Thân là chủ nhân, quan tâm thời kỳ động dục của quản gia tư nhân xác thực không có gì đáng trách, dù sao thì việc này cũng dính đến công tác và sinh hoạt.

Một khi tiến vào thời kỳ động dục đặc thù, pheromone của omega dao động khá là đáng sợ, Dương Lực rất thấu hiểu sự lo lắng của Hoa Tranh thân là alpha hàng đầu, đặc biệt khi đối phương vẫn còn độc thân, chưa bao giờ có khế ước “vĩnh hằng” với bất kỳ omega nào.

“Thời kỳ động dục đặc thù của tôi là tháng sau.” Dương Lực cõng Hoa Tranh vào phòng.

Tuy người đàn ông này rất nặng, nhưng có thể trợ giúp cho chủ nhân bị mù một cách thiết thực, Dương Lực vẫn rất tình nguyện, đặc biệt là kiểu cõng đi một đường thế này, vất vả thì vất vả, nhưng cũng tốt hơn là để Hoa Tranh nơm nớp lo sợ đi về.

Ánh nắng giữa trưa bên ngoài xác thực rất dữ dội, da dẻ Hoa Tranh vốn đã vừa trắng vừa mỏng, phơi nắng như thế, hai má đều có dấu hiệu lột da.

Dương Lực săn sóc lấy khăn mặt chườm lạnh, lúc mới vừa chạm đến mặt Hoa Tranh, người kia rõ ràng có chút mâu thuẫn.

“Thứ gì đó?” Hoa Tranh cau mày hỏi.

Dương Lực đường hoàng nói: “Làm lạnh một chút, ngài hơi bỏng nắng rồi.”

Hoa Tranh không nhúc nhích nữa, thế nhưng cả người đều có chút cứng ngắc, dường như rất không vui.

“Tôi không thích nước đá.” Hắn buồn bực nói, “Hơn nữa như vậy rất ẻo lả.”

Dương Lực: “…” Anh rất muốn nói chăm sóc bình thường không có liên quan gì tới ẻo lả cả, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành, “Sau này ngài có thể thoa kem chống nắng rồi lại ra ngoài.”

Hoa Tranh không tỏ ý kiến, hắn đắp mặt một chốc, dường như cảm thấy quá lạnh, đẩy khăn mặt ra, đi tìm tay Dương Lực, chờ đụng tới lòng bàn tay khô ráo ấm áp của quản gia trẻ tuổi rồi rốt cuộc mới như hài lòng, nheo mắt lại hừ một tiếng.

Dương Lực thật sự là không có biện pháp nào đối với động tác cứ như động vật họ mèo cỡ lớn của người đàn ông trưởng thành này, anh chỉ có thể mặc cho đối phương cầm lấy tay mình, dán lên gò má nhẵn nhụi mát mẻ, còn mang theo chút đỏ ửng của đối phương.

Không thể không nói, giống như lời Thái Thái đã nói, cái gọi là hình dung bề ngoài tựa như thiên thần của Hoa Tranh trên bách khoa vũ trụ xác thực không có nói ngoa.

Chính Dương Lực cũng coi như một người anh tuấn tràn ngập mị lực, thân là quản gia cao cấp từng thấy qua vô số các loại cố chủ tinh anh cao cấp, nhưng cho tới giờ chưa có nam giới hoặc là nữ giới nào có bề ngoài vượt qua Hoa Tranh xuất hiện.

Đệ nhất mỹ nam tử trên bách khoa vũ trụ, thực sự là danh bất hư truyền…

Quản gia bị tóm lấy tay hiển nhiên đã quên mất quy củ không thể nhìn chằm chằm chủ nhân mà Trần nữ sĩ dạy bảo.

Ánh mắt Dương Lực tỉ mỉ đảo qua mặt mày mũi môi của Hoa Tranh, mỗi một lần nhìn đều không nhịn được cảm khái, thực sự là bị mù cũng không ảnh hưởng đến dung mạo vẻ ngoài của người này, trình độ của tấm ảnh chân dung trên bách khoa toàn cầu hiện giờ nhìn lại chỉ có thể nói là không ăn ảnh. Mà khi Hoa Tranh nhìn người khác, cặp mắt tựa như quả cầu thủy tinh vừa vặn như một đầm nước xuân rồi lại không có chút sức sống.

Thần bí, mạnh mẽ, người đàn ông sống trong bách khoa vũ trụ.

Đại khái là bởi ánh mắt quá mức nóng cháy, rốt cuộc Hoa Tranh không nhịn được nhúc nhích lông mày, không khách khí nói: “Xem đủ chưa?”

“!” Dương Lực cả kinh, mới phát hiện mình xác thực bỏ qua phép tắc, hoàn toàn quên mất quy củ, việc này đối với anh mà nói là sai lầm không thể phạm cũng không nên phạm.

Khuôn mặt quản gia anh tuấn khô nóng, may là màu da chocolate khiến nó không rõ ràng lắm, Dương Lực ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn cúi đầu, nhẹ nhàng xin lỗi.

Hoa Tranh cũng không biết là chấp nhận hay không, nhưng cũng không làm khó anh.

Qua chốc lát, người đàn ông đột nhiên mang ý đồ xấu hỏi: “Anh đang nhìn gì?”

Dương Lực nhắm mắt nói: “Nhìn… ngài…”

Hoa Tranh cũng không buông tha anh: “Nhìn tôi cái gì?”

Dương Lực chất phác không biết nên trả lời như thế nào.

Hoa Tranh đưa tay ra, hắn hơi nghiêng đầu, mười ngón mảnh khảnh vén mái tóc dài màu trắng bạc qua đỉnh đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng no đủ, hắn không có biểu tình gì, không có tiêu cự, “nhìn chăm chú” vào mặt Dương Lực.

“……” Dương Lực hơi nhếch miệng đã hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.

Hoa Tranh nghiêm túc hỏi anh: “Đẹp không?”

Đây cũng không phải là vấn đề nhìn có đẹp hay không… đây là quyến rũ đó! Dương Lực bị đối phương “nhìn chăm chú” quả thực tê cả da đầu, lần đầu tiên anh thấy vui mừng vì mình chưa tới thời kỳ động dục đặc thù, bằng không một alpha hàng đầu phát tán mị lực và pheromone của mình như vậy, không một omega bình thường nào có thể chịu nổi, may mà, thân là quản gia ưu tú, Dương Lực từng được huấn luyện khống chế bản năng và chống lại hormone pheromone của người khác, hơn nữa còn có thêm vòng tay, anh mới có thể tạm thời không bị mê hoặc dưới sự quyến rũ trần trụi của đối phương.

Nhưng tình huống cũng không thoải mái đến độ có thể làm cho anh bình thản ung dung.

Dương Lực không thể không nắm chặt vòng tay trên tay trái, để cho “doctor” của mình tiêm cho mình một mũi thuốc trấn định.

Cho dù vậy, chóp mũi Dương Lực vẫn có thể ngửi được mùi vị thơm ngọt dồi dào của đối phương, mùi vị kia dụ dỗ anh từ bỏ suy nghĩ, thuận theo thậm chí là khát cầu người đàn ông trước mặt lâm hạnh.

Hoa Tranh bởi vì bị mù nên cũng không rõ tình huống của quản gia trẻ tuổi, hắn đưa tay ra, thử đụng vào đối phương, kết quả Dương Lực cảnh giác mãnh liệt lui về phía sau mấy bước.

Hoa Tranh: “…”

Hoa lão gia tức khắc đen mặt, nguy hiểm nheo mắt lại, hắn giơ tay, cũng không có thả xuống: “Anh trốn cái gì?”

Dương Lực xoắn xuýt nhìn tay đối phương duỗi ra giữa không trung, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, hiện tại cả người anh khô nóng, ngay cả đầu óc cũng chưa tỉnh táo lại, bàn tay anh đầy mồ hôi, nếu như bị sờ vào tuyệt đối sẽ lộ.

Nếu để cho ông chủ biết mình không khống chế nổi bởi vì đối phương tỏa ra dao động pheromone…

Không chuyên nghiệp như thế, căn bản không giữ nổi cái bát cơm hiện giờ!

“Tôi đi rót cốc nước cho ngài.” Dương Lực lùi lại mấy bước, anh phải tìm một lý do để rời khỏi không gian hai người này, không để bị pheromone của đối phương quấy nhiễu nữa.

Đại khái là Hoa Tranh nâng tay đến mệt mỏi, rốt cuộc bỏ xuống, vẻ mặt hắn có chút ngờ vực, nhưng vẫn từ bi bỏ qua cho đối phương, lạnh nhạt phất phất tay, cố ý dặn dò: “Muốn nước nóng.”

Dương Lực đâu còn quản được lạnh với nóng, nói là chạy trối chết cũng không quá, anh vừa ra tới hành lang liền cấp thiết cởi vòng cổ bằng da ra, áo sơ mi ướt hơn phân nửa, kết quả trùng hợp lại đụng phải Trần nữ sĩ.

Có lẽ quản gia trước giờ luôn tao nhã anh tuấn hiếm khi chật vật như vậy, ngay cả Trần nữ sĩ cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt cô rơi vào cổ áo mở rộng của đối phương, Dương Lực nhìn thì gầy gò, kỳ thực cơ bắp tương đối đẹp đẽ, cơ ngực no đủ màu chocolate phủ một lớp mồ hôi mỏng manh, như dính mật sáp.

Dù Dương Lực có thất thố hơn nữa, gặp phải người ngoài vẫn sẽ tận lực giữ vững khắc chế, trấn định và thân sĩ, hai tay anh dán vào đường lai quần hơi khom lưng hành lễ.

Trần nữ sĩ lo lắng nói: “Cậu làm sao vậy?”

Dương Lực ngẩng đầu lên, ánh mắt anh coi như trong trẻo, dưới sự tôn lên của màu da, đôi môi no đủ nở nang, đỏ sẫm ướt át, anh theo bản năng đưa lưỡi ra sốt ruột liếm môi một cái.

Trần nữ sĩ: “…”

Dương Lực hít sâu một hơi: “Tôi cảm thấy tôi cần nghỉ ngơi một chút, được chứ?”

… Cái kiểu toàn thân tràn đầy hormone dục vọng thế này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì hả?! Trần nữ sĩ phát điên phun xả ở trong lòng, một beta như cô mà cũng sắp bị xông mùi đến nôn rồi nè!

Ngay khi Hoa Tranh chờ một cốc nước chờ đến độ sắp thiếu kiên nhẫn, nước cuối cùng cũng đã tới, nhưng đáng tiếc người đưa nước cũng không phải người mình muốn.

Hắn hít mũi một cái, biểu tình lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị.

“Tại sao lại là chị?” Tâm trạng Hoa lão gia có chút ác liệt, “Hắn đâu?”

Dù sao thì Trần nữ sĩ cũng theo hắn mười mấy năm, tuy rằng không phải quản gia, nhưng hiểu rất rõ tính khí ông boss của mình, tức giận nói: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng bắt nạt người ta, dọa bé chocolate chạy mất là đời này cậu cũng sẽ không có quản gia nữa, hiểu chưa?”

Hoa Tranh tức giận lẩm bẩm một câu, Trần nữ sĩ đương nhiên nghe rõ, vẻ mặt cô có chút nghiêm túc.

“Cậu không phải là alpha có thể tùy tiện ký kết khế ước vĩnh hằng với người ta.” Cô khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Hoa Tranh, “Tuy rằng tôi đáp ứng cậu, tìm bé chocolate tới cho cậu, thế nhưng có thể ký kết khế ước vĩnh hằng hay không, mấu chốt không ở chỗ cậu, mà ở hắn.”

Hoa Tranh cau mày, sau đó chậm rãi, rũ hai rèm mi xuống, vẻ mặt của hắn như đứa trẻ, gần như đau thương thậm chí là đáng thương.

Trần nữ sĩ có chút nhẹ dạ, cô ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt như thủy tinh của Hoa Tranh.

“Nếu không muốn tổn thương hắn, thì phải khắc chế bản thân mình, cậu biết mà, cậu làm được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện