Thức dậy trong vòng tay ấm áp của Dịch Kính Nam, Hà Nhược Liên hạnh phúc ngập tràn, khuôn mặt tươi tắn sức sống vô biên, gửi gắm cho nhau một nụ hôn thắm thiết ở đôi môi vào buổi sáng tinh sương.
Chụt.
Dịch Kính Nam thực sự không muốn rời giường, chỉ muốn ôm ấp cô như thế mãi thôi, mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy nhau như này cũng đủ hạnh phúc.
- Chúng ta vệ sinh cá nhân.
- Vâng.
Hà Nhược Liên ngồi dậy, búi gọn mái tóc và dùng chiếc kẹp cố định. Hắn bắt đầu giở thói gian manh, bật lên và ôm chầm lấy cô, dụi vào sau gáy hôn hít.
Lỡ làm cô đau, thế nên hiện tại cô sợ chuyện đó. Đêm qua dụ dỗ thế nào cũng chẳng thành công, dường như cô đang phạt hắn, nhưng hình phạt này đối với hắn quá nặng.
- Cứ thế này anh không sống thọ.
- Em không muốn!
Hà Nhược Liên nắm chặt bàn tay hư hỏng của Dịch Kính Nam giữ lại, cách một chiếc đầm ngủ, hắn cứ xoa xoa nắn nắn bầu ngực mềm mại của cô.
Ư.
- Anh nghe được tiếng rên rỉ, đúng không? - Bỏ... ra!
Hà Nhược Liên quyết liệt gỡ bỏ bàn tay lưu manh của hắn, nhanh nhảu chạy khỏi chiếc giường, sau đó quay lại thè lưỡi chọc tức:
- Cho anh nhịn chết luôn.
Dịch Kính Nam tức tốc lật nhanh tấm chăn sang một bên, phóng về phía cô, lập tức túm lấy con mồi âu yếm.
- Xin mà, anh xin mà.
- Không cho!
Cả hai đùa giỡn từ phòng ngủ đến phòng tắm, những điều Dịch Kính Nam mong mỏi vẫn chưa được đáp ứng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hà Nhược Liên ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Hai phần ăn sáng được đặt trên bàn, lúc này hắn cũng vừa vặn đi ra, quần áo mặc vào chỉnh tề, sắc mặt trở nên u tối và muộn phiền không còn như khi nãy.
Nhận thấy được sự thay đổi, cô hỏi:
- Có chuyện gì sao anh?
- Ba gọi anh về.
Không còn chỉ riêng hắn nữa, sắc mặt của cô buồn bã thấy rõ.
Dịch Kính Nam kéo chiếc ghế ngồi xuống, sau đó ôm cô cho ngồi vào đùi của mình, trấn an:
- Em yên tâm, ba không giống như mẹ. Đợi anh giải quyết ổn thỏa, anh sẽ sang đây với em.
- Vâng, em tin anh!
...ΩΩΩΩΩΩ...
Phòng khách ở Dịch Gia có bốn người đang ngồi, ông bà nội Dịch và ông bà Dịch, sắc mặt của ai cũng căng thẳng không vui, gần một giờ đồng hồ trôi qua nhưng chẳng ai nói với ai điều gì.
Tối qua, sau khi Dịch Kính Nam bỏ đi, nhà Diệp Gia trở về, ông bà Dịch cãi nhau một trận khủng khiếp, đến giờ vẫn chưa làm hòa.
Lúc này, hắn bước vào, không khí ảm đảm đến cùng cực.
- Ông, bà, ba... mẹ, cháu mới về.
- Ba đã hủy hôn thay con, không cần phải lo nghĩ tới nữa.
Ông Dịch vừa nói, cũng vừa nhìn bà Dịch với ánh mắt cảnh cáo. Vốn dĩ trong lòng bà ta chưa từng hối hận, ngay lúc này cũng không chấp nhận Hà Nhược Liên, nên tỏ thái độ rõ ràng ra mặt.
- Dạ!
- Người con chọn là ai, tối nay dẫn về ra mắt ông bà được không?
Tối qua nhìn thấy Dịch Kính Nam nổi điên, ông bà nội Dịch hiểu rõ cô gái đó có vị trí quan trọng với cháu trai của cả hai thế nào. Tuy hắn đúng là con trai của bà Dịch, mang nặng đẻ đau, nuôi dạy khôn lớn nên người, nhưng trong căn nhà này, quyền quyết định lớn nhất vẫn là ông bà nội Dịch.
Dịch Kính Nam mừng như mở cờ trong bụng, vui sướng khi ngoài mẹ hắn thì ai cũng chấp nhận Hà Nhược Liên.
- Mẹ của cô ấy vẫn chưa biết tụi cháu quen nhau, nên là cháu muốn ra mặt nhà cô ấy trước, sau đó mới xin phép dẫn về nhà mình.
- Ừm, bà thấy vậy cũng phải.
Đột nhiên, bà Dịch nhếch môi cười nhạt, nhìn hắn lên tiếng:
- Chưa biết hay giả vờ không biết. Kính Nam, con còn non nớt với đời lắm.
- Như mẹ biết vẫn giả vờ không biết, để bày kế chia rẻ tụi con có phải không?
Bà ta đứng dậy, nhìn hắn nói:
- Mẹ làm điều đó là muốn tốt cho con, cô ta quen con chỉ nhắm vào gia sản của nhà mình thôi.
Dịch Kính Nam mỉm cười chua chát và nhạt nhẽo, không nghĩ đến hiện tại mẹ hắn vẫn còn lối suy nghĩ cổ hữu như vậy. Từ khi quen Hà Nhược Liên, món quà đắc tiền duy nhất là sợi dây chuyền. Ngoài ra, cô không nhận bất cứ thứ gì từ hắn, đến hoa còn bảo lãng phí. Ngược lại, cô cho hắn điều quý giá, nhưng không đòi hỏi vật chất hay bắt hắn phải lập tức chịu trách nhiệm.
Bởi vậy, đôi lúc hắn không muốn tin Hà Nhược Liên đã thay lòng đổi dạ, nhưng bị những hình ảnh được Lãnh Phong gửi đến thao túng, khiến hắn mù mờ không phân biệt thật giả.
- Xin mẹ đừng nói nữa, đừng để con thêm thất vọng và mất kiềm chế nói ra những từ ngữ không phải phép với mẹ.
- Kính Nam...
Bà nội Dịch ngắt ngang lời nói của bà ta, cất tiếng:
- Cô được rồi đấy, bà già này trong mắt cô đã chết hay sao?
- Mẹ của Đạt Dân chưa đủ để mẹ nhìn rõ hay sao? Lúc còn ở đây, nghĩ kế hãm hại nói xấu con đủ điều, cho ba mẹ bất mãn mà giao quyền thừa kế cho Đạt Dân. Đến khi không được thì bỏ chồng, bỏ con theo nhân tình. Thử hỏi xem, nếu Kính Nam không phải người thừa kế Dịch Gia, cô ta có đồng ý quen không?
- Mẹ đủ rồi đó, mẹ chưa biết gì về Nhược Liên thì đừng phán xét cô ấy như vậy.
Lời nói của bà ta khơi dậy cơn nóng trong lòng Dịch Kính Nam, sau đó hắn cố gắng dằn nén, lạnh nhạt tiếp tục nói:
- Mẹ chấp nhận thì con vui, còn không thì chả sao cả. Con vẫn sẽ kết hôn với cô ấy và sau đó dọn ra ở riêng.
- Ừm, ba thấy hợp lý, cho mẹ con tự sống một mình đi.
Chụt.
Dịch Kính Nam thực sự không muốn rời giường, chỉ muốn ôm ấp cô như thế mãi thôi, mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy nhau như này cũng đủ hạnh phúc.
- Chúng ta vệ sinh cá nhân.
- Vâng.
Hà Nhược Liên ngồi dậy, búi gọn mái tóc và dùng chiếc kẹp cố định. Hắn bắt đầu giở thói gian manh, bật lên và ôm chầm lấy cô, dụi vào sau gáy hôn hít.
Lỡ làm cô đau, thế nên hiện tại cô sợ chuyện đó. Đêm qua dụ dỗ thế nào cũng chẳng thành công, dường như cô đang phạt hắn, nhưng hình phạt này đối với hắn quá nặng.
- Cứ thế này anh không sống thọ.
- Em không muốn!
Hà Nhược Liên nắm chặt bàn tay hư hỏng của Dịch Kính Nam giữ lại, cách một chiếc đầm ngủ, hắn cứ xoa xoa nắn nắn bầu ngực mềm mại của cô.
Ư.
- Anh nghe được tiếng rên rỉ, đúng không? - Bỏ... ra!
Hà Nhược Liên quyết liệt gỡ bỏ bàn tay lưu manh của hắn, nhanh nhảu chạy khỏi chiếc giường, sau đó quay lại thè lưỡi chọc tức:
- Cho anh nhịn chết luôn.
Dịch Kính Nam tức tốc lật nhanh tấm chăn sang một bên, phóng về phía cô, lập tức túm lấy con mồi âu yếm.
- Xin mà, anh xin mà.
- Không cho!
Cả hai đùa giỡn từ phòng ngủ đến phòng tắm, những điều Dịch Kính Nam mong mỏi vẫn chưa được đáp ứng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hà Nhược Liên ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Hai phần ăn sáng được đặt trên bàn, lúc này hắn cũng vừa vặn đi ra, quần áo mặc vào chỉnh tề, sắc mặt trở nên u tối và muộn phiền không còn như khi nãy.
Nhận thấy được sự thay đổi, cô hỏi:
- Có chuyện gì sao anh?
- Ba gọi anh về.
Không còn chỉ riêng hắn nữa, sắc mặt của cô buồn bã thấy rõ.
Dịch Kính Nam kéo chiếc ghế ngồi xuống, sau đó ôm cô cho ngồi vào đùi của mình, trấn an:
- Em yên tâm, ba không giống như mẹ. Đợi anh giải quyết ổn thỏa, anh sẽ sang đây với em.
- Vâng, em tin anh!
...ΩΩΩΩΩΩ...
Phòng khách ở Dịch Gia có bốn người đang ngồi, ông bà nội Dịch và ông bà Dịch, sắc mặt của ai cũng căng thẳng không vui, gần một giờ đồng hồ trôi qua nhưng chẳng ai nói với ai điều gì.
Tối qua, sau khi Dịch Kính Nam bỏ đi, nhà Diệp Gia trở về, ông bà Dịch cãi nhau một trận khủng khiếp, đến giờ vẫn chưa làm hòa.
Lúc này, hắn bước vào, không khí ảm đảm đến cùng cực.
- Ông, bà, ba... mẹ, cháu mới về.
- Ba đã hủy hôn thay con, không cần phải lo nghĩ tới nữa.
Ông Dịch vừa nói, cũng vừa nhìn bà Dịch với ánh mắt cảnh cáo. Vốn dĩ trong lòng bà ta chưa từng hối hận, ngay lúc này cũng không chấp nhận Hà Nhược Liên, nên tỏ thái độ rõ ràng ra mặt.
- Dạ!
- Người con chọn là ai, tối nay dẫn về ra mắt ông bà được không?
Tối qua nhìn thấy Dịch Kính Nam nổi điên, ông bà nội Dịch hiểu rõ cô gái đó có vị trí quan trọng với cháu trai của cả hai thế nào. Tuy hắn đúng là con trai của bà Dịch, mang nặng đẻ đau, nuôi dạy khôn lớn nên người, nhưng trong căn nhà này, quyền quyết định lớn nhất vẫn là ông bà nội Dịch.
Dịch Kính Nam mừng như mở cờ trong bụng, vui sướng khi ngoài mẹ hắn thì ai cũng chấp nhận Hà Nhược Liên.
- Mẹ của cô ấy vẫn chưa biết tụi cháu quen nhau, nên là cháu muốn ra mặt nhà cô ấy trước, sau đó mới xin phép dẫn về nhà mình.
- Ừm, bà thấy vậy cũng phải.
Đột nhiên, bà Dịch nhếch môi cười nhạt, nhìn hắn lên tiếng:
- Chưa biết hay giả vờ không biết. Kính Nam, con còn non nớt với đời lắm.
- Như mẹ biết vẫn giả vờ không biết, để bày kế chia rẻ tụi con có phải không?
Bà ta đứng dậy, nhìn hắn nói:
- Mẹ làm điều đó là muốn tốt cho con, cô ta quen con chỉ nhắm vào gia sản của nhà mình thôi.
Dịch Kính Nam mỉm cười chua chát và nhạt nhẽo, không nghĩ đến hiện tại mẹ hắn vẫn còn lối suy nghĩ cổ hữu như vậy. Từ khi quen Hà Nhược Liên, món quà đắc tiền duy nhất là sợi dây chuyền. Ngoài ra, cô không nhận bất cứ thứ gì từ hắn, đến hoa còn bảo lãng phí. Ngược lại, cô cho hắn điều quý giá, nhưng không đòi hỏi vật chất hay bắt hắn phải lập tức chịu trách nhiệm.
Bởi vậy, đôi lúc hắn không muốn tin Hà Nhược Liên đã thay lòng đổi dạ, nhưng bị những hình ảnh được Lãnh Phong gửi đến thao túng, khiến hắn mù mờ không phân biệt thật giả.
- Xin mẹ đừng nói nữa, đừng để con thêm thất vọng và mất kiềm chế nói ra những từ ngữ không phải phép với mẹ.
- Kính Nam...
Bà nội Dịch ngắt ngang lời nói của bà ta, cất tiếng:
- Cô được rồi đấy, bà già này trong mắt cô đã chết hay sao?
- Mẹ của Đạt Dân chưa đủ để mẹ nhìn rõ hay sao? Lúc còn ở đây, nghĩ kế hãm hại nói xấu con đủ điều, cho ba mẹ bất mãn mà giao quyền thừa kế cho Đạt Dân. Đến khi không được thì bỏ chồng, bỏ con theo nhân tình. Thử hỏi xem, nếu Kính Nam không phải người thừa kế Dịch Gia, cô ta có đồng ý quen không?
- Mẹ đủ rồi đó, mẹ chưa biết gì về Nhược Liên thì đừng phán xét cô ấy như vậy.
Lời nói của bà ta khơi dậy cơn nóng trong lòng Dịch Kính Nam, sau đó hắn cố gắng dằn nén, lạnh nhạt tiếp tục nói:
- Mẹ chấp nhận thì con vui, còn không thì chả sao cả. Con vẫn sẽ kết hôn với cô ấy và sau đó dọn ra ở riêng.
- Ừm, ba thấy hợp lý, cho mẹ con tự sống một mình đi.
Danh sách chương