nấu ngon hơn trước kia nhiều.
“Thế để đền tội, lát nữa anh giúp em đánh lại một lần nữa nhé.”
“Anh mau ăn đi.” Phí Nghê rót một cốc nước cho Phương Mục Dương, đặt xuống trước mặt anh rồi xoay người toan rời đi.
“Lại vội vàng đi sửa bản thảo cho ông già sao? Bản thảo đó hấp dẫn với em thế sao?”
“Anh không thấy những gì cha viết rất thú vị à?”
Phương Mục Dương cười: “Càng thú vị càng phải chậm rãi thưởng thức, em cứ vội vã như vậy sẽ đánh mất lạc thú đó.”
Ông Phương đang định xuống bếp uống nước, chân còn chưa bước vào trong đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa nghịch tử và co dâu. Không ngờ nghịch tử học hành chẳng có tí thành quả gì mà vẫn có thể hiểu được cái hay trong kiến thức của mình. Ông còn chưa kịp cảm khái, đã nghe thấy nghịch tử biểu đạt sự bất mãn với việc con dâu giúp mình sửa sang bản thảo. Ông không ngờ bản thảo của mình lại có sức cuốn hút tới vậy, còn khơi dậy cả mâu thuẫn giữa nghịch tử và con dâu. Là tác giả của bản thảo, có lẽ ông nên đứng ra khuyên giải một chút. Nhưng nếu tùy tiện bước vào thì sẽ giống như mình đang nghe lén nghịch tử nói chuyện, vậy nên ông bèn lặng lẽ quay về phòng sách, lúc đóng cửa phòng sách cũng rất khẽ khàng, giống như sợ người ta biết ông vừa mới ra khỏi phòng.
Cuộc tranh luận về bản thảo không tiếp tục trong phòng ngủ.
Để Phí Nghê có thể tắm trong ngôi nhà tương lai, Phương Mục Dương đã tiêu gần hết số tiền mình có. Anh mua một cái nồi hơi cũ be bé, xây một cái bể tắm nhỏ cho Phí Nghê. Còn phòng vẽ tranh của anh thì vẫn chưa tu sửa xong. Chủ nhà đã cho phép anh tạo một cái giếng trời ở đây, miễn sao trước khi rời đi khôi phục nguyên trạng toàn bộ là được. Phương Mục Dương định sẽ lấy một phần tiền từ chỗ Phí Nghê để sửa lại căn phòng này. Trình tự sửa sang nhà cửa, anh cũng đã cân nhắc kỹ. Nếu như anh sửa phòng vẽ tranh trước thì Phí Nghê sẽ nói chẳng phải ở xưởng cũng tắm được sao, không cần phải phí tiền mua nồi hơi làm gì. Nhưng nếu anh đã sửa xong phòng tắm mà lại chưa sửa được phòng vẽ tranh, dù có bằng lòng hay không thì Phí Nghê vẫn sẽ đưa anh một khoản thiền. Mức độ rộng rãi trong cuộc sống của Phí Nghê vẫn còn thua xa mức độ rộng rãi trong sự nghiệp, cho dù đó là sự nghiệp của anh hay sự nghiệp của chính cô.
Vì chuyện sửa chữa nhà cửa mà Phương Mục Dương cũng rất mệt mỏi, nhưng anh không giống Phí Nghê, cứ mệt là muốn đi ngủ. Anh muốn làm gì đó cho thư giãn hơn.
Mười một giờ đêm, Phí Nghê vẫn đang ngồi sửa bản thảo.
“Không phải chúng ta đã thống nhất là hôm nay em sẽ đi ngủ trước mười một giờ sao?”
Phí Nghê hiểu ẩn ý của Phương Mục Dương, cô không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ nói: “Ngày mai công đoàn xưởng em muốn tới thăm nhà chúng ta.”
“Tới thì tới thôi, có cần anh ở nhà đón khách cùng với em không?”
“Anh có biết tại sao họ lại muốn tới nhà thăm em không?”
“Bởi vì em ưu tú.”
“Làm gì có chuyện đó.”
Phương Mục Dương cười: “Thế thì là bởi vì sao?”
Đôi môi Phí Nghê hết mở lại đóng, cuối cùng cô vẫn nói ra suy đoán của mình: “Các đồng nghiệp trong xưởng nghi ngờ anh đánh em.”
Chắc chắn chị Lưu không phải là người duy nhất hoài nghi giữa cô và Phương Mục Dương đã xảy ra xung đột bạo lực với nhau, nếu không công đoàn sẽ không đặc biệt đến nhà thăm cô. Cô cũng không thể c ởi đồ để tự chứng minh, cô khhông muốn dùng cách đó, cũng không thể dùng cách đó, bởi vì trên người cô quả thực có những dấu vết khác.
Chị Lưu nhất thời không biết Phí Nghê đang nói thật hay nói dối: “Trời nóng thế này, em mặc áo cổ cao vậy làm gì?”
Phí Nghê thầm oán trách Phương Mục Dương trong lòng, nhưng trước mặt chị Lưu thì vẫn phải nói: “Quần áo mua rồi đâu thể để trong tủ mãi được.”
Chị Lưu cũng không tin cách giải thích của Phí Nghê: “Lúc trước em luôn tới nhà tắm, sao gần đây lại không đi tắm nữa?”
Những vấn đề như thế này nếu đổi lại là người khác hỏi thì ít nhiều gì cũng hơi quá giới hạn, Phí Nghê chưa chắc sẽ trả lời. Nhưng sự nhiệt tình quan tâm của chị Lưu vẫn luôn thành lập trên cơ sở quá giới hạn, nếu khi ăn cơm đã nhận thịt kho tàu trong hộp cơm của chị, nướng bánh ở nhà đã dùng mỡ lợn chị đưa, khi cưới chồng cũng lấy nội tạng chị cho thì không thể không tiếp nhận những dò hỏi mang tính thiện ý của chị. Phí Nghê tuy rằng chưa từng nhận mấy món kia, nhưng cũng không tiện từ chối trả lời chị Lưu, bởi vì chị Lưu thường xuyên chia sẻ thịt kho tàu với cô, mặc dù cô chẳng hề muốn tí nào. Hơn nữa, sau đó chị Lưu còn định giới thiệu Phương Mục Dương đi làm ở lò mổ thịt.
Phí Nghê không ngờ chị Lưu lại hiểu nhầm vì chuyện đó, không thể không giải thích: “Bọn em đang ở tạm nhà cha mẹ chồng, bên ấy tắm rửa cũng tương đối tiện.”
Chị Lưu vừa nghe đã biết nhà chồng cha mẹ Phí Nghê khá tốt, cái cô Phùng Lâm được phân đến xưởng bọn họ hồi trước, ngày nào cũng tỏ ra mình thượng đẳng mà vẫn phải tắm rửa ở trong xưởng.
Chị Lưu nghĩ gì nói nấy: “Cha mẹ Tiểu Phương làm gì mà được phân nhà ở tốt như thế?”
Phí Nghê nghĩ ngợi một chút rồi nói, cha anh trước mắt đang đợi sắp xếp công việc, còn mẹ anh thì đi dạy ở trường.
“Họ hàng của chị có người dạy cấp ba, đến bây giờ cũng chỉ được phân cho một căn nhà nhỏ một gian mà thôi. Mẹ Tiểu Phương hẳn là dạy đại học nhỉ?”
Phí Nghê nói “vâng”.
“Thế thì tốt quá, có thể tắm rửa ở nhà mỗi ngày. Sao lúc trước chị chưa nghe em kể bao giờ?”
“Bọn em cũng chỉ đang tạm thời ở nhờ nhà cha mẹ chồng thôi ạ, mấy hôm nữa sẽ dọn đi.”
“Làm sao mà phải dọn đi? Em cứ ở hẳn đấy, người ngoài cũng chẳng có ai nói gì. Quy định là quy định, ân tình là ân tình chứ.”
Chị Lưu biết anh trai Phí Nghê cũng làm việc trong xưởng may mũ, vẫn chưa được phân nhà, Phí Nghê đổi nhà tám phần là để anh trai đến ở. Chị đoán Phí Nghê sợ người khác nói nhà mình được phân ở không nổi nên mới sang ở nhà cha mẹ chồng, cho nên phải nói mình ở nhà cha mẹ chồng chỉ là tạm thời, ý là về sau vẫn sẽ chuyển về căn nhà đã đổi. Thật ra cho dù Phí Nghê không ở thì người ta cũng không thể thu hồi căn nhà đã phân cho con bé được, thứ nhất là Phí Nghê đã đi đổi nhà, mà người đổi cùng thì lại thuộc đơn vị khác, thứ hai là anh trai của Phí Nghê vẫn chưa được phân nhà riêng.
Là người biết chuyện, chị Lưu tất nhiên không thể mặc kệ lời đồn lan truyền. Bởi vậy chị đã kể cho mọi người chuyện Phí Nghê đang ở tạm bên nhà cha mẹ chồng.
Song vẫn có người không tin: “Nhưng tôi nghe nói rất nhiều giảng viên đại học vẫn đang sống trong nhà tập thể đấy. Chuyện này chỉ có hai khả năng thôi, một là cha mẹ chồng của Tiểu Phí đoán chừng không phải giảng viên bình thường, nhà được phân cho thật sự có thể tắm được nước nóng hàng ngày, hai là Tiểu Phí xấu hổ, không dám nói thật.”
“Theo như cô nói thì kiểu gì Tiểu Phí cũng phải vào viện làm cái xét nghiệm thương tích, mấy người mới tin phải không?”
Thực ra Chị Lưu không hoàn toàn tin tưởng lời Phí Nghê nói, cũng không phải là không tin nhà ở của cha mẹ chồng Phí Nghê thực sự rất tốt, mà chủ yếu bởi dạo này Phí Nghê luôn mặc kín mít mà thôi. Thế là chị Lưu nảy ra một ý tưởng, chị hỏi Viên Hồng Hương bên công đoàn xưởng: “Hồng Hương, không phải là sắp tới Trung thu rồi sao, bên công đoàn các cô sẽ tới thăm nhà của công nhân viên trong xưởng nhỉ? Cô cho Tiểu Phí vào danh sách đi, đến nhà em ấy xem thử, xem quan hệ gia đình bên ấy thế nào. Nếu như Tiểu Phí thực sự bị bắt nạt, chúng ta cũng tiện ra mặt đòi lại công bằng. Mấy năm nay Tiểu Phí làm việc ở xưởng luôn luôn cần cù chăm chỉ, chưa từng đến muộn ngày nào, ai có vấn đề gì cần giúp đỡ em ấy cũng luôn hỗ trợ trong điều kiện cho phép. Lần nào bình bầu công nhân viên chức ưu tú Tiểu Phí cũng không có phần, cô bảo luôn có người xứng đáng hơn, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng các cô không phải nên đi thăm hỏi con bé chút sao? Tôi là cấp trên trực tiếp của Tiểu Phí, đến lúc đó tôi cũng sẽ đi với mọi người.”
Chị Lưu đã nói thế, Viên Hồng Hương cũng không tiện từ chối.
Mọi người đều cảm thấy biện pháp này rất tốt, thăm hỏi gia đình, đồng thời cũng tiện tìm hiểu tình hình thực tế.
Ngày thứ Bảy, chị Lưu nói với Phí Nghê chuyện ngày mai đồng nghiệp muốn đến thăm gia đình cô.
Phản ứng đầu tiên của Phí Nghê là: “Hay là mọi người cứ thăm gia đình khác đi, em chưa đủ tư cách mà.” Phí Nghê không có cống hiến đặc biệt gì cho xưởng may mũ, hoàn cảnh cũng không đặc biệt khó khăn, về lý mà nói thì cô không nên có tên trong danh sách thăm hỏi.
Chị Lưu lại nói: “Sao em lại chưa đủ tư cách chứ? Mấy năm nay em luôn nỗ lực làm việc, mọi người đều thấy hết mà.”
Phí Nghê điền địa chỉ nhà cha mẹ mình.
Chị Lưu nhìn địa chỉ, hỏi: “Cha mẹ chồng em sống ở đây à?”
“Lúc trước không phải em đã nói với chị rồi sao, em chỉ ở tạm nhà cha mẹ chồng thôi.”
“Em ưu tú thế nào cha mẹ em đã biết rồi, cũng nên để cha mẹ chồng em nhận thức một chút chứt. Yên tâm đi, chị sẽ nói rõ với người bên công đoàn là em chỉ ở tạm nhà cha mẹ chồng thôi. Chuyện em đổi nhà sẽ không có ai nói nhăng nói cuội đâu.”
Phí Nghê đương nhiên không thể ngăn chị Lưu tới nhà cha mẹ chồng mình thăm hỏi.
Trong bữa cơm tối ngày thứ Bảy, Phương Mục Dương vẫn không về nhà ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có Phí Nghê và cha mẹ chồng.
Có người tặng cho bạn của ông Phương một cái chân giò hun khói Vân Nam, người bạn này lại cắt nhỏ chân giò ra để chia cho người khác, ông Phương cũng được một phần. Ông bảo dì Dương chia chân giò hun khói ra làm hai nửa, một nửa để nhà mình ăn, còn nửa còn lại phần cho thông gia.
Lúc đang ăn cơm, ông Phương thắc mắc: “Sao Mục Dương dạo này tăng ca nhiều thế nhỉ?”
Phí Nghê cũng cảm thấy cứ tăng ca suốt cũng chẳng phải là chuyện hay, cô phát hiện Phương Mục Dương đi làm về muộn còn nấu mì ăn khuya, có lẽ tăng ca rất mệt. Bản thảo sách vẫn chưa sửa xong, cô không có cách nào hỏi cha chồng bao giờ sẽ tìm được công việc tương đương với làm họa báo, chỉ đành im lặng.
Bữa cơm kết thúc, ông Phương mở TV ra xem tin tức. Phiếu TV là Phương Mục Dương kiếm được, tiền mua là ông Phương chi. Từ lúc có TV, cứ tới giờ là ông Phương lại ngồi trước TV để xem chương trình này.
Trước khi phần tin tức chính thức được lên sóng, Phí Nghê nói chuyện công đoàn muốn tới thăm nhà mình cho cha mẹ chồng biết.
Ông Phương tỏ vẻ hoan nghênh như thường lệ, còn giáo sư Mục hỏi: “Có cần chuẩn bị cơm không?”
Phí Nghê vội nói: “Không cần đâu ạ, họ chỉ ngồi một lúc rồi đi thôi.”
Phải mười giờ Phương Mục Dương mới về đến nhà, Phí Nghê thấy anh về thì khẽ gật đầu, sau đó đi xuống dưới bếp, thái hạt lưu mấy miếng chân giò hun khói thừa từ bữa tối, bóc vỏ đậu Hà Lan rồi rang cơm. Phương Mục Dương cũng theo cô xuống bếp, khi ở ngoài phòng ngủ anh luôn cư xử đúng mực, không hề tiếp xúc da thịt với cô, chỉ kéo cái ghế bên bàn ăn ra ngồi, nhìn Phí Nghê nấu nướng.
“Sao hôm nay anh có lộc ăn thế? Còn được em tự xuống bếp nấu ăn cho nữa?”
“Ai nói là nấu cho anh?”
“Khẩu vị của em dạo này thanh đạm, sao có thể nuốt trôi cái món này? Anh còn tưởng em định ăn chay luôn rồi đấy. Thật ra anh cũng muốn em khai trai(1) lắm chứ.”
(1) Khai trai: Người theo đạo bắt đầu ăn mặn sau thời kỳ ăn chay, cũng có nghĩa khác là thử nghiệm những điều mới mẻ lần đầu tiên (thường chỉ chuyện trai gái).
Một câu hai nghĩa.
“Anh đừng có mà nhiều chuyện, dạo này sao anh bận rộn suốt thế?”
“Em đoán thử xem.”
“Em không đoán đâu.” Phí Nghê bày cơm rang ra đ ĩa, bưng đến trước mặt Phương Mục Dương rồi đưa cho anh một cái thìa: “Anh mau ăn đi.”
Phương Mục Dương xúc một thìa cơm, đưa đến bên miệng Phí Nghê: “Em nếm thử thành phẩm của mình xem, anh chưa từng ăn món cơm rang nào ngon tới mức này.”
Phí Nghê nói: “Là do chân giò hun khói ngon thôi.”
Nhân lúc Phí Nghê nói chuyện, Phương Mục Dương đút thìa cơm vào miệng cô: “Em cũng khiêm tốn quá.”
“Anh phiền ghê!” Phí Nghê đánh vào tay Phương Mục Dương. “Ban nãy em đánh răng rồi.” Nhưng mà món cơm rang của cô quả thực không tệ, nấu ngon hơn trước kia nhiều.
“Thế để đền tội, lát nữa anh giúp em đánh lại một lần nữa nhé.”
“Anh mau ăn đi.” Phí Nghê rót một cốc nước cho Phương Mục Dương, đặt xuống trước mặt anh rồi xoay người toan rời đi.
“Lại vội vàng đi sửa bản thảo cho ông già sao? Bản thảo đó hấp dẫn với em thế sao?”
“Anh không thấy những gì cha viết rất thú vị à?”
Phương Mục Dương cười: “Càng thú vị càng phải chậm rãi thưởng thức, em cứ vội vã như vậy sẽ đánh mất lạc thú đó.”
Ông Phương đang định xuống bếp uống nước, chân còn chưa bước vào trong đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa nghịch tử và co dâu. Không ngờ nghịch tử học hành chẳng có tí thành quả gì mà vẫn có thể hiểu được cái hay trong kiến thức của mình. Ông còn chưa kịp cảm khái, đã nghe thấy nghịch tử biểu đạt sự bất mãn với việc con dâu giúp mình sửa sang bản thảo. Ông không ngờ bản thảo của mình lại có sức cuốn hút tới vậy, còn khơi dậy cả mâu thuẫn giữa nghịch tử và con dâu. Là tác giả của bản thảo, có lẽ ông nên đứng ra khuyên giải một chút. Nhưng nếu tùy tiện bước vào thì sẽ giống như mình đang nghe lén nghịch tử nói chuyện, vậy nên ông bèn lặng lẽ quay về phòng sách, lúc đóng cửa phòng sách cũng rất khẽ khàng, giống như sợ người ta biết ông vừa mới ra khỏi phòng.
Cuộc tranh luận về bản thảo không tiếp tục trong phòng ngủ.
Để Phí Nghê có thể tắm trong ngôi nhà tương lai, Phương Mục Dương đã tiêu gần hết số tiền mình có. Anh mua một cái nồi hơi cũ be bé, xây một cái bể tắm nhỏ cho Phí Nghê. Còn phòng vẽ tranh của anh thì vẫn chưa tu sửa xong. Chủ nhà đã cho phép anh tạo một cái giếng trời ở đây, miễn sao trước khi rời đi khôi phục nguyên trạng toàn bộ là được. Phương Mục Dương định sẽ lấy một phần tiền từ chỗ Phí Nghê để sửa lại căn phòng này. Trình tự sửa sang nhà cửa, anh cũng đã cân nhắc kỹ. Nếu như anh sửa phòng vẽ tranh trước thì Phí Nghê sẽ nói chẳng phải ở xưởng cũng tắm được sao, không cần phải phí tiền mua nồi hơi làm gì. Nhưng nếu anh đã sửa xong phòng tắm mà lại chưa sửa được phòng vẽ tranh, dù có bằng lòng hay không thì Phí Nghê vẫn sẽ đưa anh một khoản thiền. Mức độ rộng rãi trong cuộc sống của Phí Nghê vẫn còn thua xa mức độ rộng rãi trong sự nghiệp, cho dù đó là sự nghiệp của anh hay sự nghiệp của chính cô.
Vì chuyện sửa chữa nhà cửa mà Phương Mục Dương cũng rất mệt mỏi, nhưng anh không giống Phí Nghê, cứ mệt là muốn đi ngủ. Anh muốn làm gì đó cho thư giãn hơn.
Mười một giờ đêm, Phí Nghê vẫn đang ngồi sửa bản thảo.
“Không phải chúng ta đã thống nhất là hôm nay em sẽ đi ngủ trước mười một giờ sao?”
Phí Nghê hiểu ẩn ý của Phương Mục Dương, cô không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ nói: “Ngày mai công đoàn xưởng em muốn tới thăm nhà chúng ta.”
“Tới thì tới thôi, có cần anh ở nhà đón khách cùng với em không?”
“Anh có biết tại sao họ lại muốn tới nhà thăm em không?”
“Bởi vì em ưu tú.”
“Làm gì có chuyện đó.”
Phương Mục Dương cười: “Thế thì là bởi vì sao?”
Đôi môi Phí Nghê hết mở lại đóng, cuối cùng cô vẫn nói ra suy đoán của mình: “Các đồng nghiệp trong xưởng nghi ngờ anh đánh em.”
Chắc chắn chị Lưu không phải là người duy nhất hoài nghi giữa cô và Phương Mục Dương đã xảy ra xung đột bạo lực với nhau, nếu không công đoàn sẽ không đặc biệt đến nhà thăm cô. Cô cũng không thể c ởi đồ để tự chứng minh, cô khhông muốn dùng cách đó, cũng không thể dùng cách đó, bởi vì trên người cô quả thực có những dấu vết khác.
Danh sách chương