“Vị hôn phu của Tần Thường cũng là quân nhân, quân hàm thấp hơn Tần Thường, hơn nữa còn làm văn phòng, mẫu thân cảm thấy thân phận cùng thực lực của cậu ta đều không xứng với Tần Thường nên kiên quyết phản đối hai đứa ở bên nhau.”
Tần nguyên soái mặc kệ con cái tự do yêu đương, Tần phu nhân lại chú ý môn đăng hộ đối, đặc biệt là con gái của bà ưu tú như vậy, đương nhiên cảm thấy chỉ người xuất sắc mới xứng đôi, cho nên bà rất phản đối Tần Thường và vị hôn phu của cô ở bên nhau.
Nhưng Tần Thường rất có chủ kiến, dù có bao nhiêu người phản đối thì cô cũng sẽ không dao động, thậm chí còn dùng hành động để chứng minh, đây có vẻ chính là đặc điểm của Tần gia.
Năm kia, Tần Thường đã làm một việc, đó là lúc Tần phu nhân phản đối dữ dội nhất, cô không do dự đính hôn với Ellen, làm Tần phu nhân tức điên.

Vì mắt không thấy tâm không phiền, Tần Thường thường xuyên không về, chủ động xin Tần Vũ giao cho cô nhiệm vụ phải rời Vinh Diệu tinh, nghỉ phép cũng đi chơi với vị hôn phu, quanh năm suốt tháng, có thể trở về một lần đã không tồi.
Tần phu nhân ban đầu thì mắng Tần Thường vì đàn ông mà không cần người nhà, nói Tần Thường bất hiếu, lâu rồi thì không mắng nữa, hỏi thăm Tần Thường khi nào trở về, rất nhiều lần còn gọi cho Tần Thường xin chịu thua, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận Ellen.

Tần Thường biết tính nết của mẫu thân thì dứt khoát không đáp lại.
Nhiệm vụ lần này thật ra đã sớm hoàn thành, nhưng Tần Thường không muốn thấy Tần phu nhân ghét bỏ Ellen, nhiệm vụ kết thúc liền kéo Ellen đi nghỉ phép.
Lộ Lê không ngờ Tần Thường và vị hôn phu của cô cũng trải qua những gì giống y và Tần Vũ, chẳng qua Tần Thường hiển nhiên dứt khoát hơn.
“Nếu biết tính mẫu thân rồi thì lần này sao cô ấy lại đáp ứng trở về?”
“Tần gia có trưởng tôn, là thành viên của Tần gia, con bé không thể không về.”
Thực tế là, Tần Vũ tự mình mở miệng, cô không dám cự tuyệt.
Sớm hôm sau, Nhạc Hiểu theo Lộ Lê ra ngoài, hai người ngồi trêи xe huyền phù mới, đến khúc rẽ, Nhạc Hiểu phát hiện tuyến đường không đúng.
“Phu nhân, đây không phải đường đến căn cứ?” Nhạc Hiểu nhìn ra bên ngoài, tưởng rằng phu nhân nhìn nhầm bản đồ.
“Tôi biết.” Lộ Lê bớt thời giờ trả lời cậu ta.

“Ngài không phải muốn đến căn cứ sao?”
Lại đi qua mấy con đường, Nhạc Hiểu phát hiện con đường này có vẻ quen thuộc.
“Đưa cậu đến quân đoàn I trước.” Lộ Lê nói.
“A, vì sao phải đưa tôi đến đó?” Nhạc Hiểu chớp chớp mắt, ngày hôm qua không phải vẫn tốt sao.
Lộ Lê tắt video, nhìn cậu ta nghiêm trang nói: “Cậu không hiểu chế tạo cơ giáp cơ giáp, đi cùng tôi sẽ chỉ thấy nhàm chán.

Trong khoảng thời gian này cũng vất vả cho cậu, cho nên về sau khi tôi đến căn cứ, cậu đến quân đoàn I, khi về tôi sẽ qua đó đón cậu.”
“Phu nhân, như vậy thượng tướng sẽ giết tôi mất.” Nhạc Hiểu thiếu chút nghẹn chết, thượng tướng còn chưa từng được phu nhân mỗi ngày đón đưa, cậu ta lại được hưởng trước, cậu ta sợ bị thượng tướng thù ghét.
“Vậy cậu muốn sao?” Lộ Lê ném lại vấn đề cho cậu ta.
Nhạc Hiểu hơi suy tư, “Nếu tôi đi thì bữa trưa của phu nhân phải làm sao bây giờ?”
“Có gì mà phải lo, tôi cũng biết nấu ăn, ở kho hàng cũng có phòng bếp, ứng phó cho qua bữa là được.”
“Vậy được rồi, ngài phải ăn uống đầy đủ, bằng không bị thượng tướng phát hiện thì tôi nhất định phải chết.” Nhạc Hiểu dặn dò.
“Nếu cậu không yên tâm, đến giờ thì nhắc nhở tôi không phải được rồi à.” Nhạc Hiểu ngày càng giống bà mẹ già, nhưng cảm giác được quan tâm này không tồi.
Nhạc Hiểu cảm thấy cách này không tồi, yên lặng ghi nhớ, nhưng cậu ta vẫn muốn báo cáo cho thượng tướng chuyện này, thượng tướng nên được biết.
Hai ngày sau, nghe nói hôm nay Tần Thường sẽ cùng vị hôn phu Ellen trở về, buổi chiều Lộ Lê đã trở lại.

Tần Thường cùng vị hôn phu của cô còn chưa trở về, nghe nói phải đến quân đoàn I báo cáo với Tần Vũ, mấy tiếng nữa mới có thể về.
“Chị dâu, Tần quản gia mới mua hoa quả tươi, anh đang có mang, nên ăn nhiều hoa quả hơn”

Lộ Lê định lên lầu, Tần Tuyết hôm nay xin nghỉ một buổi chiều, đang ở phòng khách nói chuyện phiếm với Tần phu nhân đột nhiên phóng thiện ý với y, bước chân y dừng lại, đôi mắt lộ ra một tia kinh ngạc không dễ phát hiện nhìn qua, lại không che dấu sự đánh giá dò hỏi.
Không chỉ y mà cả Tần phu nhân tựa hồ cũng nghĩ con gái út sao lại đột nhiên đổi tính.
Tần Tuyết cũng biết mình nói vậy có chút đột nhiên, lúc trước cô vẫn luôn đứng cùng trận tuyến với mẫu thân, thái độ đột nhiên chuyển biến, là người thì đều sẽ hoài nghi.
“Tiểu tuyết, con đang làm gì?” Tần Thường hôm nay sẽ về, tâm tình của Tần phu nhân rất tốt, nghe con gái út nói thế cũng không lập tức phát hỏa.
“Hôm nay chị sẽ về, chúng ta nên biểu hiện hòa thuận một chút, bằng không nếu thấy cả nhà không hòa hợp, chị sẽ lại đi cả năm không về lấy một lần.” Tần Tuyết đã sớm nghĩ lý do.
Tần phu nhân cảm thấy có lý, không còn bày ra sắc mặt khó coi.
Dù Tần Tuyết nghĩ cái gì, Lộ Lê cũng coi như cô thật lòng muốn hòa hảo, nể mặt cô.
Tần Tuyết ân cần dịch đĩa hoa quả đến trước mặt y, chủng loại hoa quả hơn bốn ngàn năm sau tương đối nhiều, nhưng những hoa quả đời trước y thấy hiện tại đã không còn, không phải biến mất thì chính là tiến hóa thành loại y không quen, ăn vào hương vị có hơi giống, lại không hoàn toàn giống.
“Nghe nói người mang thai đa phần thích ăn chua, mấy loại quả này thiên chua, chị dâu nếm thử đi.” Tần Tuyết chỉ vào mấy lát quả gần y hơn, cắt tỉa đẹp mắt, có miếng hình lưỡi liềm, có miếng lại tỉa thành hình động vật.
Tần gia có một người hầu đặc biệt giỏi cắt tỉa, tốc độ tay đặc biệt mau, tỉa củ quả thành các hình dạng không hề áp lực.

Mâm hoa quả rất to, các miếng cũng có nhiều hình dạng, đối phương chỉ mất nửa giờ đã hoàn thành.
Lộ Lê ăn vào, chỉ thấy chua sắp rụng răng, thiếu chút nữa làm y mất hình tượng nhổ ra, “Quá chua, anh không ăn được, cám ơn.”
“Ồ, có thể là do thể chất của nam và nữ không giống nhau.” Tần Tuyết sờ sờ mũi, cảm giác quái quái, cô lại cảm thấy này hoà bình ở chung như vậy cũng không tồi.

Rốt cuộc là ảo giác của cô, hay đối phương quá có tính lừa gạt, cô không nói cho Tần phu nhân.
Lúc này, một người hầu tiến vào nói Tần Thường cùng vị hôn phu đã trở lại, Tần phu nhân vội vàng đứng lên, vui vẻ trêи mặt không phải giả.


Tần gia đều biết, tuy bà không thích vị hôn phu của Tần Thường nhưng rất mong ngóng Tần Thường, từ nhỏ đã rất kỳ vọng vào cô.
Lộ Lê cũng đứng lên nhìn về phía cửa.

Chỉ chốc lát, có hai người xuất hiện, một nam một nữ sóng vai đi vào, không nói là xứng đôi, nhưng hình ảnh rất hài hòa.
Cô gái thật xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo mang theo sự sắc bén tương tự Tần Vũ, không phải mặt trái xoan, có vài phần trưởng thành.

Đôi giày da cao cổ phác hoạ ra đôi chân tuyệt đẹp.
Tư thế đi đường không giống như tiểu thư quý tộc mà kiên định hữu lực giống quân nhân đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, nhưng nếu vì thế mà nhìn lầm thành đàn ông thì sai rồi, nên thon vẫn thon, nên đầy vẫn đầy.

Tóc dài cuộn sóng đến gần eo tăng thêm vẻ nữ tính, nhìn cô tuyệt đối sẽ không ai cho rằng đó là đàn ông.
Chàng trai đeo mắt kính, Lộ Lê thấy đó là kính không độ, nói cách khác là đeo cho văn nhã.

Diện mạo không phải loại dương cương ngạnh lãng như Tần Vũ, cũng không phải loại tuấn mỹ loá mắt đến không thể nhìn thẳng như Tần Ca, mà thuộc loại hơi yếu ớt.

Nếu đối phương không đeo mắt kính, hai người đứng chung một chỗ giống như chị em.
Nếu Tần Vũ không nói trước thì Lộ Lê lần đầu tiên nhìn cũng sẽ cảm thấy hai người không xứng đôi cho lắm.
Ellen lớn hơn Tần Thường những năm tuổi, chỉ là mặt anh ta quá baby, thoạt nhìn chỉ có mười tám tuổi.

Tần phu nhân lúc trước phản đối hai người một phần cũng do diện mạo của Ellen, cảm thấy Ellen là kiểu đàn ông yếu đuối, có thể có chức vụ hôm nay là dựa vào con gái của bà.
“Mẫu thân, con và Ellen về thăm ngài.”

Tần Thường cởi mũ, tươi cười làm cô thoạt nhìn càng thêm diễm lệ động lòng.

Truyện Ngược
“Nha đầu nhà cô, một năm rồi, rốt cuộc chịu về thăm ta sao!” Tần phu nhân tức giận nói.
Tần Thường có chút bất ngờ vì lần này mẫu thân lại không khó chịu với Ellen, còn tưởng rằng rốt cuộc mẫu thân đã mềm lòng, đi tới ôm lấy bà, “Không có cách nào khác, lúc trước nhiệm vụ đều yêu cầu thời gian dài mới có thể hoàn thành, lần này vừa hoàn thành nhiệm vụ, con lập tức trở về thăm ngài.”
Nếu không biết chân tướng, Lộ Lê thấy vẻ mặt chân thành kia cũng sẽ tin là thật, bản lĩnh trợn mắt nói dối của Tần gia rất cao siêu.
“Thôi bỏ đi, trở về là tốt rồi.”
Tần phu nhân không biết rõ, cấp trêи của con gái lại chính là con trai cả, không thể nhúng tay.
“Con biết mẫu thân là tốt nhất.” Tần Thường thơm một cái lên má bà, Tần phu nhân cười tươi như hoa.
“Đúng rồi, Ellen mang theo quà biếu mẫu thân.” Tần Thường chuyển đề tài sang vị hôn phu.
Chàng trai yếu đuối Ellen thức thời lấy ra lễ vật đưa cho Tần phu nhân, “Thưa mẹ vợ, đây là bộ trang sức con và Tần Thường cùng chọn.

Vừa nhìn thấy nó, con đã cảm thấy nó cùng khí chất của ngài đặc biệt phù hợp.”
Tần phu nhân không lạnh không nóng tiếp nhận, Tần Thường giục mãi mới mở ra xem.

Trang sức tỏa ra ánh sáng bốn phía làm người vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ, Tần phu nhân không tự chủ lộ vẻ yêu thích.
Không thể không nói, bộ trang sức đến rất đúng lúc, lúc trước trộm bán trang sức lấy tiền cho con gái, bà rất đau lòng, vẫn luôn nghẹn đến bây giờ.
Tần Thường và Ellen đều giỏi quan sát, liếc mắt một cái liền nhìn ra Tần phu nhân rất thích nhưng làm bộ trấn định, không dấu vết liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ý cười.
Chương 88: Mượn tinh tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện