Ôn Tửu hết sức chuyên chú lái xe. Đường đi sau trận tuyết trơn trượt, cô lái xe cực chậm, một tiếng sau, xe dừng lại ở trong viện an dưỡng. Gần đến tết âm lịch, bình thường viện an dưỡng thưa thưa thớt thớt, giờ người đến đây thăm cũng nhiều lên, đại đa số đều mang theo hoa tươi và quà trong tay.

Ôn Tửu lấy quà đã sớm chuẩn bị xong từ trong cốp xe ở phía sau, nhẹ bước lên tầng hai.

Hộ lý Tiểu Lưu đã rất quen mặt cô, nhìn thấy cô, liền chủ động nhận hộp quà trong tay cô, cười nói: “Cô Ôn, gần đây sức khỏe dì Đường cũng không tệ lắm.”

“Gần đây bà ấy ăn cơm có ngon không?”

“Rất ổn, kiểm soát đường máu cũng không tệ.”

“Vất cả cho cô rồi.”

“Đây là chúng tôi phải làm.”

Lúc nói chuyện, Tiểu Lưu đẩy cửa phòng ra, nhẹ giọng nói: “Dì Đường, cô Ôn tới thăm dì.”

Trên xe lăn có một người phụ nữ trung niên mập mạp đang ngồi, tóc ngắn đến tai, hai mắt ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe thấy Tiểu Lưu nói chuyện, rất lâu mới rời tầm mắt đến Ôn Tửu. Ánh mắt không có thần thái, lúc nhìn thấy Ôn Tửu, giống như một chút gợn sóng nổi lên trên mặt ao tù nước đọng.

Ôn Tửu đi lên phía trước, sửa sang lại cái chăn ở trên đầu gối của bà, sau đó nắm chặt lấy bàn tay hơi sưng phù của bà.

Đường Quân nâng tay lên, sờ sờ mặt Ôn Tửu: “Tiểu Đường, con lại gầy đi rồi. Đừng có áp lực lớn như thế, thi đại học không đỗ cũng không sao a, mẹ nuôi con.”

Ôn Tửu gật gật đầu, nhẹ nhàng cười đáp lại một tiếng “vâng”.

Đường Quân cứ ngây ngốc như vậy, cả buổi không nói một câu.

Ôn Tửu lấy một quả quýt ra bóc.

Đường Quân lại nói: “Nhớ kỹ đừng đăng ký trường đại học ở vùng khác, ở ngay thành phố này đi.”

“Vâng, con nhớ kỹ rồi.”

Ôn Tửu dịu dàng, thuận theo trả lời. Mỗi lần cô đến, Đường Quân đều nói mấy câu đó, suy nghĩ và thời gian của bà đều dừng lại ở bảy năm trước, mơ mơ màng màng một mực cho rằng Dịch Đường vẫn còn đang học cấp ba.

Có đôi khi Ôn Tửu cảm thấy bà như vậy cũng tốt, minh mẫn đối với bà thực ra là một chuyện tàn nhẫn.

Điện thoại trong túi áo vang lên, Ôn Tửu lấy điện thoại ra, phát hiện là số điện thoại báo mình đi phỏng vấn, trong lòng không khỏi hơi nhúc nhích.

Nhận điện thoại, bên trong vang lên giọng nói dịu dàng của Hứa Đình Đình: “Cô Ôn sao? Chúc mừng cô…”

Cô bị chọn rồi. Ôn Tửu vừa nhận điện thoại, vừa nhìn Đường Quân đang ngây ngốc, trong lòng lẩm bẩm nói: dì có muốn cháu đi đòi công bằng không? Nửa giờ sau, Ôn Tửu lái xe rời khỏi viện an dưỡng.

Thương Cảnh Thiên ngồi ở trong xe Lincoln, không chớp mắt nhìn con xe màu trắng của cô trượt vào trong dòng xe cộ trên đường. Lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Vương Lỗi.

“Vừa rồi cô ấy gặp ai ở viện an dưỡng?”

“Thương tổng, là một người phụ nữ tên là Đường Quân.”

Chiếc điện thoại ở trong tay Thương Cảnh Thiên rơi xuống, rơi xuống trên đùi anh. Anh cầm lên, ngón tay hơi run run, trong loa điện thoại vang tới giọng nói của Vương Lỗi.

“Thương tổng?”

“Cậu đi thăm dò lai lịch của bà ấy, phải dùng hết khả năng điều tra kỹ càng.”

Giọng nói của Thương Cảnh Thiên cũng bắt đầu trở nên hơi run run. Sao có thể được, một người đã chết bảy năm, vậy mà giống như đã thay da đổi thịt xuất hiện ở trước mắt anh. Sao có thể như thế. Anh đặt tay lên ngực, có loại cảm giác giống như là hít thở không thông, từ từ lấp đầy cả lồng ngực và huyết mạch.

Tư liệu của Ôn Tửu đặt ở trên đầu gối của Thương Cảnh Thiên. Anh đã xem rất nhiều lần.

Cha là Hứa Lập Vĩ, mẹ là Ôn Minh Nguyệt, em trai Hứa Toản. Bản thân Ôn Tửu tốt nghiệp trường đại học Tài Kinh Chính Pháp (*), sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc ở công ty chứng khoán, ba tháng trước được đề bạt lên làm quản lý phòng kinh doanh.

[(*)Đại học Tài Kinh Chính Pháp: Tài Chính - Kinh tế - Chính trị - Pháp luật.]

Vào lúc Hứa Đình Đình thông báo cho những người ứng tuyển tới phỏng vấn, thân phận thực sự của người tới ứng tuyển đều đã được Vương Lỗi kiểm tra, cho nên chỗ tư liệu này không hề giả. Nhưng Thương Cảnh Thiên vẫn khó có thể tin, trên đời này sao có thể có người giống nhau như vậy, hơn nữa trùng hợp như vậy, người mà Ôn Tửu tới viện an dưỡng thăm, là mẹ của Dịch Đường. Bảy năm trước, sau khi Dịch Đường chết, thần kinh của bà không ổn định, vẫn luôn ở trong viện an dưỡng.

Trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.

Lái xe nhẹ giọng hỏi: “Thương tổng, bây giờ đi đâu vậy?”

“Đi theo cái xe màu trắng kia.”

Xe của Ôn Tửu cũng không trở về chỗ ở của mình ở Lục Nhân Các, mà là chạy đến Cẩm Tú Hào Đình ở phía đông thành phố. Ở trước cửa của khu đô thị nhỏ, cô hạ cửa kính xe xuống, đưa giấy thông hành cho bảo vệ xem thoáng qua một cái, rồi tiếp tục lái xe đi vào trong. Hiển nhiên, gia đình cô hẳn là ở đây. Đây là tiểu khu có giá nhà tương đối cao của phía đông thành phố, nếu cô ấy có khả năng ở chỗ này, sao lại vì tiền mà đi ứng tuyển làm bạn gái tạm thời của Yến Luật?

Thương Cảnh Thiên càng nổi lên nghi ngờ.

Ôn Tửu đỗ xe ở gara dưới mặt đất, sau khi mở cốp xe ra, lấy hộp quà và một ít đồ tết mua ở trong siêu thị rồi vào thang máy.

Cẩm Tú Hào Đình ngoại trừ một tòa nhà cao hai mươi tầng, bốn căn nhà còn lại được xây dựng theo kiểu châu Âu (*). Xanh hóa của tiểu khu cực tốt, ở trên mảnh đất trống giữa các căn nhà mang kiểu dáng châu Âu và tòa nhà cao tầng, có một vườn hoa rất rộng lớn, bố trí cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, bãi cỏ, hòn non bộ, cảnh vật thanh nhã độc đáo, đây đúng là hiếm thấy ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, nhưng bởi vì cách xa công ty, mỗi ngày đều tốn thời gian kẹt xe ở trên đường, Ôn Tửu thực sự đau khổ, liền thuê một căn phòng nhỏ ở Lục Nhân Các cách công ty không xa, chuyển ra ở một mình, nhưng mà cứ cuối tuần đều về đây ở với Ôn Minh Nguyệt.

[(*) Nhà kiểu Âu: nhà 2-3 tầng được xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu:

]

Vào lúc này, trong nhà không có ai, ngày mai là giao thừa, nhất định mẹ đang ở siêu thị mua sắm lớn, cha dượng Hứa Lập Vĩ là một người cuồng công việc, bình thường không tới bảy, tám giờ tối sẽ không trở về. Gần đây Hứa Toản nhận một vụ án lớn, ngày nào cũng bận rộn đến chổng vó lên trời ở phòng luật sư.

Ôn Tửu mở cửa nhà ra, quả nhiên trong nhà im ắng không có người, nhưng có một đôi giày đặt chỗ lối vào, là giày thường của Hứa Toản. Chẳng lẽ nó ở nhà?

Ôn Tửu đặt đồ xuống, nhẹ nhàng gọi Hứa Toản một tiếng. Không có ai trả lời, Ôn Tửu liền thay dép lê, lên tầng.

Tầng hai có ba gian phòng ngủ lớn và một gian thư phòng. Phòng của Hứa Toản ở ngoài cùng. Cửa phòng khép hờ, Ôn Tửu vừa đẩy cửa ra, tức thì giật mình.

Quả nhiên là Hứa Toản ở nhà, không, nói chính xác là ở nhà vệ sinh. Không khéo là, cửa nhà vệ sinh lại đối diện với cửa phòng, lại càng không khéo chính là cửa nhà vệ sinh không đóng.

Hứa Toản đang cầm một quyển sách, anh tuấn đoan trang mà ngồi ở trên bồn cầu.

Ôn Tửu phụt một tiếng, sau đó huýt sáo.

“Ôn Tửu!” Hứa Toản thẹn quá hóa giận mà phun ra một tiếng gào như sét đánh, sau đó cửa nhà vệ sinh phát ra một tiếng nổ đất rung núi chuyển.

Ôn Tửu vịn tường, cười cong người.

Cũng may, nhờ ơn quyển sách kia che đi vị trí quan trọng của Hứa Toản, cô không nhìn thấy hình ảnh trẻ em không nên nhìn. Nhưng cái chân thon dài của nó bị cô nhìn thấy hết rồi, ừm…đường cong thực không tệ đi, chả trách nhiều cô bé thích nó như vậy. Không chỉ trông đẹp trai, ngay cả dáng đi toilet cũng đẹp trai như vậy. Hơn nữa không hề tục tĩu buồn nôn, người ta cầm chính là một quyển sách tiếng anh, không phải là một quyển tạp chí lá cải nào, cũng không phải là tạp chí sắc tình gì, ngay cả đi vệ sinh cũng có đẳng cấp như vậy, ai da, thật đúng là hiếm thấy mà. (Editor: người ta cầm sách tiếng Anh, mình cầm truyện tranh :v )

Ôn Tửu cười cả buổi, Hứa Toản còn chưa đi ra.

Ôn Tửu xoa xoa cơ mặt nhức mỏi, đi tới gõ gõ cửa, hắng giọng một cái: “E hèm, e hèm, Hứa tiên sinh, vừa đi vệ sinh vừa đọc sách sẽ bị trĩ đấy.”

Không tiếng động.

“Hứa tiên sinh, cậu đang sinh con sao? Sao lâu như vậy?”

Vẫn không có tiếng động.

“Ôi trời, còn xấu hổ sao, chị chả nhìn thấy cái gì nha. Hơn nữa, chỗ đó của cậu chị chưa thấy nha, lúc còn đi mẫu giáo, chị đây còn lau mông cho cậu đấy.”

Rầm một tiếng, cửa nhà vệ sinh mở ra, Hứa Toản đỏ mặt tới mang tai, trừng mắt nhìn cô: “Ôn Tửu, chị thô lỗ như vậy, em xem tương lai chị gả ra ngoài như thế nào.”

Ôn Tửu cười mỉm khoanh tay, cố ý trêu chọc nó: “Ơ, không phải cậu nói lớn lên sẽ cưới chị sao, ai u, hai năm qua sao không nghe thấy cậu nhắc đến a, haiz, lời của đàn ông quả nhiên là đều không tin được mà.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Toản đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu. “Chị có biết con gái phải rụt rè phải nhã nhặn phải thanh cao không?”

Ôn Tửu nâng tay lên, duỗi thẳng nắn mặt cậu: “Sao? Chẳng lẽ chị không phải là người phụ nữ hoàn hảo như vậy!”

Hứa Toản khóc không ra nước mắt, “bà chị” không có quan hệ huyết thống này, bề ngoài là một đại mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, thanh cao hoàn mỹ khiến cho người ta không dám sinh ra ý nghĩ xấu gì, nhưng trên thực tế quả thực là một đại hợp thể của nữ anh hùng, nữ kim cương và nữ lưu manh a… Khi còn bé thường xuyên bị bà chị này đánh, thật vất vả mới lớn lên được, lại thường xuyên bị chị ta trêu chọc, nói ra thực sự là một phen máu và nước mắt a…

“Sao cậu về sớm vậy? Không phải là nói gần đây bận rộn sao?”

Hứa Toản lúng túng rầm rì: “Em bị tiêu chảy.”

Lúc này, dưới tầng vang lên giọng nói của Ôn Minh Nguyệt.

“Ôn Tửu? Hứa Toản?”

Ôn Tửu lên tiếng trả lời, nhanh chóng đi xuống tầng, Hứa Toản cũng theo sau đi xuống.

Ôn Minh Nguyệt xách túi to túi nhỏ đứng ở chỗ lối vào.

Ôn Tửu giúp đỡ bà xách đồ vào trong phòng bếp, lần lượt lần lượt mà sắp xếp tốt.

“Mẹ, có người bạn hẹn con Tết âm lịch này đi Thái Lan du lịch.” Phải đi thành phố X bảy ngày, Ôn Tửu chỉ có thể tìm lấy một cái cớ là đi du lịch, như vậy mới có thể không khiến cho Ôn Minh Nguyệt sinh nghi.

“Cón bé chết tiệt không có lương tâm kia, cũng không cùng mẹ ăn tết.”

“Mẹ, mẹ còn nói sao, cuối tuần nào con cũng trở về với mẹ, làm cho không có thời gian đi nói chuyện yêu đương, thật không dễ dàng mới có một bạn trai rủ con đi du lịch, phát triển một chút khả năng, mẹ còn ghen tị. Hay là, con không đi nữa.”

Ôn Minh Nguyệt vội nói: “Ai u, vậy con nhanh đi đi.”

“Chị ấy cùng một người đàn ông đi du lịch Thái Lan một mình, mẹ, mẹ xác định?” Hứa Toản đi đến cửa phòng bếp, cự nự nhìn Ôn Tửu, ra vẻ không vui.

“Đánh đàn ông đến răng rơi đầy đất, mẹ sẽ lo lắng cho nó? Bình thường mẹ đều lo lắng cho thằng đàn ông nào ở cùng một chỗ với nó.” Ôn Minh Nguyệt bận sắp xếp đồ đạc, đầu cũng không nâng.

Hứa Toản tiếp tục than thở: “Mẹ, mẹ quá yên tâm chị ấy rồi.”

Ôn Tửu cố ý trêu cậu: “Mẹ lo lắng chính là cậu nha. Cậu cũng hai mươi tư rồi, nhìn thấy cô bé còn đỏ mặt, làm sao bây giờ.”

Ôn Minh Nguyệt khẽ nói: “Cô bé vừa nhào đến là ngã, trinh tiết khó bảo toàn.”

Ôn Tửu cười phì.

“Mẹ!” Hứa Toản xấu hổ và giận dữ lên tầng, hai người phụ nữ này quả thực là đáng sợ, lúc đả kích người ta thật sự là vừa đồi trụy lại vừa bạo lực.

Ăn xong cơm tối, Ôn Tửu trở lại phòng, sắp xếp hành lý qua loa, trong điện thoại Hứa Đình Đình báo cho cô, tám giờ sáng ngày mai đến phòng hội nghị phỏng vấn lần trước ký thỏa thuận, sau đó sẽ xuất phát đi thành phố X.

Hôm sau, lúc Ôn Tửu tới phòng hội nghị thì Hứa Đình Đình đã chờ ở bên trong.

Nhìn thấy Ôn Tửu, cô cười nhẹ nhàng nói tiếng chúc mừng Ôn Tửu trước, sau đó cầm một tờ giấy A4 đưa cho Ôn Tửu.

“Cô Ôn đọc thỏa thuận một chút, nếu như không có ý kiến gì khác, sau khi ký tên, bên A sẽ trả hai mươi vạn tiền đặt cọc vào tài khoản ngân hàng của cô Ôn.”

Ôn Tửu cười dịu dàng, “Được, tôi xem trước một chút.”

Thỏa thuận có khoảng mười điều khoản, điều thứ nhất là, bắt đầu từ ngày x tháng x, bên B phải cam đoan ở trong thành phố X bảy ngày, không được rời đi trước thời hạn, nếu không thì bồi thường cho bên A gấp 10 lần tiền đặt cọc.

Quê của Thương Cảnh Thiên ở thành phố X, cách thành phố Z không xa, đi đường cao tốc khoảng nửa giờ thì đến. Mặc dù Ôn Tửu chưa đi đến, nhưng cũng biết đó là một thành phố nhỏ có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, có núi có sông có suối nước nóng, còn có một ngôi chùa cổ ngàn năm, là một thắng cảnh du lịch của bản tỉnh (*). Cho nên chuyện này không thành vấn đề, Ôn Tửu coi như mình đi du lịch.

[(*)Bản tỉnh本省: giống như bản địa, bản tỉnh đây là nói tỉnh mà thành phố Z thuộc về.]

Điều thứ hai là, bên B không thể tiết lộ với bất kỳ ai về thân phận của bên A và nội dung bản hợp đồng.

Cái này càng không thành vấn đề, Ôn Tửu mới không có hứng thú tám nhảm với bất kỳ ai chuyện này. Chính cô giữ bí mật chuyện này còn không kịp đây.

Điều thứ ba: Lúc nói chuyện với người nhà, thân thích của bên A, không được hỏi một cách khéo léo về bên A, không được nghe ngóng tình huống của bên A.

Ôn Tửu cười cười, Thương Cảnh Thiên, cái răng cửa của mi là giả, chị đây cũng biết rõ ràng.

Sau các điều khoản lớn, nội dung kế tiếp của thỏa thuận thì có vẻ vụn vặt hơn, ví dụ như:

“Bên B phải đánh răng sau khi ăn xong 3 phút, một ngày ít nhất 3 lần.”

“Bên B phải gội đầu, tắm rửa hàng ngày.”

Ôn Tửu nhịn không được >_

Lại đọc tiếp, Ôn Tửu lại càng vừa bực mình vừa buồn cười.

“Vào thời điểm cần thiết, có thể bên A sẽ bị ép phải tiếp xúc cơ thể với bên B, nhưng chỉ giới hạn trong nắm tay hoặc ôm, nhưng phải do bên A chủ động, vào lúc bên B ở riêng bên cạnh bên A, bên B không được chủ động có bất kỳ tiếp xúc cơ thể gì với bên B.”

Khóe môi Ôn Tửu hơi vểnh lên, một nụ cười châm biếm như ẩn như hiện, chợt nhàn nhạt lóe lên.

Thương công tử bên ngoài có biệt danh phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại lập ra điều khoản ‘giữ mình trong sạch’ như vậy, cứ như là rất sợ đàng gái muốn khiếm nhã với anh ta, a, thật đúng là buồn cười chết người.

Thỏa thuận này hiển nhiên chính là một bản thuyết minh bên A vừa tự luyến vừa săm soi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện