Editor: Preiya

Yến Vũ Nhi thầm nói không tốt, lão phu nhân đây rõ ràng chính là tìm lý do ra oai phủ đầu với nàng, nàng liền đụng vào họng súng. Thế mà nàng còn cảm giác đầu óc mình luôn luôn thông minh nhiều chủ ý, mấy ngày nay lại giống như một người ngu ngốc vậy, để cho mình rơi xuống hạ phong khắp nơi.

Suy nghĩ xoay chuyển, trong mắt nàng chứa một hàng nước mắt, vẫn còn phải giữ vững tinh thần cười nói: “Bẩm lão phu nhân, lúc nhỏ có một vị đại sư xem qua tướng cho ta, nói ta phúc mỏng duyên cạn, hôn sự biến đổi bất ngờ, nếu như xuất giá, ở nhà chồng nhất định phải chọn giờ tốt để ra mắt, nếu không sẽ là điềm xấu.”

Sắc mặt lão phu nhân khẽ biến vài lần, liền nghe bên cạnh có người chen miệng nói: “Hóa ra là một sao chổi!”

Yến Vũ Nhi làm bộ như không có nghe thấy, nói tiếp: “Vốn là ta cũng không tin, chỉ là hôm nay lúc ta vào phủ, gặp được một nô tài không biết chừng mực, không để cho ta vào cửa. Ta nghĩ tới Vương gia nói muốn cho ta vào cửa chính, tỳ thiếp làm sao dám làm trái chứ, mới giằng co một hồi, đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, không ngừng nôn mửa, về đến viện cũng đã hôn mê, làm trễ nãi thời gian thỉnh an lão phu nhân, trong lòng ta thật sự là sợ hãi không thôi!”

Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn lão phu nhân, buông mắt xuống tiếp tục nói; “Có lẽ đây cũng là ứng nghiệm lời nói của vị đại sư kia, sau khi tỉnh lại ta liền tắm rửa dâng hương, lại sợ kinh động đến lão phu nhân, đặc biệt chọn một giờ lành tới đây, để cho lão phu nhân đợi lâu! Kính xin lão phu nhân thứ tội!”

Bình thường Yến Vũ Nhi vốn là có lễ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ êm dịu, nói lời hay cũng vô cùng nghe lọt tai. Một hơi nói xong, vẻ mặt của lão phu nhân rõ ràng đã hòa hoãn hơn chút.

Một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn bĩu môi, ở bên cạnh chen miệng nói: “Đúng vậy, nhìn Yến phu nhân chính là một người hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tất nhiên sẽ không láu lỉnh làm bộ làm tịch, lão phu nhân ngài xác thật là hiểu lầm!”

Lời này có một chút xem thường lẫn nghi ngờ Yến Vũ Nhi, sắc mặt lão phu nhân hơi đen đi, Liễu Tưởng Dung rất tức giận nhìn nàng kia một cái: “Nguyệt Nương, nói bậy bạ gì đó? Lão phu nhân tai thính mắt tinh, đương nhiên biết cái nào tốt cái nào xấu, không cần ngươi lắm mồm!”

Lời nói này thật sự có chút nghiêm khắc, Nguyệt Nương này lại cúi đầu xuống, xem ra Liễu Tưởng Dung xác thật là rất có thực lực trong Vương phủ, ngay trước mặt lão phu nhân cũng dám khiển trách người khác, không biết có phải là kình địch* của mình sau này không.

*kình địch ~ đối thủ mạnh, kẻ địch mạnh

Dường như lão phu nhân đối với Liễu Tưởng Dung vô cùng đặc biệt, vỗ vỗ bàn tay của nàng nói:

“Ừ, vẫn là nữ nhi Liễu gia hiểu rõ đạo lý, khéo hiểu lòng người, lại còn hiếu tâm, các ngươi đó, từng người một cũng đừng ghen tuông tranh giành nữa, phải học Liễu phu nhân nhiều một chút!”

Chúng nữ tử đứng dậy nhất tề đồng ý, sau đó mới quy củ ngồi đàng hoàng ở vị trí của mình, trên mặt nữ tử Khiếu Nguyệt Nương kia có sự ghen ghét, hung ác trừng Liễu Tưởng Dung một cái, cũng ngồi xuống theo.

Lão phu nhân làm như là có chút mệt mỏi, khoát khoát tay dựa vào trên ghế cao, nói với Yến Vũ Nhi: “Được rồi, ngươi cũng đã đứng thời gian dài, chờ Vương gia tới để đủ cấp bậc lễ nghĩa, sau đó ngươi liền trở về nghỉ ngơi!”

Nói xong liền gọi nha hoàn bên cạnh: “Hà Diệp, ngươi đi xem xem Vương gia có tới đây không?”

Hà Diệp thản nhiên đáp vâng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Một mình Yến Vũ Nhi đứng đó, tất cả mọi người đều ngồi, cũng có chút oán giận Dụ Vương Lý Thư, trở lại sớm một chút thì chết à, thế mà lại để cho nàng chờ lâu như vậy? Hai đời của bản cô nương cũng chưa từng bị phạt đứng thời gian dài như vậy.

Cũng còn tốt, Hà Diệp trở về rất nhanh, cười nói: “Lão phu nhân thật là liệu sự như thần, nô tỳ mới vừa ra cửa, đã thấy Vương gia vào viện rồi, liền vội vàng chạy tới thông báo cho ngài.”

“Hả, mau mau, mời Vương gia vào đi!” Ánh mắt lão phu nhân lóe sáng, đứa con trai này không tới đây thăm mình rất lâu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện