”Cánh tay anh còn bị thương, đưa Đoàn Đoàn cho em bế đi.” Uông Mộc Nhan vừa nói, vừa lo lắng nhìn sang cánh tay đang bó thạch cao của Lương Huân Thần.

“Không sao đâu, một đứa con nít thì nặng bao nhiêu chứ.”

Uông Mộc Nhan không nói thêm nữa, cậu lặng để tay bị dắt đi, yên ổn đi theo Lương Huân Thần về nhà.

Con đường đáng sợ dài vô tận vừa rồi, lúc này lại quá đỗi ngắn, Uông Mộc Nhan còn chưa kịp nắm tay người kia đủ đã đi đến cửa nhà rồi.

Đèn nơi hành lang sáng lên, sáng đến nỗi hốc mắt Uông Mộc Nhan cũng dấy lên đau nhói, cậu miễn cưỡng chớp mắt, nhưng dù cho cậu luyến tiếc thế nào, người dắt tay cậu đã từ từ thu tay về, giống như dùng con dao cứa sâu vào lòng cậu.

“Ba lớn!” Bạn nhỏ Đoàn Đoàn ngủ một giấc, khi mở mắt ra thì phát hiện người mình ngày đêm mong nhớ đang cõng mình trên lưng, đứa trẻ phấn khích ở trên bả vai kêu lên, ôm cổ Lương Huân Thần không muốn buông ra.

“Đoàn Đoàn nhớ ba lắm luôn!”

Tình yêu của trẻ con thật đơn giản đến nỗi chúng không hề che giấu điều đó, vui vui vẻ vẻ trở thành băng dán của ba, xoắn xuýt quấn lấy Lương Huân Thần mà nũng nịu.

Bé gần đây học thuộc một bài thơ cổ, học được trước khi ăn gì thì phải ngoan ngoãn rửa tay, còn có thể tự mình mang vớ. Trường mầm non thầy cô có dạy các bé học đếm, bé là bạn nhỏ lợi hại nhất, có thể đếm một lèo tới một trăm.

“Ba lớn ơi, Đoàn Đoàn có… có quà cho ba nè.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn phấn khích đến đỏ bừng, kéo cổ áo của Lương Huân Thần rồi cắn vào tai hắn, trên mặt cũng đầy mong đợi.

“Đoàn Đoàn…”

Uông Mộc Nhan muốn ngăn bạn nhỏ vô ưu vô lo này lại, cậu không cách nào giải thích với đứa trẻ này rằng ba lớn của bé không phải là Alpha đầy yêu thương trước kia, bây giờ người này cũng sẽ không thương xót bé con Đoàn Đoàn nữa, cậu sợ niềm hy vọng của đứa trẻ sẽ bị hụt hẫng, bị tổn thương không cần thiết.

Nhưng thật ra lòng của Lương Huân Thần đã sớm mềm nhũn, hắn chỉ là thấy đứa trẻ này thật đáng yêu, chỉ là cõng đứa trẻ này thôi mà mình không tự chủ được sự nuông chiều, dù đầu óc của hắn vẫn một mảng trống rỗng, trí nhớ một mảng mơ hồ như cũ.

Nhưng hạnh phúc là hạnh phúc, đâu cần phải có yêu cầu gì.

“Bé con định tặng cho ba quà gì đây?” Lương Huân Thần học theo giọng điệu ngây thơ của đứa trẻ, băng dán nhỏ chỉ đường, đi tới phòng đồ chơi của Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn từ lưng hắn nhảy xuống, bé lấy ra từ tủ sách nhỏ một hộp bánh quy, đôi mắt đen trắng tròn trịa lóe lên, hào phóng cho người ba đã lâu không gặp.

“Chính là cái này!” Đoàn Đoàn mong đợi Lương Huân Thần mở nó ra, mím môi đầy ngượng ngùng.

Lương Huân Thần cười tươi mở chiếc hộp của bé con ra, bên trong đều là lẻ tẻ đồ ăn vặt.

Bánh quy[1], bánh ngọt đường đỏ[2], hoa hồng tô bính[3]…

Thật là nhiều không đếm xuể, đồ ăn nhỏ vụn được bỏ đầy trong hộp. Thời tiết lúc này quá nóng, không ít đốm mốc xanh xuất hiện trên thức ăn.

Lương Huân Thần không nhịn được cười, hắn nhìn sợi tóc rơi trên bánh ngọt, phía trên bánh còn bị mất một miếng. Đó là dấu vết của bạn nhỏ tham ăn len lén cắn.

“Đoàn Đoàn mỗi ngày đều rất ngoan, ba nói ba lớn bị bệnh, không ngoan thì không có bánh ngọt ăn…” Bé con nói chuyện có chút lắp bắp [4], từ ngữ diễn tả không rõ ý, “Đoàn Đoàn đều có thể đem bánh ngọt cho ba lớn hết, ba lớn có vui vẻ không ạ?”

“Có chứ.” Lương Huân Thần ngồi xổm xuống ôm lấy bé con Đoàn, sờ sờ tóc mai đáng yêu của bé, “Siêu vui vẻ luôn, cảm ơn bé Đoàn Đoàn.”

Uông Mộc Nhan im lặng nhìn một lớn một nhỏ hạnh phúc ngọt ngào, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.

Do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, cha con trời sinh, Lương Huân Thần vẫn là một người cha tốt.

Đoàn Đoàn với Lương Huân Thần là huyết mạch tương thông, một gia đình không thể tách rời.

Không giống cậu, một kẻ thừa dịp đục nước mà thả câu, không ai quan tâm.

Tốt nhất là nên gặp báo ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện