“Tang Vận à, ta với ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, ngươi vì sao phải đối xử với ta như vậy chứ!” Bên giường, Lưu Hoài Uyên kêu thảm thiết.

“Hoài Uyên, thân là bạn tốt của ta, lúc này không phải nên giúp ta sao?” Bạch Tang Vận chẳng hề áy náy nhìn Lưu Hoài Uyên.

“Tang Vận… Ngươi… Ngươi sao hồ đồ như thế? Ngươi phải biết hoàng huynh của ta để ý ngươi bao nhiêu.” Lưu Hoài Uyên biết người trước mặt này mà đã bướng bỉnh, ngay cả hoàng huynh của mình cũng không có biện pháp.

“Ta biết, nguyên nhân chính là vì biết, cho nên càng phải lưu một hài tử cho hắn.” Vuốt bụng bầu bốn tháng lại như năm tháng, Bạch Tang Vận vui vẻ cười, bên trong, có hai hài tử, hi vọng có một là của Khuyết Dương. Về phần hai nam nhân kia, tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp, về mặt lý trí, hắn biết mình không nên trách bọn họ, nhưng về mặt cảm tình, hắn lại không muốn nhìn thấy bọn họ.

“Tang Vận… Khó chịu sao?” Đối với Bạch Tang Vận, cảm tình của Lưu Hoài Uyên cũng thực phức tạp, cùng lúc cảm kích trả giá của hắn vì hoàng huynh, cùng lúc lại bất mãn với tùy hứng của hắn.

“Còn được, chỉ là lúc đến trên đường quá mức xóc nảy, thân mình có chút ăn không tiêu.” Không biết phản ứng của nữ tử có giống như mình hay không.

“Tang Vận… Ta đã phái người quay về kinh đưa tin.” Chuyện này hắn không có khả năng không nói cho hoàng huynh.

“… Ừ…” Xuất cung, cũng bất quá là kéo dài thời gian mà thôi, kéo dài tới khi hai người kia không cách nào xóa sạch hài tử.

“Tang Vận… Lưu Tư Diệu nó… thực sự không phải cốt nhục của hoàng huynh sao?”

“Ừ…”

Hai người đều có chút trầm mặc, sau đó Lưu Hoài Uyên cười, “Ha, trong bụng Tang Vận mang nhưng chính là cốt nhục của Lưu gia chúng ta, hoàng trưởng tử của hoàng huynh đấy, theo ta thấy, hài tử này vừa sinh ra, chắc chắn được hoàng huynh phong làm thái tử… Tang Vận, ngươi nói hài tử sau này nên gọi ngươi thế nào đây?” Hắn nhất định phải tin, người trước mắt này sẽ không xảy ra chuyện.

“Đương nhiên là gọi ta cha rồi.” Bạch Tang Vận không mảy may nghĩ mình sẽ chết, chỉ nghĩ sinh hạ hài tử ra.

“Tang Vận, có đôi khi ta cảm thấy ngươi rất tàn nhẫn… Không chỉ có là đối với hoàng huynh của ta, đối với Khuyết Dương… còn có đối với chính ngươi.” Lưu Hoài Uyên khàn giọng.

“Hoài Uyên, ta là một người có lòng tham, ta muốn có toàn bộ của bọn họ, muốn để cho bọn họ cả đời đặt ta trong lòng.” Có hài tử, cả đời này mình cũng sẽ không tách ra khỏi bọn họ.

“Tang Vận… Đáp ứng ta… Nhất định phải bình an sinh hạ hài tử… Nhất định…” Lưu Hoài Uyên khó chịu mà khàn giọng.

“Ừ, ta sẽ sinh hạ hài tử.” Hắn nhất định phải sinh hạ hài tử, đây là hài tử của hắn.

………

“Ưm…” Thanh âm kiềm chế từ trên giường truyền ra, Ngũ Mặc che miệng không cho mình kêu lên.

“Mặc Mặc, đừng chịu đựng.” Kéo tay Ngũ Mặc ra, Lưu Hoài Uyên rất nhanh ra vào trong cơ thể hắn, “Mặc Mặc, để cho ta nghe thanh âm của ngươi.”

“A ưm… ưm…” Ngũ Mặc muốn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được hoành hành của cột lửa trong cơ thể. Lưu Hoài Uyên dùng động tác so với ngày thường càng nhiệt tình điên cuồng hơn khiến cho Ngũ Mặc phát ra tiếng kêu càng khiến mình thêm hưng phấn. Một tay chế trụ thắt lưng Ngũ Mặc, Lưu Hoài Uyên một tay vuốt ve thân hình nhẵn bóng của Ngũ Mặc, cùng ngọc trụ không ngừng nức nở kia.

Đột nhiên rút bản thân ra, Lưu Hoài Uyên há mồm liền ngậm hạ thân của Ngũ Mặc, hết sức khéo léo mà ngậm mút. Ngũ Mặc bị khoái cảm này ăn mòn sắp điên cuồng khóc hô bảo Lưu Hoài Uyên buông tha cho mình, nhưng Lưu Hoài Uyên lại có tai như điếc nhấm nháp mỹ vị kia. Mà khi thân thể Ngũ Mặc đang bắt đầu trừu động, sắp sửa phát ra kia, Lưu Hoài Uyên lại nâng thân lên, lần thứ hai lại đâm vật cứng của mình vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn cũng đang nỉ non kia.

Ngũ Mặc thống khổ khó nén muốn sờ nơi kia của mình, lại bị Lưu Hoài Uyên bắt được tay. “Mặc Mặc, chúng ta cùng nhau.” Hôn Ngũ Mặc, Lưu Hoài Uyên tăng nhanh trừu động, sau đó nuốt tiếng kêu kích tình của Ngũ Mặc vào trong miệng, cũng bắn hạt giống của mình vào trong cơ thể Ngũ Mặc.

“Mặc Mặc… Mặc Mặc… Ta không cần hài tử… Ta chỉ cần ngươi… Ta không phải hoàng huynh, không cần người thừa kế, Mặc Mặc… không cần giống như Tang Vận, không cần đối với ta ác như vậy.” Lưu Hoài Uyên thống khổ nói bên tai Ngũ Mặc, hắn chưa từng sợ hãi giống bây giờ như thế.

“Ừ… Hoài Uyên…” Ôm chặt Lưu Hoài Uyên, Ngũ Mặc đáp lời, Hoài Uyên… Chỉ cần ngươi còn muốn ta… ta sẽ không rời khỏi ngươi.

………

“Quản Vân… Sớm biết mang ngươi đi sẽ làm ngươi thương tâm như vậy, ta nên để ngươi lại trong cung.” Lau nước mắt không ngừng rơi của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

“Bạch đại ca… Xin lỗi, là ta hại ngươi.” Thượng Quan Vân tự trách nhìn người có khuôn mặt tái nhợt này.

“Quản Vân, ngươi hại ta chỗ nào? Ngươi là quý nhân của ta. Ta từng chết hai lần, từng hận, oán, nhưng hôm nay ta lại thực sự rất cảm tạ lão thiên, để cho ta có thể bầu bạn bên cạnh bọn họ, có thể vì bọn họ… sinh hạ hài tử. Quản Vân, ngươi nên cao hứng vì ta mới phải.” Trên mặt Bạch Tang Vận là vui mừng cùng cao hứng trọn vẹn, vốn cho là chuyện hy vọng xa vời, bây giờ lại trở thành sự thực, sao có thể làm hắn mất hứng.

“Bạch đại ca, ngươi đáp ứng ta, ngươi đáp ứng ta ngươi sẽ không có việc gì.” Thượng Quan Vân sợ hãi chỉ có thể giao toàn bộ hi vọng ký thác vào người trước mắt này. Lớn như vậy, ngoại trừ biết y muốn giết mình ra, hắn cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi như thế.

“Ta đáp ứng ngươi.”

………

“Hoàng thượng! Vương gia từ biên quan phái người đưa thư!” Đi vào Vĩnh Hoài cung không khí đóng băng, Trương Chính giao thư cho người đã dị thường tiều tụy.

Xem xong thư, Lưu Hoài Diệp trực tiếp đưa thư cho Lam Khuyết Dương, “Người tới! Tuyên Thượng Thư viện, Thái Y viện, thống lĩnh thị vệ, lục bộ thượng thư lập tức tới gặp trẫm!”

“Dạ, hoàng thượng.”

“Hoàng thượng, chính là có tin tức của Bạch hầu gia?” Trong phòng, một gã nam tử nhìn qua đã nhiều ngày chưa ngủ hỏi.

“Vệ Mạnh Hâm, ngươi an bài người của ngươi một chút, ngày mai cùng trẫm đi Vũ Dương, Tang Vận cùng hoàng đế quý quốc đang ở chỗ bào đệ của trẫm.” Nói xong, Lưu Hoài Diệp vẫn chưa động, Vệ Mạnh Hâm sau khi đứng dậy hành lễ ly khai Vĩnh Hoài cung.

“Khuyết Dương, đều là trẫm không tốt, nếu ta sớm có con nối dõi, Tang Vận cũng sẽ không đi tới bước này… Là ta hại hắn…” Trong cung không có người ngoài, Lưu Hoài Diệp lộ ra yếu ớt của mình.

“Hoàng thượng… Ngươi là hoàng thượng, không giống với bách tính bình dân chúng ta, ngươi có việc không thể không làm. Mà việc này, nếu hoàng thượng không làm, Tang Vận sẽ thay ngươi lo lắng. Hắn luôn luôn coi chuyện của ta ngươi quan trọng hơn bất cứ ai.” Lam Khuyết Dương lấy thư đến bên cạnh ánh nến đốt, “Tang Vận từng nói, nếu ngươi không phải hoàng thượng, hắn sẽ cùng ta ngươi ba người đi ẩn cư. Nếu ngươi không phải hoàng thượng… Tang Vận sẽ không muốn hài tử như thế.” Lam Khuyết Dương lúc này lại là cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng khuôn mặt tiều tụy giống như Lưu Hoài Diệp cũng lộ ra lo lắng trong lòng hắn.

“Hoàng thượng, nếu Tang Vận có thể sinh hài tử, mong hoàng thượng có thể làm được hứa hẹn lúc trước với Tang Vận, sủng hài tử của hắn lên trời.” Đốt xong thư, Lam Khuyết Dương nhìn về phía khuôn mặt khiếp sợ của Lưu Hoài Diệp.

“Khuyết Dương… Tang Vận mang là thai song sinh! Hai hài tử kia nhất định có một là của ngươi! Ngươi đừng đổ chuyện ngươi phải chịu trách nhiệm lên trên người trẫm!” Lưu Hoài Diệp nghe ra ý tứ của Lam Khuyết Dương, lãnh trầm nói.

“Hoàng thượng, ngươi yên tâm Tang Vận một mình ở bên kia sao?” Lam Khuyết Dương lại hỏi ngược một câu, lời hắn nói khiến cho Trương Chính đang ở bên cạnh kinh hoảng.

Nhìn Lam Khuyết Dương, Lưu Hoài Diệp thật lâu không nói gì, trong Vĩnh Hoài cung ngoại trừ tiếng “lách tách” ánh nến thỉnh thoảng phát ra, lại không có âm thanh nào khác. Qua hồi lâu, Lưu Hoài Diệp thoát lực tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm khàn khàn nói: “Cũng tốt… Cũng tốt…” Chờ hài tử lớn lên, hắn sẽ đi tìm bọn họ.

………

Cất thư đã viết xong vào trong bao, Bạch Tang Vận giao cho người bên cạnh. “Quản Vân, ngày hài tử ra đời, ngươi giúp ta giao tận tay phong thư này cho Hoài Diệp cùng Khuyết Dương.”

“Bạch đại ca, người tự giao, ta không muốn.” Thượng Quan Vân lui về phía sau một bước, cự tuyệt cầm thư.

“Cũng phải, thư này nên tự ta giao mới đúng.” Gật đầu, Bạch Tang Vận lại cầm thư về, “Quản Vân, bồi ta ra ngoài đi một chút đi, nghe nói, đi nhiều chút sẽ tốt hơn.”

“Vâng.” Đỡ lấy Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân không cho mình khóc lên, cậu biết người này mỗi ngày đều rất khó chịu, nhưng ở trước mặt người khác, hắn luôn chịu đựng, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện