Yến Luật không phục, “Anh lòng dạ hẹp hòi ở chỗ nào? Em ra sức khen người đàn ông khác mà không cho anh phản đối hai câu sao?”
Ôn Tửu nghiêng đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ sau này em không thể khen người khác sao?”
“Khen thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua anh được.” Yến Luật nhăn mày, cúi đầu nhìn Ôn Tửu, vẻ mặt giống như vô cùng bị tổn thương. “Có câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tại sao em lại thấy người khác tốt hơn anh?”
Nhìn mặt Yến Luật giống như được phết lên cả cân dấm chua, Ôn Tửu có chút bất đắc dĩ. Trong công việc cô thường xuyên phải gặp gỡ khách hàng nam, nếu như Yến Luật lại có tật thích ăn dấm chua này, sau này còn không phải là ba ngày thì hai ngày cãi nhau sao? Xem ra nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.
Ôn Tửu khoanh tay, đứng ở chỗ rẽ hành lang, rất nghiêm túc nói: “Yến Luật, mẹ em thường xuyên phải ra ngoài xã giao, uống rượu với những người đàn ông khác là chuyện bình thường, cha em trước giờ chưa từng nói một câu, chỉ là quan tâm sức khỏe của mẹ, sợ mẹ uống rượu ảnh hưởng đến dạ dày, mỗi lần mẹ về, đều chuẩn bị nước tắm cho mẹ, sau đó đưa cho mẹ một cốc nước pha mật ong. Cho nên, anh so với cha em, thật sự vẫn còn cách một khoảng rất xa. Xem ra cộng thêm một tháng thử việc nữa vẫn còn không đủ.”
Yến Luật nhìn thấy Ôn Tửu thật sự nghiêm túc, trong lòng liền nóng nảy, lại thêm một tháng nữa, vậy còn không phải là hành hạ anh đến cặn bã cũng không còn sao? Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, lúc này anh nuốt sự ghen tức xuống, giải thích: “Anh căng thẳng vì em, không phải là lòng dạ hẹp hòi.”
“Không phải là căng thẳng, mà là không tin tưởng. Những lời Thương Cảnh Thiên nói với anh lần trước, anh đều tin, lại không chịu tin em.”
“Nếu như em nhìn thấy anh chụp ảnh thân mật với một người phụ nữ khác, ôm nhau thắm thiết, thì em sẽ tin anh sao?”
Ôn Tửu không trả lời, nhưng trong đầu nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
“Tin tưởng không phải là một sớm một chiều mà có. Anh tin lời Thương Cảnh Thiên, là bởi vì anh quen Thương Cảnh Thiên đã lâu, hơn nữa lúc ấy anh cũng không biết chuyện lúc trước của anh ta và em gái em, anh không tìm được lý do anh ta lừa gạt anh, anh cảm thấy anh ta không dám lừa gạt anh, cho nên anh mới tin tưởng một lần. Nếu như là người khác, anh tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng.”
Ôn Tửu im lặng không nói. Cô tha thứ cho anh nhanh như vậy cũng là vì cô nghĩ tới điểm này. Cô và Dịch Đường giống nhau như thế, chẳng trách anh lại tin tưởng.
“Chú Hứa có thể rất yên tâm cô, nhưng anh không làm được. Đồ tốt sẽ có rất nhiều người tranh đoạt, cho nên anh phải giữ em thật kỹ.”
Ôn Tửu mắng: “Anh mới là đồ tốt.”
Yến Luật cười cười: “Cho nên em cũng phải giữ anh thật chặt.”
“Để cho Úc Thiên Thiên bắt anh đi.”
“Vậy thì em sẽ không tìm được bạn trai tốt như anh đâu.”
“Khoe mẽ.”
Yến Luật nói không biết ngượng mồm: “Nếu anh không tốt, mười mấy năm cô ta cũng không chịu buông tha sao? Ngay cả Thẩm Vu Trọng có điều kiện tốt như vậy, mà cô ta cũng không để ý.”
“Tự luyến.”
“Phải biết trân trọng.” Yến Luật ôm vai cô, nghiêm mặt nói: “Em có biết là có bao nhiêu người hâm mộ em không.”
Ôn Tửu bóp trán, đã hoàn toàn bị sự tự luyến của anh đánh bại. Yến Luật rất hài lòng, nắm tay cô đi đến trường đua ngựa.
Hai người cưỡi ngựa một lát rồi trở về ăn sáng.
Ôn Minh Nguyệt là người từng trải, nhìn vẻ mặt và hành động của hai người là biết bọn họ đã nước chảy thành sông làm hòa như lúc đầu.
Ôn Minh Nguyệt cảm thấy rất vui mừng, không ai hiểu con bằng mẹ, Ôn Tửu mọi mặt đều tốt, chỉ là tính cách của con bé tương đối mạnh mẽ, yêu cầu với đàn ông cũng rất cao. Thật vất vả mới tìm được người đàn ông như Yến Luật, tất cả mọi mặt đều rất ưu tú, lại chịu cúi đầu nhân nhượng con bé, làm cho người làm mẹ như bà thật sự cũng không muốn bỏ qua.
Tuy nói Yến Luật là người được nuông chiều từ bé, đến lúc đó việc nhà thì thuê người giúp việc là được, cũng không có tật xấu gì cho lắm, quan trọng nhất là nhân phẩm. Hiếm thấy người trời sinh tuấn tú lại không lăng nhăng như Yến Luật, đây chính là một ưu điểm. Ôn Minh Nguyệt không thể khoan dung cho tên đàn ông lăng nhăng phong lưu. Bởi vì năm đó từng chịu tổn thương, sau đó Dịch Đường lại gặp phải Thương Cảnh Thiên khiến bà thương cảm không thôi.
Cái chết của Dịch Đường khiến bà cũng cảm thông cho Đường Quân, dường như đây là sự trừng phạt của trời cao dành cho Đường Quân, nhưng sự trừng phạt này thật sự cũng quá tàn nhẫn. Kẻ đầu sỏ Dịch Triệu Quân thì sống thoải mái, vừa cưới một cô vợ ít hơn ông ta hai mươi tuổi.
Cho nên, sau này Ôn Tửu thường xuyên đi đến viện an dưỡng thăm Đường Quân, Ôn Minh Nguyệt chưa từng phản đối.
Ăn sáng xong, ba Hứa và Ôn Tửu đi câu cá. Yến Luật và Hứa Toản đi cùng nhau, bữa trưa mọi người cùng ăn cá nướng. Yến Luật tự mình làm, khiến cho cả Ôn Tửu và ba Hứa đều kinh ngạc. Yến Luật mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chưa bao giờ xuống nhà bếp, nhưng bởi vì trước kia lúc đi học thường xuyên tự lái xe đi du lịch với người khác, cho nên rất tâm đắc với tài nướng cá của bản thân. Cá nướng vàng óng giòn tan thơm ngào ngạt, mọi người khen không ngớt miệng.
Ôn Minh Nguyệt lặng lẽ nói với Ôn Tửu: “Con xem, con còn nói nó cái gì cũng không biết làm, rõ ràng là có mặt giỏi như vậy mà.”
Ôn Tửu cười: “Con thấy mẹ là mẹ của anh ấy mới đúng. Ở trong mắt mẹ thì anh ấy chỗ nào cũng tốt hết.”
“Chắc là do mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích.”
Ôn Tửu mỉm cười.
Mọi người ăn trưa xong, nghỉ ngơi một tiếng rồi chuẩn bị trở về.
Yến Luật lái một chiếc xe việt dã, lúc mở cửa xe, ánh mắt liền bất giác nhìn Ôn Tửu, rất rõ ràng, có ý muốn cô đi cùng anh. Chỉ là ngại Ôn Minh Nguyệt và ba Hứa, nên còn ngượng ngùng mà không mở miệng thôi.
Ôn Minh Nguyệt cười đẩy Ôn Tửu: “Con ngồi cùng một xe với Yến Luật đi.”
“Con đi cùng mọi người vui hơn.” Ôn Tửu ngồi thật nhanh và ghế phụ cạnh tay lái của xe nhà mình.
Ba Hứa quay cửa kính xe ô tô xuống, nói với Yến Luật đang thất vọng: “Buổi tối nhớ tới nhà ăn cơm tối.”
Yến Luật tất nhiên sẽ không từ chối, đồng ý luôn, sau đó cười với Ôn Tửu.
Ôn Tửu ngồi trên xe, bắt đầu trách: “Ba, ba cũng không hỏi ý của con.”
“Còn phải hỏi con sao? Không phải hai đứa đã làm lành rồi sao?”
“Ai nói thế?”
“Cái này còn phải nói sao, ánh mắt quần chúng đều sáng như tuyết, có đúng không Ôn tổng?”
Ôn Minh Nguyệt nói: “Hai ngày nay ở cùng nhau, mẹ thấy Yến Luật cũng không khó ở chung như con nói, tính cách coi như không tệ, chín chắn chững chạc, điểm được nhất đó là không lăng nhăng. Con nhìn những nữ phục vụ ở làng du lịch này mà xem, ai cũng xinh đẹp, mẹ đặc biệt quan sát, cả nhìn nó cũng không thèm nhìn.”
Ôn Tửu cự nự nói: “Ai nha mẹ này, mẹ nói thật đi, mẹ chính là nhìn thấy anh ấy đẹp trai thì có.”
“Con bé này, mẹ con thích đẹp trai có sai không? Bề ngoài đẹp trai dù không thể biến thành cơm ăn, nhưng mà bộ dạng quá xấu thì cơm nuốt cũng không trôi nha.”
Ba Hứa quay đầu cười nói với Ôn Tửu: “Mẹ con vẫn duy trì được vóc dáng đẹp như vậy, xem ra công lao đều là của ba rồi.”
Ôn Tửu phì cười. Ôn Minh Nguyệt lập tức ôm cổ ba Hứa, cười nói: “Ông xã, anh là người đẹp trai nhất, nếu không thì Ôn tổng tài mạo song toàn sao lại lấy anh được?”
Cả nhà cùng cười to.
Sáu giờ tối hôm đó, Yến Luật quả nhiên đến đúng hẹn, còn mang theo quà và bó hoa tươi. Ôn Tửu vốn cho rằng hoa tươi là tặng cho mình, không ngờ tới là anh lại tặng cho mẹ.
Ôn Minh Nguyệt cầm hoa tươi cười đến không khép miệng được, quay đầu về phía phòng bếp nói: “Lão Hứa, anh cũng không tặng hoa cho em. Anh xem Yến Luật quả là hiểu chuyện.”
Ba Hứa đứng ở cửa phòng bếp, người đeo tạp dề cười híp mắt nói: “Anh đã tặng tiền cho em còn không được sao, em muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, mua cả cửa hàng hoa anh cũng không có ý kiến gì.”
Ôn Tửu ôm vai mẹ, cười nói: “Như vậy mới thực tế, ba là người thành thật mà.”
Yến Luật nhìn Ôn Tửu nói: “Vậy ý em là muốn anh sau này cũng làm giống như chú Hứa sao?”
Ôn Tửu mím môi cười, cái gì cũng không nói, xoay người đi vào phòng bếp giúp ba nấu cơm. Vấn đề này bây giờ nói đến vẫn còn sớm, vội cái gì.
Ba Hứa làm một bàn ăn thịnh soạn. Yến Luật nhìn những món ăn có thể sánh được với đồ ăn trong nhà hàng, trong lòng nghĩ đến những điều Nguyễn Thư đã nói, cũng không khỏi dâng lên cảm giác đồng ý, trong nhà có một tấm gương như vậy, cũng khó trách Ôn Tửu lại yêu cầu ở anh nhiều như vậy.
Bởi vì hôm sau là thứ hai nên tất cả mọi người đều phải đi làm, sau khi ăn xong, Yến Luật nói chuyện với ba Hứa một lát xong rồi tạm biệt, để mọi người nghỉ ngơi sớm.
Ôn Minh Nguyệt nói: “Ôn Tửu tiễn Yến Luật về đi.”
Ôn Tửu đi ra cổng, Yến Luật đột nhiên cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chúng ta về cùng nhau nhé, em đừng quên cá anh tặng cho em, em cứ ném ở trong nhà không quản không để ý đến, thật là tàn nhẫn, dù sao đó cũng là sinh mạng.”
Ôn Tửu biết anh mượn chuyện mấy con cá nhỏ muốn cô trở về, liền gật đầu cười: “Anh nói rất đúng.”
Yến Luật trong lòng vui mừng, khóe môi liền không khỏi nhếch lên. Chịu trở lại Lục Nhân Các, đó chính là hòa thuận bắt đầu lại tiết tấu cuộc sống ngọt ngào như lúc đầu.
Không ngờ tới Ôn Tửu lấy ra một chùm chìa khóa trong túi xách rồi đưa cho anh, “Vậy anh giúp em thay nước nhé.”
Yến Luật lập tức thay đổi sắc mặt, u oán nhìn cô: “Rốt cục lúc nào em mới trở về? Thuê phòng mà không ở thật quá lãng phí.”
Ôn Tửu mỉm cười nhìn anh: “Chừng nào anh có thể làm được hai món ăn ra hồn thì em sẽ trở về.”
“Hai món ăn?” Yến Luật nhăn mày kiếm lại, đây không phải là làm khó anh sao? “Anh đã nhìn thấy tay nghề của ba em rồi đi? Em cũng muốn có một người bạn trai lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Đàn ông mà không chăm chỉ ngũ cốc không phân biệt nổi thì không có cũng được.”
Yến Luật thuận theo cười làm lành: “Sau này chúng ta thuê người giúp việc không được sao?”
Ôn Tửu cười: “Tất nhiên là có thể. Có điều, nếu như đột nhiên em muốn ăn món ăn anh làm, thì phải làm sao đây?”
Yến Luật xoa hai bên thái dương, đầu đau muốn nứt ra. Xuống bếp nấu cơm là chuyện mà cả đời này anh chưa từng nghĩ đến, năm đó đi mua cho Ngụy Nhuy bữa sáng KFC kia, anh cũng không muốn xếp hàng, lấy cớ bữa ăn sáng quá đắt mà chia tay, hiện tại bắt anh rửa tay nấu canh, rơi lệ a ~~~
Ôn Tửu chậm rãi cười nói: “Anh không chịu, vậy thôi đi.”
Tất nhiên cô biết yêu cầu này khó khăn bao nhiêu đối với Yến Luật, có điều, không mượn cơ hội này mà cải tạo lại Yến Luật tiên sinh và trị hết bệnh chủ nghĩa đàn ông của anh thì thật đáng tiếc quá?
Yến Luật suy đi nghĩ lại, cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết đánh đến cùng gật đầu. Được rồi, bất cứ giá nào rồi.
Ôn Tửu không khỏi nở nụ cười, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa xinh đẹp. Yến Luật ôm cô, hôn một cái thật sâu.
Ôn Tửu vội vàng tránh anh, “Thử việc.”
Yến Luật nói: “Thử việc cũng phải có lương.”
Ôn Tửu nghiêng đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ sau này em không thể khen người khác sao?”
“Khen thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua anh được.” Yến Luật nhăn mày, cúi đầu nhìn Ôn Tửu, vẻ mặt giống như vô cùng bị tổn thương. “Có câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tại sao em lại thấy người khác tốt hơn anh?”
Nhìn mặt Yến Luật giống như được phết lên cả cân dấm chua, Ôn Tửu có chút bất đắc dĩ. Trong công việc cô thường xuyên phải gặp gỡ khách hàng nam, nếu như Yến Luật lại có tật thích ăn dấm chua này, sau này còn không phải là ba ngày thì hai ngày cãi nhau sao? Xem ra nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.
Ôn Tửu khoanh tay, đứng ở chỗ rẽ hành lang, rất nghiêm túc nói: “Yến Luật, mẹ em thường xuyên phải ra ngoài xã giao, uống rượu với những người đàn ông khác là chuyện bình thường, cha em trước giờ chưa từng nói một câu, chỉ là quan tâm sức khỏe của mẹ, sợ mẹ uống rượu ảnh hưởng đến dạ dày, mỗi lần mẹ về, đều chuẩn bị nước tắm cho mẹ, sau đó đưa cho mẹ một cốc nước pha mật ong. Cho nên, anh so với cha em, thật sự vẫn còn cách một khoảng rất xa. Xem ra cộng thêm một tháng thử việc nữa vẫn còn không đủ.”
Yến Luật nhìn thấy Ôn Tửu thật sự nghiêm túc, trong lòng liền nóng nảy, lại thêm một tháng nữa, vậy còn không phải là hành hạ anh đến cặn bã cũng không còn sao? Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, lúc này anh nuốt sự ghen tức xuống, giải thích: “Anh căng thẳng vì em, không phải là lòng dạ hẹp hòi.”
“Không phải là căng thẳng, mà là không tin tưởng. Những lời Thương Cảnh Thiên nói với anh lần trước, anh đều tin, lại không chịu tin em.”
“Nếu như em nhìn thấy anh chụp ảnh thân mật với một người phụ nữ khác, ôm nhau thắm thiết, thì em sẽ tin anh sao?”
Ôn Tửu không trả lời, nhưng trong đầu nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
“Tin tưởng không phải là một sớm một chiều mà có. Anh tin lời Thương Cảnh Thiên, là bởi vì anh quen Thương Cảnh Thiên đã lâu, hơn nữa lúc ấy anh cũng không biết chuyện lúc trước của anh ta và em gái em, anh không tìm được lý do anh ta lừa gạt anh, anh cảm thấy anh ta không dám lừa gạt anh, cho nên anh mới tin tưởng một lần. Nếu như là người khác, anh tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng.”
Ôn Tửu im lặng không nói. Cô tha thứ cho anh nhanh như vậy cũng là vì cô nghĩ tới điểm này. Cô và Dịch Đường giống nhau như thế, chẳng trách anh lại tin tưởng.
“Chú Hứa có thể rất yên tâm cô, nhưng anh không làm được. Đồ tốt sẽ có rất nhiều người tranh đoạt, cho nên anh phải giữ em thật kỹ.”
Ôn Tửu mắng: “Anh mới là đồ tốt.”
Yến Luật cười cười: “Cho nên em cũng phải giữ anh thật chặt.”
“Để cho Úc Thiên Thiên bắt anh đi.”
“Vậy thì em sẽ không tìm được bạn trai tốt như anh đâu.”
“Khoe mẽ.”
Yến Luật nói không biết ngượng mồm: “Nếu anh không tốt, mười mấy năm cô ta cũng không chịu buông tha sao? Ngay cả Thẩm Vu Trọng có điều kiện tốt như vậy, mà cô ta cũng không để ý.”
“Tự luyến.”
“Phải biết trân trọng.” Yến Luật ôm vai cô, nghiêm mặt nói: “Em có biết là có bao nhiêu người hâm mộ em không.”
Ôn Tửu bóp trán, đã hoàn toàn bị sự tự luyến của anh đánh bại. Yến Luật rất hài lòng, nắm tay cô đi đến trường đua ngựa.
Hai người cưỡi ngựa một lát rồi trở về ăn sáng.
Ôn Minh Nguyệt là người từng trải, nhìn vẻ mặt và hành động của hai người là biết bọn họ đã nước chảy thành sông làm hòa như lúc đầu.
Ôn Minh Nguyệt cảm thấy rất vui mừng, không ai hiểu con bằng mẹ, Ôn Tửu mọi mặt đều tốt, chỉ là tính cách của con bé tương đối mạnh mẽ, yêu cầu với đàn ông cũng rất cao. Thật vất vả mới tìm được người đàn ông như Yến Luật, tất cả mọi mặt đều rất ưu tú, lại chịu cúi đầu nhân nhượng con bé, làm cho người làm mẹ như bà thật sự cũng không muốn bỏ qua.
Tuy nói Yến Luật là người được nuông chiều từ bé, đến lúc đó việc nhà thì thuê người giúp việc là được, cũng không có tật xấu gì cho lắm, quan trọng nhất là nhân phẩm. Hiếm thấy người trời sinh tuấn tú lại không lăng nhăng như Yến Luật, đây chính là một ưu điểm. Ôn Minh Nguyệt không thể khoan dung cho tên đàn ông lăng nhăng phong lưu. Bởi vì năm đó từng chịu tổn thương, sau đó Dịch Đường lại gặp phải Thương Cảnh Thiên khiến bà thương cảm không thôi.
Cái chết của Dịch Đường khiến bà cũng cảm thông cho Đường Quân, dường như đây là sự trừng phạt của trời cao dành cho Đường Quân, nhưng sự trừng phạt này thật sự cũng quá tàn nhẫn. Kẻ đầu sỏ Dịch Triệu Quân thì sống thoải mái, vừa cưới một cô vợ ít hơn ông ta hai mươi tuổi.
Cho nên, sau này Ôn Tửu thường xuyên đi đến viện an dưỡng thăm Đường Quân, Ôn Minh Nguyệt chưa từng phản đối.
Ăn sáng xong, ba Hứa và Ôn Tửu đi câu cá. Yến Luật và Hứa Toản đi cùng nhau, bữa trưa mọi người cùng ăn cá nướng. Yến Luật tự mình làm, khiến cho cả Ôn Tửu và ba Hứa đều kinh ngạc. Yến Luật mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chưa bao giờ xuống nhà bếp, nhưng bởi vì trước kia lúc đi học thường xuyên tự lái xe đi du lịch với người khác, cho nên rất tâm đắc với tài nướng cá của bản thân. Cá nướng vàng óng giòn tan thơm ngào ngạt, mọi người khen không ngớt miệng.
Ôn Minh Nguyệt lặng lẽ nói với Ôn Tửu: “Con xem, con còn nói nó cái gì cũng không biết làm, rõ ràng là có mặt giỏi như vậy mà.”
Ôn Tửu cười: “Con thấy mẹ là mẹ của anh ấy mới đúng. Ở trong mắt mẹ thì anh ấy chỗ nào cũng tốt hết.”
“Chắc là do mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích.”
Ôn Tửu mỉm cười.
Mọi người ăn trưa xong, nghỉ ngơi một tiếng rồi chuẩn bị trở về.
Yến Luật lái một chiếc xe việt dã, lúc mở cửa xe, ánh mắt liền bất giác nhìn Ôn Tửu, rất rõ ràng, có ý muốn cô đi cùng anh. Chỉ là ngại Ôn Minh Nguyệt và ba Hứa, nên còn ngượng ngùng mà không mở miệng thôi.
Ôn Minh Nguyệt cười đẩy Ôn Tửu: “Con ngồi cùng một xe với Yến Luật đi.”
“Con đi cùng mọi người vui hơn.” Ôn Tửu ngồi thật nhanh và ghế phụ cạnh tay lái của xe nhà mình.
Ba Hứa quay cửa kính xe ô tô xuống, nói với Yến Luật đang thất vọng: “Buổi tối nhớ tới nhà ăn cơm tối.”
Yến Luật tất nhiên sẽ không từ chối, đồng ý luôn, sau đó cười với Ôn Tửu.
Ôn Tửu ngồi trên xe, bắt đầu trách: “Ba, ba cũng không hỏi ý của con.”
“Còn phải hỏi con sao? Không phải hai đứa đã làm lành rồi sao?”
“Ai nói thế?”
“Cái này còn phải nói sao, ánh mắt quần chúng đều sáng như tuyết, có đúng không Ôn tổng?”
Ôn Minh Nguyệt nói: “Hai ngày nay ở cùng nhau, mẹ thấy Yến Luật cũng không khó ở chung như con nói, tính cách coi như không tệ, chín chắn chững chạc, điểm được nhất đó là không lăng nhăng. Con nhìn những nữ phục vụ ở làng du lịch này mà xem, ai cũng xinh đẹp, mẹ đặc biệt quan sát, cả nhìn nó cũng không thèm nhìn.”
Ôn Tửu cự nự nói: “Ai nha mẹ này, mẹ nói thật đi, mẹ chính là nhìn thấy anh ấy đẹp trai thì có.”
“Con bé này, mẹ con thích đẹp trai có sai không? Bề ngoài đẹp trai dù không thể biến thành cơm ăn, nhưng mà bộ dạng quá xấu thì cơm nuốt cũng không trôi nha.”
Ba Hứa quay đầu cười nói với Ôn Tửu: “Mẹ con vẫn duy trì được vóc dáng đẹp như vậy, xem ra công lao đều là của ba rồi.”
Ôn Tửu phì cười. Ôn Minh Nguyệt lập tức ôm cổ ba Hứa, cười nói: “Ông xã, anh là người đẹp trai nhất, nếu không thì Ôn tổng tài mạo song toàn sao lại lấy anh được?”
Cả nhà cùng cười to.
Sáu giờ tối hôm đó, Yến Luật quả nhiên đến đúng hẹn, còn mang theo quà và bó hoa tươi. Ôn Tửu vốn cho rằng hoa tươi là tặng cho mình, không ngờ tới là anh lại tặng cho mẹ.
Ôn Minh Nguyệt cầm hoa tươi cười đến không khép miệng được, quay đầu về phía phòng bếp nói: “Lão Hứa, anh cũng không tặng hoa cho em. Anh xem Yến Luật quả là hiểu chuyện.”
Ba Hứa đứng ở cửa phòng bếp, người đeo tạp dề cười híp mắt nói: “Anh đã tặng tiền cho em còn không được sao, em muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, mua cả cửa hàng hoa anh cũng không có ý kiến gì.”
Ôn Tửu ôm vai mẹ, cười nói: “Như vậy mới thực tế, ba là người thành thật mà.”
Yến Luật nhìn Ôn Tửu nói: “Vậy ý em là muốn anh sau này cũng làm giống như chú Hứa sao?”
Ôn Tửu mím môi cười, cái gì cũng không nói, xoay người đi vào phòng bếp giúp ba nấu cơm. Vấn đề này bây giờ nói đến vẫn còn sớm, vội cái gì.
Ba Hứa làm một bàn ăn thịnh soạn. Yến Luật nhìn những món ăn có thể sánh được với đồ ăn trong nhà hàng, trong lòng nghĩ đến những điều Nguyễn Thư đã nói, cũng không khỏi dâng lên cảm giác đồng ý, trong nhà có một tấm gương như vậy, cũng khó trách Ôn Tửu lại yêu cầu ở anh nhiều như vậy.
Bởi vì hôm sau là thứ hai nên tất cả mọi người đều phải đi làm, sau khi ăn xong, Yến Luật nói chuyện với ba Hứa một lát xong rồi tạm biệt, để mọi người nghỉ ngơi sớm.
Ôn Minh Nguyệt nói: “Ôn Tửu tiễn Yến Luật về đi.”
Ôn Tửu đi ra cổng, Yến Luật đột nhiên cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chúng ta về cùng nhau nhé, em đừng quên cá anh tặng cho em, em cứ ném ở trong nhà không quản không để ý đến, thật là tàn nhẫn, dù sao đó cũng là sinh mạng.”
Ôn Tửu biết anh mượn chuyện mấy con cá nhỏ muốn cô trở về, liền gật đầu cười: “Anh nói rất đúng.”
Yến Luật trong lòng vui mừng, khóe môi liền không khỏi nhếch lên. Chịu trở lại Lục Nhân Các, đó chính là hòa thuận bắt đầu lại tiết tấu cuộc sống ngọt ngào như lúc đầu.
Không ngờ tới Ôn Tửu lấy ra một chùm chìa khóa trong túi xách rồi đưa cho anh, “Vậy anh giúp em thay nước nhé.”
Yến Luật lập tức thay đổi sắc mặt, u oán nhìn cô: “Rốt cục lúc nào em mới trở về? Thuê phòng mà không ở thật quá lãng phí.”
Ôn Tửu mỉm cười nhìn anh: “Chừng nào anh có thể làm được hai món ăn ra hồn thì em sẽ trở về.”
“Hai món ăn?” Yến Luật nhăn mày kiếm lại, đây không phải là làm khó anh sao? “Anh đã nhìn thấy tay nghề của ba em rồi đi? Em cũng muốn có một người bạn trai lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Đàn ông mà không chăm chỉ ngũ cốc không phân biệt nổi thì không có cũng được.”
Yến Luật thuận theo cười làm lành: “Sau này chúng ta thuê người giúp việc không được sao?”
Ôn Tửu cười: “Tất nhiên là có thể. Có điều, nếu như đột nhiên em muốn ăn món ăn anh làm, thì phải làm sao đây?”
Yến Luật xoa hai bên thái dương, đầu đau muốn nứt ra. Xuống bếp nấu cơm là chuyện mà cả đời này anh chưa từng nghĩ đến, năm đó đi mua cho Ngụy Nhuy bữa sáng KFC kia, anh cũng không muốn xếp hàng, lấy cớ bữa ăn sáng quá đắt mà chia tay, hiện tại bắt anh rửa tay nấu canh, rơi lệ a ~~~
Ôn Tửu chậm rãi cười nói: “Anh không chịu, vậy thôi đi.”
Tất nhiên cô biết yêu cầu này khó khăn bao nhiêu đối với Yến Luật, có điều, không mượn cơ hội này mà cải tạo lại Yến Luật tiên sinh và trị hết bệnh chủ nghĩa đàn ông của anh thì thật đáng tiếc quá?
Yến Luật suy đi nghĩ lại, cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết đánh đến cùng gật đầu. Được rồi, bất cứ giá nào rồi.
Ôn Tửu không khỏi nở nụ cười, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa xinh đẹp. Yến Luật ôm cô, hôn một cái thật sâu.
Ôn Tửu vội vàng tránh anh, “Thử việc.”
Yến Luật nói: “Thử việc cũng phải có lương.”
Danh sách chương