Uông Mộc Nhan cáu kỉnh cũng nhanh mà xuôi cũng nhanh, cậu được Alpha tiên sinh ôm một cái tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều.
“Thật ra em cũng biết mình có rất nhiều tật xấu.” Cậu như là đang xúc động, người yêu ôm mình vào lòng tiếp cho cậu thêm dũng khí, cố gắng nhìn nhận lại bản thân, “Em biết mình không thể làm cho người ta yêu mến.”
Lương Huân Thần có chút kinh ngạc, Omega này luôn luôn xem trọng mặt mũi, như là đóa hoa dành dành kiêu ngạo, dù có sai cũng bất chấp tỏa hương nồng nặc. Hắn rất ít khi thấy dáng vẻ Uông Mộc Nhan hạ mình, chứ đừng nói là tự đi chê bai mình.
Uông Mộc Nhan thấy rất mệt mỏi.
Cậu nhìn bé con mình và Lương Huân Thần thay xong quần áo, ngoan ngoãn ôm sách tranh khoanh chân ngồi trên đệm ngoài ban công, đáng yêu hiểu chuyện như vậy không hề giống trẻ con tí nào.
Ngực cậu nhói lên, đều là vì tình cảm chua xót và nóng bỏng.
——–
“Thật ra… lần này anh quên hết chuyện chúng ta kết hôn, khôi phục lại trí nhớ nguyên vẹn, em cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Uông Mộc Nhan nói rất chậm, tựa như là từng chút từng chút mài từng viên sỏi trong lòng mình thành ngọc trai. Cậu đổi tư thế, tạm thời dựa vào ngực người chồng đã không còn thương mình.
Uông Mộc Nhan có chút không chịu nỗi, bây giờ cậu chỉ cần ai đó để dựa vào.
Mấy tháng này cậu mệt mỏi quá, thời gian như kéo dài vô tận, so với năm năm chung sống kia còn dài hơn.
Từ lúc cậu và anh nhà mình hết sức vui vẻ chuẩn bị ăn mừng kỷ niệm nhưng bất ngờ xảy ra chuyện, rồi Lương Huân Thần bị thương hôn mê nằm trong bệnh viện thật lâu không rõ sống chết, tâm lực của cậu như muốn tan vỡ, vất vả lắm mới bình tĩnh lại chưa kịp mừng rỡ lại bắt đầu đau buồn, anh nhà cậu hoàn toàn quên mất chuyện ngọt ngào giữa bọn họ, chỉ nhớ cậu là thứ xui xẻo.
Cậu rất tức giận nhưng cũng rất sợ hãi, sợ rồi hốt hoảng, xui khiến sao kỳ sinh lí phát tác rồi lại dây dưa với đối phương càng sâu, muốn ly hôn mà không thành, đi tư vấn về việc phá bỏ tuyến thể thì bị bắt về nhà. Nháo nhào cũng được, khóc bù lu bù loa cũng được, giày qua vò lại, bây giờ Uông Mộc Nhan chỉ muốn than thở, trải qua những biến cố này, cậu cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Lương Huân Thần, đối xử với gia đình này.
“Em không phải là một người yêu tốt.” Nhiều năm như vậy Uông Mộc Nhan lần đầu tiên nói với Lương Huân Thần những lời này, “Lương Huân Thần…”
“Ừ?”
Đầu ngón tay của Uông Mộc Nhan chọt vào ngực hắn, nơi ấy mơ hồ nóng rực.
“Anh giúp em nói với ‘anh ấy’ một tiếng được không.” Uông Mộc Nhan lén cọ vào ngực Lương tiên sinh một chút.
“Mấy năm này làm khổ ‘anh ấy’ rồi, Omega nhà ‘anh ấy’ không ngoan lắm, làm ‘anh ấy’ thấy phiền lòng nhiều, thành thật xin lỗi ‘anh ấy’.”
Alpha mà cậu yêu là một người chồng rất tốt, cho dù là xảy ra tai nạn, nhưng vẫn theo bản năng mà chăm sóc cha con bọn cậu, lại càng không cần nhắc đến mấy năm trước kia, cậu được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, nhưng cho tới bây giờ lại không chịu suy nghĩ muốn có được người yêu thì phải trả giá bao nhiêu.
Uông Mộc Nhan cảm thấy rất áy náy, một Alpha yêu cậu như vậy, một Alpha vì bảo vệ cậu mà có thể hy sinh cả tính mạng mình, lại không thể vào lúc trước được cậu đối xử tương tự.
Vào những năm ấy, cậu luôn sợ tình yêu mà mình lừa gạt được kia sẽ không chịu nỗi thử thách nên luôn làm dáng vẻ kệch cỡm giả vờ gây sự vô lý làm tổn thương anh nhà cậu, kén cá chọn canh không tin tình cảm của đối phương có bao nhiêu chân thành.
Cậu đúng là không ngoan.
Tâm trạng của Uông Mộc Nhan nhanh chóng đi xuống, cậu lại không có tiền đồ trong nháy mắt vành mắt đã đỏ lên, cậu ngẩng đầu nhìn Alpha mình, chợt thì thào vì không biết nói gì mới có thể bù đắp cho đối phương.
“Sao vậy? Đột nhiên không vui rồi…”
Uông Mộc Nhan xoa mắt, cười gượng.
“Làm phiền anh giúp em chuyển lời cho Lương tiên sinh một chút…” Cậu dựa đầu vào ngực Lương Huân Thần, bên tai vang lên tiếng tim đập nhẹ nhàng, cậu thở gấp.
“Anh ấy chính là Alpha ân cần nhất trên đời, mặc dù em không phải là kiểu Omega mà anh ấy thích, nhưng em vẫn luôn, vẫn luôn thích anh ấy…” Uông Mộc Nhan chân thành động lòng người, hương hoa dành dành cùng tình yêu của cậu lan tỏa ra, tràn ngập cả cậu và Lương tiên sinh nhà cậu, “Em rất xấu xa, không xứng được anh ấy thích, nhưng mà —— em rất yêu anh ấy.”
Lương Huân Thần ngẩn người, nhưng tay hắn lại vòng qua ôm thật chặt nói dối nhỏ tiên sinh, tiếng tim đập của bọn họ dung hợp cùng một chỗ.
Lương Huân Thần lựa lời, chậm rãi nói.
“Tôi đã nói cho anh ta biết rồi, anh ta nói…”
Uông Mộc Nhan ngờ vực ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
“Anh ta nói —— “
Một nụ hôn thân mật rơi xuống phiến lá mỏng manh của hoa dành dành.
“Em xứng đáng.”
Xứng đáng được cưng chiều, xứng đáng được thương xót.
Xứng đáng được tôi yêu.
“Thật ra em cũng biết mình có rất nhiều tật xấu.” Cậu như là đang xúc động, người yêu ôm mình vào lòng tiếp cho cậu thêm dũng khí, cố gắng nhìn nhận lại bản thân, “Em biết mình không thể làm cho người ta yêu mến.”
Lương Huân Thần có chút kinh ngạc, Omega này luôn luôn xem trọng mặt mũi, như là đóa hoa dành dành kiêu ngạo, dù có sai cũng bất chấp tỏa hương nồng nặc. Hắn rất ít khi thấy dáng vẻ Uông Mộc Nhan hạ mình, chứ đừng nói là tự đi chê bai mình.
Uông Mộc Nhan thấy rất mệt mỏi.
Cậu nhìn bé con mình và Lương Huân Thần thay xong quần áo, ngoan ngoãn ôm sách tranh khoanh chân ngồi trên đệm ngoài ban công, đáng yêu hiểu chuyện như vậy không hề giống trẻ con tí nào.
Ngực cậu nhói lên, đều là vì tình cảm chua xót và nóng bỏng.
——–
“Thật ra… lần này anh quên hết chuyện chúng ta kết hôn, khôi phục lại trí nhớ nguyên vẹn, em cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Uông Mộc Nhan nói rất chậm, tựa như là từng chút từng chút mài từng viên sỏi trong lòng mình thành ngọc trai. Cậu đổi tư thế, tạm thời dựa vào ngực người chồng đã không còn thương mình.
Uông Mộc Nhan có chút không chịu nỗi, bây giờ cậu chỉ cần ai đó để dựa vào.
Mấy tháng này cậu mệt mỏi quá, thời gian như kéo dài vô tận, so với năm năm chung sống kia còn dài hơn.
Từ lúc cậu và anh nhà mình hết sức vui vẻ chuẩn bị ăn mừng kỷ niệm nhưng bất ngờ xảy ra chuyện, rồi Lương Huân Thần bị thương hôn mê nằm trong bệnh viện thật lâu không rõ sống chết, tâm lực của cậu như muốn tan vỡ, vất vả lắm mới bình tĩnh lại chưa kịp mừng rỡ lại bắt đầu đau buồn, anh nhà cậu hoàn toàn quên mất chuyện ngọt ngào giữa bọn họ, chỉ nhớ cậu là thứ xui xẻo.
Cậu rất tức giận nhưng cũng rất sợ hãi, sợ rồi hốt hoảng, xui khiến sao kỳ sinh lí phát tác rồi lại dây dưa với đối phương càng sâu, muốn ly hôn mà không thành, đi tư vấn về việc phá bỏ tuyến thể thì bị bắt về nhà. Nháo nhào cũng được, khóc bù lu bù loa cũng được, giày qua vò lại, bây giờ Uông Mộc Nhan chỉ muốn than thở, trải qua những biến cố này, cậu cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Lương Huân Thần, đối xử với gia đình này.
“Em không phải là một người yêu tốt.” Nhiều năm như vậy Uông Mộc Nhan lần đầu tiên nói với Lương Huân Thần những lời này, “Lương Huân Thần…”
“Ừ?”
Đầu ngón tay của Uông Mộc Nhan chọt vào ngực hắn, nơi ấy mơ hồ nóng rực.
“Anh giúp em nói với ‘anh ấy’ một tiếng được không.” Uông Mộc Nhan lén cọ vào ngực Lương tiên sinh một chút.
“Mấy năm này làm khổ ‘anh ấy’ rồi, Omega nhà ‘anh ấy’ không ngoan lắm, làm ‘anh ấy’ thấy phiền lòng nhiều, thành thật xin lỗi ‘anh ấy’.”
Alpha mà cậu yêu là một người chồng rất tốt, cho dù là xảy ra tai nạn, nhưng vẫn theo bản năng mà chăm sóc cha con bọn cậu, lại càng không cần nhắc đến mấy năm trước kia, cậu được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, nhưng cho tới bây giờ lại không chịu suy nghĩ muốn có được người yêu thì phải trả giá bao nhiêu.
Uông Mộc Nhan cảm thấy rất áy náy, một Alpha yêu cậu như vậy, một Alpha vì bảo vệ cậu mà có thể hy sinh cả tính mạng mình, lại không thể vào lúc trước được cậu đối xử tương tự.
Vào những năm ấy, cậu luôn sợ tình yêu mà mình lừa gạt được kia sẽ không chịu nỗi thử thách nên luôn làm dáng vẻ kệch cỡm giả vờ gây sự vô lý làm tổn thương anh nhà cậu, kén cá chọn canh không tin tình cảm của đối phương có bao nhiêu chân thành.
Cậu đúng là không ngoan.
Tâm trạng của Uông Mộc Nhan nhanh chóng đi xuống, cậu lại không có tiền đồ trong nháy mắt vành mắt đã đỏ lên, cậu ngẩng đầu nhìn Alpha mình, chợt thì thào vì không biết nói gì mới có thể bù đắp cho đối phương.
“Sao vậy? Đột nhiên không vui rồi…”
Uông Mộc Nhan xoa mắt, cười gượng.
“Làm phiền anh giúp em chuyển lời cho Lương tiên sinh một chút…” Cậu dựa đầu vào ngực Lương Huân Thần, bên tai vang lên tiếng tim đập nhẹ nhàng, cậu thở gấp.
“Anh ấy chính là Alpha ân cần nhất trên đời, mặc dù em không phải là kiểu Omega mà anh ấy thích, nhưng em vẫn luôn, vẫn luôn thích anh ấy…” Uông Mộc Nhan chân thành động lòng người, hương hoa dành dành cùng tình yêu của cậu lan tỏa ra, tràn ngập cả cậu và Lương tiên sinh nhà cậu, “Em rất xấu xa, không xứng được anh ấy thích, nhưng mà —— em rất yêu anh ấy.”
Lương Huân Thần ngẩn người, nhưng tay hắn lại vòng qua ôm thật chặt nói dối nhỏ tiên sinh, tiếng tim đập của bọn họ dung hợp cùng một chỗ.
Lương Huân Thần lựa lời, chậm rãi nói.
“Tôi đã nói cho anh ta biết rồi, anh ta nói…”
Uông Mộc Nhan ngờ vực ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
“Anh ta nói —— “
Một nụ hôn thân mật rơi xuống phiến lá mỏng manh của hoa dành dành.
“Em xứng đáng.”
Xứng đáng được cưng chiều, xứng đáng được thương xót.
Xứng đáng được tôi yêu.
Danh sách chương