—–
”Đợi lâu chưa?” Uông Mộc Nhan đẩy cửa vào, thấy Lương Huân Thần lẳng lặng ngồi trên giường bệnh, “Anh em mới vừa đến thăm anh đúng không, em gặp bọn họ ở tầng dưới.”
Lương Huân Thần ngẩng đầu nhìn cậu, mặt không biểu tình.
“Em vừa mới đi lấy thuốc.” Uông Mộc Nhan cầm thuốc bỏ vào hộc trên, cậu cố gắng cười ra tiếng, làm ra dáng vẻ ung dung. “Đúng lúc gặp bác sĩ khám bệnh cho anh tìm em nói chuyện, đã có kết quả chụp não bộ CT, không có vấn đề gì cả, chỉ là phát hiện một xíu máu bầm thôi…”
Uông Mộc Nhan lấy hơi, nuốt nước bọt, cậu ngồi cạnh giường bệnh, nhưng khẩn trương đến mức móng tay bấm vào da thịt.
Cậu tận lực thả lỏng giọng mình, không muốn cho mình tỏ ra sợ hãi.
“Bác sĩ Liên nói là máu bầm mãn tính, có thể gây tổn thương đến huyết quản, chỉ có chút máu bầm mà thôi, chúng ta có thể tỉ mỉ quan sát, qua thời gian nó sẽ tự hấp thu, không vội.”
Lương Huân Thần vẫn còn nhìn cậu, Omega trước mặt mình lộ ra không biết bao nhiêu sơ hở, cậu ngay cả vành mắt cũng còn ửng đỏ, làm sao có thể làm như không có chuyện gì.
[Em nguyện ý anh ấy cả đời cũng không nhớ ra chuyện những năm này; nguyện ý anh ấy không nhớ ra em, cũng không nhớ ra Đoàn Đoàn; nguyện ý anh ấy một mực hận em, dù là muốn ly hôn cũng được, muốn đền bù cũng được, muốn em đi ăn cơm tù cũng được… Em cũng sẽ không để cho anh ấy đi làm giải phẫu, em không chấp nhận.]
[Anh à.. Anh ấy khó khăn lắm mới sống lại, em không thể mất anh ấy lần nữa.]
Lời nói bên đầu dây điện thoại kia, từng câu từng chữ như vang bên tai Lương Huân Thần.
Lương Huân Thần mím môi, hắn muốn nói cho Omega này biết, vừa rồi cậu gặp anh trai, vừa vặn gã đang cùng A Nguyên nói chuyện điện thoại, A Nguyên mở loa ngoài đưa điện thoại di động cho hắn nghe.
Cho nên, vô luận là chẩn đoán của bác sĩ hay là kiến nghị trị liệu hắn đều biết, thanh âm lo âu của Omega cũng được hắn nghe vào lòng.
Nhưng mà, hắn không mở miệng nổi.
Hắn không có cách nào hình dung được tâm tình của mình vào giờ phút này.
Trong ấn tượng của Lương Huân Thần, Uông Mộc Nhan cho tới bây giờ chưa từng có lúc rối loạn như thế này. Cậu luôn là dáng vẻ tự cao tự đại, kiêu ngạo hơn người, cuồng vọng tựa như đóa hoa chi tử mãnh liệt tỏa hương, mùi hương khiến người không thở nổi, chỉ có thể bị cậu dây dưa trói buộc.
Như là một ngọn lửa rực rỡ tươi đẹp, tùy ý làm càng, người người chung quanh đều phải thuận theo tâm ý của cậu.
Từ sau khi mình tỉnh lại, Omega kiêu ngạo như vậy, thế mà lúc nào cũng nức nở, một chút cũng không giống Uông Mộc Nhan mà hắn đã từng biết.
Cành hoa chi tử khô héo đầy ngạo mạn kia, qua gió thổi mưa sa, cơ hồ sắp gãy.
——-
”Huân Thần? Anh cảm thấy thế nào…”
Uông Mộc Nhan cảm thấy giọng mình khàn đi, cậu rất sợ Lương Huân Thần sẽ hỏi mình những phương pháp trị liệu khác, dù cho cậu biết rõ chuyện lựa chọn giải phẫu không có khả thi, Lương Huân Thần cũng sẽ không liều lĩnh mà trực tiếp giải phẫu, nhưng là lý trí không tài nào kiềm chế nỗi sợ, nhất thời nửa khắc, sau lưng cậu mồ hôi cũng thấm ướt một tầng.
“…Vậy trước tiên cứ quan sát xem sao.” Lương Huân Thần rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay tiểu nhút nhát, thậm chí còn mở các ngón tay đang nắm chặt đã sớm thấm ướt mồ hôi của Uông Mộc Nhan, “Dù sao tôi có thể ăn, có thể ngủ, những thứ khác cũng không vội.”
“Đúng, chính là như vậy.” Uông Mộc Nhan cảm thấy cổ họng run lên như lồng ngực mình, cậu cười như trút được gánh nặng, “Bác sĩ nói, máu bầm không ảnh hưởng đến hệ thần kinh, cũng tốt, không cần phải giải phẫu không được… Anh đói không? Em đi lấy cơm nóng.”
Uông Mộc Nhan chuyển chủ đề, cậu không dám thảo luận lại chủ đề này, lỡ như Lương Huân Thần thay đổi chủ ý, ruột gan cậu cũng hóa xanh.
Lương Huân Thần nhìn cậu lúc lâu, mới ừ một tiếng.
Uông Mộc Nhan lúc này mới vui mừng đi “giày vò” bữa tối, Lương Huân Thần nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh nhìn đối phương cầm cà mèn đi ra khỏi phòng, mới từ trong chăn lấy điện thoại di động bị hắn giấu nãy giờ.
Ánh mắt hắn rơi vào hình nền kia.
Uông Mộc Nhan tính tình kiêu ngạo, rất ít đăng bài gì ở vòng bạn bè, cùng lắm Lương Huân Thần từ chỗ bạn bè tìm được số hiện tại mình hay dùng, xém nữa bị thồn cơm chó ngập mặt.
Lương Huân Thần lướt qua những thứ xàm xí, dừng ở một bài đăng ba năm trước.
——–
[Bé con vất vả rồi Đoàn Đoàn nhà chúng ta siêu cấp dễ thương! Mãi mãi yêu con!]
Trong ảnh là một tiểu bé con đang ngủ dùng tay nhỏ nhắn nắm mỗi người mỗi bên.
Tiểu bé con gò má hồng hồng, lông mi thật dài, làm cho lòng người mềm nhũn.
Dù cho Lương Huân Thần đã quên sạch, cũng cảm thấy trong lòng đầy ngọt ngào.
Đây đích thực là con của hắn.
Mà người trong ống kính mồ hôi ướt đẫm gò má, thậm chí có chút chật vật, đang ôm đứa trẻ kia.
Đó là người bị hắn vô tình lãng quên.
Được một “hắn” khác, yêu hoa chi tử sâu đậm.
”Đợi lâu chưa?” Uông Mộc Nhan đẩy cửa vào, thấy Lương Huân Thần lẳng lặng ngồi trên giường bệnh, “Anh em mới vừa đến thăm anh đúng không, em gặp bọn họ ở tầng dưới.”
Lương Huân Thần ngẩng đầu nhìn cậu, mặt không biểu tình.
“Em vừa mới đi lấy thuốc.” Uông Mộc Nhan cầm thuốc bỏ vào hộc trên, cậu cố gắng cười ra tiếng, làm ra dáng vẻ ung dung. “Đúng lúc gặp bác sĩ khám bệnh cho anh tìm em nói chuyện, đã có kết quả chụp não bộ CT, không có vấn đề gì cả, chỉ là phát hiện một xíu máu bầm thôi…”
Uông Mộc Nhan lấy hơi, nuốt nước bọt, cậu ngồi cạnh giường bệnh, nhưng khẩn trương đến mức móng tay bấm vào da thịt.
Cậu tận lực thả lỏng giọng mình, không muốn cho mình tỏ ra sợ hãi.
“Bác sĩ Liên nói là máu bầm mãn tính, có thể gây tổn thương đến huyết quản, chỉ có chút máu bầm mà thôi, chúng ta có thể tỉ mỉ quan sát, qua thời gian nó sẽ tự hấp thu, không vội.”
Lương Huân Thần vẫn còn nhìn cậu, Omega trước mặt mình lộ ra không biết bao nhiêu sơ hở, cậu ngay cả vành mắt cũng còn ửng đỏ, làm sao có thể làm như không có chuyện gì.
[Em nguyện ý anh ấy cả đời cũng không nhớ ra chuyện những năm này; nguyện ý anh ấy không nhớ ra em, cũng không nhớ ra Đoàn Đoàn; nguyện ý anh ấy một mực hận em, dù là muốn ly hôn cũng được, muốn đền bù cũng được, muốn em đi ăn cơm tù cũng được… Em cũng sẽ không để cho anh ấy đi làm giải phẫu, em không chấp nhận.]
[Anh à.. Anh ấy khó khăn lắm mới sống lại, em không thể mất anh ấy lần nữa.]
Lời nói bên đầu dây điện thoại kia, từng câu từng chữ như vang bên tai Lương Huân Thần.
Lương Huân Thần mím môi, hắn muốn nói cho Omega này biết, vừa rồi cậu gặp anh trai, vừa vặn gã đang cùng A Nguyên nói chuyện điện thoại, A Nguyên mở loa ngoài đưa điện thoại di động cho hắn nghe.
Cho nên, vô luận là chẩn đoán của bác sĩ hay là kiến nghị trị liệu hắn đều biết, thanh âm lo âu của Omega cũng được hắn nghe vào lòng.
Nhưng mà, hắn không mở miệng nổi.
Hắn không có cách nào hình dung được tâm tình của mình vào giờ phút này.
Trong ấn tượng của Lương Huân Thần, Uông Mộc Nhan cho tới bây giờ chưa từng có lúc rối loạn như thế này. Cậu luôn là dáng vẻ tự cao tự đại, kiêu ngạo hơn người, cuồng vọng tựa như đóa hoa chi tử mãnh liệt tỏa hương, mùi hương khiến người không thở nổi, chỉ có thể bị cậu dây dưa trói buộc.
Như là một ngọn lửa rực rỡ tươi đẹp, tùy ý làm càng, người người chung quanh đều phải thuận theo tâm ý của cậu.
Từ sau khi mình tỉnh lại, Omega kiêu ngạo như vậy, thế mà lúc nào cũng nức nở, một chút cũng không giống Uông Mộc Nhan mà hắn đã từng biết.
Cành hoa chi tử khô héo đầy ngạo mạn kia, qua gió thổi mưa sa, cơ hồ sắp gãy.
——-
”Huân Thần? Anh cảm thấy thế nào…”
Uông Mộc Nhan cảm thấy giọng mình khàn đi, cậu rất sợ Lương Huân Thần sẽ hỏi mình những phương pháp trị liệu khác, dù cho cậu biết rõ chuyện lựa chọn giải phẫu không có khả thi, Lương Huân Thần cũng sẽ không liều lĩnh mà trực tiếp giải phẫu, nhưng là lý trí không tài nào kiềm chế nỗi sợ, nhất thời nửa khắc, sau lưng cậu mồ hôi cũng thấm ướt một tầng.
“…Vậy trước tiên cứ quan sát xem sao.” Lương Huân Thần rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay tiểu nhút nhát, thậm chí còn mở các ngón tay đang nắm chặt đã sớm thấm ướt mồ hôi của Uông Mộc Nhan, “Dù sao tôi có thể ăn, có thể ngủ, những thứ khác cũng không vội.”
“Đúng, chính là như vậy.” Uông Mộc Nhan cảm thấy cổ họng run lên như lồng ngực mình, cậu cười như trút được gánh nặng, “Bác sĩ nói, máu bầm không ảnh hưởng đến hệ thần kinh, cũng tốt, không cần phải giải phẫu không được… Anh đói không? Em đi lấy cơm nóng.”
Uông Mộc Nhan chuyển chủ đề, cậu không dám thảo luận lại chủ đề này, lỡ như Lương Huân Thần thay đổi chủ ý, ruột gan cậu cũng hóa xanh.
Lương Huân Thần nhìn cậu lúc lâu, mới ừ một tiếng.
Uông Mộc Nhan lúc này mới vui mừng đi “giày vò” bữa tối, Lương Huân Thần nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh nhìn đối phương cầm cà mèn đi ra khỏi phòng, mới từ trong chăn lấy điện thoại di động bị hắn giấu nãy giờ.
Ánh mắt hắn rơi vào hình nền kia.
Uông Mộc Nhan tính tình kiêu ngạo, rất ít đăng bài gì ở vòng bạn bè, cùng lắm Lương Huân Thần từ chỗ bạn bè tìm được số hiện tại mình hay dùng, xém nữa bị thồn cơm chó ngập mặt.
Lương Huân Thần lướt qua những thứ xàm xí, dừng ở một bài đăng ba năm trước.
——–
[Bé con vất vả rồi Đoàn Đoàn nhà chúng ta siêu cấp dễ thương! Mãi mãi yêu con!]
Trong ảnh là một tiểu bé con đang ngủ dùng tay nhỏ nhắn nắm mỗi người mỗi bên.
Tiểu bé con gò má hồng hồng, lông mi thật dài, làm cho lòng người mềm nhũn.
Dù cho Lương Huân Thần đã quên sạch, cũng cảm thấy trong lòng đầy ngọt ngào.
Đây đích thực là con của hắn.
Mà người trong ống kính mồ hôi ướt đẫm gò má, thậm chí có chút chật vật, đang ôm đứa trẻ kia.
Đó là người bị hắn vô tình lãng quên.
Được một “hắn” khác, yêu hoa chi tử sâu đậm.
Danh sách chương