Aldrich trong lúc vô tình thăm dò được bí mật của cha vợ tương lai, tuy rằng song phương đều không nói tỉ mỉ, bất quá chuyện Tiền Quân và những người này đã từng có tiếp xúc thì có thể khẳng định. Vô luận ở giữa đã phát sinh chuyện gì, từ phản ứng của Hoàng Duy Tân mà xem cuối cùng mọi người có lẽ huyên náo đến rất không vui. Vậy thì tốt rồi, Aldrich yên tâm nghĩ, vạn nhất nếu là hợp tác rất vui vẻ, để Chu Cẩn dính líu vào sẽ rất khó nói.
Aldrich phiết mắt thấy Chu Cẩn còn nhìn ra ngoài, linh hoạt cầm lấy dây thần kinh của Ngân Dực, đâm đâm Chu Cẩn.
Chờ Chu Cẩn quay đầu lại nhìn, anh nhanh chóng làm bộ bỏ rơi dây thần kinh, mắng: "Làm gì đó, không thấy Chu Cẩn đang suy nghĩ chuyện gì à?"
Ngân Dực: "..."
Biểu tình của Chu Cẩn bất biến, đôi mắt ngăm đen có vẻ hơi lạnh lẽo: "Cả quá trình anh bắt dây thần kinh đến quét mặt tôi đều có thể nhìn thấy trong kính chiếu hậu."
Aldrich: "..."
Ngân Dực cười trên nỗi đau của người khác: "Ha ha ha, cho ngài nợ! Chu Cẩn tiên sinh có thể để cho ngài lừa gạt được sao?"
"Ta chính là có chút bận tâm em..."
"Không cần." Chu Cẩn đánh gãy anh, "Có thời gian như vậy, không bằng anh suy nghĩ thật kỹ lúc trở lại nên làm sao bây giờ. Một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, mọi người e rằng sẽ không tiêu hóa nổi."
Aldrich vô lực nhắm mắt lại, anh nặn nặn mi tâm của mình: "Nếu như chúng ta trở lại nói Ngân Dực là em điều khiển, em cảm thấy sẽ có bao nhiêu người tin tưởng?"
Chu Cẩn hừ lạnh: "Đừng có ngu xuẩn."
"Không thì sao?" Aldrich thoáng có chút tuyệt vọng, anh cơ hồ đã có thể nhìn thấy bộ dáng mở rượu sâm banh của lão Lorrin và Dana.
"Uy hiếp bọn họ a."
"... Uy hiếp kiểu nào?"
Khóe miệng của Chu Cẩn thoáng cong lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Aldrich, Aldrich lập tức chạy qua.
Thời điểm hai người trở lại, Matthew nhìn thấy chân của cơ giáp trên tay Ngân Dực, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm thật dài. Cuối cùng cũng coi như không phải phí công một hồi, trở lại có thể bàn giao.
Quân tuần tra của liên bang vẫn đi theo ở phía sau, thời điểm Ngân Dực lôi kéo mấy cái đuôi chạy thật xa mới nhận mệnh lệnh của Matthew đến đây, đem người tiếp lên phi thuyền.
Lúc Chu Cẩn và Aldrich leo lên phi thuyền, Dịch Minh đang nghiên cứu miếng đai trên tay, ông ấn lên nút lệnh, túi khí nhanh chóng bao ông lại. Liên bang có kỹ thuật tương tự như vậy, nhưng bởi vì quá mức theo đuổi tính an toàn, làm cho loại trang bị nhanh và tiện này khá nặng, còn nhất định phải buộc chặt ở trên người.
Đồng thời, bản thân túi khí nhanh và tiện lợi này cũng có vấn đề, độ cứng quá lớn sẽ tạo nên một hoàn cảnh tương đối phong bế, người ở trong đó không có cách nào kết nối với thế giới bên ngoài được. Chuyện này mở ra một vấn đề, thời điểm gặp phải tình huống đặc biệt cần phải sử dụng túi khí nhanh và tiện, người ở trong đó liền không có cách nào cố định chính mình, sau khi tiến vào vũ trụ chỉ có thể tung bay như nước chảy bèo trôi, có thể bị đánh trở về hay không hoàn toàn là xem vận khí.
Mà túi khí nhanh và tiện của Chu Cẩn thì lại khác, cậu bỏ đi phần lớn công năng phòng ngự, chỉ tiến hành che chắn khỏi tia vũ trụ, vách tường của túi khí phi thường mềm mại, còn có một độ dẻo dai nhất định. Dịch Minh đã thử, cho dù khi duỗi cánh tay ra, vách tường của túi khí cũng sẽ kéo dài, hoàn toàn bao lấy cánh tay. Điều này có nghĩa là người sử dụng loại túi khí này có thể cố định bản thân.
Dịch Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ông thấy Chu Cẩn và Aldrich đi tới, hưng phấn phất phất tay: "Cái này thật không tệ."
Chu Cẩn có chút đau lòng nhìn miếng đai trong tay Dịch Minh, vật liệu cũng không dễ tìm, cậu bỏ ra không ít công phu tổng cộng cũng làm chừng mười cái, hôm nay một lần dùng hết toàn bộ. Chu Cẩn đau lòng chết được rất muốn lấy về, nhưng nhìn Dịch Minh một mặt tràn đầy phấn khởi, cảm thấy hi vọng lấy về lại phỏng chừng phi thường xa vời.
Matthew từ trong khoang thiết bị đi ra, vô cùng cao hứng nói với Aldrich: "Rất cảm ơn Nhị hoàng tử điện hạ đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Aldrich lập tức thực hành phương án Chu Cẩn cung cấp, bày ra một mặt không rõ: "Ta đã giúp cái gì?"
Matthew cho là anh đang thật ngại ngùng, vì vậy thiện ý nhắc nhở: "Cám ơn ngài đã giúp chúng tôi mang về tiêu bản của cơ giáp, thứ này phi thường có lợi đối với nghiên cứu của chúng tôi."
Aldrich một mặt tận lực kinh ngạc: "Không không, ta đây muốn mang về đế quốc mà."
Matthew lảo đảo một cái, nụ cười trên mặt xém chút nữa đã rơi xuống: "Ngài không phải đã nói..."
"Đúng vậy, ta nói phải làm sính lễ mà." Aldrich vô liêm sỉ trả lời, "Cho nên trước tiên cần phải mang về, sau đó chọn ngày lành tháng tốt chính thức đưa qua chứ."
... Lấy về rồi trả lại? Thời điểm đó sớm đã bị đế quốc trong ngoài sờ thấu rồi! Vừa nghĩ tới bận bịu nửa ngày cư nhiên bị đế quốc chặn trước, cảm xúc phẫn nộ bị Matthew cơ hồ lãng quên liền xông ra.
Tuy nói liên bang và đế quốc hôm nay là quan hệ nửa hợp tác, nhưng chỉ cần nơi có người thì có cạnh tranh, những câu nói này trên mặt không nói nhưng dưới đáy ngầm mọi người vẫn rõ ràng.
Matthew đứng đưa cho Chu Cẩn một ánh mắt, hi vọng Chu Cẩn có thể giúp đỡ khuyên ngăn Aldrich. Chu Cẩn hiển nhiên biết ý tứ của ông, sau khi do dự một chút chung quy vẫn ngượng ngùng dời tầm mắt. Matthew lúc này mới phản ứng được để Chu Cẩn đứng ra cũng không thích hợp, đối phương đã nói rõ phải làm sính lễ, ai đi khuyên cũng được nhưng không thể là Chu Cẩn đi khuyên.
Quả thực là đi vào ngõ cụt!
Thời khắc Matthew còn đang do dự, đã thấy Aldrich cười híp mắt nhìn ông, vị cáo già quanh năm phụ trách chuyện điều tra lập tức ngửi ra mùi vị —— đối phương đang chờ đàm luận chút điều kiện với ông.
Matthew thử thăm dò hỏi: "Nhị hoàng tử điện hạ có ý kiến gì?"
Aldrich khá có thâm ý gật gật đầu, hai tay nắm lấy vai Matthew: "Có một cái, sẽ không thêm thắt gì nữa, bảo đảm sẽ không gây phiền phức."
Matthew vội vội vã vã gật đầu, không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày trong lòng mắng người khác là tiểu hồ ly: "Cho nên, ý nghĩ của Nhị hoàng tử điện hạ là?"
"Bảo mật." Aldrich nói, "Chuyện này, cứ để mấy người biết đến là được rồi. Ông xem, ta cũng không muốn tiến vào quân bộ, bất quá nếu như bị cha ta biết được, vậy thì..." Anh cho Matthew một ánh mắt ông hiểu mà.
Matthew lập tức hiểu ý: "Đương nhiên, đương nhiên! Nhị hoàng tử điện hạ nguyện ý làm anh hùng vô danh, chúng tôi tự nhiên phải giúp ngài thành đạt."
Hai người ngầm hiểu ý bèn nhìn nhau cười, Aldrich cầm nút không gian nhét vào tay ông: "Ta sống những ngày vui vẻ của ta, các ông nghiên cứu cơ giáp của các ông, mọi người đôi bên vẹn toàn."
Matthew nắm chặt nút không gian trên tay: "Đôi bên vẹn toàn."
Aldrich cũng không có buông tay: "Nếu như Geller tiên sinh không tuân thủ ước định..."
"Sẽ không, sẽ không!" Matthew phủ định hoàn toàn, "Chuyện nhà đế quốc, chúng tôi không tiện nhúng tay, sẽ không nhúng tay!"
Aldrich rốt cuộc buông lỏng tay, hai người nhìn như hòa hợp trò chuyện vui vẻ, trong lòng từng người phỉ nhổ, lão (tiểu) hồ ly.
Chu Cẩn lạnh lùng nhìn hai người, chỉ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của song phương đều rất sốt ruột, buồn bực ngán ngẩm dời tầm mắt sang chỗ khác. Cậu muốn đi nói lời khách sáo với Dịch Minh, xem có hi vọng cầm về được hay không.
Dịch Minh vô cùng phấn khởi tiến hành kiểm tra túi khí, đồng thời đã nhờ người để ông đi tìm máy thu thập dữ liệu để làm việc rồi.
Thấy Chu Cẩn lại đây nhưng còn chưa mở miệng, đã có người cướp lời trước mặt ông: "Chu Cẩn, cám ơn em."
Vạn Nghiệp Vi mang theo hai tên lính để máy thu thập xuống, trước Dịch Minh một bước nói với Chu Cẩn: "Lần này nếu như không phải em, sợ là chúng tôi đều đã gặp phải phiền phức."
Vạn Nghiệp Vi trên tay nắm chặt miếng đai của Chu Cẩn, Chu Cẩn sáng mắt lên, có thể thu hồi một cái thì là một cái, cái Dịch Minh cầm cứ để ông chơi đùa, trước tiên lấy lại cái trên tay Vạn Nghiệp Vi rồi hẵng nói.
"Cho nên..."
"Cho nên cái này có thể cho tôi không? Tôi muốn giữ làm kỷ niệm."
Vạn Nghiệp Vi lúc thường lời lẽ vô tình, cả đời cứng như một miếng sắt, Chu Cẩn cũng nhìn không ra vị này còn có một khuôn mặt dày như thế.
Trên người Aldrich đại khái có gắn ra-đa, một giây đồng hồ liền ném Matthew lại, che ở trước người Chu Cẩn: "Há, Vạn đội trưởng, tự ý đem đồ vật của ân nhân cứu mạng chiếm làm của riêng này cũng không thích hợp đi?"
Ánh mắt của Vạn Nghiệp Vi lạnh lẽo lên: "Tôi là đại trung đoàn trưởng quân đoàn số hai, Nhị hoàng tử có phải là quá mức nhúng tay vào việc tư của người khác rồi không?"
Ánh mắt hai người nhìn nhau hận không thể bén ra tia lửa, Chu Cẩn sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy mới lén lút bước dời sang một bên, quả nhiên liền bị tin tức tố mạnh mẽ của Alpha một lần nữa áp chế đến không thở nổi.
Matthew và Dịch Minh đều là Beta, cũng không có mẫn cảm đối với tin tức tố, hai binh lính mang máy thu thập đến đã sớm thức thời đi mất. Hiện trường chỉ có một mình Chu Cẩn bị tổn hại nặng nề.
Chu Cẩn: "..." Ngu xuẩn.
Thời điểm Aldrich tự cho là đã cùng Matthew đạt thành thỏa thuận trở lại đế quốc, lập tức bị thị nữ nhắc nhở rằng lão Lorrin đang ở trong phòng làm việc chờ anh. Anh vốn tưởng rằng bất quá là lão Lorrin lại một lần đến hỏi thăm tình huống hẹn hò, nhàn nhã thay đổi quần áo rồi mới đi qua.
Khi anh mặc áo sơ mi màu vàng óng xuất hiện ở trước mặt lão Lorrin, trong mắt lão Lorrin lần đầu tiên không còn ghét bỏ. Ông nhìn Aldrich từ trên xuống dưới, trong thái độ kìm nén được hưng phấn cùng kích động.
Trực giác của Aldrich không tốt, vẫn hờ hững hỏi: "Phụ hoàng, tìm con có chuyện gì?"
Lão Lorrin ba bước hai bước lại đây, cầm lấy vai Aldrich, ngẩng đầu nhìn con trai mình, hai tay vì kích động mà hơi phát run: "Ta biết mà, ta biết mà! Từ ngày kết quả đo lường tinh thần lực của con được báo ra kia ta liền biết, nhất định là con sẽ mang đế quốc hướng đến đỉnh cao!"
Mẹ, Matthew Geller, ông cái tên khốn kiếp này!
Aldrich hận không thể đem Matthew chộp tới chất vấn, vẫn lặng lẽ nói: "Phụ hoàng, nếu như con kế thừa ngôi vị hoàng đế mà nói, chuyện kết cục của đế quốc chỉ có thể phụ thuộc vào liên bang này không phải cả thế gian đều biết rồi sao?"
Lần này Lão Lorrin cũng không bị tức đến giơ chân như thường ngày, ý tứ sâu xa nhìn Aldrich: "Ta cũng đã biết rồi. Con trai của ta, lần này những đã giúp liên bang một việc lớn." Ông cười đến phi thường tự hào, "Aldrich, ta vẫn luôn tin chắc con nhất định sẽ đi con đường ngay thẳng. Chúng ta đã có một bắt đầu không sai không phải sao?"
Aldrich cơ hồ muốn trầm mặt: "Cái gì chính là bắt đầu không sai?"
Lão Lorrin cũng không tiếp lời: "Cơ giáp không tồi, ai làm cho con? Là Dịch Minh đại sư đi, trừ hắn ra toàn bộ vũ trụ cũng sẽ không có người nào có tài như vậy."
"Phụ hoàng!"
Lão Lorrin và Aldrich đấu trí đấu dũng ba mươi mấy năm, bình quân mỗi ba ngày sẽ bị đứa con bất hiếu này làm cho tức giận đến thổi râu mép trừng mắt giơ chân, bây giờ tình huống cư nhiên phản lại, lão Lorrin rốt cuộc cảm thấy chính mình đã tìm được tôn nghiêm của một người làm phụ thân.
Ông khí định thần nhàn cười cười: "Aldrich, con cảm thấy Chu Cẩn thế nào?"
Aldrich lòng sinh cảnh giác, hôm nay lão Lorrin thực sự quá mức kỳ quái, anh vô cùng cẩn thận trả lời: "Cái gì thế nào?"
Lão Lorrin cơ hồ chưa từng thấy đứa con trai này ở trước mặt ông vẫn duy trì bộ dáng từng bước thận trọng như thế, phi thường hài lòng cười nói: "Ta từ mọi phương diện đều đã biết rõ, Chu Cẩn thật sự là một đứa trẻ phi thường ưu tú. Đặc biệt là, lần này liên bang có một kế hoạch cần cậu ta tham gia."
Khóe miệng của Lão Lorrin không khống chế được tràn ra một nụ cười giảo hoạt, từng bước một dẫn Aldrich nhảy vào trong chiếc hố ông đã đào xong: "Con không cảm thấy, nếu như con không đủ ưu tú, e rằng không có cách nào xứng với đứa trẻ kia sao?"
Cơ thịt trên mặt Aldrich không nhịn được giật giật, khinh thường nói: "Có ý gì, con một Nhị hoàng tử Áo Lan đế quốc còn không xứng với em ấy à?"
Đây chính là ý tưởng chân thật của lão Lorrin. Tuy nói ước nguyện ban đầu của ông chỉ là Aldrich có thể tìm được một Omega trong lòng là tốt rồi, nhưng khi ông nhìn thấy tư liệu của Chu Cẩn, lập tức sáng mắt lên, cảm thấy chỉ có Omega như vậy mới có thể xứng với con trai ông.
Mà bây giờ ông không thể không sửa đổi ý tứ một chút, liên bang truyền tới một đoạn video làm cho ông mừng rỡ như điên, quả thực vượt qua cả chuyện lúc trước biết được kết quả đo lường tinh thần lực của Aldrich là song S nữa.
Người điêu luyện giết chết trùng thú, chỉ dựa vào sức một người liền khống chế lại một đám cơ giáp cấp A lại là đứa con trai vô dụng của mình! Lão Lorrin cảm thấy đây nhất định là lễ vật đẹp nhất trong sinh mệnh.
Nhưng bây giờ, ông phải nghĩ biện pháp, để phần lễ vật như vầy luôn trường tồn theo thời gian.
"Đây cũng không nhất định, người ưu tú sẽ có người ưu tú hơn. Cho dù Chu Cẩn thần phục với con, chỉ sợ cũng không phải cam tâm tình nguyện. Con thật sự xác định muốn để một nửa tương lai của mình mang suy nghĩ khinh bỉ mình sao?"
Aldrich mới muốn mở miệng, lão Lorrin liền đánh gãy anh: "Ta đã an bài một vị trí cho con ở quân bộ, ngày mai đi đưa tin đi. Để Chu Cẩn ngắm nghía cẩn thận, con không thể chỉ có riêng tên tuổi Nhị hoàng tử đế quốc đâu."
Lão Lorrin không nghe Aldrich nói chuyện nữa, vung tay đem anh đuổi ra ngoài.
Aldrich trợn mắt ngoác mồm, còn chưa hoàn hồn liền nhìn thấy Sandy từ bên ngoài đi tới. Anh thấy thân hình thẳng tấp của Sandy, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác chính mình là kẻ phản bội.
Sandy nhìn thấy anh thì bước nhanh tới, trên mặt là mừng rỡ chân thành: "Nghe nói em lần này làm rất tốt, cuối cùng cũng lớn rồi."
Aldrich đau đầu lau mặt một cái: "Ca, em..."
Sandy đánh gãy anh: "Không nên để cho mẫu thân của em và phụ hoàng thất vọng." Sandy nhìn anh, "Còn có anh, anh một tay nuôi em lớn lên, luôn cảm thấy có phải bản thân đã phạm sai lầm gì khi làm mẫu mới khiến em lãng phí thiên phú của mình như vậy."
"Làm rất tốt." Sandy nói, "Nhớ rằng, em là niềm kiêu ngạo của nhà Lorrin."
Thị nữ đã đến mời Sandy đi vào, Sandy vỗ vỗ Aldrich rồi tiến vào văn phòng.
Sandy đại khái vĩnh viễn là như vậy, hắn bị giáo dục quá tốt, dốc hết sức chịu nổi hết thảy trách nhiệm, cho dù biết mình sẽ bị bỏ qua cũng không hề buông lời oán hận.
Cảm giác áy náy trong lòng Aldrich càng sâu, trên thiết bị giới hạn cá nhân biểu hiện có một tin nhắn, anh vừa mở ra thấy là một người xa lạ, tin tức phi thường ngắn gọn, chỉ có câu nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, lúc hoàng đế dò hỏi tôi, tôi cảm thấy thật tình không nên giấu diếm. Hy vọng có thể trợ giúp ngài giải bỏ hiểu lầm giữa hai cha con. Vạn Nghiệp Vi."
Aldrich phiết mắt thấy Chu Cẩn còn nhìn ra ngoài, linh hoạt cầm lấy dây thần kinh của Ngân Dực, đâm đâm Chu Cẩn.
Chờ Chu Cẩn quay đầu lại nhìn, anh nhanh chóng làm bộ bỏ rơi dây thần kinh, mắng: "Làm gì đó, không thấy Chu Cẩn đang suy nghĩ chuyện gì à?"
Ngân Dực: "..."
Biểu tình của Chu Cẩn bất biến, đôi mắt ngăm đen có vẻ hơi lạnh lẽo: "Cả quá trình anh bắt dây thần kinh đến quét mặt tôi đều có thể nhìn thấy trong kính chiếu hậu."
Aldrich: "..."
Ngân Dực cười trên nỗi đau của người khác: "Ha ha ha, cho ngài nợ! Chu Cẩn tiên sinh có thể để cho ngài lừa gạt được sao?"
"Ta chính là có chút bận tâm em..."
"Không cần." Chu Cẩn đánh gãy anh, "Có thời gian như vậy, không bằng anh suy nghĩ thật kỹ lúc trở lại nên làm sao bây giờ. Một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, mọi người e rằng sẽ không tiêu hóa nổi."
Aldrich vô lực nhắm mắt lại, anh nặn nặn mi tâm của mình: "Nếu như chúng ta trở lại nói Ngân Dực là em điều khiển, em cảm thấy sẽ có bao nhiêu người tin tưởng?"
Chu Cẩn hừ lạnh: "Đừng có ngu xuẩn."
"Không thì sao?" Aldrich thoáng có chút tuyệt vọng, anh cơ hồ đã có thể nhìn thấy bộ dáng mở rượu sâm banh của lão Lorrin và Dana.
"Uy hiếp bọn họ a."
"... Uy hiếp kiểu nào?"
Khóe miệng của Chu Cẩn thoáng cong lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Aldrich, Aldrich lập tức chạy qua.
Thời điểm hai người trở lại, Matthew nhìn thấy chân của cơ giáp trên tay Ngân Dực, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm thật dài. Cuối cùng cũng coi như không phải phí công một hồi, trở lại có thể bàn giao.
Quân tuần tra của liên bang vẫn đi theo ở phía sau, thời điểm Ngân Dực lôi kéo mấy cái đuôi chạy thật xa mới nhận mệnh lệnh của Matthew đến đây, đem người tiếp lên phi thuyền.
Lúc Chu Cẩn và Aldrich leo lên phi thuyền, Dịch Minh đang nghiên cứu miếng đai trên tay, ông ấn lên nút lệnh, túi khí nhanh chóng bao ông lại. Liên bang có kỹ thuật tương tự như vậy, nhưng bởi vì quá mức theo đuổi tính an toàn, làm cho loại trang bị nhanh và tiện này khá nặng, còn nhất định phải buộc chặt ở trên người.
Đồng thời, bản thân túi khí nhanh và tiện lợi này cũng có vấn đề, độ cứng quá lớn sẽ tạo nên một hoàn cảnh tương đối phong bế, người ở trong đó không có cách nào kết nối với thế giới bên ngoài được. Chuyện này mở ra một vấn đề, thời điểm gặp phải tình huống đặc biệt cần phải sử dụng túi khí nhanh và tiện, người ở trong đó liền không có cách nào cố định chính mình, sau khi tiến vào vũ trụ chỉ có thể tung bay như nước chảy bèo trôi, có thể bị đánh trở về hay không hoàn toàn là xem vận khí.
Mà túi khí nhanh và tiện của Chu Cẩn thì lại khác, cậu bỏ đi phần lớn công năng phòng ngự, chỉ tiến hành che chắn khỏi tia vũ trụ, vách tường của túi khí phi thường mềm mại, còn có một độ dẻo dai nhất định. Dịch Minh đã thử, cho dù khi duỗi cánh tay ra, vách tường của túi khí cũng sẽ kéo dài, hoàn toàn bao lấy cánh tay. Điều này có nghĩa là người sử dụng loại túi khí này có thể cố định bản thân.
Dịch Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ông thấy Chu Cẩn và Aldrich đi tới, hưng phấn phất phất tay: "Cái này thật không tệ."
Chu Cẩn có chút đau lòng nhìn miếng đai trong tay Dịch Minh, vật liệu cũng không dễ tìm, cậu bỏ ra không ít công phu tổng cộng cũng làm chừng mười cái, hôm nay một lần dùng hết toàn bộ. Chu Cẩn đau lòng chết được rất muốn lấy về, nhưng nhìn Dịch Minh một mặt tràn đầy phấn khởi, cảm thấy hi vọng lấy về lại phỏng chừng phi thường xa vời.
Matthew từ trong khoang thiết bị đi ra, vô cùng cao hứng nói với Aldrich: "Rất cảm ơn Nhị hoàng tử điện hạ đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Aldrich lập tức thực hành phương án Chu Cẩn cung cấp, bày ra một mặt không rõ: "Ta đã giúp cái gì?"
Matthew cho là anh đang thật ngại ngùng, vì vậy thiện ý nhắc nhở: "Cám ơn ngài đã giúp chúng tôi mang về tiêu bản của cơ giáp, thứ này phi thường có lợi đối với nghiên cứu của chúng tôi."
Aldrich một mặt tận lực kinh ngạc: "Không không, ta đây muốn mang về đế quốc mà."
Matthew lảo đảo một cái, nụ cười trên mặt xém chút nữa đã rơi xuống: "Ngài không phải đã nói..."
"Đúng vậy, ta nói phải làm sính lễ mà." Aldrich vô liêm sỉ trả lời, "Cho nên trước tiên cần phải mang về, sau đó chọn ngày lành tháng tốt chính thức đưa qua chứ."
... Lấy về rồi trả lại? Thời điểm đó sớm đã bị đế quốc trong ngoài sờ thấu rồi! Vừa nghĩ tới bận bịu nửa ngày cư nhiên bị đế quốc chặn trước, cảm xúc phẫn nộ bị Matthew cơ hồ lãng quên liền xông ra.
Tuy nói liên bang và đế quốc hôm nay là quan hệ nửa hợp tác, nhưng chỉ cần nơi có người thì có cạnh tranh, những câu nói này trên mặt không nói nhưng dưới đáy ngầm mọi người vẫn rõ ràng.
Matthew đứng đưa cho Chu Cẩn một ánh mắt, hi vọng Chu Cẩn có thể giúp đỡ khuyên ngăn Aldrich. Chu Cẩn hiển nhiên biết ý tứ của ông, sau khi do dự một chút chung quy vẫn ngượng ngùng dời tầm mắt. Matthew lúc này mới phản ứng được để Chu Cẩn đứng ra cũng không thích hợp, đối phương đã nói rõ phải làm sính lễ, ai đi khuyên cũng được nhưng không thể là Chu Cẩn đi khuyên.
Quả thực là đi vào ngõ cụt!
Thời khắc Matthew còn đang do dự, đã thấy Aldrich cười híp mắt nhìn ông, vị cáo già quanh năm phụ trách chuyện điều tra lập tức ngửi ra mùi vị —— đối phương đang chờ đàm luận chút điều kiện với ông.
Matthew thử thăm dò hỏi: "Nhị hoàng tử điện hạ có ý kiến gì?"
Aldrich khá có thâm ý gật gật đầu, hai tay nắm lấy vai Matthew: "Có một cái, sẽ không thêm thắt gì nữa, bảo đảm sẽ không gây phiền phức."
Matthew vội vội vã vã gật đầu, không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày trong lòng mắng người khác là tiểu hồ ly: "Cho nên, ý nghĩ của Nhị hoàng tử điện hạ là?"
"Bảo mật." Aldrich nói, "Chuyện này, cứ để mấy người biết đến là được rồi. Ông xem, ta cũng không muốn tiến vào quân bộ, bất quá nếu như bị cha ta biết được, vậy thì..." Anh cho Matthew một ánh mắt ông hiểu mà.
Matthew lập tức hiểu ý: "Đương nhiên, đương nhiên! Nhị hoàng tử điện hạ nguyện ý làm anh hùng vô danh, chúng tôi tự nhiên phải giúp ngài thành đạt."
Hai người ngầm hiểu ý bèn nhìn nhau cười, Aldrich cầm nút không gian nhét vào tay ông: "Ta sống những ngày vui vẻ của ta, các ông nghiên cứu cơ giáp của các ông, mọi người đôi bên vẹn toàn."
Matthew nắm chặt nút không gian trên tay: "Đôi bên vẹn toàn."
Aldrich cũng không có buông tay: "Nếu như Geller tiên sinh không tuân thủ ước định..."
"Sẽ không, sẽ không!" Matthew phủ định hoàn toàn, "Chuyện nhà đế quốc, chúng tôi không tiện nhúng tay, sẽ không nhúng tay!"
Aldrich rốt cuộc buông lỏng tay, hai người nhìn như hòa hợp trò chuyện vui vẻ, trong lòng từng người phỉ nhổ, lão (tiểu) hồ ly.
Chu Cẩn lạnh lùng nhìn hai người, chỉ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của song phương đều rất sốt ruột, buồn bực ngán ngẩm dời tầm mắt sang chỗ khác. Cậu muốn đi nói lời khách sáo với Dịch Minh, xem có hi vọng cầm về được hay không.
Dịch Minh vô cùng phấn khởi tiến hành kiểm tra túi khí, đồng thời đã nhờ người để ông đi tìm máy thu thập dữ liệu để làm việc rồi.
Thấy Chu Cẩn lại đây nhưng còn chưa mở miệng, đã có người cướp lời trước mặt ông: "Chu Cẩn, cám ơn em."
Vạn Nghiệp Vi mang theo hai tên lính để máy thu thập xuống, trước Dịch Minh một bước nói với Chu Cẩn: "Lần này nếu như không phải em, sợ là chúng tôi đều đã gặp phải phiền phức."
Vạn Nghiệp Vi trên tay nắm chặt miếng đai của Chu Cẩn, Chu Cẩn sáng mắt lên, có thể thu hồi một cái thì là một cái, cái Dịch Minh cầm cứ để ông chơi đùa, trước tiên lấy lại cái trên tay Vạn Nghiệp Vi rồi hẵng nói.
"Cho nên..."
"Cho nên cái này có thể cho tôi không? Tôi muốn giữ làm kỷ niệm."
Vạn Nghiệp Vi lúc thường lời lẽ vô tình, cả đời cứng như một miếng sắt, Chu Cẩn cũng nhìn không ra vị này còn có một khuôn mặt dày như thế.
Trên người Aldrich đại khái có gắn ra-đa, một giây đồng hồ liền ném Matthew lại, che ở trước người Chu Cẩn: "Há, Vạn đội trưởng, tự ý đem đồ vật của ân nhân cứu mạng chiếm làm của riêng này cũng không thích hợp đi?"
Ánh mắt của Vạn Nghiệp Vi lạnh lẽo lên: "Tôi là đại trung đoàn trưởng quân đoàn số hai, Nhị hoàng tử có phải là quá mức nhúng tay vào việc tư của người khác rồi không?"
Ánh mắt hai người nhìn nhau hận không thể bén ra tia lửa, Chu Cẩn sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy mới lén lút bước dời sang một bên, quả nhiên liền bị tin tức tố mạnh mẽ của Alpha một lần nữa áp chế đến không thở nổi.
Matthew và Dịch Minh đều là Beta, cũng không có mẫn cảm đối với tin tức tố, hai binh lính mang máy thu thập đến đã sớm thức thời đi mất. Hiện trường chỉ có một mình Chu Cẩn bị tổn hại nặng nề.
Chu Cẩn: "..." Ngu xuẩn.
Thời điểm Aldrich tự cho là đã cùng Matthew đạt thành thỏa thuận trở lại đế quốc, lập tức bị thị nữ nhắc nhở rằng lão Lorrin đang ở trong phòng làm việc chờ anh. Anh vốn tưởng rằng bất quá là lão Lorrin lại một lần đến hỏi thăm tình huống hẹn hò, nhàn nhã thay đổi quần áo rồi mới đi qua.
Khi anh mặc áo sơ mi màu vàng óng xuất hiện ở trước mặt lão Lorrin, trong mắt lão Lorrin lần đầu tiên không còn ghét bỏ. Ông nhìn Aldrich từ trên xuống dưới, trong thái độ kìm nén được hưng phấn cùng kích động.
Trực giác của Aldrich không tốt, vẫn hờ hững hỏi: "Phụ hoàng, tìm con có chuyện gì?"
Lão Lorrin ba bước hai bước lại đây, cầm lấy vai Aldrich, ngẩng đầu nhìn con trai mình, hai tay vì kích động mà hơi phát run: "Ta biết mà, ta biết mà! Từ ngày kết quả đo lường tinh thần lực của con được báo ra kia ta liền biết, nhất định là con sẽ mang đế quốc hướng đến đỉnh cao!"
Mẹ, Matthew Geller, ông cái tên khốn kiếp này!
Aldrich hận không thể đem Matthew chộp tới chất vấn, vẫn lặng lẽ nói: "Phụ hoàng, nếu như con kế thừa ngôi vị hoàng đế mà nói, chuyện kết cục của đế quốc chỉ có thể phụ thuộc vào liên bang này không phải cả thế gian đều biết rồi sao?"
Lần này Lão Lorrin cũng không bị tức đến giơ chân như thường ngày, ý tứ sâu xa nhìn Aldrich: "Ta cũng đã biết rồi. Con trai của ta, lần này những đã giúp liên bang một việc lớn." Ông cười đến phi thường tự hào, "Aldrich, ta vẫn luôn tin chắc con nhất định sẽ đi con đường ngay thẳng. Chúng ta đã có một bắt đầu không sai không phải sao?"
Aldrich cơ hồ muốn trầm mặt: "Cái gì chính là bắt đầu không sai?"
Lão Lorrin cũng không tiếp lời: "Cơ giáp không tồi, ai làm cho con? Là Dịch Minh đại sư đi, trừ hắn ra toàn bộ vũ trụ cũng sẽ không có người nào có tài như vậy."
"Phụ hoàng!"
Lão Lorrin và Aldrich đấu trí đấu dũng ba mươi mấy năm, bình quân mỗi ba ngày sẽ bị đứa con bất hiếu này làm cho tức giận đến thổi râu mép trừng mắt giơ chân, bây giờ tình huống cư nhiên phản lại, lão Lorrin rốt cuộc cảm thấy chính mình đã tìm được tôn nghiêm của một người làm phụ thân.
Ông khí định thần nhàn cười cười: "Aldrich, con cảm thấy Chu Cẩn thế nào?"
Aldrich lòng sinh cảnh giác, hôm nay lão Lorrin thực sự quá mức kỳ quái, anh vô cùng cẩn thận trả lời: "Cái gì thế nào?"
Lão Lorrin cơ hồ chưa từng thấy đứa con trai này ở trước mặt ông vẫn duy trì bộ dáng từng bước thận trọng như thế, phi thường hài lòng cười nói: "Ta từ mọi phương diện đều đã biết rõ, Chu Cẩn thật sự là một đứa trẻ phi thường ưu tú. Đặc biệt là, lần này liên bang có một kế hoạch cần cậu ta tham gia."
Khóe miệng của Lão Lorrin không khống chế được tràn ra một nụ cười giảo hoạt, từng bước một dẫn Aldrich nhảy vào trong chiếc hố ông đã đào xong: "Con không cảm thấy, nếu như con không đủ ưu tú, e rằng không có cách nào xứng với đứa trẻ kia sao?"
Cơ thịt trên mặt Aldrich không nhịn được giật giật, khinh thường nói: "Có ý gì, con một Nhị hoàng tử Áo Lan đế quốc còn không xứng với em ấy à?"
Đây chính là ý tưởng chân thật của lão Lorrin. Tuy nói ước nguyện ban đầu của ông chỉ là Aldrich có thể tìm được một Omega trong lòng là tốt rồi, nhưng khi ông nhìn thấy tư liệu của Chu Cẩn, lập tức sáng mắt lên, cảm thấy chỉ có Omega như vậy mới có thể xứng với con trai ông.
Mà bây giờ ông không thể không sửa đổi ý tứ một chút, liên bang truyền tới một đoạn video làm cho ông mừng rỡ như điên, quả thực vượt qua cả chuyện lúc trước biết được kết quả đo lường tinh thần lực của Aldrich là song S nữa.
Người điêu luyện giết chết trùng thú, chỉ dựa vào sức một người liền khống chế lại một đám cơ giáp cấp A lại là đứa con trai vô dụng của mình! Lão Lorrin cảm thấy đây nhất định là lễ vật đẹp nhất trong sinh mệnh.
Nhưng bây giờ, ông phải nghĩ biện pháp, để phần lễ vật như vầy luôn trường tồn theo thời gian.
"Đây cũng không nhất định, người ưu tú sẽ có người ưu tú hơn. Cho dù Chu Cẩn thần phục với con, chỉ sợ cũng không phải cam tâm tình nguyện. Con thật sự xác định muốn để một nửa tương lai của mình mang suy nghĩ khinh bỉ mình sao?"
Aldrich mới muốn mở miệng, lão Lorrin liền đánh gãy anh: "Ta đã an bài một vị trí cho con ở quân bộ, ngày mai đi đưa tin đi. Để Chu Cẩn ngắm nghía cẩn thận, con không thể chỉ có riêng tên tuổi Nhị hoàng tử đế quốc đâu."
Lão Lorrin không nghe Aldrich nói chuyện nữa, vung tay đem anh đuổi ra ngoài.
Aldrich trợn mắt ngoác mồm, còn chưa hoàn hồn liền nhìn thấy Sandy từ bên ngoài đi tới. Anh thấy thân hình thẳng tấp của Sandy, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác chính mình là kẻ phản bội.
Sandy nhìn thấy anh thì bước nhanh tới, trên mặt là mừng rỡ chân thành: "Nghe nói em lần này làm rất tốt, cuối cùng cũng lớn rồi."
Aldrich đau đầu lau mặt một cái: "Ca, em..."
Sandy đánh gãy anh: "Không nên để cho mẫu thân của em và phụ hoàng thất vọng." Sandy nhìn anh, "Còn có anh, anh một tay nuôi em lớn lên, luôn cảm thấy có phải bản thân đã phạm sai lầm gì khi làm mẫu mới khiến em lãng phí thiên phú của mình như vậy."
"Làm rất tốt." Sandy nói, "Nhớ rằng, em là niềm kiêu ngạo của nhà Lorrin."
Thị nữ đã đến mời Sandy đi vào, Sandy vỗ vỗ Aldrich rồi tiến vào văn phòng.
Sandy đại khái vĩnh viễn là như vậy, hắn bị giáo dục quá tốt, dốc hết sức chịu nổi hết thảy trách nhiệm, cho dù biết mình sẽ bị bỏ qua cũng không hề buông lời oán hận.
Cảm giác áy náy trong lòng Aldrich càng sâu, trên thiết bị giới hạn cá nhân biểu hiện có một tin nhắn, anh vừa mở ra thấy là một người xa lạ, tin tức phi thường ngắn gọn, chỉ có câu nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, lúc hoàng đế dò hỏi tôi, tôi cảm thấy thật tình không nên giấu diếm. Hy vọng có thể trợ giúp ngài giải bỏ hiểu lầm giữa hai cha con. Vạn Nghiệp Vi."
Danh sách chương