Vào buổi sáng sớm mặt trời vừa nhú lên này, họ không đi ăn sáng cùng nhau như lời đã hẹn, mặc dù lúc An Nguyện đề nghị như vậy, trong lòng Kinh Phục Châu rất vui.

Lúc xe dừng lại bên đường, Kinh Phục Châu nhìn cô với vẻ áy náy. “Đợi tôi xử lý xong việc thì sẽ đến tìm em.”

An Nguyện cúi đầu, đang nghịch những sợi vải trên ống tay áo mình, như không nghe thấy. Kinh Phục Châu nhận ra cô không vui nên dựa sát vào cô hơn một chút, nhẫn nại nói: “Hay là tôi cho em ít tiền, em tự đi ăn gì đó thật ngon.”

Động tác trên tay bỗng dừng lại, An Nguyện quay đầu nhìn anh, im lặng một lát thì cười thật ôn hòa. “Không cần đâu, anh bận thì cứ đi đi, tôi xuống xe ở đây.”

“Tôi đưa em về trường…” Lời của Kinh Phục Châu bị hành động mở cửa xe của An Nguyện ngắt ngang, một chân của cô đã nhanh nhẹn vươn ra khỏi chiếc xe, giống như ngồi thêm một giây một phút nữa là bị tra tấn. Anh chưa bao giờ thấy An Nguyện như vậy. Dù trước kia cô luôn trêu chọc khiêu khích anh nhưng vẫn giữ chừng mực chưa vượt qua giới hạn của anh. Đây là lần đầu tiên cô cáu kỉnh thế này với anh, và điều này không may là đã vượt qua giới hạn của anh.

Kinh Phục Châu mím môi, vốn định mở cửa xe đuổi theo cô nhưng tay lại chần chừ đặt trên tay nắm cửa. Anh giương mắt nhìn An Nguyện đi xa. Cô không quay đầu lại, lúc qua đường còn không quên cẩn thận nhìn trái nhìn phải, mỗi bước đều đi ngay ngắn trên vạch dành cho người đi bộ. Cuối cùng tay Kinh Phục Châu buông ra, đặt lên vô lăng.

Mới mười phút trước, anh nhận được điện thoại của A Dương nói là Hoa Lê ở Cổ Lâu cắt cổ tay tự tử nhưng không thành, đang kêu khóc đòi gặp anh.

Tuy anh hoàn toàn có thể lạnh lùng nói vào điện thoại là “vậy cứ để cô ta chết đi” nhưng lúc đó An Nguyện đang ngồi bên cạnh anh. Anh vừa không thể để lộ sự lạnh lùng không nhân tính của mình trước mặt cô vừa không thể khiến cô cảm thấy mình còn vương vấn tình cảm với người con gái khác. Giữa hai sự lựa chọn khó khăn ấy, anh quyết định đưa cô về trường trước rồi sẽ đến Cổ Lâu, nhưng cô lại không vui.

Tay nắm chặt vô lăng, Kinh Phục Châu vừa đợi đèn đỏ vừa khẽ thở dài. Anh cảm thấy dường như kể từ khi mình gặp An Nguyện, số lần thở dài bỗng trở nên nhiều hơn.

Nhưng cũng trở nên thích cười hơn thường ngày, đây là sự thật.

Lúc Kinh Phục Châu chạy về Cổ Lâu thì Hoa Lê đang khóc lóc xé băng gạc trên tay mình. Cô ta vừa khóc vừa không ngừng nhìn ra cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn gặp. Kinh Phục Châu dựa vào cửa, không bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt A Dương. “Chút chuyện thế này sao phải gọi cho tôi?”

A Dương sững sờ, vội vàng quay mặt qua nhìn Đào Tử. Trước đây Cổ Lâu cũng từng xuất hiện chuyện các cô gái dùng cái chết để đe dọa thế này nhưng chưa bao giờ làm phiền đến Kinh Phục Châu. Họ đoán rằng có lẽ Hoa Lê có một vị trí hơi đặc biệt trong lòng anh nên không dám để xảy ra bất trắc, không ngờ lại gây ra chuyện ngu xuẩn thế này. Người đứng ngoài cửa từ từ cất bước đi vào phòng. Anh không cúi đầu xuống, chỉ dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn khuôn mặt thanh tú của Hoa Lê.

“Tại sao lại cắt tay? Chỉ vì muốn gặp tôi?” Kinh Phục Châu đưa hai tay khoanh trước ngực, giọng rất hờ hững, trong đó không có vẻ giận dữ, chỉ có vẻ lạnh lùng. Hoa Lê để cho bác sĩ bên cạnh băng bó cho mình, ánh mắt lướt thật nhanh qua mặt anh rồi vội vàng quay đi. “Anh Châu, em sợ anh đuổi em đi.”

Anh nghe xong thì gật đầu ra vẻ đã hiểu. Rất nhiều phụ nữ trong Cổ Lâu đều có nỗi sợ hãi này, sợ mình lớn tuổi nhan sắc phai tàn, không còn thứ để kiếm cơm. Nhưng đó không phải là lý do. “Em có biết những cô gái khác, lúc sợ mình bị đuổi đi thì sẽ làm thế nào không?”

Hoa Lê ngẩng đầu lên trong nỗi e ngại và nghi hoặc, không dám nhìn vào mắt anh. Cho dù không biết họ sẽ làm thế nào, nhưng cô biết tuyệt đối không phải là tìm đến cái chết.

“Họ sẽ càng cố gắng hơn, cố gắng lấy lòng tôi, hoặc lấy lòng những người đàn ông tôi bảo họ tiếp.” Kinh Phục Châu giơ tay lên đặt lên đầu Hoa Lê, sau đó từ từ trượt xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô. “Dùng miệng, dùng tay, dùng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể họ. Em còn trẻ như vậy, làm gì mà không có người thích. Những người phụ nữ đến Cổ Lâu đều biết địa vị của mình, tôi nuôi các em là vì tôi thích, nhưng có lúc tôi cũng không muốn nuôi không, muốn kiếm chút báo đáp cũng không phải là quá đáng. Em chỉ mới phục vụ anh em của tôi có vài lần mà thôi, còn chưa bảo em đi phục vụ mấy tên quan bụng phệ béo núc kia, em uất ức gì chứ? Tôi đã hỏi ý kiến của em, là tự em muốn tới đây. Em đến đây không phải để hưởng thụ mà là để bọn tôi hưởng thụ.”

Nước mắt của Hoa Lê rơi tí tách nhưng lại mím môi không dám khóc ra tiếng.

Dường như Kinh Phục Châu cảm thấy hơi đau lòng, bởi vì lúc cô gái này khóc, dáng vẻ giống hệt tên mình, như giọt mưa đọng trên cánh hoa lê. Lần này coi như anh đã nhớ rõ tên của Hoa Lê, tay từ từ rời khỏi mặt cô rồi nắm lấy cổ tay đang băng bó. Vết cắt rất nông, vừa nhìn đã biết chỉ là chiêu trò của đàn bà, mà trước nay anh lại ghét nhất điều này. “Nhưng Hoa Lê à, biểu hiện của em hôm nay khiến tôi rất không vui, bất luận với trên tư cách một con điếm hay một kẻ tự sát, em đều không chuyên nghiệp.”

Anh nói xong bèn nhặt con dao gọt trái cây còn dính máu trên bàn lên. Ánh mắt của Hoa Lê dại ra, sau đó lập tức nhìn anh với vẻ kinh hoàng: “Anh Châu…”

“Cắt cổ tay thì phải tìm động mạch mà cắt, nếu em cắt trúng động mạch, nói không chừng máu có thể phun cao hơn cả mét.” Kinh Phục Châu vừa nói vừa lần tìm động mạch trên phần cổ tay vẫn nguyên vẹn của Hoa Lê, giống như một đầu bếp lành nghề đang chuẩn bị mổ nguyên liệu nấu nướng. Cả người Hoa Lê run bần bật, A Dương và Đào Tử bên cạnh đều dự cảm được điều gì nên lặng lẽ đứng lên, lùi lại một bước.

“Hoa Lê, tôi sẽ không để em chết, tôi chỉ muốn dạy em một bài học là: Diễn kịch thì phải diễn tròn vai.” Kinh Phục Châu nói xong, nụ cười lạnh trên khóe môi cũng biến mất, gần như là không hề do dự, vung tay lên cắt xuống. Máu tươi bắn tung tóe, bên tai là tiếng gào thét thảm thiết của Hoa Lê. Anh vứt con dao, đứng lên, xua tay với vị bác sĩ vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh. “Chu Lẫm, thu dọn một chút, đừng để cô ta chết.”

Chu Lẫm là bác sĩ đi theo Kinh Phục Châu nhiều năm, đã quá quen với những chuyện thế này nên nghe thế thì bình tĩnh bước tới. A Dương nghiêng mặt đi không nỡ nhìn, một lúc sau mới ấp úng lên tiếng. “Anh Châu… là do em suy nghĩ không chu đáo, anh bớt giận đi.”

Sao anh ta lại không nhận ra được Kinh Phục Châu đang dùng một cô gái để trút cơn giận của mình. Nhưng anh ta hoàn toàn không biết rằng cơn giận này phần lớn không phải vì mình mà là do An Nguyện gây ra.

“Mấy ngày nay Hoa Lê cứ ở trong phòng dưỡng thương, các cậu đừng đến làm phiền cô ta, tôi không muốn chuyện rắc rối thêm. Sau khi vết thương lành, nếu cô ta muốn đi thì cho ít tiền thả cô ta đi.” Kinh Phục Châu nói xong thì cúi đầu nhìn ống tay áo mình, nơi đó có dính máu của Hoa Lê. Anh nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới trong rạp chiếu phim khuya, An Nguyện đưa tay nắm chặt cổ tay anh cũng đúng ngay vị trí này.

Mà bây giờ, mùi hương thuộc về cô đã bị trộn lẫn với mùi máu của người khác.

Dụi nhẹ đôi mắt, Kinh Phục Châu nhìn ánh bình minh của ngày mới bên ngoài. Anh bỗng nhiên cảm thấy đêm qua chỉ là một giấc mơ, cô hát cho anh nghe, cô khoác cánh tay anh, cô giận dỗi mở cửa xe, quay người bỏ đi.

Anh có nên gọi điện thoại nói gì với cô không nhỉ? Nhưng anh lại không biết nên nói gì bây giờ. Đàn ông và phụ nữ cãi nhau xong thì dùng cách nào để làm hòa đây? Mấy chiêu mà trong phim hay chiếu có tác dụng gì với An Nguyện không? Mang theo nghi vấn ấy, Kinh Phục Châu trở về phòng mình tắm rửa. Nước ấm phun xuống đầu, anh nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng dưới vòi hoa sen thật lâu.

Cuối cùng anh vẫn không liên lạc với cô.

***

Lúc An Nguyện trở lại ký túc xá thì các bạn cùng phòng vừa thức dậy, đang làm vệ sinh cá nhân. Thấy cô trở lại, mấy người họ đều ngẩn ra rồi lại đi làm chuyện của mình. Không phải họ tẩy chay cô mà do cô không hòa đồng, lúc vừa nhập học cũng có người rủ cô đi mua sắm, đi thư viện… nhưng đều bị cô từ chối, lâu dần không còn ai rủ cô nữa.

Mang theo vẻ mệt mỏi rã rời, An Nguyện trẻo lên giường ngủ một giấc, trốn tiết đầu buổi sáng. Có điều hôm nay cô ngủ hơi lâu, đến khi thức dậy thì phát hiện khỏi cần phải học tiết thứ hai, bởi vì đã quá giờ cơm trưa.

Bước xuống giường với vẻ mệt mỏi, An Nguyện nhìn thấy trên bàn có một hộp mì đóng góp mang về. Chiều không có tiết, các bạn cùng phòng người thì đang ngủ trưa, người thì đang ngồi bên bàn đọc sách hoặc nghịch điện thoại. Người ở giường bên kia nghe tiếng thì quay lại, nhìn cô với vẻ hơi lo lắng. “An Nguyện, có phải cậu bị bệnh không? Bọn mình mua mì về cho cậu, cậu ăn chút đi.”

“Cái này là mua về cho mình?” An Nguyện ngẩn người, thấy cô bạn gật đầu với nụ cười rất thiện ý, cô có vẻ bất an. “Cảm ơn cậu.”

“Có gì đâu. Cậu mau ăn đi. Vở ghi chép sáng nay thì có thể mượn của trưởng phòng.”

An Nguyện gật đầu, ngồi xuống bên bàn. Nước lèo rất thanh, trên mặt còn có váng dầu và hành lá. Có lẽ vì mua đã khá lâu nên mì nở ra và dính lại. Cô vừa cố sức dùng đũa tách chúng ra vừa vô thức nhìn điện thoại của mình. Suốt cả buổi sáng, không có một cuộc điện thoại gọi đến.

Cô không chút biểu cảm đặt chiếc điện thoại ra xa hơn, cúi đầu ăn mì. Lòng tốt đến từ các bạn cùng phòng khiến cô hơi cảm động, cũng hơi ngạc nhiên. Có lẽ cuộc sống của những người khác đều rất tốt, dù gia đình có cãi vã không hòa thuận hay gặp trái đắng trong tình yêu thì chúng cũng cấu thành từ những niềm hạnh phúc. Những người đó đã nhận được những điều tốt đẹp cho nên có thể đáp lại xã hội những điều tốt đẹp. Trên đời này dường như chỉ có cô là mang trong lòng mối thù quá lớn, cuộc sống lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Hơi nóng từ bát mì xông lên mắt, An Nguyện bỗng cảm thấy thật tủi thân. Lòng cô lại bất chợt nhớ đến một người, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô cảm thấy uất ức thì sẽ nghĩ đến người đó.

Nếu cô muốn nghe theo xúc cảm một lần, cũng không phải là không thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện