Vào khoảnh khắc nằm úp trên người Yến Luật, Ôn Tửu thậm chí đã hơi nghi ngờ có phải mình cần phải giảm béo rồi không? Thân thể của cô cũng không khổng lồ đến mức như thế này chứ? Anh ta cũng không phải yếu đuối đến mức vừa nhào vào liền gục thế chứ? Mái tóc xõa trên vai như thác nước treo ngược, soạt một cái trượt từ trên vai xuống, rơi xuống cổ Yến Luật. Yến Luật bị Ôn Tửu đè xuống dưới, một mùi hương thanh tịnh lập tức xông vào mũi. Cô cứ cúi người xuống như vậy, phong cảnh bên trong cổ áo khoác như lộ ra không sót chút gì, bên trong là một chiếc áo phông cổ tròn màu tím, da thịt như tuyết và khe rãnh như ẩn như hiện kinh động lòng người lộ ra trước mắt anh.

Yến Luật đột nhiên có cảm giác như máu đang phun lên đến tận đỉnh đầu, vội vàng rời mắt đi, nhìn khuôn mặt của cô.

Bốn con mắt đối diện nhau, đều nhìn thấy bóng dáng của bản thân mình trong mắt đối phương, Yến Luật xõa tung tóc mai trước trán, lại làm cho gương mặt trước sau như một thanh cao lạnh lùng hiện ra cảm giác dịu dàng vài phần, ánh mắt kiêu ngạo lành lạnh hơi nheo lại, gợi cảm biếng nhác nói không nên lời, tuấn tú đến mê người.

Ôn Tửu vậy mà nhìn đến hơi ngây người ra. Cho đến khi nhìn thấy yết hầu của Yến Luật hơi nhúc nhích, cô mới giật mình vội vàng dùng tay chống lên ngực anh, đứng lên.

Cảm nhận được cơ bắp dưới lòng bàn tay, khỏe mạnh cứng rắn rõ rành rành, tại sao anh lại không chịu nổi một xô ngã vào như thế?

Trong lòng Ôn Tửu xuất hiện tia nghi hoặc, nhưng xấu hổ chiếm phần lớn, cũng không còn lòng dạ nào suy nghĩ nhiều, đưa kem đánh răng cho Yến Luật: “Anh tự bôi đi.”

Yến Luật không nhận kem đánh răng, ngược lại ôm ngực, nhíu mày lại.

“Làm sao vậy?”

“Tại cô đẩy đấy.”

Thật sự mỏng manh yếu ớt như vậy sao? Không chịu nổi một đòn? Ôn Tửu có chút buồn cười, nói: “Nghiêm trọng lắm sao?”

“Có đau một chút.” Yến Luật nhăn đôi lông mày kiếm anh tuấn, trịnh trọng dùng tay phải xoa ngực, thuận tiện duỗi tay trái cho Ôn Tửu.

Ý anh chính là muốn cô bôi kem đánh răng cho anh sao, cậu Yến thật sự là mười ngón tay không dính nước mùa xuân a, Ôn Tửu cũng không biết nên khóc hay nên cười, đành phải bóp kem ra bôi lên trên ngón tay anh.

Ngón tay đã qua tắm rửa trông vô cùng thon dài trắng nõn, móng tay được sửa sang vừa đủ mà không thể bắt bẻ. Nhìn qua thì những ngón tay này cũng không có gì khác thường, nhưng chúng lại vô cùng quý báu với anh, nhất định phải tiếp tục xoa kem đánh răng.

Ôn Tửu thầm oán anh yếu ớt, trong lúc vô tình nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có một vài vết chai. Trong lòng cô âm ỉ nghĩ nghĩ.

Bôi xong kem đánh răng, Ôn Tửu không khỏi nhìn anh cười cười: “Yến tiên sinh, vừa rồi là anh cố ý sao?”

Yến Luật nhíu mày: “Cố ý cái gì?”

“Anh nói xem?” Ôn Tửu cười dịu dàng nhìn anh. Tim Yến Luật đập mạnh một cái, lập tức xụ mặt nói: “Tôi cũng không cố ý vấp phải chân cô. Chỉ không may là tôi đang muốn gác chân lên.”

“Tôi nói là, anh cố ý ngã ra sau.”

“Không có.” Lúc này Yến Luật không thừa nhận.

“Bàn tay anh ấy thế mà có vết chai.” Ôn Tửu cười một tiếng: “Anh đừng nói với tôi, đây là do rửa chén giặt giũ mà ra nhé.”

Yến Luật đút kem đánh răng vào túi, lạnh lùng nói: “Có vết chai thì đã làm sao?”

“Cái đó nói lên rằng anh cũng không yếu đuối đến mức vừa bị người đẩy đã ngã lăn ra, nếu đoán không sai, thì những vết chai này là kết quả của dụng cụ phòng tập luyện thể thao.”

Sắc mặt Yến Luật cứng đờ.

Quả nhiên bị đoán trúng.

Ôn Tửu dịu dàng cười cười, trêu chọc nói: “có phải anh muốn thử xem tôi có nhân cơ hội vô lễ hay quyến rũ anh có đúng không?”

Cả khuôn mặt Yến Luật lập tức đỏ bừng.

Chẳng lẽ lại bị đoán trúng?

Ôn Tửu nhịn không được mà mỉm cười: “Anh yên tâm đi Yến tiên sinh, tôi sẽ không có ý gì với anh đâu.” Đi tới bên cạnh cửa, cô còn quay đầu lại cười khách sáo, nói một tiếng ngủ ngon.

Tay đầy kem đánh răng của Yến Luật đặt trong túi áo, dường như là dính chặt với nhau.

Cô vậy mà lại nói rằng cô sẽ không có ý gì với anh!

Một cơn giận không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên, vọt tới ấn đường, khiến anh có chút đau đớn.

Anh chạy đến nhà vệ sinh mở đèn trước gương lên, rửa kem đánh răng trên tay đi, sau đó hít sâu hai lần, nhìn chính mình trong gương.

Cô thế mà lại không có ý với anh.

Cô không bị cận thị chứ, không bị lòa chứ, không bị viễn thị chứ.

Cô vậy mà lại không có ý với anh!

Ôn Tửu trở lại phòng, lấy di động hẹn chuông báo bảy giờ. Đây là đang làm khách ở nhà người ta, hơn nữa lại là mùng một tết, tốt nhất vẫn là không nên ngủ nướng.

Ai biết đặt chuông báo thức căn bản chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện ra. Bắt đầu từ năm giờ, bên ngoài đã có những tiếng pháo hoa khi liên tục khi đứt quãng. Cô tỉnh ngủ, đến sáu giờ ba mươi đã không còn buồn ngủ, mặc quần áo rời khỏi giường.

Kéo rèm cửa sổ ra, trời bên ngoài cũng không tính là rất sáng, công viên mờ mịt như bị sương mù che phủ, lờ mờ có bóng người đang tập thể dục. Lúc này, trên cầu đá cách tòa nhà nhỏ không xa phía trước có một người đang chạy tới, dáng người anh tuấn, nhịp chân khỏe mạnh, bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Ôn Tửu nhìn kỹ, ấy vậy mà là Yến Luật. Thời tiết tốt như vậy, công viên lại yên tĩnh, thật sự rất thích hợp chạy bộ vào sáng sớm. Hơn nữa hiển nhiên anh cũng có chuẩn bị, nghĩ đến cái va ly hành lý cực lớn kia, đoán chứng quần áo và giày thể thao cũng đều được mang theo bên người. Người ưa thích rèn luyện thân thể như vậy, càng chứng minh anh bị ngã lăn ra là cố ý.

Yến tiên sinh thật đúng là trăm phương ngàn kế sợ người khác thích anh, lừa bịp anh, không tiếc yếu đuối trên giường, lấy thân thử một lần.

Ôn Tửu không nhịn được mà muốn cười, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng tuấn tú của anh, cho đến khi anh lướt qua cầu đá chạy vào công viên.

Sau khi rửa mặt, Ôn Tửu đi xuống tầng, ông nội không ở dưới nhà, bà nội đang chuẩn bị bữa sáng. Ôn Tửu bước lên trước muốn giúp.

Bà nội kéo tay cô nói: “Không cần không cần, bà đã chuẩn bị xong rồi, bữa sáng cũng đơn giản thôi, sữa đậu nành, màn thầu, sữa bò và bột yến mạch, đều có sẵn cả rồi. Lúc ăn bữa sáng thì cô ba sẽ trở lại, chuyện nấu cơm cháu không cần quan tâm, cháu là khách, ở cùng với A Luật thật tốt là được rồi.”

Ôn Tửu cười gật đầu, hỏi: “Ông nội đâu rồi ạ?”

“Đi tập Thái Cực Quyền trong công viên rồi, bình thường bà vẫn đi cùng ông ấy, hôm nay Hoan Hoan ở đây, bà sợ chốc nữa con bé sẽ tỉnh.”

“Bà nội, bà đi đi, cháu đi xem Hoan Hoan.”

“Không cần, một ngày không đi cũng không sao.”

Nửa tiếng sau, Yến Luật và ông nội cũng cùng nhau trở về từ công viên.

Giây phút mở cổng ra, Ôn Tửu lần nữa có cảm giác kinh diễm. Yến Luật mặc đồ thể thao, thực sự là khí khái hào hùng đến bức người, thân thể thon dài thẳng tắp như là một cây giáo dài, hương vị nam tính quyết đoán, vẻ hưng phấn hiện lên trên hai đầu lông mày, đẹp trai đến mức khiến người ta có cảm giác không ai có thể rời mắt đi được.

Yến Luật trông thấy Ôn Tửu ở dưới hành lang, trong lòng hiện lên câu cô đã từng nói kia, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo. Nhưng mà, anh lại nhạy cảm nhận ra tia kinh diễm trong ánh mắt cô.

Yến tiên sinh đã buồn bực hơn nửa đêm, giờ tâm trạng bỗng nhiên tươi sáng hẳn lên.

Hừ, đúng là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Rõ ràng chính là ánh mắt này.

Ôn Tửu đi đến phía trước, mỉm cười chúc tết ông nội.

“Bà nội đã cho tiền mừng tuổi chưa?” Thái độ của ông cụ với cô đã thay đổi rất lớn, bộ dáng tươi cười lại hiền lành.

Bà nội đang đứng một bên lập tức nói: “Ông xem, suýt chút nữa tôi cũng quên mất rồi.” Nói xong, liền đi vào trong phòng cầm một bao lì xì đỏ tươi ra.

“Cháu gái ngoan, đây là tiền mừng tuổi.”

Ôn Tửu vội vàng cười từ chối: “Bà nội, cháu đã lớn như vậy rồi, không cần phải lấy tiền mừng tuổi nữa.”

“Trước mặt bà nội đây cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ thôi, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cháu đến thăm nhà, cho dù không phải là tết nhất, cũng phải cho lễ gặp mặt chứ.”

Nói xong, bà nội kéo tay Ôn Tửu, đặt lì xì vào trong tay cô.

Ôn Tửu nắm lì xì trong tay, cảm giác đầu tiên chính là độ dày của nó, có lẽ ít nhất là mấy ngàn đồng, vô cùng có khả năng là một vạn. Cho nên cô lập tức khước từ nói: “Bà nội, cái này nhiều quá, cháu không thể nhận.”

Cô vốn cũng không phải bạn gái của Yến Luật, sao có thể nhận tiền mừng tuổi này.

“Không nhiều, không nhiều, A Luật đã từng ấy tuổi rồi, thật vất vả ngàn dặm mới tìm được một cô gái tốt, bà nội rất vui mừng.”

Từng ấy tuổi rồi… Yến Luật nhăn hai đầu lông mày lại.

Ôn Tửu nghe xong năm chữ ngàn dặm mới tìm được này, liền biết rõ mình đã đoán đúng, trong lì xì thực sự là một vạn đồng, lại càng không chịu nhận.

Bà nội nói: “Đây là tấm lòng của bà nội, lần đầu tiên gặp bao giờ cũng tặng quà ra mắt, nhập gia tùy tục, nhanh cầm lấy đi.”

Ôn Tửu thực sự khó xử, quay đầu nhìn Yến Luật, mong muốn anh giải vây cho cô, nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì, thản nhiên nói: “Em cầm đi.”

Ôn Tửu đành phải trước tiên nhận lấy, ý định lát nữa sẽ trả lại cho Yến Luật. Cứ cứng nhắc mà tiếp tục từ chối như vậy, cô cứ giống như không phải là bạn gái mà Yến Luật mang về nhà lần đầu tiên rồi.

Ăn sáng xong, Yến Luật liền lên tầng đánh răng.

Soi gương, anh cảm giác cho dù trên mặt mình đang có một đám bọt kem đánh răng, cũng vẫn rất đẹp trai phong độ, nổi bật giữa đám đông. Cô lại dám nói không có ý với anh, rõ ràng là lúc nhìn thấy anh, ánh mắt đã thẳng tắm rồi.

Đồ con gái miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, anh nói: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Ôn Tửu đi tới, thuận tay đóng cửa lại.

Cạch, một tiếng đóng cửa nhẹ vang lên, Yến Luật cảm thấy tim mình cũng thoáng cái đập thật nhanh theo tiếng cạch đó.

Ôn Tửu cười đưa lì xì cho anh.

“Yến tiên sinh, cái này anh cầm lại đi.”

Yến Luật khẽ giật mình, trong lòng có cảm giác kỳ diệu.

Vừa rồi lúc bà nội nhắc tới rằng ngàn dặm mới tìm được, là anh đã biết trong bao lì xì này có bao nhiêu tiền rồi. Một vạn đồng trong lòng Yến Luật tuy rằng cũng không coi là lớn, nhưng với công nhân viên chức bình thường tại thành phố Z, cũng là tiền lương hai ba tháng, Ôn Tửu dường như chẳng có cảm giác gì, cứ lạnh nhạt như vậy mà trả lại cho anh.

Anh không khỏi nghĩ tới lúc đi Phi Đạt Quốc Mậu, cô lại mặt không đổi sắc mà mua cho anh cái áo khoác ngoài đắt tiền kia, thật sự là không giống với điệu bộ của người chỉ được hưởng tiền lương bình thường. Thế nhưng mà, nếu như cô không thiếu tiền, vậy tại sao lại tới ứng tuyển làm bạn gái anh?

Còn có ở trong phòng làm việc ở dinh thự Khuynh Thành, cô ký xong thỏa thuận rồi mang hành lý tới, nhưng vào giây phút gặp anh, đột nhiên nói muốn nuốt lời… có vẻ như không hề để bảy mươi vạn vào mắt, ấy vậy mà nói vứt bỏ là bỏ.

Nhìn thế nào cũng không giống như cô vì tiền mà đến, vậy cô làm thế là vì cái gì?

Yến Luật hơi nheo mắt lại, nhìn Ôn Tửu: “Tại sao cô lại tới ứng tuyển làm bạn gái của tôi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện