“Tôi là cấp trên của chồng cô”.
“Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô trả thù tên cặn bã đó”.
“Sao ngài Tổng giám đốc……lại đột nhiên có hứng thú với chuyện của nhà tôi thế? Tôi….”
Kha Nguyệt bật cười, nửa tỉnh nửa mơ, nhưng chính nụ cười khi say ấy của cô lại khiến cho Kỷ Vĩ Thành thần hồn điên đảo. Anh muốn người phụ nữ này.
Định bước xuống từ chiếc ghế cao, nhưng Kha Nguyệt lại không đứng vững trên đôi giày cao gót của mình. Ngay khi cô chuẩn bị ngã xuống, Kỷ Vĩ Thành đã đỡ lấy cô.
Cô ngã vào lồng ngực ấm áp ấy, thở hổn hển, ánh mắt dần trở nên mơ màng. Kỷ Vĩ Thành cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai của Kha Nguyệt. Cả người cô run lên.
“Tôi….. Tôi thấy khó chịu quá…”
Kỷ Vĩ Thành bế người phụ nữ đang sau đến bí tỉ này lên, để cho cô hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh.
“Tôi đưa em về…..”
Kỷ Vĩ Thành đem Kha Nguyệt lên phòng riêng.
Quán Bar luôn có những phòng như này để phục vụ khách. Với thân phận của Kỷ Vĩ Thành, căn phòng hạng sang bậc nhất của nơi này dĩ nhiên là thuộc về anh.
Kha Nguyệt được đặt xuống giường, chiếc giường mềm mại càng khiến cô thoải mái hơn. Người đàn ông nhanh chóng cởi bỏ bộ âu phục lịch lãm trên người mình ra, đến bên con mồi của mình.
“Ưm….”
Thân hình cao lớn của Kỷ Vĩ Thành đè lên người Kha Nguyệt, hai thân thể dường như đang dính chặt vào nhau. Tựa như bị rút cạn không khí, Kha Nguyệt không tài nào thở được dưới nụ hôn sâu của người đàn ông. Anh quấn lấy đầu lưỡi ướt át của cô, lấy đi toàn bộ mật ngọt trong khoang miệng.
Kha Nguyệt bị hôn đến mơ màng, không biết quần áo của mình đã bị người đàn ông lột sạch từ bao giờ.
Kỷ Vĩ Thành vừa chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng của cô, vừa dùng tay xoa bóp bầu ngực mềm mại. *** *** *** màu hồng bị đẩy lên cao, anh mới buông tha cho bờ môi đã sưng đỏ, từ từ đi chuyển đến sôi gì bồng đảo đang bị mình nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.
“Ư…. Ưm …. đừng….. đừng mà….”
Tiếng rên rỉ ấy lại càng khiến thí tính của người đàn ông bộc phát. Anh tàn nhẫn cắn lên nụ hoa hồng một cái. Kha Nguyệt đau đến mức bật khóc.
“Bảo bối, không sao…. Sẽ không đau đâu….”
Ngón tay dài mò mẫm đến nơi bí hiểm nhất của cô, đôi chân vô thức khép lại nhưng vẫn bị anh gạt ra, “Thả lỏng một chút….bảo bối….”
Anh khuấy động nên trong cô, tiếng nỉ non càng thêm rõ ràng. Dịch thể từ trong nơi đó chảy ra không ngừng bán lên tay anh. Nhìn ngón tay bóng loáng, thấm đẫm chất dịch, Kỷ Vĩ Thành không kìm nén được mà nếm thử hương vị ngon ngọt của cô.
“Không….. đừng…..”
Kỷ Vĩ Thành nâng chân cô lên ,ngay lập tức tiến vào bên trong. Kha Nguyệt bám chặt lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông, anh giữ lấy gáy cô, dường như muốn hôn cô để cô có thể quên đi cảm giác đau đớn.
*** ***** lâu ngày không được khai phá, chật hẹp mà ẩm ướt, khiến cho Kỷ Vĩ Thành đi chuyển vô cùng khó khăn. Anh muốn không ngừng ra vào bên trong cô, nhưng lại sợ cô đau. Cơ thể đang rung lắc kịch liệt ấy vẫn tiếp tục quyến rũ anh, nhưng tiếng van xin của cô thì ngày càng lớn.
Hai cơ thể Trần trụi ấy cứ quấn nhau cho tới đêm muộn.
……………
Ngày hôm sau, khi Kha Nguyệt thức dậy.
Cô bàng hoàng, phát hiện bên cạnh mình là một người đàn ông xa lạ, cả hai đều không mặc quần áo.
Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, về với con, nhưng đột nhiên lại bị một bàn tay giữ lấy.
“Ăn tôi sạch sẽ rồi, lại không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?”
“Anh…..tôi…..chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì đi”.
Kỷ Vĩ Thành kéo Kha Nguyệt ngã xuống người mình, rồi lại giam giữ cô trong lòng.
“Nếu em không muốn chịu trách nhiệm với tôi, thì để tôi chịu trách nhiệm với em”
“Không……không cần….”
“Dù sao tôi cũng quay lại video âm ái của chúng ta rồi, em không thoát được đâu. Làm người phụ nữ của tôi đi”.
“Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô trả thù tên cặn bã đó”.
“Sao ngài Tổng giám đốc……lại đột nhiên có hứng thú với chuyện của nhà tôi thế? Tôi….”
Kha Nguyệt bật cười, nửa tỉnh nửa mơ, nhưng chính nụ cười khi say ấy của cô lại khiến cho Kỷ Vĩ Thành thần hồn điên đảo. Anh muốn người phụ nữ này.
Định bước xuống từ chiếc ghế cao, nhưng Kha Nguyệt lại không đứng vững trên đôi giày cao gót của mình. Ngay khi cô chuẩn bị ngã xuống, Kỷ Vĩ Thành đã đỡ lấy cô.
Cô ngã vào lồng ngực ấm áp ấy, thở hổn hển, ánh mắt dần trở nên mơ màng. Kỷ Vĩ Thành cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai của Kha Nguyệt. Cả người cô run lên.
“Tôi….. Tôi thấy khó chịu quá…”
Kỷ Vĩ Thành bế người phụ nữ đang sau đến bí tỉ này lên, để cho cô hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh.
“Tôi đưa em về…..”
Kỷ Vĩ Thành đem Kha Nguyệt lên phòng riêng.
Quán Bar luôn có những phòng như này để phục vụ khách. Với thân phận của Kỷ Vĩ Thành, căn phòng hạng sang bậc nhất của nơi này dĩ nhiên là thuộc về anh.
Kha Nguyệt được đặt xuống giường, chiếc giường mềm mại càng khiến cô thoải mái hơn. Người đàn ông nhanh chóng cởi bỏ bộ âu phục lịch lãm trên người mình ra, đến bên con mồi của mình.
“Ưm….”
Thân hình cao lớn của Kỷ Vĩ Thành đè lên người Kha Nguyệt, hai thân thể dường như đang dính chặt vào nhau. Tựa như bị rút cạn không khí, Kha Nguyệt không tài nào thở được dưới nụ hôn sâu của người đàn ông. Anh quấn lấy đầu lưỡi ướt át của cô, lấy đi toàn bộ mật ngọt trong khoang miệng.
Kha Nguyệt bị hôn đến mơ màng, không biết quần áo của mình đã bị người đàn ông lột sạch từ bao giờ.
Kỷ Vĩ Thành vừa chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng của cô, vừa dùng tay xoa bóp bầu ngực mềm mại. *** *** *** màu hồng bị đẩy lên cao, anh mới buông tha cho bờ môi đã sưng đỏ, từ từ đi chuyển đến sôi gì bồng đảo đang bị mình nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.
“Ư…. Ưm …. đừng….. đừng mà….”
Tiếng rên rỉ ấy lại càng khiến thí tính của người đàn ông bộc phát. Anh tàn nhẫn cắn lên nụ hoa hồng một cái. Kha Nguyệt đau đến mức bật khóc.
“Bảo bối, không sao…. Sẽ không đau đâu….”
Ngón tay dài mò mẫm đến nơi bí hiểm nhất của cô, đôi chân vô thức khép lại nhưng vẫn bị anh gạt ra, “Thả lỏng một chút….bảo bối….”
Anh khuấy động nên trong cô, tiếng nỉ non càng thêm rõ ràng. Dịch thể từ trong nơi đó chảy ra không ngừng bán lên tay anh. Nhìn ngón tay bóng loáng, thấm đẫm chất dịch, Kỷ Vĩ Thành không kìm nén được mà nếm thử hương vị ngon ngọt của cô.
“Không….. đừng…..”
Kỷ Vĩ Thành nâng chân cô lên ,ngay lập tức tiến vào bên trong. Kha Nguyệt bám chặt lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông, anh giữ lấy gáy cô, dường như muốn hôn cô để cô có thể quên đi cảm giác đau đớn.
*** ***** lâu ngày không được khai phá, chật hẹp mà ẩm ướt, khiến cho Kỷ Vĩ Thành đi chuyển vô cùng khó khăn. Anh muốn không ngừng ra vào bên trong cô, nhưng lại sợ cô đau. Cơ thể đang rung lắc kịch liệt ấy vẫn tiếp tục quyến rũ anh, nhưng tiếng van xin của cô thì ngày càng lớn.
Hai cơ thể Trần trụi ấy cứ quấn nhau cho tới đêm muộn.
……………
Ngày hôm sau, khi Kha Nguyệt thức dậy.
Cô bàng hoàng, phát hiện bên cạnh mình là một người đàn ông xa lạ, cả hai đều không mặc quần áo.
Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, về với con, nhưng đột nhiên lại bị một bàn tay giữ lấy.
“Ăn tôi sạch sẽ rồi, lại không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?”
“Anh…..tôi…..chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì đi”.
Kỷ Vĩ Thành kéo Kha Nguyệt ngã xuống người mình, rồi lại giam giữ cô trong lòng.
“Nếu em không muốn chịu trách nhiệm với tôi, thì để tôi chịu trách nhiệm với em”
“Không……không cần….”
“Dù sao tôi cũng quay lại video âm ái của chúng ta rồi, em không thoát được đâu. Làm người phụ nữ của tôi đi”.
Danh sách chương