Uông Mộc Nhan vừa vào cửa, liền bị vali để tại huyền quan chấn động.

“Anh để vali ngoài này làm gì?”

Lương Huân Thần nhớ tới lúc hắn ra cửa đang rất rối loạn, kéo vali trở vào ném ở cửa rồi đi ra ngoài, cơ bản là chưa kịp cất.

Nhưng là hắn chưa kịp mở miệng, Uông Mộc Nhan cũng đã vọt vào trong phòng.

Cậu nhìn tủ quần áo lộn xộn, tính tình khó khăn lắm mới dịu xuống lại nổi lên.

“Tôi tự hỏi buổi chiều anh bận rộn cái gì, ra là bận đuổi tôi ra ngoài.” Uông Mộc Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, “Cực cho anh quá, không nhọc lòng anh, tôi tự dọn.”

*Bạn Nhan đang cáu nên mình đổi xưng hô chút. Nào dịu xuống thì em – anh tiếp. Hì hì.

“Tôi lúc nào muốn đuổi cậu ra ngoài?” Lương Huân Thần hoàn toàn không đoán được tính tình Omega trước mặt: “Đang êm đẹp, lại quậy cái gì?”

“Tôi muốn quậy đó!”

Omega vừa mới miễn cưỡng vượt qua kỳ phát tình sẽ luôn ưu phiền, nóng nảy và yếu ớt, cảm giác sợ hãi bị Alpha vứt bỏ lập tức bao trùm lấy cậu.

Uông Mộc Nhan lại hung hăng.

“Tôi luôn luôn có tính tình không tốt, anh cũng không phải không biết! Lương Huân Thần tôi cho anh biết, tôi không cần anh đuổi tôi sẽ tự cuốn gói đi!”

Uông Mộc Nhan tức giận đến choáng váng, liền vọt tới phòng khách kéo cái vali to đùng về phòng ngủ, trải ra kêu cái đùng trên sàn, cả người run rẩy thu dọn quần áo.

Lương Huân Thần thật không hiểu nổi Omega nói gió là mưa này, hắn đưa tay kéo chiếc áo bành tô mà Uông Mộc Nhan đang dọn.

“Tôi không có đuổi cậu, cậu nghe tôi nói đã…”

“Cút!” Uông Mộc Nhan giật cổ áo hất một cái.

Bốp! Lương Huân Thần bị chiếc áo bành tô lông cừu hất vào mặt, sừng trâu trên mũ trùm đầu của áo bành tô va vào khiến mặt hắn lập tức đỏ lên.

“Huân…” Uông Mộc Nhan khàn giọng, cậu vừa cắn rứt lại vừa bực bội, hung hăng ném áo bành tô vào góc tường, lại một tiếng vang lên.

Uông Mộc Nhan giả vờ bên ngoài mạnh trung kiền [1].

“Tôi không thèm bộ đồ hôi hám của anh!”

Lương Huân Thần đột nhiên trầm mặt, cũng buông lỏng tay đang kéo người.

Hắn liếm khóe miệng bị khóa kéo xước qua, hít thở sâu.

“Được rồi, cậu ném đi, tùy ý cậu.” Lương Huân Thần áp chế nộ khí nói chuyện, Omega này thật thiếu giáo dục, âm lượng hắn bình thường, nhưng thật ra đang rất tức giận, hắn nhìn chiếc áo bị Uông Mộc Nhan ném ở góc tường, “Cậu cất quần áo cậu đi, của tôi thì vứt đi, không… đốt cũng được.”

Lương Huân Thần vừa nói vừa lấy quần áo trong ngăn kéo lần lượt bỏ lên giường.

“Chọn đi.”

Uông Mộc Nhan nghiêm mặt không lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm gò má Lương Huân Thần đã ửng đỏ, không ngừng khảy vạt áo.

“Chọn đi, ngớ ra làm gì.” Lương Huân Thần không để ý tới cậu, “Gì không thích thì cứ vứt đi, tôi không cản.”

“Tôi…” Uông Mộc Nhan mím môi, liều chết không chịu cúi đầu, “Vứt thì vứt.”

“Ừ.” Lương Huân Thần gật đầu, “Đồ trước đó của Lương Huân Thần cũng vứt đi, giữ lại vô dụng.”

Đồ trước đó của Lương Huân Thần.

Trong lòng Uông Mộc Nhan nhói lên, tức giận hừng hừng đều bị chua xót ngăn lại.

Mày thích người ta lâu như vậy, người ta lại cưng chiều mày lâu như vậy, không thấy ư.

—–

Nhưng là, bọn họ ngày đêm bên nhau lâu như vậy, thứ nào có thể ném, hay là thoát khỏi liên quan đâu.

Lương Huân Thần trông chừng ‘rồng lửa nhỏ’ ném từng món quần áo.

Hắn nhìn Uông Mộc Nhan cầm bộ quần áo ánh mắt chớp chớp, lại buông xuống.

“Bộ này không ném?”

“Tôi…”

Cậu không bỏ được.

Áo sơ mi này là lúc hai người kết hôn đặc biệt đi đặt làm.

Chiếc áo kia của cậu đã hỏng, chỉ còn áo của Lương Huân Thần giữ làm kỷ niệm, rõ ràng khi đó, Alpha của cậu còn nói phải giữ áo sơ mi này cả đời, chờ Đoàn Đoàn kết hôn còn phải đưa cho Đoàn Đoàn mặc.

“Ném đi? Giữ lại làm gì, cậu không phải là không muốn những quần áo hôi hám mà.”

Uông Mộc Nhan cúi thấp đầu không nói lời nào, chẳng qua là nắm thật chặt vạt trước của chiếc áo.

“Cậu không ném, tôi giúp cậu ném.”

Lương Huân Thần tiến lên một bước đưa tay ra, Omega vội vã ôm quần áo vào ngực.

“Không muốn! Không được chạm vào!”

Lương Huân Thần khom người xem Uông Mộc Nhan đang cúi thấp đầu, mở miệng hỏi.

“Lại không ném?”

Uông Mộc Nhan không đáp.

“Vậy nếu muốn ném, tôi giúp cậu…”

“Không muốn, không muốn, không muốn!” Uông Mộc Nhan bị ức hiếp mặt mày đỏ bừng, khó chịu khiến hốc mắt nóng lên, “Không cho phép ném đồ của anh ấy! Tôi không cho phép anh!”

Lương Huân Thần tiến tới rất gần, thậm chí có thể nghe tiếng Uông Mộc Nhan đang ẩn nhẫn thút thít.

“Tôi cái gì cũng không, gì cũng không, tôi không cho phép anh đụng vào đồ anh ấy!”

Hắn thở dài, một tay ôm eo Omega đang tủi thân chực khóc đặt vào vali rộng 32 tấc ngồi.

Uông Mộc Nhan ngồi thọt lỏm bên trong, giống như một con mèo làm sai chuyện.

“Bình tĩnh.”

Lương Huân Thần đưa tay lau gò má ướt nhẹp của Uông Mộc Nhan.

Hoa chi tử ủ rũ ngước mắt lên nhìn hắn.

“Bây giờ ngoan ngoãn nói cho tôi biết, cậu muốn nói gì.”

Hoa chi tử đưa tay sờ vết đỏ mãi còn chưa tan trên mặt của Lương Huân Thần.

Rốt cuộc lớp da thô ráp lộ ra da non bên trong.

“Có đau hay không, em không cố ý.”

Hoa chi tử vùi mặt vào trong ngực Alpha của cậu.

“Thật xin lỗi…”

Muốn nói thật nhiều thật nhiều thật là nhiều lời xin lỗi.

Em xin lỗi anh.



[1] Nguyên văn “外强中干” (wài qiáng zhōng gān): Thành ngữ TQ, ý chỉ bên ngoài mạnh mẽ thực chất bên trong không có gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện