Editor: Preiya

Nam tử thật không dễ dàng mới tiêu hóa xong điểm tâm, nhìn một màn trước mắt, trong lòng ê ẩm.

“Ngô Thiển Thiển, ngươi cũng chỉ nhìn thấy Dụ Vương, không nhận biết nam tử anh tuấn tiêu sái là ta sao?”

“Miệng chó không nhả được ngà voi! Tôn Nghĩa Đình ngươi được lắm, khuê danh của bản cô nương là Ngô Thiên Thiên, có nghe thấy không?” Ngô Thiên Thiên buông Lý Thư ra, tức giận đi đến trước mặt Tôn Nghĩa Đình, dùng ngón trỏ thon dài trắng nõn chỉ nam nhân đáng ăn đòn trước mặt này.

“Ha, nhìn ngươi như vậy, không phải hoa si thì chính là cọp cái, chỗ nào trên người ngươi xứng với hai chữ này chứ? Ta thật sự hoài nghi cha nương ngươi làm sao nghĩ ra cái tên như thế đó!” Tôn Nghĩa Đình cách xa tay của nàng, không sợ chết đáp lại.

“Tôn Nghĩa Đình! Ngươi muốn ăn đòn!” Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Thiên Thiên giận đến đỏ bừng, đuổi theo hắn muốn đánh, Tôn Nghĩa Đình đã sớm chuẩn bị tốt để chuồn đi, bước một bước dài chạy tới sau lưng Lý Thư, một lát lại chạy trốn tới hành lang bên cạnh, Ngô Thiên Thiên chạy đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại, nhưng cuối cùng lại không đuổi kịp, Tôn Nghĩa Đình thế mà tiếp tục khiêu khích nháy mắt ra hiệu với nàng.

Thủy tạ vốn là thanh tĩnh u nhã trong lúc nhất thời náo nhiệt hẳn lên, Lý Thư đã sớm phất tay để cho nữ tử đánh đàn rời đi, dự định thưởng thức một vở kịch hay khác.

“Vương gia!” Lý Dịch từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo một chút vui vẻ.

“Như thế nào?” Lý Thư nhàn nhạt rót trà vào ly, hỏi.

“Bẩm Vương gia, Yến phu nhân đã vào phủ, Vu tổng quản tự mình mở cửa chính ra nghênh đón, ngài không nhìn thấy tình cảnh kia đâu, ngoài ra, Yến phu nhân rất khác biệt với những nữ tử bình thường khác!”

Lý Dịch còn kém chưa có giơ ngón tay cái lên tán dương Yến Vũ Nhi mà thôi, qua nhiều năm như vậy, Vương gia đều duy trì nét mặt ôn hòa, không nghĩ tới người ta lại được voi đòi tiên, còn muốn cưỡi trên đầu Vương gia, lần này người nào đó lại được sống những ngày náo nhiệt.

Đôi môi mỏng của Lý Thư vẽ ra một độ cong nhỏ, hắn liếc mắt nhìn hai người vẫn đang rượt đuổi nhau, đứng thẳng lên rời khỏi nhà thủy tạ, Ngô Thiên Thiên phía sau phát hiện ra chính chủ đã rời đi, vội vàng đuổi theo hô: “Thư ca ca, huynh chờ ta một chút!”

“Được rồi, đừng náo loạn!” Tôn Nghĩa Đình có chút không nhịn được, “Hôm nay Dụ Vương đón mỹ kiều nương vào phủ, ngày lành tháng tốt, ngươi đi qua làm cái gì?”

Ngô Thiên Thiên nghe lời này, cúi đầu cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Hừ, ta phải mau chân đến xem Yến phu nhân này có xứng với Thư ca ca không!”

Nhìn Ngô Thiên Thiên lẽo đẽo theo sau, Tôn Nghĩa Đình cắn răng kêu lên: “Ta cũng phải mau chân đến xem, Yến phu nhân quốc sắc thiên hương này, lần này Dụ Vương thế mà phá tiền lệ, ngươi đừng hi vọng nữa!”

——————

————

Lộng Ngọc dẫn Yến Vũ Nhi tới viện Lục Vu, nơi nơi xanh biếc, một tòa viện gần sát hồ nhân tạo, hành lang chín khúc nối liền với hòn đảo nhỏ giữa hồ, một vùng lá sen, thỉnh thoảng truyền đến một trận mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, trừ nhỏ chút, không kém hơn Ngự hoa viên ở Thủy Nguyệt Quốc bao nhiêu, Yến Vũ Nhi hít thở thật sâu một cái, Dụ vương phủ này quả thật là một địa phương tốt! “Yến phu nhân, ngài có hài lòng sao?” Một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi tiến lên phía trước cười nói.

“Cũng không tệ lắm, cảm ơn Dung ma ma!” Yến Vũ Nhi quan sát người phụ nhân này, khuôn mặt chữ đại, nụ cười giả dối, làm nàng lập tức nghĩ đến Dung ma ma trong Hoàn Châu cách cách, trong mắt lóe ra tinh quang làm cho người ta không thể khinh thường. Mụ này chỉ sợ lại là một nô tài không dễ đối phó!

Vừa mới bước vào phòng, ngoài bức rèm liền có người kêu: “Yến phu nhân, Vương gia hồi phủ, lão phu nhân mời người lập tức đi chính viện!”

Hả, nhanh như vậy sẽ gặp được chủ nhân chân chính sao? Dụ Vương cũng thôi đi, lão phu nhân kia, biểu tình lúc này sợ là không quá tốt đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện