Lục Viễn cảm thấy nếu không phải khả năng nhẫn nại của mình tương đối tốt, hai người kia còn chưa thấy ghê tởm, chính mình đã bị dọa chết khiếp.
Xét cho cùng tướng tá Chu Du cao ráo, chân lại dài, một câu "bảo bảo" hai câu "bảo bảo" nũng nịu gọi lên kia thật sự rất dọa người. Cậu lẳng lặng chịu đựng phối hợp, cũng may cậu con trai kia bị chọc tức đến không chịu nổi, lúc giãy dụa muốn phản kích lại bị người ngồi bên cạnh kia túm chặt, hai người rì rà rì rầm nói vài câu liền bỏ đi.
Lục Viễn chờ cho đến khi hai người kia ra khỏi nhà ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu bật một ngón tay cái với Chu Du.
Chu Du vẻ mặt đắc ý, chặc lưỡi nói: "Thấy tôi lợi hại chưa."
"Lợi hại," Lục Viễn cúi đầu cười nói, "Đối với bản thân mình cũng thật triệt để tàn nhẫn."
"Thường thôi," Chu Du xùy một tiếng, xoa tay nói: "Nhóc con lùn tịt xấu xí mà dám khiêu khích Tiểu Viễn Viễn nhà chúng ta, kiếm chuyện~"
"......" Lục Viễn che mặt thở dài, nửa ngày sau mới vụng trộm cười, nói: "Được rồi Tiểu Ngư Ngư, để tôi ăn miếng cơm đi."
Tư thế của Chu Du ban nãy thực sự làm cậu ăn không vào, lúc này lại cười đến đau cả bụng, đành phải chậm rì rì mà nhấp một ít cháo.
Nhà ăn càng lúc càng vãn người, rất nhiều khách du lịch đều nhân lúc bấy giờ trời còn mát mẻ đi ra ngoài chơi. Chu Du tì người lên lan can nhìn ra bên ngoài, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nói: "Lát nữa chúng ta cũng ra ngoài chơi đi? Đằng nào cậu cũng xin nghỉ rồi mà?"
"Ừ," Lục Viễn ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói giọng chế nhạo, "Mau mau nói cho Tiểu Bùi Bùi của cậu biết một tiếng, tôi ở đây bồi cậu ngủ bồi cậu ăn bồi cậu chơi, đừng khấu trừ lương của tôi."
"......" Chu Du cười ha ha nói, "Không được, nói như vậy cậu liền thảm rồi, ngộ nhỡ gã bắt cậu đi giày nhỏ (gây khó dễ) thì sao." Hắn nói xong quay lại mở di động lên khoe khoang với Lục Viễn: "Hôm qua tổng giám của các cậu tặng tôi hồng bao, đến đây, cho cậu xem."
Hắn giơ di động cho Lục Viễn xem, trên giao diện trò chuyện của hắn và Bùi Lập Dũng quả nhiên có một cái phong bao lì xì.
Lục Viễn nheo mắt lại hỏi hắn: "Thế sao cậu không nhận?"
Chu Du thấy cậu duỗi tay định bấm vào nhận, vội vàng sợ tới mức che lại, khẩn trương thu hồi điện thoại, nói: "Đừng đừng đừng, bao lì xì không thể tùy tiện nhận, lỡ đâu gã lại nghĩ nhiều, sau này khó giải thích."
"Nghĩ nhiều cái gì," Lục Viễn bỗng nhiên nhớ đến sự tình hôm qua, do dự một chút mới hỏi hắn, "Có phải là cậu giới thiệu Lý Phục cho gã hay không? Hôm qua gã đến tìm tôi, ý tứ là muốn rủ tôi theo gã đi ăn máng khác."
"Làm gì có," Chu Du mờ mịt mà lắc đầu, lại nói, "Lý Phục bây giờ không ở chỗ tôi. Gã nói là công ty của Lý Phục à?"
"Gã chưa nói, tôi đoán thế." Lục Viễn ăn gần xong, thu dọn bát đũa mình vừa dùng, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Chu Du đuổi kịp cậu, nghi hoặc hỏi: "Khả năng là công ty khác không biết chừng." Hắn nói xong khựng lại một chút, hỏi Lục Viễn, "Cậu không muốn sang công ty của Lý Phục sao?"
Lục Viễn quay mặt lại liếc hắn một cái.
Chu Du nhớ tới chuyện hôm qua, thuận miệng nói: "Trước đây cậu vì muốn nhìn y một chút, còn có thể nằm bò trên bàn mà nhìn ảnh phản chiếu. Hiện tại nếu thật sự muốn đi thì không phải nên nhanh chân một chút sao, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người trong lòng lại có thể công tác kiếm tiền, một công đôi việc, quá tốt còn gì."
Thế nhưng Lục Viễn vẫn luôn do do dự dự, trừ bỏ lần đầu tiên sang ăn ké bữa cơm có hỏi qua một câu, sau đó cũng chưa từng đề cập chuyện này với đối phương, cho dù là liên hệ gặp mặt bồi dưỡng cảm tình một buổi cũng không có.
Lục Viễn sửng sốt một chút, ngay sau đó quay mặt đi cười cười: "Ai bảo với cậu tôi khi đó là nhìn y."
Nói xong bèn dừng luôn đề tài ở đó, cũng không đề cập chuyện công tác.
Chu Du đợi một lát, thấy cậu không nói tiếp, trong lòng dần có chút khó chịu, âm thầm thở dài một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Hắn nhớ tới lúc trước Lý Phục nói với hắn, tuy rằng hắn cùng Lục Viễn là loại bạn bè có thể đánh có thể nháo, nhưng quan hệ song phương cũng không ngang bằng, có lẽ vấn đề nằm ở tính cách. Tổng thể mà nói, Chu Du cảm thấy bản thân mình là kiểu người có gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời, nhưng Lục Viễn lại khác, cậu phân tuyến rất rõ ràng, tuyến ngoài là ăn nhậu chơi bời cãi nhau ầm ĩ, tuyến trong là kế hoạch công tác cùng sinh hoạt, tiền đồ, hai bên ranh giới rõ ràng, tuyệt đối không xâm lấn.
Cho nên tuy rằng nhìn vào thấy quan hệ của bọn họ không tồi, nhưng nói trắng ra, cùng lắm cũng chỉ là một đôi bạn nhậu.
Hắn suy nghĩ đến đây cảm xúc liền tụt xuống.
Hai người sau khi ăn xong đi lòng vòng quanh khu resort, theo biển chỉ dẫn dọc theo con đường hai bên rợp bóng cây xanh xuống núi, đi đến ngư trường trên biển, xem người ta câu cá, lúc sau lại theo một con đường đất khác cuốc bộ trở về. Chu Du không nói chuyện nhiều, chỉ lấy di động ra chụp hình phong cảnh, hoặc là mải mê nhìn ngắm hoa cỏ trồng ở ven đường.
Những cử chỉ này đều rơi vào trong mắt Lục Viễn, cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát cũng chỉ im lặng hướng phía trước mà đi, hít thở vài ngụm không khí trong lành trên núi. Chờ đến giữa trưa, công ty bảo hiểm chở xăng đến cấp, cậu đưa Chu Du về nhà trước. Lúc người nọ vừa muốn xuống xe, Lục Viễn ho khan một tiếng, gọi người lại.
Chu Du đã tháo đai an toàn, một tay đặt trên nắm cửa xe quay đầu nhìn cậu.
Lục Viễn nói: "Lý Phục nơi đó...... thật sự là tôi có chút do dự."
Chu Du hơi bất ngờ vì đột nhiên cậu lại nói chuyện này, tuy vậy vẫn thu hồi tay, ngồi trở về.
Lục Viễn trầm mặc vài giây, dường như đang cân nhắc ngôn từ, một lúc sau mới mở miệng: "Ban đầu quả thật tôi có động tâm. Đồng nghiệp nói cho tôi biết tình huống của công ty, nếu để so sánh thì, Lý Phục bên kia là mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, bên này lại chính là mặt trời sắp lặn, vận số sắp hết. Cho nên tôi mới đến nhà cậu tìm y dò hỏi tình huống......"
Chu Du ừm một tiếng, lại sợ cậu hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Không phải là tôi muốn khuyên cậu, chỉ là, lắm chuyện muốn hỏi một chút."
"...... Tôi biết," Lục Viễn nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, dừng một chút rồi nói, "Lần trước đã định nói cho cậu nghe, nhưng lại do dự, thực ra bây giờ mới nói cũng không sao."
Lục Viễn nói: "Về tình về lý, việc tôi chuyển sang làm cho Lý Phục là lẽ đương nhiên, nói thật là nếu công ty không xảy ra việc gì, chuyện tôi đi ăn máng khác còn có thể xúc tiến càng mau lẹ."
Chu Du nghe xong cả người như lọt vào trong sương mù, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cậu.
Lục Viễn giải thích một câu: "Lão bản bên tôi vui vẻ đồng ý ly hôn, là bởi vì vợ ông ấy nhận trách nhiệm nuôi con."
Lục Viễn tiếp xúc trực tiếp với lão bản không nhiều lắm, công tác cậu đã đủ bận rộn, ngoại trừ thời gian mới vừa nhậm chức còn theo chân người học hỏi, ngày thường rất ít khi làm phiền đồng nghiệp, trong công tác cũng trước sau xử trí thoả đáng, rất ít khi phạm sai lầm. Do đó, mối quan hệ của cậu và lão bản gần như không có tình nghĩa gì đáng nói, thật lòng mà nói nếu có rời đi sang ăn máng khác, áp lực đạo đức sẽ có, nhưng là cực kỳ hời hợt.
Có điều ngày đó nhìn thấy đứa trẻ được dẫn đến công ty, trong lòng cậu liền có điểm cố kỵ. Đứa trẻ nhìn cũng chỉ tầm tám chín tuổi, bị túm vào văn phòng lão bản, nhìn cha mẹ khắc khẩu cãi nhau suốt cả một ngày. Nếu lão bản không ly hôn, không chừng đứa trẻ kia còn phải chịu đựng cục diện này thêm một tháng, có khi là một năm nữa.
"Cậu nói xem, cha mẹ ly hôn, con cái có chỗ nào sai. Lúc không nghĩ đến chuyện ly hôn, con cái là chỗ keo sơn của cha mẹ, mỗi ngày bên nhau đều là vì con vì cái. Chờ đến lúc muốn ly hôn rồi, con cái lại trở thành gánh nặng vô hình, không nơi thừa nhận...Nếu lão bản chỗ tôi không ly hôn, tình huống trước mắt vẫn còn tốt hơn bây giờ. Cho nên tôi cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, rõ ràng lý trí bảo rằng bản thân phải nhanh chóng đi ăn máng khác, tận lực tránh đi khả năng gặp phải nguy cơ. Chính là về phương diện khác, tôi lại cảm thấy có một chút không đành lòng. Đặc biệt là hiện tại Bùi Lập Dũng còn muốn lôi kéo đoàn đội đi theo......" Lục Viễn nói hết một hơi, lại nhẹ giọng bổ sung, "Tóm lại tôi cảm thấy, một người cha còn trách nhiệm nuôi con, có lẽ là không đáng phải chịu loại đãi ngộ bị mọi người quay lưng như thế."
Lục Viễn nói xong chính mình cũng cảm thấy buồn cười, thở dài, hỏi Chu Du: "Cậu nói xem tôi đây có phải là ngốc lắm không, tôi với lão bản cơ bản lại không thân." Nói không chừng, có khi ông ấy cũng chẳng cần đến lòng cảm thông của cậu.
Chu Du bỗng dưng nghĩ đến những gì Lục Viễn đã phải trải qua, hắn suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi không thấy cậu ngốc."
Lục Viễn hỏi: "Vậy cậu thấy thế nào?" Cậu cho rằng Chu Du lại muốn nói lời cợt nhả, dừng một chút nói, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, tôi hiện tại muốn nghe lời kiến nghị đứng đắn của cậu."
"Có cậu mới là luôn không đứng đắn," Chu Du liếc nhìn cậu một cái, nói, "Xí nghiệp chỉ cần kinh doanh mấy năm trở lên, kiểu gì mà không lâm vào thời điểm khủng hoảng và đối diện nguy cơ. Nếu cậu tính toán lưu lại tiếp tục chăm chỉ làm việc, cũng coi như là một cách rèn luyện, ít nhất có thể học thêm được nhiều thứ. Hơn nữa dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó*, cậu lúc này lưu lại, lão bản nếu đủ thông minh cũng tuyệt đối không để cho cậu thiệt thòi."
*ý nói ở bên người lúc vinh hoa phú quý thì dễ, cùng nhau lúc hoạn nạn mới khó.
Chu Du nói, "Huống chi nói một câu khó nghe, ngay cả khi đến cuối cùng công ty này của cậu thật sự sụp đổ, lúc đó cậu đổi công tác cũng chưa muộn."
Lục Viễn gật đầu, trầm ngâm một lát, lại do dự nói: "Chính là khi đó bàn lại...... tình huống nhất định là không còn giống như hiện tại nữa. Người khác cầu tôi, tôi có thể nói điều kiện, tôi đi cầu người, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé."
"Công bằng cả thôi," Chu Du ra vẻ đương nhiên nói, "Mối quan hệ là đôi bên cùng có lợi, mạo hiểm càng nhiều thì cơ hội càng lớn. Dù sao cậu cũng còn trẻ, sợ cái gì."
Lục Viễn trầm mặc nghe xong, thật ra lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này, cậu lắc lư trái phải, do do dự dự, nói trắng ra cũng không phải là thấy không rõ tình thế trước mắt, mà là lòng tham tác quái, muốn tìm cho bằng được một sách lược vẹn toàn. Chuyện này đích thật có liên quan đến tính cách của cậu, suy nghĩ quá nhiều, đề cao cảnh giác, mềm lòng rồi lại sợ chịu thiệt, ngược lại còn không bằng Chu Du, lúc nào cũng dứt khoát lưu loát.
Hai người ngồi ở trong xe không nói chuyện. Lục Viễn dựa người vào ghế trầm mặc trong chốc lát, sau mới nói: "Nói thật với cậu, gần đây tôi chịu áp lực lớn."
——
Lục Viễn cũng không biết, loại áp lực này là bản thân mình gần đây mới phát sinh, hay là vẫn luôn tồn tại. Tại vì trước đây cậu quả thật không có ai để nói chuyện. Đồng nghiệp cũng vậy, hoặc là bạn bè ngẫu nhiên liên hệ cũng thế, mỗi khi cậu có chuyện gì buồn, đều suy ngẫm rằng những người khác chắc hẳn cũng gặp phải vấn đề giống như mình, cho nên không định chia sẻ.
Một người mặt ngoài vẻ vang, nhưng nói không chừng cũng có những phiền não của riêng người đó, tỷ như dáng người béo phì, mua đồ thiếu tiền, con cái làm ầm ĩ, vợ chồng oán trách...... So sánh với những đồng sự đã thành gia lập nghiệp, phiền muộn này của cậu dường như chẳng có gì to tát. Lục Viễn không muốn đem cảm xúc tiêu cực của mình trút lên người khác. Cách thức giải tỏa trước kia chính là công tác, công tác, lại công tác. Thẳng cho đến gần đây, bên người xuất hiện một cái máy phát thanh lảm nhảm, cùng cậu lải nhải nói lung tung trên trời dưới bể...... Lục Viễn cảm thấy chính mình có đôi khi cùng Chu Du nói chuyện vô nghĩa suốt một ngày, lại có thể tiêu tan phần áp lực trước kia phải mất một tháng.
Mặc dù đúng là hiệu quả không tồi. Lúc Chu Du nghiêm túc nghe người ta nói chuyện vô cùng nhập tâm, ngẫu nhiên còn làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ như phối hợp biểu diễn.
Lục Viễn dông dài mà kể ra một đống chuyện vặt vãnh, thấy hắn lắng nghe đến say sưa như vậy, vô thức nở nụ cười.
Chu Du đích thật nghe xong đầu óc lùng bùng, hắn đối với lĩnh vực ngoại thương mậu dịch hoàn toàn dốt đặc cán mai, chưa kể Lục Viễn nói đến chuyện công tác còn dùng từ ngữ chuyên ngành, càng làm cho hắn méo hiểu gì cả.
Thấy Lục Viễn cười, hắn tức khắc càng cảm thấy xấu hổ.
"Cảm ơn cậu," Lục Viễn ít khi đứng đắn mà nói lời cảm tạ, "Nửa ngày nghe tôi nói mãi mấy chuyện vô nghĩa, khi nào rảnh lại mời cậu ăn cơm."
"Được thôi, khi nào rảnh lại cùng nhau ra ngoài đi chơi cũng tốt," Chu Du khoan khoái đáp ứng nói, "Chờ trời lạnh còn có thể đi resort hái sơn tra."
"Ừ, đến lúc đó nếu cậu đã thoát ế rồi thì dẫn đối tượng của cậu theo nhé," Lục Viễn cười cười, lại nghĩ tới hai người họ lúc sáng, cười nói, "Hẳn là dẫn "bảo bảo" của cậu đến đi, vừa vặn nơi đó thích hợp cho tình lữ ở chung, tính tư mật cao, muốn làm gì thì làm, làm ra động tĩnh lớn nhỏ cũng chẳng ai nghe thấy."
Cậu vừa thuận miệng nói, Chu Du lại cảm thấy đề tài này có chút ngượng ngùng, lại không biết tiếp lời như thế nào, chỉ phải nói: "Được thôi, đến lúc đó cậu cũng dẫn theo đối tượng của cậu."
"Muốn làm gì," Lục Viễn hừ mũi nói, "Muốn so giọng tiếng Trung Quốc của ai hay hơn sao?" (so âm thanh lúc xxoo=))
"......" Chu Du ngẩn người, lúc phản ứng lại được Lục Viễn đang nói chuyện gì mặt tức khắc đỏ lên, thì thầm nói: "Nhìn cậu rất đứng đắn, sao lại phóng đãng như vậy?" Quả thực đầu óc đen tối mà......
Nửa câu sau Chu Du ngập ngừng không dám nói, sợ Lục Viễn còn có chiêu cuối chờ ở phía sau. Hắn cấp tốc đẩy cửa xe chuồn ra, lúc về đến trước cửa nhà vẫn còn ngượng chín mặt.
Cá chọi nhỏ được hắn ôm trong lồng ngực trên đường xóc nảy nửa ngày vậy mà tinh thần còn khá tốt, chỉ có phải chật vật cả đêm nên phun ra một đống bọt. Chu Du đưa mắt nhịn, nhịn không được thầm nói: "Uầy, Thiên Bá mày động dục sao......" Lại nghĩ tới Lục Viễn, hầm hừ nói, "Lục ba ba của mày phỏng chừng cũng động dục, cả ngày trong đầu chỉ có ba cái chuyện không đâu. Sao được như Chu ba ba của mày, nhìn là biết ngoan hiền đứng đắn."
Hắn cân nhắc tới lui, thấy cá này hình dáng rất đẹp, hiện tại còn động dục khiến hắn nhịn không được muốn thử cho sinh con đẻ cái. Chỉ là sau khi sinh đẻ xong, ít nhiều cũng ảnh hưởng không tốt đến cá, Chu Du tuy rằng yêu thích cá cảnh, nhưng lại không phải dân chơi cá chuyên nghiệp, hiển nhiên là sẽ do dự.
Hắn ngẫm nghĩ, lại lôi quyển sổ thường dùng để ghi chép ra, lật một trang, viết lại danh sách những thứ cần phải chuẩn bị để cho cá sinh nở. Bởi vì cho cá sinh phải dùng nước cũ, ít nhất cũng phải phơi nắng một tuần trở lên, cho nên hắn lại tìm ra một cái chậu đựng, đổ đầy nước đem ra ngoài phơi, sau đó ghi chép kỹ lưỡng thời gian vào sổ. Lúc sau lại tìm một người bạn am hiểu về chuyện này hơn mình mà nhắn một cái tin, nhờ gã giúp mình vạch ra những việc cần làm
Buổi chiều tương đối rảnh rỗi, Chu Du hiếm khi hứng khởi, dứt khoát quyết định cải tạo bố trí lại phòng bếp một chút, lại chợt nhìn thấy máy quay phim đã lâu rồi không đụng tới, bèn điều chỉnh vị trí cho tốt, tính toán dùng mấy quả chanh còn dư lại hôm qua làm vài cái bánh tart vị chanh.
(hôm qua bạn Du dùng chanh chính là để làm bánh sinh nhật đó, mọi người nhớ hem 😊)
——
Mấy ngày nay Lục Viễn thật quá sức bận rộn. Hai vị khách hàng mà Bùi Lập Dũng phân phó cho cậu có thái độ rất tích cực, tin nhắn chính cậu gửi sang cũng nhiều lần được hồi đáp nhanh chóng. Chỉ cần cậu nghỉ ngơi một ngày, công tác trong tay liền dồn cục lại thành một đống.
Lúc sau Bùi Lập Dũng lại tìm cậu nói chuyện riêng, tuy rằng ngôn từ không thẳng thừng, nhưng ý đồ đã thật rõ như ban ngày. Lục Viễn không trực tiếp tỏ thái độ, xét cho cùng Bùi Lập Dũng hiện tại vẫn là thủ trưởng của cậu, cậu cũng không muốn đắc tội với người. Có điều chỉ mấy ngày sau, cậu mới phát hiện hiệu suất làm việc của lão Lưu cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến.
Tuy không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng Lục Viễn mỗi ngày theo chân bọn họ đi giao tiếp, cảm giác tự nhiên nhạy bén hơn một ít.
Lục Viễn vào thời điểm nghỉ trưa ăn cơm một ngày nọ, lôi kéo lão Lưu đi ra ngoài ăn một phen, tiện thể hỏi xem người nọ đã tính toán an bài thế nào.
Lão Lưu nói: "Việc này còn có thể tính toán thế nào, đương nhiên là nơi nào có cơm thì đi chỗ đó lăn lộn."
Lục Viễn kinh ngạc, hỏi lại gã: "Anh bỏ luôn tiền thưởng cuối năm sao? Hiện tại đã là tháng chín, làm cho tốt tiền thưởng năm nay cũng nhận được không ít."
Lão Lưu thở dài nói: "Anh cũng đau lòng lắm chứ, thế nhưng điều kiện tiên quyết là lão bản có thể phát tiền, cậu nói xem, lỡ đâu lão phát không ra tiền thì sao. Bùi Lập Dũng cùng lão tổng đã nhiều năm như vậy, nếu không phải vì người sau thật túng thiếu tiền, cậu cảm thấy Bùi Lập Dũng có thể đi đến bước này sao?"
Lục Viễn im lặng vài giây.
Lão Lưu lại nói: "Lão Lục, cậu so với anh nhỏ hơn vài tuổi, cho nên tuy là năng lực nghiệp vụ của cậu mạnh hơn nhiều, nhưng kinh nghiệm lõi đời vẫn là thua một chút. Thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này, mọi người có ai mà không trước hết vì chính mình tính toán? Mà nói cách khác, lão bản nếu như phát đạt, càng nhiều người có năng lực sẽ đến xin cậy nhờ lão, cậu cảm thấy lão sẽ vì tình cảm mà không đuổi chúng ta đi sao? Công ty bây giờ còn có quy định ba tháng không ra đơn phải tự động từ chức. Hiện tại người khác trăm bề lo toan, mà cậu vẫn còn đơn thuần lắm, cứ chờ về sau giống như anh, trên mẹ già dưới con thơ, cả ngày bước ra cửa là phải trả tiền điện, tiền nước, tiền xăng, tiền cho con đi học, tiền lãi nợ ngân hàng...... cậu cũng không dám đánh cược."
Lục Viễn nói: "Anh đúng là phải chịu nhiều áp lực hơn em, có điều Bùi Lập Dũng thế này, là muốn sau triển lãm rời công ty sao?"
Lão Lưu nhất thời không đề phòng, thuận miệng nói: "Trước triển lãm đã rời đi rồi."
Lục Viễn cả kinh: "Nhưng gian hàng đã đăng ký rồi mà?" Công ty bọn gần như năm nào cũng đi, bởi vậy gian hàng luôn định sẵn bốn năm cái, cũng đã sớm chuẩn bị trước cho buổi triển lãm, gửi thư mời, thư giới thiệu, đơn báo giá......cho khách hàng.
Nếu Bùi Lập Dũng thật sự làm như vậy, trước triển lãm lôi kéo người trốn đi...... Thế này không phải là rút củi dưới đáy nồi (qua cầu rút ván) sao? Có bao nhiêu thù bao nhiêu oán mới phải làm đến tận bước này?
Lão Lưu thoáng sửng sốt, cũng biết là chính mình lắm mồm lắm miệng. Gã do dự một lúc lâu, sau đó thở dài, chỉ nói: "Quên đi, chuyện này của lãnh đạo bọn họ chúng ta quản không được. Tôi cũng chỉ nghe nói thế."
Lục Viễn không nói nữa, việc này nếu cậu nhắc nhở lão tổng, sẽ là làm khó lão Lưu. Rốt cuộc thì cậu cũng là người hiểu rõ nhất, trong số các đồng nghiệp ở đây, Bùi Lập Dũng có tìm cũng chỉ được vài người giống như mình. Nhưng nếu như không nói, cậu lại nhịn không được lo lắng.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Lục Viễn không phải đi làm. Vừa lúc bà Lục thu xếp đồ đạc ổn thỏa xong định buổi sáng hôm nay ngồi tàu hỏa trở về, cho nên Lục Viễn dứt khoát đem sự tình ở công ty đặt sang một bên, gọi người ở dịch vụ hậu cần đến, chuyển phát sô pha giường đến căn hộ mẹ cậu thuê. Sau đó cậu lại lái xe đưa bà đến nhà ga, mua vé một chiều rồi tiễn người ra tàu.
Đoàn người chen lấn tiến vào trong toa tàu, Lục Viễn xếp gọn hành lý cho mẹ, sau đó mới ngược dòng người chen ra ngoài, mơ hồ nghe được phía sau có người nói chuyện với mẹ: "Con trai bà đó hả, thật là đẹp trai nha...... Bà thật có phúc khí." Mẹ Lục ai ai đáp lại hai tiếng, ngữ điệu vô cùng đắc ý.
Lục Viễn không động tĩnh gì mà nhếch nhếch khóe miệng, rảo bước đi dọc theo quảng trường hướng về bãi đỗ xe, bỗng thình lình nhìn thấy một bóng người rất quen mắt.
——
Chu Du vừa mới đến đón bạn ở lối ra, trước đây hắn chưa từng đến nhà ga, tìm nửa ngày mới phân biệt được đâu là cửa Đông đâu là cửa Tây, chờ đến lúc đón được người, người bạn đã ở cửa đợi mười mấy phút.
Hai người đã thật lâu không gặp, vừa bước đến đã trước tiên ôm nhau một cái.
Chu Du cười vỗ vỗ sau lưng người nọ, lại đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới nhéo cánh tay đối phương nói: "Được lắm, thân hình này luyện tập đẹp hẳn ra."
Người nọ tùy tiện để hắn nhéo, cũng nhoẻn cười nhìn hắn, lại đưa mắt ra xa nhìn, hỏi: "Cậu biết người ở đằng kia không?"
Chu Du "a" một tiếng, theo tầm mắt của gã nhìn về đằng sau.
Người bạn nói: "Nhìn bên kia, trên quảng trường có một anh đẹp trai mặc áo thun xám, từ lúc cậu vừa mới chạy đến đã nhìn cậu chằm chằm."
Chu Du lại ngó ngó, lúc này mới phát hiện Lục Viễn.
Lục Viễn vẫy tay ra hiệu với hắn.
"Vừa lúc vừa lúc," Chu Du vui vẻ nói, "Có thể đi nhờ xe."
Hắn cùng bạn đi về hướng đó, lại giới thiệu hai người với nhau.
Người bạn duỗi tay ra trước, ngắn gọn nói: "Tiết Văn Minh."
Lục Viễn cũng chìa tay ra bắt, nói: "Lục Viễn."
Tiết Văn Minh chỉ kéo theo một vali hành lý, ngoại hình thật phô trương, trông như một cái vali đựng tiền, tay kia xách một chuồng vận chuyển hàng không chuyên dụng, bên trong là một chú chó poodle, lúc này an tĩnh không kêu tiếng nào, trông hệt như chó bông. Lục Viễn bất giác nhìn nhiều một chút, lại nghe Tiết Văn Minh nói với Chu Du: "Mẹ cậu bắt tôi mang cho cậu vài món quần áo, còn có mấy thứ ăn được, trong này hầu như toàn là đồ của cậu."
Chu Du ghét bỏ mà chặc lưỡi một tiếng: "Cũng không ngại xách nặng."
"Biết làm sao được, kia chính là ý chỉ," Tiết Văn Minh nói, "Dù sao quần áo tôi mang theo cũng chưa đến vài món, mặc bẩn thì mượn cậu mặc nha."
Chu Du không để ý lắm, "ừ" một tiếng. Lục Viễn nghe xong một đoạn, càng nghe càng ngạc nhiên, quan hệ của hai người này thân thiết đến vậy, lại thấy người tên Tiết Văn Minh này dáng người thẳng thớm, khuôn mặt vừa tròn lại vừa dài, tuy rằng nhìn thoáng qua rất bình thường, nhưng đuôi lông mày khóe mắt lại rất sắc nét, càng nhìn càng cảm thấy rất có phẩm vị văn nhã tuấn tú.
Thế nhưng điểm lôi cuốn sự chú ý của người khác nhất vẫn là đôi bàn tay kia, khớp xương rõ ràng mà rất đẹp.
Ba người lên xe trở về, Tiết Văn Minh ở phía sau nói vài câu nhắc đến chuyện trong nhà của Chu Du, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Lục Viễn, có phải cấp ba cậu học cùng Chu Du không?"
Lục Viễn từ kính chiếu hậu nhìn gã một cái, "ừ" một tiếng: "Đúng vậy."
"Chẳng trách tôi vừa mới nghe tên liền cảm thấy quen tai," Tiết Văn Minh cười nhe răng, "Chu Du trước đây từng kể về cậu."
Gã thấy Lục Viễn kinh ngạc, chỉ chỉ Chu Du, cười nói: "Tôi với hắn là bạn cùng bàn năm lớp 12. Hắn lúc vừa mới chuyển trường đến còn đặc biệt ghét bỏ tôi, ngày nào cũng nhắc mãi bạn ngồi cùng bàn trước đây thật tốt. Nói Lục Viễn lớn lên đẹp trai, học giỏi, làm kiểm tra còn cho hắn chép đáp án, vừa biết chơi bóng đá lại thêm cả bóng rổ...... Thật sự đấy, cậu ở chỗ chúng tôi được kể thành huyền thoại luôn rồi."
Lục Viễn không biết còn có vụ này, nhịn không được liếc nhìn Chu Du một cái, cười nói: "Tiêu rồi, mất công thổi da trâu mấy năm, không nghĩ tới hôm nay lại rách." (ý nói bạn Du khoác lác về bạn Viễn với bạn cùng lớp, hôm nay gặp người thật không giống như lời bạn í nói)
"Nào có nào có, hôm nay gọi là trăm nghe không bằng một thấy," Tiết Văn Minh chồm người ra trước, lại cầm di động hỏi, "Uầy cậu dùng WeChat sao? Tôi quét mã thêm bạn tốt nhé?"
Lục Viễn "à" một tiếng, không chờ trả lời, Chu Du đã tỏ vẻ không bằng lòng trước, duỗi tay đè lại mặt gã đẩy ra đằng sau, nói: "Lục Viễn đang lái xe, cậu đừng quấy rối."
Nói xong lại hỏi: "Thầy dạy lái xe cậu nói kia đáng tin cậy không?"
Tiết Văn Minh nói: "Làm sao tôi biết, tôi có đứa bạn thi bằng lái ở đó. Dù sao cũng chỉ cần không đào hố người ta (gây chuyện, chọc giận) là qua được thôi, làm gì có thầy dạy nào mà không mắng người?
Lục Viễn vẫn luôn nín nhịn không nói chuyện, chờ đến khi về đến nhà, mới nhắn tin Wechat hỏi Chu Du: "Cậu muốn học lái xe hả?"
Chu Du nói: "Đúng vậy. Cái chính là không dám. Sợ cãi nhau với thầy dạy."
Lục Viễn buồn cười nói: "...... Tôi thật ra có quen biết một thầy dạy lái, tính tình khá tốt, cũng rất kiên nhẫn, có muốn tôi giới thiệu cho không?"
Chu Du nói: "Muốn muốn muốn."
Lục Viễn gửi cho hắn một cái danh thiếp.
Qua một lúc, Chu Du bên kia gọi lại, Lục Viễn tiếp nhận, nghe Chu Du ở bên kia hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đi nhà ga?"
Lục Viễn nói: "Đi tiễn mẹ tôi, hôm nay bà trở về."
"Hả? Mẹ cậu trở về nhà rồi?" Chu Du kinh ngạc nói, "Bà đi rồi à?"
Lục Viễn ừ một tiếng.
"À vậy thật tốt quá, có chuyện này muốn thương lượng với cậu, được chứ?" Chu Du đè thấp giọng, đợi trong chốc lát, thấy Lục Viễn không phản ứng, ho khụ một chút nhỏ giọng hỏi, "Có thể cho tôi ở nhờ chỗ cậu vài ngày không?"
"......" Lục Viễn ngẩn người, "Sao cậu lại đòi ở nhờ nữa rồi? Nhà cậu không phải rất to sao?"
"Không ở được," Chu Du nhỏ giọng rù rì, "Tu hú chiếm tổ......"
Lục Viễn không tin: "...... Nhà cậu không phải có hai phòng ngủ sao, lúc trước Lý Phục ở chỗ cậu kiểu gì."
"Nhưng Lý Phục không có nuôi chó," Chu Du khóc không ra nước mắt nói, "Con chó chết tiệt này của gã suốt ngày đòi cọ tôi, đã phá hỏng mất hai cái quần của tôi rồi, chịu không nổiii......"
Lục Viễn nhìn phòng khách mới thu dọn sạch sẽ hôm nay, do dự nói: "Sô pha giường ở nhà tôi đã gửi cho bên vận chuyển, mấy ngày rồi tôi toàn ở trong thư phòng, hôm nay cũng muốn ngủ ở phòng ngủ."
Chu Du nói: "Vậy tôi ngủ ở thư phòng?"
"Không được," Lục Viễn lập tức nói, "Thư phòng không thể cho người ngoài vào ở."
"Vậy tôi ngủ trong phòng ngủ với cậu không được sao, dù gì giường nhà cậu cũng to như vậy."
"...... Cái gì, cậu muốn ngủ chung giường với tôi?"
Lục Viễn sửng sốt một hồi lâu, lúc sau mới nhịn không được hỏi: "Bạn học Chu, cậu có gì nhầm lẫn gì về tính hướng của tôi à?"
=================================================
Editor: Cuối cùng cũng đòi chung giường rồi =)) mà chết dở sao toi cứ thấy Lục Viễn công quá, edit đến đây phải niệm ba lần "Chu Du nằm trên Chu Du nằm trên Chu Du nằm trên" mất thôi =))
Xét cho cùng tướng tá Chu Du cao ráo, chân lại dài, một câu "bảo bảo" hai câu "bảo bảo" nũng nịu gọi lên kia thật sự rất dọa người. Cậu lẳng lặng chịu đựng phối hợp, cũng may cậu con trai kia bị chọc tức đến không chịu nổi, lúc giãy dụa muốn phản kích lại bị người ngồi bên cạnh kia túm chặt, hai người rì rà rì rầm nói vài câu liền bỏ đi.
Lục Viễn chờ cho đến khi hai người kia ra khỏi nhà ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu bật một ngón tay cái với Chu Du.
Chu Du vẻ mặt đắc ý, chặc lưỡi nói: "Thấy tôi lợi hại chưa."
"Lợi hại," Lục Viễn cúi đầu cười nói, "Đối với bản thân mình cũng thật triệt để tàn nhẫn."
"Thường thôi," Chu Du xùy một tiếng, xoa tay nói: "Nhóc con lùn tịt xấu xí mà dám khiêu khích Tiểu Viễn Viễn nhà chúng ta, kiếm chuyện~"
"......" Lục Viễn che mặt thở dài, nửa ngày sau mới vụng trộm cười, nói: "Được rồi Tiểu Ngư Ngư, để tôi ăn miếng cơm đi."
Tư thế của Chu Du ban nãy thực sự làm cậu ăn không vào, lúc này lại cười đến đau cả bụng, đành phải chậm rì rì mà nhấp một ít cháo.
Nhà ăn càng lúc càng vãn người, rất nhiều khách du lịch đều nhân lúc bấy giờ trời còn mát mẻ đi ra ngoài chơi. Chu Du tì người lên lan can nhìn ra bên ngoài, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nói: "Lát nữa chúng ta cũng ra ngoài chơi đi? Đằng nào cậu cũng xin nghỉ rồi mà?"
"Ừ," Lục Viễn ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói giọng chế nhạo, "Mau mau nói cho Tiểu Bùi Bùi của cậu biết một tiếng, tôi ở đây bồi cậu ngủ bồi cậu ăn bồi cậu chơi, đừng khấu trừ lương của tôi."
"......" Chu Du cười ha ha nói, "Không được, nói như vậy cậu liền thảm rồi, ngộ nhỡ gã bắt cậu đi giày nhỏ (gây khó dễ) thì sao." Hắn nói xong quay lại mở di động lên khoe khoang với Lục Viễn: "Hôm qua tổng giám của các cậu tặng tôi hồng bao, đến đây, cho cậu xem."
Hắn giơ di động cho Lục Viễn xem, trên giao diện trò chuyện của hắn và Bùi Lập Dũng quả nhiên có một cái phong bao lì xì.
Lục Viễn nheo mắt lại hỏi hắn: "Thế sao cậu không nhận?"
Chu Du thấy cậu duỗi tay định bấm vào nhận, vội vàng sợ tới mức che lại, khẩn trương thu hồi điện thoại, nói: "Đừng đừng đừng, bao lì xì không thể tùy tiện nhận, lỡ đâu gã lại nghĩ nhiều, sau này khó giải thích."
"Nghĩ nhiều cái gì," Lục Viễn bỗng nhiên nhớ đến sự tình hôm qua, do dự một chút mới hỏi hắn, "Có phải là cậu giới thiệu Lý Phục cho gã hay không? Hôm qua gã đến tìm tôi, ý tứ là muốn rủ tôi theo gã đi ăn máng khác."
"Làm gì có," Chu Du mờ mịt mà lắc đầu, lại nói, "Lý Phục bây giờ không ở chỗ tôi. Gã nói là công ty của Lý Phục à?"
"Gã chưa nói, tôi đoán thế." Lục Viễn ăn gần xong, thu dọn bát đũa mình vừa dùng, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Chu Du đuổi kịp cậu, nghi hoặc hỏi: "Khả năng là công ty khác không biết chừng." Hắn nói xong khựng lại một chút, hỏi Lục Viễn, "Cậu không muốn sang công ty của Lý Phục sao?"
Lục Viễn quay mặt lại liếc hắn một cái.
Chu Du nhớ tới chuyện hôm qua, thuận miệng nói: "Trước đây cậu vì muốn nhìn y một chút, còn có thể nằm bò trên bàn mà nhìn ảnh phản chiếu. Hiện tại nếu thật sự muốn đi thì không phải nên nhanh chân một chút sao, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người trong lòng lại có thể công tác kiếm tiền, một công đôi việc, quá tốt còn gì."
Thế nhưng Lục Viễn vẫn luôn do do dự dự, trừ bỏ lần đầu tiên sang ăn ké bữa cơm có hỏi qua một câu, sau đó cũng chưa từng đề cập chuyện này với đối phương, cho dù là liên hệ gặp mặt bồi dưỡng cảm tình một buổi cũng không có.
Lục Viễn sửng sốt một chút, ngay sau đó quay mặt đi cười cười: "Ai bảo với cậu tôi khi đó là nhìn y."
Nói xong bèn dừng luôn đề tài ở đó, cũng không đề cập chuyện công tác.
Chu Du đợi một lát, thấy cậu không nói tiếp, trong lòng dần có chút khó chịu, âm thầm thở dài một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Hắn nhớ tới lúc trước Lý Phục nói với hắn, tuy rằng hắn cùng Lục Viễn là loại bạn bè có thể đánh có thể nháo, nhưng quan hệ song phương cũng không ngang bằng, có lẽ vấn đề nằm ở tính cách. Tổng thể mà nói, Chu Du cảm thấy bản thân mình là kiểu người có gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời, nhưng Lục Viễn lại khác, cậu phân tuyến rất rõ ràng, tuyến ngoài là ăn nhậu chơi bời cãi nhau ầm ĩ, tuyến trong là kế hoạch công tác cùng sinh hoạt, tiền đồ, hai bên ranh giới rõ ràng, tuyệt đối không xâm lấn.
Cho nên tuy rằng nhìn vào thấy quan hệ của bọn họ không tồi, nhưng nói trắng ra, cùng lắm cũng chỉ là một đôi bạn nhậu.
Hắn suy nghĩ đến đây cảm xúc liền tụt xuống.
Hai người sau khi ăn xong đi lòng vòng quanh khu resort, theo biển chỉ dẫn dọc theo con đường hai bên rợp bóng cây xanh xuống núi, đi đến ngư trường trên biển, xem người ta câu cá, lúc sau lại theo một con đường đất khác cuốc bộ trở về. Chu Du không nói chuyện nhiều, chỉ lấy di động ra chụp hình phong cảnh, hoặc là mải mê nhìn ngắm hoa cỏ trồng ở ven đường.
Những cử chỉ này đều rơi vào trong mắt Lục Viễn, cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát cũng chỉ im lặng hướng phía trước mà đi, hít thở vài ngụm không khí trong lành trên núi. Chờ đến giữa trưa, công ty bảo hiểm chở xăng đến cấp, cậu đưa Chu Du về nhà trước. Lúc người nọ vừa muốn xuống xe, Lục Viễn ho khan một tiếng, gọi người lại.
Chu Du đã tháo đai an toàn, một tay đặt trên nắm cửa xe quay đầu nhìn cậu.
Lục Viễn nói: "Lý Phục nơi đó...... thật sự là tôi có chút do dự."
Chu Du hơi bất ngờ vì đột nhiên cậu lại nói chuyện này, tuy vậy vẫn thu hồi tay, ngồi trở về.
Lục Viễn trầm mặc vài giây, dường như đang cân nhắc ngôn từ, một lúc sau mới mở miệng: "Ban đầu quả thật tôi có động tâm. Đồng nghiệp nói cho tôi biết tình huống của công ty, nếu để so sánh thì, Lý Phục bên kia là mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, bên này lại chính là mặt trời sắp lặn, vận số sắp hết. Cho nên tôi mới đến nhà cậu tìm y dò hỏi tình huống......"
Chu Du ừm một tiếng, lại sợ cậu hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Không phải là tôi muốn khuyên cậu, chỉ là, lắm chuyện muốn hỏi một chút."
"...... Tôi biết," Lục Viễn nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, dừng một chút rồi nói, "Lần trước đã định nói cho cậu nghe, nhưng lại do dự, thực ra bây giờ mới nói cũng không sao."
Lục Viễn nói: "Về tình về lý, việc tôi chuyển sang làm cho Lý Phục là lẽ đương nhiên, nói thật là nếu công ty không xảy ra việc gì, chuyện tôi đi ăn máng khác còn có thể xúc tiến càng mau lẹ."
Chu Du nghe xong cả người như lọt vào trong sương mù, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cậu.
Lục Viễn giải thích một câu: "Lão bản bên tôi vui vẻ đồng ý ly hôn, là bởi vì vợ ông ấy nhận trách nhiệm nuôi con."
Lục Viễn tiếp xúc trực tiếp với lão bản không nhiều lắm, công tác cậu đã đủ bận rộn, ngoại trừ thời gian mới vừa nhậm chức còn theo chân người học hỏi, ngày thường rất ít khi làm phiền đồng nghiệp, trong công tác cũng trước sau xử trí thoả đáng, rất ít khi phạm sai lầm. Do đó, mối quan hệ của cậu và lão bản gần như không có tình nghĩa gì đáng nói, thật lòng mà nói nếu có rời đi sang ăn máng khác, áp lực đạo đức sẽ có, nhưng là cực kỳ hời hợt.
Có điều ngày đó nhìn thấy đứa trẻ được dẫn đến công ty, trong lòng cậu liền có điểm cố kỵ. Đứa trẻ nhìn cũng chỉ tầm tám chín tuổi, bị túm vào văn phòng lão bản, nhìn cha mẹ khắc khẩu cãi nhau suốt cả một ngày. Nếu lão bản không ly hôn, không chừng đứa trẻ kia còn phải chịu đựng cục diện này thêm một tháng, có khi là một năm nữa.
"Cậu nói xem, cha mẹ ly hôn, con cái có chỗ nào sai. Lúc không nghĩ đến chuyện ly hôn, con cái là chỗ keo sơn của cha mẹ, mỗi ngày bên nhau đều là vì con vì cái. Chờ đến lúc muốn ly hôn rồi, con cái lại trở thành gánh nặng vô hình, không nơi thừa nhận...Nếu lão bản chỗ tôi không ly hôn, tình huống trước mắt vẫn còn tốt hơn bây giờ. Cho nên tôi cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, rõ ràng lý trí bảo rằng bản thân phải nhanh chóng đi ăn máng khác, tận lực tránh đi khả năng gặp phải nguy cơ. Chính là về phương diện khác, tôi lại cảm thấy có một chút không đành lòng. Đặc biệt là hiện tại Bùi Lập Dũng còn muốn lôi kéo đoàn đội đi theo......" Lục Viễn nói hết một hơi, lại nhẹ giọng bổ sung, "Tóm lại tôi cảm thấy, một người cha còn trách nhiệm nuôi con, có lẽ là không đáng phải chịu loại đãi ngộ bị mọi người quay lưng như thế."
Lục Viễn nói xong chính mình cũng cảm thấy buồn cười, thở dài, hỏi Chu Du: "Cậu nói xem tôi đây có phải là ngốc lắm không, tôi với lão bản cơ bản lại không thân." Nói không chừng, có khi ông ấy cũng chẳng cần đến lòng cảm thông của cậu.
Chu Du bỗng dưng nghĩ đến những gì Lục Viễn đã phải trải qua, hắn suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi không thấy cậu ngốc."
Lục Viễn hỏi: "Vậy cậu thấy thế nào?" Cậu cho rằng Chu Du lại muốn nói lời cợt nhả, dừng một chút nói, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, tôi hiện tại muốn nghe lời kiến nghị đứng đắn của cậu."
"Có cậu mới là luôn không đứng đắn," Chu Du liếc nhìn cậu một cái, nói, "Xí nghiệp chỉ cần kinh doanh mấy năm trở lên, kiểu gì mà không lâm vào thời điểm khủng hoảng và đối diện nguy cơ. Nếu cậu tính toán lưu lại tiếp tục chăm chỉ làm việc, cũng coi như là một cách rèn luyện, ít nhất có thể học thêm được nhiều thứ. Hơn nữa dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó*, cậu lúc này lưu lại, lão bản nếu đủ thông minh cũng tuyệt đối không để cho cậu thiệt thòi."
*ý nói ở bên người lúc vinh hoa phú quý thì dễ, cùng nhau lúc hoạn nạn mới khó.
Chu Du nói, "Huống chi nói một câu khó nghe, ngay cả khi đến cuối cùng công ty này của cậu thật sự sụp đổ, lúc đó cậu đổi công tác cũng chưa muộn."
Lục Viễn gật đầu, trầm ngâm một lát, lại do dự nói: "Chính là khi đó bàn lại...... tình huống nhất định là không còn giống như hiện tại nữa. Người khác cầu tôi, tôi có thể nói điều kiện, tôi đi cầu người, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé."
"Công bằng cả thôi," Chu Du ra vẻ đương nhiên nói, "Mối quan hệ là đôi bên cùng có lợi, mạo hiểm càng nhiều thì cơ hội càng lớn. Dù sao cậu cũng còn trẻ, sợ cái gì."
Lục Viễn trầm mặc nghe xong, thật ra lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này, cậu lắc lư trái phải, do do dự dự, nói trắng ra cũng không phải là thấy không rõ tình thế trước mắt, mà là lòng tham tác quái, muốn tìm cho bằng được một sách lược vẹn toàn. Chuyện này đích thật có liên quan đến tính cách của cậu, suy nghĩ quá nhiều, đề cao cảnh giác, mềm lòng rồi lại sợ chịu thiệt, ngược lại còn không bằng Chu Du, lúc nào cũng dứt khoát lưu loát.
Hai người ngồi ở trong xe không nói chuyện. Lục Viễn dựa người vào ghế trầm mặc trong chốc lát, sau mới nói: "Nói thật với cậu, gần đây tôi chịu áp lực lớn."
——
Lục Viễn cũng không biết, loại áp lực này là bản thân mình gần đây mới phát sinh, hay là vẫn luôn tồn tại. Tại vì trước đây cậu quả thật không có ai để nói chuyện. Đồng nghiệp cũng vậy, hoặc là bạn bè ngẫu nhiên liên hệ cũng thế, mỗi khi cậu có chuyện gì buồn, đều suy ngẫm rằng những người khác chắc hẳn cũng gặp phải vấn đề giống như mình, cho nên không định chia sẻ.
Một người mặt ngoài vẻ vang, nhưng nói không chừng cũng có những phiền não của riêng người đó, tỷ như dáng người béo phì, mua đồ thiếu tiền, con cái làm ầm ĩ, vợ chồng oán trách...... So sánh với những đồng sự đã thành gia lập nghiệp, phiền muộn này của cậu dường như chẳng có gì to tát. Lục Viễn không muốn đem cảm xúc tiêu cực của mình trút lên người khác. Cách thức giải tỏa trước kia chính là công tác, công tác, lại công tác. Thẳng cho đến gần đây, bên người xuất hiện một cái máy phát thanh lảm nhảm, cùng cậu lải nhải nói lung tung trên trời dưới bể...... Lục Viễn cảm thấy chính mình có đôi khi cùng Chu Du nói chuyện vô nghĩa suốt một ngày, lại có thể tiêu tan phần áp lực trước kia phải mất một tháng.
Mặc dù đúng là hiệu quả không tồi. Lúc Chu Du nghiêm túc nghe người ta nói chuyện vô cùng nhập tâm, ngẫu nhiên còn làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ như phối hợp biểu diễn.
Lục Viễn dông dài mà kể ra một đống chuyện vặt vãnh, thấy hắn lắng nghe đến say sưa như vậy, vô thức nở nụ cười.
Chu Du đích thật nghe xong đầu óc lùng bùng, hắn đối với lĩnh vực ngoại thương mậu dịch hoàn toàn dốt đặc cán mai, chưa kể Lục Viễn nói đến chuyện công tác còn dùng từ ngữ chuyên ngành, càng làm cho hắn méo hiểu gì cả.
Thấy Lục Viễn cười, hắn tức khắc càng cảm thấy xấu hổ.
"Cảm ơn cậu," Lục Viễn ít khi đứng đắn mà nói lời cảm tạ, "Nửa ngày nghe tôi nói mãi mấy chuyện vô nghĩa, khi nào rảnh lại mời cậu ăn cơm."
"Được thôi, khi nào rảnh lại cùng nhau ra ngoài đi chơi cũng tốt," Chu Du khoan khoái đáp ứng nói, "Chờ trời lạnh còn có thể đi resort hái sơn tra."
"Ừ, đến lúc đó nếu cậu đã thoát ế rồi thì dẫn đối tượng của cậu theo nhé," Lục Viễn cười cười, lại nghĩ tới hai người họ lúc sáng, cười nói, "Hẳn là dẫn "bảo bảo" của cậu đến đi, vừa vặn nơi đó thích hợp cho tình lữ ở chung, tính tư mật cao, muốn làm gì thì làm, làm ra động tĩnh lớn nhỏ cũng chẳng ai nghe thấy."
Cậu vừa thuận miệng nói, Chu Du lại cảm thấy đề tài này có chút ngượng ngùng, lại không biết tiếp lời như thế nào, chỉ phải nói: "Được thôi, đến lúc đó cậu cũng dẫn theo đối tượng của cậu."
"Muốn làm gì," Lục Viễn hừ mũi nói, "Muốn so giọng tiếng Trung Quốc của ai hay hơn sao?" (so âm thanh lúc xxoo=))
"......" Chu Du ngẩn người, lúc phản ứng lại được Lục Viễn đang nói chuyện gì mặt tức khắc đỏ lên, thì thầm nói: "Nhìn cậu rất đứng đắn, sao lại phóng đãng như vậy?" Quả thực đầu óc đen tối mà......
Nửa câu sau Chu Du ngập ngừng không dám nói, sợ Lục Viễn còn có chiêu cuối chờ ở phía sau. Hắn cấp tốc đẩy cửa xe chuồn ra, lúc về đến trước cửa nhà vẫn còn ngượng chín mặt.
Cá chọi nhỏ được hắn ôm trong lồng ngực trên đường xóc nảy nửa ngày vậy mà tinh thần còn khá tốt, chỉ có phải chật vật cả đêm nên phun ra một đống bọt. Chu Du đưa mắt nhịn, nhịn không được thầm nói: "Uầy, Thiên Bá mày động dục sao......" Lại nghĩ tới Lục Viễn, hầm hừ nói, "Lục ba ba của mày phỏng chừng cũng động dục, cả ngày trong đầu chỉ có ba cái chuyện không đâu. Sao được như Chu ba ba của mày, nhìn là biết ngoan hiền đứng đắn."
Hắn cân nhắc tới lui, thấy cá này hình dáng rất đẹp, hiện tại còn động dục khiến hắn nhịn không được muốn thử cho sinh con đẻ cái. Chỉ là sau khi sinh đẻ xong, ít nhiều cũng ảnh hưởng không tốt đến cá, Chu Du tuy rằng yêu thích cá cảnh, nhưng lại không phải dân chơi cá chuyên nghiệp, hiển nhiên là sẽ do dự.
Hắn ngẫm nghĩ, lại lôi quyển sổ thường dùng để ghi chép ra, lật một trang, viết lại danh sách những thứ cần phải chuẩn bị để cho cá sinh nở. Bởi vì cho cá sinh phải dùng nước cũ, ít nhất cũng phải phơi nắng một tuần trở lên, cho nên hắn lại tìm ra một cái chậu đựng, đổ đầy nước đem ra ngoài phơi, sau đó ghi chép kỹ lưỡng thời gian vào sổ. Lúc sau lại tìm một người bạn am hiểu về chuyện này hơn mình mà nhắn một cái tin, nhờ gã giúp mình vạch ra những việc cần làm
Buổi chiều tương đối rảnh rỗi, Chu Du hiếm khi hứng khởi, dứt khoát quyết định cải tạo bố trí lại phòng bếp một chút, lại chợt nhìn thấy máy quay phim đã lâu rồi không đụng tới, bèn điều chỉnh vị trí cho tốt, tính toán dùng mấy quả chanh còn dư lại hôm qua làm vài cái bánh tart vị chanh.
(hôm qua bạn Du dùng chanh chính là để làm bánh sinh nhật đó, mọi người nhớ hem 😊)
——
Mấy ngày nay Lục Viễn thật quá sức bận rộn. Hai vị khách hàng mà Bùi Lập Dũng phân phó cho cậu có thái độ rất tích cực, tin nhắn chính cậu gửi sang cũng nhiều lần được hồi đáp nhanh chóng. Chỉ cần cậu nghỉ ngơi một ngày, công tác trong tay liền dồn cục lại thành một đống.
Lúc sau Bùi Lập Dũng lại tìm cậu nói chuyện riêng, tuy rằng ngôn từ không thẳng thừng, nhưng ý đồ đã thật rõ như ban ngày. Lục Viễn không trực tiếp tỏ thái độ, xét cho cùng Bùi Lập Dũng hiện tại vẫn là thủ trưởng của cậu, cậu cũng không muốn đắc tội với người. Có điều chỉ mấy ngày sau, cậu mới phát hiện hiệu suất làm việc của lão Lưu cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến.
Tuy không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng Lục Viễn mỗi ngày theo chân bọn họ đi giao tiếp, cảm giác tự nhiên nhạy bén hơn một ít.
Lục Viễn vào thời điểm nghỉ trưa ăn cơm một ngày nọ, lôi kéo lão Lưu đi ra ngoài ăn một phen, tiện thể hỏi xem người nọ đã tính toán an bài thế nào.
Lão Lưu nói: "Việc này còn có thể tính toán thế nào, đương nhiên là nơi nào có cơm thì đi chỗ đó lăn lộn."
Lục Viễn kinh ngạc, hỏi lại gã: "Anh bỏ luôn tiền thưởng cuối năm sao? Hiện tại đã là tháng chín, làm cho tốt tiền thưởng năm nay cũng nhận được không ít."
Lão Lưu thở dài nói: "Anh cũng đau lòng lắm chứ, thế nhưng điều kiện tiên quyết là lão bản có thể phát tiền, cậu nói xem, lỡ đâu lão phát không ra tiền thì sao. Bùi Lập Dũng cùng lão tổng đã nhiều năm như vậy, nếu không phải vì người sau thật túng thiếu tiền, cậu cảm thấy Bùi Lập Dũng có thể đi đến bước này sao?"
Lục Viễn im lặng vài giây.
Lão Lưu lại nói: "Lão Lục, cậu so với anh nhỏ hơn vài tuổi, cho nên tuy là năng lực nghiệp vụ của cậu mạnh hơn nhiều, nhưng kinh nghiệm lõi đời vẫn là thua một chút. Thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này, mọi người có ai mà không trước hết vì chính mình tính toán? Mà nói cách khác, lão bản nếu như phát đạt, càng nhiều người có năng lực sẽ đến xin cậy nhờ lão, cậu cảm thấy lão sẽ vì tình cảm mà không đuổi chúng ta đi sao? Công ty bây giờ còn có quy định ba tháng không ra đơn phải tự động từ chức. Hiện tại người khác trăm bề lo toan, mà cậu vẫn còn đơn thuần lắm, cứ chờ về sau giống như anh, trên mẹ già dưới con thơ, cả ngày bước ra cửa là phải trả tiền điện, tiền nước, tiền xăng, tiền cho con đi học, tiền lãi nợ ngân hàng...... cậu cũng không dám đánh cược."
Lục Viễn nói: "Anh đúng là phải chịu nhiều áp lực hơn em, có điều Bùi Lập Dũng thế này, là muốn sau triển lãm rời công ty sao?"
Lão Lưu nhất thời không đề phòng, thuận miệng nói: "Trước triển lãm đã rời đi rồi."
Lục Viễn cả kinh: "Nhưng gian hàng đã đăng ký rồi mà?" Công ty bọn gần như năm nào cũng đi, bởi vậy gian hàng luôn định sẵn bốn năm cái, cũng đã sớm chuẩn bị trước cho buổi triển lãm, gửi thư mời, thư giới thiệu, đơn báo giá......cho khách hàng.
Nếu Bùi Lập Dũng thật sự làm như vậy, trước triển lãm lôi kéo người trốn đi...... Thế này không phải là rút củi dưới đáy nồi (qua cầu rút ván) sao? Có bao nhiêu thù bao nhiêu oán mới phải làm đến tận bước này?
Lão Lưu thoáng sửng sốt, cũng biết là chính mình lắm mồm lắm miệng. Gã do dự một lúc lâu, sau đó thở dài, chỉ nói: "Quên đi, chuyện này của lãnh đạo bọn họ chúng ta quản không được. Tôi cũng chỉ nghe nói thế."
Lục Viễn không nói nữa, việc này nếu cậu nhắc nhở lão tổng, sẽ là làm khó lão Lưu. Rốt cuộc thì cậu cũng là người hiểu rõ nhất, trong số các đồng nghiệp ở đây, Bùi Lập Dũng có tìm cũng chỉ được vài người giống như mình. Nhưng nếu như không nói, cậu lại nhịn không được lo lắng.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Lục Viễn không phải đi làm. Vừa lúc bà Lục thu xếp đồ đạc ổn thỏa xong định buổi sáng hôm nay ngồi tàu hỏa trở về, cho nên Lục Viễn dứt khoát đem sự tình ở công ty đặt sang một bên, gọi người ở dịch vụ hậu cần đến, chuyển phát sô pha giường đến căn hộ mẹ cậu thuê. Sau đó cậu lại lái xe đưa bà đến nhà ga, mua vé một chiều rồi tiễn người ra tàu.
Đoàn người chen lấn tiến vào trong toa tàu, Lục Viễn xếp gọn hành lý cho mẹ, sau đó mới ngược dòng người chen ra ngoài, mơ hồ nghe được phía sau có người nói chuyện với mẹ: "Con trai bà đó hả, thật là đẹp trai nha...... Bà thật có phúc khí." Mẹ Lục ai ai đáp lại hai tiếng, ngữ điệu vô cùng đắc ý.
Lục Viễn không động tĩnh gì mà nhếch nhếch khóe miệng, rảo bước đi dọc theo quảng trường hướng về bãi đỗ xe, bỗng thình lình nhìn thấy một bóng người rất quen mắt.
——
Chu Du vừa mới đến đón bạn ở lối ra, trước đây hắn chưa từng đến nhà ga, tìm nửa ngày mới phân biệt được đâu là cửa Đông đâu là cửa Tây, chờ đến lúc đón được người, người bạn đã ở cửa đợi mười mấy phút.
Hai người đã thật lâu không gặp, vừa bước đến đã trước tiên ôm nhau một cái.
Chu Du cười vỗ vỗ sau lưng người nọ, lại đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới nhéo cánh tay đối phương nói: "Được lắm, thân hình này luyện tập đẹp hẳn ra."
Người nọ tùy tiện để hắn nhéo, cũng nhoẻn cười nhìn hắn, lại đưa mắt ra xa nhìn, hỏi: "Cậu biết người ở đằng kia không?"
Chu Du "a" một tiếng, theo tầm mắt của gã nhìn về đằng sau.
Người bạn nói: "Nhìn bên kia, trên quảng trường có một anh đẹp trai mặc áo thun xám, từ lúc cậu vừa mới chạy đến đã nhìn cậu chằm chằm."
Chu Du lại ngó ngó, lúc này mới phát hiện Lục Viễn.
Lục Viễn vẫy tay ra hiệu với hắn.
"Vừa lúc vừa lúc," Chu Du vui vẻ nói, "Có thể đi nhờ xe."
Hắn cùng bạn đi về hướng đó, lại giới thiệu hai người với nhau.
Người bạn duỗi tay ra trước, ngắn gọn nói: "Tiết Văn Minh."
Lục Viễn cũng chìa tay ra bắt, nói: "Lục Viễn."
Tiết Văn Minh chỉ kéo theo một vali hành lý, ngoại hình thật phô trương, trông như một cái vali đựng tiền, tay kia xách một chuồng vận chuyển hàng không chuyên dụng, bên trong là một chú chó poodle, lúc này an tĩnh không kêu tiếng nào, trông hệt như chó bông. Lục Viễn bất giác nhìn nhiều một chút, lại nghe Tiết Văn Minh nói với Chu Du: "Mẹ cậu bắt tôi mang cho cậu vài món quần áo, còn có mấy thứ ăn được, trong này hầu như toàn là đồ của cậu."
Chu Du ghét bỏ mà chặc lưỡi một tiếng: "Cũng không ngại xách nặng."
"Biết làm sao được, kia chính là ý chỉ," Tiết Văn Minh nói, "Dù sao quần áo tôi mang theo cũng chưa đến vài món, mặc bẩn thì mượn cậu mặc nha."
Chu Du không để ý lắm, "ừ" một tiếng. Lục Viễn nghe xong một đoạn, càng nghe càng ngạc nhiên, quan hệ của hai người này thân thiết đến vậy, lại thấy người tên Tiết Văn Minh này dáng người thẳng thớm, khuôn mặt vừa tròn lại vừa dài, tuy rằng nhìn thoáng qua rất bình thường, nhưng đuôi lông mày khóe mắt lại rất sắc nét, càng nhìn càng cảm thấy rất có phẩm vị văn nhã tuấn tú.
Thế nhưng điểm lôi cuốn sự chú ý của người khác nhất vẫn là đôi bàn tay kia, khớp xương rõ ràng mà rất đẹp.
Ba người lên xe trở về, Tiết Văn Minh ở phía sau nói vài câu nhắc đến chuyện trong nhà của Chu Du, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Lục Viễn, có phải cấp ba cậu học cùng Chu Du không?"
Lục Viễn từ kính chiếu hậu nhìn gã một cái, "ừ" một tiếng: "Đúng vậy."
"Chẳng trách tôi vừa mới nghe tên liền cảm thấy quen tai," Tiết Văn Minh cười nhe răng, "Chu Du trước đây từng kể về cậu."
Gã thấy Lục Viễn kinh ngạc, chỉ chỉ Chu Du, cười nói: "Tôi với hắn là bạn cùng bàn năm lớp 12. Hắn lúc vừa mới chuyển trường đến còn đặc biệt ghét bỏ tôi, ngày nào cũng nhắc mãi bạn ngồi cùng bàn trước đây thật tốt. Nói Lục Viễn lớn lên đẹp trai, học giỏi, làm kiểm tra còn cho hắn chép đáp án, vừa biết chơi bóng đá lại thêm cả bóng rổ...... Thật sự đấy, cậu ở chỗ chúng tôi được kể thành huyền thoại luôn rồi."
Lục Viễn không biết còn có vụ này, nhịn không được liếc nhìn Chu Du một cái, cười nói: "Tiêu rồi, mất công thổi da trâu mấy năm, không nghĩ tới hôm nay lại rách." (ý nói bạn Du khoác lác về bạn Viễn với bạn cùng lớp, hôm nay gặp người thật không giống như lời bạn í nói)
"Nào có nào có, hôm nay gọi là trăm nghe không bằng một thấy," Tiết Văn Minh chồm người ra trước, lại cầm di động hỏi, "Uầy cậu dùng WeChat sao? Tôi quét mã thêm bạn tốt nhé?"
Lục Viễn "à" một tiếng, không chờ trả lời, Chu Du đã tỏ vẻ không bằng lòng trước, duỗi tay đè lại mặt gã đẩy ra đằng sau, nói: "Lục Viễn đang lái xe, cậu đừng quấy rối."
Nói xong lại hỏi: "Thầy dạy lái xe cậu nói kia đáng tin cậy không?"
Tiết Văn Minh nói: "Làm sao tôi biết, tôi có đứa bạn thi bằng lái ở đó. Dù sao cũng chỉ cần không đào hố người ta (gây chuyện, chọc giận) là qua được thôi, làm gì có thầy dạy nào mà không mắng người?
Lục Viễn vẫn luôn nín nhịn không nói chuyện, chờ đến khi về đến nhà, mới nhắn tin Wechat hỏi Chu Du: "Cậu muốn học lái xe hả?"
Chu Du nói: "Đúng vậy. Cái chính là không dám. Sợ cãi nhau với thầy dạy."
Lục Viễn buồn cười nói: "...... Tôi thật ra có quen biết một thầy dạy lái, tính tình khá tốt, cũng rất kiên nhẫn, có muốn tôi giới thiệu cho không?"
Chu Du nói: "Muốn muốn muốn."
Lục Viễn gửi cho hắn một cái danh thiếp.
Qua một lúc, Chu Du bên kia gọi lại, Lục Viễn tiếp nhận, nghe Chu Du ở bên kia hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đi nhà ga?"
Lục Viễn nói: "Đi tiễn mẹ tôi, hôm nay bà trở về."
"Hả? Mẹ cậu trở về nhà rồi?" Chu Du kinh ngạc nói, "Bà đi rồi à?"
Lục Viễn ừ một tiếng.
"À vậy thật tốt quá, có chuyện này muốn thương lượng với cậu, được chứ?" Chu Du đè thấp giọng, đợi trong chốc lát, thấy Lục Viễn không phản ứng, ho khụ một chút nhỏ giọng hỏi, "Có thể cho tôi ở nhờ chỗ cậu vài ngày không?"
"......" Lục Viễn ngẩn người, "Sao cậu lại đòi ở nhờ nữa rồi? Nhà cậu không phải rất to sao?"
"Không ở được," Chu Du nhỏ giọng rù rì, "Tu hú chiếm tổ......"
Lục Viễn không tin: "...... Nhà cậu không phải có hai phòng ngủ sao, lúc trước Lý Phục ở chỗ cậu kiểu gì."
"Nhưng Lý Phục không có nuôi chó," Chu Du khóc không ra nước mắt nói, "Con chó chết tiệt này của gã suốt ngày đòi cọ tôi, đã phá hỏng mất hai cái quần của tôi rồi, chịu không nổiii......"
Lục Viễn nhìn phòng khách mới thu dọn sạch sẽ hôm nay, do dự nói: "Sô pha giường ở nhà tôi đã gửi cho bên vận chuyển, mấy ngày rồi tôi toàn ở trong thư phòng, hôm nay cũng muốn ngủ ở phòng ngủ."
Chu Du nói: "Vậy tôi ngủ ở thư phòng?"
"Không được," Lục Viễn lập tức nói, "Thư phòng không thể cho người ngoài vào ở."
"Vậy tôi ngủ trong phòng ngủ với cậu không được sao, dù gì giường nhà cậu cũng to như vậy."
"...... Cái gì, cậu muốn ngủ chung giường với tôi?"
Lục Viễn sửng sốt một hồi lâu, lúc sau mới nhịn không được hỏi: "Bạn học Chu, cậu có gì nhầm lẫn gì về tính hướng của tôi à?"
=================================================
Editor: Cuối cùng cũng đòi chung giường rồi =)) mà chết dở sao toi cứ thấy Lục Viễn công quá, edit đến đây phải niệm ba lần "Chu Du nằm trên Chu Du nằm trên Chu Du nằm trên" mất thôi =))
Danh sách chương