Edit: Thịt
Phương tiện trên phi thuyền không đủ, không thể rửa ruột cho Liên Nặc.

Cadiz không nghĩ tới cậu vệ sinh cá nhân cũng xảy ra chuyện, cho nên ông không có mang theo bác sĩ.

Liên Nặc ghé vào cạnh bồn tắm, thân mình trần trụi nhỏ bé, sắc mặc tái nhợt nôn mửa.

Rõ là có ghi vị sữa bò, vậy mà uống không ngon.

“Đây là sữa tắm, sao cậu có thể uống?” Cadiz vọt vào phòng, bế thiếu niên đang ghé vào bồn tắm, sau đó cầm lấy khăn tắm bọc cậu trên giường.


Liên Nặc khó chịu trong dạ dày, nhưng mà cậu không có thói quen tiếp xúc cơ thể với người khác, lập tức giãy giụa: “Buông tôi ra.”
“Đừng quậy.” Cadiz hạ giọng, nghiêm nghị nói.

Là quản gia đứng đầu hoàng thất, uy quyền của ông rất lớn.

Trong từ điển của Liên Nặc, chưa từng có người ra lệnh cho cậu, chỉ là… Cậu gầy như con giun, làm cho mọi người chỉ coi cậu như đứa nhỏ.

Lại bởi vì dạ dày khó chịu, trong miệng đắng chát, thân thể cậu quá suy yếu, ngay cả dị năng cũng không sử dụng được.

Cho nên, Liên Nặc vặn vẹo như con giun, thật ra rất đáng yêu.

“Cậu nhịn một chút, trước tiên uống cốc nước ấm, khi tới đế đô rồi đến bệnh viện rửa ruột.” Cadiz bế Liên Nặc lên giường, sau đó khuyên bảo.

Liên Nặc gật gật đầu.

“Sao cậu lại uống sữa tắm?” Cadiz nhịn không được hỏi.

Ở địa cầu mạt thế không hề có sữa tắm.

Là một người sống sót duy nhất ở trái đất, dụ hoặc của mỹ thực đối với Liên Nặc là vô cùng lớn.


Thời điểm ngửi được mùi sữa bò trong sữa tắm, trong đầu cậu nghĩ, sữa bò là đồ uống ngon miệng nhất.

Thậm chí quên luôn cách sử dụng của sữa tắm trong trí nhớ của nguyên chủ.

Mặt Liên Nặc tái nhợt, dần dần đỏ, cậu cảm thấy chính mình vừa làm trò cười cho thiên hạ.

Là một nhà khoa học năm trăm tuổi, Liên Nặc vô cùng không muốn điều này xảy ra trên người cậu, cho nên, cậu xoay người, đưa lưng về phía Cadiz.

Đây là một hành động vô cùng trẻ con trong mắt Cadiz.

“Cậu nghĩ cái này có thể uống à?” Cadiz cũng đoán được đại khái, “Đây là sữa tắm vị sữa bò, nếu cậu muốn uống sữa bò, khi tới đế đô có thể bảo người hầu chuẩn bị.

Nhưng mà…” Cadiz nheo mắt, khí thế âm trầm, chỉ là Liên Nặc đang đưa lưng về phía ông căn bản không cảm giác được, “Liên gia tuy rằng là tam lưu quý tộc, nhưng cậu là thiếu gia duy nhất của Liên gia, làm sao mà không biết sữa tắm? Kể cả là đứa trẻ ở xóm nghèo, cũng biết sữa tắm dùng để tắm rửa.

Đương nhiên bọn họ sẽ không được dùng loại sữa tắm cao cấp như này.”
Lỗ tai Liên Nặc giật giật, cậu nghe được giọng điệu châm chọc của Cadiz.

Nói cậu còn không bằng đứa trẻ ở xóm nghèo.

Nhưng mà, lúc này Liên Nặc không muốn phản bác ông, bởi vì nếu phản bác Cadiz, có vẻ là trò cười này của cậu còn lớn hơn nữa.

Chỉ là, Liên Nặc trước giờ đều không phải là người tốt, là nhà khoa học cuối cùng trên địa cầu, Liên Nặc kiêu ngạo, tùy ý, bởi vì người trên trái đất chết sạch, không ai so đo với cậu.


Thế mà bây giờ tiểu bối ở tinh cầu khác lại giễu cợt cậu như thế, Liên Nặc nhất định sẽ chờ thời cơ trả thù.

Nếu Cadiz biết suy nghĩ của Liên Nặc, nhất định sẽ có xúc động muốn nhảy phi thuyền.

Thấy thiếu niên trầm mặc, Cadiz cũng không nói tiếp.

“Nước ấm, thưa ngài.” Người hầu bưng nước ấm vào trong phòng.

Cadiz cầm ly nước đặt trên tủ đầu giường: “Cậu uống đi, cho dạ dày ấm hơn, và súc miệng nữa.”
Lúc này Liên Nặc không phản kháng.

Cậu cầm cái ly, làm theo lời Cadiz nói, kết quả vừa uống, cậu cảm thấy từ dạ dày đến cổ họng, đến vị ghê tởm trong miệng càng khó chịu.

Sau đó, Liên Nặc ghé vào đầu giường, trực tiếp nôn ra, tất cả đều là sữa tắm, còn có một ít đồ ăn nguyên chủ ăn xong chưa kịp tiêu hóa.

Một mùi vị chua thối ngay lập tức lan khắp phòng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện