“Hoàng thượng, Thượng Quan Vân thật là tân đế của Trạch Yên, kỳ lân hí châu trên người hắn chính là cái Tang Vận chọn năm đó, với lại, hắn nói mình gọi là Quản Vân… Quản Vân — Thượng Quan Vân… Tên này không phải rất tương xứng sao?”

“Thượng Quan Vân lại chạy khỏi Trạch Yên… Vệ Mạnh Hâm kia sao lại để cho hắn rời khỏi Trạch Yên?”

“Theo ta thấy, sợ là Vệ Mạnh Hâm kia động tâm tư khác đi.”

“A, sao có thể, người khác trẫm còn khó mà nói, nhưng Vệ Mạnh Hâm, hận không thể ăn Thượng Quan Vân vào trong bụng, khóa vào khuê phòng, sao có thể có thể có tâm tư khác, nếu có, cũng là sắc tâm.”

Trong phòng, Lưu Hoài Diệp lười biếng nằm trên giường mềm, Lam Khuyết Dương mặc thường phục ngồi xếp bằng trên ghế, trên giường ngủ một người đã mê man trọn một ngày.

“Ồ? Hoàng thượng sao biết Vệ Mạnh Hâm kia có cái loại tâm tư đó đối với Thượng Quan Vân?” Lam Khuyết Dương nổi lên hiếu kỳ khó có được.

“Hừ, ngươi cho là ai cũng không để ý đến chuyện bên ngoài như ngươi, là người đều nhìn ra được ham muốn độc chiếm của Vệ Mạnh Hâm kia đối với Thượng Quan Vân, năm đó lúc Thượng Quan Vân vẫn là thái tử, hắn cùng Thượng Quan Vân đi sứ Huệ Diệu, trẫm chính là thấy rõ ràng.” Uống ngụm trà nóng, Lưu Hoài Diệp thỏa mãn nheo mắt lại, trong phòng thực ấm áp, đã lâu chưa từng thích ý như thế.

“Chiếu như vậy xem ra, Thượng Quan Vân kia sợ là trốn lầm rồi…” Vẻ mặt Lam Khuyết Dương có thả lỏng rất hiếm thấy, nội sam rộng thấp thoáng lộ ra khí lực to lớn.

“Trẫm mặc kệ có làm sao, nếu Thượng Quan Vân đã chạy trốn tới Huệ Diệu, trẫm sẽ phái người chiếu cố tốt cho hắn, để cho hắn ‘an tâm’ ở tại Huệ Diệu, cũng sẽ thay hắn ‘giữ bí mật’.” Nghe được lời của Lưu Hoài Diệp, trong mắt Lam Khuyết Dương lộ ra không hiểu.

“Không có gì kỳ quái, trẫm nhìn Vệ Mạnh Hâm kia không vừa mắt, rõ ràng chính là lão hồ ly, lại cố tình lộ ra một bộ sắc mặt chính nhân quân tử, lần này, trẫm muốn nhìn một cái, hắn tiếp tục quân tử thế nào.” Khuôn mặt Lưu Hoài Diệp vui sướng khi người gặp họa, ở cùng một chỗ với Tang Vận đã lâu, đối với cái loại người trong ngoài bất đồng này, hắn là cực kỳ không thích. Đương nhiên, hắn cũng rất muốn nhìn xem khuôn mặt luôn đeo mặt nạ kia sẽ biến thành dạng gì.

“Nếu hoàng thượng thật muốn nhìn, việc này vẫn là đừng để cho Tang Vận biết, ngươi cũng biết, Tang Vận lòng dạ mềm.” Lam Khuyết Dương lên tiếng nhắc nhở, nghĩ đến Thượng Quan Vân chưa bao giờ có hòa nhã đối với mình kia, hắn cũng coi như mình không biết chuyện này.

“Đấy là đương nhiên, chuyện này sao có thể cho hắn biết.”

Nhìn người không có ý tỉnh chút nào kia, Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương rất ăn ý nở nụ cười.

………

Gõ gõ cửa, Thượng Quan Vân có chút vô thố đứng ở cửa, hắn đã có ba ngày không thấy Bạch Tang Vận, ba ngày này bọn họ ở trong dịch quán, không ai nói chuyện với hắn, cũng không ai nói cho hắn biết khi nào đi, hắn hỏi người, mới biết mấy ngày nay Bạch Tang Vận đều ở trong gian phòng này, do dự nửa ngày, hắn vẫn là quyết định đến xem người này có xảy ra chuyện không.

Kéo cửa ra, Tả Tường bưng bát không nghiêng người, “Quản công tử, chính là tới tìm thiếu gia nhà ta?”

“Tả thúc, mấy ngày nay không thấy Bạch trang chủ, Quản Vân nghĩ muốn…” Ngửi được mùi thuốc trong bát kia, Quản Vân lo lắng hỏi, “Tả thúc, Bạch trang chủ có phải bị bệnh hay không?”

“Quản Vân sao? Vào đi.” Trong phòng truyền ra thanh âm của Bạch Tang Vận, Quản Vân vừa nghe vội vàng đi vào.

“Bạch trang chủ, ngươi… có khỏe không.” Đi vào phòng, nhìn thấy có người trong phòng, Quản Vân hơi có vẻ lúng túng ngừng lại, không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào, “Hoàng… Hoàng thượng…” Thân phận lúc này, khiến cho hắn quỳ cũng không phải, không quỳ cũng không phải.

Nhìn thấu khó xử của Quản Vân, Bạch Tang Vận vỗ vỗ giường, “Quản Vân, lại đây.” Sau đó trừng mắt nhìn Lưu Hoài Diệp trầm mặc không nói, người này, biết rõ thân phận Quản Vân còn làm khó dễ hắn.

Thu được trách cứ của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp đành phải mở miệng nói: “Quản Vân, ở trước mặt trẫm không cần câu nệ như thế, các ngươi trò chuyện.” Đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Tang Vận hôn hắn một cái, “Ta ở ngay cách vách, đừng trò chuyện quá lâu.” Vào lúc Bạch Tang Vận biến sắc mặt, Lưu Hoài Diệp cảm thấy mỹ mãn ra khỏi phòng, Lam Khuyết Dương nhìn Thượng Quan Vân liếc mắt một cái cũng đi ra ngoài, cũng đóng luôn cửa.

“Bạch… Bạch trang chủ…” Thượng Quan Vân bị màn vừa mới nhìn thấy này cả kinh choáng váng đầu óc, Lưu… Lưu Hoài Diệp… vừa mới… vừa mới hôn Bạch Tang Vận… Nhưng Bạch Tang Vận không phải… không phải cùng Lam Khuyết Dương… Mặt Thượng Quản Vân một trận trắng một trận đỏ.

Bạch Tang Vận cũng là vẻ mặt xấu hổ, lần trước Thượng Quan Vân nhìn thấy hắn và Khuyết Dương cùng một chỗ, đã sợ không nhẹ, bây giờ lại nhìn thấy mình thân thiết với Hoài Diệp, cái… cái này bảo hắn giải thích như thế nào, Thượng Quan Vân dù sao cũng chỉ là một hài tử, nghĩ đến đầu sỏ gây nên kia, Bạch Tang Vận có chút dở khóc dở cười, thật không hiểu nên làm sao với bọn họ bây giờ.

“Quản Vân… Thật sự là xin lỗi, để ngươi nhìn thấy những chuyện này, ngươi còn nhỏ, việc này vốn nên tránh cho ngươi.” Định định thần, Bạch Tang Vận mở miệng nói.

Thượng Quan Vân xoa xoa đệm giường, giương mắt thấy vẻ mặt áy náy của Bạch Tang Vận, ngập ngừng hỏi: “Bạch trang chủ… Ngươi… Ừm… Ngươi với bọn họ… Cái kia…”

“Quản Vân… Ngươi nếu không ngại, cứ gọi ta Tang Vận là được.” Trên mặt Quản Vân có chính là nghi hoặc, cũng không hề có xem thường chút nào, Bạch Tang Vận ngoài cảm kích ra còn có vài phần đau lòng, hài tử tốt như thế, sao lại có người chọc hắn thương tâm.

“Bạch trang chủ… Ta… Ta có thể gọi ngươi Bạch đại ca sao?” Người này ôn nhu giống y, y… đã không còn cần mình, nhưng hắn biết, người trước mắt này… người này sẽ không không cần mình.

“Được, ngươi muốn gọi ta cái gì cũng được.” Thương tiếc sờ sờ đầu Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận đáp lời.

“Bạch đại ca… Cái kia…” Thượng Quan Vân chưa quên chuyện vừa rồi.

Bạch Tang Vận chưa trả lời ngay, thấy y sam Thượng Quan Vân phong phanh, hắn tự trách vén chăn lên để cho Thượng Quan Vân tiến vào, trời lạnh như thế hắn nhưng lại đã quên phải chiếu cố người này rồi. Hành động của Bạch Tang Vận khiến cho Thượng Quan Vân cảm động đỏ mắt, cảm giác có huynh trưởng có phải chính là như vậy hay không… Y… Y trước kia cũng là như thế… Cởi giày lên giường, Thượng Quan Vân cảm giác mình lập tức ấm lên.

“Sao không thêm chút y phục?” Sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận hỏi, hắn rõ ràng đã đặt mua y phục cho cậu.

“Ta… Ta không cảm thấy lạnh…” Mấy ngày nay hắn luôn luôn gặp ác mộng, sợ Lưu Hoài Diệp nhận ra hắn, cũng sợ Bạch Tang Vận xảy ra chuyện, căn bản không lòng dạ nào đi quản chính mình.

Nhìn ra bất an của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận kéo người vào trong lòng: “Quản Vân, Bạch đại ca không chiếu cố ngươi tốt.” Hài tử này… thực làm cho hắn đau lòng.

“Bạch đại ca… Ta… Ta không có chỗ đi, ngươi… ngươi có thể thu nhận ta sao?” Tới kinh thành, hắn thực sự rời xa Trạch Yên, thực sự là một thân một mình.

“Nói ngốc cái gì, ta đã là đại ca của ngươi, sao có thể mặc kệ ngươi.” Lau lệ trên mặt Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận dịu dàng nói, “Quản Vân… Hoài Diệp hắn… là nam nhân của ta, chỉ cần ngươi ở Huệ Diệu, thì không người nào có thể động vào ngươi, biết không?”

Thượng Quan Vân nghe vậy trong khoảnh khắc kinh ngạc đến ngây người, qua một lát hắn kinh ngạc hỏi: “Vậy… Vậy Lam Khuyết Dương thì sao?” Hai người bọn họ… chẳng lẽ không phải cái loại quan hệ đó? “Khuyết Dương hắn…” Bạch Tang Vận đỏ mặt, “Cũng là…” Vừa mới nói xong, mặt Thượng Quan Vân còn đỏ hơn hắn, “A… Thì… Thì ra là… là như vậy… Ư… Ta… Ta…” Thượng Quan Vân nói năng lộn xộn sắp xoắn rách chăn dưới tay.

“Quản Vân… Ngươi không để ý sao? Ta cùng hai nam tử…” Bạch Tang Vận phá vỡ vô thố của Thượng Quan Vân.

“Ta… Ta không biết…” Thượng Quan Vân cúi đầu, “Bạch đại ca… Ngươi là người tốt… Ta chỉ cần biết rằng ngươi sẽ không bỏ lại ta mặc kệ là được, những thứ khác… những thứ khác… ta không hiểu… Dù sao… Dù sao ngươi sẽ không bỏ lại ta là được…” Trong đầu Thượng Quan Vân chỉ nghĩ không muốn bị người bỏ lại mặc kệ, trong lời nói sớm đã có chút hỗn loạn.

Bọc kín Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận yên tâm cười: “Quản Vân, ngươi là hài tử tốt, sau này, sẽ gặp được một người nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, thật lòng thật dạ thương yêu ngươi, trước khi người kia xuất hiện, ta sẽ thay hắn chiếu cố ngươi thật tốt.” Sinh ra trong cung, lại có tâm còn tốt đẹp hơn so với người bình thường, người như thế, vốn là nên thương yêu, cưng chiều.

“Sẽ sao?” Nghĩ đến y, Thượng Quan Vân lại rơi lệ.

“Sẽ… Nhất định sẽ…” Đau lòng của Thượng Quan Vân truyền đến Bạch Tang Vận, đỏ mắt, Bạch Tang Vận lau đi lệ cuồn cuộn không dứt kia.

………

“Tang Vận, đây lại là làm sao vậy? Không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi.” Lưu Hoài Diệp về phòng nhìn thấy Bạch Tang Vận tâm tình suy sụp ngồi ở trên giường, ánh mắt cũng hồng hồng, lo lắng ôm hắn hỏi.

Bạch Tang Vận ôm Lưu Hoài Diệp, ngửi hơi thở quen thuộc trên người hắn, có phần khổ sở mở miệng: “Hoài Diệp… Ta muốn cầu ngươi một việc.”

“Tang Vận, đối với ta, ngươi đâu cần chữ “cầu” này, về sau không được nói nữa.” Lưu Hoài Diệp có chút không vui.

Ngẩng đầu, Bạch Tang Vận thương tâm thở sâu, “Hoài Diệp, vô luận như thế nào, ta muốn ngươi bảo trụ Thượng Quan Vân, nếu có thể… giúp hắn đoạt lại Trạch Yên… Hài tử kia… thực làm cho người ta đau lòng, ngươi có thể phái người đi tra tra hay không, Trạch Yên đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến hắn một mình trốn ra.”

“Tang Vận, ta không phải đã nói rồi sao, trong lòng ngươi không cho phép lại có những người khác.” Đè lại đôi môi muốn phản bác, Lưu Hoài Diệp tiếp tục nói, “Tang Vận, chuyện Thượng Quan Vân ta sẽ tự an bài, ta đáp ứng ngươi sẽ đem hết toàn lực giúp hắn, nhưng ngươi nếu lại vì hắn thương tâm, trở về kinh thành, ta sẽ không cho ngươi gặp lại hắn!” Nhiều năm như vậy, ngoại trừ một năm mất đi ký ức kia người này chưa bao giờ thực sự vui vẻ, hiện giờ, vấn đề vắt ngang giữa bọn họ đã giải quyết xong, người này còn bận tâm, vì người khác hắn làm sao lại cho phép.

“Hoài Diệp… Cám ơn ngươi…”

“Tang Vận… Lại khách khí như với ta như thế, ta làm cho ngươi nằm thêm hai ngày trên giường…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện