Chương 39 : HAI BÊN CÙNG VUI



Trời xẩm tối, tôi và Tử Thần mới lên tới tỉnh.

Xe ngựa nối dài dằng dặc trên đường, dòng người về nhà như đàn chim về tổ, tiếng rao hàng í ới nhốn nháo, cảnh tượng người đi đường vội vã, đây là hồng trần, dung tục mà ấm áp. Nó quấy nhiễu sự tĩnh tu trong lòng tôi, khiến trái tim ngày càng ngọt, chỉ cần nghĩ đến một người là liền cảm thấy tràn đầy niềm vui, không còn cô đơn nữa. Chao ơi! Hồng trần cuồn cuộn, muôn vàn thứ cám dỗ, cuối cũng cũng có thứ mê hoặc tôi thế này.

Tử Thần tìm suốt bảy nhà trọ, chỗ nào cũng đầy khách. Ngày mai là thi Hương, rất nhiều thí sinh từ nơi khác tới từ mấy ngày trước ở lại. Vì huyện Gia Dương rất gần trên tỉnh, nên hôm nay chúng tôi mới lên đường, không ngờ trên đường chậm trễ, xe ngựa cố tình đi chậm, thế nên rơi vào hoàn cảnh tới nơi mà không có chỗ trọ.

Tử Thần chẳng hề gấp, nắm tay tôi trên đường dắt đi tiếp tục tìm. Tôi giãy mấy lần mà không được, thầm sốt ruột. Bây giờ tôi cải nam trang, không muốn người ta coi là đồng tính, thế mà Tử Thần lại không để tâm đến ánh mắt người khác, may mà trời ngày càng tối, tôi cũng mặc anh. Tay Tử Thần vừa ấm áp lại dịu dàng, nắm tay tôi thật chặt, trong lòng từ từ có một cỗ ngọt lịm.

Cuối cùng cũng tìm được một phòng tại một nhà trọ nhỏ, lúc Tử Thần nghe bảo chỉ còn một căn duy nhất thì nhíu mày, do dự nhìn tôi, khiến tôi cũng thật lúng túng, ngượng ngùng bảo: “Không được thật, hay đến nhà ông chủ Trương thì thế nào?”

Nói xong tôi cũng hơi hối hận, Tử Thần vừa nghe, nhanh chóng trả tiền, dắt tay tôi lầu.

Ánh sáng của cây đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, cực kì sơ sài. Tử Thần thấy chỉ có chiếc giường, chân tay hơi lúng túng. Tôi càng luống cuống hơn cả anh.

Sửng sốt hồi lâu, khó khăn lắm tốt mới thốt ra được một câu: “Thiếu gia, tôi có thể nằm sấp trên bàn, ngày mai anh phải đi thi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.” Tử Thần cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng nói: “Sao tôi nỡ để em như vậy được.” Tôi nghe xong, mặt mũi đỏ bừng ngay lập tức. Anh nói không hàm xúc như vậy, một cái ‘không nỡ bỏ’ thôi mà ngay tức khắc khiến tôi cảm thấy trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng hít thở và tim đập mà thôi.

Tử Thần cũng buột miệng nói, sau đó hơi ngại ngùng, dừng lại một chút rồi thấp giọng bảoi: “Hợp Hoan, không phải em muốn giúp tôi tìm hiểu tâm ý một người sao? Không biết bây giờ đã tìm ra chưa?”

Tôi càng thêm ngượng, lúng ta lúng túng trả lời: “Anh chuyên tâm vào cuộc thi, thi xong đương nhiên tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Em không nói với tôi, chỉ sợ ngày mai chẳng có tâm nào mà thi cử.” Giọng Tử Thần ngay sát bên tai, mang theo ý không đồng ý cũng chẳng bỏ qua. Tôi càng e lệ, cúi đầu không dám trả lời. Tử Thần lại tiếp tục lên tiếng: “Nếu em không nói với tôi, sao tôi dám ở chung một buồng với em suốt đêm? Nếu em thích tôi, dù ở chung một phòng cũng chẳng ngại, bởi vì…” Tử Thần dừng lại một chút, nói vô cùng nghiêm túc: “Sau này tôi nhất định sẽ cưới em.”

Vừa nghe xong, tôi ngượng đến mức không thể bỏ chạy lập tức, rồi như bị đóng đinh ở ngón chân, chẳng thể động đậy. Có một men say chầm chậm bay lên từ tận đáy lòng như ngâm cả người trong mật, chỗ nào cũng ngọt ngào cũng thích thú. Tử Thần đưa tay lướt nhẹ qua trán tôi, nói: “Hợp Hoan, nếu em không nói, tối nay tôi không thể ngủ được, ngày mai cũng chẳng có tâm trí nào thi cử, sau này sẽ bị bệnh mất.”

Tôi nghe xong, vội ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Tử Thần lóe lên tia bỡn cợt và trêu đùa, cười vui sướng như đứa trẻ, lại mang khí khái nam tử và vẻ tự tin. Tôi xấu hổ, nhưng thật sự cũng không tìm ra từ nào để bày tỏ tâm ý mình, anh lại cứ trêu chọc suốt, kéo tay tôi nói: “Hợp Hoan, sao em không nói, em muốn tôi sốt ruột đến sinh bệnh sao?” Mắt Tử Thần sáng như ánh đuốc, quyết không buông tha. Nếu không nói, xem ra anh sẽ truy hỏi tới cùng, tôi cắn chặt răng, thấp giọng lí nhí: “Em cũng không ngại ở chung phòng với chàng.” Tử Thần nghe xong, không nói gì hồi lâu, mãi lúc sau, anh mới nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, nói vào tai tôi một câu: “Lớn thế này, câu nói hay nhất tôi từng nghe chẳng qua được câu này.”

Giờ này phút này, trong căn phòng sơ sài nhỏ xíu như có một ánh sáng lung linh kì ảo được vẽ nên, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Rất lâu sau, tôi nhẹ nhàng hỏi anh: “Lúc ở trà trang sao chàng nhận ra được em?”

Tử Thần cười cười, đáp: “Từ đầu thì tôi cũng chả chắc lắm, chỉ là ấn kí trên trán của em rất hiếm có, cho nên mới hỏi em có chị em gái gì không, sau đó nhìn kĩ lại, thì nhận ra.”

“Sao người khác không nhận ra?”

“Vì tôi không phải người khác, trong lòng tôi có em, đương nhiên thấy em sẽ không giống thế.”

Tôi say đến nói không nên lời, hình như phải đoan trang thận trọng, thế mà dù thế nào khóe miệng cũng không nhịn được mà khẽ nhếch lên, niềm vui trong lòng quá đong đầy, ngập tràn ra ngoài, khiến không khí trong phòng cũng mang một hương vị thật ngọt ngào.

Tử Thần dắt tay tôi đến bên giường, sóng vai ngồi cùng tôi ở trên, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thì thầm khẽ nói: “Hợp Hoan, tối nay ở trên giường, tôi và em cùng ngủ hai đầu.” Tôi nghe thế vừa sợ vừa thẹn, vội vàng nói: “Em nằm sấp trên bàn cũng được.”

Tử Thần cười nhìn tôi, đẩy đẩy trán: “Sao em lại còn thua cả các sư thái ở Trữ Hòa tự thế? Tôi sao lại ép em được, em chỉ coi như nằm trên xe ngựa cùng tôi là được mà, lại muốn dài dòng à, mai tôi thi không tốt, là sẽ hỏi tội em đấy.” Tôi biết anh cố ý chăm sóc mình, chỉ là, gần gũi thế nhất thời sao mà tôi tiếp nhận được chứ, dù đó là người tôi thích trong lòng, nhưng cũng thật khó. Tôi nhìn Tử Thần một chút, anh dịu dàng ân cần, hoàn toàn mang vẻ vô tư trong sáng. Nén sự thẹn thùng, cuối cùng cũng gật.

Vẫn mặc nguyên áo nằm trên giường, ánh sáng nhạt nhòa trong căn phòng sơ sài nhỏ xíu, lúc sáng lúc tối, tựa như tâm sự trong lòng tôi, khi hoảng khi vui. Hô hấp của Tử Thần đầu giường bên kia hơi dồn dập, nhất định anh cũng khó chìm vào giấc ngủ, nghĩ đến cuộc thi ngày mai, tôi lặng lẽ đọc một cái quyết, để Tử Thần thiếp giấc.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện