“Sao, chẳng lẽ hai người có bí mật gì không thể cho ai biết, cho nên không muốn tôi đi theo?” Nhạc Hiểu mắt sáng như đuốc nhìn cô.
“Sao có thể, đương nhiên không có.
Bỏ đi, nếu anh muốn cùng đi vậy đi thôi.” Tần Tuyết lập tức phủ nhận.
Nhạc Hiểu quá nhạy bén, nếu bị cậu ta phát hiện thì kế hoạch của các cô vô cùng có khả năng còn chưa bắt đầu đã thất bại, sau này muốn rủ Lộ Lê ra sẽ rất khó khăn.
Nhạc Hiểu hẳn là chẳng tin cô, trực giác nói cho cậu ta, cô nhất định đang mưu tính cái gì.
Ba người xuất phát, Tần Tuyết có một chiếc huyền phù Tần nguyên soái mua cho trước khi cô đi học ở học viện thánh Florence, màu hồng phấn rất nữ tính vì cô thích hồng nhạt.
Lộ Lê và Nhạc Hiểu đi cùng một chiếc huyền phù, cài đặt tuyến đường và tốc độ, hai chiếc huyền phù đồng thời khởi động.
Trung tâm thương mại Asia lớn nhất Vinh Diệu tinh, các mặt hàng chủng loại đa dạng, các nhãn hiệu nhiều không kể xiết.
Ở đây chia làm ba khu, họ muốn lên mấy tầng cao nhất.
Cuối tuần, người tới dạo trung tâm thương mại có thể nói là nhiều như sao trời.
“Nhiều người quá, không có lối nào ít người hơn sao?” Nhạc Hiểu đứng ở lối vào, rõ ràng là buổi sáng, người ra ra vào vào cũng rất nhiều.
Quá chen chúc sẽ dễ xảy ra chuyện, phu nhân hiện tại đã không phải một mình.
“Vốn là có, nhưng thật không khéo, gần đây hình như sửa chữa, cuối tuần mới mở lại, chỉ có thể từ nơi này đi lên.” Tần Tuyết xoay chuyển ánh mắt.
Nhạc Hiểu ý vị thâm trường nhìn cô, lẩm bẩm, không phải là cố ý chứ.
“Em không sao cả, hai người nếu cảm thấy không chịu nổi chen chúc, chúng ta có thể ở bên ngoài chờ đến giữa trưa lại đi lên, khi đó mọi người đi ăn trưa, người hẳn sẽ ít đi một chút.” Tần Tuyết cười tủm tỉm đề nghị.
“Không cần, như vậy quá lãng phí thời gian, chúng ta cứ lên đi.” Lộ Lê lên tiếng, thời gian với y chính là tinh tệ.
“Vậy đi thôi, chúng ta lên thôi.” Tần Tuyết đi tuốt đằng trước, nhân lúc hai người không chú ý thì
nhắn tin cho Barbara.
“Họ đã tới, chuẩn bị cho tốt, tôi không hy vọng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.” Barbara từ sáng sớm đã đợi Tần Tuyết, thoáng nhìn máy truyền tin, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đắc ý, lập tức ra lệnh cho người mà cô đã sắp xếp.
Lộ Lê hoàn toàn không biết mình bị tính kế, cùng Nhạc Hiểu đi lên.
Tần Tuyết dẫn đường phía trước, chỉ là người quá nhiều, vừa vào đã có một đám người chen chúc lại, chỉ chốc lát, bóng Tần Tuyết đã bị đám người che khuất.
Cũng may họ biết phải lên tầng nào, lên đó rồi lại tìm người cũng không muộn, Lộ Lê không để chuyện này trong lòng.
Hai người vào thang máy đi lên tầng bảy, những tầng dưới tầng bảy chủ yếu phục vụ công dân bình thường, mỗi cuối tuần đều đông đúc giống hôm nay.
Nếu không phải đường riêng không thể dùng, họ cũng không cần chen chúc thế này.
“Phu nhân, không thấy Tần Tuyết tiểu thư, có thể cô ấy đã lên rồi.” Nhạc Hiểu vẫn luôn đi bên Lộ Lê, giúp y chắn rất nhiều người thiếu chút nữa đụng vào phu nhân.
Lộ Lê gật đầu, “Trước đi tìm thang máy đi.”
“Vậy phu nhân ở chỗ này chờ tôi, tôi thử đi tìm xem?” Nhạc Hiểu phóng mắt nhìn cũng không thấy thang máy, đành nói vậy.
“Yên tâm, tôi không phải trẻ lên ba, sẽ không đi lạc.” Lộ Lê thoáng thấy cậu ta vẻ mặt trịnh trọng, dở khóc dở cười.
Nhạc Hiểu lúc này mới yên tâm.
Mỗi tầng của trung tâm thương mại đều rất lớn, muốn tìm được thang máy thật không dễ dàng.
May mà có bảng hiệu, Nhạc Hiểu đi theo, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Lộ Lê.
Lộ Lê đứng tại chỗ chờ Nhạc Hiểu, thỉnh thoảng đánh giá bốn phía, quan sát hoàn cảnh nơi này.
Đây là thói quen y có từ khi trở thành quân nhân, thường xuyên chú ý đến ngoại cảnh, khi xảy ra sự cố thì có thể phản ứng kịp thời.
Vừa thấy đã phát hiện một hiện tượng.
Người đi lại ở tầng này không ít, nhưng không chen chúc như tầng thứ nhất, không gian vẫn phải có, y lại phát hiện, hai bên trái phải có một đám người lấy y làm trung tâm giảm bớt khoảng cách.
Không nhìn kỹ là nhìn không ra, đa số người chỉ sợ đến cuối cùng cũng không phát hiện, nhưng Lộ Lê tốt xấu đã từng là quân nhân.
Những kẻ này nhìn như bị những người khác xô đẩy, thật ra họ vẫn luôn cùng những người khác duy trì khoảng cách không va chạm.
Dưới tình huống như vậy còn hướng về phía y, không có vấn đề mới là lạ.
Lộ Lê nghĩ nghĩ, quyết định không ngồi chờ chết, nhỡ những kẻ này thật sự nhằm vào y, một mình y không thủ được bốn phương tám hướng.
Hơn nữa y cũng muốn chắc chắn những kẻ này có phải thật là hướng về phía y hay không.
Nghĩ vậy, y liền đi lên phía trước, những kẻ đó vừa thấy y di động thì lập tức đi theo, động tác càng rõ ràng hơn.
Đã xác định được, mục tiêu của họ chính là mình.
Đối phương có không ít người, ít nhất có mười mấy người, ăn mặc không giống nhau.
Không xem vẻ mặt họ thì không ai đoán được bọn chúng là một đám.
Lộ Lê thoáng nhìn bọn chúng đã không che dấu động tác mà cùng tiến tới, đi một lát thì đột nhiên chạy chậm.
Đám kia không dám chạy theo, bằng không sẽ quá rõ ràng.
Đại khái là thu được tin tức, bọn chúng lập tức phân tán, dàn thành hình quạt đuổi theo.
Lộ Lê đột nhiên nhìn thấy một cái thang máy khá rộng, đúng là thang máy họ đang tìm.
Không thấy Nhạc Hiểu, khả năng cậu ta đã tìm được nên chạy về tìm y, bởi vì y cũng di chuyển nên không gặp nhau.
Thấy vậy, kẻ giấu ở chỗ tối không kinh sợ mà còn mừng, ra lệnh tiến lên vây lấy y.
Hai người chạy trước chuẩn bị xông lên, đột nhiên phát hiện Lộ Lê đi đến thang lầu thì lại giảm tốc độ như đi dạo.
Hai kẻ này bước hẫng, ngừng một chút, liếc nhau rồi bước lên thang máy làm bộ như người tới dạo trung tâm thương mại.
Khi một kẻ nữa tiếp cận, tốc độ của Lộ Lê đột nhiên nhanh hơn vài lần.
Thấy mình sắp đụng được, Lộ Lê đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên xoay người.
Kẻ chủ mưu chờ mong thấy hình ảnh có người lăn xuống thanh máy, chẳng qua vai chính đổi thành kẻ định đụng vào Lộ Lê.
Đối phương cũng có năng lực, từ đầu tới cuối đều không phát ra thanh âm, cho nên chỉ có vài người đi sau Lộ Lê nhìn thấy.
Cho rằng đối phương đi đường không cẩn thận, thấy có người đỡ được kẻ ngã xuống thì không chú ý nữa.
Những kẻ khác thấy không thành, lại dùng kế khác.
Có kẻ đi đến cạnh Lộ Lê, muốn lợi dùng dòng người chen chúc để đâm y, lại giống như đụng vào lò xo.
Mấy người tiếp theo đều không ngoại lệ, đều không có một kẻ nào thành công, Nhạc Hiểu chạy tới, bọn chúng đã không còn cơ hội.
“Phu nhân, không có việc gì chứ?” Nhạc Hiểu thấy Lộ Lê vẫy tay với cậu ta, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cậu ta phát hiện mình đã thả lỏng quá sớm.
“Phu nhân cẩn thận!” Nhạc Hiểu thấy phía sau y đột nhiên xuất hiện một người.
Lộ Lê sớm phát hiện có người tới gần mình, nhanh nhẹn né tránh, nhưng vừa rồi bởi vì có chút lơi lỏng nên bị đối phương đụng vào bả vai, lực đạo cũng không nhỏ.
Thấy phu nhân mất cân bằng nghiêng người ra phía sau, Nhạc Hiểu sợ tới mức gan sắp nứt ra.
Lộ Lê theo phản xạ bắt lấy lan can, vì chống đỡ cơ thể mất cân bằng mà dùng hết toàn lực, mu bàn tay tuôn cả gân xanh mới đứng vững.
Không đợi y mở miệng, người kia như đã chịu kinh hách chạy tới.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý, anh không có chuyện chứ?”
Lộ Lê ngẩng đầu thấy một người đàn ông trung niên, bởi vì quá khẩn trương nên trán toát ra tầng tầng mồ hôi, không khỏi nhíu mi.
Phản ứng này, người này dường như không phải một đám với mấy người kia, càng như là vô tình đụng vào.
“Nói không phải cố ý là được sao? Anh thử bị đụng vào thử xem!” Nhạc Hiểu hoàn hồn chạy lên, đẩy người đàn ông trung niên ra rồi đỡ lấy Lộ Lê.
“Thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi rất gấp, không cẩn thận đụng vào, thật sự là không đúng.” Người đàn ông lại lần nữa xin lỗi, vẻ mặt co quắp bất an.
“Phu nhân nhà tôi nếu xảy ra chuyện gì, anh tưởng một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao!” Nhạc Hiểu cao giọng.
Chỉ cần tưởng tượng đến phu nhân vừa rồi thiếu chút nữa ngã xuống, cậu ta đã cảm thấy kinh hãi, trái tim thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Người đàn ông đỏ mặt, dường như không dám phản bác.
“Bỏ đi, Nhạc Hiểu, ông ta có khả năng thật sự không phải cố ý.” Lộ Lê coi chuyện này như ngoài ý muốn.
Là y sơ xuất, tưởng rằng chỉ cần tránh thoát những người đó là không có việc gì, không ngờ phía sau đột nhiên có người.
Y nhìn thoáng qua những người cố ý nhằm vào y lúc trước, vẻ mặt bọn chúng cũng để lộ ra một chút thần sắc ngoài ý muốn, tựa hồ cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, cho nên y kết luận người này không phải một đám với bọn chúng, chuyện này có thể là ngoài ý muốn.
“Phu nhân thật sự không có việc gì chứ?” Nhạc Hiểu vội vàng nhìn nhìn y một lượt.
Lộ Lê lắc đầu, “Tôi thật sự không có việc gì.”
Nhạc Hiểu lúc này mới không tình nguyện nói: “Coi như anh gặp may mắn, phu nhân nhà tôi hảo tâm không so đo.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cảm kϊƈɦ nhìn Lộ Lê.
Nếu gặp phải một người không thuận theo không buông xuôi, việc này có thể sẽ không kết thúc dễ dàng, ông ta nói lời cảm tạ mãi rồi mới rời đi.
Lộ Lê nhìn đám người kia chậm rãi đi xa, quay đầu nói với Nhạc Hiểu: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Tần Tuyết.”
Nhạc Hiểu không muốn dễ dàng buông tha người đàn ông kia như vậy, nhưng phu nhân đã lên tiếng, cậu ta cũng không thể dây đưa.
Cậu ta có chút oán trách Tần Tuyết, nếu cô không đi quá nhanh, họ cũng không đến mức vì tìm đường mà để xảy ra chuyện như vậy.
“Đáng giận, hắn ta đều tránh thoát.
Thật vô dụng, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm chắc!” Barbara đứng ở chỗ cao quan sát tức giận đập vách tường, không chú ý tới Tần Tuyết đang bên cạnh trầm mặc.
Barbara không cam lòng, lại gửi tin tức, muốn bọn chúng tiếp tục tìm cơ hội xuống tay.
Nghe thế, Tần Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Barbara, tớ thấy nên bỏ đi.”
“Cậu nói cái gì?” Barbara không nghe rõ hỏi lại, vẻ mặt không kiên nhẫn..
“Sao có thể, đương nhiên không có.
Bỏ đi, nếu anh muốn cùng đi vậy đi thôi.” Tần Tuyết lập tức phủ nhận.
Nhạc Hiểu quá nhạy bén, nếu bị cậu ta phát hiện thì kế hoạch của các cô vô cùng có khả năng còn chưa bắt đầu đã thất bại, sau này muốn rủ Lộ Lê ra sẽ rất khó khăn.
Nhạc Hiểu hẳn là chẳng tin cô, trực giác nói cho cậu ta, cô nhất định đang mưu tính cái gì.
Ba người xuất phát, Tần Tuyết có một chiếc huyền phù Tần nguyên soái mua cho trước khi cô đi học ở học viện thánh Florence, màu hồng phấn rất nữ tính vì cô thích hồng nhạt.
Lộ Lê và Nhạc Hiểu đi cùng một chiếc huyền phù, cài đặt tuyến đường và tốc độ, hai chiếc huyền phù đồng thời khởi động.
Trung tâm thương mại Asia lớn nhất Vinh Diệu tinh, các mặt hàng chủng loại đa dạng, các nhãn hiệu nhiều không kể xiết.
Ở đây chia làm ba khu, họ muốn lên mấy tầng cao nhất.
Cuối tuần, người tới dạo trung tâm thương mại có thể nói là nhiều như sao trời.
“Nhiều người quá, không có lối nào ít người hơn sao?” Nhạc Hiểu đứng ở lối vào, rõ ràng là buổi sáng, người ra ra vào vào cũng rất nhiều.
Quá chen chúc sẽ dễ xảy ra chuyện, phu nhân hiện tại đã không phải một mình.
“Vốn là có, nhưng thật không khéo, gần đây hình như sửa chữa, cuối tuần mới mở lại, chỉ có thể từ nơi này đi lên.” Tần Tuyết xoay chuyển ánh mắt.
Nhạc Hiểu ý vị thâm trường nhìn cô, lẩm bẩm, không phải là cố ý chứ.
“Em không sao cả, hai người nếu cảm thấy không chịu nổi chen chúc, chúng ta có thể ở bên ngoài chờ đến giữa trưa lại đi lên, khi đó mọi người đi ăn trưa, người hẳn sẽ ít đi một chút.” Tần Tuyết cười tủm tỉm đề nghị.
“Không cần, như vậy quá lãng phí thời gian, chúng ta cứ lên đi.” Lộ Lê lên tiếng, thời gian với y chính là tinh tệ.
“Vậy đi thôi, chúng ta lên thôi.” Tần Tuyết đi tuốt đằng trước, nhân lúc hai người không chú ý thì
nhắn tin cho Barbara.
“Họ đã tới, chuẩn bị cho tốt, tôi không hy vọng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.” Barbara từ sáng sớm đã đợi Tần Tuyết, thoáng nhìn máy truyền tin, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đắc ý, lập tức ra lệnh cho người mà cô đã sắp xếp.
Lộ Lê hoàn toàn không biết mình bị tính kế, cùng Nhạc Hiểu đi lên.
Tần Tuyết dẫn đường phía trước, chỉ là người quá nhiều, vừa vào đã có một đám người chen chúc lại, chỉ chốc lát, bóng Tần Tuyết đã bị đám người che khuất.
Cũng may họ biết phải lên tầng nào, lên đó rồi lại tìm người cũng không muộn, Lộ Lê không để chuyện này trong lòng.
Hai người vào thang máy đi lên tầng bảy, những tầng dưới tầng bảy chủ yếu phục vụ công dân bình thường, mỗi cuối tuần đều đông đúc giống hôm nay.
Nếu không phải đường riêng không thể dùng, họ cũng không cần chen chúc thế này.
“Phu nhân, không thấy Tần Tuyết tiểu thư, có thể cô ấy đã lên rồi.” Nhạc Hiểu vẫn luôn đi bên Lộ Lê, giúp y chắn rất nhiều người thiếu chút nữa đụng vào phu nhân.
Lộ Lê gật đầu, “Trước đi tìm thang máy đi.”
“Vậy phu nhân ở chỗ này chờ tôi, tôi thử đi tìm xem?” Nhạc Hiểu phóng mắt nhìn cũng không thấy thang máy, đành nói vậy.
“Yên tâm, tôi không phải trẻ lên ba, sẽ không đi lạc.” Lộ Lê thoáng thấy cậu ta vẻ mặt trịnh trọng, dở khóc dở cười.
Nhạc Hiểu lúc này mới yên tâm.
Mỗi tầng của trung tâm thương mại đều rất lớn, muốn tìm được thang máy thật không dễ dàng.
May mà có bảng hiệu, Nhạc Hiểu đi theo, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Lộ Lê.
Lộ Lê đứng tại chỗ chờ Nhạc Hiểu, thỉnh thoảng đánh giá bốn phía, quan sát hoàn cảnh nơi này.
Đây là thói quen y có từ khi trở thành quân nhân, thường xuyên chú ý đến ngoại cảnh, khi xảy ra sự cố thì có thể phản ứng kịp thời.
Vừa thấy đã phát hiện một hiện tượng.
Người đi lại ở tầng này không ít, nhưng không chen chúc như tầng thứ nhất, không gian vẫn phải có, y lại phát hiện, hai bên trái phải có một đám người lấy y làm trung tâm giảm bớt khoảng cách.
Không nhìn kỹ là nhìn không ra, đa số người chỉ sợ đến cuối cùng cũng không phát hiện, nhưng Lộ Lê tốt xấu đã từng là quân nhân.
Những kẻ này nhìn như bị những người khác xô đẩy, thật ra họ vẫn luôn cùng những người khác duy trì khoảng cách không va chạm.
Dưới tình huống như vậy còn hướng về phía y, không có vấn đề mới là lạ.
Lộ Lê nghĩ nghĩ, quyết định không ngồi chờ chết, nhỡ những kẻ này thật sự nhằm vào y, một mình y không thủ được bốn phương tám hướng.
Hơn nữa y cũng muốn chắc chắn những kẻ này có phải thật là hướng về phía y hay không.
Nghĩ vậy, y liền đi lên phía trước, những kẻ đó vừa thấy y di động thì lập tức đi theo, động tác càng rõ ràng hơn.
Đã xác định được, mục tiêu của họ chính là mình.
Đối phương có không ít người, ít nhất có mười mấy người, ăn mặc không giống nhau.
Không xem vẻ mặt họ thì không ai đoán được bọn chúng là một đám.
Lộ Lê thoáng nhìn bọn chúng đã không che dấu động tác mà cùng tiến tới, đi một lát thì đột nhiên chạy chậm.
Đám kia không dám chạy theo, bằng không sẽ quá rõ ràng.
Đại khái là thu được tin tức, bọn chúng lập tức phân tán, dàn thành hình quạt đuổi theo.
Lộ Lê đột nhiên nhìn thấy một cái thang máy khá rộng, đúng là thang máy họ đang tìm.
Không thấy Nhạc Hiểu, khả năng cậu ta đã tìm được nên chạy về tìm y, bởi vì y cũng di chuyển nên không gặp nhau.
Thấy vậy, kẻ giấu ở chỗ tối không kinh sợ mà còn mừng, ra lệnh tiến lên vây lấy y.
Hai người chạy trước chuẩn bị xông lên, đột nhiên phát hiện Lộ Lê đi đến thang lầu thì lại giảm tốc độ như đi dạo.
Hai kẻ này bước hẫng, ngừng một chút, liếc nhau rồi bước lên thang máy làm bộ như người tới dạo trung tâm thương mại.
Khi một kẻ nữa tiếp cận, tốc độ của Lộ Lê đột nhiên nhanh hơn vài lần.
Thấy mình sắp đụng được, Lộ Lê đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên xoay người.
Kẻ chủ mưu chờ mong thấy hình ảnh có người lăn xuống thanh máy, chẳng qua vai chính đổi thành kẻ định đụng vào Lộ Lê.
Đối phương cũng có năng lực, từ đầu tới cuối đều không phát ra thanh âm, cho nên chỉ có vài người đi sau Lộ Lê nhìn thấy.
Cho rằng đối phương đi đường không cẩn thận, thấy có người đỡ được kẻ ngã xuống thì không chú ý nữa.
Những kẻ khác thấy không thành, lại dùng kế khác.
Có kẻ đi đến cạnh Lộ Lê, muốn lợi dùng dòng người chen chúc để đâm y, lại giống như đụng vào lò xo.
Mấy người tiếp theo đều không ngoại lệ, đều không có một kẻ nào thành công, Nhạc Hiểu chạy tới, bọn chúng đã không còn cơ hội.
“Phu nhân, không có việc gì chứ?” Nhạc Hiểu thấy Lộ Lê vẫy tay với cậu ta, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cậu ta phát hiện mình đã thả lỏng quá sớm.
“Phu nhân cẩn thận!” Nhạc Hiểu thấy phía sau y đột nhiên xuất hiện một người.
Lộ Lê sớm phát hiện có người tới gần mình, nhanh nhẹn né tránh, nhưng vừa rồi bởi vì có chút lơi lỏng nên bị đối phương đụng vào bả vai, lực đạo cũng không nhỏ.
Thấy phu nhân mất cân bằng nghiêng người ra phía sau, Nhạc Hiểu sợ tới mức gan sắp nứt ra.
Lộ Lê theo phản xạ bắt lấy lan can, vì chống đỡ cơ thể mất cân bằng mà dùng hết toàn lực, mu bàn tay tuôn cả gân xanh mới đứng vững.
Không đợi y mở miệng, người kia như đã chịu kinh hách chạy tới.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý, anh không có chuyện chứ?”
Lộ Lê ngẩng đầu thấy một người đàn ông trung niên, bởi vì quá khẩn trương nên trán toát ra tầng tầng mồ hôi, không khỏi nhíu mi.
Phản ứng này, người này dường như không phải một đám với mấy người kia, càng như là vô tình đụng vào.
“Nói không phải cố ý là được sao? Anh thử bị đụng vào thử xem!” Nhạc Hiểu hoàn hồn chạy lên, đẩy người đàn ông trung niên ra rồi đỡ lấy Lộ Lê.
“Thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi rất gấp, không cẩn thận đụng vào, thật sự là không đúng.” Người đàn ông lại lần nữa xin lỗi, vẻ mặt co quắp bất an.
“Phu nhân nhà tôi nếu xảy ra chuyện gì, anh tưởng một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao!” Nhạc Hiểu cao giọng.
Chỉ cần tưởng tượng đến phu nhân vừa rồi thiếu chút nữa ngã xuống, cậu ta đã cảm thấy kinh hãi, trái tim thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Người đàn ông đỏ mặt, dường như không dám phản bác.
“Bỏ đi, Nhạc Hiểu, ông ta có khả năng thật sự không phải cố ý.” Lộ Lê coi chuyện này như ngoài ý muốn.
Là y sơ xuất, tưởng rằng chỉ cần tránh thoát những người đó là không có việc gì, không ngờ phía sau đột nhiên có người.
Y nhìn thoáng qua những người cố ý nhằm vào y lúc trước, vẻ mặt bọn chúng cũng để lộ ra một chút thần sắc ngoài ý muốn, tựa hồ cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, cho nên y kết luận người này không phải một đám với bọn chúng, chuyện này có thể là ngoài ý muốn.
“Phu nhân thật sự không có việc gì chứ?” Nhạc Hiểu vội vàng nhìn nhìn y một lượt.
Lộ Lê lắc đầu, “Tôi thật sự không có việc gì.”
Nhạc Hiểu lúc này mới không tình nguyện nói: “Coi như anh gặp may mắn, phu nhân nhà tôi hảo tâm không so đo.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cảm kϊƈɦ nhìn Lộ Lê.
Nếu gặp phải một người không thuận theo không buông xuôi, việc này có thể sẽ không kết thúc dễ dàng, ông ta nói lời cảm tạ mãi rồi mới rời đi.
Lộ Lê nhìn đám người kia chậm rãi đi xa, quay đầu nói với Nhạc Hiểu: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Tần Tuyết.”
Nhạc Hiểu không muốn dễ dàng buông tha người đàn ông kia như vậy, nhưng phu nhân đã lên tiếng, cậu ta cũng không thể dây đưa.
Cậu ta có chút oán trách Tần Tuyết, nếu cô không đi quá nhanh, họ cũng không đến mức vì tìm đường mà để xảy ra chuyện như vậy.
“Đáng giận, hắn ta đều tránh thoát.
Thật vô dụng, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm chắc!” Barbara đứng ở chỗ cao quan sát tức giận đập vách tường, không chú ý tới Tần Tuyết đang bên cạnh trầm mặc.
Barbara không cam lòng, lại gửi tin tức, muốn bọn chúng tiếp tục tìm cơ hội xuống tay.
Nghe thế, Tần Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Barbara, tớ thấy nên bỏ đi.”
“Cậu nói cái gì?” Barbara không nghe rõ hỏi lại, vẻ mặt không kiên nhẫn..
Danh sách chương