Cầm lấy khăn tắm cạnh bể lau khô thân thể, Thượng Quan Vân khoác áo lót vào sau đó cầm lấy một cái khăn tắm sạch sẽ kêu một tiếng “Bạch đại ca”. Đến sát tay nâng của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận một tay tha cái bụng có chút nặng nề, cẩn thận đi khỏi dục trì, trong khoảng thời gian này Thượng Quan Vân tỉ mỉ chiếu cố Bạch Tang Vận, một là bởi vì áy náy, hai là Bạch Tang Vận cho hắn cảm giác giống như thân huynh trưởng.
Giúp Bạch Tang Vận mặc y phục, Thượng Quan Vân đang chuẩn bị đến gian ngoài gọi người tiến vào, lại thấy sau tấm bình phong có người, sợ tới mức kinh hô một tiếng. Hai người ở gian ngoài không nói gì, mà là đi tới, Bạch Tang Vận giữ chặt Thượng Quan Vân, nhìn chằm chằm hai người chậm rãi đi tới sau tấm bình phong, ánh mắt dao động.
“Tang Vận…” Hai người sớm đã tiến vào đồng thời hô, bởi vì có Thượng Quan Vân, cho nên bọn họ một mực ở bên ngoài chờ hai người mặc xong mới lộ diện. Thượng Quan Vân dìu Bạch Tang Vận, cũng không có mở miệng, chỉ là trong vẻ mặt nhìn hai người mang theo vài phần chỉ trích, mặc dù nguyên nhân gây ra tất cả đều là vì mình, nhưng hai người kia lại làm hại Bạch Tang Vận chịu nhiều đau khổ, mỗi khi nghĩ đến đây, Thượng Quan Vân liền cảm thấy hai người kia thực sự không xứng với Bạch Tang Vận.
“Các ngươi tới rồi.” Thản nhiên nói một câu, Bạch Tang Vận quấn áo choàng đi ra ngoài, mấy ngày nay Vũ Dương phá lệ cảnh giới, hắn cũng biết hai người này sắp tới rồi, vì thế lúc này nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không có kinh ngạc quá lớn.
Biết nơi này không phải nơi để nói chuyện, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đè xuống ý niệm hung hăng kéo người này vào lòng, đi đến bên cạnh Bạch Tang Vận. Thượng Quan Vân nhường vị trí, để cho Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương một tả một hữu che chở Bạch Tang Vận ra khỏi dục gian.
“Bạch đại ca, ta đi về trước, có việc ngươi bảo Lôi Bưu tới kêu ta.” Báo cho Lôi Bưu đang trông ở bên ngoài biết một tiếng, Thượng Quan Vân đi đến chỗ ở của mình, hắn biết ba người kia cần hảo hảo nói chuyện. Đi đến viện cách chỗ ở của Bạch Tang Vận không xa, nhìn thấy người đứng ở cửa phòng, y phục trên tay Thượng Quan Vân rơi trên mặt đất, khi người ở nơi đó đi hướng phía hắn, Thượng Quan Vân xoay người cất bước bỏ chạy.
………
Vào phòng, đi đến cạnh bàn rót chén trà nóng cho mình, Bạch Tang Vận trầm mặc ngồi xuống. Thị nữ trong phòng thu dọn giường đệm xong, lại thêm trà, sau khi bày xong điểm tâm cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài, để lại ba người tâm tư khác nhau. Đi tới phía sau Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp lấy chén trà trên tay hắn bỏ lên trên bàn, sau đó hai tay ôm vai Bạch Tang Vận nhẹ nhàng đặt đầu lên: “Tang Vận… Ngươi mắng ta, đánh ta cũng được, nhưng đừng một mình sinh hờn dỗi…Ta đã hỏi thái y, bọn họ nói nếu trong lòng ngươi không thoải mái, hài tử… cũng sẽ không thoải mái.” Nói xong, một bàn tay Lưu Hoài Diệp dời đến trên bụng Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta biết ngươi giận ta, giận ta muốn xoá sạch hài tử… Nhưng là… Tang Vận, ngươi có biết ta cao hứng biết bao nhiêu sao, ta có con nối dõi, hơn nữa còn là hài tử cùng với Tang Vận ngươi, trong bụng Tang Vận là hài tử của Lưu Hoài Diệp ta, là thái tử tương lai của Huệ Diệu ta, hơn nữa là ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ sủng hài tử lên trời.” Lúc nói những lời này, thanh âm Lưu Hoài Diệp không cao, nhưng gằn từng tiếng, chan chứa khát vọng cùng thương yêu với hài tử sắp ra đời, còn có tình ý đối với người trong lòng.
“Tang Vận…” Lam Khuyết Dương ngồi một bên cầm một tay một tay của Bạch Tang Vận, “Tang Vận, có thể cho ta sờ sờ sao?… Ta… Ta sắp làm cha… Ta muốn sờ sờ nó…” Khuôn mặt ngày thường lạnh như băng lúc này có chút kích động, Lam Khuyết Dương muốn sờ, nhưng có chút sợ hãi, sợ bàn tay mình không giữ được lực đạo làm đau hài tử, cũng sợ chạm đau người này.
Yếu ớt phun ra một hơi, Bạch Tang Vận kéo tay Lam Khuyết Dương lên trên bụng của mình, chung quy a… hắn chung quy không thể thực sự giận hai người này. Bọn họ lúc trước vì sao phải làm như vậy hắn hiểu được, chỉ là có chút thất vọng với phản ứng của bọn họ, nhưng lúc này… vui sướng không cách nào che giấu kia, lại khiến cho khổ sở trong lòng hắn nhiều ngày dần dần tiêu tan, cả đời này, mình sợ là cũng bị bọn họ ăn đến gắt gao.
“Tang Vận!” Hai người lại là đồng thời kêu lên, sau đó lấy tay ra, có chút không dám tin nhìn bụng Bạch Tang Vận.
“Tang Vận… Chúng nó đang động… Chúng nó thế nhưng cũng biết động!” Lưu Hoài Diệp lại thả tay lên, cảm thụ cái đá chân rõ ràng kia.
“Lại cho ta sờ sờ.” Lam Khuyết Dương cũng lại thả tay lên, sau đó trực tiếp cũng thả đầu lên, muốn nghe xem động tĩnh của hài tử.
“Như vậy làm sao có thể nghe được.” Lưu Hoài Diệp đẩy đẩy Lam Khuyết Dương, tựa hồ rất có kinh nghiệm nói, “Thái y nói, muốn nghe động tĩnh phải trực tiếp dán tai lên bụng mới được.” Sau đó chờ đợi mà nhìn Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta muốn nghe thử, nhìn thử hai tiểu gia hỏa này làm ầm ĩ như thế nào.” Vừa rồi một cú đá kia, mới khiến cho hắn xác thực cảm nhận được hắn có hài tử, có hài tử của Tang Vận.
“Hai người các ngươi, biến hóa thật đúng là nhanh.” Bạch Tang Vận lại thở dài, cũng có chút mệt mỏi tựa lên người Lam Khuyết Dương, “Ta rất oán các ngươi, oán các ngươi muốn lấy hài tử đi, mặc dù ta biết các ngươi cũng là bất đắc dĩ.” Mấy tháng qua, bên người tuy có Thượng Quan Vân, Lôi Bưu và Lưu Hoài Uyên cùng, nhưng hắn hi vọng nhất hai người này có thể ở bên cạnh hắn. Khó chịu của cơ thể căn bản không bì được với buồn khổ trong lòng.
“Tang Vận, là chúng ta không tốt, chờ hài tử sinh ra, muốn đánh muốn mắng tùy ngươi.” Lam Khuyết Dương biết lúc này nói cái gì cũng là dư thừa, vô luận xuất phát điểm của bọn họ là vì cái gì, bọn họ chung quy là tổn thương tâm người này. Lưu Hoài Diệp thì lại hôn lên môi Bạch Tang Vận, giây phút răng môi kề nhau kia, Lưu Hoài Diệp dưới tình hình không thương tổn được hài tử của mình, ôm thật chặt Bạch Tang Vận. Nhiều ngày như vậy, hắn rất tưởng niệm môi của người này, tất cả của người này… Còn có hài tử người này vì hắn mà mang.
“Hoài Diệp…” Cũng là tại giây phút đó, oán giận trong lòng Bạch Tang Vận cuối cùng cũng tiêu tan, chỉ có lão thiên biết mình nhớ bọn hắn bao nhiêu, nhớ lồng ngực quen thuộc này bao nhiêu. Vô lực tựa vào ngực Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận trong ôm hôn trước sau của hai người cầm thật chặt tay hai người.
Ba người khi tình ý đậm đà đang chuẩn bị lên giường hảo hảo nói ra nỗi khổ tương tư, cửa gian ngoài đột nhiên bị người mạnh mẽ đẩy ra, sau đó chợt nghe một tiếng kêu gào kinh hoảng. “Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu ta!” Đẩy Lưu Hoài Diệp ra, Bạch Tang Vận vội vàng đứng lên, liền thấy Thượng Quan Vân trên mặt mang nước mắt vọt tiến vào.
“Bạch đại ca! Bạch đại ca!” Giống như thấy được cứu tinh, Thượng Quan Vân vọt tới phía sau Bạch Tang Vận núp vào, sau đó gắt gao nắm y phục Bạch Tang Vận hô, “Cứu ta! Bạch đại ca cứu ta!” Hắn đến đây, hắn thế nhưng đến đây… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! “Quản Vân?” Bạch Tang Vận bị bộ dáng của Thượng Quan Vân dọa sợ, kéo người toàn thân phát run vào trong lòng, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?” Sau đó nhìn về phía Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, “Đây là có chuyện gì? Các ngươi bảo người đi xem thử.”
Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương không hề động, nhưng trên mặt cũng cực kỳ không vui, trong lòng thầm mắng người nào đó lại ngốc đến trình độ như vậy, ngay cả người của mình cũng trông không được, quấy rầy thân thiết của bọn họ cùng Tang Vận.
Lúc này, lại có một người chưa truyền báo liền tiến vào, chỉ bất quá vẻ giận dữ trên mặt khiến cho Thượng Quan Vân trong lòng Bạch Tang Vận sau khi thấy càng thêm sợ hãi ôm chặt Bạch Tang Vận.
“Thừa tướng Trạch Yên Vệ Mạnh Hâm bái kiến Bạch hầu gia.” Người tới nhìn chằm người đang run lẩy bẩy trong lòng Bạch Tang Vận, hành lễ nói với Bạch Tang Vận.
“Vệ Mạnh Hâm?” Bạch Tang Vận rốt cuộc biết vì sao Thượng Quan Vân lại sợ thành như thế, cẩn thận che chở người ở phía sau, hắn mở miệng nói, “Vệ thừa tướng, có thể giải thích cho Bạch mỗ một chút hay không, vì sao hoàng thượng quý quốc lại từ trong cung chạy ra, vì sao hắn nhìn thấy thừa tướng lại sợ hãi như thế, vì sao ngài nhìn thấy chủ tử của ngài lại vô lễ như vậy?” Giữ chặt cánh tay lạnh như băng của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận ôn nhu cười cười với người sau khi nghe được lời của hắn sắc mặt càng thêm trắng bệch, để hắn không phải sợ.
Thượng Quan Vân cúi đầu, ôm lấy Bạch Tang Vận, Bạch đại ca thế nhưng biết thân phận của hắn… Không vạch trần là không muốn mình khó xử sao? Nghĩ đến Bạch Tang Vận là thật tâm thương yêu chính mình, Thượng Quan Vân một bên là cảm động, một bên là đỏ mắt ủy khuất.
Nhìn thấy Thượng Quan Vân ôm Bạch Tang Vận, sắc mặt Vệ Mạnh Hâm càng thêm không tốt, hắn cắn răng nói: “Thần cũng muốn biết hoàng thượng vì sao phải một mình xuất cung, vì sao thấy thần nhưng lại sợ hãi như nhìn thấy mãnh hổ, còn hô cứu mạng, thần muốn biết hoàng thượng vì sao lại đối với thần như có hiểu lầm gì.” Lúc Vệ Mạnh Hâm nói “thần”, gia tăng ngữ khí, lời của hắn khiến cho Thượng Quan Vân càng thêm sợ hãi. Trong lòng Thượng Quan Vân, Vệ Mạnh Hâm chưa bao giờ tự xưng là thần, cũng chưa bao giờ nói chuyện tức giận với hắn như thế.
“Hoàng thượng có thể giải thích nghi hoặc cho thần hay không? Chẳng sợ hoàng thượng muốn ban cho thần tội chết, cũng nên cho thần biết thần rốt cuộc là phạm vào tội gì?” Từng bước đi đến gần Thượng Quan Vân, Vệ Mạnh Hâm ở chỗ cách Thượng Quan Vân bốn bước ngừng lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai tay ôm Bạch Tang Vận của Thượng Quan Vân.
“Quản Vân, nói cho Bạch đại ca là chuyện gì xảy ra, yên tâm, Bạch đại ca sẽ làm chủ cho ngươi.” Bạch Tang Vận vỗ nhẹ Thượng Quan Vân nói, mặc dù biết Thượng Quan Vân là ai, nhưng Bạch Tang Vận vẫn là không có thay đổi xưng hô, cũng là nói cho Thượng Quan Vân vô luận cậu là ai, hắn đều sẽ giống như trước đây đối đãi với cậu.
Nghe được ngữ khí trước sau như một của Bạch Tang Vận, cảm thụ được sự quan tâm của Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân khóc, sau đó nói: “Bạch đại ca… Xin lỗi, ta… ta lừa ngươi.”
“Nào có lừa cái gì?” Không để ý tới người vẻ mặt u ám trước mặt kia, Bạch Tang Vận kéo Thượng Quan Vân ngồi xuống giường, hắn chính là người có thai, đứng lâu sẽ mệt. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương từ đầu đến cuối cũng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi trên ghế, sự tình không liên quan đến mình mà uống trà.
“Kỳ lân hí châu trên người ngươi kia còn là cái năm đó ta tự mình chọn đấy, vì thế ngày đó ta đã biết ngươi là ai rồi.” Lau nước mắt trên mặt Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận nhẹ giọng trấn an nói, “Quản Vân, đừng sợ, nói cho Bạch đại ca rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Vân cúi đầu khóc lên, “Bạch đại ca… Ngày đó ta đi tìm y, vốn định cho y ngạc nhiên, lại không nghĩ nghe thấy y và Vệ Mạnh Xuyên nói chuyện…” Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, Thượng Quan Vân càng thêm thương tâm.
“Y nói cái gì?” Bạch Tang Vận một tay khẽ ôm Thượng Quan Vân, đã thấy trên mặt Vệ Mạnh Hâm chẳng những không có vẻ kinh hoảng chút nào, ngược lại càng thêm tức giận, điều này khiến cho hắn cảm thấy vài phần nghi hoặc.
“Vệ Mạnh Xuyên hỏi y khi nào ra tay với ta, nói ta đã sắp mười lăm, đợi qua sinh nhật mười lăm, các thần tử trong triều nhất định sẽ muốn ta thú phi… nói ta thú phi tử, y mới ra tay thì sẽ khó khăn.”
“Sau đó y nói… nói y chuẩn bị ra tay vào ngày ta sinh nhật, còn nói, trong triều ai nếu là không muốn chết, dám dâng tấu bảo hắn tuyển phi.”
“Tiếp đấy… Vệ Mạnh Xuyên còn nói muốn động thủ thì làm sớm, miễn cho đêm dài lắm mộng, nói ta… nói ta bây giờ cái gì cũng không hiểu, nếu sau này trưởng thành, đã hiểu vài việc, y mới ra tay sợ sẽ khó khăn. Kết quả… Kết quả y nói, nói y căn bản không có khả năng để ta có cơ hội này, nói y đã sớm an bài hết thảy…”
Thượng Quan Vân vừa khóc vừa nói, Lưu Hoài Diệp nghe suýt chút nữa phun trà trong miệng ra, Lam Khuyết Dương cũng là giễu cợt nhìn Vệ Mạnh Hâm, Bạch Tang Vận thì lại là trong lòng thất kinh, lời này nghe… dường như có ý tứ khác. Ngẩng đầu, thấy Vệ Mạnh Hâm tựa như muốn ăn sống nuốt tươi Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận biết hắn không đoán sai… Sợ là Vệ Mạnh Hâm này ngày thường bảo hộ Thượng Quan Vân quá tốt, vì thế phản ứng đầu tiên của Thượng Quan Vân khi nghe được những lời này chính là Vệ Mạnh Hâm muốn giết hắn.
“Hoàng thượng muốn biết lời của thần là ý gì sao?” Vệ Mạnh Hâm tiến lên hai bước, đưa tay là có thể chạm tới Thượng Quan Vân, chỉ bất quá ngữ khí của hắn cực độ trầm thấp, khiến cho Thượng Quan Vân nghe thấy đánh một cái rùng mình.
“Còn có thể… Còn có thể là ý gì!” Thượng Quan Vân đột nhiên đứng lên, lớn tiếng khóc hô, “Ngươi… Ngươi sẽ ra tay với ta! Oa oa… Ngươi gạt ta…Ngươi đối tốt với ta như vậy là gạt ta! Ta tin ngươi như thế… Ngươi lại muốn ra tay với ta!” Hắn tức giận cũng đã quên mình rất sợ người này, có lẽ là duyên cớ có Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân nhào qua liền bắt đầu đánh Vệ Mạnh Hâm, “Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!”
“Được! Rất được!” Vệ Mạnh Hâm cũng là bị chọc tức, đè tay Thượng Quan Vân lại, hắn khom người một cái khiêng người lên trên vai, “Vậy ta sẽ cho ngươi biết lời của ta là có ý gì!” Cũng không tự xưng thần nữa, Vệ Mạnh Hâm thậm chí không nói một tiếng với ba người kia, liền mang theo Thượng Quan Vân đang kinh hô đi ra ngoài.
“Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu ta!” Thượng Quan Vân muốn xuống dưới, lại bị người đè gắt gao không thể động đậy, vẫy tay bảo Bạch Tang Vận cứu hắn, lại hoảng sợ phát hiện Bạch Tang Vận chỉ ngồi trên giường cười với hắn, trong sợ hãi cực độ, Thượng Quan Vân bị Vệ Mạnh Hâm mang rời khỏi gian phòng của Bạch Tang Vận.
“Ha ha… Ha ha ha…” Thượng Quan Vân vừa đi, Bạch Tang Vận liền nhịn không được cười, “Nháo việc này… Ta cũng không biết nói cái gì cho phải.” Nhìn hai người kia không một tia kinh ngạc, Bạch Tang Vận trừng mắt liếc bọn họ một cái, “Các ngươi có phải đã sớm biết hay không?” Ngẫm lại thái độ lúc trước của Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận có chút tức giận thu hồi nụ cười.
“Sao có thể!” Lưu Hoài Diệp vội đứng lên đi qua nói, “Ta cũng là vừa mới biết, Vệ Mạnh Hâm tới Huệ Diệu, ta coi hắn sốt ruột như vậy, cơm cũng ăn không vô, liền đoán được một chút, nhưng không biết trong đó lại có hiểu lầm lớn như thế. Hơn nữa, trong lòng ta chỉ muốn lập tức tới gặp ngươi, đâu còn có tâm tư khác đi quản chuyện của người ta.” Lúc này, sao có thể để cho người này biết mình là biết rõ ràng.
“Tang Vận, trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi.” Lam Khuyết Dương không muốn sự tình lúc này khiến cho Bạch Tang Vận bận tâm quá mức, đi đến bên giường cởi bỏ y bào của Bạch Tang Vận, hắn muốn hảo hảo nghe nghe động tĩnh của hài tử.
Bạch Tang Vận cười cười, nằm lên trên giường, thân mình mặc dù còn rất khó chịu, có thể có bọn họ làm bạn, hắn lại cảm thấy thư thái rất nhiều.
Giúp Bạch Tang Vận mặc y phục, Thượng Quan Vân đang chuẩn bị đến gian ngoài gọi người tiến vào, lại thấy sau tấm bình phong có người, sợ tới mức kinh hô một tiếng. Hai người ở gian ngoài không nói gì, mà là đi tới, Bạch Tang Vận giữ chặt Thượng Quan Vân, nhìn chằm chằm hai người chậm rãi đi tới sau tấm bình phong, ánh mắt dao động.
“Tang Vận…” Hai người sớm đã tiến vào đồng thời hô, bởi vì có Thượng Quan Vân, cho nên bọn họ một mực ở bên ngoài chờ hai người mặc xong mới lộ diện. Thượng Quan Vân dìu Bạch Tang Vận, cũng không có mở miệng, chỉ là trong vẻ mặt nhìn hai người mang theo vài phần chỉ trích, mặc dù nguyên nhân gây ra tất cả đều là vì mình, nhưng hai người kia lại làm hại Bạch Tang Vận chịu nhiều đau khổ, mỗi khi nghĩ đến đây, Thượng Quan Vân liền cảm thấy hai người kia thực sự không xứng với Bạch Tang Vận.
“Các ngươi tới rồi.” Thản nhiên nói một câu, Bạch Tang Vận quấn áo choàng đi ra ngoài, mấy ngày nay Vũ Dương phá lệ cảnh giới, hắn cũng biết hai người này sắp tới rồi, vì thế lúc này nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không có kinh ngạc quá lớn.
Biết nơi này không phải nơi để nói chuyện, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đè xuống ý niệm hung hăng kéo người này vào lòng, đi đến bên cạnh Bạch Tang Vận. Thượng Quan Vân nhường vị trí, để cho Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương một tả một hữu che chở Bạch Tang Vận ra khỏi dục gian.
“Bạch đại ca, ta đi về trước, có việc ngươi bảo Lôi Bưu tới kêu ta.” Báo cho Lôi Bưu đang trông ở bên ngoài biết một tiếng, Thượng Quan Vân đi đến chỗ ở của mình, hắn biết ba người kia cần hảo hảo nói chuyện. Đi đến viện cách chỗ ở của Bạch Tang Vận không xa, nhìn thấy người đứng ở cửa phòng, y phục trên tay Thượng Quan Vân rơi trên mặt đất, khi người ở nơi đó đi hướng phía hắn, Thượng Quan Vân xoay người cất bước bỏ chạy.
………
Vào phòng, đi đến cạnh bàn rót chén trà nóng cho mình, Bạch Tang Vận trầm mặc ngồi xuống. Thị nữ trong phòng thu dọn giường đệm xong, lại thêm trà, sau khi bày xong điểm tâm cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài, để lại ba người tâm tư khác nhau. Đi tới phía sau Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp lấy chén trà trên tay hắn bỏ lên trên bàn, sau đó hai tay ôm vai Bạch Tang Vận nhẹ nhàng đặt đầu lên: “Tang Vận… Ngươi mắng ta, đánh ta cũng được, nhưng đừng một mình sinh hờn dỗi…Ta đã hỏi thái y, bọn họ nói nếu trong lòng ngươi không thoải mái, hài tử… cũng sẽ không thoải mái.” Nói xong, một bàn tay Lưu Hoài Diệp dời đến trên bụng Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta biết ngươi giận ta, giận ta muốn xoá sạch hài tử… Nhưng là… Tang Vận, ngươi có biết ta cao hứng biết bao nhiêu sao, ta có con nối dõi, hơn nữa còn là hài tử cùng với Tang Vận ngươi, trong bụng Tang Vận là hài tử của Lưu Hoài Diệp ta, là thái tử tương lai của Huệ Diệu ta, hơn nữa là ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ sủng hài tử lên trời.” Lúc nói những lời này, thanh âm Lưu Hoài Diệp không cao, nhưng gằn từng tiếng, chan chứa khát vọng cùng thương yêu với hài tử sắp ra đời, còn có tình ý đối với người trong lòng.
“Tang Vận…” Lam Khuyết Dương ngồi một bên cầm một tay một tay của Bạch Tang Vận, “Tang Vận, có thể cho ta sờ sờ sao?… Ta… Ta sắp làm cha… Ta muốn sờ sờ nó…” Khuôn mặt ngày thường lạnh như băng lúc này có chút kích động, Lam Khuyết Dương muốn sờ, nhưng có chút sợ hãi, sợ bàn tay mình không giữ được lực đạo làm đau hài tử, cũng sợ chạm đau người này.
Yếu ớt phun ra một hơi, Bạch Tang Vận kéo tay Lam Khuyết Dương lên trên bụng của mình, chung quy a… hắn chung quy không thể thực sự giận hai người này. Bọn họ lúc trước vì sao phải làm như vậy hắn hiểu được, chỉ là có chút thất vọng với phản ứng của bọn họ, nhưng lúc này… vui sướng không cách nào che giấu kia, lại khiến cho khổ sở trong lòng hắn nhiều ngày dần dần tiêu tan, cả đời này, mình sợ là cũng bị bọn họ ăn đến gắt gao.
“Tang Vận!” Hai người lại là đồng thời kêu lên, sau đó lấy tay ra, có chút không dám tin nhìn bụng Bạch Tang Vận.
“Tang Vận… Chúng nó đang động… Chúng nó thế nhưng cũng biết động!” Lưu Hoài Diệp lại thả tay lên, cảm thụ cái đá chân rõ ràng kia.
“Lại cho ta sờ sờ.” Lam Khuyết Dương cũng lại thả tay lên, sau đó trực tiếp cũng thả đầu lên, muốn nghe xem động tĩnh của hài tử.
“Như vậy làm sao có thể nghe được.” Lưu Hoài Diệp đẩy đẩy Lam Khuyết Dương, tựa hồ rất có kinh nghiệm nói, “Thái y nói, muốn nghe động tĩnh phải trực tiếp dán tai lên bụng mới được.” Sau đó chờ đợi mà nhìn Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta muốn nghe thử, nhìn thử hai tiểu gia hỏa này làm ầm ĩ như thế nào.” Vừa rồi một cú đá kia, mới khiến cho hắn xác thực cảm nhận được hắn có hài tử, có hài tử của Tang Vận.
“Hai người các ngươi, biến hóa thật đúng là nhanh.” Bạch Tang Vận lại thở dài, cũng có chút mệt mỏi tựa lên người Lam Khuyết Dương, “Ta rất oán các ngươi, oán các ngươi muốn lấy hài tử đi, mặc dù ta biết các ngươi cũng là bất đắc dĩ.” Mấy tháng qua, bên người tuy có Thượng Quan Vân, Lôi Bưu và Lưu Hoài Uyên cùng, nhưng hắn hi vọng nhất hai người này có thể ở bên cạnh hắn. Khó chịu của cơ thể căn bản không bì được với buồn khổ trong lòng.
“Tang Vận, là chúng ta không tốt, chờ hài tử sinh ra, muốn đánh muốn mắng tùy ngươi.” Lam Khuyết Dương biết lúc này nói cái gì cũng là dư thừa, vô luận xuất phát điểm của bọn họ là vì cái gì, bọn họ chung quy là tổn thương tâm người này. Lưu Hoài Diệp thì lại hôn lên môi Bạch Tang Vận, giây phút răng môi kề nhau kia, Lưu Hoài Diệp dưới tình hình không thương tổn được hài tử của mình, ôm thật chặt Bạch Tang Vận. Nhiều ngày như vậy, hắn rất tưởng niệm môi của người này, tất cả của người này… Còn có hài tử người này vì hắn mà mang.
“Hoài Diệp…” Cũng là tại giây phút đó, oán giận trong lòng Bạch Tang Vận cuối cùng cũng tiêu tan, chỉ có lão thiên biết mình nhớ bọn hắn bao nhiêu, nhớ lồng ngực quen thuộc này bao nhiêu. Vô lực tựa vào ngực Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận trong ôm hôn trước sau của hai người cầm thật chặt tay hai người.
Ba người khi tình ý đậm đà đang chuẩn bị lên giường hảo hảo nói ra nỗi khổ tương tư, cửa gian ngoài đột nhiên bị người mạnh mẽ đẩy ra, sau đó chợt nghe một tiếng kêu gào kinh hoảng. “Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu ta!” Đẩy Lưu Hoài Diệp ra, Bạch Tang Vận vội vàng đứng lên, liền thấy Thượng Quan Vân trên mặt mang nước mắt vọt tiến vào.
“Bạch đại ca! Bạch đại ca!” Giống như thấy được cứu tinh, Thượng Quan Vân vọt tới phía sau Bạch Tang Vận núp vào, sau đó gắt gao nắm y phục Bạch Tang Vận hô, “Cứu ta! Bạch đại ca cứu ta!” Hắn đến đây, hắn thế nhưng đến đây… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! “Quản Vân?” Bạch Tang Vận bị bộ dáng của Thượng Quan Vân dọa sợ, kéo người toàn thân phát run vào trong lòng, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?” Sau đó nhìn về phía Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, “Đây là có chuyện gì? Các ngươi bảo người đi xem thử.”
Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương không hề động, nhưng trên mặt cũng cực kỳ không vui, trong lòng thầm mắng người nào đó lại ngốc đến trình độ như vậy, ngay cả người của mình cũng trông không được, quấy rầy thân thiết của bọn họ cùng Tang Vận.
Lúc này, lại có một người chưa truyền báo liền tiến vào, chỉ bất quá vẻ giận dữ trên mặt khiến cho Thượng Quan Vân trong lòng Bạch Tang Vận sau khi thấy càng thêm sợ hãi ôm chặt Bạch Tang Vận.
“Thừa tướng Trạch Yên Vệ Mạnh Hâm bái kiến Bạch hầu gia.” Người tới nhìn chằm người đang run lẩy bẩy trong lòng Bạch Tang Vận, hành lễ nói với Bạch Tang Vận.
“Vệ Mạnh Hâm?” Bạch Tang Vận rốt cuộc biết vì sao Thượng Quan Vân lại sợ thành như thế, cẩn thận che chở người ở phía sau, hắn mở miệng nói, “Vệ thừa tướng, có thể giải thích cho Bạch mỗ một chút hay không, vì sao hoàng thượng quý quốc lại từ trong cung chạy ra, vì sao hắn nhìn thấy thừa tướng lại sợ hãi như thế, vì sao ngài nhìn thấy chủ tử của ngài lại vô lễ như vậy?” Giữ chặt cánh tay lạnh như băng của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận ôn nhu cười cười với người sau khi nghe được lời của hắn sắc mặt càng thêm trắng bệch, để hắn không phải sợ.
Thượng Quan Vân cúi đầu, ôm lấy Bạch Tang Vận, Bạch đại ca thế nhưng biết thân phận của hắn… Không vạch trần là không muốn mình khó xử sao? Nghĩ đến Bạch Tang Vận là thật tâm thương yêu chính mình, Thượng Quan Vân một bên là cảm động, một bên là đỏ mắt ủy khuất.
Nhìn thấy Thượng Quan Vân ôm Bạch Tang Vận, sắc mặt Vệ Mạnh Hâm càng thêm không tốt, hắn cắn răng nói: “Thần cũng muốn biết hoàng thượng vì sao phải một mình xuất cung, vì sao thấy thần nhưng lại sợ hãi như nhìn thấy mãnh hổ, còn hô cứu mạng, thần muốn biết hoàng thượng vì sao lại đối với thần như có hiểu lầm gì.” Lúc Vệ Mạnh Hâm nói “thần”, gia tăng ngữ khí, lời của hắn khiến cho Thượng Quan Vân càng thêm sợ hãi. Trong lòng Thượng Quan Vân, Vệ Mạnh Hâm chưa bao giờ tự xưng là thần, cũng chưa bao giờ nói chuyện tức giận với hắn như thế.
“Hoàng thượng có thể giải thích nghi hoặc cho thần hay không? Chẳng sợ hoàng thượng muốn ban cho thần tội chết, cũng nên cho thần biết thần rốt cuộc là phạm vào tội gì?” Từng bước đi đến gần Thượng Quan Vân, Vệ Mạnh Hâm ở chỗ cách Thượng Quan Vân bốn bước ngừng lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai tay ôm Bạch Tang Vận của Thượng Quan Vân.
“Quản Vân, nói cho Bạch đại ca là chuyện gì xảy ra, yên tâm, Bạch đại ca sẽ làm chủ cho ngươi.” Bạch Tang Vận vỗ nhẹ Thượng Quan Vân nói, mặc dù biết Thượng Quan Vân là ai, nhưng Bạch Tang Vận vẫn là không có thay đổi xưng hô, cũng là nói cho Thượng Quan Vân vô luận cậu là ai, hắn đều sẽ giống như trước đây đối đãi với cậu.
Nghe được ngữ khí trước sau như một của Bạch Tang Vận, cảm thụ được sự quan tâm của Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân khóc, sau đó nói: “Bạch đại ca… Xin lỗi, ta… ta lừa ngươi.”
“Nào có lừa cái gì?” Không để ý tới người vẻ mặt u ám trước mặt kia, Bạch Tang Vận kéo Thượng Quan Vân ngồi xuống giường, hắn chính là người có thai, đứng lâu sẽ mệt. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương từ đầu đến cuối cũng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi trên ghế, sự tình không liên quan đến mình mà uống trà.
“Kỳ lân hí châu trên người ngươi kia còn là cái năm đó ta tự mình chọn đấy, vì thế ngày đó ta đã biết ngươi là ai rồi.” Lau nước mắt trên mặt Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận nhẹ giọng trấn an nói, “Quản Vân, đừng sợ, nói cho Bạch đại ca rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Vân cúi đầu khóc lên, “Bạch đại ca… Ngày đó ta đi tìm y, vốn định cho y ngạc nhiên, lại không nghĩ nghe thấy y và Vệ Mạnh Xuyên nói chuyện…” Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, Thượng Quan Vân càng thêm thương tâm.
“Y nói cái gì?” Bạch Tang Vận một tay khẽ ôm Thượng Quan Vân, đã thấy trên mặt Vệ Mạnh Hâm chẳng những không có vẻ kinh hoảng chút nào, ngược lại càng thêm tức giận, điều này khiến cho hắn cảm thấy vài phần nghi hoặc.
“Vệ Mạnh Xuyên hỏi y khi nào ra tay với ta, nói ta đã sắp mười lăm, đợi qua sinh nhật mười lăm, các thần tử trong triều nhất định sẽ muốn ta thú phi… nói ta thú phi tử, y mới ra tay thì sẽ khó khăn.”
“Sau đó y nói… nói y chuẩn bị ra tay vào ngày ta sinh nhật, còn nói, trong triều ai nếu là không muốn chết, dám dâng tấu bảo hắn tuyển phi.”
“Tiếp đấy… Vệ Mạnh Xuyên còn nói muốn động thủ thì làm sớm, miễn cho đêm dài lắm mộng, nói ta… nói ta bây giờ cái gì cũng không hiểu, nếu sau này trưởng thành, đã hiểu vài việc, y mới ra tay sợ sẽ khó khăn. Kết quả… Kết quả y nói, nói y căn bản không có khả năng để ta có cơ hội này, nói y đã sớm an bài hết thảy…”
Thượng Quan Vân vừa khóc vừa nói, Lưu Hoài Diệp nghe suýt chút nữa phun trà trong miệng ra, Lam Khuyết Dương cũng là giễu cợt nhìn Vệ Mạnh Hâm, Bạch Tang Vận thì lại là trong lòng thất kinh, lời này nghe… dường như có ý tứ khác. Ngẩng đầu, thấy Vệ Mạnh Hâm tựa như muốn ăn sống nuốt tươi Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận biết hắn không đoán sai… Sợ là Vệ Mạnh Hâm này ngày thường bảo hộ Thượng Quan Vân quá tốt, vì thế phản ứng đầu tiên của Thượng Quan Vân khi nghe được những lời này chính là Vệ Mạnh Hâm muốn giết hắn.
“Hoàng thượng muốn biết lời của thần là ý gì sao?” Vệ Mạnh Hâm tiến lên hai bước, đưa tay là có thể chạm tới Thượng Quan Vân, chỉ bất quá ngữ khí của hắn cực độ trầm thấp, khiến cho Thượng Quan Vân nghe thấy đánh một cái rùng mình.
“Còn có thể… Còn có thể là ý gì!” Thượng Quan Vân đột nhiên đứng lên, lớn tiếng khóc hô, “Ngươi… Ngươi sẽ ra tay với ta! Oa oa… Ngươi gạt ta…Ngươi đối tốt với ta như vậy là gạt ta! Ta tin ngươi như thế… Ngươi lại muốn ra tay với ta!” Hắn tức giận cũng đã quên mình rất sợ người này, có lẽ là duyên cớ có Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân nhào qua liền bắt đầu đánh Vệ Mạnh Hâm, “Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!”
“Được! Rất được!” Vệ Mạnh Hâm cũng là bị chọc tức, đè tay Thượng Quan Vân lại, hắn khom người một cái khiêng người lên trên vai, “Vậy ta sẽ cho ngươi biết lời của ta là có ý gì!” Cũng không tự xưng thần nữa, Vệ Mạnh Hâm thậm chí không nói một tiếng với ba người kia, liền mang theo Thượng Quan Vân đang kinh hô đi ra ngoài.
“Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu ta!” Thượng Quan Vân muốn xuống dưới, lại bị người đè gắt gao không thể động đậy, vẫy tay bảo Bạch Tang Vận cứu hắn, lại hoảng sợ phát hiện Bạch Tang Vận chỉ ngồi trên giường cười với hắn, trong sợ hãi cực độ, Thượng Quan Vân bị Vệ Mạnh Hâm mang rời khỏi gian phòng của Bạch Tang Vận.
“Ha ha… Ha ha ha…” Thượng Quan Vân vừa đi, Bạch Tang Vận liền nhịn không được cười, “Nháo việc này… Ta cũng không biết nói cái gì cho phải.” Nhìn hai người kia không một tia kinh ngạc, Bạch Tang Vận trừng mắt liếc bọn họ một cái, “Các ngươi có phải đã sớm biết hay không?” Ngẫm lại thái độ lúc trước của Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận có chút tức giận thu hồi nụ cười.
“Sao có thể!” Lưu Hoài Diệp vội đứng lên đi qua nói, “Ta cũng là vừa mới biết, Vệ Mạnh Hâm tới Huệ Diệu, ta coi hắn sốt ruột như vậy, cơm cũng ăn không vô, liền đoán được một chút, nhưng không biết trong đó lại có hiểu lầm lớn như thế. Hơn nữa, trong lòng ta chỉ muốn lập tức tới gặp ngươi, đâu còn có tâm tư khác đi quản chuyện của người ta.” Lúc này, sao có thể để cho người này biết mình là biết rõ ràng.
“Tang Vận, trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi.” Lam Khuyết Dương không muốn sự tình lúc này khiến cho Bạch Tang Vận bận tâm quá mức, đi đến bên giường cởi bỏ y bào của Bạch Tang Vận, hắn muốn hảo hảo nghe nghe động tĩnh của hài tử.
Bạch Tang Vận cười cười, nằm lên trên giường, thân mình mặc dù còn rất khó chịu, có thể có bọn họ làm bạn, hắn lại cảm thấy thư thái rất nhiều.
Danh sách chương