Nàng vẫn luôn nhường nhịn, hắn còn không ngừng lại, thậm chí thân thể cũng cúi xuống, rất có xu thế gần hơn chút nữa.
Yến Vũ Nhi không thể làm gì khác hơn là ngửa ra sau, tránh né hắn dựa gần kề, người nào đó lại không chịu lui bước, Yến Vũ Nhi chỉ cảm giác mình sắp phải ngã xuống, rốt cục không thể nhịn được nữa, ngồi xổm người xuống chui qua nách hắn, nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn.
Lý Thư nhìn nàng đề phòng, cười lên ha ha.
"Ngươi cho rằng bổn vương muốn làm gì?"
Yến Vũ Nhi thế mới biết mình bị hắn đùa giỡn. Đúng vậy, với diện mạo hiện giờ của mình, là một nam nhân bình thường cũng sẽ không hưng trí. Nàng chợt nhanh trí khẽ động, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
"Vương gia mới vừa rồi vẫn luôn nhìn ta, có phải cảm thấy bản cô nương xinh đẹp như hoa đúng không?" Yến Vũ Nhi cố ý kề sát vào, một đôi tay nhỏ khoác qua vai hắn, hai mắt còn cố ý phóng điện.
Kiểu dáng này, ghê tởm chết ngươi!
Lý Thư thấy thế, sững sờ chỉ chốc lát, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, bàn tay thuận thế ôm lấy Yến Vũ Nhi.
"Ha ha, có cá tính!" Tâm tình của hắn tốt lên không có nguyên do, Yến Vũ Nhi thất bại, như vậy cũng miễn dịch sao? Không có nhầm lẫn chứ!
"Tiểu Vũ Nhi vậy mà biết lấy lòng bổn vương, làm sao bổn vương có thể trái ý của ngươi đây?" Hắn ôm chặt nàng, ánh mắt nhìn vào mắt của nàng, hàm chứa ý tứ không giống như vậy.
Còn chưa kịp phản kháng lại, đôi môi anh đào đã bị ngậm chặt, môi mỏng hơi lạnh xâm lấn, ở phía trên trằn trọc bồi hồi.
Không muốn, trong lòng Yến Vũ Nhi la hét. Dụ Vương, ngươi yêu thích cũng quá kỳ quái đó!
Nàng muốn giãy dụa, chẳng qua chỉ dừng lại ở suy nghĩ một chút mà thôi. Bởi vì giờ phút này, nàng phát hiện ra toàn thân mình cũng không thể nhúc nhích, hắn kéo hai tay của nàng ra sau lưng áp ở trên thư án, một tay vững vàng khóa chặt cái gáy của nàng, hai chân cũng bị chế trụ, nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận hắn.
"Ô ô ~" nàng muốn ngăn cản, vừa hé miệng ra, cái lưỡi dài của hắn tiến quân thần tốc, giống như con rắn linh hoạt chui tới chui lui ở trong miệng của nàng, đầu óc của Yến Vũ Nhi trong nháy mắt không còn hoạt động, đây là tình huống gì vậy, tại sao bọn họ có thể như vậy? Sau đó nàng không biết cái gì hết, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không do mình khống chế, trong mũi toàn bộ là mùi vị của hắn, mang theo một hơi thở đàn hương nhàn nhạt. Nàng phảng phất như bị thôi miên, đầu óc cũng choáng váng rồi.
Lý Thư rốt cuộc buông nàng ra, khóe môi khẽ liếm khóe miệng của nàng, tựa như đã thỏa ước ý nguyện.
Yến Vũ Nhi dựa lưng vào thư án, liên tục thở gấp, bộ ngực khẽ lên khẽ xuống, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại được.
"Nhìn không ra hình dáng gì, mùi vị cũng không tệ lắm!" Khóe môi hắn câu lên một độ cong vui vẻ.
Lời này làm cho người đang sững sờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra giờ phút này tư thế của mình cực kỳ bất nhã, hai người kề sát nhau không có một khe hở nào, có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Nàng dùng sức đẩy nam nhân đè ép trên người mình ra, đứng dậy từ trên thư án, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi chính là y quan cầm thú!" Nàng chỉ vào hắn mắng, nhào tới vừa xé vừa đánh, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.
Lý Thư bắt lấy tay của nàng, có chút không vui nói: "Là tự chính ngươi ôm ấp yêu thương, bổn vương mới bất đắc dĩ tiếp nhận. Hiện giờ vẫn còn trách bổn vương hả?"
"Khốn kiếp, nhưng chúng ta đã từng ước pháp tam chương!" Nàng hung hăng cầm tay áo lau miệng, lau đến lúc miệng cũng đau đớn.
"Đừng lau nữa, môi cũng rách rồi!" Lý Thư nhớ tới hình như là có một việc như vậy, có chút chột dạ. Hắn cũng không phải là tiểu nhân nói không giữ lời.
Yến Vũ Nhi vốn là muốn dừng lại, nghe hắn nói lời này lại càng dùng sức lau.
"Lại còn xấu hổ thành như vậy? Ngươi là nữ nhân của bổn vương, có gì phải xấu hổ chứ?" Lý Thư không hiểu, nữ nhân khác hận không thể bò lên giường của hắn, nàng thì ngược lại, tránh như tránh rắn rết. Trong lòng của hắn chợt có một chút không thoải mái.
"Bản cô nương không phải là xấu hổ, là ngại bẩn!" Yến Vũ Nhi tức giận không dứt, nam nhân chết tiệt này, đại sắc lang, ngày hôm qua vẫn còn âu yếm với nữ nhân khác một đêm, hôm nay còn muốn cùng nàng!
Nghĩ đến việc này, Yến Vũ Nhi liền muốn nôn, một trận nước chua trong dạ dày xông thẳng lên, nàng nôn khan hai tiếng, vội vàng ôm bụng chạy ra ngoài.
Lý Thư trợn tròn mắt, nàng nói là hắn sao?
Yến Vũ Nhi không thể làm gì khác hơn là ngửa ra sau, tránh né hắn dựa gần kề, người nào đó lại không chịu lui bước, Yến Vũ Nhi chỉ cảm giác mình sắp phải ngã xuống, rốt cục không thể nhịn được nữa, ngồi xổm người xuống chui qua nách hắn, nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn.
Lý Thư nhìn nàng đề phòng, cười lên ha ha.
"Ngươi cho rằng bổn vương muốn làm gì?"
Yến Vũ Nhi thế mới biết mình bị hắn đùa giỡn. Đúng vậy, với diện mạo hiện giờ của mình, là một nam nhân bình thường cũng sẽ không hưng trí. Nàng chợt nhanh trí khẽ động, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
"Vương gia mới vừa rồi vẫn luôn nhìn ta, có phải cảm thấy bản cô nương xinh đẹp như hoa đúng không?" Yến Vũ Nhi cố ý kề sát vào, một đôi tay nhỏ khoác qua vai hắn, hai mắt còn cố ý phóng điện.
Kiểu dáng này, ghê tởm chết ngươi!
Lý Thư thấy thế, sững sờ chỉ chốc lát, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, bàn tay thuận thế ôm lấy Yến Vũ Nhi.
"Ha ha, có cá tính!" Tâm tình của hắn tốt lên không có nguyên do, Yến Vũ Nhi thất bại, như vậy cũng miễn dịch sao? Không có nhầm lẫn chứ!
"Tiểu Vũ Nhi vậy mà biết lấy lòng bổn vương, làm sao bổn vương có thể trái ý của ngươi đây?" Hắn ôm chặt nàng, ánh mắt nhìn vào mắt của nàng, hàm chứa ý tứ không giống như vậy.
Còn chưa kịp phản kháng lại, đôi môi anh đào đã bị ngậm chặt, môi mỏng hơi lạnh xâm lấn, ở phía trên trằn trọc bồi hồi.
Không muốn, trong lòng Yến Vũ Nhi la hét. Dụ Vương, ngươi yêu thích cũng quá kỳ quái đó!
Nàng muốn giãy dụa, chẳng qua chỉ dừng lại ở suy nghĩ một chút mà thôi. Bởi vì giờ phút này, nàng phát hiện ra toàn thân mình cũng không thể nhúc nhích, hắn kéo hai tay của nàng ra sau lưng áp ở trên thư án, một tay vững vàng khóa chặt cái gáy của nàng, hai chân cũng bị chế trụ, nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận hắn.
"Ô ô ~" nàng muốn ngăn cản, vừa hé miệng ra, cái lưỡi dài của hắn tiến quân thần tốc, giống như con rắn linh hoạt chui tới chui lui ở trong miệng của nàng, đầu óc của Yến Vũ Nhi trong nháy mắt không còn hoạt động, đây là tình huống gì vậy, tại sao bọn họ có thể như vậy? Sau đó nàng không biết cái gì hết, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không do mình khống chế, trong mũi toàn bộ là mùi vị của hắn, mang theo một hơi thở đàn hương nhàn nhạt. Nàng phảng phất như bị thôi miên, đầu óc cũng choáng váng rồi.
Lý Thư rốt cuộc buông nàng ra, khóe môi khẽ liếm khóe miệng của nàng, tựa như đã thỏa ước ý nguyện.
Yến Vũ Nhi dựa lưng vào thư án, liên tục thở gấp, bộ ngực khẽ lên khẽ xuống, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại được.
"Nhìn không ra hình dáng gì, mùi vị cũng không tệ lắm!" Khóe môi hắn câu lên một độ cong vui vẻ.
Lời này làm cho người đang sững sờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra giờ phút này tư thế của mình cực kỳ bất nhã, hai người kề sát nhau không có một khe hở nào, có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Nàng dùng sức đẩy nam nhân đè ép trên người mình ra, đứng dậy từ trên thư án, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi chính là y quan cầm thú!" Nàng chỉ vào hắn mắng, nhào tới vừa xé vừa đánh, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.
Lý Thư bắt lấy tay của nàng, có chút không vui nói: "Là tự chính ngươi ôm ấp yêu thương, bổn vương mới bất đắc dĩ tiếp nhận. Hiện giờ vẫn còn trách bổn vương hả?"
"Khốn kiếp, nhưng chúng ta đã từng ước pháp tam chương!" Nàng hung hăng cầm tay áo lau miệng, lau đến lúc miệng cũng đau đớn.
"Đừng lau nữa, môi cũng rách rồi!" Lý Thư nhớ tới hình như là có một việc như vậy, có chút chột dạ. Hắn cũng không phải là tiểu nhân nói không giữ lời.
Yến Vũ Nhi vốn là muốn dừng lại, nghe hắn nói lời này lại càng dùng sức lau.
"Lại còn xấu hổ thành như vậy? Ngươi là nữ nhân của bổn vương, có gì phải xấu hổ chứ?" Lý Thư không hiểu, nữ nhân khác hận không thể bò lên giường của hắn, nàng thì ngược lại, tránh như tránh rắn rết. Trong lòng của hắn chợt có một chút không thoải mái.
"Bản cô nương không phải là xấu hổ, là ngại bẩn!" Yến Vũ Nhi tức giận không dứt, nam nhân chết tiệt này, đại sắc lang, ngày hôm qua vẫn còn âu yếm với nữ nhân khác một đêm, hôm nay còn muốn cùng nàng!
Nghĩ đến việc này, Yến Vũ Nhi liền muốn nôn, một trận nước chua trong dạ dày xông thẳng lên, nàng nôn khan hai tiếng, vội vàng ôm bụng chạy ra ngoài.
Lý Thư trợn tròn mắt, nàng nói là hắn sao?
Danh sách chương