“Được rồi, con trai hiếm lắm mới về, bà nói ít đi vài câu, chúng nó không muốn về còn không phải bởi vì bà cứ nhắc mãi.” Tần nguyên soái nghe nhiều đến tai sắp chai lại rốt cuộc không chịu được ngắt lời.
Bị nói trước mặt bọn nhỏ, Tần phu nhân cảm thấy thật mất mặt.
“Mẫu thân à, chúng ta mau đi ăn đi, con sắp chết đói rồi.” Tần Ca cũng nghe phiền, vội vàng ôm vai Tần phu nhân, đưa bà về phía bàn ăn.
Lời Tần Ca quả nhiên dời đi lực chú ý của Tần phu nhân.
Năm người lục tục ngồi vào bàn, khi ăn, Tần phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Tần Ca, nói anh ta gầy, phải ăn nhiều một chút, cũng chỉ có tiếng nói chuyện của bà.
Lộ Lê có thể hiểu tâm trạng của bà, con thứ hai lâu không về, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đại khái cũng vì nguyên nhân này, mấy đứa con lại không còn nhỏ nữa nên mới trốn tránh không muốn về.

Y rất hâm mộ tình mẫu tử, cha y một đời đảm đương chức trách người mẹ đã qua đời sớm, y không thể nhận được bao nhiêu tình thương của mẹ.
Nghĩ đến xuất thần, khi y hoàn hồn đã phát hiện trong chén có rất nhiều đồ ăn.


Ngoài Tần Vũ, ba người đều nhìn qua, trong mắt để lộ thần sắc không giống nhau, Tần phu nhân không nói, thỏa hiệp chứ bà vẫn không thích Lộ Lê, còn Tần Ca lại hứng thú đánh giá như chuyện rất hiếm lạ.
“Anh gắp cho em nhiều quá.” Lộ Lê bị nhìn đến không được tự nhiên, nói khẽ với Tần Vũ.
“Ăn nhiều mới có thịt.” Ngụ ý chính là quá gầy.
“Không béo được, ăn nhiều mấy em cũng có béo được đâu.” Lộ Lê trước kia cũng cảm thấy mình không đủ tráng nên tăng cường huấn luyện và tăng lượng thức ăn để gia tăng thể trạng, sau một năm cũng chỉ làm cơ bắp rắn chắc một chút, thể trọng cùng thể trạng lại không tăng mấy, y mới biết mình ăn không mập.
Lộ Lê lễ thượng vãng lai, gắp đồ ăn cho Tần Vũ.
Đồ ăn vừa mới để trong bát Tần Vũ, ba người lần thứ hai kinh ngạc nhìn qua, Tần phu nhân rốt cuộc nhịn không được, “Tần Vũ ghét ăn rau, cậu kết hôn với nó sắp nửa năm, điểm này cũng không biết sao?” Tuy không phải châm chọc, nhưng rất rõ ràng biểu đạt bất mãn.
Lộ Lê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, “Con biết ạ.”
“Biết mà cậu còn gắp rau cho nó.” Tần phu nhân tức giận, dịu giọng nói với Tần Vũ, “Con luôn ghét ăn rau, mẹ gắp ra giúp con.”
Khi chiếc đũa của Tần phu nhân sắp duỗi vào bát Tần Vũ, Tần Vũ đột nhiên gắp miếng rau đó lên ăn, mày không nhăn lấy một chút, làm người trong phòng sợ ngây ra.
Làm cha mẹ, Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân khi hắn còn nhỏ đã rất nhiều lần thử dỗ hắn ăn rau, nhưng chưa từng có một lần thành công.

Tần Vũ ghét ăn rau, mọi người không biết sao hắn lại ghét rau như vậy, sự ghét rau của hắn càng ngày càng lớn đến không thể quản, dần dà rau là cấm kỵ với Tần Vũ là chuyện người trong nhà biết rõ.
“Tần Vũ…” Tần phu nhân không thể tin được, bà cảm thấy bị con trai tát một cái, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng lần này đặc biệt đau.
Bà làm mẹ cũng chưa thể làm con trai phá lệ, Lộ Lê không nói gì lại có thể làm hắn không chút do dự ăn vào, đây chẳng phải nói rằng trong lòng con trai, người mẹ như bà còn không quan trọng bằng vợ, Tần phu nhân thiếu chút bẻ gẫy chiếc đũa trong tay.
“Anh là người đầu tiên có thể làm anh cả ăn rau, thật lợi hại, không hổ là chị dâu, quả nhiên là chân ái.” Tiếng Tần Ca sung sướиɠ trêu chọc vang lên trước khi Tần phu nhân phát tác.
“À……” Lộ Lê bị anh ta trêu chọc đến mức ngượng ngùng.

Đây là lần thứ hai y nghe người khác nói Tần Vũ không thích ăn rau, lần đầu là khi còn trêи Tần Lộ tinh, y cũng không quá để trong lòng, bởi vì Tần Vũ không cự tuyệt, y cho rằng Tần Vũ chỉ không thích, hiện tại Tần Ca nói y mới biết Tần Vũ không chỉ không thích, mà còn ghét.
Lộ Lê trộm liếc Tần Vũ một cái, không rõ nếu ghét rau như vậy, lúc trước sao không nói.
Tần Ca chú ý tới y nhìn lén anh cả, ý cười trong mắt càng đậm.

Chuyện của anh cả, anh ta biết sớm hơn Tần nguyên soái, sau lại nghe anh cả vì chị dâu làm đủ loại chuyện, anh ta là người duy nhất trong nhà biết địa vị của chị dâu trong lòng anh cả.

Chị dâu có thể làm anh cả ăn rau mà anh cả ghét thật ra anh ta cũng không bất ngờ lắm, lời này chủ yếu là nói cho Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân nghe.
“Tần Vũ à, nếu không thích thì không cần ăn, không cần miễn cưỡng, Tần gia không thiếu mấy khối thịt.” Tần phu nhân đột nhiên buông đũa, vẻ mặt không vui.
Không khí đang vui bởi vì bà mà trở nên cứng nhắc.
Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là, Tần Vũ dường như không nghe thấy, nếu là người khác thì sẽ dừng lại, hắn vẫn ăn tiếp, thậm chí chủ động gắp rau.
Mọi người nhìn sắc mặt Tần phu nhân, chỉ thấy khó coi giống như bị đánh sưng lên.
“Anh à nếu thật sự ghét thì đừng ăn.” Lộ Lê nghĩ đến Tần Vũ hai ngày trước vì y mà cãi nhau với Tần phu nhân, lại vì y mà đối đầu với bà.


Hôm nay vừa về, y không muốn lại vì y mà quan hệ của hai mẹ con họ xấu đi, bên tai Tần Vũ nhỏ giọng khuyên một câu, trong lòng tuy vui nhưng không thể để lộ ra ngoài được.
“Ai nói với em anh không thích? Chuyện anh không muốn làm, không ai có thể miễn cưỡng.” Tần Vũ rốt cuộc đáp lại, câu đầu tiên là nói cho Tần phu nhân nghe, câu sau là nói cho cả nhà nghe.

Những lời này phiên dịch ra là, Lộ Lê là ngoại lệ duy nhất, hắn ăn không phải bởi vì miễn cưỡng, mà bởi vì người bảo hắn ăn là Lộ Lê.
Tần phu nhân cảm thấy mất mặt đến cực điểm, lại còn là con trai cả, nhưng bà không trách hắn, chỉ biết đổ lỗi cho con hồ ly tinh Lộ Lê dạy hư con trai, đang muốn bạo phát, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng làm bà hoảng sợ.
Tần nguyên soái đặt cái bát thật mạnh xuống bàn, nhìn vợ, “Tần Vũ muốn ăn cái gì thì kệ nó, bà không muốn ăn thì thôi.”
Tần phu nhân không vui, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tần nguyên soái, bà mới nhớ ra mục đích hôm nay gọi con trai về, còn không phải là vì muốn chúng về nhà ở, nghĩ vậy, bà không thể không cố nuốt trôi cơn oán giận, tuy vẫn cảm thấy không cam lòng.
Lần này có Tần Ca, anh ta vừa mở miệng, không quá mười giây đã dỗ bà vui vẻ, khi không nhằm vào Lộ Lê nữa, Tần phu nhân vẫn là một người mẹ yêu thương con..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện