“Hãn Triệt, ta đêm nay không ngủ với hoàng gia gia, ta muốn ngủ với ngươi.” Lưu Tích Tứ ôm cái gối của mình chạy đến trên giường Bạch Hãn Triệt, cũng thừa dịp thái tử ca ca và nhị ca không ở ném gối của hai người xuống đất, nằm đến bên cạnh Bạch Hãn Triệt. “Hoàng gia gia nhiễm phong hàn, nói sẽ truyền cho ta. Hãn Triệt, ta đêm nay ngủ với ngươi, thái tử ca ca bọn họ không muốn ngủ với ta.”
Bạch Hãn Triệt có chút khó xử, bé rất cao hứng vì Tích Tứ muốn ngủ với mình, thế nhưng… “Được, Vận Tranh và Vận Vanh có thể tức giận hay không?” Bé sợ nhất chính là hai người kia tức giận.
“Mặc kệ, ta đêm nay chính là muốn ngủ với Hãn Triệt, bọn họ nếu dám khi dễ chúng ta, ta liền đi nói cho phụ thân.” Lưu Tích Tứ không sợ trời không sợ đất, không sợ nhất chính là hai ca ca của mình. Hướng trên giường Bạch Hãn Triệt nằm xuống, bé cũng kéo Bạch Hãn Triệt lên giường, đồng thời đắp lên một cái chăn: “Hãn Triệt, thái tử ca ca cùng nhị ca luôn luôn khi dễ ngươi, ngươi làm sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho phụ thân.”
“Vận Tranh và Vận Vanh không khi dễ ta.” Bạch Hãn Triệt vẫn là cách nói trước sau như một. Mặc dù bé muốn biết vì sao Vận Tranh cùng Vận Vanh luôn luôn thích cướp lấy những thứ của bé, ở thư viện cũng không cho bé nói chuyện với người khác.
“Hừ! Bọn họ chính là khi dễ ngươi. Ngày hôm qua ta coi thấy. Miếng điểm tâm Lưu Viễn cho ngươi, liền bị nhị ca vứt xuống đất đạp vỡ. Lưu Viễn còn bị nhị ca đánh một trận, nói sau này không được nói chuyện với ngươi, không được cho ngươi thứ gì. Hãn Triệt, ngươi không cần để ý đến bọn họ. Ta ngày mai liền đi nói cho phụ thân.” Lưu Tích Tứ không phải không thích huynh trưởng của mình, chính là chán ghét bọn họ khi dễ Hãn Triệt.
“Tích Tứ, đừng đi. Thân mình phụ thân không tốt, đừng làm cho phụ thân lo lắng. Vận Tranh và Vận Vanh không có khi dễ ta… Bọn họ chỉ là, chỉ là không thích ta thôi.” Nghĩ đến chuyện này Bạch Hãn Triệt cũng rất thương tâm, bé còn nhỏ, thế nhưng bé biết mình không phải thân cốt nhục của phụ thân.
“Ai nói chúng ta không thích ngươi!” Hai thanh âm non nớt lại rất có khí thế đột nhiên truyền đến, Bạch Hãn Triệt giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy.
“Tích Tứ, đến ngủ trên giường ngươi đi, ai cho ngươi ngủ cùng Hãn Triệt!” Lưu Vận Tranh lên giường liền muốn kéo Lưu Tích Tứ dậy, Lam Vận Vanh thì lại là kéo Bạch Hãn Triệt ra khỏi ổ chăn, không cho bé đụng tới Lưu Tích Tứ.
“Không không!” Hành động của hai huynh đệ chọc giận Lưu Tích Tứ, tính tình của bé cũng nổi lên, dùng sức đẩy đại ca ra, cả giận nói: “Ta chính là muốn ngủ với Hãn Triệt. Hai người các ngươi đi ngủ trên cái giường kia. Ai bảo các ngươi nói ta ngủ xấu. Ta chính là muốn ngủ với Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ ôm thật chặt cái gối của mình không xuống giường, quyết tâm phải ngủ cùng Bạch Hãn Triệt.
“Không được! Hãn Triệt chỉ có thể ngủ cùng chúng ta!” Lưu Vận Tranh mặc dù chưa đến chín tuổi, nhưng tính tình thái tử cũng không phải là đùa giỡn. Ôm Lưu Tích Tứ liền ném bé lên cái giường đối diện, Lưu Tích Tứ gắt gao nắm chặt giường không đi, cũng khóc lên: “Thái tử ca ca khi dễ ta! Phụ thân! Phụ hoàng! Phụ vương! Hoàng gia gia! Thái tử ca ca khi dễ ta!”
“Vận Tranh!” Bạch Hãn Triệt tránh khỏi cánh tay của Lam Vận Vanh, bổ nhào tới kéo tay Lưu Vận Tranh ra: “Vận Tranh, đừng như vậy, nếu không chúng ta cùng nhau ngủ, giường đủ lớn.”
“Không được!” Lại là hai đạo thanh âm, “Ngươi chỉ có thể ngủ cùng chúng ta.” Đối với chuyện ngủ hai huynh đệ là phá lệ kiên trì, dị thường phối hợp.
“Hãn Triệt cũng không phải của các ngươi, dựa vào cái gì chỉ có thể ngủ với các ngươi, ta đêm nay chính là muốn ngủ cùng Hãn Triệt!” Lưu Tích Tứ ném cái gối Lam Vận Vanh vừa nhặt lên thật xa, đứng trên giường phẫn nộ nhảy, cũng kéo Bạch Hãn Triệt hướng bên cạnh mình.
“Hãn Triệt chính là của chúng ta!” Vẫn là trăm miệng một lời. Tính tình của Lam Vận Vanh cũng nổi lên, mạnh mẽ kéo Bạch Hãn Triệt vào ngực mình, cũng đẩy Lưu Tích Tứ ra: “Không được tranh Hãn Triệt với chúng ta, không được ngủ với hắn!”
“Ta càng muốn tranh với các ngươi, ta càng muốn ngủ với Hãn Triệt!” Tiểu bá vương ném cái gối của mình một cái, bổ nhào lên người Bạch Hãn Triệt. Lưu Vận Tranh cũng quăng chăn xuống đất, nhào lên giường: “Không cho chạm vào Hãn Triệt, Hãn Triệt là của chúng ta!”
“Là của ta!”
“Của chúng ta!”
“Của ta của ta của ta!”
“Của chúng ta của chúng ta của chúng ta!”
………
“Phụ thân…” Lưu Tích Tứ khuôn mặt nước mắt nước mũi chạy vào tẩm cung của phụ hoàng, cũng không quản người phía sau ngăn cản bé, cũng không quản trên giường phụ thân có thanh âm kỳ quái, bé xốc màn liền lên giường.
“Tứ nhi! Đây là xảy ra chuyện gì?” Lam Khuyết Dương nhanh tay nhanh mắt ôm Lưu Tích Tứ vào trong lòng, cũng đắp chăn lên thân hai người phía sau, rồi mới hơi có vẻ hỗn loạn cầm y phục che khuất hạ thân của mình.
Lưu Tích Tứ khóc đến bù lu bù loa, không phát hiện mình cắt ngang chuyện tốt gì. “Phụ vương… Thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ con… Oa oa… Khụ khụ… Con muốn ngủ cùng Hãn Triệt… Bọn họ không cho… Thái tử ca ca cùng nhị ca đẩy con xuống dưới giường… Oa oa… Phá hư, bọn họ nói Hãn Triệt là của bọn họ, không cho con ngủ với Hãn Triệt…”
“Hai đứa nhỏ này.” Bạch Tang Vận hô hấp không xong đẩy đẩy người trên thân, nhưng Lưu Hoài Diệp là tên đã trên dây không thể không bắn, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lam Khuyết Dương.
“Khuyết Dương, ngươi qua xem xem, ta cùng Tang Vận lập tức sẽ qua.” Thừa dịp nhi tử không chú ý, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng động lên.
“Hoài Diệp!” Bạch Tang Vận cắn môi, trên mặt một mảnh ửng hồng, “Đứa nhỏ ở đây.”
“Phụ thân, người đi, phụ vương sẽ không giáo huấn thái tử ca ca cùng nhị ca. Thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ con và Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ muốn tìm phụ thân, kết quả bị phụ vương ôm rời giường.
“Ai nói phụ vương sẽ không giáo huấn bọn chúng.” Lam Khuyết Dương cũng là phá lệ chật vật, hắn cả người trần trụi, còn không thể để cho nhi tử phát hiện. Một tay tùy tiện choàng lên cái khăn trải giường, một tay ôm nhi tử trấn an: “Tứ nhi ngoan, con đi ra ngoài trước chờ một chút, phụ vương mặc y phục lập tức đi báo thù cho con.”
“Không cần, con muốn phụ thân đi.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Tích Tứ chu lên, mặc kệ, lần này nhất định để cho phụ thân hảo hảo giáo huấn thái tử ca ca cùng nhị ca một trận.
“A!” Đột nhiên trên giường truyền đến tiếng kêu của phụ thân, Lưu Tích Tứ không khóc nữa, lo lắng hô, “Phụ thân, phụ thân người xảy ra chuyện gì?” Cũng vỗ phụ vương để hắn ôm mình qua xem thế nào.
“Tứ nhi, con, để cho phụ vương, trước tiên ôm con qua… Phụ thân lập tức sẽ đi.” Bạch Tang Vận cắn Lưu Hoài Diệp đang ra sức ra vào cách màn giường, cực độ gian nan nói ra.
“Phụ thân?” Lưu Tích Tứ nháy mắt mấy cái, “Phụ vương, giường đang động.” Lời nói ngây thơ khiến cho ba đại nhân trong phòng dở khóc dở cười, nhưng cũng là càng thêm khó chịu.
“Tứ nhi, để cho phụ vương trước tiên ôm con qua. Phụ hoàng cùng phụ thân mặc y phục liền qua, nghe lời.” Để cho Bạch Tang Vận cắn chăn, Lưu Hoài Diệp cũng không quản giường động hay không, càng thêm dùng sức ra vào.
Lam Khuyết Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng đi ra ngoài giao Lưu Tích Tứ cho Trương Chính, tiến vào vội vàng mặc xong y phục, rồi mới ôm lấy nhi tử không nghe lời thò đầu vào nhìn ở bên ngoài. “Đi, phụ vương đi báo thù cho con.”
Bên kia Lam Khuyết Dương vừa mang người đi, bên này Lưu Hoài Diệp thoải mái luật động. Bất quá bị Lưu Tích Tứ quấy rối như thế, Lưu Hoài Diệp rất nhanh liền ra.
“Hai thằng nhãi con kia, lúc nào nháo không tốt, mà lại nháo lúc này.” Lưu Hoài Diệp nghiến răng nghiến lợi đứng dậy thu thập cho mình cùng với Bạch Tang Vận.
“Hai thằng nhãi con ấy cũng là các ngươi sủng mà ra.” Bạch Tang Vận thở gấp nói, hai nhi tử của mình kia đối với dưỡng tử là càng ngày càng bá đạo, sau này nhưng làm sao bây giờ, hắn là vô cùng đau đầu.
Thật vất vả khí lực đã trở lại, Bạch Tang Vận eo chân bủn rủn được Lưu Hoài Diệp đỡ đi vào Vĩnh Hoài cung tương liên. Vừa thấy cảnh tượng trong phòng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ngồi xuống thở dài. Không chỉ là Lưu Tích Tứ đang khóc, Bạch Hãn Triệt cũng đang khóc. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh tuy rằng không khóc, nhưng cũng là bộ dáng đỏ mặt tía tai. Hai đứa hiển nhiên bị phụ vương giáo huấn, thần tình ủy khuất.
“Hãn Triệt, đến chỗ phụ thân.” Bạch Tang Vận vẫy tay, Bạch Hãn Triệt muốn qua, kết quả bị hai đứa kéo không nhúc nhích được.
“Hãn Triệt là của chúng con!” Hai tiểu tử bị phụ vương “răn dạy”, mặc dù ủy khuất, nhưng vẫn là dị thường kiên trì.
“Không phải của các ngươi, là của ta!” Lưu Tích Tứ khóc cãi lại. Nhất thời, trong phòng lại nháo lên, đứa nhỏ ở đó rống Hãn Triệt là của ai.
“Hãn Triệt là của phụ thân.” Bạch Tang Vận vừa lên tiếng, tụi nhỏ không kêu nữa. “Vận Tranh, Vận Vanh, buông tay, nếu Hãn Triệt không thích các con, các con bắt nó như thế nó cũng không phải là của các con. Để cho Hãn Triệt đến chỗ phụ thân.” Bạch Tang Vận ôn hòa lại không cho cự tuyệt nhìn hai nhi tử.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mím môi, qua một hồi hai đứa buông tay: “Mặc kệ Hãn Triệt có thích hay không, hắn đều là của chúng con.”
Bạch Hãn Triệt đi đến trước mặt phụ thân ôm lấy phụ thân: “Phụ thân, xin lỗi, đều là lỗi của Triệt nhi.” Nếu không phải bé, Vận Tranh bọn họ sẽ không sẽ bị hoàng thúc trách cứ, Tích Tứ cũng sẽ không khóc.
“Sao lại là lỗi của Triệt nhi?” Bạch Tang Vận ôm Bạch Hãn Triệt, vỗ nhẹ, “Đấy là Triệt nhi rất chọc người thích, bọn chúng đều muốn chiếm lấy Triệt nhi.” Bạch Hãn Triệt lắc đầu, chỉ là khóc. Rất nhiều chuyện, bé cũng không hiểu được.
“Vận Tranh, Vận Vanh, các con có thích Hãn Triệt?” Bạch Tang Vận hỏi.
“Thích!” Hai tiểu tử không chút do dự đáp, cũng như hổ rình mồi nhìn Tích Tứ, không cho bé tranh.
“Phụ thân, thái tử ca ca cùng nhị ca luôn khi dễ Hãn Triệt. Ngày hôm qua Lưu Viễn cho Hãn Triệt điểm tâm, nhị ca ném điểm tâm của Hãn Triệt xuống đất đạp nát, còn không cho phép Lưu Viễn nói chuyện với Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ nhân cơ hội cáo trạng.
“Ăn điểm tâm của Lưu Viễn để làm gì!” Lưu Vận Tranh cãi lại, “Hãn Triệt muốn ăn cái gì, con bảo ngự thiện phòng làm cho hắn cái đó. Lưu Viễn là thứ gì, dám chạm vào Hãn Triệt của chúng con. Nó còn bảo Hãn Triệt cười với nó, Vận Vanh không đánh chết nó xem như nó tốt số!” Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh tuổi còn quá nhỏ còn phân không rõ các bé vì sao lại tức giận như vậy, chính là không thích người khác nhìn Hãn Triệt.
“Làm tốt lắm.” Lưu Hoài Diệp lên tiếng tán thưởng, không hổ là nhi tử của mình, tuyệt đối không để cho người khác nhìn trộm người của mình, sau đó lập tức bị Bạch Tang Vận trừng mắt nhìn qua.
“Vậy các ngươi tại sao luôn làm Hãn Triệt khóc.” Lưu Tích Tứ nhất quyết không tha.
“Đấy là Hãn Triệt quá thích khóc, bọn con mới không khi dễ hắn.” Lam Vận Vanh nói ủy khuất của mình ra, “Vì sao các người luôn cảm thấy con cùng Vận Tranh khi dễ Hãn Triệt. Bọn con chính là không thích hắn nói chuyện với người khác, hắn cười với người khác. Hãn Triệt chỉ có thể nói chuyện với bọn con, chỉ có thể cười với bọn con. Còn có, không được ngủ cùng Tích Tứ, ngoại trừ bọn con, ai cũng không được.” Lam Vận Vanh kêu đám nô tài ngoài cung cũng nghe thấy.
“Vậy phụ thân cũng không cho?” Bạch Tang Vận hỏi.
“Phụ thân có phụ hoàng cùng phụ vương rồi.” Lưu Vận Tranh gián tiếp cự tuyệt. Bạch Tang Vận nhìn hai nhi tử, trong lòng khác thường, vì lời nói vừa rồi của hai đứa.
“Tứ nhi đêm nay nghĩ như thế nào lại muốn cùng ngủ với Hãn Triệt?” Lam Khuyết Dương quyết định trước tiên trấn an tiểu tổ tông trong lòng này.
“Hoàng gia gia bị bệnh, nói sẽ truyền cho con, trước khi người khỏe không ngủ với con. Con không muốn ngủ một mình. Thái tử ca ca và nhị ca nói con ngủ xấu, con mới không ngủ với bọn hắn đâu. Con muốn ngủ cùng Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ nức nở kể, rồi mới ủy khuất nói, “Ca ca phá hư, chỉ thích khi dễ con cùng Hãn Triệt.”
“Ai bảo ngươi không cho chúng ta ngủ với Hãn Triệt, còn vứt gối của chúng ta xuống đất.” Nghe Lưu Tích Tứ chẳng qua là không muốn ngủ một mình mới tìm Bạch Hãn Triệt, giọng nói của Lưu Vận Tranh mềm đi.
“Ngủ lại cho các ngươi nói ta ngủ xấu.” Lưu Tích Tứ ủy khuất lại khóc lên.
“Vậy đêm nay các con cùng nhau ngủ được không? Triệt nhi và Tứ nhi ngủ ở giữa, Vận Tranh cùng Vận Vanh ngủ hai bên. Chờ hoàng gia gia hết bệnh rồi, Tứ nhi sẽ không ngủ với các con nữa.” Lưu Hoài Diệp thương lượng hỏi, không nghĩ tới nhi tử lập tức nói “Không”.
“Con muốn ngủ với phụ thân. Thái tử ca ca cùng nhị ca sẽ khi dễ con.” Lưu Tích Tứ cũng không ngủ với Bạch Hãn Triệt, bé biết phụ thân vừa đi, thái tử ca ca với nhị ca lại muốn đẩy bé.
“Chúng con muốn ngủ hai bên Hãn Triệt, để cho Tích Tứ đi ngủ bên cạnh.” Lúc Lưu Tích Tứ nói chuyện, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cực kỳ nhất trí nói. Tóm lại, ba đứa không thể cùng nhau ngủ.
“Phụ thân, con muốn ngủ cùng phụ thân.” Lưu Tích Tứ nháo lên, đêm nay bị ủy khuất, bé phải ngủ với phụ thân.
“Chúng con không muốn Tích Tứ ngủ bên cạnh Hãn Triệt.” Hai tiểu tử kia cũng là lặp lại cường điệu.
“Được được, Tích Tứ ngủ cùng phụ thân. Chuyện đêm nay coi như xong. Bất quá, các con không cho phép người khác nói chuyện với Hãn Triệt sao được. Chẳng lẽ các con bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Hãn Triệt? Hãn Triệt cũng có chuyện nó muốn làm, các con bá đạo như thế, làm sao có thể khiến cho nó thấy được các con thích nó? Phụ thân cũng cho rằng các con không thích nó, cho nên luôn thích khi dễ nó.” Bạch Tang Vận đã không biết bao nhiêu lần giáo huấn nhi tử, nhưng mỗi một lần, lời hắn nói hai tiểu tử cũng không biết nghe được ra sao.
“Chúng con sau này không làm cho Hãn Triệt khóc.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chỉ nghĩ vậy.
Bạch Tang Vận thấy hai nhi tử cố chấp như thế, hắn cũng không khuyên nữa. Chờ tụi nhỏ lớn hơn một chút, hắn sẽ một lần để cho bọn chúng nhớ kỹ giáo huấn. “Hãn Triệt, yên tâm, hết thảy có phụ thân.” Buông dưỡng tử, Bạch Tang Vận đứng dậy, “Được rồi, các con đi tắm đi, cũng ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi thư viện đấy.”
Đám người Bạch Tang Vận vừa đi, Bạch Hãn Triệt đã bị Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lôi lên giường. “Hãn Triệt, ngươi sau này không được ngủ cùng Tích Tứ. Ngoại trừ chúng ta không được ngủ với bất luận kẻ nào.”
“Ừ.” Bạch Hãn Triệt hai mắt đẫm lệ ẩm ướt nhìn hai người, bọn họ thật sự thích mình sao? ………
Lưu Tích Tứ lần này cùng phụ thân ngủ liền năm ngày, mãi đến khi phong hàn của hoàng gia gia khỏi. Bất quá lần này bé nhưng hại thảm phụ hoàng cùng phụ vương bé. Trải qua lần này, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương hạ quyết tâm đuổi ba tiểu tử toàn bộ ra khỏi Vĩnh Hoài cung. Một lần nữa cho bọn chúng phân tẩm cung trong cung. Cũng đuổi thái tử Lưu Vận Tranh tới phủ thái tử.
Trước khi tròn mười lăm, Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh cùng Bạch Hãn Triệt vẫn ở tại Đông cung, Lưu Tích Tứ thì sau mười hai tuổi mới không cùng ngủ với hoàng gia gia.
Mấy năm sau, khi Bạch Hãn Triệt một lần nữa xuất hiện ở trong cung, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng đã không còn như trước kia không biết nên trân trọng người của hắn như thế nào nữa.
Bạch Hãn Triệt có chút khó xử, bé rất cao hứng vì Tích Tứ muốn ngủ với mình, thế nhưng… “Được, Vận Tranh và Vận Vanh có thể tức giận hay không?” Bé sợ nhất chính là hai người kia tức giận.
“Mặc kệ, ta đêm nay chính là muốn ngủ với Hãn Triệt, bọn họ nếu dám khi dễ chúng ta, ta liền đi nói cho phụ thân.” Lưu Tích Tứ không sợ trời không sợ đất, không sợ nhất chính là hai ca ca của mình. Hướng trên giường Bạch Hãn Triệt nằm xuống, bé cũng kéo Bạch Hãn Triệt lên giường, đồng thời đắp lên một cái chăn: “Hãn Triệt, thái tử ca ca cùng nhị ca luôn luôn khi dễ ngươi, ngươi làm sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho phụ thân.”
“Vận Tranh và Vận Vanh không khi dễ ta.” Bạch Hãn Triệt vẫn là cách nói trước sau như một. Mặc dù bé muốn biết vì sao Vận Tranh cùng Vận Vanh luôn luôn thích cướp lấy những thứ của bé, ở thư viện cũng không cho bé nói chuyện với người khác.
“Hừ! Bọn họ chính là khi dễ ngươi. Ngày hôm qua ta coi thấy. Miếng điểm tâm Lưu Viễn cho ngươi, liền bị nhị ca vứt xuống đất đạp vỡ. Lưu Viễn còn bị nhị ca đánh một trận, nói sau này không được nói chuyện với ngươi, không được cho ngươi thứ gì. Hãn Triệt, ngươi không cần để ý đến bọn họ. Ta ngày mai liền đi nói cho phụ thân.” Lưu Tích Tứ không phải không thích huynh trưởng của mình, chính là chán ghét bọn họ khi dễ Hãn Triệt.
“Tích Tứ, đừng đi. Thân mình phụ thân không tốt, đừng làm cho phụ thân lo lắng. Vận Tranh và Vận Vanh không có khi dễ ta… Bọn họ chỉ là, chỉ là không thích ta thôi.” Nghĩ đến chuyện này Bạch Hãn Triệt cũng rất thương tâm, bé còn nhỏ, thế nhưng bé biết mình không phải thân cốt nhục của phụ thân.
“Ai nói chúng ta không thích ngươi!” Hai thanh âm non nớt lại rất có khí thế đột nhiên truyền đến, Bạch Hãn Triệt giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy.
“Tích Tứ, đến ngủ trên giường ngươi đi, ai cho ngươi ngủ cùng Hãn Triệt!” Lưu Vận Tranh lên giường liền muốn kéo Lưu Tích Tứ dậy, Lam Vận Vanh thì lại là kéo Bạch Hãn Triệt ra khỏi ổ chăn, không cho bé đụng tới Lưu Tích Tứ.
“Không không!” Hành động của hai huynh đệ chọc giận Lưu Tích Tứ, tính tình của bé cũng nổi lên, dùng sức đẩy đại ca ra, cả giận nói: “Ta chính là muốn ngủ với Hãn Triệt. Hai người các ngươi đi ngủ trên cái giường kia. Ai bảo các ngươi nói ta ngủ xấu. Ta chính là muốn ngủ với Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ ôm thật chặt cái gối của mình không xuống giường, quyết tâm phải ngủ cùng Bạch Hãn Triệt.
“Không được! Hãn Triệt chỉ có thể ngủ cùng chúng ta!” Lưu Vận Tranh mặc dù chưa đến chín tuổi, nhưng tính tình thái tử cũng không phải là đùa giỡn. Ôm Lưu Tích Tứ liền ném bé lên cái giường đối diện, Lưu Tích Tứ gắt gao nắm chặt giường không đi, cũng khóc lên: “Thái tử ca ca khi dễ ta! Phụ thân! Phụ hoàng! Phụ vương! Hoàng gia gia! Thái tử ca ca khi dễ ta!”
“Vận Tranh!” Bạch Hãn Triệt tránh khỏi cánh tay của Lam Vận Vanh, bổ nhào tới kéo tay Lưu Vận Tranh ra: “Vận Tranh, đừng như vậy, nếu không chúng ta cùng nhau ngủ, giường đủ lớn.”
“Không được!” Lại là hai đạo thanh âm, “Ngươi chỉ có thể ngủ cùng chúng ta.” Đối với chuyện ngủ hai huynh đệ là phá lệ kiên trì, dị thường phối hợp.
“Hãn Triệt cũng không phải của các ngươi, dựa vào cái gì chỉ có thể ngủ với các ngươi, ta đêm nay chính là muốn ngủ cùng Hãn Triệt!” Lưu Tích Tứ ném cái gối Lam Vận Vanh vừa nhặt lên thật xa, đứng trên giường phẫn nộ nhảy, cũng kéo Bạch Hãn Triệt hướng bên cạnh mình.
“Hãn Triệt chính là của chúng ta!” Vẫn là trăm miệng một lời. Tính tình của Lam Vận Vanh cũng nổi lên, mạnh mẽ kéo Bạch Hãn Triệt vào ngực mình, cũng đẩy Lưu Tích Tứ ra: “Không được tranh Hãn Triệt với chúng ta, không được ngủ với hắn!”
“Ta càng muốn tranh với các ngươi, ta càng muốn ngủ với Hãn Triệt!” Tiểu bá vương ném cái gối của mình một cái, bổ nhào lên người Bạch Hãn Triệt. Lưu Vận Tranh cũng quăng chăn xuống đất, nhào lên giường: “Không cho chạm vào Hãn Triệt, Hãn Triệt là của chúng ta!”
“Là của ta!”
“Của chúng ta!”
“Của ta của ta của ta!”
“Của chúng ta của chúng ta của chúng ta!”
………
“Phụ thân…” Lưu Tích Tứ khuôn mặt nước mắt nước mũi chạy vào tẩm cung của phụ hoàng, cũng không quản người phía sau ngăn cản bé, cũng không quản trên giường phụ thân có thanh âm kỳ quái, bé xốc màn liền lên giường.
“Tứ nhi! Đây là xảy ra chuyện gì?” Lam Khuyết Dương nhanh tay nhanh mắt ôm Lưu Tích Tứ vào trong lòng, cũng đắp chăn lên thân hai người phía sau, rồi mới hơi có vẻ hỗn loạn cầm y phục che khuất hạ thân của mình.
Lưu Tích Tứ khóc đến bù lu bù loa, không phát hiện mình cắt ngang chuyện tốt gì. “Phụ vương… Thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ con… Oa oa… Khụ khụ… Con muốn ngủ cùng Hãn Triệt… Bọn họ không cho… Thái tử ca ca cùng nhị ca đẩy con xuống dưới giường… Oa oa… Phá hư, bọn họ nói Hãn Triệt là của bọn họ, không cho con ngủ với Hãn Triệt…”
“Hai đứa nhỏ này.” Bạch Tang Vận hô hấp không xong đẩy đẩy người trên thân, nhưng Lưu Hoài Diệp là tên đã trên dây không thể không bắn, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lam Khuyết Dương.
“Khuyết Dương, ngươi qua xem xem, ta cùng Tang Vận lập tức sẽ qua.” Thừa dịp nhi tử không chú ý, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng động lên.
“Hoài Diệp!” Bạch Tang Vận cắn môi, trên mặt một mảnh ửng hồng, “Đứa nhỏ ở đây.”
“Phụ thân, người đi, phụ vương sẽ không giáo huấn thái tử ca ca cùng nhị ca. Thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ con và Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ muốn tìm phụ thân, kết quả bị phụ vương ôm rời giường.
“Ai nói phụ vương sẽ không giáo huấn bọn chúng.” Lam Khuyết Dương cũng là phá lệ chật vật, hắn cả người trần trụi, còn không thể để cho nhi tử phát hiện. Một tay tùy tiện choàng lên cái khăn trải giường, một tay ôm nhi tử trấn an: “Tứ nhi ngoan, con đi ra ngoài trước chờ một chút, phụ vương mặc y phục lập tức đi báo thù cho con.”
“Không cần, con muốn phụ thân đi.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Tích Tứ chu lên, mặc kệ, lần này nhất định để cho phụ thân hảo hảo giáo huấn thái tử ca ca cùng nhị ca một trận.
“A!” Đột nhiên trên giường truyền đến tiếng kêu của phụ thân, Lưu Tích Tứ không khóc nữa, lo lắng hô, “Phụ thân, phụ thân người xảy ra chuyện gì?” Cũng vỗ phụ vương để hắn ôm mình qua xem thế nào.
“Tứ nhi, con, để cho phụ vương, trước tiên ôm con qua… Phụ thân lập tức sẽ đi.” Bạch Tang Vận cắn Lưu Hoài Diệp đang ra sức ra vào cách màn giường, cực độ gian nan nói ra.
“Phụ thân?” Lưu Tích Tứ nháy mắt mấy cái, “Phụ vương, giường đang động.” Lời nói ngây thơ khiến cho ba đại nhân trong phòng dở khóc dở cười, nhưng cũng là càng thêm khó chịu.
“Tứ nhi, để cho phụ vương trước tiên ôm con qua. Phụ hoàng cùng phụ thân mặc y phục liền qua, nghe lời.” Để cho Bạch Tang Vận cắn chăn, Lưu Hoài Diệp cũng không quản giường động hay không, càng thêm dùng sức ra vào.
Lam Khuyết Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng đi ra ngoài giao Lưu Tích Tứ cho Trương Chính, tiến vào vội vàng mặc xong y phục, rồi mới ôm lấy nhi tử không nghe lời thò đầu vào nhìn ở bên ngoài. “Đi, phụ vương đi báo thù cho con.”
Bên kia Lam Khuyết Dương vừa mang người đi, bên này Lưu Hoài Diệp thoải mái luật động. Bất quá bị Lưu Tích Tứ quấy rối như thế, Lưu Hoài Diệp rất nhanh liền ra.
“Hai thằng nhãi con kia, lúc nào nháo không tốt, mà lại nháo lúc này.” Lưu Hoài Diệp nghiến răng nghiến lợi đứng dậy thu thập cho mình cùng với Bạch Tang Vận.
“Hai thằng nhãi con ấy cũng là các ngươi sủng mà ra.” Bạch Tang Vận thở gấp nói, hai nhi tử của mình kia đối với dưỡng tử là càng ngày càng bá đạo, sau này nhưng làm sao bây giờ, hắn là vô cùng đau đầu.
Thật vất vả khí lực đã trở lại, Bạch Tang Vận eo chân bủn rủn được Lưu Hoài Diệp đỡ đi vào Vĩnh Hoài cung tương liên. Vừa thấy cảnh tượng trong phòng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ngồi xuống thở dài. Không chỉ là Lưu Tích Tứ đang khóc, Bạch Hãn Triệt cũng đang khóc. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh tuy rằng không khóc, nhưng cũng là bộ dáng đỏ mặt tía tai. Hai đứa hiển nhiên bị phụ vương giáo huấn, thần tình ủy khuất.
“Hãn Triệt, đến chỗ phụ thân.” Bạch Tang Vận vẫy tay, Bạch Hãn Triệt muốn qua, kết quả bị hai đứa kéo không nhúc nhích được.
“Hãn Triệt là của chúng con!” Hai tiểu tử bị phụ vương “răn dạy”, mặc dù ủy khuất, nhưng vẫn là dị thường kiên trì.
“Không phải của các ngươi, là của ta!” Lưu Tích Tứ khóc cãi lại. Nhất thời, trong phòng lại nháo lên, đứa nhỏ ở đó rống Hãn Triệt là của ai.
“Hãn Triệt là của phụ thân.” Bạch Tang Vận vừa lên tiếng, tụi nhỏ không kêu nữa. “Vận Tranh, Vận Vanh, buông tay, nếu Hãn Triệt không thích các con, các con bắt nó như thế nó cũng không phải là của các con. Để cho Hãn Triệt đến chỗ phụ thân.” Bạch Tang Vận ôn hòa lại không cho cự tuyệt nhìn hai nhi tử.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mím môi, qua một hồi hai đứa buông tay: “Mặc kệ Hãn Triệt có thích hay không, hắn đều là của chúng con.”
Bạch Hãn Triệt đi đến trước mặt phụ thân ôm lấy phụ thân: “Phụ thân, xin lỗi, đều là lỗi của Triệt nhi.” Nếu không phải bé, Vận Tranh bọn họ sẽ không sẽ bị hoàng thúc trách cứ, Tích Tứ cũng sẽ không khóc.
“Sao lại là lỗi của Triệt nhi?” Bạch Tang Vận ôm Bạch Hãn Triệt, vỗ nhẹ, “Đấy là Triệt nhi rất chọc người thích, bọn chúng đều muốn chiếm lấy Triệt nhi.” Bạch Hãn Triệt lắc đầu, chỉ là khóc. Rất nhiều chuyện, bé cũng không hiểu được.
“Vận Tranh, Vận Vanh, các con có thích Hãn Triệt?” Bạch Tang Vận hỏi.
“Thích!” Hai tiểu tử không chút do dự đáp, cũng như hổ rình mồi nhìn Tích Tứ, không cho bé tranh.
“Phụ thân, thái tử ca ca cùng nhị ca luôn khi dễ Hãn Triệt. Ngày hôm qua Lưu Viễn cho Hãn Triệt điểm tâm, nhị ca ném điểm tâm của Hãn Triệt xuống đất đạp nát, còn không cho phép Lưu Viễn nói chuyện với Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ nhân cơ hội cáo trạng.
“Ăn điểm tâm của Lưu Viễn để làm gì!” Lưu Vận Tranh cãi lại, “Hãn Triệt muốn ăn cái gì, con bảo ngự thiện phòng làm cho hắn cái đó. Lưu Viễn là thứ gì, dám chạm vào Hãn Triệt của chúng con. Nó còn bảo Hãn Triệt cười với nó, Vận Vanh không đánh chết nó xem như nó tốt số!” Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh tuổi còn quá nhỏ còn phân không rõ các bé vì sao lại tức giận như vậy, chính là không thích người khác nhìn Hãn Triệt.
“Làm tốt lắm.” Lưu Hoài Diệp lên tiếng tán thưởng, không hổ là nhi tử của mình, tuyệt đối không để cho người khác nhìn trộm người của mình, sau đó lập tức bị Bạch Tang Vận trừng mắt nhìn qua.
“Vậy các ngươi tại sao luôn làm Hãn Triệt khóc.” Lưu Tích Tứ nhất quyết không tha.
“Đấy là Hãn Triệt quá thích khóc, bọn con mới không khi dễ hắn.” Lam Vận Vanh nói ủy khuất của mình ra, “Vì sao các người luôn cảm thấy con cùng Vận Tranh khi dễ Hãn Triệt. Bọn con chính là không thích hắn nói chuyện với người khác, hắn cười với người khác. Hãn Triệt chỉ có thể nói chuyện với bọn con, chỉ có thể cười với bọn con. Còn có, không được ngủ cùng Tích Tứ, ngoại trừ bọn con, ai cũng không được.” Lam Vận Vanh kêu đám nô tài ngoài cung cũng nghe thấy.
“Vậy phụ thân cũng không cho?” Bạch Tang Vận hỏi.
“Phụ thân có phụ hoàng cùng phụ vương rồi.” Lưu Vận Tranh gián tiếp cự tuyệt. Bạch Tang Vận nhìn hai nhi tử, trong lòng khác thường, vì lời nói vừa rồi của hai đứa.
“Tứ nhi đêm nay nghĩ như thế nào lại muốn cùng ngủ với Hãn Triệt?” Lam Khuyết Dương quyết định trước tiên trấn an tiểu tổ tông trong lòng này.
“Hoàng gia gia bị bệnh, nói sẽ truyền cho con, trước khi người khỏe không ngủ với con. Con không muốn ngủ một mình. Thái tử ca ca và nhị ca nói con ngủ xấu, con mới không ngủ với bọn hắn đâu. Con muốn ngủ cùng Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ nức nở kể, rồi mới ủy khuất nói, “Ca ca phá hư, chỉ thích khi dễ con cùng Hãn Triệt.”
“Ai bảo ngươi không cho chúng ta ngủ với Hãn Triệt, còn vứt gối của chúng ta xuống đất.” Nghe Lưu Tích Tứ chẳng qua là không muốn ngủ một mình mới tìm Bạch Hãn Triệt, giọng nói của Lưu Vận Tranh mềm đi.
“Ngủ lại cho các ngươi nói ta ngủ xấu.” Lưu Tích Tứ ủy khuất lại khóc lên.
“Vậy đêm nay các con cùng nhau ngủ được không? Triệt nhi và Tứ nhi ngủ ở giữa, Vận Tranh cùng Vận Vanh ngủ hai bên. Chờ hoàng gia gia hết bệnh rồi, Tứ nhi sẽ không ngủ với các con nữa.” Lưu Hoài Diệp thương lượng hỏi, không nghĩ tới nhi tử lập tức nói “Không”.
“Con muốn ngủ với phụ thân. Thái tử ca ca cùng nhị ca sẽ khi dễ con.” Lưu Tích Tứ cũng không ngủ với Bạch Hãn Triệt, bé biết phụ thân vừa đi, thái tử ca ca với nhị ca lại muốn đẩy bé.
“Chúng con muốn ngủ hai bên Hãn Triệt, để cho Tích Tứ đi ngủ bên cạnh.” Lúc Lưu Tích Tứ nói chuyện, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cực kỳ nhất trí nói. Tóm lại, ba đứa không thể cùng nhau ngủ.
“Phụ thân, con muốn ngủ cùng phụ thân.” Lưu Tích Tứ nháo lên, đêm nay bị ủy khuất, bé phải ngủ với phụ thân.
“Chúng con không muốn Tích Tứ ngủ bên cạnh Hãn Triệt.” Hai tiểu tử kia cũng là lặp lại cường điệu.
“Được được, Tích Tứ ngủ cùng phụ thân. Chuyện đêm nay coi như xong. Bất quá, các con không cho phép người khác nói chuyện với Hãn Triệt sao được. Chẳng lẽ các con bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Hãn Triệt? Hãn Triệt cũng có chuyện nó muốn làm, các con bá đạo như thế, làm sao có thể khiến cho nó thấy được các con thích nó? Phụ thân cũng cho rằng các con không thích nó, cho nên luôn thích khi dễ nó.” Bạch Tang Vận đã không biết bao nhiêu lần giáo huấn nhi tử, nhưng mỗi một lần, lời hắn nói hai tiểu tử cũng không biết nghe được ra sao.
“Chúng con sau này không làm cho Hãn Triệt khóc.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chỉ nghĩ vậy.
Bạch Tang Vận thấy hai nhi tử cố chấp như thế, hắn cũng không khuyên nữa. Chờ tụi nhỏ lớn hơn một chút, hắn sẽ một lần để cho bọn chúng nhớ kỹ giáo huấn. “Hãn Triệt, yên tâm, hết thảy có phụ thân.” Buông dưỡng tử, Bạch Tang Vận đứng dậy, “Được rồi, các con đi tắm đi, cũng ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi thư viện đấy.”
Đám người Bạch Tang Vận vừa đi, Bạch Hãn Triệt đã bị Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lôi lên giường. “Hãn Triệt, ngươi sau này không được ngủ cùng Tích Tứ. Ngoại trừ chúng ta không được ngủ với bất luận kẻ nào.”
“Ừ.” Bạch Hãn Triệt hai mắt đẫm lệ ẩm ướt nhìn hai người, bọn họ thật sự thích mình sao? ………
Lưu Tích Tứ lần này cùng phụ thân ngủ liền năm ngày, mãi đến khi phong hàn của hoàng gia gia khỏi. Bất quá lần này bé nhưng hại thảm phụ hoàng cùng phụ vương bé. Trải qua lần này, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương hạ quyết tâm đuổi ba tiểu tử toàn bộ ra khỏi Vĩnh Hoài cung. Một lần nữa cho bọn chúng phân tẩm cung trong cung. Cũng đuổi thái tử Lưu Vận Tranh tới phủ thái tử.
Trước khi tròn mười lăm, Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh cùng Bạch Hãn Triệt vẫn ở tại Đông cung, Lưu Tích Tứ thì sau mười hai tuổi mới không cùng ngủ với hoàng gia gia.
Mấy năm sau, khi Bạch Hãn Triệt một lần nữa xuất hiện ở trong cung, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng đã không còn như trước kia không biết nên trân trọng người của hắn như thế nào nữa.
Danh sách chương