Trước ngày hôm đó, An Nguyện không hề biết thì ra Kinh Phục Châu lại biết nấu ăn. Cô ngủ chừng một tiếng đồng hồ, lúc thức dậy thì trong phòng không có ai cả, lúc xuống lầu thì nhìn thấy có bóng người trong nhà bếp. Ánh đèn vàng dìu dịu khiến cho dáng anh trở nên cao lớn mà ấm áp. Anh đưa lưng về phía cô, con dao nhịp đều đặn trên tấm thớt. Hai mắt mơ màng, An Nguyện đưa tay lên dụi mắt, nhìn thấy anh xoay người lại, trước ngực còn đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn trong nhà.
Cô bỗng nhiên có một ảo giác là họ đã sống chung với nhau nhiều năm rồi.
Dưới chân là đôi dép lê bằng bông, máy điều hòa trong phòng mở cũng vừa vặn, An Nguyện xuống lầu, còn chưa kịp đến gần thì Kinh Phục Châu đã nghe tiếng mà quay lại. “Dậy rồi à? Bữa tối sắp xong rồi, em ngồi đó đợi chút nhé.”
An Nguyện đi về phía anh, bước thẳng vào trong nhà bếp. Mấy món rau củ được cắt rất tinh tế, cô đưa tay nhặt một miếng cà chua đã cắt sẵn bỏ vào miệng, bỗng cảm thấy thèm ăn trở lại. “Thì ra anh biết nầu cơm?”
“Không biết nấu thì chết đói từ lâu rồi.” Kinh Phục Châu vừa nói vừa cúi đầu nhìn cô một cái. “Sao em lại vào đây. Chẳng phải anh bảo em ngồi bên kia sao, trong này lát nữa sẽ có mùi dầu mỡ, em lại thấy buồn nôn.”
Giọng của anh rất tự nhiên, An Nguyện gật đầu, ngoan ngoãn đến bên chiếc bàn ngồi xuống. Trên đầu có một ngọn đèn vàng ấm áp, cô hơi ngửa đầu, nheo mắt lại nhìn vào nó. Thỉnh thoảng, vào một thời khắc nào đó, cô từng nghĩ nếu như mình cứ thế mà khuất phục, cứ thế mà sống tiếp, phải chăng cũng rất tốt.
Nhắm mắt lại, An Nguyện nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình.
Cô rất hy vọng mình có thể nghe được âm thanh nào đó. Thế giới này quá ích kỷ, tất cả mọi người đều đứng từ góc độ của mình mà cho cô lời khuyên. Nếu Trình Kỳ còn sống, nếu Trình Kỳ còn ở đây thì tốt biết bao.
“Sợ em ăn không nổi nên anh nấu thanh đạm một chút.” Kinh Phục Châu đặt chiếc đĩa lên bàn, ngồi xuống đối diện với cô. Thấy cô ngẩn người thì đưa tay gõ gõ mặt bàn trước mặt cô vài cái. “Đang nghĩ gì vậy?”
“Cảm thấy thật kỳ diệu.” An Nguyện đổi sắc mặt, một tay chống cằm nhìn anh. “Có phải vợ chồng đều như thế này không. Buổi chiều còn cãi vã om sòm, buổi tối lại ngồi đối diện cùng ăn cơm với nhau.”
“Hồi chiều anh giận quá hóa rồ rồi…” Kinh Phục Châu vô thức định giải thích nhưng vừa nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, mắt sáng lấp lánh. “Em nói gì? Vợ chồng?”
An Nguyện nằm xoài lên bàn, cằm gác lên ống tay áo của mình, mái tóc dài xõa ra sau lưng khiến cô trông có vẻ rất nhỏ nhắn. “Lúc nãy xuống lầu thấy anh nấu cơm, em cảm thấy dường như chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi.”
Kinh Phục Châu cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, anh đưa tay xoa đầu cô, giọng cũng ôn hòa hơn nhiều. “Đúng là rất lâu rồi.”
Nếu không có gì bất trắc thì mười năm, hai mươi năm sau cũng sẽ như thế này. An Nguyện nhẹ nhàng dúi mặt mình vào lòng bàn tay anh, giống như một cô mèo đang tìm kiếm sự cưng chiều của chủ. Nhắm mắt lại, cô từ từ cọ vào bàn tay anh, giọng rất khẽ, đủ để mê hoặc lòng người. “A Đàn, nếu anh không phải là Kinh Phục Châu thì tốt biết bao.”
Câu này có bao nhiêu phần là thật lòng, chính An Nguyện cũng không rõ. Cô muốn đạt được sự tin tưởng của anh, tình yêu của anh, sau đó theo như kế hoạch ban đầu, một bước hủy diệt anh. Nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ đã làm hỗn loạn bước tiến của cô, cô bắt đầu do dự, bắt đầu dao động. Lừa dối giống như một thói quen, lúc nói ra những lời ấy, cô cũng không suy xét anh sẽ nghĩ thế nào.
Mắt Kinh Phục Châu hơi tối lại, anh rút tay về, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của cô. “Ăn cơm đi, để lát nữa là nguội mất.”
Trong lòng hai người đều có một khoảng trống ẩn chứa một bí mật ngầm hiểu không cần phải nói rõ. Người ta nói nhiều khi bị ngược đãi lâu ngày sẽ thành thói quen, có những người sẽ tạo thành hội chứng Stockholm, nảy sinh tình cảm với người hành hạ mình. Có điều, người mắc bệnh trong quá trình này rốt cuộc là An Nguyện hay là Kinh Phục Châu thì còn chưa biết được.
Kinh Phục Châu thật lòng nâng niu trân trọng An Nguyện, ngay cả tắm rửa cũng phải ở bên cạnh cô. An Nguyện lại cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, nhưng anh lại đưa ra mấy ví dụ về những trường hợp trượt chân sảy thai trong nhà tắm.
Ngày hôm sau thức dậy, An Nguyện còn nằm trong chăn thì đã thấy Kinh Phục Châu đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên giường đợi cô. An Nguyện dụi mắt, mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần 10 giờ rồi.” Kinh Phục Châu véo một cái lên mặt cô. “Người ta nói phụ nữ có thai thích ngủ, thì ra là thật.”
Nếu nói về phản ứng khi mang thai, An Nguyện cảm thấy cơ thể hình dường như rất kỳ lạ, hoàn toàn không nôn mửa đến chết đi sống lại như trong sách nói, chỉ có điều rất thích ngủ. Có lẽ đứa trẻ trong bụng nhảy cảm biết được suy nghĩ của mẹ mình, cảm giác được sự không cam tâm của cô nên cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, không tạo thêm áp lực cho cô. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của An Nguyện. Ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng trong đầu cô toàn là những suy nghĩ mông lung về sinh mệnh nho nhỏ trong bụng này.
Kinh Phục Châu vốn hẹn với Chu Lẫm vào chín giờ sáng, nhưng An Nguyện ngủ dậy trễ, mà anh thì không nỡ đánh thức cô nên lúc đến bệnh viện thì đã gần trưa. Bản thân Chu Lẫm vốn không phải là bác sĩ khoa sản, anh đưa An Nguyện đến chỗ đồng nghiệp xong, quay lại thì nhìn thấy Kinh Phục Châu cũng đã theo tới với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Thế nào, cảm thấy ra sao?” Chu Lẫm mỉm cười vỗ vai Kinh Phục Châu. Ánh mắt Kinh Phục Châu còn nhìn theo bóng An Nguyện, cảm thấy để cô một mình vào nhà vệ sinh là một chuyện không ổn cho lắm. Nghe Chu Lẫm hỏi, phải mất một lúc anh mới hoàn hồn lại. “Đợi khi nào anh trải qua thì sẽ biết thôi.”
Mắt Chu Lẫm hơi tối lại, mặt vẫn không biến sắc mỉm cười. “Hôm qua cậu không đến đón cô ấy, các cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Cãi nhau một trận.” Kinh Phục Châu nhìn Chu Lẫm, hỏi rất nhẹ nhàng bâng quơ. “Chu Lẫm, hôm qua cô ấy có nói gì với anh không?”
Sắc mặt của Chu Lẫm vẫn tự nhiên như thường. “Lúc vừa nhận được kết quả xét nghiệm, cảm xúc của cô ấy không được ổn định cho lắm, có điều tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Cô ấy ở chỗ tôi nghỉ ngơi một thời gian, mãi mà cậu không tới nên cô ấy tự về.”
Kinh Phục Châu nheo mắt lại, thở dài một hơi thật khẽ khó mà nhận ra. “Tôi cảm thấy cô ấy không muốn có đứa bé này.”
“Phụ nữ luôn có bản năng của người mẹ.” Chu Lẫm nhìn theo ánh mắt của Kinh Phục Châu, An Nguyện đang từ nhà vệ sinh bước ra, đi về phía này. Chân cô mang một đôi giày đế bằng, mặt mộc hoàn toàn, mắt có hai quầng thâm trông có vẻ rất tiều tụy. Chu Lẫm dừng lại một chút, lòng bất giác nảy sinh cảm giác không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn làm theo suy tính ban đầu của mình, cười nói. “Đợi khi đứa bé được sinh ra, về cơ bản thì số phận của cô ấy cũng được quyết định, ngoại trừ ở bên cạnh cậu thì cô ấy còn có thể đi đâu được?”
Kinh Phục Châu cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn An Nguyện đằng xa vừa dịu dàng nhưng vừa kiên quyết. “Nhưng Chu Lẫm à, tôi không ngờ có một ngày tôi phải dùng một đứa trẻ để trói buộc một người phụ nữ.”
Hành lang người qua kẻ lại, An Nguyện từ tốn đi đến chỗ họ. Cô không nhìn Chu Lẫm mà ngoan ngoãn nắm tay Kinh Phục Châu. Chu Lẫm nhìn sang thì phát hiện vẻ chua xót trong mắt Kinh Phục Châu vừa nãy đã dần biến mất, anh khoác lấy eo An Nguyện, dẫn cô vào phòng khám.
Mang thai chừng năm tuần là đã có thể nhìn thấy phôi thai, huống chi cục cưng trong bụng An Nguyện đã bảy tuần. Cái chấm bé tẹo teo ấy xuất hiện lờ mờ trên màn hình, Kinh Phục Châu nhẹ nhàng nắm tay An Nguyện, cảm thấy lòng trở nên mềm mại chưa từng có. Anh biết cô không muốn có đứa bé này. Từ khi biết được sự tồn tại của nó, anh đã hạ quyết tâm, nếu An Nguyện có thật sự không muốn giữ nó lại thì cho dù có phải cưỡng ép anh cũng bắt cô sinh nó ra. Anh chưa bao giờ nói tình yêu của mình là vô tư vĩ đại, nhưng anh thật sự yêu cô, bất luận dùng thủ đoạn gì thì cũng phải giữ cô bên cạnh mình.
May mà An Nguyện không nói gì cả, tâm trạng không câm tâm tình nguyện ấy bị cô chôn giấu. Cô không nói, Kinh Phục Châu cũng sẽ không nhắc đến. Hai cùng cùng cất giấu một bí mật chung, giống như đang đi trên chiếc cầu độc mộc, nơm nớp lo sợ.
Lúc quay về, vẫn là Lão Đổng lái xe. Trên đường, xe đi ngang qua một cửa hàng bán đồ bà mẹ trẻ em. Kinh Phục Châu như nhớ ra điều gì bèn vỗ nhẹ vào lưng ghế, ra hiệu cho Lão Đổng dừng lại. Lúc này đang trong giờ làm việc, khách trong cửa hàng không đông, dù có thì cũng là những đôi vợ chồng dìu nhau thân mật. Kinh Phục Châu dắt tay An Nguyện, lúc bước vào nhìn thấy bóng hai người phản chiếu trong gương, cô vừa cao đến đầu vai anh, đi bên cạnh nhau có cảm giác thật nhỏ bé cần che chở. Anh bỗng dừng bước, An Nguyện chưa hoàn hồn lại nên suýt nữa là va vào người anh, may mà anh vịn vai đỡ cô lại.
“Chụp tấm ảnh nào.” Kinh Phục Châu nói xong thì lấy điện thoại di động ra, nhìn vào trong chiếc gương. An Nguyện cũng ngơ ngác nhìn vào, một tiếng “crắc” khẽ vang lên, hình ảnh được lưu giữ lại. An Nguyện cúi đầu, kéo tay Kinh Phục Châu xuống xem. Trong bức ảnh ánh mắt của cô hơi ngơ ngác, dưới đôi mắt hẹp dài là hai quầng thâm rất rõ. Ngược lại, khí sắc của anh hiển nhiên là tốt hơn nhiều, dù trước đó anh hàng đêm rượu chè bê tha, lại còn lớn tuổi hơn cô nhiều. An Nguyện cảm thật không công bằng nên hậm hực buông tay ra. Hông bị Kinh Phục Châu véo một cái, cô ngước mắt lên, anh nhanh nhẹn cúi đầu hôn nhẹ lên dưới mắt cô.
“Đừng lộn xộn, nhiều người nhìn kìa.” An Nguyện giãy ra rồi đi vào bên trong, chưa đi được vài bước đã bị Kinh Phục Châu khoác vai. Dường như tâm trạng của anh khá tốt, tự nhiên rảnh rỗi đi dạo tới dạo lui trong cửa hàng này. Có lẽ vì cái thai còn nhỏ nên An Nguyện không có cảm giác làm mẹ là mấy, nhưng Kinh Phục Châu thì lại rất hăng hái, tay cầm một bộ quần áo màu hồng nhỏ xíu lên, nhìn cô. “Đẹp không?”
An Nguyện gật đầu với vẻ rất thờ ơ. “Đẹp.”
Kinh Phục Châu mỉm cười, nói với nhân viên bán hàng đứng bên cạnh. “Gói lại giúp tôi, tôi lấy bộ này.”
“…Anh mua sớm thế làm gì, còn chưa biết là con trai hay con gái nữa.” An Nguyện vô thức đẩy nhẹ Kinh Phục Châu một cái, anh thuận thế nắm lấy tay cô siết nhẹ một chút. “Thì cứ mua trước, lần sau đi khám thai hỏi xem là trai hay gái.”
“Khám thai sẽ không được phép cho biết giới tính, như thế là phạm pháp…” An Nguyện nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, cười khẽ một tiếng. Có lẽ cô bị đã mắc bệnh đãng trí của các bà bầu, tự nhiên đi nói chuyện pháp luật với Kinh Phục Châu chuyện. Vẻ tráo phúng trong tiếng cười kia quá rõ ràng, không biết là đang châm chọc mình hay chế giễu Kinh Phục Châu. May mà anh vờ như không nghe thấy, chỉ đang mỉm cười nhận lấy cái túi hàng tinh xảo từ tay nhân viên bán hàng.
Họ ung dung dạo xem cửa hàng giống hệt những đôi vợ chồng bình thường, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu về một món đồ nào đó. Kinh Phục Châu mua đồ chưa bao giờ xem giá, thích thứ gì gì lập tức hào phóng móc ví ra. Đi vài vòng, hai tay anh đã xách một đống đồ lỉnh kỉnh. An Nguyện không hề biết rằng anh lại là người tình cảm như thế, cô cứ tưởng anh cũng giống như mình, không hề có quá nhiều cảm giác với đứa bé này.
Như thế xem ra, người làm mẹ như cô quả là không tròn trách nhiệm.
Làm mẹ. Bàn tay đang cầm chiếc vớ nhỏ xinh của An Nguyện bỗng khựng lại, cô tự dưng cảm thấy từ này hết sức xa lạ với mình.
“Thích cái này à?” Kinh Phục Châu cúi đầu, lấy đôi vớ từ tay cô qua, định tính tiền. Lúc ấy An Nguyện mới hoàn hồn lại, đưa tay ngăn cản. “Em chỉ nhìn thử thôi, anh đừng mua nhiều quá, tiêu tiền linh tinh.”
Có lẽ giọng điệu keo kiệt như bà quản gia của cô đã làm Kinh Phục Châu vui vẻ, anh thả đôi vớ xuống, dắt tay cô đi ra ngoài. Thời tiết Lăng Xuyên đã nóng lên, đến một giờ chiều ngoài đường giống như một cái lồng hấp. An Nguyện đi theo sau Kinh Phục Châu, còn chưa đi đến bên chiếc xe thì đã nghe thấy có người gọi tên mình, giọng có vẻ không chắc chắn lắm. “An Nguyện?”
Giọng nói này nghe hơi quen, nhưng cũng không quen đến mức khiến cô lập tức nhận ra đó là ai. An Nguyện quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh dưới ánh mặt trời chói chang. Cô gái kia thấy đúng là cô thì bước nhanh tới trước. Lúc này, Kinh Phục Châu đã quay người lại.
“Đúng là cậu rồi!” Dường như cô gái rất vui mừng, kéo cánh tay An Nguyện lắc qua lắc lại. Các nữ sinh viên đại học luôn thay đổi rất nhanh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, suýt nữa An Nguyện không nhận ra cô ấy. Cô ấy là lớp trưởng của An Nguyện hồi năm nhất, từng kể cho người khác nghe đời sống riêng tư của cô một cách rất sống động. An Nguyện cảm thấy thật ra mình là một người bụng dạ khá hẹp hòi, thì ra cô vẫn chưa quên những lời thì thầm to nhỏ họ nói với nhau trong phòng học nhạc khi ấy.
Môi nở nụ cười, An Nguyện lịch sự gật đầu. “Đã lâu không gặp, bây giờ cậu vẫn còn học chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, sang năm tốt nghiệp là phải bận đi tìm việc rồi, thật là phiền não.” Cô gái kia thở dài một hơi. Nhìn cách An Nguyện ăn mặc, lại nhìn Kinh Phục Châu đứng bên cạnh, trên tay anh còn xách đồ đạc vừa mua trong cửa hàng mẹ và bé, xanh xanh đỏ đỏ vừa nhìn là biết đồ cho trẻ con. An Nguyện cảm nhận được ánh mắt của cô ta, trước khi cô ta kịp mở miệng bèn mỉm cười khoác lấy cánh tay Kinh Phục Châu. “Thật là ngưỡng mộ cậu, không giống như mình, sớm phải ở nhà giúp chồng dạy con rồi.”
Cô gái kia lập tức trợn tròn mắt, nhìn Kinh Phục Châu rồi lại nhìn An Nguyện. “Cậu kết hôn rồi à? Mình còn lấy làm lạ là tại sao khi đó cậu không nói tiếng nào đã nghỉ học, thì ra là ở nhà kết hôn. Mình phải ngưỡng mộ cậu mới đúng, cuộc sống viên mãn như thế.”
An Nguyện mỉm cười rất tươi, đương nhiên là đáp lời lại. Ánh mặt trời buổi chiều quả là khắc nghiệt, hai người trò chuyện thêm vài câu thì từ biệt. Lúc vào trong xe, Kinh Phục Châu để đồ đạc xuống xong thì thoáng nghiêng đầu qua nhìn cô một cái. “Anh có thỏa mãn được lòng hư vinh của em chưa?”
“Hư vinh gì chứ, em nói toàn là sự thật mà.” An Nguyện đưa tay xoa xoa giữa đôi mày mình, chỗ đó bị mặt trời chiếu rất khó chịu. “Hơn nữa em không thích cô ta.”
“Thế sao, thoạt nhìn cô ấy cũng không tồi, nhí nha nhí nhảnh.”
An Nguyện bật cười, cảm thấy lời nhận xét của anh khá kỳ lạ. “Cô gái đó không phải nhí nha nhí nhảnh. Hơn nữa đàn ông các anh hoàn toàn không thể nhận ra cô nào tốt, cô nào không tốt.”
“Ồ, vậy làm sao em nhận ra được?” Dường như Kinh Phục Châu bắt đầu có hứng thú đấu khẩu với cô.
An Nguyện nín thở một nhịp, sau đó thong dong mỉm cười. “Bởi vì em từng là một cô gái rất quỷ quyệt, cho nên liếc mắt là có thể nhận ra ai là kẻ quỷ quyệt.”
Cô nói rất bâng quơ, anh nghe cũng có vẻ thờ ơ, nhưng rốt cuộc trong câu nói này ẩn chứa những điều gì, dường như không ai dám đi nghiền ngẫm. Lão Đổng nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy hai người đang cười tươi. Tay An Nguyện đặt trong lòng bàn tay Kinh Phục Châu, tay anh siết chặt lại, nắm lấy tay cô. Khoảnh khắc ấy Lão Đổng bỗng nhớ tới một câu thành ngữ. Câu thành ngữ có thể khiến cho người thô kệch như gã nhớ đến, thật là hiếm thấy.
Bằng mặt không bằng lòng.
Cô bỗng nhiên có một ảo giác là họ đã sống chung với nhau nhiều năm rồi.
Dưới chân là đôi dép lê bằng bông, máy điều hòa trong phòng mở cũng vừa vặn, An Nguyện xuống lầu, còn chưa kịp đến gần thì Kinh Phục Châu đã nghe tiếng mà quay lại. “Dậy rồi à? Bữa tối sắp xong rồi, em ngồi đó đợi chút nhé.”
An Nguyện đi về phía anh, bước thẳng vào trong nhà bếp. Mấy món rau củ được cắt rất tinh tế, cô đưa tay nhặt một miếng cà chua đã cắt sẵn bỏ vào miệng, bỗng cảm thấy thèm ăn trở lại. “Thì ra anh biết nầu cơm?”
“Không biết nấu thì chết đói từ lâu rồi.” Kinh Phục Châu vừa nói vừa cúi đầu nhìn cô một cái. “Sao em lại vào đây. Chẳng phải anh bảo em ngồi bên kia sao, trong này lát nữa sẽ có mùi dầu mỡ, em lại thấy buồn nôn.”
Giọng của anh rất tự nhiên, An Nguyện gật đầu, ngoan ngoãn đến bên chiếc bàn ngồi xuống. Trên đầu có một ngọn đèn vàng ấm áp, cô hơi ngửa đầu, nheo mắt lại nhìn vào nó. Thỉnh thoảng, vào một thời khắc nào đó, cô từng nghĩ nếu như mình cứ thế mà khuất phục, cứ thế mà sống tiếp, phải chăng cũng rất tốt.
Nhắm mắt lại, An Nguyện nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình.
Cô rất hy vọng mình có thể nghe được âm thanh nào đó. Thế giới này quá ích kỷ, tất cả mọi người đều đứng từ góc độ của mình mà cho cô lời khuyên. Nếu Trình Kỳ còn sống, nếu Trình Kỳ còn ở đây thì tốt biết bao.
“Sợ em ăn không nổi nên anh nấu thanh đạm một chút.” Kinh Phục Châu đặt chiếc đĩa lên bàn, ngồi xuống đối diện với cô. Thấy cô ngẩn người thì đưa tay gõ gõ mặt bàn trước mặt cô vài cái. “Đang nghĩ gì vậy?”
“Cảm thấy thật kỳ diệu.” An Nguyện đổi sắc mặt, một tay chống cằm nhìn anh. “Có phải vợ chồng đều như thế này không. Buổi chiều còn cãi vã om sòm, buổi tối lại ngồi đối diện cùng ăn cơm với nhau.”
“Hồi chiều anh giận quá hóa rồ rồi…” Kinh Phục Châu vô thức định giải thích nhưng vừa nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, mắt sáng lấp lánh. “Em nói gì? Vợ chồng?”
An Nguyện nằm xoài lên bàn, cằm gác lên ống tay áo của mình, mái tóc dài xõa ra sau lưng khiến cô trông có vẻ rất nhỏ nhắn. “Lúc nãy xuống lầu thấy anh nấu cơm, em cảm thấy dường như chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi.”
Kinh Phục Châu cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, anh đưa tay xoa đầu cô, giọng cũng ôn hòa hơn nhiều. “Đúng là rất lâu rồi.”
Nếu không có gì bất trắc thì mười năm, hai mươi năm sau cũng sẽ như thế này. An Nguyện nhẹ nhàng dúi mặt mình vào lòng bàn tay anh, giống như một cô mèo đang tìm kiếm sự cưng chiều của chủ. Nhắm mắt lại, cô từ từ cọ vào bàn tay anh, giọng rất khẽ, đủ để mê hoặc lòng người. “A Đàn, nếu anh không phải là Kinh Phục Châu thì tốt biết bao.”
Câu này có bao nhiêu phần là thật lòng, chính An Nguyện cũng không rõ. Cô muốn đạt được sự tin tưởng của anh, tình yêu của anh, sau đó theo như kế hoạch ban đầu, một bước hủy diệt anh. Nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ đã làm hỗn loạn bước tiến của cô, cô bắt đầu do dự, bắt đầu dao động. Lừa dối giống như một thói quen, lúc nói ra những lời ấy, cô cũng không suy xét anh sẽ nghĩ thế nào.
Mắt Kinh Phục Châu hơi tối lại, anh rút tay về, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của cô. “Ăn cơm đi, để lát nữa là nguội mất.”
Trong lòng hai người đều có một khoảng trống ẩn chứa một bí mật ngầm hiểu không cần phải nói rõ. Người ta nói nhiều khi bị ngược đãi lâu ngày sẽ thành thói quen, có những người sẽ tạo thành hội chứng Stockholm, nảy sinh tình cảm với người hành hạ mình. Có điều, người mắc bệnh trong quá trình này rốt cuộc là An Nguyện hay là Kinh Phục Châu thì còn chưa biết được.
Kinh Phục Châu thật lòng nâng niu trân trọng An Nguyện, ngay cả tắm rửa cũng phải ở bên cạnh cô. An Nguyện lại cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, nhưng anh lại đưa ra mấy ví dụ về những trường hợp trượt chân sảy thai trong nhà tắm.
Ngày hôm sau thức dậy, An Nguyện còn nằm trong chăn thì đã thấy Kinh Phục Châu đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên giường đợi cô. An Nguyện dụi mắt, mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần 10 giờ rồi.” Kinh Phục Châu véo một cái lên mặt cô. “Người ta nói phụ nữ có thai thích ngủ, thì ra là thật.”
Nếu nói về phản ứng khi mang thai, An Nguyện cảm thấy cơ thể hình dường như rất kỳ lạ, hoàn toàn không nôn mửa đến chết đi sống lại như trong sách nói, chỉ có điều rất thích ngủ. Có lẽ đứa trẻ trong bụng nhảy cảm biết được suy nghĩ của mẹ mình, cảm giác được sự không cam tâm của cô nên cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, không tạo thêm áp lực cho cô. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của An Nguyện. Ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng trong đầu cô toàn là những suy nghĩ mông lung về sinh mệnh nho nhỏ trong bụng này.
Kinh Phục Châu vốn hẹn với Chu Lẫm vào chín giờ sáng, nhưng An Nguyện ngủ dậy trễ, mà anh thì không nỡ đánh thức cô nên lúc đến bệnh viện thì đã gần trưa. Bản thân Chu Lẫm vốn không phải là bác sĩ khoa sản, anh đưa An Nguyện đến chỗ đồng nghiệp xong, quay lại thì nhìn thấy Kinh Phục Châu cũng đã theo tới với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Thế nào, cảm thấy ra sao?” Chu Lẫm mỉm cười vỗ vai Kinh Phục Châu. Ánh mắt Kinh Phục Châu còn nhìn theo bóng An Nguyện, cảm thấy để cô một mình vào nhà vệ sinh là một chuyện không ổn cho lắm. Nghe Chu Lẫm hỏi, phải mất một lúc anh mới hoàn hồn lại. “Đợi khi nào anh trải qua thì sẽ biết thôi.”
Mắt Chu Lẫm hơi tối lại, mặt vẫn không biến sắc mỉm cười. “Hôm qua cậu không đến đón cô ấy, các cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Cãi nhau một trận.” Kinh Phục Châu nhìn Chu Lẫm, hỏi rất nhẹ nhàng bâng quơ. “Chu Lẫm, hôm qua cô ấy có nói gì với anh không?”
Sắc mặt của Chu Lẫm vẫn tự nhiên như thường. “Lúc vừa nhận được kết quả xét nghiệm, cảm xúc của cô ấy không được ổn định cho lắm, có điều tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Cô ấy ở chỗ tôi nghỉ ngơi một thời gian, mãi mà cậu không tới nên cô ấy tự về.”
Kinh Phục Châu nheo mắt lại, thở dài một hơi thật khẽ khó mà nhận ra. “Tôi cảm thấy cô ấy không muốn có đứa bé này.”
“Phụ nữ luôn có bản năng của người mẹ.” Chu Lẫm nhìn theo ánh mắt của Kinh Phục Châu, An Nguyện đang từ nhà vệ sinh bước ra, đi về phía này. Chân cô mang một đôi giày đế bằng, mặt mộc hoàn toàn, mắt có hai quầng thâm trông có vẻ rất tiều tụy. Chu Lẫm dừng lại một chút, lòng bất giác nảy sinh cảm giác không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn làm theo suy tính ban đầu của mình, cười nói. “Đợi khi đứa bé được sinh ra, về cơ bản thì số phận của cô ấy cũng được quyết định, ngoại trừ ở bên cạnh cậu thì cô ấy còn có thể đi đâu được?”
Kinh Phục Châu cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn An Nguyện đằng xa vừa dịu dàng nhưng vừa kiên quyết. “Nhưng Chu Lẫm à, tôi không ngờ có một ngày tôi phải dùng một đứa trẻ để trói buộc một người phụ nữ.”
Hành lang người qua kẻ lại, An Nguyện từ tốn đi đến chỗ họ. Cô không nhìn Chu Lẫm mà ngoan ngoãn nắm tay Kinh Phục Châu. Chu Lẫm nhìn sang thì phát hiện vẻ chua xót trong mắt Kinh Phục Châu vừa nãy đã dần biến mất, anh khoác lấy eo An Nguyện, dẫn cô vào phòng khám.
Mang thai chừng năm tuần là đã có thể nhìn thấy phôi thai, huống chi cục cưng trong bụng An Nguyện đã bảy tuần. Cái chấm bé tẹo teo ấy xuất hiện lờ mờ trên màn hình, Kinh Phục Châu nhẹ nhàng nắm tay An Nguyện, cảm thấy lòng trở nên mềm mại chưa từng có. Anh biết cô không muốn có đứa bé này. Từ khi biết được sự tồn tại của nó, anh đã hạ quyết tâm, nếu An Nguyện có thật sự không muốn giữ nó lại thì cho dù có phải cưỡng ép anh cũng bắt cô sinh nó ra. Anh chưa bao giờ nói tình yêu của mình là vô tư vĩ đại, nhưng anh thật sự yêu cô, bất luận dùng thủ đoạn gì thì cũng phải giữ cô bên cạnh mình.
May mà An Nguyện không nói gì cả, tâm trạng không câm tâm tình nguyện ấy bị cô chôn giấu. Cô không nói, Kinh Phục Châu cũng sẽ không nhắc đến. Hai cùng cùng cất giấu một bí mật chung, giống như đang đi trên chiếc cầu độc mộc, nơm nớp lo sợ.
Lúc quay về, vẫn là Lão Đổng lái xe. Trên đường, xe đi ngang qua một cửa hàng bán đồ bà mẹ trẻ em. Kinh Phục Châu như nhớ ra điều gì bèn vỗ nhẹ vào lưng ghế, ra hiệu cho Lão Đổng dừng lại. Lúc này đang trong giờ làm việc, khách trong cửa hàng không đông, dù có thì cũng là những đôi vợ chồng dìu nhau thân mật. Kinh Phục Châu dắt tay An Nguyện, lúc bước vào nhìn thấy bóng hai người phản chiếu trong gương, cô vừa cao đến đầu vai anh, đi bên cạnh nhau có cảm giác thật nhỏ bé cần che chở. Anh bỗng dừng bước, An Nguyện chưa hoàn hồn lại nên suýt nữa là va vào người anh, may mà anh vịn vai đỡ cô lại.
“Chụp tấm ảnh nào.” Kinh Phục Châu nói xong thì lấy điện thoại di động ra, nhìn vào trong chiếc gương. An Nguyện cũng ngơ ngác nhìn vào, một tiếng “crắc” khẽ vang lên, hình ảnh được lưu giữ lại. An Nguyện cúi đầu, kéo tay Kinh Phục Châu xuống xem. Trong bức ảnh ánh mắt của cô hơi ngơ ngác, dưới đôi mắt hẹp dài là hai quầng thâm rất rõ. Ngược lại, khí sắc của anh hiển nhiên là tốt hơn nhiều, dù trước đó anh hàng đêm rượu chè bê tha, lại còn lớn tuổi hơn cô nhiều. An Nguyện cảm thật không công bằng nên hậm hực buông tay ra. Hông bị Kinh Phục Châu véo một cái, cô ngước mắt lên, anh nhanh nhẹn cúi đầu hôn nhẹ lên dưới mắt cô.
“Đừng lộn xộn, nhiều người nhìn kìa.” An Nguyện giãy ra rồi đi vào bên trong, chưa đi được vài bước đã bị Kinh Phục Châu khoác vai. Dường như tâm trạng của anh khá tốt, tự nhiên rảnh rỗi đi dạo tới dạo lui trong cửa hàng này. Có lẽ vì cái thai còn nhỏ nên An Nguyện không có cảm giác làm mẹ là mấy, nhưng Kinh Phục Châu thì lại rất hăng hái, tay cầm một bộ quần áo màu hồng nhỏ xíu lên, nhìn cô. “Đẹp không?”
An Nguyện gật đầu với vẻ rất thờ ơ. “Đẹp.”
Kinh Phục Châu mỉm cười, nói với nhân viên bán hàng đứng bên cạnh. “Gói lại giúp tôi, tôi lấy bộ này.”
“…Anh mua sớm thế làm gì, còn chưa biết là con trai hay con gái nữa.” An Nguyện vô thức đẩy nhẹ Kinh Phục Châu một cái, anh thuận thế nắm lấy tay cô siết nhẹ một chút. “Thì cứ mua trước, lần sau đi khám thai hỏi xem là trai hay gái.”
“Khám thai sẽ không được phép cho biết giới tính, như thế là phạm pháp…” An Nguyện nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, cười khẽ một tiếng. Có lẽ cô bị đã mắc bệnh đãng trí của các bà bầu, tự nhiên đi nói chuyện pháp luật với Kinh Phục Châu chuyện. Vẻ tráo phúng trong tiếng cười kia quá rõ ràng, không biết là đang châm chọc mình hay chế giễu Kinh Phục Châu. May mà anh vờ như không nghe thấy, chỉ đang mỉm cười nhận lấy cái túi hàng tinh xảo từ tay nhân viên bán hàng.
Họ ung dung dạo xem cửa hàng giống hệt những đôi vợ chồng bình thường, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu về một món đồ nào đó. Kinh Phục Châu mua đồ chưa bao giờ xem giá, thích thứ gì gì lập tức hào phóng móc ví ra. Đi vài vòng, hai tay anh đã xách một đống đồ lỉnh kỉnh. An Nguyện không hề biết rằng anh lại là người tình cảm như thế, cô cứ tưởng anh cũng giống như mình, không hề có quá nhiều cảm giác với đứa bé này.
Như thế xem ra, người làm mẹ như cô quả là không tròn trách nhiệm.
Làm mẹ. Bàn tay đang cầm chiếc vớ nhỏ xinh của An Nguyện bỗng khựng lại, cô tự dưng cảm thấy từ này hết sức xa lạ với mình.
“Thích cái này à?” Kinh Phục Châu cúi đầu, lấy đôi vớ từ tay cô qua, định tính tiền. Lúc ấy An Nguyện mới hoàn hồn lại, đưa tay ngăn cản. “Em chỉ nhìn thử thôi, anh đừng mua nhiều quá, tiêu tiền linh tinh.”
Có lẽ giọng điệu keo kiệt như bà quản gia của cô đã làm Kinh Phục Châu vui vẻ, anh thả đôi vớ xuống, dắt tay cô đi ra ngoài. Thời tiết Lăng Xuyên đã nóng lên, đến một giờ chiều ngoài đường giống như một cái lồng hấp. An Nguyện đi theo sau Kinh Phục Châu, còn chưa đi đến bên chiếc xe thì đã nghe thấy có người gọi tên mình, giọng có vẻ không chắc chắn lắm. “An Nguyện?”
Giọng nói này nghe hơi quen, nhưng cũng không quen đến mức khiến cô lập tức nhận ra đó là ai. An Nguyện quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh dưới ánh mặt trời chói chang. Cô gái kia thấy đúng là cô thì bước nhanh tới trước. Lúc này, Kinh Phục Châu đã quay người lại.
“Đúng là cậu rồi!” Dường như cô gái rất vui mừng, kéo cánh tay An Nguyện lắc qua lắc lại. Các nữ sinh viên đại học luôn thay đổi rất nhanh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, suýt nữa An Nguyện không nhận ra cô ấy. Cô ấy là lớp trưởng của An Nguyện hồi năm nhất, từng kể cho người khác nghe đời sống riêng tư của cô một cách rất sống động. An Nguyện cảm thấy thật ra mình là một người bụng dạ khá hẹp hòi, thì ra cô vẫn chưa quên những lời thì thầm to nhỏ họ nói với nhau trong phòng học nhạc khi ấy.
Môi nở nụ cười, An Nguyện lịch sự gật đầu. “Đã lâu không gặp, bây giờ cậu vẫn còn học chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, sang năm tốt nghiệp là phải bận đi tìm việc rồi, thật là phiền não.” Cô gái kia thở dài một hơi. Nhìn cách An Nguyện ăn mặc, lại nhìn Kinh Phục Châu đứng bên cạnh, trên tay anh còn xách đồ đạc vừa mua trong cửa hàng mẹ và bé, xanh xanh đỏ đỏ vừa nhìn là biết đồ cho trẻ con. An Nguyện cảm nhận được ánh mắt của cô ta, trước khi cô ta kịp mở miệng bèn mỉm cười khoác lấy cánh tay Kinh Phục Châu. “Thật là ngưỡng mộ cậu, không giống như mình, sớm phải ở nhà giúp chồng dạy con rồi.”
Cô gái kia lập tức trợn tròn mắt, nhìn Kinh Phục Châu rồi lại nhìn An Nguyện. “Cậu kết hôn rồi à? Mình còn lấy làm lạ là tại sao khi đó cậu không nói tiếng nào đã nghỉ học, thì ra là ở nhà kết hôn. Mình phải ngưỡng mộ cậu mới đúng, cuộc sống viên mãn như thế.”
An Nguyện mỉm cười rất tươi, đương nhiên là đáp lời lại. Ánh mặt trời buổi chiều quả là khắc nghiệt, hai người trò chuyện thêm vài câu thì từ biệt. Lúc vào trong xe, Kinh Phục Châu để đồ đạc xuống xong thì thoáng nghiêng đầu qua nhìn cô một cái. “Anh có thỏa mãn được lòng hư vinh của em chưa?”
“Hư vinh gì chứ, em nói toàn là sự thật mà.” An Nguyện đưa tay xoa xoa giữa đôi mày mình, chỗ đó bị mặt trời chiếu rất khó chịu. “Hơn nữa em không thích cô ta.”
“Thế sao, thoạt nhìn cô ấy cũng không tồi, nhí nha nhí nhảnh.”
An Nguyện bật cười, cảm thấy lời nhận xét của anh khá kỳ lạ. “Cô gái đó không phải nhí nha nhí nhảnh. Hơn nữa đàn ông các anh hoàn toàn không thể nhận ra cô nào tốt, cô nào không tốt.”
“Ồ, vậy làm sao em nhận ra được?” Dường như Kinh Phục Châu bắt đầu có hứng thú đấu khẩu với cô.
An Nguyện nín thở một nhịp, sau đó thong dong mỉm cười. “Bởi vì em từng là một cô gái rất quỷ quyệt, cho nên liếc mắt là có thể nhận ra ai là kẻ quỷ quyệt.”
Cô nói rất bâng quơ, anh nghe cũng có vẻ thờ ơ, nhưng rốt cuộc trong câu nói này ẩn chứa những điều gì, dường như không ai dám đi nghiền ngẫm. Lão Đổng nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy hai người đang cười tươi. Tay An Nguyện đặt trong lòng bàn tay Kinh Phục Châu, tay anh siết chặt lại, nắm lấy tay cô. Khoảnh khắc ấy Lão Đổng bỗng nhớ tới một câu thành ngữ. Câu thành ngữ có thể khiến cho người thô kệch như gã nhớ đến, thật là hiếm thấy.
Bằng mặt không bằng lòng.
Danh sách chương