“Lam phường chủ.” Lưu Hoài Vinh cùng Lưu Hoài Tuyên thấy Lam Khuyết Dương đi vào, đứng lên, Lưu Uẩn Tình ở bên cạnh lại cúi đầu gọi tiếng “Khuyết Dương.”
“Vương gia, quận chúa mời ngồi.” Lam Khuyết Dương có phần lãnh đạm mở miệng, sau đó ngồi xuống, hỏi, “Không biết hai vị vương gia cùng Tình quận chúa hôm nay đến đây có chuyện gì?” Đối với ba người này, thái độ Lam Khuyết Dương chẳng hề cung kính, thậm chí có thể nói là có chút thờ ơ.
Sắc mặt của Lưu Hoài Vinh và Lưu Hoài Tuyên có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Lưu Hoài Vinh mở lời trước nói: “Tình nhi tự mình làm chút điểm tâm, mang đến cho ngươi nếm thử.”
Lưu Hoài Vinh đẩy đẩy muội muội của mình, bảo nàng mang điểm tâm qua. Vốn, với thân phận của bọn họ, loại việc mất thân phận thế này bọn họ căn bản không thể đi làm, nhưng trận sai nhiều năm trước ấy, làm cho bọn họ mất đi tôn quý vốn có, mặc dù vẫn là quận vương, nhưng lại không có chút địa vị nào. Theo lý thuyết, bọn họ ngay từ đầu có thể trực tiếp gặp người nọ, nhưng bọn họ đều rõ ràng, ở trong này trừ phi Lam Khuyết Dương đồng ý, bằng không bọn họ ngay cả cơ hội liếc mắt người nọ một cái cũng không có.
Lưu Uẩn Tình bưng hộp đựng thức ăn đi lên phía trước, từ bên trong lấy ra một khay điểm tâm đậu đỏ tinh xảo, đặt trên bàn cạnh Lam Khuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Khuyết Dương, ngươi nếm thử, ta đã dành hai canh giờ mới làm xong, vẫn còn nóng hổi.” Trong mắt Lưu Uẩn Tình đúng tình yêu không che đậy đối với Lam Khuyết Dương.
“Đa tạ quận chúa, tâm ý của quận chúa Khuyết Dương xin lĩnh, bất quá Khuyết Dương không thích đồ ngọt, điểm tâm này quận chúa vẫn là cầm về đi.” Lam Khuyết Dương không động đậy nhìn mắt Lưu Uẩn Tình, không đếm xỉa tới bộ dạng đau lòng của nàng, tiếp tục nói, “Hai vị vương gia, hôm nay đến chỗ Khuyết Dương, có chuyện gì, đừng ngại nói thẳng.”
Lam Khuyết Dương đã đoán được bảy tám phần, nhưng nếu đối phương không nói, hắn cũng giả bộ hồ đồ, bất quá cho dù bọn họ nói, hắn cũng sẽ không cho phép.
“Lam phường chủ, bổn vương cùng tứ đệ hôm nay đến là muốn tới tiếp kiến Mạc vương gia, không biết Mạc vương gia bây giờ có tiện không?” Lưu Hoài Vinh thấy Lam Khuyết Dương hỏi thẳng như vậy, khẽ cắn môi nói ra mục đích đến.
“Lam phường chủ, nghe nói thân mình Mạc vương gia không tốt, bổn vương cùng nhị ca chuẩn bị chút thuốc bổ, muốn nhìn Mạc vương gia một chút, Mạc vương gia đã ở kinh thành hơn một năm, chúng ta còn chưa từng tiếp kiến, thật sự có chút thất lễ.” Lưu Hoài Tuyên nói tiếp, tôi tớ theo tới đặt một hộp thuốc bổ trước mặt Lam Khuyết Dương.
Lưu Hoài Vinh và Lưu Hoài Tuyên vội vã muốn gặp Mạc Tang Ức cũng không phải là tới tiếp kiến, mà là sáng nay hoàng thượng nổi trận lôi đình trong ngự thư phòng, nói Lưu đại nhân Văn đại nhân không biết cách dạy con gái, xúi giục nữ nhi của mình gây loạn hậu cung, ngay trước mặt bãi chức quan hai vị đại nhân, mà lúc ấy mấy vị đại nhân cầu tình vì bọn họ cũng bị giáng chức, bãi chức. Hiện giờ, ai cũng biết việc này ngoại trừ Mạc Tang Ức ra, không người nào có thể thuyết phục hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu đúng như thế, vậy bọn họ ở trong triều chỉ có thể nói là lá tàn trong gió, càng không có mảy may địa vị gì đáng nói. Vì thế, dù biết hy vọng không lớn, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì tới gặp người này.
Nói đến Mạc Tang Ức này, một năm trước, hoàng thượng đột nhiên từ bên ngoài mang về một người như vậy, lưu lại trong cung, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, bọn họ cũng không để ý, dù sao người nọ chẳng qua chỉ là một người vô dụng, mãi đến khi hoàng thượng đích thân phong hắn làm thân vương ngay lúc hắn còn chưa tỉnh, bọn họ mới phát giác ra ý nghĩa khác thường của người này đối với hoàng thượng, về sau, người này cư nhiên tỉnh lại, mà hoàng thượng thường cùng ăn cùng ở với hắn, trong lúc nhất thời, đối với Mạc vương gia đột nhiên xuất hiện này, bọn họ đều đang đoán có phải Bạch Tang Vận chưa chết hay không, dù sao người này dị thường giống như Bạch Tang Vận. Nhưng năm đó, Bạch Tang Vận là chết ở trước mắt bọn họ, huống chi, trong tên của Mạc Tang Ức này mặc dù mang chữ “Tang”, nhưng hắn lại một đầu bạc, dung mạo lại so với Bạch Tang Vận đã chết kia tuấn mỹ hơn vài phần. Lại về sau, Lam Khuyết Dương xưng người này là huynh trưởng, bọn họ liền đoán, có lẽ Mạc Tang Ức này chính là thế thân hoàng thượng và Lam Khuyết Dương tìm từ bên ngoài tới, dù sao, năm đó khi Bạch Tang Vận chết, sự điên cuồng của hai người này bây giờ nghĩ tới cũng khiến cho bọn họ hết hồn.
Trong lòng Lam Khuyết Dương cười lạnh, năm đó, mấy người này đều chui vào trong nhà mình, đối với ca hắn chẳng quan tâm, sau trơ mắt nhìn ca hắn bị giết, không một người cầu tình vì ca hắn, thậm chí ngay từ đầu lúc Lưu Hoài Vĩ cùng Lưu Hoài Đức phát động cung biến, bọn chúng cũng như rùa đen rụt đầu, nếu không phải ca hắn phái hắn đi truyền tin, thiên hạ ngày nay, còn không biết đã rối loạn thế nào, cũng bởi vậy, ca hắn mới có thể bị bắt, mới có thể chịu nhiều khổ sở như thế. Bây giờ, mấy người này lại vẫn còn có mặt mũi tới gặp ca hắn, hắn sao có thể để cho bọn chúng toại nguyện.
“Hai vị vương gia, thứ lỗi Khuyết Dương không thể thông báo, trước khi Mạc vương gia xuất cung, hoàng thượng từng dặn dò tại hạ, trừ phi có thủ dụ của hoàng thượng, nếu không bất luận người nào cũng không thể gặp Mạc vương gia. Không biết vương gia có thủ dụ của hoàng thượng hay không, nếu chuyện này hoàng thượng đáp ứng, Khuyết Dương tức khắc mang hai vị vương gia đi gặp Mạc vương gia.” Lam Khuyết Dương lạnh giọng nói, nghĩ thầm: Có can đảm các ngươi liền tiến cung xin thủ dụ của hoàng thượng đi.
“Này…” Lưu Hoài Vinh cùng Lưu Hoài Tuyên vừa nghe liền ngẩn ra, vốn nghĩ người nọ nếu đã xuất cung, bọn họ thế nào cũng có thể thấy hắn một lần, lại không nghĩ còn phải có thủ dụ của hoàng thượng, nghĩ đến hoàng thượng, trong lòng hai người đều là phát lạnh.
Cũng khó trách bọn họ không nghĩ tới, trong mắt bọn họ, Mạc Tang Ức bất quá là một thế thân, đối với thế thân này, hoàng thượng có thể thấy mới mẻ trong bao lâu, một kiếm vào ngực Bạch Tang Vận kia, bọn họ chính là thấy rõ rõ rành rành, người nọ lại rơi xuống nước, nghĩ thế nào cũng không thể sống thêm. Mà phía sau hoàng cung, không phải còn có mộ hắn, nếu Mạc Tang Ức kia chính là Bạch Tang Vận, hoàng thượng sao có thể còn giữ mộ hắn.
“Phường chủ.” Tả Tường đi đến, nói bên tai Lam Khuyết Dương, Lam Khuyết Dương vừa nghe liền đứng lên, chắp tay với mấy người trong phòng, nói, “Hai vị vương gia, mệnh lệnh của hoàng thượng Khuyết Dương không thể không theo, nếu vương gia không có thủ dụ của hoàng thượng, Khuyết Dương cũng không thể bất chấp tội kháng chỉ, mong vương gia chớ trách, Khuyết Dương còn có việc, không bồi vương gia cùng quận chúa.” Sau đó, Lam Khuyết Dương để Tả Tường tiếp đón mấy người này, liền vội vàng ra sảnh trước.
“Tả thúc… Khuyết Dương hắn…” Thấy Lam Khuyết Dương nhìn cũng không nhìn mình liền đi, Lưu Uẩn Tình nhịn không được hỏi, trong mắt tích đầy lệ.
“Tình quận chúa, Mạc vương gia vừa mới thức dậy, muốn gặp phường chủ.” Tả Tường lãnh đạm đáp, sau đó nói với mấy người đang lộ vẻ khác thường trước mặt, “Vương gia, quận chúa, lão nô đi sai người lại cấp ngài ấm trà.”
“Khỏi cần, nếu Lam phường chủ có việc, vậy bổn vương hôm khác lại đến.” Lưu Hoài Vinh đứng dậy kéo muội muội liền chuẩn bị trở về.
“Vương gia, mấy thứ này ngài vẫn là mang về đi, đồ bổ cho Mạc vương gia hằng ngày đều là hoàng thượng sai người đặc biệt để ý, mấy cái này Mạc vương gia sợ là ăn không kịp.” Tả Tường ngăn Lưu Hoài Vinh cùng Lưu Hoài Tuyên, trả lại mấy thứ trên bàn kia, hai người sắc mặt khó xử rất nhanh ly khai Lam phủ.
“Hừ, thứ của các ngươi, ai biết bẩn hay không.” Chờ người ra phủ, Tả Tường mắng một câu, sau đó chuẩn bị đến phòng bếp nhìn xem nồi canh gà kia nấu được chưa.
………
“Ca, sao không ngủ thêm chút nữa?” Tiến vào thấy người đang có chút ngây ngốc, Lam Khuyết Dương ngồi bên giường lo lắng hỏi, “Ca? Làm sao vậy?”
“Khuyết Dương…” Mạc Tang Ức giương mắt nhìn Lam Khuyết Dương, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra chữ nào, nhưng đôi vành mắt lại bắt đầu biến hồng.
“Ca?!” Lam Khuyết Dương thấy thế nôn nóng, sợ tới mức ôm lấy Mạc Tang Ức mà bắt đầu hỏi, “Ca? Đây là làm sao vậy?”
Mạc Tang Ức vẫn là không nói lời nào, cứ không ngừng nhìn Lam Khuyết Dương, nhìn nhìn, đột nhiên ôm chặt người đã sớm bị làm cho sốt ruột, lúc này mới mở miệng: “Khuyết Dương, Khuyết Dương, hắn không phải ngươi, không phải ngươi… Khuyết Dương… Khuyết Dương…”
“Ca… Ta ở chỗ này… Ca… Có phải lại mơ thấy cái gì hay không?” Ôm người lên trên đùi, Lam Khuyết Dương không ngừng vỗ nhẹ Mạc Tang Ức, hỏi.
Mạc Tang Ức ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Lam Khuyết Dương, lúc này mới trầm tĩnh lại, theo sau là một trận mồ hôi lạnh, Lam Khuyết Dương vừa trấn an hắn, vừa đắp chăn cho hắn, cũng lau khô mồ hôi trên trán hắn.
“Khuyết Dương… Ta vừa mới mơ thấy có một người trông giống ngươi như đúc, hướng ngực ta liền đâm một kiếm, còn nói… còn nói ngươi chưa bao giờ coi ta là huynh trưởng, nói ngươi hận ta…” Ấn ngực đã bắt đầu âm ỉ đau, Mạc Tang Ức vì một màn quá mức rõ ràng trong giấc mộng vừa rồi kia mà thở gấp.
“Ca, đấy là mộng, đều do ta, nên bồi ngươi, sau này ta nhất định trông bên cạnh ngươi.” Lam Khuyết Dương xoa chỗ phát đau của Mạc Tang Ức, nhẹ nhàng hôn hai gò má hắn, sát ý cuộn lên nơi đáy lòng được che giấu kỹ giữa hai tròng mắt nửa buông xuống.
Mạc Tang Ức từ từ nhắm hai mắt, màn trong mộng vừa rồi luôn luôn hiện lên trong đầu, cái loại dường như đã từng xảy ra khiến cho hắn khó chịu.
“Khuyết Dương, lại bồi ta ngủ đi.”
“Được.”
“Sẽ không chậm trễ chuyện của ngươi chứ.”
“Sẽ không, ca, ta bồi ngươi.”
Nằm trong lòng Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức cảm nhận được người này chung quy vẫn khiến cho hắn cảm thấy yên tâm, vì sao hắn lại mơ thấy sự tình này, vì sao… hắn luôn gặp ác mộng… Sự tình này, với chuyện hắn mất trí rốt cuộc có liên quan gì… Khuyết Dương, Hoài Diệp, chuyện này có phải là nguyên do các ngươi không muốn ta nhớ lại? “Khuyết Dương…”
“Ca.”
Nằm một hồi, Mạc Tang Ức lại không buồn ngủ mở to mắt nhìn người trước mặt, hỏi câu làm cho Lam Khuyết Dương suýt chút nữa tim cũng vỡ ra: “Khuyết Dương… Hồng chí ở ngực ta có phải gọi là ‘thất tinh tích hồng’?”
“Vương gia, quận chúa mời ngồi.” Lam Khuyết Dương có phần lãnh đạm mở miệng, sau đó ngồi xuống, hỏi, “Không biết hai vị vương gia cùng Tình quận chúa hôm nay đến đây có chuyện gì?” Đối với ba người này, thái độ Lam Khuyết Dương chẳng hề cung kính, thậm chí có thể nói là có chút thờ ơ.
Sắc mặt của Lưu Hoài Vinh và Lưu Hoài Tuyên có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Lưu Hoài Vinh mở lời trước nói: “Tình nhi tự mình làm chút điểm tâm, mang đến cho ngươi nếm thử.”
Lưu Hoài Vinh đẩy đẩy muội muội của mình, bảo nàng mang điểm tâm qua. Vốn, với thân phận của bọn họ, loại việc mất thân phận thế này bọn họ căn bản không thể đi làm, nhưng trận sai nhiều năm trước ấy, làm cho bọn họ mất đi tôn quý vốn có, mặc dù vẫn là quận vương, nhưng lại không có chút địa vị nào. Theo lý thuyết, bọn họ ngay từ đầu có thể trực tiếp gặp người nọ, nhưng bọn họ đều rõ ràng, ở trong này trừ phi Lam Khuyết Dương đồng ý, bằng không bọn họ ngay cả cơ hội liếc mắt người nọ một cái cũng không có.
Lưu Uẩn Tình bưng hộp đựng thức ăn đi lên phía trước, từ bên trong lấy ra một khay điểm tâm đậu đỏ tinh xảo, đặt trên bàn cạnh Lam Khuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Khuyết Dương, ngươi nếm thử, ta đã dành hai canh giờ mới làm xong, vẫn còn nóng hổi.” Trong mắt Lưu Uẩn Tình đúng tình yêu không che đậy đối với Lam Khuyết Dương.
“Đa tạ quận chúa, tâm ý của quận chúa Khuyết Dương xin lĩnh, bất quá Khuyết Dương không thích đồ ngọt, điểm tâm này quận chúa vẫn là cầm về đi.” Lam Khuyết Dương không động đậy nhìn mắt Lưu Uẩn Tình, không đếm xỉa tới bộ dạng đau lòng của nàng, tiếp tục nói, “Hai vị vương gia, hôm nay đến chỗ Khuyết Dương, có chuyện gì, đừng ngại nói thẳng.”
Lam Khuyết Dương đã đoán được bảy tám phần, nhưng nếu đối phương không nói, hắn cũng giả bộ hồ đồ, bất quá cho dù bọn họ nói, hắn cũng sẽ không cho phép.
“Lam phường chủ, bổn vương cùng tứ đệ hôm nay đến là muốn tới tiếp kiến Mạc vương gia, không biết Mạc vương gia bây giờ có tiện không?” Lưu Hoài Vinh thấy Lam Khuyết Dương hỏi thẳng như vậy, khẽ cắn môi nói ra mục đích đến.
“Lam phường chủ, nghe nói thân mình Mạc vương gia không tốt, bổn vương cùng nhị ca chuẩn bị chút thuốc bổ, muốn nhìn Mạc vương gia một chút, Mạc vương gia đã ở kinh thành hơn một năm, chúng ta còn chưa từng tiếp kiến, thật sự có chút thất lễ.” Lưu Hoài Tuyên nói tiếp, tôi tớ theo tới đặt một hộp thuốc bổ trước mặt Lam Khuyết Dương.
Lưu Hoài Vinh và Lưu Hoài Tuyên vội vã muốn gặp Mạc Tang Ức cũng không phải là tới tiếp kiến, mà là sáng nay hoàng thượng nổi trận lôi đình trong ngự thư phòng, nói Lưu đại nhân Văn đại nhân không biết cách dạy con gái, xúi giục nữ nhi của mình gây loạn hậu cung, ngay trước mặt bãi chức quan hai vị đại nhân, mà lúc ấy mấy vị đại nhân cầu tình vì bọn họ cũng bị giáng chức, bãi chức. Hiện giờ, ai cũng biết việc này ngoại trừ Mạc Tang Ức ra, không người nào có thể thuyết phục hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu đúng như thế, vậy bọn họ ở trong triều chỉ có thể nói là lá tàn trong gió, càng không có mảy may địa vị gì đáng nói. Vì thế, dù biết hy vọng không lớn, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì tới gặp người này.
Nói đến Mạc Tang Ức này, một năm trước, hoàng thượng đột nhiên từ bên ngoài mang về một người như vậy, lưu lại trong cung, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, bọn họ cũng không để ý, dù sao người nọ chẳng qua chỉ là một người vô dụng, mãi đến khi hoàng thượng đích thân phong hắn làm thân vương ngay lúc hắn còn chưa tỉnh, bọn họ mới phát giác ra ý nghĩa khác thường của người này đối với hoàng thượng, về sau, người này cư nhiên tỉnh lại, mà hoàng thượng thường cùng ăn cùng ở với hắn, trong lúc nhất thời, đối với Mạc vương gia đột nhiên xuất hiện này, bọn họ đều đang đoán có phải Bạch Tang Vận chưa chết hay không, dù sao người này dị thường giống như Bạch Tang Vận. Nhưng năm đó, Bạch Tang Vận là chết ở trước mắt bọn họ, huống chi, trong tên của Mạc Tang Ức này mặc dù mang chữ “Tang”, nhưng hắn lại một đầu bạc, dung mạo lại so với Bạch Tang Vận đã chết kia tuấn mỹ hơn vài phần. Lại về sau, Lam Khuyết Dương xưng người này là huynh trưởng, bọn họ liền đoán, có lẽ Mạc Tang Ức này chính là thế thân hoàng thượng và Lam Khuyết Dương tìm từ bên ngoài tới, dù sao, năm đó khi Bạch Tang Vận chết, sự điên cuồng của hai người này bây giờ nghĩ tới cũng khiến cho bọn họ hết hồn.
Trong lòng Lam Khuyết Dương cười lạnh, năm đó, mấy người này đều chui vào trong nhà mình, đối với ca hắn chẳng quan tâm, sau trơ mắt nhìn ca hắn bị giết, không một người cầu tình vì ca hắn, thậm chí ngay từ đầu lúc Lưu Hoài Vĩ cùng Lưu Hoài Đức phát động cung biến, bọn chúng cũng như rùa đen rụt đầu, nếu không phải ca hắn phái hắn đi truyền tin, thiên hạ ngày nay, còn không biết đã rối loạn thế nào, cũng bởi vậy, ca hắn mới có thể bị bắt, mới có thể chịu nhiều khổ sở như thế. Bây giờ, mấy người này lại vẫn còn có mặt mũi tới gặp ca hắn, hắn sao có thể để cho bọn chúng toại nguyện.
“Hai vị vương gia, thứ lỗi Khuyết Dương không thể thông báo, trước khi Mạc vương gia xuất cung, hoàng thượng từng dặn dò tại hạ, trừ phi có thủ dụ của hoàng thượng, nếu không bất luận người nào cũng không thể gặp Mạc vương gia. Không biết vương gia có thủ dụ của hoàng thượng hay không, nếu chuyện này hoàng thượng đáp ứng, Khuyết Dương tức khắc mang hai vị vương gia đi gặp Mạc vương gia.” Lam Khuyết Dương lạnh giọng nói, nghĩ thầm: Có can đảm các ngươi liền tiến cung xin thủ dụ của hoàng thượng đi.
“Này…” Lưu Hoài Vinh cùng Lưu Hoài Tuyên vừa nghe liền ngẩn ra, vốn nghĩ người nọ nếu đã xuất cung, bọn họ thế nào cũng có thể thấy hắn một lần, lại không nghĩ còn phải có thủ dụ của hoàng thượng, nghĩ đến hoàng thượng, trong lòng hai người đều là phát lạnh.
Cũng khó trách bọn họ không nghĩ tới, trong mắt bọn họ, Mạc Tang Ức bất quá là một thế thân, đối với thế thân này, hoàng thượng có thể thấy mới mẻ trong bao lâu, một kiếm vào ngực Bạch Tang Vận kia, bọn họ chính là thấy rõ rõ rành rành, người nọ lại rơi xuống nước, nghĩ thế nào cũng không thể sống thêm. Mà phía sau hoàng cung, không phải còn có mộ hắn, nếu Mạc Tang Ức kia chính là Bạch Tang Vận, hoàng thượng sao có thể còn giữ mộ hắn.
“Phường chủ.” Tả Tường đi đến, nói bên tai Lam Khuyết Dương, Lam Khuyết Dương vừa nghe liền đứng lên, chắp tay với mấy người trong phòng, nói, “Hai vị vương gia, mệnh lệnh của hoàng thượng Khuyết Dương không thể không theo, nếu vương gia không có thủ dụ của hoàng thượng, Khuyết Dương cũng không thể bất chấp tội kháng chỉ, mong vương gia chớ trách, Khuyết Dương còn có việc, không bồi vương gia cùng quận chúa.” Sau đó, Lam Khuyết Dương để Tả Tường tiếp đón mấy người này, liền vội vàng ra sảnh trước.
“Tả thúc… Khuyết Dương hắn…” Thấy Lam Khuyết Dương nhìn cũng không nhìn mình liền đi, Lưu Uẩn Tình nhịn không được hỏi, trong mắt tích đầy lệ.
“Tình quận chúa, Mạc vương gia vừa mới thức dậy, muốn gặp phường chủ.” Tả Tường lãnh đạm đáp, sau đó nói với mấy người đang lộ vẻ khác thường trước mặt, “Vương gia, quận chúa, lão nô đi sai người lại cấp ngài ấm trà.”
“Khỏi cần, nếu Lam phường chủ có việc, vậy bổn vương hôm khác lại đến.” Lưu Hoài Vinh đứng dậy kéo muội muội liền chuẩn bị trở về.
“Vương gia, mấy thứ này ngài vẫn là mang về đi, đồ bổ cho Mạc vương gia hằng ngày đều là hoàng thượng sai người đặc biệt để ý, mấy cái này Mạc vương gia sợ là ăn không kịp.” Tả Tường ngăn Lưu Hoài Vinh cùng Lưu Hoài Tuyên, trả lại mấy thứ trên bàn kia, hai người sắc mặt khó xử rất nhanh ly khai Lam phủ.
“Hừ, thứ của các ngươi, ai biết bẩn hay không.” Chờ người ra phủ, Tả Tường mắng một câu, sau đó chuẩn bị đến phòng bếp nhìn xem nồi canh gà kia nấu được chưa.
………
“Ca, sao không ngủ thêm chút nữa?” Tiến vào thấy người đang có chút ngây ngốc, Lam Khuyết Dương ngồi bên giường lo lắng hỏi, “Ca? Làm sao vậy?”
“Khuyết Dương…” Mạc Tang Ức giương mắt nhìn Lam Khuyết Dương, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra chữ nào, nhưng đôi vành mắt lại bắt đầu biến hồng.
“Ca?!” Lam Khuyết Dương thấy thế nôn nóng, sợ tới mức ôm lấy Mạc Tang Ức mà bắt đầu hỏi, “Ca? Đây là làm sao vậy?”
Mạc Tang Ức vẫn là không nói lời nào, cứ không ngừng nhìn Lam Khuyết Dương, nhìn nhìn, đột nhiên ôm chặt người đã sớm bị làm cho sốt ruột, lúc này mới mở miệng: “Khuyết Dương, Khuyết Dương, hắn không phải ngươi, không phải ngươi… Khuyết Dương… Khuyết Dương…”
“Ca… Ta ở chỗ này… Ca… Có phải lại mơ thấy cái gì hay không?” Ôm người lên trên đùi, Lam Khuyết Dương không ngừng vỗ nhẹ Mạc Tang Ức, hỏi.
Mạc Tang Ức ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Lam Khuyết Dương, lúc này mới trầm tĩnh lại, theo sau là một trận mồ hôi lạnh, Lam Khuyết Dương vừa trấn an hắn, vừa đắp chăn cho hắn, cũng lau khô mồ hôi trên trán hắn.
“Khuyết Dương… Ta vừa mới mơ thấy có một người trông giống ngươi như đúc, hướng ngực ta liền đâm một kiếm, còn nói… còn nói ngươi chưa bao giờ coi ta là huynh trưởng, nói ngươi hận ta…” Ấn ngực đã bắt đầu âm ỉ đau, Mạc Tang Ức vì một màn quá mức rõ ràng trong giấc mộng vừa rồi kia mà thở gấp.
“Ca, đấy là mộng, đều do ta, nên bồi ngươi, sau này ta nhất định trông bên cạnh ngươi.” Lam Khuyết Dương xoa chỗ phát đau của Mạc Tang Ức, nhẹ nhàng hôn hai gò má hắn, sát ý cuộn lên nơi đáy lòng được che giấu kỹ giữa hai tròng mắt nửa buông xuống.
Mạc Tang Ức từ từ nhắm hai mắt, màn trong mộng vừa rồi luôn luôn hiện lên trong đầu, cái loại dường như đã từng xảy ra khiến cho hắn khó chịu.
“Khuyết Dương, lại bồi ta ngủ đi.”
“Được.”
“Sẽ không chậm trễ chuyện của ngươi chứ.”
“Sẽ không, ca, ta bồi ngươi.”
Nằm trong lòng Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức cảm nhận được người này chung quy vẫn khiến cho hắn cảm thấy yên tâm, vì sao hắn lại mơ thấy sự tình này, vì sao… hắn luôn gặp ác mộng… Sự tình này, với chuyện hắn mất trí rốt cuộc có liên quan gì… Khuyết Dương, Hoài Diệp, chuyện này có phải là nguyên do các ngươi không muốn ta nhớ lại? “Khuyết Dương…”
“Ca.”
Nằm một hồi, Mạc Tang Ức lại không buồn ngủ mở to mắt nhìn người trước mặt, hỏi câu làm cho Lam Khuyết Dương suýt chút nữa tim cũng vỡ ra: “Khuyết Dương… Hồng chí ở ngực ta có phải gọi là ‘thất tinh tích hồng’?”
Danh sách chương