Edit: Pthu
Trận tuyết mùa đông đầu tiên thong dong đến chậm, bay lả tả tới hơn nửa đêm mãi tới gần sáng mới ngừng lại dù vẫn vương vấn chưa dứt hẳn. Thành phố Z trầm lắng đìu hiu bị trận tuyết này tẩy trắng rõ ràng, sáng bừng hẳn lên.
Ôn Tửu kéo rèm cửa sổ sát đất có thêu hoa sen xanh trên nền chỉ tơ vàng ra, nhìn ra ngoài từ ban công tầng hai mươi sáu, đập vào mắt là một màu trắng mênh mông vô bờ, ánh mặt trời chiếu rọi nhấp nhô lên xuống phủ khắp các mái nhà liên tiếp nhau, chợt có ảo giác đó như làn sóng bồng bềnh giữa biển tuyết.
Đã lâu rồi không thấy một trận tuyết lớn như vậy, trong lòng Ôn Tửu tự nhiên sinh ra một chút vui vẻ nhẹ nhàng và khoan khoái. Đáng tiếc, cảnh tuyết tuy đẹp, đi đường lại thành vấn đề. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước tết âm lịch. Nếu như trận tuyết này chậm thêm một ngày nữa thì tốt rồi, cô có thể rúc ở trong ngôi nhà ấm áp, tay ôm một chén trà nóng, nhìn cảnh tuyết khó gặp này. Đáng tiếc, mọi chuyện trên đời này luôn khó vẹn cả đôi đường.
Trên đường, bất kể là xe buýt hay là xe cá nhân đều nghiêm chỉnh, dè dặt di chuyển về phía trước, kỹ năng lái xe không tốt nên Ôn Tửu lại càng cẩn thận gấp đôi, đi đến cơ quan, đến muộn vừa đúng 15 phút.
Ôn Tửu vội vàng đi vào văn phòng, không ngờ có đồng nghiệp ở cùng phòng kinh doanh là Vu Hoan và Lâm Á tới rồi, hai cô nàng này đang chụm đầu ở cùng một chỗ, nhìn điện thoại, cũng không biết nhìn thấy thứ gì, kích động giống như hai con chim sẻ đi ra ngoài kiếm ăn vào giữa mùa đông, kết quả là tìm được một đống gạo lớn, hưng phấn ríu ríu rít rít.
“Woww, bảy ngày bảy mươi vạn! Tính ra một ngày lương là mười vạn!”
“Thực có tiền nha, chậc chậc.”
Mặc dù Ôn Tửu đã thả nhẹ bước chân, nhưng giày cao gót vẫn phát ra tiếng bước chân lanh lảnh trên sàn nhà bằng gỗ thực, Vu Hoan và Lâm Á đang hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Tửu, vội cười hì hì lên tiếng chào hỏi.
Ôn Tửu nhẹ bước về phía trước, mỉm cười hỏi một câu: “Các cô đang kích động cái gì, sắp tăng lương à?”
Vu Hoan lập tức đưa điện thoại cho cô, con ngươi tỏa sáng lấp lánh, kích động nói: “Quản lý Ôn, chị xem cái này đi.”
Ôn Tửu khom người nhìn màn hình điện thoại, một tin tức đập vào mắt cô.
Một đoạn văn không dài nhưng nội dung lại đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Vu Hoan và Lâm Á đều chờ phản ứng kinh ngạc của cô sau khi cô đọc xong tin tức, đáng tiếc, sau khi Ôn Tửu đọc xong, chỉ cong đôi môi anh đào màu hồng nhạt, cười mỉm nói một câu: “Hiện nay nhiều thổ hào (*) thật.”
[(*)Thổ hào: chỉ những kẻ tiêu tiền hoang phí một cách ngu ngốc; ngoài ra, còn dùng để phê bình những kẻ vừa có tiền vừa thích khoe khoang.]
Năm hai mươi lăm tuổi, cô đã đảm nhiệm chức vụ quản lý phòng kinh doanh, sở hữu khuôn mặt loli (*) xinh đẹp thuần khiết như nữ sinh trường cấp ba, nhưng tính tình lại điềm tĩnh, lạnh lùng, mang theo một phần vẻ thong dong không sợ hãi dù thái sơn sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc mặt. Mặc dù nhìn thấy tin tức khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt như vậy, cô cũng chỉ hời hợt nói cười một câu rồi đứng dậy rời đi.
*Loli: khái niệm trong manga (truyện tranh Nhật), chỉ các bé gái chưa trưởng thành (khoảng 12-13 tuổi), còn giữ nét ngây thơ.
Lâm Á nhìn bóng dáng thướt tha yểu điệu của Ôn Tửu, nhỏ giọng nói: “Chị xem, bạch phú mỹ(*) có khác, đọc được cái tin tức nổ mắt như vậy mà cũng không chớp mắt.”
*Bạch phú mỹ: chỉ người con gái có làn da đẹp; khuôn mặt đẹp; vóc người đẹp; tính tình tố; của cải nhiều; năng lực kinh tế mạnh.
Vu Hoan thấp giọng cười: “Cái tiêu chuẩn bạch phú mỹ của cô cũng quá thấp rồi, chị ta đâu có tiền, không thấy chị ta chỉ có lái một cái xe con không tới mười vạn sao.”
Lâm Á bĩu môi: “Đó là người ta khiêm tốn, cái vòng tay chị ấy đeo vào buổi họp hàng năm năm ngoái đã dư dả để mua một chiếc cayenne(*) đấy.”
[(*) cayenne: Xe Cayenne là một SUV hạng sang của hãng Porsche. SUV là Sport Utility Vehicle- xe thể thao đa dụng. Là các xe có khoang hành lý nối liền với khoang hành khách, có gầm cao, đa số có truyền động 2 cầu.]
Mặc dù lời của Lâm Á là chuẩn xác, nhưng trong lòng Vu Hoan tuyệt đối không tin.
Cô nhớ vào buổi họp hàng năm năm ngoái, Ôn Tửu mặc một bộ sườn xám được cách điệu, kiểu dáng tương đối độc đáo, mặc dù rất xinh đẹp, rất phong cách, nhưng tuyệt đối không phải là nhãn hiệu lớn gì, về phần chị ta có đeo cái vòng tay nào, cô càng không có ấn tượng gì.
Dù sao, ngày thường Ôn Tửu ăn mặc bình thường, lái xe bình thường, chỗ ở lại cũng bình thường, không phải là biệt thự cũng chẳng phải là khu nhà cao cấp, thuê một căn phòng 40 bình(*), ở ngay chung cư Lục Nhân cách công ty không xa. Điều kiện kinh tế như vậy trong mắt Vu Hoan, đương nhiên không được coi là bạch phú mỹ.
[(*) 40 bình = 132 m2]
Chẳng qua, Lâm Á là đồng nghiệp của cô, Ôn Tửu là lãnh đạo của cô, nghi vấn của cô cũng để ở trong lòng, sẽ không tiếp tục tranh luận cùng với Lâm Á.
Thật ra, cho tới bây giờ Lâm Á cũng không cảm thấy Ôn Tửu là người có tiền, mãi đến khi nhìn thấy cái vòng tay ở buổi họp hàng năm, mới phát hiện Ôn Tửu quả thực rất khiêm tốn, khiến cho người ta nhìn không thấu.
Ôn Tửu đi tới hành lang dẫn vào văn phòng, vừa mở cửa ra, một mùi thơm thanh u(*) phả vào mặt.
[(*)thanh u: là tính từ chỉ phong cảnh, đẹp mà tĩnh mịch]
Trên bàn làm việc giả cổ kiểu Trung Quốc có để một chậu cây thủy tiên tươi tốt, thấy tuyết rơi mà nở hoa (*). Nụ hoa màu trắng đâm ra trong đám lá thon dài, mảnh dẻ mềm mại màu xanh, nhẹ nhàng tươi đẹp, nở vừa đúng lúc.
[(*) Hoa thủy tiên sinh trưởng vào mùa thu, nở vào mùa đông]
Cô cởi áo khoác lông ra treo ở trên giá áo, sau đó đi đến bên bàn làm việc, mở máy tính lên. Sáng sớm mỗi ngày, công việc theo lệ thường là đọc lướt qua tin tức công bố các công ty mới niêm yết và các chính sách nổi bật trên trang web kinh tế tài chính hôm nay một lần.
Xem xong những tin tức này, cô mở tiêu đề mảng xã hội, mục tin tức trong vùng, đó là tin tức mà Vu Hoan cho cô xem vừa nãy. Cô ở dừng mắt ở hòm địa chỉ email sau cùng, giống như bị đứng hình, rất lâu không thể rời mắt.
Bảy năm rồi, không ngờ được vậy mà anh ta vẫn còn dùng cái địa chỉ này.
Có thật là chung tình như thế không? Từng chuyện từng chuyện xưa cũ vụn vặt lẻ tẻ tái hiện từ sâu trong ký ức, lặng yên không một tiếng động, thế không thể đỡ, giống như là từng đóa từng đóa hoa sen từ từ, từ từ nở rộ trong một hồ nước yên ả, cuối cùng, khắp hồ ngập tràn hương sen.
Ký ức lan tràn không ngớt, cô đứng dậy pha một chén trần phổ.
Màu đỏ phơn phớt như rượu từ từ dày lên trong chén, một mùi thơm nồng đậm tỏa ra. Cô cầm chén trà đứng ở phía trước cửa sổ, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm trà nóng, đè nén từng chuyện từng chuyện xưa cũ này xuống.
Từ từ uống cạn trà trong chén, cô quay người lại, trên mặt đã là bộ dáng bình thản như nước.
Hồ Kim Ba là một hồ nhân tạo được đào ở Tân khu (*), sóng xanh dập dờn, ở giữa có một đảo nhỏ trồng hoa và cây cảnh khắp nơi, bốn mùa đều có hoa nở, là vùng đắt đỏ nhất Tân khu, các nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau quấn quanh một vòng hồ, toàn là các công ty, xí nghiệp có thực lực nhất thành phố. Toàn bộ tòa nhà quanh hồ đều có tên bắt đầu bằng chữ Kim, người dân thành phố Z cũng quen gọi nơi đây là Kim khu.
[(*)Tân khu: khu vực mới mở mang trong quy hoạch đô thị]
Trên tầng cao nhất của Kim Đạt Quốc Mậu (*), Thương Cảnh Thiên ngồi ở trên ghế sô pha bằng da trong văn phòng, ngón tay thon dài kẹp một tờ báo, chậm rãi đọc:
[(*) công ty thương mại quốc tế Kim Đạt]
“Trong tết Âm lịch, tôi cần gấp một bạn gái, bây giờ dùng bảy mươi vạn tiền mặt để thực thuê bạn gái thời gian bảy ngày. Yêu cầu nữ, dưới 25 tuổi, cao 168cm trở lên, cân nặng khoảng 55 kg, khuôn mặt tươi tắn, bằng cấp chính quy trở lên. Người có ý định thì gửi cách thức liên lạc và ảnh vào địa chỉ email phía dưới, qua vòng phỏng vấn, lập tức trả hai mươi vạn tiền đặt cọc, kết thúc bảy ngày, thanh toán nốt năm mươi vạn tiền mặt còn lại.”
Đọc xong cái rao vặt “Thông báo tuyển người” xôn xao toàn bộ thành phố Z vào buổi sáng ngày hôm nay, Thương Cảnh Thiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đối diện với ánh mắt ‘sùng bái’: “Yến tiên sinh, cậu ngạo mạn như vậy, người nhà cậu có biết không?”
Yến Luật với bề ngoài xuất chúng, gia cảnh hùng hậu, muốn mẫu bạn gái như thế nào đều có thể nói là không cần tốn nhiều sức, dễ như trở bàn tay, vậy mà lại tiêu tốn bảy mươi vạn tiền mặt đăng báo “thực thuê” bạn gái. Ngoại trừ không thể tưởng tượng nổi và buồn cười, Thương Cảnh Thiên quả thực không thể dâng tặng vẻ mặt gì khác.
Yến Luật mang vẻ mặt không quan tâm, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Mỗi lần đến ngày tết lại bức hôn bội lần.” Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, về phần nguyên nhân thực sự, nói ra có chút dài dòng, tạm thời Yến Luật cũng không muốn nói nhiều.
Thương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Yến tiên sinh vừa vẫy tay, đám phụ nữ nhào lên có thể đè bẹp cậu thành tấm ảnh. Còn cần đến thông báo tuyển người? Cậu là phát sốt vì nhiều tiền, hay là phát rồ vì tiền nhiều?”
Thật vất vả mới túm được một chuyện cười của Yến tiên sinh cao ngạo soi mói (*), Thương Cảnh Thiên sao có thể bỏ qua được cơ hội trêu chọc này, cho dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng nụ cười vẫn có chút vô sỉ.
[(*) cao ngạo soi mói: nguyên văn là ngạo kiều quy mao:
Ngạo kiều: có thái độ châm chọc, xỏ xiên người khác, cứng rắn, cao ngạo;
Quy mao: kỹ tính, soi mói, khó chịu, săm soi từng việc nhỏ từng li từng tí, khiến người xung quanh phát điên, bới lông tìm vết, quá cẩn thận]
Yến Luật đã nhịn anh ta rất lâu rồi, lườm anh ta một cái, mày kiếm tuấn tú nhíu lại, mang theo vài phần khí thế không giận mà uy.
Thương Cảnh Thiên không sợ chết tiếp tục trêu: “Cần gì phải tốn công tốn sức mà thuê bạn gái, cậu có thể tùy tiện chọn lấy một người ở trong những người theo đuổi cậu, người khác không nói, chỉ trong công ty của cậu, những cô bé si mê cậu đã quá nhiều rồi.”
Nói đến đây, Thương Cảnh Thiên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười he he: “Vị thư ký nhỏ kia của cậu cũng không tệ kìa, thường xuyên giả vờ có chút sai lầm để khiến cho cậu chú ý, bộ dáng bán manh (*) rất đáng yêu đấy.”
Yến Luật lạnh lùng nói: “Tôi đã để cô ta về nhà rồi.” Thực xin lỗi, bất kể là ngốc manh hay là ngốc xuẩn (**), đều không thích hợp làm thư ký của anh.
[(*) bán manh: cố tình tỏ ra ngây thơ.
(**) Ngốc manh: vừa ngốc vừa ngây thơ, khờ khạo;
Ngốc xuẩn: thực sự đần độn, vụng về]
Thương Cảnh Thiên phụt một tiếng, phun ra một ngụm trà, “Trời ạ, thật đúng là không hiểu phong tình.”
Yến Luật đan hai tay vào nhau đặt ở trên đầu gối, nói một câu còn không hiểu phong tình hơn: “Tôi thà dùng tiền, cũng không muốn chuốc phiền toái.”
Thương Cảnh Thiên cười thở dài, đối mặt với người đẹp, thương hoa tiếc ngọc còn không kịp, sao nỡ dùng hai chữ “phiền toái” để hình dung. Có một lần anh từng hoài nghi có phải là Yến Luật bị cái gì kích thích rồi không, hay là có cái bóng ma tâm lý gì không, cho nên mới không gần nữ sắc tới nông nỗi khiến cho người ta nghi ngờ khuynh hướng tính dục(*).
[(*)Các khuynh hướng tính dục gồm: dị tính, đồng tính, lưỡng tính, vô tính]
Thương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Cậu có cần tôi giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý không?”
Con ngươi Yến Luật chợt lạnh, anh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, khom lưng cúi người liếc Thương Cảnh Thiên, Ngọc sơn tương khuynh, sát khí đại thịnh (*).
[(*) Núi Ngọc nghiêng đổ, sát khí hừng hực, ám chỉ anh khom người cực kỳ tức giận như núi Ngọc đang nghiêng sắp đổ ụp xuống]
Thương Cảnh Thiên vội giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi không nói nữa. Vậy cậu muốn thuê bạn gái sao phải để lại địa chỉ email của tôi?”
Yến Luật đứng thẳng người lên, hai tay nhét vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Thương Cảnh Thiên, “Bởi vì chuyện này giao cho cậu làm.”
Nụ cười của Thương Cảnh Thiên chợt tắt, bật dậy từ trên ghế sô pha: “Liên quan gì đến tôi?”
Yến Luật nhíu mày, tươi cười ngạo mạn mà đáng ghét: “Loại người hoa hoa công tử(*) ăn không ngồi rồi như cậu, loại chuyện tuyển người đẹp này không phải là cậu am hiểu nhất sao?”
[(*)Hoa hoa công tử: Play boy.]
Cậu ta lặng lẽ ném chuyện dở tệ này tới đây, lại còn là tỏ cái vẻ mặt mau mau tạ chủ long ân. Thương Cảnh Thiên xì một tiếng khinh miệt: “Cậu mới là hoa hoa công tử, cậu mới ăn không ngồi rồi. Ông đây đường đường là phó tổng của Cẩm Vinh Thực Nghiệp, trăm công ngàn việc đấy.”
Yến Luật vỗ vỗ vai anh ta, chậm rãi nói: “Chọn xong rồi, gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, cứ thế quay đầu, xoải bước đi đến cạnh cửa. Tay đặt trên tay nắm cửa, anh lại ngừng lại, không cho phép không đồng ý mà nói: “Hôm giao thừa tôi muốn dẫn người về quê ở thành phố X, phiền cậu nhanh lên.”
Thương Cảnh Thiên luôn luôn ôn tồn lễ độ, phong lưu phóng khoáng đã không để ý tới hình tượng mà nổi cáu: “Ngày kia chính là giao thừa đấy thằng khốn!”
Trận tuyết mùa đông đầu tiên thong dong đến chậm, bay lả tả tới hơn nửa đêm mãi tới gần sáng mới ngừng lại dù vẫn vương vấn chưa dứt hẳn. Thành phố Z trầm lắng đìu hiu bị trận tuyết này tẩy trắng rõ ràng, sáng bừng hẳn lên.
Ôn Tửu kéo rèm cửa sổ sát đất có thêu hoa sen xanh trên nền chỉ tơ vàng ra, nhìn ra ngoài từ ban công tầng hai mươi sáu, đập vào mắt là một màu trắng mênh mông vô bờ, ánh mặt trời chiếu rọi nhấp nhô lên xuống phủ khắp các mái nhà liên tiếp nhau, chợt có ảo giác đó như làn sóng bồng bềnh giữa biển tuyết.
Đã lâu rồi không thấy một trận tuyết lớn như vậy, trong lòng Ôn Tửu tự nhiên sinh ra một chút vui vẻ nhẹ nhàng và khoan khoái. Đáng tiếc, cảnh tuyết tuy đẹp, đi đường lại thành vấn đề. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước tết âm lịch. Nếu như trận tuyết này chậm thêm một ngày nữa thì tốt rồi, cô có thể rúc ở trong ngôi nhà ấm áp, tay ôm một chén trà nóng, nhìn cảnh tuyết khó gặp này. Đáng tiếc, mọi chuyện trên đời này luôn khó vẹn cả đôi đường.
Trên đường, bất kể là xe buýt hay là xe cá nhân đều nghiêm chỉnh, dè dặt di chuyển về phía trước, kỹ năng lái xe không tốt nên Ôn Tửu lại càng cẩn thận gấp đôi, đi đến cơ quan, đến muộn vừa đúng 15 phút.
Ôn Tửu vội vàng đi vào văn phòng, không ngờ có đồng nghiệp ở cùng phòng kinh doanh là Vu Hoan và Lâm Á tới rồi, hai cô nàng này đang chụm đầu ở cùng một chỗ, nhìn điện thoại, cũng không biết nhìn thấy thứ gì, kích động giống như hai con chim sẻ đi ra ngoài kiếm ăn vào giữa mùa đông, kết quả là tìm được một đống gạo lớn, hưng phấn ríu ríu rít rít.
“Woww, bảy ngày bảy mươi vạn! Tính ra một ngày lương là mười vạn!”
“Thực có tiền nha, chậc chậc.”
Mặc dù Ôn Tửu đã thả nhẹ bước chân, nhưng giày cao gót vẫn phát ra tiếng bước chân lanh lảnh trên sàn nhà bằng gỗ thực, Vu Hoan và Lâm Á đang hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Tửu, vội cười hì hì lên tiếng chào hỏi.
Ôn Tửu nhẹ bước về phía trước, mỉm cười hỏi một câu: “Các cô đang kích động cái gì, sắp tăng lương à?”
Vu Hoan lập tức đưa điện thoại cho cô, con ngươi tỏa sáng lấp lánh, kích động nói: “Quản lý Ôn, chị xem cái này đi.”
Ôn Tửu khom người nhìn màn hình điện thoại, một tin tức đập vào mắt cô.
Một đoạn văn không dài nhưng nội dung lại đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Vu Hoan và Lâm Á đều chờ phản ứng kinh ngạc của cô sau khi cô đọc xong tin tức, đáng tiếc, sau khi Ôn Tửu đọc xong, chỉ cong đôi môi anh đào màu hồng nhạt, cười mỉm nói một câu: “Hiện nay nhiều thổ hào (*) thật.”
[(*)Thổ hào: chỉ những kẻ tiêu tiền hoang phí một cách ngu ngốc; ngoài ra, còn dùng để phê bình những kẻ vừa có tiền vừa thích khoe khoang.]
Năm hai mươi lăm tuổi, cô đã đảm nhiệm chức vụ quản lý phòng kinh doanh, sở hữu khuôn mặt loli (*) xinh đẹp thuần khiết như nữ sinh trường cấp ba, nhưng tính tình lại điềm tĩnh, lạnh lùng, mang theo một phần vẻ thong dong không sợ hãi dù thái sơn sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc mặt. Mặc dù nhìn thấy tin tức khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt như vậy, cô cũng chỉ hời hợt nói cười một câu rồi đứng dậy rời đi.
*Loli: khái niệm trong manga (truyện tranh Nhật), chỉ các bé gái chưa trưởng thành (khoảng 12-13 tuổi), còn giữ nét ngây thơ.
Lâm Á nhìn bóng dáng thướt tha yểu điệu của Ôn Tửu, nhỏ giọng nói: “Chị xem, bạch phú mỹ(*) có khác, đọc được cái tin tức nổ mắt như vậy mà cũng không chớp mắt.”
*Bạch phú mỹ: chỉ người con gái có làn da đẹp; khuôn mặt đẹp; vóc người đẹp; tính tình tố; của cải nhiều; năng lực kinh tế mạnh.
Vu Hoan thấp giọng cười: “Cái tiêu chuẩn bạch phú mỹ của cô cũng quá thấp rồi, chị ta đâu có tiền, không thấy chị ta chỉ có lái một cái xe con không tới mười vạn sao.”
Lâm Á bĩu môi: “Đó là người ta khiêm tốn, cái vòng tay chị ấy đeo vào buổi họp hàng năm năm ngoái đã dư dả để mua một chiếc cayenne(*) đấy.”
[(*) cayenne: Xe Cayenne là một SUV hạng sang của hãng Porsche. SUV là Sport Utility Vehicle- xe thể thao đa dụng. Là các xe có khoang hành lý nối liền với khoang hành khách, có gầm cao, đa số có truyền động 2 cầu.]
Mặc dù lời của Lâm Á là chuẩn xác, nhưng trong lòng Vu Hoan tuyệt đối không tin.
Cô nhớ vào buổi họp hàng năm năm ngoái, Ôn Tửu mặc một bộ sườn xám được cách điệu, kiểu dáng tương đối độc đáo, mặc dù rất xinh đẹp, rất phong cách, nhưng tuyệt đối không phải là nhãn hiệu lớn gì, về phần chị ta có đeo cái vòng tay nào, cô càng không có ấn tượng gì.
Dù sao, ngày thường Ôn Tửu ăn mặc bình thường, lái xe bình thường, chỗ ở lại cũng bình thường, không phải là biệt thự cũng chẳng phải là khu nhà cao cấp, thuê một căn phòng 40 bình(*), ở ngay chung cư Lục Nhân cách công ty không xa. Điều kiện kinh tế như vậy trong mắt Vu Hoan, đương nhiên không được coi là bạch phú mỹ.
[(*) 40 bình = 132 m2]
Chẳng qua, Lâm Á là đồng nghiệp của cô, Ôn Tửu là lãnh đạo của cô, nghi vấn của cô cũng để ở trong lòng, sẽ không tiếp tục tranh luận cùng với Lâm Á.
Thật ra, cho tới bây giờ Lâm Á cũng không cảm thấy Ôn Tửu là người có tiền, mãi đến khi nhìn thấy cái vòng tay ở buổi họp hàng năm, mới phát hiện Ôn Tửu quả thực rất khiêm tốn, khiến cho người ta nhìn không thấu.
Ôn Tửu đi tới hành lang dẫn vào văn phòng, vừa mở cửa ra, một mùi thơm thanh u(*) phả vào mặt.
[(*)thanh u: là tính từ chỉ phong cảnh, đẹp mà tĩnh mịch]
Trên bàn làm việc giả cổ kiểu Trung Quốc có để một chậu cây thủy tiên tươi tốt, thấy tuyết rơi mà nở hoa (*). Nụ hoa màu trắng đâm ra trong đám lá thon dài, mảnh dẻ mềm mại màu xanh, nhẹ nhàng tươi đẹp, nở vừa đúng lúc.
[(*) Hoa thủy tiên sinh trưởng vào mùa thu, nở vào mùa đông]
Cô cởi áo khoác lông ra treo ở trên giá áo, sau đó đi đến bên bàn làm việc, mở máy tính lên. Sáng sớm mỗi ngày, công việc theo lệ thường là đọc lướt qua tin tức công bố các công ty mới niêm yết và các chính sách nổi bật trên trang web kinh tế tài chính hôm nay một lần.
Xem xong những tin tức này, cô mở tiêu đề mảng xã hội, mục tin tức trong vùng, đó là tin tức mà Vu Hoan cho cô xem vừa nãy. Cô ở dừng mắt ở hòm địa chỉ email sau cùng, giống như bị đứng hình, rất lâu không thể rời mắt.
Bảy năm rồi, không ngờ được vậy mà anh ta vẫn còn dùng cái địa chỉ này.
Có thật là chung tình như thế không? Từng chuyện từng chuyện xưa cũ vụn vặt lẻ tẻ tái hiện từ sâu trong ký ức, lặng yên không một tiếng động, thế không thể đỡ, giống như là từng đóa từng đóa hoa sen từ từ, từ từ nở rộ trong một hồ nước yên ả, cuối cùng, khắp hồ ngập tràn hương sen.
Ký ức lan tràn không ngớt, cô đứng dậy pha một chén trần phổ.
Màu đỏ phơn phớt như rượu từ từ dày lên trong chén, một mùi thơm nồng đậm tỏa ra. Cô cầm chén trà đứng ở phía trước cửa sổ, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm trà nóng, đè nén từng chuyện từng chuyện xưa cũ này xuống.
Từ từ uống cạn trà trong chén, cô quay người lại, trên mặt đã là bộ dáng bình thản như nước.
Hồ Kim Ba là một hồ nhân tạo được đào ở Tân khu (*), sóng xanh dập dờn, ở giữa có một đảo nhỏ trồng hoa và cây cảnh khắp nơi, bốn mùa đều có hoa nở, là vùng đắt đỏ nhất Tân khu, các nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau quấn quanh một vòng hồ, toàn là các công ty, xí nghiệp có thực lực nhất thành phố. Toàn bộ tòa nhà quanh hồ đều có tên bắt đầu bằng chữ Kim, người dân thành phố Z cũng quen gọi nơi đây là Kim khu.
[(*)Tân khu: khu vực mới mở mang trong quy hoạch đô thị]
Trên tầng cao nhất của Kim Đạt Quốc Mậu (*), Thương Cảnh Thiên ngồi ở trên ghế sô pha bằng da trong văn phòng, ngón tay thon dài kẹp một tờ báo, chậm rãi đọc:
[(*) công ty thương mại quốc tế Kim Đạt]
“Trong tết Âm lịch, tôi cần gấp một bạn gái, bây giờ dùng bảy mươi vạn tiền mặt để thực thuê bạn gái thời gian bảy ngày. Yêu cầu nữ, dưới 25 tuổi, cao 168cm trở lên, cân nặng khoảng 55 kg, khuôn mặt tươi tắn, bằng cấp chính quy trở lên. Người có ý định thì gửi cách thức liên lạc và ảnh vào địa chỉ email phía dưới, qua vòng phỏng vấn, lập tức trả hai mươi vạn tiền đặt cọc, kết thúc bảy ngày, thanh toán nốt năm mươi vạn tiền mặt còn lại.”
Đọc xong cái rao vặt “Thông báo tuyển người” xôn xao toàn bộ thành phố Z vào buổi sáng ngày hôm nay, Thương Cảnh Thiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đối diện với ánh mắt ‘sùng bái’: “Yến tiên sinh, cậu ngạo mạn như vậy, người nhà cậu có biết không?”
Yến Luật với bề ngoài xuất chúng, gia cảnh hùng hậu, muốn mẫu bạn gái như thế nào đều có thể nói là không cần tốn nhiều sức, dễ như trở bàn tay, vậy mà lại tiêu tốn bảy mươi vạn tiền mặt đăng báo “thực thuê” bạn gái. Ngoại trừ không thể tưởng tượng nổi và buồn cười, Thương Cảnh Thiên quả thực không thể dâng tặng vẻ mặt gì khác.
Yến Luật mang vẻ mặt không quan tâm, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Mỗi lần đến ngày tết lại bức hôn bội lần.” Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, về phần nguyên nhân thực sự, nói ra có chút dài dòng, tạm thời Yến Luật cũng không muốn nói nhiều.
Thương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Yến tiên sinh vừa vẫy tay, đám phụ nữ nhào lên có thể đè bẹp cậu thành tấm ảnh. Còn cần đến thông báo tuyển người? Cậu là phát sốt vì nhiều tiền, hay là phát rồ vì tiền nhiều?”
Thật vất vả mới túm được một chuyện cười của Yến tiên sinh cao ngạo soi mói (*), Thương Cảnh Thiên sao có thể bỏ qua được cơ hội trêu chọc này, cho dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng nụ cười vẫn có chút vô sỉ.
[(*) cao ngạo soi mói: nguyên văn là ngạo kiều quy mao:
Ngạo kiều: có thái độ châm chọc, xỏ xiên người khác, cứng rắn, cao ngạo;
Quy mao: kỹ tính, soi mói, khó chịu, săm soi từng việc nhỏ từng li từng tí, khiến người xung quanh phát điên, bới lông tìm vết, quá cẩn thận]
Yến Luật đã nhịn anh ta rất lâu rồi, lườm anh ta một cái, mày kiếm tuấn tú nhíu lại, mang theo vài phần khí thế không giận mà uy.
Thương Cảnh Thiên không sợ chết tiếp tục trêu: “Cần gì phải tốn công tốn sức mà thuê bạn gái, cậu có thể tùy tiện chọn lấy một người ở trong những người theo đuổi cậu, người khác không nói, chỉ trong công ty của cậu, những cô bé si mê cậu đã quá nhiều rồi.”
Nói đến đây, Thương Cảnh Thiên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười he he: “Vị thư ký nhỏ kia của cậu cũng không tệ kìa, thường xuyên giả vờ có chút sai lầm để khiến cho cậu chú ý, bộ dáng bán manh (*) rất đáng yêu đấy.”
Yến Luật lạnh lùng nói: “Tôi đã để cô ta về nhà rồi.” Thực xin lỗi, bất kể là ngốc manh hay là ngốc xuẩn (**), đều không thích hợp làm thư ký của anh.
[(*) bán manh: cố tình tỏ ra ngây thơ.
(**) Ngốc manh: vừa ngốc vừa ngây thơ, khờ khạo;
Ngốc xuẩn: thực sự đần độn, vụng về]
Thương Cảnh Thiên phụt một tiếng, phun ra một ngụm trà, “Trời ạ, thật đúng là không hiểu phong tình.”
Yến Luật đan hai tay vào nhau đặt ở trên đầu gối, nói một câu còn không hiểu phong tình hơn: “Tôi thà dùng tiền, cũng không muốn chuốc phiền toái.”
Thương Cảnh Thiên cười thở dài, đối mặt với người đẹp, thương hoa tiếc ngọc còn không kịp, sao nỡ dùng hai chữ “phiền toái” để hình dung. Có một lần anh từng hoài nghi có phải là Yến Luật bị cái gì kích thích rồi không, hay là có cái bóng ma tâm lý gì không, cho nên mới không gần nữ sắc tới nông nỗi khiến cho người ta nghi ngờ khuynh hướng tính dục(*).
[(*)Các khuynh hướng tính dục gồm: dị tính, đồng tính, lưỡng tính, vô tính]
Thương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Cậu có cần tôi giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý không?”
Con ngươi Yến Luật chợt lạnh, anh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, khom lưng cúi người liếc Thương Cảnh Thiên, Ngọc sơn tương khuynh, sát khí đại thịnh (*).
[(*) Núi Ngọc nghiêng đổ, sát khí hừng hực, ám chỉ anh khom người cực kỳ tức giận như núi Ngọc đang nghiêng sắp đổ ụp xuống]
Thương Cảnh Thiên vội giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi không nói nữa. Vậy cậu muốn thuê bạn gái sao phải để lại địa chỉ email của tôi?”
Yến Luật đứng thẳng người lên, hai tay nhét vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Thương Cảnh Thiên, “Bởi vì chuyện này giao cho cậu làm.”
Nụ cười của Thương Cảnh Thiên chợt tắt, bật dậy từ trên ghế sô pha: “Liên quan gì đến tôi?”
Yến Luật nhíu mày, tươi cười ngạo mạn mà đáng ghét: “Loại người hoa hoa công tử(*) ăn không ngồi rồi như cậu, loại chuyện tuyển người đẹp này không phải là cậu am hiểu nhất sao?”
[(*)Hoa hoa công tử: Play boy.]
Cậu ta lặng lẽ ném chuyện dở tệ này tới đây, lại còn là tỏ cái vẻ mặt mau mau tạ chủ long ân. Thương Cảnh Thiên xì một tiếng khinh miệt: “Cậu mới là hoa hoa công tử, cậu mới ăn không ngồi rồi. Ông đây đường đường là phó tổng của Cẩm Vinh Thực Nghiệp, trăm công ngàn việc đấy.”
Yến Luật vỗ vỗ vai anh ta, chậm rãi nói: “Chọn xong rồi, gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, cứ thế quay đầu, xoải bước đi đến cạnh cửa. Tay đặt trên tay nắm cửa, anh lại ngừng lại, không cho phép không đồng ý mà nói: “Hôm giao thừa tôi muốn dẫn người về quê ở thành phố X, phiền cậu nhanh lên.”
Thương Cảnh Thiên luôn luôn ôn tồn lễ độ, phong lưu phóng khoáng đã không để ý tới hình tượng mà nổi cáu: “Ngày kia chính là giao thừa đấy thằng khốn!”
Danh sách chương