Editor: Preiya
Ở trong phủ thời gian cũng không ngắn, tính cách Vương gia thế nào nàng vẫn là biết một chút. Trong hậu viện nhiều nữ nhân như vậy gần như ngài ấy chẳng thèm ngó tới, tuy nói là phu nhân được chút coi trọng, nhưng cũng không thể cố tình làm bậy như thế!
Thế nhưng, giờ phút này một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng vậy, Lộng Ngọc cực kỳ khẩn trương, nhưng mà cũng muốn nghĩ tới sau này, nàng khẽ nhắm mắt lại, đánh bạo nói: "Phu nhân, ngài không thể đưa bức tranh này cho Vương gia nhìn!"
"Vì sao?" Hai mắt Yến Vũ Nhi híp lại, không vui nhìn nàng. Hôm nay đã nhắc nhở nàng rồi, thế nhưng nàng lại dám lớn mật như vậy, chất vấn quyết định của mình.
Lộng Ngọc không dám nhìn vào mắt của nàng, thân thể run rẩy, quỳ xuống đất cầu xin: "Phu nhân, Vương gia nhìn thấy bức tranh này, nhất định sẽ tức giận, ngài không biết đâu, trước kia Hồ di nương tự tiện xông vào viện Phi Vân, liền bị Vương gia cấm túc nửa năm!"
Nàng nói đều là sự thật, nửa năm trước, nàng vẫn còn làm người hầu ở viện Phi Vân, có một ngày Hồ di nương tiến vào viện Phi Vân, chẳng biết tại sao lại chọc Vương gia tức giận, trực tiếp ném nàng ta về viện của mình, còn cấm túc. Từ đó về sau, đám nữ nhân hậu viện đều không dám tự mình ra vào viện Phi Vân.
Yến Vũ Nhi khẽ nâng lông mày, nàng đây là nói Hồ Mi Nhi sao? Tư thái nàng ta kiều mỵ, chỉ riêng một đôi mắt phóng điện liền câu hồn phách người, tâm tư Lý Thư vậy mà cũng tàn nhẫn được sao? Lộng Ngọc thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng đang do dự, vội vàng nói tiếp: "Nô tỳ cũng là muốn tốt cho phu nhân, tuyệt không có nửa phần tư tâm, xin phu nhân suy nghĩ lại!"
"Đúng vậy sao? Ta mặc kệ ngươi có tư tâm hay không, thế nhưng, ta cần chính là một nha hoàn nghe lời. Coi như là ngươi có chút tâm tư nhỏ, cũng xin giấu kỹ, nếu đã làm sai điều gì, đừng trách bản phu nhân trở mặt!"
Nàng xoay người không nhìn nàng ấy, Lộng Ngọc biết nàng thật sự giận, cắn cắn môi dưới, suy nghĩ nhìn Yến Vũ Nhi một chút, lắp bắp nói: "Phu nhân, nô tỳ sai rồi!"
"Biết sai rồi? Còn không mau đi?" Ngay cả nhìn, nàng cũng chưa từng nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói. Lộng Ngọc đành phải sợ hãi đứng lên, cầm lấy bức tranh trên bàn, thi lễ với Yến Vũ Nhi, lui ra ngoài.
Lúc này Yến Vũ Nhi mới xoay người lại, nhìn Lộng Ngọc cúi thấp đầu ra khỏi viện Lục Vu, một bộ dạng bất cứ giá nào.
Nàng cũng không có thương tiếc nàng ấy, chỉ cần nàng ấy nghe lời, nàng sẽ đối xử tử tế với nàng ấy, nếu không, nàng cũng không phải là ngồi không. Ở trong cái hang thuốc nhuộm lớn Dụ vương phủ này, nàng nhất định phải có người trung thành nghe lời. Nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Lộng Ngọc đi tới viện Phi Vân, cửa lớn mở ra, nàng cũng không dám đi vào, cứ đứng lưỡng lự mấy lần. Một tiểu nha hoàn bên trong nhìn thấy, biết là người bên cạnh Yến Vũ Nhi, vội vàng đi vào báo tin.
"Vương gia, xem ra Yến phu nhân biết mình sai rồi." Lý Dịch nói, "Sợ là tới truyền lời, nếu không thì nô tài đi gọi nàng vào?"
Khóe mắt Lý Thư hơi nhíu, nhìn thấy bóng dáng người bên ngoài, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lý Dịch vội vàng chạy ra ngoài.
"Lộng Ngọc, vì sao ngươi đứng ở chỗ này? Yến phu nhân phân phó ngươi tới sao?"
Lộng Ngọc hơi đỏ mặt, một tay cầm bức tranh, một tay khẩn trương vặn vặn vạt áo, cẩn thận nhìn lén hắn một cái, không dám nói lời nào.
Ở trong phủ thời gian cũng không ngắn, tính cách Vương gia thế nào nàng vẫn là biết một chút. Trong hậu viện nhiều nữ nhân như vậy gần như ngài ấy chẳng thèm ngó tới, tuy nói là phu nhân được chút coi trọng, nhưng cũng không thể cố tình làm bậy như thế!
Thế nhưng, giờ phút này một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng vậy, Lộng Ngọc cực kỳ khẩn trương, nhưng mà cũng muốn nghĩ tới sau này, nàng khẽ nhắm mắt lại, đánh bạo nói: "Phu nhân, ngài không thể đưa bức tranh này cho Vương gia nhìn!"
"Vì sao?" Hai mắt Yến Vũ Nhi híp lại, không vui nhìn nàng. Hôm nay đã nhắc nhở nàng rồi, thế nhưng nàng lại dám lớn mật như vậy, chất vấn quyết định của mình.
Lộng Ngọc không dám nhìn vào mắt của nàng, thân thể run rẩy, quỳ xuống đất cầu xin: "Phu nhân, Vương gia nhìn thấy bức tranh này, nhất định sẽ tức giận, ngài không biết đâu, trước kia Hồ di nương tự tiện xông vào viện Phi Vân, liền bị Vương gia cấm túc nửa năm!"
Nàng nói đều là sự thật, nửa năm trước, nàng vẫn còn làm người hầu ở viện Phi Vân, có một ngày Hồ di nương tiến vào viện Phi Vân, chẳng biết tại sao lại chọc Vương gia tức giận, trực tiếp ném nàng ta về viện của mình, còn cấm túc. Từ đó về sau, đám nữ nhân hậu viện đều không dám tự mình ra vào viện Phi Vân.
Yến Vũ Nhi khẽ nâng lông mày, nàng đây là nói Hồ Mi Nhi sao? Tư thái nàng ta kiều mỵ, chỉ riêng một đôi mắt phóng điện liền câu hồn phách người, tâm tư Lý Thư vậy mà cũng tàn nhẫn được sao? Lộng Ngọc thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng đang do dự, vội vàng nói tiếp: "Nô tỳ cũng là muốn tốt cho phu nhân, tuyệt không có nửa phần tư tâm, xin phu nhân suy nghĩ lại!"
"Đúng vậy sao? Ta mặc kệ ngươi có tư tâm hay không, thế nhưng, ta cần chính là một nha hoàn nghe lời. Coi như là ngươi có chút tâm tư nhỏ, cũng xin giấu kỹ, nếu đã làm sai điều gì, đừng trách bản phu nhân trở mặt!"
Nàng xoay người không nhìn nàng ấy, Lộng Ngọc biết nàng thật sự giận, cắn cắn môi dưới, suy nghĩ nhìn Yến Vũ Nhi một chút, lắp bắp nói: "Phu nhân, nô tỳ sai rồi!"
"Biết sai rồi? Còn không mau đi?" Ngay cả nhìn, nàng cũng chưa từng nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói. Lộng Ngọc đành phải sợ hãi đứng lên, cầm lấy bức tranh trên bàn, thi lễ với Yến Vũ Nhi, lui ra ngoài.
Lúc này Yến Vũ Nhi mới xoay người lại, nhìn Lộng Ngọc cúi thấp đầu ra khỏi viện Lục Vu, một bộ dạng bất cứ giá nào.
Nàng cũng không có thương tiếc nàng ấy, chỉ cần nàng ấy nghe lời, nàng sẽ đối xử tử tế với nàng ấy, nếu không, nàng cũng không phải là ngồi không. Ở trong cái hang thuốc nhuộm lớn Dụ vương phủ này, nàng nhất định phải có người trung thành nghe lời. Nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Lộng Ngọc đi tới viện Phi Vân, cửa lớn mở ra, nàng cũng không dám đi vào, cứ đứng lưỡng lự mấy lần. Một tiểu nha hoàn bên trong nhìn thấy, biết là người bên cạnh Yến Vũ Nhi, vội vàng đi vào báo tin.
"Vương gia, xem ra Yến phu nhân biết mình sai rồi." Lý Dịch nói, "Sợ là tới truyền lời, nếu không thì nô tài đi gọi nàng vào?"
Khóe mắt Lý Thư hơi nhíu, nhìn thấy bóng dáng người bên ngoài, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lý Dịch vội vàng chạy ra ngoài.
"Lộng Ngọc, vì sao ngươi đứng ở chỗ này? Yến phu nhân phân phó ngươi tới sao?"
Lộng Ngọc hơi đỏ mặt, một tay cầm bức tranh, một tay khẩn trương vặn vặn vạt áo, cẩn thận nhìn lén hắn một cái, không dám nói lời nào.
Danh sách chương