Hoa Tranh cũng không có bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, chỉ ở mức độ Dương Lực nói thế nào hắn sẽ hứng thú bừng bừng đi làm thế đó thôi, vào lúc như này đương nhiên hắn liền nghĩ tới tác dụng của Marvin.
“Cậu nói cậu muốn làm gì?!” Biểu tình của Marvin khoa trương lại khiếp sợ, dáng vẻ oán hận phẫn nộ ‘tôi lớn tuổi vậy rồi còn chưa thoát ế mà cậu đã muốn bỉ dực song phi!’.
Hoa Tranh nhíu mày, trong bảy người thì hắn nhỏ tuổi nhất, lại tìm được bạn đời đầu tiên, không thể bảo là không đắc ý: “Tôi sắp đăng ký kết hôn.”
Marvin đau đầu nói: “Cậu còn chưa đầy 20 tuổi.”
Hoa Tranh thấy không đáng kể: “Còn một hai năm thôi.”
Marvin: “Cậu còn một hai năm, nhưng người ta mới chỉ 20, cách 30 tuổi xa lắm đó!”
Hoa Tranh nói như hiển nhiên: “Cho nên mới phải đăng ký kết hôn trước, có gì không đúng sao?”
Marvin: “…” Còn thật sự không có gì không đúng…
Theo lý thuyết thì bảy alpha hàng đầu, ngoại trừ Hoa Tranh còn một hai năm nữa mới thành niên, mấy người khác bao gồm cả Marvin đều là chó FA vạn năm, thật ra trong nội tâm mọi người đều rất chờ mong Hoa Tranh có thể debut ở vị trí trung tâm, cùng với mấy ông anh khác đi trên con đường bùn lầy “Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu”.
Cho nên sau khi từ chỗ Marvin nghe nói Hoa Tranh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt còn chuẩn bị kết hôn, mấy alpha khác mặt ngoài làm bộ rất hâm mộ, mà thật ra thì cũng thật sự là rất hâm mộ.
Ngoại trừ phải hỏi rõ vấn đề kết hôn, Marvin còn phải bận tâm đến thời kỳ động dụccủa hai đứa nhỏ Hoa Tranh và Dương Lực, y ôm thành kiến rất lớn đối với thái độ “trước tiên cứ thử một lần” của Dương Lực.
“Pheromone của chúng ta không giống alpha bình thường.” Marvin hiếm khi nghiêm mặt, cũng không để ý nếp nhăn trên trán sâu hay cạn, “Giữa alpha và omega bình thường đều có quy định bảo vệ, mặc dù chỉ là phạm vi dân sự, nhưng có tính hài hòa nhất định.”
Hoa Tranh cau mày: “Hai chúng tôi cũng không nhất định phải lập tức phát sinh quan hệ sau khi kết hôn.”
“Cậu quá khinh thường lần đầu tiên động dục của cậu.” Marvin lắc đầu, “Với lại, kết hôn chính là để ký kết quan hệ hợp pháp, cậu moi đâu ra tự tin để cảm thấy có thể nhịn thêm 10 năm nữa?”
Hoa Tranh suy nghĩ một chút, không biết sao, tâm tư lại trôi dạt đến hình ảnh Dương Lực mở rộng cổ áo vào ngày hè.
Mái tóc đen của thiếu niên bị mồ hôi ngâm ướt sũng, như lông tơ chim non rũ xuống trên vầng trán trơn bóng, lồng ngực gầy gò màu chocolate tựa như thoa một lớp mật màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời chói chang.
Dương Lực cong môi, lộ ra hàm răng trắng nõn, nụ cười của anh lòe lòe toả sáng.
Hoa Tranh híp mắt, đầu ngón tay hắn vô thức mơn trớn bờ môi không có huyết sắc của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Marvin há miệng, nửa ghét bỏ nửa khó tin nhìn hắn: “Pheromone của cậu nói cho tôi biết là cậu cứng rồi!”
“…” Mặt Hoa Tranh không hề có cảm xúc cúi đầu liếc nhìn đũng quần mình.
Marvin quả thực sợ hãi vô cùng: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì?”
Hoa Tranh liếm môi một cái, đột nhiên ác liệt nở nụ cười: “Tôi không nói với anh.”
Marvin: “…”
Lần đầu tiên Dương Lực một mình đến trung tâm đăng ký, trong lòng rất hồi hộp, từ khi ngành dịch vụ này hoàn toàn cơ giới hóa, trí năng AI cũng bao phủ toàn diện, bất luận là hộ khẩu, hay là xuất ngoại, hay kết hôn, đều có thể hoàn thành xong xuôi toàn bộ trong một khu vực.
Anh nộp chứng minh thân phận và hộ khẩu của mình, AI ở chỗ ghi danh kết hôn rất nghiêm cẩn quét nhìn một lần.
“Bạn đời của ngài không tới sao?” AI lễ phép dò hỏi, lần này AI có bề ngoài của một bác gái mập mạp hiền lành, vô cùng phù hợp với phong cách của chỗ đăng ký kết hôn.
Dương Lực ngượng ngùng nở nụ cười: “Không có… tôi chỉ muốn tự đến hỏi thăm, tuổi tôi có thể kết hôn không?”
Bác gái mỉm cười nói: “Có thể đăng ký trước, thế nhưng phải căn cứ vào tình huống của bạn đời của ngài, để phán đoán có được ở chung hay không.”
Dương Lực mở to mắt, không quá rõ ràng: “Nói cách khác, kết hôn rồi cũng không nhất định có thể ở cùng một chỗ à?”
“Ngài còn chưa thành niên đâu.” Bác gái nói, “Nghĩ cho sức khỏe của ngài, nếu như đối phương sắp phát tình, ngài cần được cách ly.”
“…” Không thể nghi ngờ, việc này đối với Dương Lực mà nói quả thực là sét đánh giữ trời quang, anh không từ bỏ hỏi lại lần nữa, “Vậy nếu hiện tại tôi với đối phương ký kết quan hệ vĩnh hằng, sẽ có ảnh hưởng gì không?”
AI dù sao cũng là AI, ngoại trừ lặp lại “nghĩ cho sức khỏe của ngài” thì cũng không có lý do gì khác, trong tài liệu cũng không có ví dụ tương tự để tham khảo.
“Tôi vô cùng hiểu rõ chấp niệm muốn hiến dâng toàn bộ cho đối phương của ngài.” Bác gái AI cuối cùng cũng khá là ‘thâm tình’ tổng kết, “Nhất định là ngài vô cùng vô cùng vô cùng yêu hắn.”
Để có thể đăng ký kết hôn, hai người có thể nói là giằng co một vòng lớn, cuối cùng cho ra kết quả, là trước hết phải chờ Hoa Tranh 20 tuổi mới được.
Đối với Dương Lực mà nói thì có thể kết hôn cũng đã rất thỏa mãn rồi, sự kiên trì của anh rất tốt, chờ một hai năm căn bản cũng không phải là vấn đề gì, chỉ có điều Hoa Tranh lại không cho là như vậy.
Tiểu lão gia “hận gả” quả thực là sống một ngày bằng một năm, Trần nữ sĩ luôn cảm thấy hắn yêu đương mà sốt ruột đến độ tóc cũng sắp trọc hết rồi.
“Đây là thuốc ức chế Marvin đại nhân đưa tới cho ngài.” Ông chủ yêu đương, thư ký lại bận rộn hơn đại khái chỉ có mỗi mình Trần nữ sĩ, cô không chỉ cần bận tâm đời sống tình cảm của ông chủ với bà chủ, mà còn phải bận tâm đến đời sống trên giường của họ nữa.
Chẳng hạn như tiểu lão gia rất không muốn phối hợp: “Tại sao tôi phải cần thuốc ức chế?”
Trần nữ sĩ kiên nhẫn nói: “Để đề phòng, dù sao thì cũng sắp đến tuổi động dục của ngài rồi, một khi bất ngờ động dục, tối thiểu thì thuốc ức chế có thể khống chế lại.”
Hoa Tranh bĩu môi, vẻ mặt hắn rất không đồng ý, thế nhưng nghĩ Marvin nói có thể tạo ra hậu quả, do dự một chốc, cuối cùng vẫn cất đi.
Trần nữ sĩ thấy hắn ngoan ngoãn cất đi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Dương Lực đi ra từ trong chuồng ngựa liền nhìn thấy đại quản gia của Hoa Tranh đã chờ ở nơi đó, vẻ mặt đối phương tươi cười, nhìn thấy anh liền khom lưng hành lễ: “Ngài cực khổ rồi.”
Dương Lực được kính mà sợ liên tục đáp lễ: “Không có không có… sao ngài lại đến đây?”
Đại quản gia cười nói: “Tiểu lão gia sẽ đến ngay, bảo tôi cố ý đến thông báo ngài chờ thêm một lát.”
Dương Lực vừa nghe đến tên của Hoa Tranh, mặt liền không khống chế được nóng bừng lên, tuy rằng anh quả thật là đang yêu đương với đối phương, nhưng cái dáng vẻ khắp thiên hạ đều biết như thế vẫn khiến người ta rất là ngại ngần.
Đại khái là đại quản gia cũng biết da mặt anh mỏng, lúc gần đi cũng không nói thêm gì, Dương Lực ở trong chuồng ngựa chờ không bao lâu, quả nhiên Hoa Tranh đã đến.
Sau khi trời dần lạnh, Hoa Tranh liền không còn cắt tóc nữa, hiện tại mái tóc dài màu bạc của hắn sắp dài tới lưng, nếu không phải ngũ quan tuấn lãng mà anh khí, cái nhìn đầu tiên rất dễ bị nhận lầm thành nữ.
Dương Lực ngồi trên đống cỏ khô thắt bím cho hắn, Hoa Tranh cũng không thành thật, xoay đầu không cho anh chải yên.
Tiểu lão gia bĩu môi, hàm hồ nói: “Hôn tôi.”
Dương Lực chỉ có thể cúi đầu hôn hắn.
Không biết Hoa Tranh nuôi ra tật xấu từ lúc nào, yêu cầu đối với việc hôn còn rất cao, chỉ hôn môi thôi không đủ, mũi và trán đều phải hôn đến, cho nên Dương Lực cảm thấy mỗi lần hôn đều thành một công trình lớn có cảm giác nghi thức đặc biệt long trọng, mỗi lần họ gặp mặt đều phải tốn lượng lớn thời gian hôn nhau.
“Còn nửa năm.” Trong lúc đang hôn Hoa Tranh đột nhiên thấp giọng nói.
Dương Lực chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
Hoa Tranh liếc mắt nhìn anh: “Tôi còn nửa năm nữa sẽ thành niên.”
Dương Lực hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?” Anh tính toán một chút, phát hiện quả thực là thời gian không chênh lệch lắm.
“Hình như anh không có chút sốt ruột nào nhỉ.” Hoa Tranh không nhịn được oán giận, “Nói muốn kết hôn không phải anh à?”
Dương Lực vội vàng dỗ hắn: “Sốt ruột mà… nhưng dù đăng ký kết hôn rồi, chúng ta có thể ở bên nhau sao? Dù sao thì phải chờ tôi 30 tuổi mới…”
Hoa Tranh nhíu mày: “Tại sao không thể ở cùng nhau?”
Dương Lực cho là hắn không hiểu hàm nghĩa của việc “ký kết”, đang ngượng ngùng mất tự nhiên không biết nên giải thích thế nào, Hoa Tranh lại thoải mái nói: “Chúng ta là vợ chồng đương nhiên phải ở cùng nhau, tôi sẽ nhẫn nhịn, chờ anh đến 30 tuổi sẽ làm tình với anh.”
Dương Lực: “…” Alpha hàng đầu đều nói việc “ký kết” trần trụi vậy sao…
Hoa Tranh tương đối tự tin: “Trước đó tôi liền ngoan ngoãn ôm anh ngủ.”
“Cậu nói cậu muốn làm gì?!” Biểu tình của Marvin khoa trương lại khiếp sợ, dáng vẻ oán hận phẫn nộ ‘tôi lớn tuổi vậy rồi còn chưa thoát ế mà cậu đã muốn bỉ dực song phi!’.
Hoa Tranh nhíu mày, trong bảy người thì hắn nhỏ tuổi nhất, lại tìm được bạn đời đầu tiên, không thể bảo là không đắc ý: “Tôi sắp đăng ký kết hôn.”
Marvin đau đầu nói: “Cậu còn chưa đầy 20 tuổi.”
Hoa Tranh thấy không đáng kể: “Còn một hai năm thôi.”
Marvin: “Cậu còn một hai năm, nhưng người ta mới chỉ 20, cách 30 tuổi xa lắm đó!”
Hoa Tranh nói như hiển nhiên: “Cho nên mới phải đăng ký kết hôn trước, có gì không đúng sao?”
Marvin: “…” Còn thật sự không có gì không đúng…
Theo lý thuyết thì bảy alpha hàng đầu, ngoại trừ Hoa Tranh còn một hai năm nữa mới thành niên, mấy người khác bao gồm cả Marvin đều là chó FA vạn năm, thật ra trong nội tâm mọi người đều rất chờ mong Hoa Tranh có thể debut ở vị trí trung tâm, cùng với mấy ông anh khác đi trên con đường bùn lầy “Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu”.
Cho nên sau khi từ chỗ Marvin nghe nói Hoa Tranh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt còn chuẩn bị kết hôn, mấy alpha khác mặt ngoài làm bộ rất hâm mộ, mà thật ra thì cũng thật sự là rất hâm mộ.
Ngoại trừ phải hỏi rõ vấn đề kết hôn, Marvin còn phải bận tâm đến thời kỳ động dụccủa hai đứa nhỏ Hoa Tranh và Dương Lực, y ôm thành kiến rất lớn đối với thái độ “trước tiên cứ thử một lần” của Dương Lực.
“Pheromone của chúng ta không giống alpha bình thường.” Marvin hiếm khi nghiêm mặt, cũng không để ý nếp nhăn trên trán sâu hay cạn, “Giữa alpha và omega bình thường đều có quy định bảo vệ, mặc dù chỉ là phạm vi dân sự, nhưng có tính hài hòa nhất định.”
Hoa Tranh cau mày: “Hai chúng tôi cũng không nhất định phải lập tức phát sinh quan hệ sau khi kết hôn.”
“Cậu quá khinh thường lần đầu tiên động dục của cậu.” Marvin lắc đầu, “Với lại, kết hôn chính là để ký kết quan hệ hợp pháp, cậu moi đâu ra tự tin để cảm thấy có thể nhịn thêm 10 năm nữa?”
Hoa Tranh suy nghĩ một chút, không biết sao, tâm tư lại trôi dạt đến hình ảnh Dương Lực mở rộng cổ áo vào ngày hè.
Mái tóc đen của thiếu niên bị mồ hôi ngâm ướt sũng, như lông tơ chim non rũ xuống trên vầng trán trơn bóng, lồng ngực gầy gò màu chocolate tựa như thoa một lớp mật màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời chói chang.
Dương Lực cong môi, lộ ra hàm răng trắng nõn, nụ cười của anh lòe lòe toả sáng.
Hoa Tranh híp mắt, đầu ngón tay hắn vô thức mơn trớn bờ môi không có huyết sắc của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Marvin há miệng, nửa ghét bỏ nửa khó tin nhìn hắn: “Pheromone của cậu nói cho tôi biết là cậu cứng rồi!”
“…” Mặt Hoa Tranh không hề có cảm xúc cúi đầu liếc nhìn đũng quần mình.
Marvin quả thực sợ hãi vô cùng: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì?”
Hoa Tranh liếm môi một cái, đột nhiên ác liệt nở nụ cười: “Tôi không nói với anh.”
Marvin: “…”
Lần đầu tiên Dương Lực một mình đến trung tâm đăng ký, trong lòng rất hồi hộp, từ khi ngành dịch vụ này hoàn toàn cơ giới hóa, trí năng AI cũng bao phủ toàn diện, bất luận là hộ khẩu, hay là xuất ngoại, hay kết hôn, đều có thể hoàn thành xong xuôi toàn bộ trong một khu vực.
Anh nộp chứng minh thân phận và hộ khẩu của mình, AI ở chỗ ghi danh kết hôn rất nghiêm cẩn quét nhìn một lần.
“Bạn đời của ngài không tới sao?” AI lễ phép dò hỏi, lần này AI có bề ngoài của một bác gái mập mạp hiền lành, vô cùng phù hợp với phong cách của chỗ đăng ký kết hôn.
Dương Lực ngượng ngùng nở nụ cười: “Không có… tôi chỉ muốn tự đến hỏi thăm, tuổi tôi có thể kết hôn không?”
Bác gái mỉm cười nói: “Có thể đăng ký trước, thế nhưng phải căn cứ vào tình huống của bạn đời của ngài, để phán đoán có được ở chung hay không.”
Dương Lực mở to mắt, không quá rõ ràng: “Nói cách khác, kết hôn rồi cũng không nhất định có thể ở cùng một chỗ à?”
“Ngài còn chưa thành niên đâu.” Bác gái nói, “Nghĩ cho sức khỏe của ngài, nếu như đối phương sắp phát tình, ngài cần được cách ly.”
“…” Không thể nghi ngờ, việc này đối với Dương Lực mà nói quả thực là sét đánh giữ trời quang, anh không từ bỏ hỏi lại lần nữa, “Vậy nếu hiện tại tôi với đối phương ký kết quan hệ vĩnh hằng, sẽ có ảnh hưởng gì không?”
AI dù sao cũng là AI, ngoại trừ lặp lại “nghĩ cho sức khỏe của ngài” thì cũng không có lý do gì khác, trong tài liệu cũng không có ví dụ tương tự để tham khảo.
“Tôi vô cùng hiểu rõ chấp niệm muốn hiến dâng toàn bộ cho đối phương của ngài.” Bác gái AI cuối cùng cũng khá là ‘thâm tình’ tổng kết, “Nhất định là ngài vô cùng vô cùng vô cùng yêu hắn.”
Để có thể đăng ký kết hôn, hai người có thể nói là giằng co một vòng lớn, cuối cùng cho ra kết quả, là trước hết phải chờ Hoa Tranh 20 tuổi mới được.
Đối với Dương Lực mà nói thì có thể kết hôn cũng đã rất thỏa mãn rồi, sự kiên trì của anh rất tốt, chờ một hai năm căn bản cũng không phải là vấn đề gì, chỉ có điều Hoa Tranh lại không cho là như vậy.
Tiểu lão gia “hận gả” quả thực là sống một ngày bằng một năm, Trần nữ sĩ luôn cảm thấy hắn yêu đương mà sốt ruột đến độ tóc cũng sắp trọc hết rồi.
“Đây là thuốc ức chế Marvin đại nhân đưa tới cho ngài.” Ông chủ yêu đương, thư ký lại bận rộn hơn đại khái chỉ có mỗi mình Trần nữ sĩ, cô không chỉ cần bận tâm đời sống tình cảm của ông chủ với bà chủ, mà còn phải bận tâm đến đời sống trên giường của họ nữa.
Chẳng hạn như tiểu lão gia rất không muốn phối hợp: “Tại sao tôi phải cần thuốc ức chế?”
Trần nữ sĩ kiên nhẫn nói: “Để đề phòng, dù sao thì cũng sắp đến tuổi động dục của ngài rồi, một khi bất ngờ động dục, tối thiểu thì thuốc ức chế có thể khống chế lại.”
Hoa Tranh bĩu môi, vẻ mặt hắn rất không đồng ý, thế nhưng nghĩ Marvin nói có thể tạo ra hậu quả, do dự một chốc, cuối cùng vẫn cất đi.
Trần nữ sĩ thấy hắn ngoan ngoãn cất đi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Dương Lực đi ra từ trong chuồng ngựa liền nhìn thấy đại quản gia của Hoa Tranh đã chờ ở nơi đó, vẻ mặt đối phương tươi cười, nhìn thấy anh liền khom lưng hành lễ: “Ngài cực khổ rồi.”
Dương Lực được kính mà sợ liên tục đáp lễ: “Không có không có… sao ngài lại đến đây?”
Đại quản gia cười nói: “Tiểu lão gia sẽ đến ngay, bảo tôi cố ý đến thông báo ngài chờ thêm một lát.”
Dương Lực vừa nghe đến tên của Hoa Tranh, mặt liền không khống chế được nóng bừng lên, tuy rằng anh quả thật là đang yêu đương với đối phương, nhưng cái dáng vẻ khắp thiên hạ đều biết như thế vẫn khiến người ta rất là ngại ngần.
Đại khái là đại quản gia cũng biết da mặt anh mỏng, lúc gần đi cũng không nói thêm gì, Dương Lực ở trong chuồng ngựa chờ không bao lâu, quả nhiên Hoa Tranh đã đến.
Sau khi trời dần lạnh, Hoa Tranh liền không còn cắt tóc nữa, hiện tại mái tóc dài màu bạc của hắn sắp dài tới lưng, nếu không phải ngũ quan tuấn lãng mà anh khí, cái nhìn đầu tiên rất dễ bị nhận lầm thành nữ.
Dương Lực ngồi trên đống cỏ khô thắt bím cho hắn, Hoa Tranh cũng không thành thật, xoay đầu không cho anh chải yên.
Tiểu lão gia bĩu môi, hàm hồ nói: “Hôn tôi.”
Dương Lực chỉ có thể cúi đầu hôn hắn.
Không biết Hoa Tranh nuôi ra tật xấu từ lúc nào, yêu cầu đối với việc hôn còn rất cao, chỉ hôn môi thôi không đủ, mũi và trán đều phải hôn đến, cho nên Dương Lực cảm thấy mỗi lần hôn đều thành một công trình lớn có cảm giác nghi thức đặc biệt long trọng, mỗi lần họ gặp mặt đều phải tốn lượng lớn thời gian hôn nhau.
“Còn nửa năm.” Trong lúc đang hôn Hoa Tranh đột nhiên thấp giọng nói.
Dương Lực chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
Hoa Tranh liếc mắt nhìn anh: “Tôi còn nửa năm nữa sẽ thành niên.”
Dương Lực hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?” Anh tính toán một chút, phát hiện quả thực là thời gian không chênh lệch lắm.
“Hình như anh không có chút sốt ruột nào nhỉ.” Hoa Tranh không nhịn được oán giận, “Nói muốn kết hôn không phải anh à?”
Dương Lực vội vàng dỗ hắn: “Sốt ruột mà… nhưng dù đăng ký kết hôn rồi, chúng ta có thể ở bên nhau sao? Dù sao thì phải chờ tôi 30 tuổi mới…”
Hoa Tranh nhíu mày: “Tại sao không thể ở cùng nhau?”
Dương Lực cho là hắn không hiểu hàm nghĩa của việc “ký kết”, đang ngượng ngùng mất tự nhiên không biết nên giải thích thế nào, Hoa Tranh lại thoải mái nói: “Chúng ta là vợ chồng đương nhiên phải ở cùng nhau, tôi sẽ nhẫn nhịn, chờ anh đến 30 tuổi sẽ làm tình với anh.”
Dương Lực: “…” Alpha hàng đầu đều nói việc “ký kết” trần trụi vậy sao…
Hoa Tranh tương đối tự tin: “Trước đó tôi liền ngoan ngoãn ôm anh ngủ.”
Danh sách chương