Tháng Sáu, thành phố J bắt đầu bước vào mùa hè oi bức, thời tiết nóng ẩm bất thường, cơ sở vật chất trường trung học số 14 còn nghèo nàn, không có điều hòa, chỉ có ba cái quạt trần cũ kỹ chậm rãi quay vòng vòng trên không trung. Cái nắng oi ả thế này quả thật là quá đau khổ với đám thanh thiếu niên, cả người bọn họ đẫm mồ hôi, áo lót ai cũng ẩm ướt, trong không khí lại còn tràn ngập mùi mồ hôi mằn mặn, càng làm cho mọi người đứng ngồi không yên.
Kỳ thi càng ngày càng gần, không biết thứ gì đã đánh cắp thời gian, khiến cho con số đếm ngược trên bảng đen trong mắt bao người từ hai đơn vị vơi đi dần, cuối cùng chỉ còn lại con số 1 trần trụi.
Vừa bước vào lớp, Chu Hoành Viễn đã nhìn thấy một hàng chữ nhỏ màu trắng trên bảng đen, xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí cùng cực, vừa nhìn liền biết là bút tích của Trịnh Minh Khôn, sau khi cẩn thận ngắm nghía một phen, Chu Hoành Viễn mới hoảng hốt nhận ra dòng chữ ấy viết rằng, các cậu là ba năm của tớ.
Vào năm thứ ba trung học cơ sở, chiều cao của Trịnh Minh Khôn nhanh chóng đột phá 1m9, cũng coi như là một người cao lớn vừa chớp mắt đã nhìn thấy trong biển người ở một thành phố phương Bắc điển hình như thành phố J. Hơn nữa, cậu sinh ra đã mang thân hình mạnh mẽ chắc nịch, nhìn từ xa tựa như một bức tường kiên cố, vậy nên dù cho tính cách cậu luôn vui vẻ, khi đứng bên cạnh vẫn sẽ mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng vững vàng.
Mấy ngày qua trong giai đoạn ôn thi, Chu Hoành Viễn đã có vô số lần dao động, và có vô vàn lần muốn xé hết sách bài tập trong tay thành bột phấn, nhưng chỉ cần quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Minh Khôn ngồi ở một bên vùi đầu khổ học, vững vàng như núi Thái Sơn, cậu lại lập tức cảm thấy thời tiết không còn nực đến vậy, và đống câu hỏi chen chúc trên trang giấy trắng kia trở nên bớt rườm rà hơn.
Đối với Chu Hoành Viễn, đối với Ngô Tư Nguyên, thậm chí đối với cả lớp 2, Trịnh Minh Khôn đều mang một hình tượng như thế. Có cậu ấy ở đây sẽ yên tâm, có cậu ấy ở đây sẽ kiên định. Vào giờ tự học trên lớp, cậu ấy sẽ chủ động giảng bài, bổ túc cho các bạn học yếu hơn, trong giờ học, cậu sẽ dùng chất giọng năm âm không đầy đủ của mình để kéo mọi người hát hết bài này đến bài khác, trên đường tan học, cậu sẽ lục lọi tìm ra niềm vui duy nhất trong cuộc sống đầy mỏi mệt, để cho người bên cạnh hoặc là thoải mái cười to, hoặc là cười thầm trong lòng.
Chu Hoành Viễn nhìn thật sâu vào cậu bạn quen thuộc này, cậu ấy có bề ngoài vô cùng thô kệch, tính cách vô cùng phóng khoáng, thế nhưng bên trong lại rất quan tâm và tinh tế, mà tất cả những sự quan tâm tinh tế này đều được cậu dành riêng những người bên cạnh. Lúc mới bắt đầu tiếp xúc, Chu Hoành Viễn luôn cảm thấy Trịnh Minh Khôn hơi vui vẻ hướng ngoại quá, có khi thậm chí còn làm cậu bực bội, nhưng lâu ngày mới biết, việc có thể ở bên một người bạn như vậy là một chuyện may mắn đến nhường nào.
Chu Hoành Viễn chưa bao giờ tò mò vì sao Ngô Tư Nguyên lại thích Trịnh Minh Khôn nặng gần một trăm kí. Có vài người, dù tướng mạo có khó coi đến đâu, cũng đủ để làm sáng bừng cuộc đời của người khác.
Rất nhanh sau đó, Ngô Tư Nguyên cũng đến, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên bảng đen, mắt cậu đỏ ửng lên, ba người ngồi cạnh nhau, không ai nói với ai câu nào.
Có một số chuyện không cần phải nói. Có một vài thứ tình cảm, nói ra cũng chẳng để làm gì.
Trong lòng mọi người ai cũng nghèn nghẹn, vừa không nỡ chia tay bạn học, vừa khẩn trương và mong mỏi kỳ thi cấp 3, nhưng mà họ cũng biết, như thầy Thôi đã nói, kỳ thi vào cấp 3 còn chưa kết thúc thì tuyệt đối không được buông thả bản thân.
Các giáo viên bộ môn vẫn như những buổi học trước, giảng bài, trả lời câu hỏi, cho học sinh tự học, không dặn dò gì quá nhiều, cũng không nói thêm lời nào, những gì nên nói đã nói, nên dặn đã dặn rồi, việc cần làm bây giờ là trên dưới đồng lòng duy trì sức mạnh này thôi.
Sau khi kết thúc tiết tự học cuối cùng, thầy Thôi tự mình phát thẻ dự thi đến tay học sinh. Cuối cùng, thầy Thôi đứng trên bục giảng, hắng giọng, dùng thanh âm vang dội nhất, nói, "Trước kia, thầy luôn dặn các em phải xem mỗi một lần thi thử như kỳ thi trung học thực thụ. Đến hôm nay, thầy muốn nói với các em rằng, kỳ thi ngày mai cũng chỉ là một bài kiểm tra ở cấp trung học cơ sở của các em, không có gì khác biệt so với mười, hai mươi, ba mươi kỳ thi mà một năm qua các em đã thi."
Cuối cùng, thầy Thôi cao giọng nói, "Ngày mai hãy thi thật tốt, sau này cũng phải sống cho thật tốt, tan học."
@antiquefe (wattpad)
Lời vừa dứt, bên dưới không một ai nhúc nhích, có mấy bạn nữ bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở, ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều ửng đỏ. Ai cũng biết lúc này không phải là lúc để nói lời tạm biệt, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành, bọn họ còn phải nộp bài thi và đặt dấu chấm hết cho ba năm vừa qua của bản thân, nhưng trong tình huống như thế này, lại không có ai muốn đứng dậy rời đi trước.
Sau một hồi giằng co trong thầm lặng, Trịnh Minh Khôn là người đầu tiên đứng lên, cậu vác cặp sách lên vai, nhìn về phía hai người anh em của mình, ba người làm bộ như không có việc gì, lần lượt đi ra khỏi lớp. Bọn họ biết, ngay lúc này không thể lơi lỏng được.
Dọc đường đi, ba người vẫn tán gẫu về vài mẩu truyện cười đọc được trên tạp chí, vừa nói vừa cười, cố ý không đề cập đến mấy câu hỏi khó nhằn còn tồn đọng ở lớp. Tại ngã tư quen thuộc, họ nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, tựa như đây là một ngày thứ sáu không thể bình thường hơn, chỉ cần qua cuối tuần là họ lại có thể nhìn thấy nhau một lần nữa.
Cũng giống như trước đây, khi cậu về đến nhà, Trình Dục còn chưa tan tầm. Chu Hoành Viễn ngồi trước bàn ăn, mở sách luyện đề ra, cậu không vùi đầu vào giải ngay mấy đề bài nâng cao, cũng không định đợi chú về để hỏi, mà là lần lượt xem qua những kiến thức cơ bản nhất.
Trình Dục cũng từng trải qua giai đoạn này, cho nên khi về đến nhà, anh không hề nhắc gì đến chuyện thi cử, thậm chí cũng không nấu thêm món gì đặc biệt, chỉ làm hai món cơm nhà bình thường kèm thêm hai ly sữa đậu nành.
Buổi tối hôm đó, hai chú cháu lên giường từ rất sớm, nhưng không ai ngủ được, khi Chu Hoành Viễn lăn qua lộn lại đến lần thứ mười, Trình Dục mới xoay người lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, nói, "Không sao cả, đừng lo lắng, nếu con không ngủ được thì cứ thức thôi."
Chu Hoành Viễn trong phút chốc không hiểu được ý Trình Dục đang muốn nói, rõ ràng là cậu sắp phát điên lên, thậm chí còn có hơi giận, trách cứ Trình Dục không hiểu những muộn phiền và tra tấn cậu đang phải chịu.
Trình Dục lại nhẹ giọng nói, "Đêm trước hôm thi đại học của chú, cả đêm chú không ngủ, càng không ngủ được, trong lòng lại càng nóng nảy, cứ miên man nghĩ là thi cử lần này tèo rồi, rớt chắc rồi, nhưng mà càng suy nghĩ lung tung, thì lại càng không ngủ được. Cứ như thế, nó dần tạo thành một cái vòng lẩn quẩn." Nói xong, anh tự bật cười hai tiếng.
Chu Hoành Viễn mở to mắt, nương theo ánh trăng nhìn sang gương mặt đẹp đẽ của Trình Dục, bỗng mọi phiền não tiêu tan đi một nửa, người chú yêu quý của cậu đang nằm rất gần với cậu, hơi thở phả lên mặt làm cho cậu thấy ấm áp, cũng hơi ngưa ngứa. Chu Hoành Viễn tò mò hỏi, "Chú mà cũng bị căng thẳng vì thi cử sao ạ?" Trình Dục là thần của cậu mà, thần cũng sẽ căng thẳng vì thi cử sao?
Trình Dục cười cười: "Đương nhiên rồi, là học sinh thì ai cũng căng thẳng."
Chu Hoành Viễn lại hỏi, "Sau đó thì sao ạ?"
Trình Dục sờ sờ đầu cậu, "Tối hôm đó, chú thức cả đêm, nhìn thấy mặt trăng lúc 2-3 giờ sáng, rồi lại chứng kiến mặt trời vào lúc 4-5 giờ, mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, an toạ trên xe rồi, chú vẫn còn nghĩ, lần này xong đời rồi. Nhưng khi chú ngồi trong phòng thi, khi chú cầm lấy đề bài, thì mọi cơn buồn ngủ đều bay mất, chú không hề ý thức rằng mình đã mất ngủ cả một đêm, trong mắt và trong lòng chú chỉ còn tồn tại vài trang giấy thi mỏng tang. Chuyện sau này thì con biết rồi đó, chú vẫn phát huy như bình thường, rồi thi đậu vào đại học S."
"Cho nên mới nói, khi con người đối mặt với áp lực nào đó quá lớn, về cơ bản họ sẽ không thấy buồn ngủ, cho dù cả đêm không ngủ thì vẫn không có ảnh hưởng quá lớn. Mất ngủ là bình thường, đơn giản vậy thôi, 99% học sinh đêm nay cũng đang mất ngủ, vậy nên con đừng lo lắng."
Giọng nói Trình Dục dịu dàng mà kiên định, nghe xong những lời này, Chu Hoành Viễn đột nhiên không còn sợ hãi, cậu vẫn căng thẳng vì kỳ thi ngày mai, chỉ là trong lòng có thêm sự kiên định. Mọi lo lắng trong khoảnh khắc này đều trở nên bớt quan trọng đi, trái tim đang lơ lửng của cậu rốt cuộc cũng được hạ xuống.
Trình Dục vỗ vai Chu Hoành Viễn một chút, tựa như lúc cậu mới tới thành phố J, như khi mới được Trình Dục nuôi nấng, nhẹ giọng nói, "Đừng lo lắng, có chú ở bên cạnh đây rồi."
Tác giả có điều muốn nói: Vì thế, các bạn học sinh thực ra không phải lo lắng về chứng mất ngủ trước kỳ thi đâu! Không có vấn đề gì đâu mà! Mất ngủ không phải là nguyên nhân chính ảnh hưởng đến kỳ thi, sau khi bị mất ngủ, họ làm thế nào để điểu chỉnh tâm lý mới là quan trọng!
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 36.
Kỳ thi càng ngày càng gần, không biết thứ gì đã đánh cắp thời gian, khiến cho con số đếm ngược trên bảng đen trong mắt bao người từ hai đơn vị vơi đi dần, cuối cùng chỉ còn lại con số 1 trần trụi.
Vừa bước vào lớp, Chu Hoành Viễn đã nhìn thấy một hàng chữ nhỏ màu trắng trên bảng đen, xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí cùng cực, vừa nhìn liền biết là bút tích của Trịnh Minh Khôn, sau khi cẩn thận ngắm nghía một phen, Chu Hoành Viễn mới hoảng hốt nhận ra dòng chữ ấy viết rằng, các cậu là ba năm của tớ.
Vào năm thứ ba trung học cơ sở, chiều cao của Trịnh Minh Khôn nhanh chóng đột phá 1m9, cũng coi như là một người cao lớn vừa chớp mắt đã nhìn thấy trong biển người ở một thành phố phương Bắc điển hình như thành phố J. Hơn nữa, cậu sinh ra đã mang thân hình mạnh mẽ chắc nịch, nhìn từ xa tựa như một bức tường kiên cố, vậy nên dù cho tính cách cậu luôn vui vẻ, khi đứng bên cạnh vẫn sẽ mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng vững vàng.
Mấy ngày qua trong giai đoạn ôn thi, Chu Hoành Viễn đã có vô số lần dao động, và có vô vàn lần muốn xé hết sách bài tập trong tay thành bột phấn, nhưng chỉ cần quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Minh Khôn ngồi ở một bên vùi đầu khổ học, vững vàng như núi Thái Sơn, cậu lại lập tức cảm thấy thời tiết không còn nực đến vậy, và đống câu hỏi chen chúc trên trang giấy trắng kia trở nên bớt rườm rà hơn.
Đối với Chu Hoành Viễn, đối với Ngô Tư Nguyên, thậm chí đối với cả lớp 2, Trịnh Minh Khôn đều mang một hình tượng như thế. Có cậu ấy ở đây sẽ yên tâm, có cậu ấy ở đây sẽ kiên định. Vào giờ tự học trên lớp, cậu ấy sẽ chủ động giảng bài, bổ túc cho các bạn học yếu hơn, trong giờ học, cậu sẽ dùng chất giọng năm âm không đầy đủ của mình để kéo mọi người hát hết bài này đến bài khác, trên đường tan học, cậu sẽ lục lọi tìm ra niềm vui duy nhất trong cuộc sống đầy mỏi mệt, để cho người bên cạnh hoặc là thoải mái cười to, hoặc là cười thầm trong lòng.
Chu Hoành Viễn nhìn thật sâu vào cậu bạn quen thuộc này, cậu ấy có bề ngoài vô cùng thô kệch, tính cách vô cùng phóng khoáng, thế nhưng bên trong lại rất quan tâm và tinh tế, mà tất cả những sự quan tâm tinh tế này đều được cậu dành riêng những người bên cạnh. Lúc mới bắt đầu tiếp xúc, Chu Hoành Viễn luôn cảm thấy Trịnh Minh Khôn hơi vui vẻ hướng ngoại quá, có khi thậm chí còn làm cậu bực bội, nhưng lâu ngày mới biết, việc có thể ở bên một người bạn như vậy là một chuyện may mắn đến nhường nào.
Chu Hoành Viễn chưa bao giờ tò mò vì sao Ngô Tư Nguyên lại thích Trịnh Minh Khôn nặng gần một trăm kí. Có vài người, dù tướng mạo có khó coi đến đâu, cũng đủ để làm sáng bừng cuộc đời của người khác.
Rất nhanh sau đó, Ngô Tư Nguyên cũng đến, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên bảng đen, mắt cậu đỏ ửng lên, ba người ngồi cạnh nhau, không ai nói với ai câu nào.
Có một số chuyện không cần phải nói. Có một vài thứ tình cảm, nói ra cũng chẳng để làm gì.
Trong lòng mọi người ai cũng nghèn nghẹn, vừa không nỡ chia tay bạn học, vừa khẩn trương và mong mỏi kỳ thi cấp 3, nhưng mà họ cũng biết, như thầy Thôi đã nói, kỳ thi vào cấp 3 còn chưa kết thúc thì tuyệt đối không được buông thả bản thân.
Các giáo viên bộ môn vẫn như những buổi học trước, giảng bài, trả lời câu hỏi, cho học sinh tự học, không dặn dò gì quá nhiều, cũng không nói thêm lời nào, những gì nên nói đã nói, nên dặn đã dặn rồi, việc cần làm bây giờ là trên dưới đồng lòng duy trì sức mạnh này thôi.
Sau khi kết thúc tiết tự học cuối cùng, thầy Thôi tự mình phát thẻ dự thi đến tay học sinh. Cuối cùng, thầy Thôi đứng trên bục giảng, hắng giọng, dùng thanh âm vang dội nhất, nói, "Trước kia, thầy luôn dặn các em phải xem mỗi một lần thi thử như kỳ thi trung học thực thụ. Đến hôm nay, thầy muốn nói với các em rằng, kỳ thi ngày mai cũng chỉ là một bài kiểm tra ở cấp trung học cơ sở của các em, không có gì khác biệt so với mười, hai mươi, ba mươi kỳ thi mà một năm qua các em đã thi."
Cuối cùng, thầy Thôi cao giọng nói, "Ngày mai hãy thi thật tốt, sau này cũng phải sống cho thật tốt, tan học."
@antiquefe (wattpad)
Lời vừa dứt, bên dưới không một ai nhúc nhích, có mấy bạn nữ bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở, ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều ửng đỏ. Ai cũng biết lúc này không phải là lúc để nói lời tạm biệt, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành, bọn họ còn phải nộp bài thi và đặt dấu chấm hết cho ba năm vừa qua của bản thân, nhưng trong tình huống như thế này, lại không có ai muốn đứng dậy rời đi trước.
Sau một hồi giằng co trong thầm lặng, Trịnh Minh Khôn là người đầu tiên đứng lên, cậu vác cặp sách lên vai, nhìn về phía hai người anh em của mình, ba người làm bộ như không có việc gì, lần lượt đi ra khỏi lớp. Bọn họ biết, ngay lúc này không thể lơi lỏng được.
Dọc đường đi, ba người vẫn tán gẫu về vài mẩu truyện cười đọc được trên tạp chí, vừa nói vừa cười, cố ý không đề cập đến mấy câu hỏi khó nhằn còn tồn đọng ở lớp. Tại ngã tư quen thuộc, họ nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, tựa như đây là một ngày thứ sáu không thể bình thường hơn, chỉ cần qua cuối tuần là họ lại có thể nhìn thấy nhau một lần nữa.
Cũng giống như trước đây, khi cậu về đến nhà, Trình Dục còn chưa tan tầm. Chu Hoành Viễn ngồi trước bàn ăn, mở sách luyện đề ra, cậu không vùi đầu vào giải ngay mấy đề bài nâng cao, cũng không định đợi chú về để hỏi, mà là lần lượt xem qua những kiến thức cơ bản nhất.
Trình Dục cũng từng trải qua giai đoạn này, cho nên khi về đến nhà, anh không hề nhắc gì đến chuyện thi cử, thậm chí cũng không nấu thêm món gì đặc biệt, chỉ làm hai món cơm nhà bình thường kèm thêm hai ly sữa đậu nành.
Buổi tối hôm đó, hai chú cháu lên giường từ rất sớm, nhưng không ai ngủ được, khi Chu Hoành Viễn lăn qua lộn lại đến lần thứ mười, Trình Dục mới xoay người lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, nói, "Không sao cả, đừng lo lắng, nếu con không ngủ được thì cứ thức thôi."
Chu Hoành Viễn trong phút chốc không hiểu được ý Trình Dục đang muốn nói, rõ ràng là cậu sắp phát điên lên, thậm chí còn có hơi giận, trách cứ Trình Dục không hiểu những muộn phiền và tra tấn cậu đang phải chịu.
Trình Dục lại nhẹ giọng nói, "Đêm trước hôm thi đại học của chú, cả đêm chú không ngủ, càng không ngủ được, trong lòng lại càng nóng nảy, cứ miên man nghĩ là thi cử lần này tèo rồi, rớt chắc rồi, nhưng mà càng suy nghĩ lung tung, thì lại càng không ngủ được. Cứ như thế, nó dần tạo thành một cái vòng lẩn quẩn." Nói xong, anh tự bật cười hai tiếng.
Chu Hoành Viễn mở to mắt, nương theo ánh trăng nhìn sang gương mặt đẹp đẽ của Trình Dục, bỗng mọi phiền não tiêu tan đi một nửa, người chú yêu quý của cậu đang nằm rất gần với cậu, hơi thở phả lên mặt làm cho cậu thấy ấm áp, cũng hơi ngưa ngứa. Chu Hoành Viễn tò mò hỏi, "Chú mà cũng bị căng thẳng vì thi cử sao ạ?" Trình Dục là thần của cậu mà, thần cũng sẽ căng thẳng vì thi cử sao?
Trình Dục cười cười: "Đương nhiên rồi, là học sinh thì ai cũng căng thẳng."
Chu Hoành Viễn lại hỏi, "Sau đó thì sao ạ?"
Trình Dục sờ sờ đầu cậu, "Tối hôm đó, chú thức cả đêm, nhìn thấy mặt trăng lúc 2-3 giờ sáng, rồi lại chứng kiến mặt trời vào lúc 4-5 giờ, mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, an toạ trên xe rồi, chú vẫn còn nghĩ, lần này xong đời rồi. Nhưng khi chú ngồi trong phòng thi, khi chú cầm lấy đề bài, thì mọi cơn buồn ngủ đều bay mất, chú không hề ý thức rằng mình đã mất ngủ cả một đêm, trong mắt và trong lòng chú chỉ còn tồn tại vài trang giấy thi mỏng tang. Chuyện sau này thì con biết rồi đó, chú vẫn phát huy như bình thường, rồi thi đậu vào đại học S."
"Cho nên mới nói, khi con người đối mặt với áp lực nào đó quá lớn, về cơ bản họ sẽ không thấy buồn ngủ, cho dù cả đêm không ngủ thì vẫn không có ảnh hưởng quá lớn. Mất ngủ là bình thường, đơn giản vậy thôi, 99% học sinh đêm nay cũng đang mất ngủ, vậy nên con đừng lo lắng."
Giọng nói Trình Dục dịu dàng mà kiên định, nghe xong những lời này, Chu Hoành Viễn đột nhiên không còn sợ hãi, cậu vẫn căng thẳng vì kỳ thi ngày mai, chỉ là trong lòng có thêm sự kiên định. Mọi lo lắng trong khoảnh khắc này đều trở nên bớt quan trọng đi, trái tim đang lơ lửng của cậu rốt cuộc cũng được hạ xuống.
Trình Dục vỗ vai Chu Hoành Viễn một chút, tựa như lúc cậu mới tới thành phố J, như khi mới được Trình Dục nuôi nấng, nhẹ giọng nói, "Đừng lo lắng, có chú ở bên cạnh đây rồi."
Tác giả có điều muốn nói: Vì thế, các bạn học sinh thực ra không phải lo lắng về chứng mất ngủ trước kỳ thi đâu! Không có vấn đề gì đâu mà! Mất ngủ không phải là nguyên nhân chính ảnh hưởng đến kỳ thi, sau khi bị mất ngủ, họ làm thế nào để điểu chỉnh tâm lý mới là quan trọng!
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 36.
Danh sách chương